on 28 tháng 11, 2011
Thanks Jack đã làm ebook ^^


Link down


À, là như thế này, có bạn thắc mắc tên tác giả là Cừu Mộng hay Cầu Mộng. Nhân đây, LM xin được giải thích luôn: Nguyên gốc tiếng Trung là 裘梦.

1. Trong văn phong cổ đại, CầuCừu đồng tự.  (Nguồn: hudong.wiki)

2. Cừu (裘) và Cầu (求) có phiên âm giống nhau, nhưng thuộc về 2 bộ khác nhau. Cầu (求) thuộc bộ Thủy (水), trong khi Cừu (裘) thuộc bộ Y (衣) (Nguồn: Giáo trình Hán ngữ học)

Vì lẽ đó, bạn LM chọn để tên tác giả là Cừu Mộng :D


on 27 tháng 11, 2011
Lôi Kim Hồ Điệp ra coi lại. À há, vẫn nguyên vẹn cảm xúc. Một trong những tuồng cải lương mình thích nhất tới giờ phút này. Nhớ hồi đầu coi là chiếu vào chủ nhật trên Đồng Nai 1. Đúng là thời hoàng kim của cải lương, các đài đua nhau chiếu hồ quảng, chiếu tới tấp, tuồng nào tuồng này chất còn hơn gì, chính phụ toàn là gương mặt đa năng thảy cho vai nào cũng đóng được. Như Kim Hồ Điệp nè, nói Vũ Linh Phượng Mai đóng chính thì chính vậy thôi, chứ tuồng này mình thích vai Xích Như Lân của Chí Linh nhất, còn cảnh thích nhất là cảnh ba anh em tâm sự trong ngục thất, nghe mà rơm rớm nước mắt. À há, đây cũng là tuồng đánh dấu mình thích Phượng Mai, không ẻo lả yểu điệu như mấy tuồng khác, mà Kim Hồ Điệp của Phượng Mai vẫn có chất hào hùng, có bản lĩnh của cô gái theo đuổi lý tưởng đánh giặc. ^^ Vũ Linh tuồng này chìm trăm mốt, để cho các bạn diễn khác tỏa sáng. =)) Hà há, những diễn viên em yêu :x

Thích đoạn Yến Nga quận chúa với Nhan Như Ngọc trong ngục ghê. Nhạc hay mà lyric cũng tuyệt. Phút tỏa sáng leo lắt hiếm hoi của bạn Rồng ^^


on 25 tháng 11, 2011

KHH – Chương 2

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch | Chuyển ngữ: Khuyên


Photobucket


2



Đoàn xe chậm rãi lăn bánh khỏi cửa thành.

Dân chúng đứng xem xì xào bàn tán.

“Thật là phô trương!”

“Đến Hà Nam cứu trợ thiên tai, hơn nữa còn là do sủng phi của hoàng thượng đích thân đảm nhiệm nữa đó!”

“Hèn chi!”


. . . . .




Nghe được những lời bàn tán ấy, miệng ta đã muốn mở thật to. Nhớ lại ngày đó.......

Tử Dương cung.

Ta đứng trước bức tranh sơn thủy, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng xử lý thế nào?”

Phía sau ta là tên thái giám Cẩm Phúc. Tuy không phải là thái giám đại tổng quản, nhưng tốt xấu gì cũng nhiều năm hầu hạ bên người Hoàng đế, chẳng qua ở trong cung nhận lấy bổng lộc của ta, mà ở ngoài cung, người nhà, con cháu cũng đều được cha ta ban cho cơm no áo ấm. Cho nên, hắn chính là người của ta.

Lúc này, hắn kính cẩn lên tiếng: “Bẩm Nghi phi, sau khi Hoàng thượng thượng triều, lập tức cho triệu Tể tướng, Hộ Bộ Thượng Thư hai vị đại nhân vào cung!”

Hừ, quả nhiên là hai lão hồ ly này, ỷ vào chính mình là cữu cữu (cậu) của hoàng đế, âm thầm làm trung gian kiếm tiền bỏ túi riêng.

“Kết quả?” Ta hờ hững hỏi.

“Sau khi Hoàng thượng cất tiếng hỏi, Tể tướng cùng Trình đại nhân cùng hô ‘Vi thần thất trách’. Sau đó bảo việc này vô cùng nghiêm trọng, bọn họ đang thận trọng nghiên cứu, đang muốn trong vòng hai ngày bẩm báo Hoàng thượng, ngờ đâu Hoàng thượng anh minh hơn người, thương cảm vạn dân, cho nên đã biết tường sự việc. Hai vị đại nhân tỏ vẻ như thể nhất định sẽ sớm xử lý vấn đề, để cho dân chúng cảm phục ân đức của Hoàng thượng!”

Đúng là cao tay! Thật thật giả giả dăm ba câu, lại thuận tiện tâng bốc Hoàng thượng lên tận trời! Hoàng thượng đăng cơ, bọn họ nắm được không ít quyền lực, cho tới hiện tại, khó tránh khỏi có điểm cậy già lên mặt. Nhưng mà đối phương lại là đấng chí tôn cao cao tại thượng, trong lòng Hoàng thượng nhất định đã có điểm không hài lòng! Chuyện lần này, chỉ sợ khó có thể một tay che trời, nhưng ít nhất cũng không để bọn họ đích thân giải quyết. Cho dù chỉ là cái gai nhỏ, nhưng nếu quanh năm suốt tháng ghim vào trong người, dẫu cho vô hại, nhưng mà mỗi lần đụng tới, vẫn sẽ có cảm giác nhói đau.

“Ngươi vất vả rồi! Đệ đệ của ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, hôm qua cha ta sai người báo tin, muốn để hắn đến trường học tập, ngươi thấy sao?” Quân cờ hữu dụng đương nhiên phải đặt ở vị trí xứng đáng trên bàn cờ.

“Đa tạ nương nương!” Hắn vui mừng lộ rõ ra trên nét mặt.

“Xuống dưới lĩnh thưởng đi!”



`



Tại Ngự thiện phòng, buổi tối.

Hoàng thượng cau mày, tựa hồ ăn không vừa miệng.

Bên cạnh, Đoan phi giống như con rắn õng ẹo trườn lên người Hoàng thượng, nũng nịu lên tiếng: “Hoàng thượng, sao lại không ăn món nào vậy? Không hợp khẩu vị của người à?”

Ta ngồi một bên không lên tiếng, trong lòng thầm khinh bỉ. Nữ nhân não tàn, người có quyền thế không phải lúc nào cũng trầm mê trong nữ sắc, lúc hắn phiền não chính là lúc không thích hợp để liếc mắt đưa tình.

Quả nhiên, Đoan phi bị đẩy ra một cách thô lỗ. Tuy việc này không hề liên quan gì đến ta, nhưng ả vẫn liếc ta đầy oán hận, chắc là cho rằng ta đang vui mừng khi thấy người khác gặp nạn. Ta vô cùng bất đắc dĩ, Đoan phi lúc nào cũng thích tranh sủng, đã sớm xem ta là cái gai trong mắt. Ta chỉ hận không thể hét lên với ả, là trong lòng ta có người khác rồi!

Ánh mắt Hoàng thượng cứ vô thức nhìn chằm chằm đĩa cá trên bàn, hiển nhiên trong lòng đang vô cùng rối rắm.

Ta đương nhiên biết mình nên làm gì. Khi Hoàng thượng phiền não, có khuyên bảo dây dưa cũng không ổn, nhưng cũng không thể không để ý đến. “Hoàng thượng, hay là để cho con cá này sống lại được không? Hấp dẫn ánh mắt của Hoàng thượng như vậy, thần thiếp chắc vài bữa nữa cũng phải tranh sủng với nó quá!”

Hoàng thượng nghe vậy đột nhiên cười to: “Nàng đúng là tiểu quỷ!” Thái giám, cung nữ theo hầu hai bên cũng lấy tay che miệng, chỉ có duy nhất một người đang cố cắn chặt môi.

Ta sẵn thế tiếp tục: “Chuyện gì khiến cho Hoàng thượng phiền lòng như vậy? Có lẽ nói ra, thần thiếp có thể chia sẻ cùng với Hoàng thượng!”

Hoàng thượng lắc đầu: “Không biết nên phái ai đi cứu trợ Hà Nam nữa?”

Đoan phi không chịu thua kém, nhanh nhảu mở miệng: “Hoàng thượng, có thể phái cha hoặc là Nhị thúc của thiếp lên đường ạ!” Dứt lời, còn thị uy liếc mắt nhìn ta. Tể tướng là cha của ả, còn Hộ Bộ Thượng Thư chính là Nhị thúc.

Ta ngấm ngầm thở dài, càng thêm khẳng định ả có gương mặt đẹp, nhưng chỉ là một đóa hoa vô hồn, không biết sống chết. Nếu quả thật có thể phái hai người bọn họ, Hoàng thượng hà cớ gì phải đắn đo như thế. Đương nhiên, ta vẫn như trước không có biểu hiện gì.

Hoàng thượng tức giận trừng mắt nhìn ả, trầm giọng nói: “Không cần nàng ra chủ ý!”

Đoan phi vẻ mặt buồn bã, thần sắc càng thêm vài phần u oán cô đơn, nhìn có chút mong manh đáng thương.

Lòng ta chợt động, không khỏi nảy sinh cảm thông. Nhìn dáng vẻ của Đoan phi, có lẽ đã đem lòng yêu Hoàng thượng thật sự, nhưng mà ả còn tốt hơn ta, ít nhất có thể ở bên cạnh người mình yêu mến.

Ta quyết định cứu ả một lần: “Thiên hạ đều là của Hoàng thượng. Hoàng thượng muốn phái ai đi mà không được chứ! Ai dám cãi lại nửa lời!”

Hoàng thượng chấn động, gương mặt lấy lại vẻ ngạo mạn, tự tin, ánh mắt sáng ngời, cười với ta: “Ngưng Nhi nói không sai chút nào!”

Khuôn mặt diễm lệ của Đoan phi trở nên nhăn nhó, buông lời mỉa mai: “Nghi phi thật khéo hiểu lòng người, có khi lại chính là người thích hợp nhất!” Hai lần giáo huấn vẫn không ngăn cản được ả, đúng là không nên xem thường lòng đố kỵ của nữ nhân!

Hoàng thượng đầu tiên nhíu mày, tựa hồ đang nổi giận, nhưng mà đột nhiên hai hàng lông mày lại giãn ra, ánh mắt nhìn về phía ta ẩn chứa vài phần kỳ lạ. “Ngưng Nhi, nàng thấy sao?”

Ta không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự muốn..... Bộ não không ngừng xoay chuyển, trên mặt nổi lên ý cười: “Hoàng thượng nếu muốn Ngưng Nhi đi, Ngưng Nhi tự nhiên sẽ đi. Chỉ là, Ngưng Nhi từ nhỏ đến giờ chưa hề xuất môn, không biết có gặp nguy hiểm gì không, Hoàng thượng nhất định phải phái người võ công cao cường theo bảo vệ Ngưng Nhi mới được!” Nói xong, ta nhẹ nhàng cắn môi dưới, ánh mắt hơi e sợ nhìn Hoàng thượng.

Quả nhiên Hoàng thượng thương cảm vô cùng, nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Trẫm biết là ủy khuất cho Ngưng Nhi, nhất định sẽ phái người bảo vệ Ngưng Nhi, tuyệt đối không để nàng mất đi một sợi tóc nào!”

Đoan phi không ngờ ý kiến của mình lại được chấp nhận, nhưng đối với ả mà nói, đây có thể xem là một chuyện vui, khi đẩy ta ra khỏi cung trong một khoảng thời gian không ngắn! Vì không cho ta có cơ hội đổi ý, ả cho qua chuyện Hoàng thượng đang ôm ta vỗ về, vội vàng nói: “Thiếp thấy hay là để Dư Thống lĩnh đi theo bảo vệ Nghi phi. Dư Thống lĩnh võ nghệ cao cường lại trung thành tận tâm, là người thích hợp nhất!”

Ta đem mặt vùi trong lòng Hoàng thượng, không để bọn họ nhìn thấy vẻ vui sướng không che giấu được đang hiện trên mặt ta, hạnh phúc dâng tràn trong lòng. Đoan phi, ta tuyệt đối sẽ không bảo cô ngốc nữa, giờ phút này trong lòng ta, không người nào trí tuệ hơn cô!

Bên tai may mắn còn nghe được Hoàng thượng đang hỏi: “Ngưng Nhi, thế nào hả?”

Ta điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu đáp: “Hoàng thượng nói sao, Ngưng Nhi nghe vậy!” Trong lòng rộn ràng vang lên bốn chữ “không oán không hối”.

Hoàng thượng giúp ta vén lên vài sợi tóc lơ phơ trước trán, trong mắt càng thêm ôn nhu, ta cúi đầu, không dám tiếp nhận. Hoàng thượng vẫn say đắm nhìn ta, thốt ra lời: “Đoan phi, nàng đi nghỉ sớm đi! Trẫm có chút chuyện muốn bàn với Nghi phi!”

Ở góc độ của ta mà nói, thật dễ dàng nhận thấy trong mắt Đoan phi hiện lên vài phần ghen ghét, nhưng mà hôm nay ả tự cho là mình thắng lợi cho nên dễ dàng bỏ qua, yêu kiều đáp: “Thần thiếp xin cáo lui!” Liếc mắt nhìn ta, hàm chứa sự đắc ý khôn cùng, kiêu kỳ bước ra ngoài.

Chờ ả đi rồi, Hoàng thượng đứng dậy, tiện đà cũng kéo ta đứng lên, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ngưng Nhi, biết vì sao trẫm để nàng đi không?”

Ta lắc đầu: “Hoàng thượng chắc là có dụng ý riêng!” Thời đại này, phụ nữ không cần quá thông minh, tỏ vẻ nhún nhường, che giấu tài năng mới có thể sống được yên ổn. Cho dù ta biết vì sao, cũng tuyệt đối không nói ra cửa miệng, bởi vì ta nhận thấy, Hoàng thượng đang muốn biểu đạt cơ trí thâm sâu của mình.

Hoàng thượng tiếp tục lên tiếng: “Trẫm lần này phái nàng đi, đương nhiên là có chút tính toán. Thứ nhất, để nàng thay mặt trẫm ra tay giúp đỡ nạn dân, lý do chính đáng, cũng có thể vì trẫm tích lũy thêm chút tiếng tăm. Thứ hai, cha của nàng là Lễ Bộ Thượng Thư, cùng đám người Tể tướng có địa vị ngang nhau. Thứ ba, nàng thân là quý phi, thân phận tôn quý, nàng xử lý việc này, bọn người dưới không dám dị nghị. Cuối cùng, ta biết nàng thông minh lanh lợi, sẽ không để cho người ta dắt mũi lôi đi!”

Ta cúi đầu cười nhẹ: “Hoàng thượng an bài cho Ngưng Nhi nhiều lợi ích như vậy, Ngưng Nhi thật sự không thể không đi rồi.”

Hoàng thượng đưa ánh mắt thâm thúy nhìn ta: “Hậu cung nhiều giai lệ như vậy, nàng nên biết người trẫm sủng ái nhất là nàng! Trẫm cũng tin tưởng nàng nhất! Nàng đi nhanh về nhanh!”

Lòng ta rúng động, nhìn thân ảnh đứng trước mặt, bất giác cảm thấy buồn bã, người yêu ta nhưng ta không yêu người! Ta vội nhoẻn miệng cười: “Hoàng thượng một hơi nói ra nhiều lý do như vậy, Ngưng Nhi thật hoài nghi Hoàng thượng có lẽ đã sớm quyết định rồi! Chẳng qua là mượn Ngưng Nhi cùng Đoan phi nói thay lời mà thôi!”

Hoàng thượng cười ha hả: “Nghi phi, muốn trẫm thưởng cái gì cứ mở miệng, đã được hay chưa!”

Ta láu lỉnh tiếp lời: “Cho Hoàng thượng nợ đó, dù sao quân vô hí ngôn! Thần thiếp cũng không sợ người thất hứa!”

Mấy ngày nữa trôi qua. Trước lúc ta lên đường, Đoan phi còn tự mình đến Tử Dương cung tiễn đưa.

Ả dùng giọng nói ngọt như mía lùi nói với ta: “Nghi phi đi đường cẩn thận! Hoàng thượng, ta nhất định sẽ hầu hạ chu đáo, để Hoàng thượng một chút cũng không cảm thấy Nghi phi vắng mặt bên mình!”

Ta lúc ấy tâm tình bay bổng, trong lòng tràn đầy kích động, liền mặc ả nói gì thì nói. Hơn nữa, chuyện lần này ả là đại công thần, để ả khoa môi một chút cũng không phiền hà gì!

Đoan phi thấy ta không phản bác, sắc mặt kỳ dị, cho là ta đang rất khổ sở, lại không biết ta là cưỡng chế khí lực toàn thân mới có thể không để ai phát hiện ra ta đang vô cùng vui sướng. Ả nói một hồi thì bỏ đi.



on 23 tháng 11, 2011



Photobucket




Hãy thứ lỗi cho cái đầu óc đen tối của mình =)) Thú thiệt là xem xong cái gif này, chỉ muốn 2 chị là một thôi :"x Hí hí. Đúng là phim ảnh ngày càng theo kịp thời đại, cập nhật nhanh chóng những gì thị trường cần và đang có =))))))))

on 18 tháng 11, 2011

KHH – C1

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch | Chuyển ngữ: Khuyên



Photobucket


1


Từ lúc đó, ta cố tình làm như không để ý nghe được tên chàng. Dư Thế Cao.

Thân phận của chàng, ta cũng biết được. Thống lĩnh Ngự lâm quân.

Ta cùng với các cung nữ khác nói chuyện đều khéo léo chuyển đề tài xoay quanh chàng, sau đó từ miệng của các cô ấy thu thập thật nhiều tin tức. Bọn cung nữ thường xuyên bàn luận về các nam nhân trẻ tuổi anh tuấn trong cung, chàng cũng là một trong số đó, nhưng nghe nói đương triều đệ nhất mỹ nam tử lại là Định Tuyên Vương. Ta không cho là đúng. Trong lòng ta, trên đời này có ai có thể sánh được với chàng!

Ta đến những nơi chàng thường đến. Âm thầm quan sát.

Sau đó,

Thích nhìn cách chàng huấn luyện thuộc hạ,

Thích nhìn chàng cùng đồng liêu bàn chuyện với nhau,

Thích nhìn chàng cười thật rạng rỡ,

Thích..... tất cả ở chàng.

Nếu chàng lơ đãng ngó về phía này một cái, trái tim ta đập rộn lên, hưng phấn cả nửa ngày trời.

Tuy rằng không có cơ hội cùng chàng nói chuyện, nhưng đối với ta thế đã đủ rồi. Thời gian nếu cứ như vậy trôi qua cả đời, ta nhất định sẽ cảm thấy thật hạnh phúc! Chính là, thời khắc khiến ta đánh vỡ bình tĩnh rốt cuộc cũng đến.

Ngày đó, ta nghe được chàng cùng bạn tốt Phương Ngật nói chuyện.

Chàng tỏ vẻ tức giận, mà Phương Ngật rõ ràng đang rất sợ hãi.

"Ta nhất quyết không chấp nhận sự sắp đặt của Hoàng thượng!" Thanh âm của chàng, ta không thể không nhận ra.

"Huynh điên rồi! Đây là trọng tội có thể mất đầu đấy!"

"Ta đã đáp ứng Thôi Nhi, tuyệt đối sẽ không phụ nàng, cả đời này ta cũng chỉ lấy một mình nàng!" --- Si tình như thế, lại làm cho lòng ta nhức nhối!

"Được, được, nhưng không phải là bắt huynh lập tức lấy. Cứ kéo dài thời gian, biết đâu sau này sẽ tìm ra cách giải quyết!"

"Nhưng....."

"Huynh đừng quá cứng đầu như vậy. Có lẽ sau này có hi vọng, cũng không cần sớm đưa cổ chịu chết như vậy!"



`


Lời nói càng lúc càng xa, ta cũng từ trong bụi cây đứng dậy.

Tối hôm đó, ta khóc ướt mảnh gối.

Sáng ngày thứ hai, ta đưa ra quyết định ảnh hưởng đến cuộc đời mình.

Ta phái người truyền lời với phụ thân, muốn ông giúp ta sắp xếp hết thảy. Phụ thân thấy ta hồi tâm chuyển ý, muốn trở thành phi tử của hoàng thượng, vô cùng mừng vui đi an bài.

Đúng vậy, bắt đầu kể từ thời khắc đó trở đi, ta luôn nỗ lực tiến về phía trước. Không phải vì muốn trở thành bậc thang cho phụ thân thăng quan tiến chức, không phải vì nản lòng thoái chí, mà là bởi vì biết được chắc chắn sẽ có một ngày chàng vì kháng chỉ mà chịu phạt, cho nên ta muốn cực nhanh đoạt lấy ân sủng của hoàng gia, đến lúc đó mới có thể giúp chàng giải tội.

Ngay cả khi không chiếm được tình yêu của người đó, cũng muốn, cũng muốn dùng hết sức mình bảo vệ chàng an toàn. Ta..... sớm đã không thể tự kềm chế.

Mấy ngày sau, ta biết tin Hoàng thượng buổi trưa sẽ ghé Ngự hoa viên, liền đến sớm chuẩn bị, khoác lên bộ cung trang màu trắng thanh ngần, giống như đóa lan bùng nở giữa ánh dương, thanh lệ thoát tục. Các vị tần phi khi gặp Hoàng thượng đều nỗ lực trang điểm thật rực rỡ để trở thành người nổi bật nhất; trong khi một thân trang phục đơn giản của ta ngược lại càng tăng thêm hiệu quả thu hút ánh mắt Hoàng gia, trở nên diễm lệ không ngờ.

Quả nhiên, Hoàng thượng đúng hẹn mà đến. Ta nhờ một vị cung nữ đệm nhạc, chính mình ở dưới tàng cây uyển chuyển nhảy múa, ta đối với tài múa của bản thân cực kỳ tin tưởng.

Hoa bay rực trời. Trong cơn mưa hoa ấy là hình bóng một người thiếu nữ đang tung người mềm dẻo. Ta suy tính tường tận thiên thời, địa lợi, nhân hòa, quả nhiên nhìn thấy trong mắt Hoàng gia tràn ngập vui sướng cùng kinh ngạc.

Đêm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm.

Mọi người đều cho rằng ta một bước trở thành phượng hoàng.

Ta ngồi ngơ ngác suốt một buổi chiều, cả người lạnh lẽo. Bước từng bước từng bước, đã không thể quay đầu, nhưng mà ta không hối hận.

Từ đó về sau, ta vận dụng hết tâm cơ, làm vui lòng Hoàng thượng. Khi thì xinh đẹp đáng yêu, khi thì cao quý lạnh lùng, lúc lại ôn nhu như nước.... Không có nhiều bộ mặt như vậy, trong chốn hậu cung đầy mỹ nhân này, làm sao có thể nhận được ân sủng! Chỉ có bộ mặt đẹp vẫn là chưa đủ, còn phải có tài năng. Ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn thổi tiêu, không gì không biết, khó khăn cũng sẽ không đến tìm ta.

Bên trong hậu cung tràn ngập huyền cơ, khắp nơi lục đục. Quan trọng phải biết, cho dù được sủng ái cũng không được quá kiêu ngạo, kênh kiệu mà khinh khi, chà đạp kẻ khác. Bởi vì, như vậy sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Phải biết cúi thấp đầu, bỏ ra nhiều, yêu cầu ít. Cứ thế, Hoàng thượng đối với ta muôn vàn sủng ái, không lâu sau, đã cho ta một danh hiệu quý phi, phụ thân cũng được thăng chức Thượng Thư.

Hoàng thượng đã từng nói, người thích nhất tính tình rộng lượng của ta. Các tần, phi cứ gặp mặt là chửi bới, nói xấu nhau, khi Hoàng thượng đến chỗ phi tần khác lại tỏ vẻ bất mãn. Người bảo ta không giống như vậy, hơn nữa như người quan sát, ta thật sự cũng không muốn tranh hơn thua, đấu đá. Hoàng thượng không rõ, trừ bỏ tranh quyền đoạt lợi, nếu thật lòng để ý một người, như thế nào lại trở nên độ lượng như vậy! Đơn giản là người trong lòng ta không phải là người, cho nên ta chỉ muốn bảo vệ địa vị cùng sủng ái dành cho mình, những cái khác ta đều không quan tâm!

Hoàng thượng nói, ta gây chú ý nhất ở đôi mắt không giống với mọi người, lúc nào cũng đượm vẻ u buồn, xa cách. Ha ha ha ha. Như thế nào không u buồn, người ta yêu trong lòng có người khác, mỗi ngày mỗi đêm ta đều một mình gặm nhấm vết thương nội tâm! Như thế nào không xa cách, khi người đang ôm ta lại không phải là người ta nhớ. Nghĩ đến đó, lòng lại càng thêm đau đớn, cũng là cả đời này không thể nói, không thể chạm, gần nhau trong gang tấc mà như cách ngăn biển trời.

Cũng may cuối cùng cũng đã kịp giúp chàng! Tuy rằng chàng không biết có một cô gái đã vì chàng trả giá bao nhiêu. Chàng cuối cùng cũng có thể lấy người mình yêu, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc, cuối cùng..... Ta không muốn lừa mình dối người, lòng đau đến rỉ máu! Ngực giống như đang treo tảng đá, không thở nổi. Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Ta trăm ngàn gian khổ phấn đấu, chỉ là để giúp người may áo cưới!

Ngày dần dần trôi, nội tâm cũng trở nên bình thản. Cũng may ta vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy chàng, như vậy cũng đủ thỏa nguyện rồi.

Ngồi ở Tử Dương cung đánh đàn tiêu khiển. Cung nữ báo lại: "Dư Thống lĩnh cầu kiến!"

Lòng bất chợt cồn cào: "Dư Thống lĩnh nào?"

"Thống lĩnh Ngự lâm quân. Dư Thế Cao thống lĩnh!"

Dây đàn loạn nhịp, ta đứng dậy. Không biết hôm nay mặc như vậy ổn không, khí sắc đã được chưa. "Dâng trà tiếp khách, bảo hắn chờ!"

Ta vội vàng bước vào tẩm cung, chỉnh trang lại một chút. Không biết hôm nay tại sao chàng lại đột nhiên đến tìm ta.

Tao nhã ngồi xuống ghế, ta phát hiện phía sau chàng còn có một người.

"Dư Thống lĩnh, hôm nay sao lại đến đây?" Bất luận chàng đưa ra lý do gì, ta cũng cảm thấy vui, bởi vì cuối cùng ta cũng được quang minh chính đại nhìn chàng. So với ngày xưa càng thêm phần anh tuấn, thật lợi cho cô gái kia quá!

"Vi thần hôm nay đến đây là có một việc muốn cầu nương nương giúp đỡ!"

Ta mỉm cười: "Thống lĩnh sao biết bổn cung nhất định sẽ giúp?"

"Bởi vì vi thần biết nương nương là người hay quan tâm đến mọi người, nhất định không đành lòng nhìn sinh linh chịu khổ!" Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

"Ngươi cũng lẻo mép quá đấy chứ, Bổn cung không muốn nghe cũng không được rồi!"

"Đã khiến nương nương chê cười! Vị này là Tri phủ Trịnh Châu Hà Nam, có sự tình muốn bẩm báo."

Nam tử bên cạnh bắt đầu nói chuyện: "Bẩm nương nương, Hà Nam gặp hạn hán, vốn đã sớm tâu lên triều đình phát chẩn lương thực....."

Ta không kiên nhẫn cắt lời: "Ta thấy hay là để cho Dư thống lĩnh nói đi. Bổn cung nghe cũng dễ hiểu hơn!" Ai muốn nghe hắn dài dòng văn tự chứ, giờ này khắc này ta chỉ muốn nghe giọng của chàng thôi!

"Dạ phải, nương nương có lẽ nghe không quen khẩu âm vùng ngoài. Nói đơn giản thế này, chính là trong triều đình có người vì tư lợi cá nhân, ngăn chặn không báo việc này lên trên, sau đó đem lương thực bán ở Hà Nam với giá cao. Cầu mong nương nương đem việc này kể cho Hoàng thượng, nhanh chóng phát chẩn cho Hà Nam, cứu vớt dân chúng đang ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng!"

"Chuyện này các ngươi không phải có thể trực tiếp thượng triều đề xuất sao?"

"Nương nương có điều không biết, bọn họ căn bản sẽ không cho Ngô Tri phủ có cơ hội thượng triều. Tri phủ lần này vào cung, cũng là bí mật đi. Mà thần, nếu tại triều công khai bẩm báo tin tức cũng không được. Bởi vì việc này không thuộc phạm vi chức trách quản lý, nhất định sẽ bị kẻ khác bắt bẻ!"

"Nếu đúng như vậy, ta sẽ bẩm báo với Hoàng thượng!"

Mặt chàng lộ rõ vẻ vui mừng: "Đa tạ nương nương! Nương nương thật là người có tấm lòng cao cả, thương xót chúng dân!"

Ta tự biết bản thân không vĩ đại đến như vậy, chẳng qua đó là chuyện chàng nhờ ta, cho nên ta nhất định sẽ tận tâm tận lực. Nếu không, cho dù vạn dân có khổ ngập đầu, ta nhìn không tới, cảm không được, lấy gì mà quan tâm đây!

Tối ngày hôm đó, nằm cạnh Hoàng thượng, ta thỏ thẻ: "Hoàng thượng, nô tì mấy ngày trước hồi phủ thăm cha mẹ thì gặp một người bà con. Theo lời hắn, Hà Nam đang gặp hạn hán, dân chúng lầm than. Triều đình có phải nên cứu trợ thiên tai không ạ?"

"Có chuyện như vậy à? Trẫm sẽ phái người đi thăm dò, nếu thật là vậy, đúng là không thể chậm trễ!"

"Hoàng thượng anh minh, là phúc của vạn dân!" Ta đắc ý cười. Chúng đại thần hao tâm tổn trí, suy nghĩ nát nước nát cái, lại chẳng bằng ta nói hai ba câu là giải quyết xong. Danh xưng quý phi này, cũng không phải chỉ để ngó.

Hoàng thượng quả nhiên phái người đi điều tra việc này, sau khi chứng thực, đã hạ lệnh chuẩn bị vận chuyển lương thực xuống Hà Nam.

Mấy ngày sau, gặp lại ở trong cung, chàng thật thà luôn miệng nói cảm ơn. Ta hạnh phúc tuôn trào, chàng cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của ta, cho nên mới tìm ta xin giúp đỡ. Như vậy xem ra, quyết định lúc trước đã không sai lầm.

Muốn vui vẻ phải biết vượt khổ đau!



on 16 tháng 11, 2011

KHH – Mở đầu

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch | Chuyển ngữ: Khuyên


Photobucket




Mở đầu





Mưa phùn đông đi qua
Sắc xanh trời chuyển sáng
Gió bên tai khẽ thổi
Ta vươn mình vui tươi
Dưới cái nắng chan hòa
Lần giở trang nhật ký
Hoài niệm về tình yêu.

Như cảnh sâu thăm thẳm
Có lắm điều thương tâm
Những ký ức dạt dào
Chỉ khi nào dành trọn
Trái tim cùng khóc hận
Mới hiểu rõ ngọt ngào
Từ trái non chờ đợi.
Lệ tuôn rơi mỗi đêm
Chỉ mình ta cô độc
Cả tấm lòng trao anh
Ngây ngốc đến vô cùng
Cũng thật tâm dũng khí.


Ngày mai trời đổ sáng
Ký ức trôi vào mây
Nhìn lại chuyện đã qua
Vĩnh viễn không hối hận…



--0o0--



Ta là Nghi phi -- sủng phi của đương kim thánh thượng.


“Hoàng thượng, sắc mặt người hôm nay không được tốt lắm. Là ai đã chọc giận Hoàng thượng vậy?” Thân là phi tử, quan trọng nhất là phải biết nhìn mặt, nghe lời nói, đoán ý người.


“Còn ra thể thống gì nữa. Trẫm muốn tứ hôn hoàng muội Điệp Chi cho Dư Thế Cao, hắn lại dám ngang nhiên kháng chỉ từ hôn!”


Lòng ta như có cục đá đeo nặng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ thản nhiên: “Hoàng thượng muốn xử trí hắn thế nào?"


“Bất tuân thánh chỉ, dĩ nhiên là tội chết!” Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ.


“Hoàng thượng,” Ta trước tiên đem nước trái cây ướp lạnh đã chuẩn bị sẵn dâng lên người, “Nhưng mà Dư thống lĩnh là một nhân tài, hơn nữa nhà hắn ba đời phụ trợ triều đình, xuống tay như vậy, chỉ sợ.....”


“Nếu không, trẫm còn gì là mặt mũi?”


Hoàng thượng tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng không quá ngây ngô. Điểm này, ta đã sớm biết. Chỉ vì một đạo thánh chỉ ban hôn mà mất đi một viên đại tướng, chỉ e chính người cũng không muốn, chỉ cần bắc cho người một bậc thang. “Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn. Không bằng cứ giao việc này cho thần thiếp, cam đoan sẽ đẹp ý người!”


Ngự hoa viên.


Ta tao nhã ngồi nhấm nháp trà ngon, nhìn người đang khoanh tay thủ thế bên dưới: “Dư thống lĩnh, có biết vì sao bổn cung triệu kiến hay không?”


Hắn nhíu chặt đôi mày: “Nương nương không cần nói nữa! Tôi quyết không chấp nhận hôn sự này!”


Ta cười đến cả người run rẩy: “Dư thống lĩnh quá đa tâm rồi. Sau khi nghe ta khuyên nhủ, Hoàng thượng đã đồng ý không trách tội ngươi!” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, dường như không tin sự tình có thể dễ dàng giải quyết như thế.


Lúc này, Điệp Chi nghe tin mà đến, phẫn nộ đi đến trước mặt chúng ta. Vị công chúa này tính tình ngang ngược, đỏng đảnh, nhưng cũng may đầu óc đơn giản, bản tính cũng không quá xấu. Xét cho cùng, công chúa hoàng tộc có mấy ai tốt tính đâu.


Ta thừa lúc nàng chưa mở miệng liền nói: “Chuyện lần này, ngươi căn bản nên đa tạ Điệp Chi công chúa. Muội muội nghe nói Hoàng thượng muốn xử phạt ngươi, liền hạ mình cầu xin Hoàng thượng. Muội muội bảo mình mang thân phận công chúa cao sang, muốn phò mã thế nào mà chẳng được! Cũng không nguyện ý chia rẽ nhân duyên của người khác, đem về một thân xác chết khô không có trái tim. Muội muội cảm phục sự can đảm của ngươi, cho nên quyết định buông tay, đi tìm một người cam lòng vì nàng lên núi đao xuống biển dầu.”


Ta thấy trên vầng trán công chúa nét giận đã muốn thối lui tới nửa, cho nên kéo tay nàng thấp giọng nhỏ to: “Hắn đối với triều đình là một nhân tài, cho nên Hoàng thượng có đôi chút không đành lòng. Công chúa luận về tính tình hay tướng mạo đều cao quý vô ngần, cũng không cần chi một cuộc hôn nhân gượng ép. Huống chi, nếu đem việc này truyền ra bên ngoài là do muội chủ động từ hôn, chắc chắn sẽ khiến cho dân chúng khắp nơi kính phục. Vả lại, hoàng huynh của muội đã nói, sau này bất kể muội nhìn trúng người nào, cũng đều hết lòng ủng hộ. Hoàng muội, phải biết nắm chắc cơ hội!”


Nhìn thấy gương mặt nàng tràn đầy vẻ tự mãn, ta liền biết mình đã thành công, cho nên ngẩng đầu cười tươi lên tiếng: “Dư thống lĩnh chưa từng có cơ hội cùng công chúa tiếp xúc gần gũi, hiện tại đã thấy hối hận chưa?”


Hắn quả nhiên cũng ngầm hiểu: “Công chúa thân phận cao quý, là mạt tướng không có phúc!”


Điệp Chi lúc này giận hờn tiêu thất, ngược lại mang theo ý cười: “Bổn công chúa đại nhân đại lượng, sao lại đi so đo chuyện này!” Sau đó vui vẻ hồi cung. Một công chúa nhỏ nhoi, sao có thể thoát khỏi bàn tay của người đã kinh qua biết bao sóng gió như quý phi ta chứ.


Hắn khuỵu gối quỳ xuống: “Đa tạ nương nương thành toàn!”


Ta chỉ nói: “Đứng lên đi, sau này tận tâm vì triều đình là được.”


Hắn đứng dậy: “Mạt tướng xin phép cáo lui!”


Thân ảnh của hắn càng lúc càng xa. Ta dõi mắt nhìn theo, ký ức ngày trước bỗng dưng ùa về.....


`


Ta tên gọi Lý Ngưng, là một cung nữ.


Mọi người đều bảo ta dung mạo tuyệt thế, lại tài hoa hơn người, chính là tướng quý nhân. Phụ thân ta, đương quyền Ngự sử đại nhân, cũng nghĩ như vậy, cho nên cho ta tiến cung, hi vọng ta sẽ nhanh chóng trở thành phượng hoàng. Nhưng mà ta mặc kệ, trước giờ ta đối với tranh quyền đoạt lợi đều không có hứng thú. Trở thành một ả cung nữ nhỏ nhoi, ta đích thực rất hài lòng, có thể tự do tự tại, không cần để ý đến lễ nghi phiền phức. Vì thế, ta chưa từng xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, tất nhiên cũng không thèm đút lót cho thái giám chưởng quản nội vụ cung. Thời gian trôi qua, cõi lòng ôm ấp hi vọng của phụ thân cũng theo đó xẹp mất.


Hôm đó là một ngày tiết xuân nắng ấm.


Trong ngự hoa viên trăm hoa nở rộ, đua nhau khoe sắc.


Ta thích cảnh đẹp, tự nhiên cũng rất thích khung cảnh trước mắt này. Có một ngày ta ở trong ngự hoa viên bắt bướm, ngắm hoa, thưởng thức hương thơm lan tỏa. Có chút mệt, ta tính tìm một cái đình ngồi xuống nghỉ ngơi.


Chỉ là trong đình tựa hồ có người. Ta định thần nhìn lại, người nọ khoác trên thân áo giáp màu bạc, oai phong lẫm liệt giống như thiên thần hạ phàm.


Đó là lần đầu tiên ta thấy chàng.


--- Chỉ một cái liếc mắt, đã định cả đời trầm luân!




Photobucket




Tên truyện: Không hối hận

Tên gốc: Nhẫn ngưng mâu - 忍凝眸

Tác giả: Hiên Trạch

Thể loại: cổ trang, ngôn tình, HE (maybe)

Nguồn: mạng văn học Tấn Giang

Chuyển ngữ: Khuyên

Độ dài: Chính văn 23 chương + 4 phiên ngoại






~.~



NỘI DUNG


Trong tim nàng từ đầu chỉ có hắn. Hắn, chính là ánh dương sáng soi trên bầu trời mà nàng, chỉ có thể ngắm nhìn, không thể chạm. Nàng giúp hắn làm mọi việc, dọn đường đi cho hắn, giúp hắn thoát họa sát thân, chỉ để nhìn hắn tươi cười đi bên người khác.

Trong tim y chỉ có mình nàng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy, bóng hình nàng đã in đậm trong tim y. Y, vì nàng mà làm tất cả. Nhìn nàng ngây ngô theo đuổi một tình yêu vô vọng, y cũng vô vọng chờ đợi nàng.

2 con người, 2 trái tim đập những nhịp khác nhau, giữa vòng vây tình yêu - thù hận, có thể tìm đến bên nhau không?

Lòng bồi hồi, dạ vương vấn, xin yêu em yêu mãi suốt đời. 

~.~



MỤC LỤC

Mở đầu

Chương 1 ~ Chương 2

Chương 3 ~ Chương 4 ~ Chương 5 ~ Chương 6

Chương 7 ~ Chương 8 ~ Chương 9 ~ Chương 10 ~ Chương 11

Chương 12 ~ Chương 13 ~ Chương 14

Chương 15 ~ Chương 16

Chương 17 ~ Chương 18 ~ Chương 19

Chương 20 ~ Chương 21 ~ Chương 22 ~ Chương 23





Phiên ngoại 1

Phiên ngoại 2

Phiên ngoại 3

Phiên ngoại 4: Nỗi lòng của Hoàng thượng

HẾT.
on 15 tháng 11, 2011
Ờ thì 15/11 là sinh nhật bạn *tự sướng*. Ngẫm nghĩ mọi năm không tặng gì mình thì cũng tiếc, năm nay quyết định mần một truyện tặng mình. xDD

Truyện bạn định làm đó là Không hối hận (tên gốc: Nhẫn ngưng mâu) của Hiên Trạch. Ngắn thôi, 23 chương, một cái Mở đầu và vài cái phiên ngoại. Giọng văn của tác giả bảng lảng, nhẹ nhàng, có day dứt nhưng không dằn vặt, có nước mắt nhưng không đau thương, có nụ cười thật là ấm áp...... Có lẽ sẽ là một món quà sinh nhật tuyệt vời dành cho bản thân. xDD 

Happy birthday to... me :x:x:x

Ngày mai post chương Mở đầu và rất lâu sau post chương 2 =)) ^^

Nương tử thích tác quái 
Cừu Mộng | Liễu Mi | Chương cuối



Mồng Chín tháng Bảy, võ lâm đại hội cử hành ở Thiên hạ Đệ Nhất trang. Trước đó, các lộ anh hùng hào kiệt từ khắp nơi lục tục kéo về, các quán trọ xung quanh Đệ Nhất trang đều đã kín chỗ.

Phong Tiêu Tiêu có rất nhiều việc cần phải đích thân xử lý, nhưng cho dù có bộn bề đến đâu, hắn vẫn rất quan tâm đến hành tung của Vũ Mê Mê.


on 4 tháng 11, 2011


(credit to topaddict.tumblr.com)



Trai em yêu, là một người có bề ngoài lãnh khốc. Chỉ cần đưa mắt nhìn đâu đó, sẽ thấy cả đám đông reo hò.


on 1 tháng 11, 2011
Ebook bạn Jack mần, cám ơn bạn Jack nhiều xD. Các bạn từ từ thưởng thức nha ^^

Word | PRC | PDF


--------



Dạo này bạn hơi bị lậm game. Từ sáng tới tối (CN) cắm đầu vào game, chả còn thời gian để ghi điểm và mần truyện nữa. Hic. Pà kon đừng mắng bạn nha. Cứ mỗi lần lên cơn là bạn mù quáng lắm (__!) Nói vậy thôi, chứ chương 10 NT bạn đã mần được hơn nửa rồi, sẽ cố gắng trình làng sớm xD