on 29 tháng 8, 2012
DAN chuyển nhà. Ừ, không phải tin mới. Biết cũng được lâu rồi. Mà sao buồn quá, khi ngày này đến. Cũng được 4 năm rồi nhỉ, đủ mọi chiêu trò, đủ mọi sóng gió. Giống như một xã hội thu nhỏ. DAN là vật giá, còn chúng ta là những cá thể xoay quanh vật giá ấy. Có lúc cả thèm cũng có lúc chóng chán, có lúc hụt hẫng cũng có khi say mê. Mà tôi, say nhiều hơn hẫng. Tại nơi này, tại dienanh.net, tôi đã gặp gia đình tôi, đã gặp bạn bè tôi và cả những cảm xúc nông nổi thời tuổi trẻ. Tôi yêu kỷ niệm, cũng trân trọng những khoảnh khắc. DAN chuyển nhà, nhưng khoảnh khắc và kỷ niệm có chuyển được không, hay chỉ như vết kim trong tâm khảm, không đụng thì không sao, mà chạm vào lại nhói?
on 27 tháng 8, 2012

Một clip dễ thương, lời dễ thương, nhạc dễ thương và các diễn viên cũng thật dễ thương ^0^


I love BIGBANG so much :*


on 26 tháng 8, 2012

KHH – C19

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch  | Chuyển ngữ: Khuyên



Photobucket



19



Người trong cung rất nhiều, phải mất ba ngày trời mới tra xong, nhưng không hề có ai là người như lời Lưu Nguyệt nói. Cứ như vậy, sự việc càng lúc càng phức tạp.

“Thiếp tin Lưu Nguyệt!” Ta khẳng định đầy dứt khoát. Nếu thật là cô ấy, cơ hội hạ thủ là quá nhiều, không cần phải tự chuốc phiền toái như thế.

Vô Trần thở hắt ra: “Ta cũng biết không phải cô ấy, cho nên mới càng rắc rối!”

Ta nghi hoặc: “Chàng tin cô ấy?” Án theo tính tình chàng, nhất định phải tra rõ Lưu Nguyệt cho bằng được.

Vô Trần tỏ vẻ chột dạ nhìn ta: “Nàng biết rồi thì đừng giận nhé!”

Ta càng không hiểu gì cả: “Rốt cuộc là sao?”

Vô Trần không nhìn vào mắt ta: “Lưu Nguyệt chính là người ta sắp xếp ở bên cạnh nàng!”

Ra là thế! Một dòng khí nóng trào lên mắt ta. Trên đời sao lại còn có người như vậy!

Vô Trần thấy ta không nói lời nào, ngẩng đầu lên nhìn khóe mắt ta đỏ hồng, không khỏi hốt hoảng, ôm chầm lấy ta: “Nàng giận ta gạt nàng, giận ta sắp xếp người ở bên cạnh nàng hả? Ta nói với cô ấy là chủ nhân của cô ấy chỉ có một mình nàng thôi!”

Nhìn chàng luống cuống giải thích, ta hôn nhẹ lên má chàng. Thấy mặt chàng ngơ ngơ tỏ vẻ bất ngờ, ta cười ngọt ngào: “Thiếp phát hiện ra mình càng lúc càng thích chàng rồi!”

Vô Trần mừng rỡ khôn xiết, mắt sáng lấp lánh, nhưng nụ cười lại có chút lưu manh: “Nếu đã như vậy, Ngưng Nhi, vừa nãy vẫn là chưa đủ đâu!”

Cảm động thì cảm động, nhưng lòng ta bỗng vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt. Một Vô Trần như vậy ta chưa hề thấy qua. Đang muốn rời khỏi ngực chàng, chàng tựa hồ như nhìn thấu tâm tư ta, hai tay vòng lại càng chặt khiến ta không thể động đậy. Sau đó, môi chàng hướng đến, trong đầu ta “oanh” một tiếng, tay chân nhũn ra, cư nhiên không còn sức để phản kháng.

Cho đến khi ta sắp không thở nổi nữa, chàng mới tiếc nuối rời khỏi môi ta, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta đầy ham muốn, sau đó vùi đầu vào hõm vai ta: “Xem ra phải nhanh chóng làm lễ mới được!”

Mặt ta đỏ bừng.



`


Vô Trần đi rồi, ta ở trong phòng chán muốn chết, cầm bút quay vòng vòng. “Trên cổ tay có một vết sẹo.....” Nghe rất quen tai, ta đã từng nghe ai nói nhỉ? Trên cổ tay có vết sẹo?

Đầu óc đang tập trung, khuỷu tay lại vô thức đụng vào bình ngọc đặt trên bàn, chiếc bình lắc lư, rơi xuống đất, vỡ tung tóe. Cung nữ vội vàng chạy đến thu dọn, ta vẫn còn ngơ ngác đứng đó, nhớ lại thật lâu trước đây, có người đã từng nói với ta.

“.....Ninh phi nương nương sau khi trở về cung, đột nhiên nổi giận, đập phá đồ đạc, tay cũng bị thương. Có một vết thương rất sâu, đã thành sẹo.”

Ninh phi! Ninh phi! Chẳng lẽ là Ninh phi đang ở lãnh cung?!

Có tiếng bước chân dồn dập, Vô Trần vẻ mặt lo lắng bước đến bên ta. Tai họa không ngừng rơi xuống đầu ta, dù là nhẹ hều như gió thổi, chàng vẫn đều rất khẩn trương. “Ngưng Nhi, bọn họ nói nàng ngẩn người đứng đây rất lâu, có chuyện gì vậy?”

Ta nhào vào ngực chàng, chỉ nói hai chữ: “Ninh phi!”

Vô Trần thất thần, sau đó lẩm bẩm: “Đúng vậy! Sao lại để sót lãnh cung chứ! Ả muốn trốn ra khỏi đó, quả thực dễ như trở bàn tay!”

Ninh phi rất nhanh đã bị dẫn vào, nhưng mà trên mặt không còn là vẻ hiền lương thục nữ như thuở ban đầu nữa, mà tích đầy oán hận, ánh mắt ngoan độc vô cùng, ta nhìn cũng rùng mình trước cỗ khí thế kinh khủng như vậy.

“Các ngươi lao sư động chúng* mời Bổn cung đến đây, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Vẻ mặt hung hãn khiến người ghê sợ, nhưng lời nói vẫn còn rất ra dáng quý phi.

[lao sư động chúng: huy động nhiều người]

Vô Trần cũng không nuốt nổi cái bộ dáng kia, mở miệng đầy trào phúng: “Cô cho rằng mình thật sự được mời đến sao?”

Mặt Ninh phi tái xanh giống như bị người ta đánh. Kẻ như vậy ghét nhất là bị người khác khinh thường, lập tức phản pháo: “Các ngươi có bày trò gì đi nữa cũng chỉ là ỷ thế hiếp người thôi! Ta đường đường là quý phi.....”

Vô Trần sa sầm mặt, khoát tay: “Bịt miệng ả lại!” Đường đường quý phi tiền triều đã bị người bịt miệng.

“Gọi Lưu Nguyệt vào nhận diện!”

Lưu Nguyệt bước vào. Tuy rằng không nhớ rõ hình dáng, nhưng mà vết thương trên cổ tay thì không thể lầm được. Quả nhiên là Ninh phi.

Vô Trần ra lệnh cởi trói cho Ninh phi, cất giọng hỏi: “Cô còn gì để nói?”

Ninh phi mặt mày có chút hốt hoảng, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, mạnh mẽ hẳn lên: “Các ngươi chỉ biết thông đồng đổ oan cho ta! Bằng vào cái chứng cứ này đã muốn đổ tội cho ta sao!”

Vô Trần cười lạnh: “Cô có gì để chúng ta đổ oan chứ?”

Mặt ả tái đi.

“Còn có, đổ oan cô thì thế nào! Thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Nếu không chịu thú nhận đồng mưu, cô chỉ có một đường là chết!”

Ninh phi cười to: “Nếu ta khai ra đồng mưu, chẳng lẽ các ngươi tha cho ta sao!” Nói đến đây, đã không nhận rõ là khóc hay cười. “Cho dù các ngươi buông tha ta, ta có thể đi đâu được! Dù sao người nhà đều chết hết, ta còn sợ gì nữa!” Ninh phi nghiến răng, “Cùng lắm thì ta đi trước, ở cầu Nại Hà chờ các ngươi!”

Ta nhìn sắc mặt Ninh phi, vừa sợ lại vừa thương. Bên tai nghe thấy Vô Trần lên tiếng: “Lôi xuống thẩm tra, bắt ả trả lời bằng được!”

Ninh phi bị kéo đi còn cười to không thôi. Ta quay lại nói với Vô Trần: “Đừng làm khó cô ấy! Bây giờ cô ấy còn cái gì nữa đâu! Tốt xấu gì cũng là phi tử của tiên hoàng!” Sau đó nhìn Ninh phi. “Cô thật đáng thương, giữ lấy thứ không nên giữ!”

Tiếng cười của Ninh phi nhất thời ngừng lại, Cô ấy nhìn ta, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc phức tạp, cuối cùng cúi đầu nói: “Ta thật sự rất ghen tỵ với ngươi!”

Ninh phi bị giam trong một căn phòng nhỏ, có người phụ trách trông coi. Ta thường đến nhìn cô ấy. Có nhiều lúc, ta tưởng mình đã quên hết chuyện cũ, nhưng sự xuất hiện của Ninh phi lại gợi ta nhớ về những ngày đó. Trường chính biến cung đình, cũng như sự ra đi của mọi người.

Mặc dù Ninh phi muốn đẩy ta vào chỗ chết, nhưng mà ta không hận cô, không phải ai cũng có được hạnh phúc như ta.

“Ninh phi, cô hôm nay sao rồi?”

“Làm gì tới hoài vậy?” Ninh phi khẩu khí đầy chán ghét. Nhưng ta biết kỳ thật cô luôn mong có người đến thăm cô, trò chuyện với cô. Đáng tiếc, người nhà của cô vì phạm tội mưu phản mà bị giam giữ hết rồi.

“Đến nói chuyện với cô!” Để nhìn một linh hồn đang cô đơn run rẩy.

“Đừng mơ! Ta sẽ không nói gì hết!” Ninh phi nói một cách hiên ngang, nhưng vẫn lén lút hướng mắt nhìn ra ngoài.

Ta tựa vào thân cây đối diện căn phòng. Ở bên người Vô Trần, thật giống như ngồi dưới một gốc cây đại thụ to lớn, không cần suy tính đấu đá, không cần lo lắng phiền não, chàng sẽ giúp ta chắn hết mưa gió. Xem ra muốn đáp đền chàng chỉ có cách là.....

“A, ngươi vẫn còn ở đây à?” Một câu hỏi ý vị thăm dò.

“Ninh phi, cô có yêu bao giờ chưa?” Kỳ thật ngoài Vô Trần, ta không tìm được người nào để tâm sự. Về điểm này, có lẽ Ninh phi hơn xa những người khác, có thể cùng ta nói chuyện phiếm.

Ninh phi nhất thời bất ngờ, thật lâu sau mới nói: “Đã từng yêu!” Ta không ngờ cô ấy lại thẳng thắn như vậy.

“Sao lại nói với ta?” Ta khó hiểu.

“Dù sao cũng sắp đi đời rồi, có gì mà không nói được! Hơn nữa,” Có tiếng thở dài vang lên, “Lúc trước không dám nói, bây giờ không nói, chỉ sợ sau này không còn cơ hội.”

“Người cô yêu là người thế nào vậy?”

Giọng Ninh phi thoảng qua như cơn gió mát, nói thật, từ lúc ta biết Ninh phi tới nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy cô ấy nói như vậy. “Chàng chỉ một thị vệ cỏn con trong phủ mà thôi. Có một lần, ta lên chùa dâng hương, trên đường trở về gặp cướp, chàng liều chết bảo vệ ta, sau đó ta giúp chàng băng bó. Cứ như vậy, tình cảm đến lúc nào cũng chẳng hay.” Đang nhẹ nhàng, giọng điệu bỗng trở nên cáu kỉnh. “Có một ngày, cha muốn ta tiến cung, ta lại không dám phản kháng! Kể từ đó, chúng ta chưa từng gặp lại nhau!”

“Ta.....” Ta đang định mở miệng, liền có tiếng cung nữ từ xa chạy lại: “Nương nương, Vương gia tìm người!”

Ta gật đầu, nói với vào trong: “Ta đi trước!”

“Chờ một chút!” Giọng của Ninh phi.

“Hả?” Ta đứng lại.

“Ngươi, ngươi có thể giúp ta tra ra chuyện của người đó không?”

“Được. Hắn tên là gì?”

“Ngươi tới gần một chút, ta chỉ nói với ngươi thôi!”

Ta bước đến bên cửa sổ. Thị vệ lo lắng khuyên: “Nương nương, xin cẩn thận!”

Ta lắc tay: “Chịu thôi!”

Ninh phi quả nhiên nói cho ta biết. Ta xoay người cùng cung nữ rời khỏi, nghe thấy cô ở sau lưng nói: “Cám ơn!”

Ninh phi là một người mạng khổ. Giúp được thì giúp thôi, cùng là nữ nhân, hà cớ gì lại làm khó nhau!

“Chàng tìm thiếp?” Ta vừa vào cửa liền nhìn thấy Vô Trần.

Chàng tiến đến giúp ta chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên trán, kéo ta ngồi xuống, nói yêu: “Nàng ở trước mặt thì ta mới yên tâm được!”

Ta lòng thì cảm động, nhưng ngoài miệng lại bô bô: “Chỉ sợ già rồi, có người lại sinh lòng chán ghét!”

Vô Trần nhăn mặt: “Ngưng Nhi, nàng sẽ chán ghét ta sao?”

Ta không ngờ đến giờ này chàng còn lo được lo mất như thế, lòng khẽ nhói, bèn cười: “Chàng là người tuyệt thế vô song, sao thiếp có thể chán ghét chứ. Nhưng mà thiếp trước đây, aii, chàng.....” Trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

Vô Trần quả nhiên thở phào một tiếng, vui ra mặt: “Không sao không sao, về sau ta sẽ không nói nữa!”

Có đôi khi, vì người trong lòng, giở một chút thủ đoạn cũng không có gì là sai trái.

Nhắc tới việc chính, Vô Trần vẫn còn lo lắng: “Ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy! Dù sao đồng mưu của Ninh phi vẫn chưa bắt được!”

“Còn người lừa nhị ca?”

Vô Trần lắc đầu: “Chắc chắn không chỉ như vậy! Chỉ bằng hai cô gái, sao có thể tra ra tác dụng và lai lịch của Mê La Thảo được? Cứ cho là được đi, nhưng trong cung canh phòng nghiêm ngặt, hai người làm thế nào để liên lạc với nhau? Có thể thấy được còn có người đứng phía sau, người này tâm cơ thủ đoạn như thế, chỉ sợ mới là chủ mưu!”

“Vậy chàng cũng phải cẩn thận mới được!” Ta càng không yên lòng.

Vô Trần cười rạng rỡ: “Vì nàng, ta nhất định không có việc gì đâu! Huống hồ cha nàng cũng không phải là nhân vật đơn giản!”

Ta nhớ đến sự cơ trí của ông, cũng cười theo: “Chàng nói không sai! Chiếu theo tính tình của phụ thân, nha hoàn dưới tay trộm lấy một cái chén, ông cũng biết rất rõ ràng!”

Trong lúc nói chuyện đột nhiên nhớ tới lời Ninh phi nhờ vả, ta liền nói ra cái tên, hi vọng Vô Trần có thể tra giúp ta.

Mới vừa rồi tuy rằng không hề nói tới thề non hẹn biển, nhưng chung qui cũng coi như thổ lộ một phen. Thế mà người nào đó vừa nghe ta nhắc đến tên một người đàn ông khác, vô cùng căng thẳng nhìn ta. “Người đó nàng biết hả? Sao lại đột nhiên hỏi vậy? Nàng với hắn có quan hệ gì?” Ngữ khí chua lè, giống như vừa uống phải một bình giấm chua vậy.

Ta rất rất rất khó hiểu. Chỉ là một người đàn ông xa lạ, có gì quan trọng chứ! Hơn nữa, nếu ngay Vô Trần cũng không đáp ứng được điều kiện, sợ là cả trời đất này cũng không có ai. Điều kiện của chàng tốt đến vậy, mà còn nghi thần dọa quỷ làm gì! Nhưng trong lòng vẫn vô cùng khoan khoái, lại ngại chàng khó chịu, liền kể chuyện Ninh phi cho chàng nghe.

Sau khi Vô Trần đáp ứng, liền hướng ta chớp mắt vài cái: “Ta vừa rồi nói như vậy, chỉ là muốn để nàng hiểu ta lo cho nàng đến thế nào. Sau này, có gì cũng không được giấu ta, biết không hả?”

Ta buồn cười, chàng nghĩ cũng thật khéo.

Vô Trần lại nói: “Nàng nghĩ xem Ninh phi nhắc tới người đó có vấn đề gì không?”

Ta suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Nhìn dáng vẻ cô ấy nói chuyện, hẳn là không giả. Mà như vậy, cô ấy tất nhiên sẽ không hại hắn đâu!”

Vô Trần nói: “Vẫn là tra trước đã, xác định không sao mới yên tâm!”

Ta không phản đối. Cuộc sống rất ngắn ngủi, vì người mình yêu bảo trọng tính mạng là điều nên làm.



on 12 tháng 8, 2012

KHH – C18

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch  | Chuyển ngữ: Khuyên



Photobucket



18



Vài ngày sau. Tử Dương cung.

Ta. Vô Trần. Phụ thân.

“Đã tra được gì rồi?” Ánh mắt Vô Trần đầy sắc bén.

“Việc này.....” Phụ thân sáng hôm nay đã vội vã tiến cung, nhưng có điều cứ ấp úng mãi, muốn nói lại thôi.

“Ông hẳn là hiểu với tình trạng trước mắt này, cả nhà ông đều không tránh khỏi liên lụy!” Trong giọng nói Vô Trần toát ra vài phần nghiêm khắc, dù sao cũng là người của hoàng gia, một câu xuất ra, khiến phụ thân có chút thấp thỏm.

“..... Vi thần đã tra ra. Mê La Thảo là do thứ tử nhà thần lấy!” Ta khẽ giật mình, nhị ca thiện lương như vậy, chuyện này chắc không phải chủ ý của anh, chẳng lẽ là bị ai lợi dụng?

“Rồi sao?” Vô Trần truy vấn.

Giọng ông buồn bã: “Nó chỉ nói đem tặng cho bằng hữu, còn lớn tiếng quả quyết người đó tuyệt đối không làm chuyện này!”

Vô Trần nhìn ông. “Cho nên ông không hề hỏi danh tính của người kia?” Trong giọng nói đã có hơi hướm phẫn nộ.

Ông nhìn ta cầu xin, cúi thấp đầu nói: “Nghịch tử thế nào cũng không chịu mở miệng!” Phụ thân mặc dù không thích nhị ca, cảm thấy anh cục mịch khó đào tạo, nhưng tốt xấu gì cũng là con mình, tuy rằng chuyện lần này trọng đại, không thể không nói ra nội tình, nhưng sao có thể nỡ xuống tay ép cung đây!

Vô Trần quyết định thật nhanh. “Lập tức gọi hắn tiến cung, ta muốn tự mình hỏi hắn!”

Ánh mắt phụ thân lại hướng về ta, đầy khẩn khoản. Ta nhìn Vô Trần, biết ý chàng đã quyết, chỉ đành quay sang cười với ông: “Chỉ là hỏi nhị ca vài câu thôi.”

Chuyện tới nước này, ông cũng biết không thể bao che cho nhị ca, thất thểu bước ra ngoài.

Phụ thân đi rồi, Vô Trần hỏi ta: “Nàng thấy sao?”

“Nhị ca bản tính rất chất phác. Đưa Mê La Thảo cho người ta, mà lại dốc lòng giữ gìn như thế, xem ra không đơn giản!”

“Có lẽ nhị ca của nàng bị người ta nắm được điểm yếu gì đó?”

“Không đâu! Nhị ca hành sự rất ngay thẳng, chẳng biết mưu lợi là gì. Cho dù huynh ấy có chuyện thì cũng không thể qua mặt cha được! Bằng vào sự anh minh của ông, lý nào lại không nhận ra!”

Vô Trần đứng dậy bước tới bước lui, đột nhiên mở miệng: “Xem ra chỉ có một khả năng, đó là người kia nhất định là nữ, hơn nữa còn là người nhị ca nàng đem lòng yêu!”

Ta nghe mà mơ hồ, dường như hiểu được lại hình như không, suy nghĩ một chút, sau đó thở dài, cảm thấy chàng nói rất đúng.

Vô Trần thâm tình nhìn ta, nhoẻn miệng cười: “Nếu không phải là người mình yêu, chuyện trọng đại như vậy, huynh ấy sao lại không nói ra! Huống hồ bản thân ta kinh nghiệm đầy mình nè!”

Ta cũng cười, hiếm thấy được chàng trong lúc này mà còn nói giỡn.

Không lâu sau, nhị ca Lý Tông Hoa đã bị dẫn vào. Anh vẫn là bộ dáng trong trí nhớ xưa kia, thân hình cao lớn, toát lên vẻ đôn hậu. Ánh mắt anh đầy lo âu, có lẽ là anh lo bản thân đã không còn đủ sức bảo vệ người kia thoát khỏi liên can.

Lý Tông Hoa có chút bồn chồn. Ta mở miệng trước: “Nhị ca, huynh có biết mọi người tìm huynh vì việc gì không?”

Anh đột nhiên kích động đứng lên: “Nàng tuyệt đối không làm chuyện như vậy! Huynh tin nàng! Nàng sẽ không gạt huynh đâu!” Nhìn bộ dáng này của anh, ta đã biết, Vô Trần quả nhiên không hề đoán sai.

“Nếu đã như vậy, huynh hãy nói cho muội biết người đó là ai, để cho mọi người tìm hiểu đi!” Ta dẫn dụ từng bước.

Trên mặt anh hiện lên vẻ do dự, cuối cùng vẫn chỉ nói: “Huynh không thể nói! Nàng tuyệt đối không có làm chuyện này!”

Ta đang định tiếp tục khuyên: “Nhị ca.....”, đã nghe tiếng Vô Trần truyền đến: “Để ta nói!” Ta đưa mắt nhìn hai người họ, quyết định lui về một bên.

Vô Trần đi đến trước mặt anh, ánh mắt chằm chằm bám anh: “Ngươi cảm thấy ngươi đang làm đúng sao?” Ngữ khí uy nghiêm bức người, không cho người ta bất kỳ cơ hội phản bác nào, đã tiếp tục lên tiếng: “Nếu ngươi không nói, coi như phụ tử các ngươi hợp mưu hạ độc, chịu tội gì chắc ngươi biết chứ!”

Lý Tông Hoa hốt hoảng: “Nhưng… Nhưng Ngưng Nhi.....”

“Chính là vì an toàn của nàng, ta sẽ không cho phép có bất kỳ sai sót gì! Hơn nữa cho dù ngươi không nói, ta nhất định sẽ tra ra người kia, đến lúc đó có giận cá chém thớt không, ta cũng không dám cam đoan!” Biểu tình trên mặt Vô Trần vô cùng nghiêm túc. “Cho dù các ngươi là người thân của Ngưng Nhi, ta cũng không nương tay! Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi chính là đồng lõa!”

Anh hiển nhiên bị dọa không nhỏ, không ngờ tuyệt thế công tử ôn nhuận như ngọc trong truyền thuyết lại có lúc lạnh lùng tàn khốc như thế. Anh không có sự túc trí của cha, không giống đại ca ở quan trường như cá gặp nước, nhưng ít nhất anh không phải là kẻ xấu, lại không hề ngốc. Đắn đo suy nghĩ thật lâu, mới dè dặt lên tiếng: “Nếu thật sự tìm được nàng, các người, các người..... aiiii!” Anh cũng không biết nói thế nào cho phải. Sau đó bắt đầu kể lại chuyện xưa.

“Hôm đó, tôi đang cưỡi ngựa hòa vào dòng người đạp thanh*, từ ngã quẹo đột nhiên xuất hiện một cô gái. Tôi vội vàng ghìm dây cương, nhưng bởi vì quá kinh hãi nên nàng đã ngã xuống đất. Tôi vội vàng xuống ngựa, đỡ nàng dậy. Là một cô gái có vẻ ngoài thanh tú. Tôi hỏi nàng có bị thương ở đâu không, nàng nói là nàng muốn đi mua thuốc cho mẹ, nhưng mà giờ bị trẹo chân, không biết phải làm sao. Tôi thấy nàng bình dị dễ mến, hơn nữa cũng không đòi tôi bồi thường, chỉ một lòng muốn đi mua thuốc, cho nên lòng rất cảm động, huống hồ họa là do mình gây ra. Liền bảo nàng đứng đó đợi, tôi chạy đi mua cho. Nhưng mà nàng nói nàng không yên tâm, cho nên muốn nhìn tận mắt. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, bèn bế nàng ngồi lên yên, tay cầm dây dắt ngựa đi đến tiệm thuốc.

[Đạp thanh: du xuân, chơi xuân. Cụ Chu Mạnh Trinh với bài “Kiều du xuân”: Mùa xuân ai khéo vẽ lên tranh / Nô nức đua nhau hội đạp thanh.]

Trên đường, chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, biết mẹ nàng đau bệnh nằm liệt trên giường, mà nàng lại không giỏi ăn nói, thành ra không được lòng ai trong nhà cả. Dù thế, nàng vẫn rất quý người thân của mình, cho nên luôn lao lực vì mọi người. Tôi vừa nghe, cảm thấy vô vàn đồng cảm, trong lòng tràn ngập thương tiếc. Nhìn dáng vẻ nàng tỉ mỉ chọn thuốc, lại càng thêm cảm động. Đến lúc phải đưa nàng về nhà thì tôi bỗng nhiên có chút quyến luyến không nỡ. Nàng bảo tôi đưa nàng trở về chỗ cũ, thả nàng ở đó, để tránh cho hàng xóm dị nghị. Tôi biết nàng vẫn còn là khuê nữ, tất nhiên không thể để cho người khác nhìn thấy mình và một gã đàn ông ở chung một chỗ, cho nên cũng thuận theo ý nàng. Nhưng trong lòng không muốn chia tay như thế này, liền hỏi nàng ngày mai có đi đâu không, tại tôi mà nàng bị thương, do đó rất sẵn lòng làm người dắt ngựa cho nàng. Tôi trước giờ không giỏi ăn nói, không ngờ ngày đó lại có thể nói ra những lời như vậy. Nàng nhoẻn miệng cười, bảo không cần. Tôi thuyết phục không được, thất thểu trở về nhà.

Mấy ngày sau, ngày nào tôi cũng tìm kiếm ở chung quanh đó, nhưng đều không gặp nàng. Ai ngờ đến khi tôi nản lòng, nàng lại đột nhiên xuất hiện, tôi vội vàng chạy đến bên cạnh, hỏi nàng có còn nhớ mình không.” Lúc nói tới đây, trên mặt tỏ vẻ rất mừng. Ta nhìn Vô Trần cười khổ, cho dù anh không đi tìm, người ta tự nhiên cũng sẽ tìm cách xuất hiện trước mặt anh. Cái gọi là ngẫu nhiên gặp, chỉ là chiêu lạt mềm buộc chặt, xem ra bọn họ nhất định đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.

“Sau đó, nàng nói rất có cảm tình với tôi, chúng tôi thường xuyên gặp mặt, nhưng mà mặt mày nàng càng lúc càng ủ dột. Tôi hỏi nàng có chuyện buồn gì phải không, nàng luôn ra sức phủ định. Tôi biết nàng không muốn tôi lo lắng, nhưng mà nhìn nàng như vậy, tôi lại càng cảm thấy bất an. Dò hỏi mãi, nàng mới cho tôi biết bệnh tình của mẹ nàng trở nặng, rên đau mỗi ngày, nàng lại không thể làm gì, nhìn mẹ đau đớn, càng ngày teo tóp, cảm thấy rất khổ sở.

Tôi vừa nghe qua, liền nói với nàng, sẽ giúp nàng tìm đại phu giỏi. Nàng thở dài cho biết, đã đi khắp nơi mời đại phu, nhưng không có ai có thể trị dứt căn bệnh. Tôi đang bó tay, đột nhiên nhớ tới Mê La Thảo ở nhà, dùng nhiều sẽ mất mạng, nhưng dùng ít có thể giảm đau. Tôi hưng phấn nói với nàng, nhưng mà nàng vẫn lo, tôi phải nói mãi, đồng thời bảo đảm không có tác hại gì, nàng mới ậm ừ chịu thử.

Tôi về nhà, lén cha lẻn vào mật thất, bốc một nắm Mê La Thảo, giao cho nàng, dặn nàng phải chú ý liều lượng. Ngày hôm sau, nàng vui mừng nói với tôi thuốc đó quả thật công hiệu, xin tôi thêm một ít nữa. Cứ thế tôi thường lấy thuốc cho nàng, nhìn nàng vui vẻ, tôi cũng vui lây.”

Nghe đến đó, đại khái đã biết được vì sao Mê La Thảo bị lừa lấy. Ta không ôm hi vọng, cất tiếng hỏi: “Vậy bây giờ hai người còn gặp nhau không?”

Anh rầu rĩ lắc đầu: “Không biết vì sao hai tháng trước nàng đột nhiên mất tích, huynh lật tung cả kinh thành lên cũng không thấy bóng nàng!” Điều này xem ra Mê La Thảo đã thu đủ liều rồi.

Vô Trần hỏi: “Vậy ngươi có biết nhà ả ở đâu không?”

Anh tiếp tục lắc đầu. Kỳ thật biết cũng có ích gì đâu.

Nghe xong câu chuyện, sau khi xác định anh đã đem tất cả những điều biết được kể ra, chúng ta đều cảm thấy thật nặng nề. Nhị ca chưa gì đã đem toàn bộ tình cảm trao cho người ta rồi.

Sau khi nhị ca bị dẫn ra ngoài, Vô Trần nói : “Ta mới cho người qua Thái y viện, ở đó cho biết đến lấy thuốc là hầu nữ của nàng, Lưu Nguyệt!”

Ta nhíu mày: “Không phải là cô ấy!”

“Phải hỏi rõ mới biết được!”

Lưu Nguyệt được truyền vào. Vừa vào cửa, liền quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa: “Vương gia tha mạng! Nương nương tha mạng! Nô tỳ thật sự không biết gì cả, cũng không có làm gì cả!”

Vô Trần giọng ôn tồn: “Không được khóc! Kể lại chuyện ngày hôm đó đi!”

Lưu Nguyệt lập tức ngừng khóc, ngoan ngoãn đáp: “Ngày hôm đó như thường lệ chẳng có gì khác biệt cả! Trước tiên đi nhận thuốc, sau đó dâng cho nương nương!”

Vô Trần tiếp tục hỏi: “Có ai đụng đến thuốc không?”

Lưu Nguyệt lắc đầu: “Nô tỳ luôn trông chừng, không có ai đụng đến hết!”

Trầm ngâm một lát, Vô Trần mở miệng: “Thật sự là hôm đó không có ai chạm vào?”

Lưu Nguyệt lắc đầu.

“Suy nghĩ thật kỹ!” Ngữ khí của Vô Trần có chút nghiêm khắc. Ta biết chàng lo cho ta, đến giờ vẫn không có đầu mối, cho nên tâm trạng càng lúc càng kém.

“A, nô tỳ nhớ ra rồi. Bữa ấy lúc nô tỳ bưng thuốc, từng bị một người đụng trúng!”

“Là ai?”

“Người nọ mặc trang phục cung nữ, bởi vì cô ấy một mực cúi đầu, nô tỳ lại khẩn trương sợ làm lỡ việc, cho nên chỉ bảo cô ấy đi đường cẩn thận, sau đó bỏ đi!”

“Có gì đặc biệt không?”

“Dạ..... Có! Nô tỳ bị đụng phải, chén thuốc chao đảo, là cô ấy đưa tay ra đỡ. Nô tỳ nhớ trên cánh tay ấy có một vết sẹo!”

Vô Trần phấn chấn tinh thần, ra lệnh cho thị vệ: “Lập tức tập hợp tất cả cung nhân, cẩn thận kiểm tra xem trên tay ai có vết sẹo!”

Ta nhìn mặt chàng nhăn lại, đưa tay lên khẽ vuốt hai hàng chân mày, giọng dịu dàng: “Sao vậy?”

Vô Trần bắt lấy tay ta, giữ yên trên mặt: “Ta chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy!”

Ta khẽ cười: “Định Tuyên Vương thông minh tuyệt thế, sợ cái gì chứ!”

Vô Trần nghiêng đầu nhìn ta: “Trước không sợ gì cả, mà nay chỉ sợ nàng có chuyện!”

Lòng ta mềm nhũn, áp trán mình vào trán chàng: “Chàng yên tâm! Thiếp tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Sau đó cười đầy ranh mãnh: “Vô Trần vương gia danh lừng thiên hạ cả ngày cau mày, aiii, còn đâu phong thái xưa a!” Kỳ thật nhìn bộ dáng lo lắng của chàng, chỉ càng khiến người ta cầm lòng không đặng.

Chàng cũng cười: “Bất luận ra sao, ta nhất định sẽ có cách bảo vệ nàng bình an!”

on 7 tháng 8, 2012

KHH – C17

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch  | Chuyển ngữ: Khuyên



Photobucket



17



Triều đình dần dần đi vào quỹ đạo. Tiểu hoàng tử chính thức được lập làm Hoàng đế, chỉ là chuyện quốc sự tạm thời vẫn phải trông nhờ các vị đại thần.


`


Trời đông tuyết trắng phủ đầy
Giang sơn một cõi, thiên nhiên một bồ.
Tiếc rằng cảnh đẹp khó lưu
Gió sầu mưa úa làm tan lòng người.
Ánh dương ảm đạm tờ mờ
Đêm khuya vang vọng tiếng mưa bên thềm
Như cười, như khóc thê lương.
Mai thời vẫn nở, tùng thêm vững vàng,
Trúc thời như kẻ trượng phu,
Hiu hiu gió thổi, khói chiều chơi vơi.


Ta bày việc cho cung nữ làm, rồi lén lút bước tới cửa sổ, mặc thời tiết lạnh lẽo, mở cửa ra, trút chén xuống. Vừa mới đổ được lưng chừng, tay đã bị người bắt lấy, giọng nói giận dữ kèm theo vài phần bất đắc dĩ mồn một truyền tới từ phía sau: “Sao lại lén đổ thuốc?” Là Định Tuyên Vương Ứng Vô Trần.

Ta đương trường bị bắt quả tang, nhất thời chột dạ, rụt rè lên tiếng: “Cơ thể của thiếp đã khỏe lại rồi, không cần uống nữa đâu!” Phụng phịu ngồi phịch xuống ghế: “Người ta không chịu được đắng mà!”

Vô Trần cười khẽ: “Ta có nếm thử, đúng là đắng thật! Thế này đi, nàng ngoan ngoãn uống hết phần bữa nay, ta sẽ nói với ngự y giảm bớt liều lượng, không cần ngày nào cũng uống nữa. Nàng chọn đi, nếu không thì.....”

Ta cân nhắc một chút, quyết định chịu khổ trước, hưởng thụ sau. Bưng chén lên, hít một hơi thật sâu, vừa mới đặt bên môi, bỗng một hòn đá bắn tới, cái chén trong tay rơi xuống đất vỡ tanh bành.

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện Vô Trần mặt trắng bệch, ánh mắt dính chặt trên những mảnh vỡ, cánh tay hơi run. Ta dè dặt hỏi: “Chàng sao vậy?” Y kích động gắt gao kéo ta ôm vào lòng, giọng hốt hoảng: “Khó khăn lắm mới mang được nàng trở về, ta tuyệt đối sẽ không để xảy ra sơ suất gì nữa!”

Ta nhìn người trước mặt biểu hiện khác thường, ngoan ngoãn đón nhận vòng ôm, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Vô Trần vẫn không trả lời, một mực ôm lấy ta cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, sau đó kéo ta đi tới cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu vào khe cửa, cành trúc phủ tuyết phất phơ, nhìn cực kỳ bắt mắt. Chỉ có điều, trên chiếc lá khi nãy ta đổ thuốc xuống, nguyên bản xanh ngát đã biến thành thâm đen thật dọa người. Nếu không phải hôm nay trời nắng đẹp, nếu không phải lá đen trên nền trúc trắng rực rỡ chói mắt, nếu không phải ta lén lút đổ thuốc đi, chỉ sợ..... Ta bất giác kinh hãi. Mà điều kỳ quái là, chỗ thuốc kia.....

Vô Trần nhìn ra nỗi sợ trong ta, cất tiếng an ủi: “Đừng lo, từ rày chuyện ăn uống của nàng, ta sẽ phái người phụ trách. Ta cam đoan, tình trạng này sẽ không còn xảy ra nữa!”

Ta gật đầu.

Sáng hôm sau. Ta cùng cung nữ trở về phủ Thượng thư thăm cha, người mà đằng đẵng mấy năm trời nhập cung biền biệt mặt mũi.

Người trong phủ nhìn thấy ta, đều cảm thấy lạ lùng, xen lẫn bối rối không biết phải xưng hô với ta như thế nào. Cái danh hiệu Nghi phi đã không thể dùng, bởi vì triều đình mới vừa công bố trước thiên hạ, Nghi phi đang túc trực hầu hạ bên linh cữu tiên hoàng. Còn về thân phận con gái quan Thượng thư, ta mấy năm nay chưa từng về nhà, hiện giờ vẫn đang ở trong cung. Thôi thì mặc kệ bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không phải chuyện của ta.

Phụ thân thấy ta, rặt một bộ kinh ngạc, nhưng vẫn không quên diễn đạt tình cảm nhung nhớ của người cha. Câu đầu tiên của ta sau khi ông dứt lời, là: “Nữ nhi có chuyện muốn nói với cha!”

Ông hơi khó hiểu, nhưng vẫn đưa ta vào một phòng riêng, ra lệnh cho toàn bộ hạ nhân lui xuống. “Chuyện gì? Con muốn rời cung hả?”

Ta hỏi: “Cha, sao lại làm như vậy?”

Ông nghi hoặc: “Con muốn nói gì?”

Ta nhìn biểu tình của ông không phải giả bộ, bèn kể lại chuyện ngày hôm qua. ”Loại độc đó, con nhận ra được, là Mê La Thảo bí truyền của nhà mình!”

Ông tái mặt: “Hổ dữ không ăn thịt con! Ta vì sao muốn độc chết con gái chứ? Huống hồ việc không có lợi, ta sẽ không làm! Con phú quý cao sang chẳng phải là càng có lợi cho nhà mình ư!”

“Thuốc của con mới đầu là sắc cho Định Tuyên Vương uống, nhưng thuốc của con lại vừa vặn dùng hết, cho nên người mới đưa cho con!” Ta nhìn thẳng vào mắt ông.

Phụ thân giận dữ: “Không phải con cho là ta làm chứ!”

Ta bước đến bên ông, từ tốn mở lời: “Con thật lòng không hề nghĩ cha làm việc này! Thứ nhất, nếu như cha dùng bí dược gia truyền, sẽ dễ dàng bị người phát hiện. Thứ hai, cha vốn là người an phận, sao có thể tự nhiên gây sự được đây. Con đến đây, chẳng qua là báo trước để cha chuẩn bị, việc này xem chừng cha không thoát khỏi quan hệ đâu. Cha nên thuận tiện điều tra một chút, coi vì sao thuốc lại lưu lạc ra bên ngoài!”

Phụ thân gật đầu. Ông hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nói không chừng sẽ tra từ cái đầu của ông xuống.

Quay về cung. Vô Trần không biết đã chờ ta từ khi nào. “Nàng đã sớm biết!” Không phải câu hỏi.

Ta gật đầu.

“Ngày hôm qua vì sao không nói với ta?”

“Chúng ta đều biết, không phải cha thiếp!” Ta bình tĩnh khẳng định.

Vô Trần đứng dậy đi đến trước mặt ta, dùng ánh mắt ôn nhu như nước nhìn ta, sau đó ôm ta: “Ta biết. Nhưng mà trước mắt còn chưa có tra ra hung thủ thật sự, cho nên sau này làm gì, nàng cũng phải thật cẩn trọng. Ta không thể đón nhận nỗi kinh hoàng đó lần thứ hai đâu! Vì ta, xin hãy chăm sóc mình thật tốt!” Y ngừng một chút, lại nói thêm hai chữ: “Xin nàng!”

Một khắc đó, mắt ta đẫm lệ. Cảm ơn ông trời, đã ban cho ta một nam tử như vậy, tình cảm này, con người này… thật sự hạnh phúc! Ta cũng vươn tay gắt gao ôm y, môi khẽ thì thầm: “Trọn đời bên nhau!”