on 25 tháng 3, 2011


Cảm xúc sau 3 năm gia nhập, đóng góp và thưởng thức DAN :)


1. Nick: ucuc_nhoxinh


2. Năm gia nhập DAN: 2008


3. Cảm nhận về DAN: DAN lúc đầu rất thú vị, rất đậm bản chất, cả ngày lang thang đi khắp nơi, cảm tưởng không onl DAN một ngày không sống nổi. DAN bây giờ như một nồi lẩu thập cẩm, có đủ hương vị, đủ màu sắc nhưng lại không cho ra món ăn ngon. Vào DAN bây giờ chỉ như thói quen. Một thói quen khó bỏ :)


4. Người nể phục nhất: chị Tamnhu, nhunhu


5. Người quý nhất: Giang, mm Racoon, ss Yuki, mm Fish, mm lùn, Misa, Phụng, Bup, Den, ying_ying, Mon, bạn già Hươu, Kira, chị Kita, migan, Phi Phi, Biển, Thuyền, sp Lem, ăn bì, zero, juaso, Rùa, Chan, bạn già Thi, giagia, suke, Char, chị 4, chị Bình Bình, chị Wan Wan, Yuna, QAnh, Yu, boa.


6. Người thương nhất: Ý, Na, aqua, Pai, bạn già Thương, Hân, Kei, pUm,


7. Tri kỷ: Búm


8. Nói chuyện hợp cạ nhất: bộ ba em gái láu táu Misa - Phụng - aqua; Na


9. Kỷ niệm đẹp nhất: Ngày mưa phùn lất bất, đang bước xuống xe bus, 'V đang làm gì đấy? Có nhớ c ko?' ; 11 đóa hồng cầu hôn ở 11 nhà khác nhau ; đi chơi với nhà GM, chatroom với nhà Mira ; fic "Kẹo bông" của Ý ; mừng một năm tuổi Pé HN.


10. Nhà trên DAN: Trước có nhà Mira, group, ục gia trang, bây giờ có Pé HN và Phim truyền hình VN.


11. Vợ/chồng: Kei, Ý (Lầu Nhi), Giang, Mon (Chùm Nhi), Yu (So Nhi), Chan, Pai, Den (người tình trăm năm), Búm (yêu mà không thể cưới =)))


12. Con cái: Devil - Trang, pedieu, Hân, pUm, QAnh


13. Cháu: sweet, boa, long_nhi (gọi kô kô)


14. Tự hào: uhm, có lẽ là wen được với nhiều tốt, cảm nhận được tình cảm THẬT trên mạng ẢO / Tự hào vì Hân đã kiên cường đến phút cuối / Tự hào vì các topic đã lập trên DAN / Tự hào khiến nhiều người mỉm cười / Tự hào vì đã khuyên được Ý không suy nghĩ tiêu cực.


15. Tiếc nuối: Không rep lại tin cuối của Kei, giận hờn với ka về nhiều việc để sau đó mãi mãi không có cơ hội nói lời xin lỗi / Không nói với Hân 'pp rất yêu con' trước khi con bé ra đi /Tình cảm với một số bạn đang dần phai nhạt (vì sợi dây vô hình DAN với họ đã đứt).


16. Mơ ước: Ước trở về thời ngây ngô 2008, khi đó mọi hối tiếc sẽ không bắt đầu.



on 20 tháng 3, 2011

Mềnh tưởng tình yêu với anh TĐH đã phai nhạt tự bao giờ, thế mà nhà hàng xóm mở đĩa, vẫn có thể hát theo băng băng và cảm xúc tràn trề :)) đúng là các bài hát tâm đắc và ca sĩ tâm đắc có khác *tự hào*. Ai bảo anh ca sĩ thị trường cũng mặc kệ, miễn bài hát mần mình cảm là được. Óe, hát cứ như không có thời gian mấy năm không nghe í. 


Cơ mà ảnh đi đâu rồi nhỉ? Lâu rồi không phát hành album mới. Dạo gần đây toàn đọc truyện. Nhạc chả nghe vô bài gì *ngáp*. Quay về với tình yêu hồ quảng bất diệt thôi =))

on 19 tháng 3, 2011
Anh tỷ phú và anh Chí >o<



Cuối cùng, phim cũng kết thúc. Với mình là hơi hẫng. Có cảm giác phim đi quá nhanh, những cái cần thẩm thấu chưa kịp thẩm thấu thì đã hiện ra chữ END rồi *thở dài*. Bạn không thích cái kết như vậy. Đối với bạn, happy ending nhưng phải bao gồm cả sự sống, cái chết thì mới gọi là tuyệt mỹ. Như mẹ mình nói, "Chí Cùa phải trả giá." Ừ, trên đời đâu có bữa cơm nào là miễn phí, càng không có sự trao đổi nào không phải đánh đổi. 5 anh lên đường, 5 anh về, nhiệm vụ hoàn thành, bắt được Hai Đương và Tuấn. Hết. Cái kết không thực tế. Mình muốn anh Đoàn, anh Tứ, anh Long hi sinh, Chí Cùa và Hinh vật vã vì mất đồng đội. Như vậy mới là kết hay chứ :((


Phim toàn diễn viên đẹp, diễn hay thế mà lại lọt vào bạn Thư. Phải nói là bạn CỰC KỲ KHÔNG THÍCH chị này, từ cái diễn xuất đơ đơ hết mình của chỉ đến nhân vật của chỉ. Thiệt tình không tiêu hóa nổi. Chị này đóng trong "Vòng tay ấm" cũng được lắm mà, mình còn khen là chỉ đóng hay. Thế mà qua phim này, mọi ấn tượng tốt bay sạch bách hết. Suốt ngày chỉ biết trề mặt ra buồn rầu, hết buồn rầu lại chạy sang nghĩ xấu, làm buồn lòng anh Viễn. Khúc cuối, nhìn chỉ đứng lơ ngơ khóc lóc, thiệt muốn đạp cho chị một cước. Giữa lúc người ta đang đánh nhau, đứng xớ rớ ở đó làm gì? Một là chạy ra xa thật xa, hai là chạy về bên anh Cùa, tự dưng khi không đứng đó cho bị Hai Đương bắt. Hên là ổng không chú ý đến bồ anh Long ở phía sau, bị quật tay mới cứu chỉ được. Haiz, so mà xem, cùng là bồ của cảnh sát đó, mà một người thông minh, giỏi võ, một người lại ngu ngơ, yếu đuối, chỉ biết khóc lóc. Không hiểu anh Chí yêu chỉ ở điểm nào? Tình yêu đúng là mù quáng.


Cơ mà, dù ai chê thì chê, mình vẫn thích anh tỷ phú. Anh tỷ phú và anh Chí Cùa là cặp công - thụ triển vọng nhất và đẹp nhất =)). Cơ mà, biên kịch dường như không chịu hiểu, cứ cố tình cách hai người ra xa nhau =(( Anh Chí tiếp tục về bên chị Thư, còn anh tỷ phú thì ngồi bóc lịch dài hạn. Thật là nghiệt ngã mà. Ông biên kịch phim này chắc là chưa đọc đam mỹ, chưa theo kịp xu hướng thời đại nên mới không tác hợp họ thành đôi. Mình hận, hận, hận. Nỗi luyến tiếc lớn nhất trong phim này là không thể nhìn thấy anh tỷ phú và anh Cùa với nhau T_T


Nhạc phim quá hay. Có ai biết là bài gì không? Trong phim, chị Quỳnh bảo là anh Hạo hát. Cơ mà mình vẫn thắc mắc, Hạo thuộc dân xã hội đen sao lại hát cái bài toàn là công lý thế này? Có hơi khiên cưỡng quá không? Tìm mỏi con mắt cũng không thấy bài này ==". Đoàn phim ác, không chịu tung bài hát, khiến fan bứt tóc vò tai lang thang cả ngày trên mạng tìm kiếm T_T. Anh Hạo hát là "Lạc vào vòng tròn ma quái" (ừ, bạn cũng đang lạc vào ngũ giác Chí Cùa và những người bạn này) "lún... sâu thật sâu..." (lún ngập cả sườn rồi còn gì) "tìm sự trong sạch không ai thấu" (phải sửa lại là "tìm bài hát hoài không ai thấy" mới đúng)....



on 17 tháng 3, 2011



Chỉ vì những rắc rối bất ngờ xảy đến, vì những hoàn cảnh đẩy đưa mà người yêu nhau không thể đến với nhau, thậm chí tiếng yêu còn chưa mở. Là vì đàn ông như mây vàng mãi trôi? Hay vì đàn bà nhẹ dạ?


Người ta bảo: khóc là bản năng của giống cái, chinh phục là bản năng của giống đực. Do đó, cuộc đời cứ thế tiếp diễn, cứ thế lửng lơ giữa hạnh phúc và niềm đau. Những Thụy Du, những Liêu, những người con gái giữ tóc thề, tóc trinh đến chết... đều là nạn nhân của cuộc đời. 


(Chút cảm xúc sau khi đọc xong hai tập truyện ngắn Mây vàngĐàn bà nhẹ dạ)

on 14 tháng 3, 2011
Mê thật rồi. Mê thật rồi. Từ "Người tỉnh nói chuyện mộng du" đến "Đàn hương hình", trời ơi, chết mất. Giọng văn cay, bút pháp tỉnh. Say thể xác, say cả tâm hồn. Mạc Ngôn, người là ai? Sao lại đầu độc ta bằng những tác phẩm như vậy T_T

Thời gian ít ỏi, tranh thủ đọc cho hết "Đàn hương hình". Gom thêm sách về nhà, chắc bị mẹ cấm cửa cả tháng mất. Nhưng mà, cứ để trước mặt như vậy, không chịu nổi. Ước gì có thật nhiều tiền gom thật nhiều sách. Cái list của ta giờ nó dài như cầu SG rồi :-SS 

Còn "Cao lương đỏ" nữa chứ. Haiz. Đời số khổ. Suốt ngày dúi đầu vào sách, từ mạng mẽo đến sách tay. Đọc đến đâu, cuồng tới đó. Chỉ trách lúc trước cha mẹ cho kon đọc sách quá sớm, cầm sách quá sớm, để giờ cứ nhìn sách là nước mắt rưng rưng, hận không thể mang hết nhà sách về nhà.

Ta thề, ta phải đọc hết Mạc Ngôn. Nghe bảo dịch hết rồi. NXB mình có nguyên tuyển tập. Thế có chết không chứ T_T. Côn Luân cũng bày ra trước mặt, toàn chọc vào nỗi đau con mọt sách như mình.
on 12 tháng 3, 2011

Mất nick rùi :(( Mất nick rùi :(( mấy cái nick đẹp đẹp xinh xinh tròn trĩnh trăm mấy bài của mình đã theo gió (à không, thay đổi của DAN) mà biến mất :(( giả lại nick cho tôi :((


Haiz, mình thề mình hứa mình đảm bảo lần này là lần cuối mình tham gia mấy cuộc bình chọn như thế này. Mệt, đau đầu, tốn tiền điện thoại chết được ==" Bỏ rơi QT và NNT mấy ngày. Chị ơi, anh ơi, em sori *ôm ôm vỗ về*


Í mà nhờ có Ý mà xem được LB. Nội dung tập 12 cũng được, cũng thuộc dạng teen teen tình cảm sinh viên học trò, nhưng được cái nhẹ nhàng :))  anh dám yêu, chị dám hận :)) Cal lâu ngày gặp lại đẹp trai quá mời ơi :x Giai của lòng em *vuốt ve*


Bạn chanchan nói com truyện cho bạn. Đi đâu rồi *túm áo túm quần vật ngửa* Bạn không com, bạn biết tay mình *mài dao*


on 8 tháng 3, 2011


Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 1e



Mang khí tức hù dọa người, Cung Trọng Thư vượt qua cửa lớn Cung gia tiêu cục, hạ quyết tâm kiến nghị phụ thân mau chóng đưa hai mẫu tử cô cô trở về lại Lục gia, bằng không sớm muộn gì cũng bị bọn họ làm cho phiền chết. Trước đó, Lục gia đã đem họ giam chặt trong nhà, tự nhiên khi không rỗi rãi lại thả bọn họ ra ngoài cho hấp thụ không khí mới mẻ!


“Phụ thân, cô cô....” Vừa tiến vào đại sảnh, hắn đã mở miệng lớn tiếng, bất quá vừa mới ngẩng đầu lên chưa thốt nên câu liền nhanh chóng thay đổi từ ngữ. “A? Quân công tử, ngươi tới đấy à?” Cước bộ cũng một bước chín mươi mà xoay, kinh hỉ tiến đến ngồi ngay ngắn bên cạnh khách nhân. “Như thế nào, muội muội ta cùng muội phu có khỏe không?”


“Bọn họ đều tốt, Quân công tử cho biết mẫu thân người rất thương yêu Lăng Nhi.” Người trả lời là Cung Mạnh Hiền, ngữ khí tràn ngập vui sướng.


“Đương nhiên, muội muội vì Độc Cô gia bọn họ một lúc sinh liền hai hài tử, không cưng mới lạ!” Cung Trọng Thư nói với vẻ rất đắc ý.


Dù là vậy cũng không thể trước mặt người ta đắc ý nha!


Cung Mạnh Hiền ho khụ khụ. “Tiểu tử, ngươi vừa mới nói gì? Cô cô của con làm sao?”


Nhắc đến cô cô, nụ cười của Cung Trọng Thư trở nên méo mó, lắc đầu bất lực. “Cô cô một mực muốn chúng ta giúp nàng đến đại mạc tìm đại biểu muội, thử hỏi ai muốn đi. Nếu không phải đại biểu muội đang tâm muốn hại muội muội, làm sao lại bị lạc ở Đại Hán. Con nói đại biểu muội bị như thế là đáng đời!”


Cung Mạnh Hiền gật đầu đồng tình. “Không cần để ý tới muội ấy. Nếu dám làm điều quá phận, ta sẽ mời Lục gia đến đón bọn họ trở về.” Đây là việc hắn đáp ứng Cung Tuyết Lăng, không thể lại cứ thế nhúng tay vào việc của mẫu tử Cung Như Mị. Mặt khác, hắn tuyệt không tha thứ việc Lục Bội Nghi muốn hại chết nữ nhi bảo bối của mình.


Dù sao cũng là người một nhà, không ngờ nó lại có thể nhẫn tâm đến thế!


“Thật là quá đáng,” Cung Trọng Thư lầm bầm. “Cô cô còn lớn tiếng mắng chúng ta vô tình, vô nghĩa, vô huyết, vô lệ, vô tâm nữa!”


Cung Mạnh Hiền nhíu mày. “Được rồi, để ta đi tìm cô mẫu các ngươi nói rõ ràng mọi chuyện. Nếu còn nhắc lại chuyện này, ta lập tức vời Lục gia tới nhận người.”


“Đúng, phải rõ ràng như thế!” Cung Trọng Thư vừa cười vừa nói. “Đúng rồi, Quân công tử ghé thăm hàn xá là có việc chăng?”


“Người ta vừa muốn nói đã bị ngươi chặn họng!” Cung Mạnh Hiền tức giận liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhanh chóng lại chuyển hướng khách nhân tươi cười thân thiết. Một người từ nãy đến giờ mang vẻ mặt lạnh lùng buông tiếng: “Ta đã không để ý tới ngươi, ngươi tốt nhất cũng đừng quan tâm ta.” 


“Quân công tử mời nói, ngươi hôm nay viếng thăm tệ xá là vì...”


Một cái bao lớn bay phịch lên bàn, Cung Mạnh Hiền nhìn ngó tỏ vẻ nghi hoặc.


“Đây là...”


“Thỉnh Cung cục chủ đưa vật này về nhà ta.”


“Sao ngươi không tự mình đi?” Cung Trọng Thư kỳ quái hỏi.


“Mệnh lệnh của gia phụ, không lấy được vợ không cho trở về, nếu không sẽ đánh gãy chân!” Ngữ khí cứng nhắc bao hàm nội dung buồn cười nghe thật ngộ nghĩnh.


Cung Trọng Thư bật cười to. “Thì ra cùng muội phu giống nhau, quả thật đáng thương!”


“Câm miệng, ngươi không lên tiếng cũng không có ai nói ngươi câm!” Cung Mạnh Hiền tức giận quở trách, tuy nhiên khóe miệng hắn lại kín đáo giật giật. “Ài, Quân công tử, có kỳ hạn không?”


“Mười Hai tháng Chín là sinh thần của Thất thúc...”


“Thì ra là quà tặng!” Cung Mạnh Hiền bất chợt đã thông tường.


“Đúng vậy.”


“Không thành vấn đề, bây giờ là tháng Tám, còn hơn một tháng nữa, thời gian hãy còn dư dả. Sáng mai, chúng ta lập tức lên đường, nhất định sẽ suôn sẻ hoàn thành nhiệm vụ!” Cung Mạnh Hiền vỗ ngực cam đoan. “Quân công tử có muốn cùng đi một đoạn không?”


“Ta muốn trước tiên đến Nam Dương thay Tứ thẩm giải quyết một khoản nợ cũ, sau đó lên Trường Bạch Sơn hái thuốc. Vốn là không cùng đường.”


“Trường Bạch Sơn?” Cung Mạnh Hiền kinh ngạc mở to mắt. “Không phải muốn tới Đại Hán tìm Huyết Mân Côi  (hoa hồng đỏ) chứ?”


“Đã đi qua.”


“Sao? Đi qua? Tìm thấy chứ?”


“Huyết Mân Côi chỉ nở ba ngày, lúc ta đến thì hoa kỳ đã qua.”


“Nguyên lai là thế, đúng là hỏng việc tốt. Như vậy…”


Cung Mạnh Hiền đang định mời khách nhân ở lại qua đêm, không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, đối phương bỗng nhiên đứng dậy, đồng thời mang ngân phiếu đặt lên bàn.


“Đây là phí dụng cùng giải dược, cáo từ!”


“A! Chậm đã, chậm đã, đều là người một nhà, phí dụng cái gì chứ, thật không cần... Ái!”


Cung Mạnh Hiền sửng sốt, Cung Trọng Thư nhún nhún vai.


“Hắn đi rồi.”


“Còn chờ ngươi nói, ta tự có mắt nhìn!”


“Cha, có điều...” Cung Trọng Thư đã thôi không nhìn theo hướng cửa, thứ hắn chú ý hiện giờ là “giải dược”.


“Giải dược này là sao?”


“Việc này...” Nhãn thần xoay chuyển luân phiên từ bao lớn đến thứ gọi là “giải dược” đặt trên bàn, Cung Mạnh Hiền vuốt cằm suy tư một hồi lâu. “Ta nghĩ là trên vật phẩm có độc, cho nên hắn để lại giải dược cho chúng ta.”


Cung Trọng Thư bật cười. “Lần này áp tiêu thật có thể tiêu xài thoải mái.”


“Cũng không hẳn.”


“Hắn quả thật cũng rất khách khí, còn đưa cho chúng ta phí áp tiêu nữa.”


“Đúng thế. Nhưng con rể sớm đã đề cập với ta, con người này tính nết có chút cổ quái, ta trước giờ không để ý. Chỉ là...” Hai phụ tử đưa mắt nhìn nhau.


Làm nương tử của hắn sẽ thật là thảm!


Nhưng cũng phải nói lại…


Hắn có thể lấy được vợ sao?



Chương 1 hoàn.


on 6 tháng 3, 2011


Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 1d



Đỗ Tinh quả nhiên đoán không sai, hai ngày sau khi Gia Cát Văn Nghĩa gọi Chương Úc Hùng đến phòng bàn chuyện, hắn đặc biệt sai bảo hạ nhân mời Mông Mông trở lại, cho biết “có chuyện muốn nói cho nàng”.


“Không muốn!”


“Mông Mông, nghe đại ca nói, muội...”


“Không muốn! Không muốn! Không muốn! Không muốn! Chết cũng không muốn!”


Trước giường bệnh, Gia Cát Văn Nghĩabất quá chỉ mới nói hai câu, Mông Mông liền bịt chặt lỗ tai liều chết lắc đầu, dứt khoát học theo tiểu hài tử ngang bướng la to. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của nàng, ngay cả Gia Cát Văn Nghĩa cũng không nghe nổi chính mình nói gì.


“Được rồi, Mông Mông, đừng la hét nữa!”


“Đại ca cũng đừng nói những chuyện thế này!” Đại ca muốn trình bày hậu sự, nàng mới không muốn nghe!


Hắn có thể không nói sao?


“Nghe huynh nói, Mông Mông, muội mới mười sáu tuổi, căn bản không có năng lực gánh vác chuyện gia tộc. Có rất nhiều người đề cập đến chuyện kết thân, nhưng điều Chương đại ca băn khoăn cũng rất đúng. Nếu những người đó đều là vì tham lam gia sản nhà mình mới chạy đến cầu thân, huynh không màng gia sản, chỉ lo sợ bọn người này không có ý tốt đối đãi muội, cho nên...”


Gia Cát Văn Nghĩathở hồng hộc phân bày, Mông Mông vẫn như trước bịt kín lỗ tai, cũng không biết có nghe được chữ nào hay không.


“Nếu muội không phản đối, thừa dịp còn chút hơi thở, huynh muốn nhìn thấy muội gả cho Chương đại ca, gia đình này giao cho hắn trông coi cũng tốt. Chương đại ca cùng huynh giao hảo sau đó kết bái huynh đệ, nhà chúng ta gặp chuyện không may đến nay cũng đều là y đứng sau hỗ trợ việc làm ăn, huynh tin tưởng y nhất định sẽ khiến muội hạnh phúc.”


“Không!” Mông Mông buông tay xuống nhưng miệng lại càng phát ra thanh âm giận dữ. “Muội không lấy! Không lấy! Đánh chết cũng không lấy!” Sau đó, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.


Ai ngờ vừa mới bước ra cửa, nàng thiếu chút nữa đã đâm sầm vào người nàng có “đánh chết cũng không gả”.


Đối phương mặt mũi trung hậu, ngũ quan đoan chính, vừa nhìn cũng biết hắn là chính nhân quân tử, như bao nhân vật chính phái từ trước đến nay.  Đây là đại ca kết bái của Gia Cát Văn Nghĩa, Chương Úc Hùng.


Đối với Chương Úc Hùng, Mông Mông kỳ thật không thích cũng không ghét. Trong mắt nàng, Chương đại ca so với đại ca, nhị ca vị trí chẳng kém là bao, tuy không cùng huyết thống, nhưng cảm giác thì lại tương đồng. Gả nàng cho hắn cũng như đem nàng gả cho anh em ruột thịt, kỳ kỳ làm sao!


“Chương đại ca...” Mông Mông có chút lúng túng.


“Đại muội,” Chương Úc Hùng đỡ nàng xong lập tức rút tay về. “Ghét Chương đại ca đến thế sao?”


“Không phải! Không phải!” Mông Mông cuống quít lắc đầu rồi lại xua tay phủ nhận. “Chỉ là... Chỉ là...” Nàng nên nói như thế nào? “A, đúng rồi!” Hai tròng mắt sáng ngời, nhất thời phấn chấn. “Muội nhớ rồi, đại ca. Từ sau khi phụ thân mắc bệnh, trong hơn một năm qua, chúng ta đều không quan tâm đến việc phát chẩn bố thí, có lẽ là ông trời tức giận cảnh cáo chúng ta. Đại ca, chúng ta phải tổ chức một đợt phát chẩn thật lớn mới được.”


Ông nói gà bà nói vịt, đầu trâu không ứng với mõm chó, vừa dứt lời, nàng vội vã chạy vào phòng Hoa đại ca thương lượng chuyện phát chẩn cứu tai, sớm đã quên đến việc phải trả lời câu hỏi của người ngoài kia.


Chương Úc Hùng thở dài thật sâu, nhanh chóng xoay người rời đi, vừa ra đến cổng thì chạm mặt một đôi nam nữ, là muội muội Chương Úc Tú cùng trượng phu nàng, Lâm Chấn Bình. Hơn một năm trước, bọn họ theo chân Chương Úc Hùng đến bái phỏng Gia Cát Văn Nghĩa, không ngờ Gia Cát gia liên tiếp gặp chuyện không may, bọn họ đành phải lưu lại nơi này hỗ trợ Chương Úc Hùng.


“Có chuyện gì sao?”


“Hoàng Hà vỡ, từ Đồng Quan đến Trung Nguyên phải đi đường vòng, hàng từ phương Bắc có khả năng tối nay sẽ đến.”


Chương Úc Hùng gật đầu. “Được, ta biết rồi.”


Chương Úc Tú liếc mắt về phía cổng lớn. “Đại công tử còn chưa nói sao?”


“Đã đề cập qua, nhưng...” Chương Úc Hùng lắc đầu. “Đại muội không đồng ý.”


“Tại sao?” Lâm Chấn Bình không hiểu.


“Còn phải hỏi, Đỗ Tinh nhất định đã trở lại!” Chương Úc Tú than thở.


“Đỗ Tinh?” Chương Úc Hùng hoang mang lặp lại. “Là người nào?”


“Đỗ gia tứ tiểu thư nhà bên cạnh.” Chương Úc Tú rền rĩ. “Trở về thật đúng lúc, nghe nói Đỗ phu nhân hết sức vừa lòng Mông Mông. Đỗ Tinh như vậy chạy đến Gia Cát gia, hơn phân nửa là muốn khuyên Mông Mông gả cho ca ca nàng.”


“Nhìn trúng tài sản nhà người thì có!” Lâm Chấn Bình lầm bầm. “Nàng là nghe ai nói?”


“Bọn gia nhân trong nhà!” Muốn biết chuyện gì, tìm bọn họ sẽ không sai. “Cho nên nói, ca, huynh nhất định phải cố lên!”


Chương Úc Hùng im lặng không nói gì. Nếu Đỗ gia thuần túy là vừa lòng Mông Mông, hắn cũng không phản đối, chỉ cần nàng tìm được nơi tốt yên thân, nghĩa đệ có thể yên tâm nhắm mắt, hắn cũng không cầu gì hơn.


“Hàng từ phương Bắc có thể đến trễ, ta tốt nhất nên đi trước trữ hàng.”


Chương Úc Hùng vừa ly khai, Chương Úc Tú liền tiến tới nhéo tay Lâm Chấn Bình.


“Nha đầu kia còn không đồng ý việc hôn nhân. Hôm qua, thiếp nghe bọn hạ nhân nói Đỗ Tinh đã nhờ ca ca nàng đi tìm một vị đại phu rất lợi hại. Nếu trước khi đại ca cùng nha đầu kia thành thân, vị đại phu kia lại tìm đến thì...”

  

“Yên tâm, ta cũng có nghe qua tiếng hắn, nhưng mà...” Lâm Chấn Bình không thèm để ý, trên môi bất giác nở nụ cười nhạt. “Cho dù vị đại phu kia thực sự lợi hại như trong truyền thuyết, nhưng muốn tìm hắn cũng không phải dễ gì cho cam. Căn bản không biết hắn là nam hay nữ, già hay trẻ, càng không biết hắn họ gì tên gì, làm thế nào tìm? Nói không chừng cả đời cũng không gặp, trừ phi...”


“Thế nào?”


“Hắn tự mình dẫn xác đến Nam Dương gặp các nàng!”



on 2 tháng 3, 2011

120k bỏ ra xem như tiền ngu :)) Đã quá nhiều lần, không muốn nghĩ cũng phải nghĩ. Ừ thì thôi. Vì thôi là thế.


Đã bất nhân với bạn, đừng trách bạn bất nghĩa với mình. Một lần và mãi mãi.


Cảm ơn, vì tình bạn "chân thật" của chúng ta.