on 16 tháng 6, 2010




Em có thấy mùa xuân chưa?
Khi cuộc đời em được nuôi lớn bằng tham vọng. Tham vọng giàu sang.



Em có thấy mùa xuân chưa?
Khi cả ngày em sống trong sự hận thù, ghen ghét.



Em có thấy mùa xuân chưa?
Khi mẹ vì em mà đau khổ, khi chị vì em mà khóc thầm.



Em có thấy mùa xuân chưa?
Khi chồng em mất. Khi con em chết. Khi những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên mi em.



Em có thấy mùa xuân chưa?
Khi hoa mai nở rộ trên cành, còn hoa tang chất đầy trong tim, trong dạ.



Em có thấy mùa xuân chưa?
Chưa, em không thấy. Em cũng không muốn thấy. Thấy để làm gì cơ chứ? Vui ư? Đời em mặc định sẵn là sẽ buồn. Hạnh phúc ư? Còn gì nữa để mà mơ, mà tưởng. Thái Hòa ư? Nhưng anh ấy không phải là Martin, anh ấy cũng chẳng phải là Tấn Tấn.



Thế em thấy gì?
Một màu đen u ám. Những giọt nước mắt hối hận. Gia đình tan nát. Sự đau lòng của người thân. Chồng con lìa đời, mẹ mất trí, chị lâm vào vòng luẩn quẩn của tình yêu.



Em thấy gì?
Em chỉ thấy lòng mình như lửa cháy, nhìn nơi đâu cũng thấy Tấn Tấn, quay nơi đâu cũng nhớ Martin.



Em thấy gì?
Thấy hình bóng mẹ đau khổ té ngã khi ngăn chị chạy đi tố cáo em.



Em thấy gì?
Một người chị công tâm như Sylvia cũng trở nên thiên vị, đành lòng nhắm mắt nhìn mẹ ngồi tù.



Em thấy gì?
Sự bất lực của cha khi khuyên răn con gái.



Thế em đã làm gì?

Em đã đánh rơi tuổi trẻ trong vòng tròn phù phiếm và xa hoa.
Em học cánh bon chen, hại người, dối bạn để leo lên nấc thang cao nhất.
Em học cách nói dối cha, em học cách làm đau lòng chị.
Em học cả cách sắp đặt để làm mọi người nghi kị và đối phó lẫn nhau.
Em những tưởng thế là tốt nhất cho cuộc đời mình,
Khi quyền lực trong tay, khi giàu sang vây quanh, khi cùng Martin nên giai ngẫu.


Nhưng.



Kết cuộc thì sao?
Đau thương và nước mắt.



Dù cho mọi chuyện đã kết thúc,
Dù cho mọi người đã tha thứ cho em,


Liệu em còn có thể nhìn thấy mùa xuân không?



- ucuc_nhoxinh @ DienAnh.Net -


---------


Bài viết tham dự DMA 2010, với cả tấm lòng dành cho Jessica Khang Nhã Tư trong phim "Lấy chồng giàu sang - Gem of Life".



Facebook bị cấm cửa. Chán gần chết :-s Thui thì lấy blogspot làm bạn vậy :D


Hôm nay khá bất ngờ khi nhìn thấy nick của hai người ấy chuyển sang màu cam úa. Sao nhỉ? Không biết phải diễn tả tâm trạng mình như thế nào. Ừm, mình không buồn (tất nhiên) mà cũng không vui. Mặc dù ngoài mặt là ghét nhau (và mình biết họ nói xấu mình như thế nào), nhưng mà thôi, không chấp. Hình như có chuyện với N. *tự hỏi* ? Những lá đơn từ chức và sự biến mất không rõ tung tích của GS N. đã chứng minh điều đó. Giống như M. của mình. Tất cả đều là những vật thế thân đáng thương, sẽ bị quăng vào sọt rác không chút thương tiếc khi không còn giá trị lợi dụng. Mình ghét điều đó, và đấy cũng là lý do khiến mình rời xa nơi hỗn tạp giả dối ấy. Không D, cuộc sống của mình thư thả hơn. Mình có nhiều thời gian tập trung cho sở thích, cho việc học tập, đi làm thêm, hơn là suốt ngày ngồi ru rú trước máy onl hàng giờ liền để update kịp thời tin tức của các diễn viên. Không phủ nhận đó là công việc mình rất đam mê (đến giờ vẫn còn cảm giác), nhưng không thể để chúng chi phối cuộc sống của mình. Phải mạnh mẽ lên! Hình như mình đã "cai nghiện" được *tự hào*. Tuy thế vẫn hay lên D để du ngọan thăm các bạn bè. D là ảo nhưng tình cảm là thật :x mình yêu gia đình và bạn bè ở D :x 


Cảm ơn D đã dạy mình rất nhiều điều về những bài học cuộc sống, về những đua chen ích kỷ, chà đạp nhau để vươn lên giành lấy danh vọng. Đây là những chuyện mà bất kỳ một ai trên dòng đời đều phải gặp. Ước chi ai cũng tốt với nhau, cũng đối xử chân thành với nhau nhỉ *mơ mộng*


Tôi từng gọi chị là chị, vì chị là một trong những người chị mà tôi rất quý. Giờ chị cũng từ bỏ quyền lực để phản ứng với việc đó, âu cũng là điều tốt. Mong chị và người ấy hãy chấp nhận từ bỏ thật sự đi, làm một kẻ lãng du rảnh rỗi thì vào đó đọc tin tức, thăm bạn bè. Lời khuyên chân thành của tôi đấy! Đôi khi rời xa quyền lực danh vọng, màu áo xanh cũng là việc rất nên làm.


Chúc chị vui vẻ với sự lựa chọn của mình :)


on 7 tháng 6, 2010


Tôi là một con nhóc 21 tuổi binh thường, mê gió và thích ngắm chong chóng. Tôi rất thích hứng mặt ra gió, đón nhận từng làn điệu vi vu như có giai điệu, như có hòa âm giữa gió và lá cây. Chong chóng quay nhờ gió, và gió vì chong chóng mà cất lên khúc ca êm dịu, thổi mát cánh đồng, thổi tan sương trên lưng áo người lao động nghèo. Hình ảnh gió và chong chóng hòa vào bầu trời xanh thẫm.



Gió.


Hãy để gió thổi bay những bụi bẩn trần gian.

Hãy để gió ào vào xoa xoa làn tóc rối.

Hãy để gió và ta cùng làm bạn.

Hãy để gió gột sạch những âu lo.



Mai sau, dù có gặp bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, hãy luôn tâm niệm:



"Ngày mai có gió ngày mai thổi."



Gió sẽ đến. Và thổi. Từng khúc. Từng khúc...


Vì vậy, xin đừng âu lo.