on 20 tháng 3, 2012
Tình hình là mình về nhà đầu tiên nhỉ =.=. Hôm nay thật là có quá nhiều chuyện ~

1. Tính từ tối qua tới giờ, mình gom tổng cộng là 12 cuốn @_@ Đừng hỏi mình vì sao @_@ Cứ đập vô mắt là mình mua thôi @_@ Đã vậy hôm nay còn đi một mình, lang thang suốt 2 tiếng đồng hồ chờ Búm với ying. Thế là, tèn tén ten, Bác Hồ đã bay về nơi xa lắm ~ Hôm qua còn có chanchan giựt sách lại bảo đừng mua phí tiền, thế mà gom được 5 cuốn =)), hôm nay không có em nào đi cùng, quất thêm 7 cuốn nữa =))=)) Đã vậy pà Gấu Mèo còn đưa cho 200k, bảo thích gì mua đi, sau này trả mm cũng được @_@ Kon lạy mm, kon xin mm, thế thì khác gì kon mua đâu :(( muốn kon tháng sau cạp đất mà ăn sao :((:((:(( Mà nói tóm lại là mình hựn Búm T^T vì Búm không đến, mình hựn ying T^T vì không chịu đến sớm hơn để ngăn mình mua cuồng T^T

2. Trưa lang thang ra Bến Thành bắt bus. Tự dưng có bạn gái trẻ đập vai hỏi: "Bạn học trường nào thế?". Ừ hử vài câu, thế là bắt chuyện. Thế là bạn Long An hả, mốt mang mình rượu đế nha; bạn Tây Ninh hở, bánh tráng nhớ dành phần mình nha. Nói như đúng rồi í =)) Rồi còn trao đổi điện thoại nữa chớ =)) Ta bảo, cái mặt này cũng lừa tình quá đi =))

3. Mình thích cách làm việc của gian hàng tiki.vn ghê :x Mua nhiều hay ít đều tặng một túi xách thân thiện với môi trường ^^ và một bookmark ^^. Sách bao bìa nilon nhìn sạch đẹp ghê ^^. Hèn chi, chỗ đó lúc nào cũng đông. Đi trên đường toàn nghe hỏi: "Bạn ơi, tiki ở khúc nào vậy?" vì mình mang túi tiki =))

4. Qua Quảng Văn nghía sách. Thất vọng với "Hủ nữ Gaga" và "Mãi mãi có bao xa" ghê =(( Giọng văn gì đâu á, chẳng cảm được. Nhưng được cái chị gái giới thiệu nhiệt tình, hỏi em có đọc cuốn nào ở đây chưa, rồi "sách này có chữ ký của ss Den đó, mua đi, dịp hiếm lắm đó em. Chị chưa xem, nhưng bạn chị đứa nào cũng khen." rồi "truyện này của dịch giả "Tình yêu thứ 3" dịch ấy em, em biết không, ừ là chị Jini83, hay lắm đó em." 8-} Choáng, đánh bài chuồn, vì thế nào cứ ở lại thêm một giây một phút nữa là Bác Hồ lại bay khỏi ví nữa thôi ~~

5. Trong 12 cuốn, đến 9 cuốn là tác phẩm VN =)) Xu hướng mới của mình chăng >o<

6. Muốn mua "Tháng sáu trời xanh lam" =(( Thật luyến tiếc phải rời khỏi đó ~

on 15 tháng 3, 2012


Triền miên


Tên gốc: 《缠绵》

Tác giả: Địch Ân Ân 狄恩恩

Thể loại: nam x nam, thần tiên

Chương 13 - 14 - 15




13. Trưởng thành

Rắn Nhỏ vô cùng buồn bực.

Bởi vì ngày lại ngày qua, Quảng Đức Tinh Quân luôn kéo Rắn Nhỏ đi tùm lum chỗ.

Theo như lời Quảng Đức Tinh Quân, là để kiểm tra xem Rắn Nhỏ luyện pháp thuật đến đâu rồi.

Rắn Nhỏ ngó lại chính mình, đầu tết tóc, thân diện váy dài, bộ dạng này có thích hợp để biến phép không cơ chứ.

Ai, Rắn Nhỏ thật không hiểu vì sao Quảng Đức Tinh Quân lại si mê mình trong hình hài này đến vậy, thấm thoát đã nhìn hơn hai tháng rồi.

Lê chân váy cùng Quảng Đức Tinh Quân ghé vào một thôn nọ, trông thấy các vị bộ khoái đang gông một chàng trai trẻ khoảng chừng mười tám tuổi, bác gái bên cạnh không ngừng dập đầu cầu xin, miệng không ngừng lẩm bẩm “Là tôi! Là tôi! Thật là tôi mà!”, tay nắm chặt cậu bé kia không buông, mất đà ngã xuống đất, tóc tai bù xù nhìn rất đáng thương.

Người đứng xem đông như tổ kiến, Rắn Nhỏ nghe ngóng nửa ngày, cũng ít nhiều hiểu được câu chuyện. Thì ra bác gái này lấy phải một tên nghiện rượu, đã vậy còn không ngừng đánh đập bà, nhưng bà vẫn nhẫn nhục chịu đựng. Chỉ là một ngày nọ khi sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn, con trai bà kích động ra tay giết chết lão già kia. Án này vốn dĩ đã bị chựng lại, do không ai biết cậu chàng kia đã trốn tới nơi nào, bất ngờ xuất hiện một vị thanh thiên đại lão gia tâm trong như nước, lòng sáng như gương, đem án này phá, bác gái này lập tức vơ tội về phía mình, nhưng mà đại lão gia kia không phải là tay vừa, đã bắt hung thủ thật sự phải lộ mặt.

Bác gái tội nghiệp kia, liều mạng ôm chặt con mình không chịu buông tay, luôn mồm nói “Tôi làm, tôi làm đó, bắt tôi đi!”. Chỉ là không có ai quan tâm đến. Người đứng xem thì nhiều, họ chỉ trỏ bàn tán đủ kiểu nhưng không một ai lên tiếng nói giúp.

Nhìn thấy con trai bị lôi đi, người phụ nữ đó vẫn không chịu buông tay, cả người kéo lê trên mặt đất, toàn thân rớm máu.

Rắn Nhỏ nhìn thấy mà đau lòng.

Xiết chặt tay Quảng Đức Tinh Quân, “Giúp bà ấy nha?”

“Nhưng mà bà ấy đúng thật đã giết người.”

“Là kẻ đó ngược đãi bà trước. Dựa vào cái gì mà tên khốn ấy hành hạ bà mười mấy năm, không ai thèm hỏi tới, đến khi bà chịu không nổi phản kháng lại thì lại bị gông đầu kết án?”

“Hỏi rất hay.” Quảng Đức Tinh Quân cao hứng xoa đầu Rắn Nhỏ.

Đây chính là điều mà hôm nay hắn muốn dạy cho Rắn Nhỏ. Phải có can đảm phá bỏ lối suy nghĩ thường tình, đứng lên khiêu chiến với quyền uy. Đối với dân chúng mà nói, vương pháp chính là trời, không nói chuyện tình nghĩa.

Nhưng mà vương pháp, không phải lúc nào cũng đúng.

Quan sai áp giải hai mẹ con, nói đúng hơn là kéo lê bọn họ về phủ nha, ngang qua một khu rừng rậm, bất chợt cuồng phong gào thét, trời đất tối đen, bão cát mịt mù, chúng quan sai sợ hãi chạy cuống quít.

Đợi đến khi gió bão ngừng lại, chung quanh không một tiếng động, mới phát hiện ra mẹ con kia đã mất tích đâu rồi.

Lúc hai mẹ con hoàn hồn đã thấy mình ở trong một sơn động, trước mặt là hai chàng trai cao lớn tuấn lãng, khí chất tiên thiên, vô cùng xinh đẹp, vô cùng mỹ lệ đang tay nắm tay, tạo cho người ta cảm giác mơ mơ ảo ảo.

Đức con trai thông minh, lập tức quỳ gối, đa tạ tiên nhân ứng cứu.

Người mẹ cũng nhanh chóng dập đầu, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị cảnh vật trước mắt dọa đến tái xanh cả mặt, ngất đi.

Một con mãng xà màu trắng đang trườn trên mặt đất, không ngừng thè lưỡi.

Tuy nhiên, người phụ nữ đó cũng chỉ nhìn được có thế.

Một đạo ánh sáng lóe lên, hết thảy cảnh vật đều tan biến.

Quảng Đức Tinh Quân cùng Rắn Nhỏ thuấn di trở về sơn cốc. Rắn Nhỏ lại lột da, lần này cách lần trước chưa được bi nhiêu, hơn nữa còn có sự bất đồng, Rắn Nhỏ đau đến mức không thể kiềm chế, giãy đành đạch trên mặt đất, lăn qua lộn lại, đuôi rắn đập ầm ầm xuống đất, bụi bay tứ tung.

Ngao Mãnh như thường lệ đến thăm nghĩa muội, nhìn thấy một cảnh này, lập tức đáp mây bay đi.

Lúc này đây, Quảng Đức Tinh Quân không có ở bên Rắn Nhỏ. Trên thực tế, ai cũng không thể tới gần y.

Bên dưới tán cây cổ thụ, Quảng Đức Tinh Quân nhẹ rung dây đàn.

Một khúc rồi lại một khúc, mặc kệ Rắn Nhỏ có nghe được hay không, mặc kệ Rắn Nhỏ đang điên cuồng chống chọi cơn đau, Quảng Đức Tinh Quân không hề ngừng tấu.

Từng điệu réo rắt, như nước từ nguồn chảy ra, không dứt.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, trăng mọc trăng xế, Quảng Đức Tinh Quân chưa từng ngừng nghỉ, đầu ngón tay, đã sớm rớm máu. Hắn là thần tiên, nếu như không muốn, đương nhiên không có khả năng bị thương, nhưng hắn không hề quan tâm đến bàn tay của mình, chỉ toàn tâm chơi nhạc, có như vậy tấu khúc mới có thể thật sự đánh động được góc khuất nhất của tâm hồn.

Cuối cùng, Rắn Nhỏ cũng ngừng quẫy đạp, không biết qua bao lâu, tại chỗ Rắn Nhỏ khi nãy nằm, lại xuất hiện một chàng thanh niên mặt mày thanh tú, thân hình hoàn mỹ, cánh tay vung lên, một đạo áo bào trắng phủ lên cơ thế.

Rắn Nhỏ bước nhanh đến bên cạnh Quảng Đức Tinh Quân, khuỵu xuống một chân, nâng niu ngón tay bị thương của người yêu, vươn lưỡi liếm.

Ngao Mãnh bung sức chạy ngày đêm, khó khăn lắm mới lấy được định tâm đan của Thái Thượng Lão Quân, vừa đến cửa thì nhìn thấy dưới bóng râm, Quảng Đức Tinh Quân nhàn nhạt áo xanh, Rắn Nhỏ phất phơ áo trắng đang quỳ bên người hắn, tóc đen buông thả bờ vai. Rắn Nhỏ cầm lấy bàn tay của Quảng Đức Tinh Quân, thế gian vạn vật, trong mắt y dường như chỉ còn lại đôi tay này, Quảng Đức Tinh Quân nghiêng đầu nhìn Rắn Nhỏ, trong mắt hắn cũng chỉ có một mình y.

Ngao Mãnh nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy chính mình không cần vấn vương hiện tại quá khứ, vì thế, hắn lặng lẽ thu hồi định tâm đan, rời khỏi.

14. Hồi báo

Sau lần lột da này, tính tình Rắn Nhỏ trở nên khác trước rất nhiều.

Nữ trang một ngày cũng không chịu mặc. Pháp thuật cũng không đợi người đốc thúc, mỗi ngày dậy sớm ngủ trễ, chuyên cần luyện tập.

Hai con Ưng Nhỏ kia, sải rộng cánh dài, nghiễm nhiên là tả hữu hộ pháp của Rắn Nhỏ, mỗi ngày ánh mắt chỉ tập trung nhìn vào một chỗ, canh giữ bên người Rắn Nhỏ, cảnh giác đề phòng hết thảy mọi chuyện xấu xảy ra. Thỉnh thoảng cùng Ngao Mãnh, tên vô vị nhàm chán này, hàn huyên, khiến Quảng Đức Tinh Quân trăm lời khó tỏ. Thường nói: chim có ngôn ngữ của chim, thú có tiếng nói của thú, nhưng mà rồng và ưng thì nên dùng loại ngôn ngữ trao đổi nào đây.

Thấm thoát đã qua mười ngày, hôm nay Quảng Đức Tinh Quân lại dẫn Rắn Nhỏ ra ngoài.

Rắn Nhỏ hiện tại cũng hiểu được, Quảng Đức Tinh Quân đưa hắn đi “làm việc thiện”, chỉ sợ là việc không dễ đối phó.

Vì thế, xốc lại tinh thần, phăm phăm xuống núi.

Lần này đi mất một tháng.

Mắt dõi theo theo một cô gái có chồng bị kẻ gian hãm hại rơi xuống vách núi, ai cũng cho là hắn đã chết, chỉ có cô gái này vẫn không tin, tự mình mỗi ngày đều men theo đường nhỏ quanh núi tìm kiếm.

Một ngày hai ngày, ba ngày bốn ngày, nếu trượng phu thật sự bị té xuống núi chờ cô tìm được cũng biến thành xương khô rồi. Nhưng mà người phụ nữ vẫn cố chấp vô cùng, không quan tâm làn da bị bụi gai đâm xước, không sợ một lần nữa vấp ngã nơi đường đi, vẫn kiên trì tìm kiếm mỗi ngày.

“Đã nhiều ngày như vậy,” Rắn Nhỏ đăm chiêu từ một nơi bí mật gần đó hỏi Quảng Đức Tinh Quân. “Anh nói cô ấy có tìm được chồng của mình không?”

“Có một số chuyện, chỉ cần em kiên trì, tất có hy vọng.” Quảng Đức Tinh Quân đáp.

Kết quả chứng minh, thì ra người chồng đã được một tiều phu đem về nhà cứu trị vết thương, sau đó quay về với vợ.

Tất nhiên, gã tiều phu cứu người kia cùng Quảng Đức Tinh Quân thoát không khỏi quan hệ.

Nhìn thấy vợ chồng họ tương hội, ôm nhau mà khóc, Rắn Nhỏ trầm mặc không nói năng gì.

Hôm đó, Rắn Nhỏ phá lệ không ở bên cạnh Quảng Đức Tinh Quân, một mình ngồi trên mõm đá ở bờ biển phóng mắt xa xăm, hai con ưng nhỏ lượn quanh bên người, sóng dưới chân rì rào vỗ, ở nơi xa thật xa kia, trời và biển tiếp giáp nhau, không thấy rõ ranh giới.

Lúc Quảng Đức Tinh Quân tìm đến, trời đã tối đen, thủy triều dâng cao chạm vào gót chân Rắn Nhỏ. Ưng Nhỏ nhìn thấy Quảng Đức Tinh Quân, thét một tiếng bay đi.

“Sao lại một mình ngồi ở đây?” Quảng Đức Tinh Quân vỗ vai Rắn Nhỏ.

“Em có thứ này tặng cho anh.”

Rắn Nhỏ nói xong, đưa ánh mắt nhìn về biển đêm, phảng phất như muốn nhìn thấy gì đó.

“Ừ, tặng ta gì vậy?”

Quảng Đức Tinh Quân cười đầy phóng khoáng.

Rắn Nhỏ từ từ ngưng tụ khí huyết, từ trong miệng nhả ra một hạt châu màu đỏ --- là nội đan của Rắn Nhỏ.

“Xá Nhi, mau nuốt vào! Thứ này không thể tặng người.” Quảng Đức Tinh Quân giọng gấp gáp.

“Cái gì của em cũng là anh đưa, anh nuôi em dạy em, mà em không có gì hồi báo. Đây là vật quan trọng nhất của em, tặng anh.”

Rắn Nhỏ kiên trì cầm lấy hạt ngọc đỏ.

“Hài tử ngốc, không phải em đã tặng bản thân mình cho ta rồi sao?” Quảng Đức Tinh Quân cười đem Rắn Nhỏ ôm vào lòng, thật chặt, thật gắt gao, hận không thể đem y hòa vào cơ thể.

“Được, ta nhận.”

Cầm lấy hạt châu đỏ, Quảng Đức Tinh Quân cúi người hôn Rắn Nhỏ, phả một hơi, sắc hồng chậm rãi quay trở vào trong miệng Rắn Nhỏ.

A, đắm chìm trong nụ hôn say lòng người, trong mắt Rắn Nhỏ ướt át mê tình, đại não cũng tự động bãi công, không kịp suy nghĩ.

Quảng Đức Tinh Quân lợi dụng cơ hội, thổi nhẹ bên tai Rắn Nhỏ. “Ta đã nhận lễ vật của em, bây giờ ta tặng lại cho em, không cho em nói không cần.”

“Gì hả?” Rắn Nhỏ tức giận, bản thân sao lại có thể hồ đồ như vậy.

Quảng Đức Tinh Quân cũng không cho y cơ hội tự trách, trực tiếp ôm lấy y đi về phòng nói chuyện yêu.


15. Ly cách

Một trăm việc tốt đã hoàn thành chín mươi chín, Quảng Đức Tinh Quân không hề vui mà chỉ thấy thẫn thờ. Chỉ còn một việc nữa, hắn và Rắn Nhỏ sẽ phân ly, nhiều ngày như vậy ở bên nhau, cuối cùng cũng đến lúc phải lìa xa.

“Xá Nhi.” Sẩm tối, Quảng Đức Tinh Quân thay trường bào mới đứng trước mặt Xá Nhi. “Ta mặc cái này có đẹp không?”

“Đẹp.” Ánh mắt Xá Nhi lạnh lùng, băng giá, nhìn không ra chút ấm áp nào.

“Chúng ta đi tản bộ nhé?”

“Không đi.”

Xá Nhi đáp một cách đầy dứt khoát.

“Xá Nhi, em đã ở riết trong phòng sáu, bảy ngày rồi, nên ra ngoài hít thở không khí một chút.”

“Ra ngoài? Sau đó thì sao?” Xá Nhi đứng lên, mặt đối mặt với Quảng Đức Tinh Quân.

Không có tiếng đáp lại, Quảng Đức Tinh Quân phát hiện thì ra Xá Nhi đã cao đến chừng này rồi, đỉnh đầu của y đã muốn chạm tới hàng mi của hắn.

“Xá Nhi, em đang nghĩ gì thế?”

“Em chỉ muốn cùng anh ở một chỗ, nơi nào cũng không đi.”

“Xá Nhi, cuộc sống phải có lúc phân ly.”

“Tại sao?”

“Đây là ông trời an bài.”

“Em không cần ông trời an bài.”

Xá Nhi lặp đi lặp lại biểu đạt ý kiến của mình.

“Em không cần ông trời an bài.”

“Em không cần ông trời an bài.”

“Em không cần ông trời an bài.”

Như sấm nổ bên tai, Quảng Đức Tinh Quân lùi về phía sau mấy bước, trong lòng bi ai không nói nên lời, ta sao lại cam tâm cùng em ly biệt chứ.

Nhưng mà Xá Nhi à, muốn đối nghịch ông trời, em còn chưa đủ sức, mà ta, tuyệt đối không để em phải chịu một chút thương tổn nào, tuyệt đối là không!

Trầm mặc nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói thành lời, nhưng Quảng Đức Tinh Quân tin tưởng, Rắn Nhỏ đối với chuyện sắp phát sinh, hết thảy đã có dự cảm.

Đột nhiên, một tiếng rên rĩ vang lên phá vỡ không khí tĩnh lặng trong căn phòng, một đạo bóng đen phá cửa sổ mà vào, máu đỏ nhuộm thắm cung tên găm trên ngực. Là Ưng Bố!

Rắn Nhỏ dang tay đỡ con chim, hấp tấp nhìn Quảng Đức Tinh Quân. “Thanh, cứu nó với.”

Đôi Ưng Nhỏ cũng theo sau bay tới, không ngừng thút thít bên người phụ thân.

Thế nhưng, kết thúc như vậy sao?

Quảng Đức Tinh Quân bất chợt mỉm cười, thế này cũng coi như một việc ư, tính cho lắm vào, chẳng bằng chuyện bất ngờ xảy ra.

Quảng Đức Tinh Quân tay thoăn thoắt rút tên, rịt thuốc, nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn về Xá Nhi

Xá Nhi, cho ta nhìn em nhiều một chút, để ta nhớ kỹ hình dạng của em.

Xá Nhi, ta luyến tiếc em biết bao nhiêu mà nói.

Xá Nhi.

Vết thương của Ưng Bố rất nhanh đã băng bó xong, hai con ưng nhỏ vui mừng kêu ríu ra ríu rít.

Trên mặt Xá Nhi cũng giãn ra một nụ cười.

Quảng Đức Tinh Quân lại rõ ràng nghe thấy ở trên cao, tiếng sấm truyền lúc ẩn lúc hiện: “Tục duyên đã hết, Quảng Đức Tinh Quân sao còn chưa trở lại thiên đình?!”

Thâm tình nhìn Rắn Nhỏ một lần cuối, Quảng Đức Tinh Quân nhẹ nhàng đứng dậy.

Phảng phất như ý thức được chuyện gì đang diễn ra, Rắn Nhỏ lập tức đuổi theo, hô to: “Vân Thanh!”

Trong mắt Quảng Đức Tinh Quân tràn ngập nuối tiếc, thân thể không tự chủ được chậm rãi bay lên.

“Vân Thanh! Vân Thanh! Anh đi đâu vậy, Vân Thanh! Mau về đây.”

Thân ảnh Quảng Đức Tinh Quân dần dần mơ hồ trong tiếng la hét thê lương của Rắn Nhỏ, sau đó biến mất không chút tăm hơi.

“Đừng như vậy.” Ngao Mãnh vỗ vai Rắn Nhỏ. “Em không ăn không uống cũng vô dụng. Vân Thanh không giống với chúng ta, hắn là thượng tiên, hơn nữa lại còn là... Dù sao hắn vốn nên ở trên đó. Sẽ không trở về.”

“Nhưng mà em cũng đừng nên quá tuyệt vọng,” Nhìn Rắn Nhỏ ngồi yên bất động, Ngao Mãnh tiếp tục nói. “Tuy hắn không thể xuống nhân gian, nhưng em có thể lên trời mà. Em chỉ cần tu luyện thành tiên là được.”

Rắn Nhỏ đột ngột ngước đầu lên. “Làm sao để tu luyện thành tiên?”

“Cứ từ từ, tu tâm dưỡng tính, mỗi ngày làm một việc thiện, ba hay năm ngàn năm sau có thể tu thành.”

“Có cách nào nhanh hơn không?” Rắn Nhỏ nôn nóng kéo tay Ngao Mãnh.

“Chuyện này hả, ăn một viên kim đan của Thái Thượng Lão Quân không phải là được rồi sao.”

“Kim đan của Thái Thượng Lão Quân? Ở đâu có?” Rắn Nhỏ tròn mắt.

“Đại La Cung Huyền Đâu động.” Ngao Mãnh bắt tay làm dấu trên mặt đất, miệng làu bàu: “Không dễ, không dễ đâu, phải vượt qua ngũ hành bát quái trận, đánh bại Thái Huyền đồng tử, hoàn toàn không dễ chút nào.”

Rắn Nhỏ tức tốc đứng lên. “Được, vậy ta đi đoạt kim đan.”