on 31 tháng 5, 2011

Một nửa của ToDae, thần may mắn sẽ mỉm cười với anh *toét miệng*







Bạn muốn thú phu quân a ~


Tiếc là người xa tận chân trời, như nước chảy xuôi dòng, như hùng long thấy đuôi mà không thấy đâu *bla bla những câu than vãn quen thuộc của bạn Liễu Mi bla bla*


Lão thiên gia có hay không ban cho bạn một cơ hội =.=


on 27 tháng 5, 2011


Theo Ủy ban bầu cử TP. HCM, trong số danh sách 95 người trúng cử đại biểu HĐND thành phố khóa VIII, nhiệm kỳ 2011-2016 có 3 nghệ sĩ là ca sĩ Thanh Thúy (Nguyễn Thị Thanh Thúy), nghệ sĩ cải lương Quế Trân (Nguyễn Ngọc Quế Trân), NSƯT Hồng Vân.



Nghệ sĩ Hồng Vân trúng cử với tỷ lệ phiếu bầu so với số phiếu hợp lệ cao nhất là 60,32%. Nghệ sĩ Quế Trân với tỷ lệ phiếu bầu là 60,5%; và nghệ sĩ Thanh Thúy là 58,07%.


Hí hí, vui quá xD Trân nhà mình đắc cử rồi nha *cười sung sướng*. Đúng là 30 tuổi là thời kỳ rực rỡ nhất của đời người. HTV Awards "Diễn viên cải lương được yêu thích nhất" năm 2011, "Cống hiến" năm 2011, giờ thì là đắc cử HĐND thành phố. Hí hí. Chờ đến cuối năm xem chị có gặt luôn mùa giải NSƯT hay không *mơ mộng*


I love you *tung bông tung giấy múa lụa*


on 24 tháng 5, 2011


Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 2a



Hoàng Hà phù sa bồi đắp đại địa, nuôi dưỡng con người, nhưng một lần rồi lại một lần dâng sóng tàn nhẫn hủy diệt gia viên, cướp đi vô số sinh mệnh, bão lũ vỡ đê lịch sử không ngừng tái diễn. Thảm trạng dân chúng bỏ nhà chạy nạn cứ lặp đi lặp lại, bình ổn quay về lại phải làm lại từ đầu. Không có vấn đề, chỉ hận một nỗi thân nhân qua đời vĩnh viễn cũng không thể trở về sum họp.


Hạ tuần tháng Bảy, mưa to đầm đề suốt nhiều ngày. Nửa tháng sau, Hoàng Hà mãnh liệt lại lần nữa nổi sóng to, rít gào dữ dội, cư nhiên bao phủ một tòa thôn trang, nhấn chìm tất cả phòng ốc, cướp đi tính mạng vô số trâu bò cừu dê. Trên sườn núi, người dân không kịp bỏ chạy bị vây hãm giữa dòng bão lũ, vừa lạnh vừa đói, tuyệt vọng kêu gào trời cao.


Đúng lúc này, tựa như trời hạn gặp mưa rào, có chiếc thuyền nhỏ chở đầy lương thực, nước uống cùng quần áo phân phát cho mọi người. Ai cũng vui mừng đến bật khóc.


“Đừng tranh giành, từ từ, từ từ, mọi người ai cũng có phần!”


Trong lúc bên kia bận rộn phân phát nước sạch, lương thực, bên này Nam Dương thành cũng nhộn nhịp không kém. Nạn dân quần áo lam lũ hỗn tạp tụ họp trước cửa thành đón nhận cứu trợ. Mông Mông cùng Đỗ Tinh bận rộn múc cháo đổ đầy các loại bình lọ, nồi nứt, bát nứt, chén nứt, thậm chí có cả một mảnh ngói vỡ. Tuyết Tuyết, Xán Xán cũng không ngừng đem bánh bao đặt vào lòng bàn tay của mọi người.


“Hi vọng mọi người bên kia thành đều bình an.”


“Yên tâm, Mông Mông!” Đỗ Tinh xua đuổi vài tay đại hán đang chen nhau lên trước, rót cháo vào chén của một lão bà đứng phía sau.“Chương đại ca nói có phần đúng. Tiền phát chẩn giao cho quan phủ tám chín phần không đến được tay nạn dân, chỉ làm đầy túi tiền quan lớn. Chi bằng chúng ta tự mình xử lý, đảm bảo không ai không nhận được cứu trợ.”


“Không, ý muội là......” Mông Mông động tác không ngừng cứ múc cháo cho hết người này lại đến người khác. “Ba mươi vạn lượng bạc trắng có đủ không?”


“Điều này......” Đỗ Tinh thoáng chút suy nghĩ. “Có lẽ cũng không đủ, nhìn xem, nạn dân đang đứng trước mặt chúng ta, ước tính số lượng cũng cỡ ba mươi vạn người. Tỷ chỉ lo như muối bỏ biển, không đủ để nhét kẽ răng. Hôm nay ăn lửng dạ, ngày mai sẽ sớm ôm bụng than đói!”


“Vậy sáu mươi vạn lượng được không?” Mông Mông không cần nghĩ ngợi nói ra con số, nhẹ nhàng như thảy ra một nhúm rau, bát đậu.


“Sáu mươi vạn lượng?!” Đỗ Tinh sợ hãi không thôi. “Muội muốn đem cả gia tài cho người ta hả?”


“Không sao, chỉ cần đại ca có thể khỏi hẳn, muội cái gì cũng không màng!” Mông Mông khẩu khí không quan tâm.


“Nhưng là......” Đỗ Tinh chần chờ một chút. “Phát cháo, phát bánh bao đã nửa tháng, bệnh tình của Gia Cát đại ca có chuyển biến tốt không?”


Mông Mông không đáp, một lúc lâu sau, nàng mới không tình nguyện nói ra hai chữ.


“Không có.”


“Vậy muội có còn tin tưởng chẩn tai bố thí có thể chữa bệnh cho đại ca người?”


“......”


“Mông Mông?”


“Bằng không, tỷ bảo muội phải làm sao?” Mông Mông đột nhiên nóng giận, bởi vì chính mình bất lực, cũng là tức ông trời không có mắt. “Muội không còn cách nào khác!” Nói đến đó, mắt nàng hoe đỏ. “Các đại phu đều bảo bất lực, còn bảo đại ca chuẩn bị trước hậu sự. Việc này không dựa vào ông trời, tỷ nói muội còn biết trông vào ai?”


Đỗ Tinh cắn môi nhìn nàng.


“Mông Mông, muội còn nhớ không. Vị đại phu kia, đại ca của tỷ có tra được một chút tin tức.”


“Thế nào, Đỗ đại ca biết hắn đang ở đâu sao?” Mông Mông hét lớn, vui mừng kinh hỉ.


“Không phải, không phải, hắn luôn chủ động cảnh cáo người nhà bệnh nhân không được mang tin tức của hắn truyền ra ngoài, bởi vậy muốn tìm tung tích hắn cơ hồ là không có khả năng, nhưng mà...” Đỗ Tinh vội nói. “Đại ca tra được bệnh nhân của hắn đều là những người có gia cảnh giàu có, cho nên...”


Không đợi nàng nói xong, Mông Mông bất chợt bừng tỉnh cầm muôi quăng đi, cũng may Đỗ Tinh đã đề phòng cúi thấp người mới thoát được công kích của nàng.


“Muội biết rồi, hắn muốn là vàng bạc, điều này không thành vấn đề. Tinh tỷ, phiền người nói với Đỗ đại ca, bảo hắn loan tin ra ngoài, ai có thể chữa khỏi bệnh của đại ca muội, Gia Cát gia đều nghe theo lời hắn, cho dù là muốn toàn bộ tài sản trong nhà, bao gồm cửa hàng sở hữu, Gia Cát gia cũng tuyệt đối không ngần ngại!”


Đỗ Tinh than thầm trong bụng. “Được, tỷ sẽ nói lại với đại ca.” Mạng người thực sự quan trọng so với tài phú a.


Bất quá, mọi chuyện “đơn giản” như vậy sao, vị kia đại phu có chịu ra tay cứu người không thì phải chờ.


Hai ngày sau.


Đêm khuya, trong phòng của Gia Cát Văn Nghĩa, ánh sáng leo lắt từ ngọn nến sắp tàn càng làm tăng thêm không khí tịch mịch vốn có. Bên cạnh giường bệnh, Ngân Hoa nhịn không được có một chút gục gặc mơ mơ màng màng. Từ ngày hôn phu bắt đầu lâm trọng bệnh, nàng chưa từng rời khỏi phòng một bước.


Đột nhiên, có làn gió nhẹ lướt qua, nháy mắt trong phòng xuất hiện thêm một người.


Thân ảnh cao gầy đứng cạnh bên giường, mục quang thâm trầm tụ lại trên người Ngân Hoa, sau đó chuyển hướng về nam nhân nằm trên giường. Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay Gia Cát Văn Nghĩa xem mạch, lại vén áo hắn từ trái qua phải cẩn thận xem xét, sau đó lật lại vạt áo, từ từ bước lùi về phía sau, đảo mắt nhìn Ngân Hoa, thân ảnh chợt tiêu thất trong tích tắc giống như chưa bao giờ xuất hiện.


Ngân Hoa bỗng nhiên bừng tỉnh, đưa mắt nhìn tứ phía, sau đó hạ thấp đầu mi, nhún vai một cái, nhanh chóng thay đổi tư thế, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.


Gió đêm lạnh lẽo thổi qua càng tôn thêm bóng đêm u tịch.



on 19 tháng 5, 2011

Truy vấn "Tự Do" đến cùng cực.....




Thần Vương chết, Ma Vương chết, Huyết Oán kiếm tạo ra từ một giọt máu và một giọt nước mắt chuẩn bị hồi sinh. Thích Điểu ngủ yên ngàn năm trước kêu tru xuất hiện dày khắp bầu trời, khuấy động Tam giới, Thích Điểu ngàn năm sau tỉnh dậy sẽ nhấn chìm Tam giới trong Vạn thế hạo kiếp.


Trần Phong, một con người ngàn năm trước chạy thoát khỏi bánh xe số mệnh, duy trì cuộc sống lặng lẽ nơi Thần tộc. Cảm giác ấm áp bàn tay trái lưu lại vết tích mơ hồ, ký ức cũng dường như quên lãng.


Hắn cùng Ngũ tinh linh Vương tộc nhận trách nhiệm ngăn chặn hạo kiếp, bảo vệ bình an cho Tam giới.


Điệp Vĩ vì hắn mà hy sinh, hóa thành trái tim trước ngực, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghe mà không thể chạm. Nàng là hơi ấm duy nhất an ủi hắn, cũng là người con gái đầu tiên trao hắn một tình yêu vẹn nguyên tinh khiết.


Hà Ức Phiêu, người con gái nguyên bản là phân thân, nhưng thật kỳ diệu lại có thể có ý thức, tách khỏi nguyên thần trở nên một cơ thể hữu biệt. Nàng luôn đi theo hắn, cho hắn cảm giác ấm áp nơi bàn tay trái. Đôi bàn tay đan vào nhau tưởng chừng không thể rời xa.


Y Tích, công chúa Thần tộc mất tích ngàn năm, cũng ngàn năm ở phàm trần chờ đợi hắn. Tình yêu của nàng, nhiệm vụ của hắn khiến hai con người vạn kiếp không thể gần nhau. Bàn tay trái của hắn thà đâm sâu vào cát, lệ của hắn thà vì ai đó rơi, nỗi đau của hắn cố sức kiềm nén, cũng không thể để hắn đến bên nàng. Cả hai chỉ có thể tự tiến vào mộng đẹp, mơ một cuộc sống hôn nhân mỹ mãn. Nhưng mộng hết thảy chỉ là mộng, huyễn cảnh chỉ tồn tại trong vài khắc thời gian. Nàng là công chúa Thần tộc, hắn là Thủ hộ thánh chiến thần của Thần tộc, vốn chỉ có thể gắn kết với nhau như vậy.


Lệ tích tụ trong lòng hắn vì nàng mà rơi. Nỗi đau trong lòng nàng vì hắn mà chôn sâu trong tâm thức.


Tất cả vì một nhiệm vụ: ngăn chặn Vạn thế hạo kiếp.


.


Tầng tầng lớp lớp sự việc xảy ra nhanh như chớp mắt nhưng lại là những nút thắt vô tình tháo gỡ, đưa bọn họ đến với tận cùng sự thật. Một sự thật mà hắn cam nhắm mắt cũng không muốn tỏ.


Trời xoay đất chuyển đến tột cùng chỉ là âm mưu và lợi dụng. Châu Tế lợi dụng Thần tộc dựng nên một màn kịch tuyệt vời. Ngưng Liễm lợi dụng tình yêu khiến cho Ma tộc vạn năm đối đầu với Thần giới. Hiên Sa lợi dụng nỗi oán hận của nữ nhân khiến Thần – Ma – Nhân toàn bộ sụp đổ. Thần Sáng Tạo lợi dụng oán khí tích tụ ngàn vạn năm một tay chém đứt, cũng một tay quăng Trần Phong vào bi kịch khốn cùng.


Đều là bắt đầu, chưa bao giờ có kết thúc.



.



Là cuồng vọng vô hạn, cũng là tuyệt vọng từ trong ra ngoài, khiến người ta không thấy lối thoát. Là hạnh phúc bất tận, cũng là nỗi đau tràn ngập thân xác, là lệ tích tụ ngàn năm rơi, là oán hận vạn năm tích, là huyễn ảnh khôn cùng.


Là màu đỏ của máu tô điểm lên sắc trắng của tuyết, đẹp đến lạ thường. Là cả trời đầy sắc hoa bách hợp, nở rộ vì tình yêu. Là cảm giác ấm áp mơ hồ nơi bàn tay trái, lại có thể dẫn người từ ngàn năm sau trở lại quá khứ, đi tìm ký ức quên lãng, từ ngàn năm trước quay trở về ngàn năm sau, đón nhận kiếp nạn do số mệnh an bài.


Là truy vấn "Tự do" tới cùng cực. Toàn bộ quyền lợi, âm mưu, dục vọng đều là vì tự do, nhưng "Tự do", "Vô cực" và "Tiêu dao" rốt cuộc ngự ở chốn nào?


Phàm trần chính là hồng trần, mà hồng trần cao tới vạn trượng, ai nhảy vào rồi không thể thoát ra. Tình yêu vô tư mà ích kỷ. Tình yêu là hạnh phúc mà khổ đau. Tình yêu không phải là một thực thể, cũng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, càng không do hôn nhân trói buộc. Đó là một cảm giác, lưu lại mãi sự ngọt ngào lẫn đau đớn trong tâm khảm mình, chỉ đến khi có được nó người ta mới cảm nhận được.


Sợ gì sau hạnh phúc đem tới thêm khổ đau, sợ gì sau khi hoàn thiện rồi lại thêm trống vắng. Tình, chính là kiếp của nữ nhân.


Hủy diệt, chính là kiếp của Trần Phong. Tất cả, đều do số phận an bày.


Khắp chốn tiếng kêu la, cuộc chiến Thần – Ma cũng kết thúc.


Bình yên, có thực sự đến?



.




“Trần Phong đã trở thành tà ma cương thi. Hắn sẽ biến toàn bộ Tam giới thành Vạn kiếp địa ngục. Nhiệm vụ thực sự của các ngươi chính là giết hắn…”


.



Bánh xe vận mệnh vẫn xoay tròn.




.



Cảm tạ Lâm Thiên Vũ, đã cho ta đọc được một áng văn chương như thế. 19 tuổi, hai vạn chữ, một cuộc thánh chiến, một tác phẩm mô tả tinh tế ái tình, cảm nhận không gian. Như Tiêu Đỉnh đã nhận xét: “Là một bộ tiểu thuyết kỳ ảo trữ tình, mỹ lệ, cảm thương, thanh xuân, dùng tình cực sâu, dùng bút cực thuần, giữa ái tình và thế giới, giữa kiếp trước và kiếp sau, xuyên qua dục vọng và tự do, ngắn gọn có hai vạn chữ, có thể đạt tới tận cùng thiên nhiên, tận cùng nhân tâm, tận cùng ái tình... lên thì tới trời xanh, xuống thì tại hoàng tuyền sâu thẳm.


Như Trương Duyệt Nhiên đã bình phẩm: “Thiếu niên 19 tuổi Lâm Thiên Vũ, vì chúng ta mà cấu trúc nên một thế giới kỳ ảo đẹp, thê lương, còn gì có thể so sánh với một trái tim thuần khiết của thiếu niên đây?


Đỉnh cao của tiểu thuyết kỳ ảo.



Tác phẩm: Tiêu Dao - Truyền thuyết thánh chiến 《逍遥·圣战传说》

Tác giả: Lâm Thiên Vũ - 林天宇

Nhân vật chính: Trần Phong

Nhân vật phụ: Điệp Vĩ -- Hà Ức Phiêu -- Y Tích -- Châu Tế


on 5 tháng 5, 2011


Hồ Định Hân

Hạng mục : Nữ diễn viên được yêu thích nhất


Hương hồn cụ Tú có hiển linh xin thứ tội ~



Quanh năm cắm mặt ở phim trường
Ngày rộng tháng dài chẳng quản công
Lặn lội chèo xuồng trên bến diễn
Tối về ôm một góc mì tôm.


Một duyên hai nợ, âu đành phận
Biết làm gì khi nghiệp diễn đã dính mình
Ma Nữ cứ vậy mà phấn đấu
Cho người ta biết đến Hồ Định Hân.


Giải thưởng không nhiều, vai cũng ít
Chỉ biết loanh quanh với phim truyền (hình)
Hi vọng không xa lấn sân điện (ảnh)
Khoe mặt khoe mày với khắp nơi.



(ucuc_nhoxinh @ DienAnh.Net)