on 27 tháng 6, 2013

Mi Lan Trì

Tác giả Lam Liên Hoa
Dịch Khuyên






Chương 3: Thành thân • Trì Phong


Đêm nay rừng khuya sương lạnh, chừng như trời muốn đổ tuyết nhưng vẫn thấy rõ mảnh trăng cong cong, có lẽ chỉ là một trận tuyết nhẹ.

Ba Mươi tháng Mười Một, không phải là ngày tôi trở về.

Tôi lặn lội cả đêm về gặp đại ca, bởi vì tôi không muốn thành thân. Nếu không phải Đắc lỡ lời, tôi còn không biết đại ca đã tự tiện quyết định hôn sự cho mình.

Cô dâu của tôi, được xưng là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, đã đến sơn trang rồi. Ngày này tháng sau là giao thừa, cũng chính là ngày tôi thành thân.

Hai mắt Đắc sáng rực đầy hưng phấn, còn tôi lại không hề hứng thú chút nào.

Tôi sống hai mươi bốn năm nay, chẳng muốn kết hôn với ai. Hơn nữa, tôi tin cả đại ca và tôi đều biết, bởi vì chuyện đó, đời này của tôi sẽ không bao giờ kết hôn.

Tôi vòng qua những tảng đá, đi xuyên rừng mai, bước nhanh lên cầu cửu khúc (1). Lòng đầy nghi vấn, chỉ muốn lập tức tìm gặp đại ca để hỏi rõ ràng, cúi đầu vội vã rảo bước, tâm tư rối bời, ở trên cây cầu hẹp chỉ đủ một người đi, tôi bất ngờ va phải một người.

Tôi lập tức phi thân lùi về sau, người kia cũng vậy.

Khinh công và thân pháp của người đó tôi chưa từng thấy bao giờ, khiến tôi hơi sửng sốt.

“Thì ra đi không nhìn đường không chỉ có mình tôi.”

Giọng nói thật dễ nghe, hàm chứa ba phần tự giễu, một phần dí dỏm, láu lỉnh nhưng dịu dàng.

Tôi mới biết đó là một cô gái.

Nàng thiếu nữ ấy khoác một chiếc áo dài có mũ. Đêm tối khiến tôi không nhìn rõ mặt nàng, chỉ thấy đôi mắt biếc lúng liếng, đẹp và thu hút.

Người trong sơn trang sẽ không nói mấy lời như vậy. Nhưng nàng cũng không giống những thị nữ theo hầu chủ nhân gả đến đây.

Một ý tưởng chợt lóe lên khiến tim tôi lỗi nhịp.

Á, lẽ nào, lẽ nào nàng chính là cô dâu của tôi?

“Xin lỗi,” Tôi nói, “Đêm hôm khuya khoắt, tưởng là trên đường chỉ có mỗi mình thôi.”

Nàng cười: “Tôi cũng thế.”

Khi nàng nói ra từ “cũng”, thật kỳ diệu giống như đóa hoa chuẩn bị mở cánh giữa đêm thật sâu, lòng tôi không hiểu sao lại dâng lên cảm giác ngọt ngào và ngẩn ngơ. Phải chăng đó là vì tiếng cười của nàng?

Không ngờ lúc này trời lại đổ tuyết.

Bông tuyết trắng muốt rơi nhẹ lung linh.

Không phải là cảnh gió bấc căm căm mưa tuyết mịt mù mà tôi hay thấy, đằng này lại giống như thời tiết Giang Nam, nước sông vẫn lững thững chảy, mây thưa trăng mờ, không gió, tuyết vẫn rơi.

Tôi muốn đến Giang Nam ngắm trời tuyết, lại sực nhớ ra nàng, cô dâu của tôi, đến từ Giang Nam.

Nàng ngửa mặt nhìn tuyết, bộ dáng nhàn nhã.

“Giống tuyết Giang Nam không?” Tôi hỏi.

Nàng giật mình sợ hãi, nhìn tôi. “Sao huynh biết tôi đến từ Giang Nam?”

Tôi cười: “Trong sơn trang, ai tôi cũng biết, nhưng tôi không nhận ra cô. Cô nhất định là đi cùng Mộ Dung cô nương đến từ Giang Nam.”

Nàng có vẻ nhẹ nhõm, có lẽ bởi vì tôi không nhìn thấu thân phận của nàng.

“Huynh đừng nói cho ai biết được không? Vinh ma ma không cho chúng tôi ra ngoài.”

“Tôi không nói đâu.” Tôi nháy mắt, “Tôi rõ hơn ai hết việc Vinh ma ma phiền phức thế nào mà!”

Nàng bật cười: “Sao cái gì huynh cũng biết hết vậy? Huynh đến đây lâu rồi phải không?”

“Ừ, rất lâu rồi!” Tôi nói. “Tôi đi theo trang chủ từ hồi nhỏ xíu.”

Nàng gật đầu, không hỏi gì thêm.

Chúng tôi im lặng dựa vào thành cầu ngắm tuyết, kỳ lạ là không khí trầm mặc như vậy lại không khiến người ta khó chịu. Tựa như là bạn tốt tâm giao ly biệt nhiều năm, muôn ngàn tâm sự, bao nhiêu từ ngữ, không biết bắt đầu từ đâu, chỉ đành nhìn nó vụt mất. Tình cờ xoay mặt, nhìn thấy bông tuyết rơi trên mái tóc đen nhánh xòa ngang bờ trán của nàng, chợt thấy ngọt ngào dâng lên trong dạ.

Ôi, cô dâu của tôi!

Nàng bỗng nhiên hỏi tôi: “Mới vừa rồi huynh vội vàng như vậy, có phải là có chuyện gì gấp không?”

Lúc này tôi mới phát hiện từ lúc vừa nhìn thấy nàng, tôi đã không còn nhớ gì đến mục đích của chuyến đi nữa.

“Cũng không có gì quan trọng lắm.” Tôi bỗng trở nên lúng túng.

Nàng nhìn tôi, cặp mắt sáng ngời, khiến tôi xấu hổ lắm lắm, rồi lại hớn hở không có lý do, cảm thấy lòng chua xót. Không muốn lẩn tránh nữa, sẵn sàng đáp lại ánh nhìn của nàng.

“Muộn quá rồi, tôi phải về thôi!” Nàng cụp mắt.

Tôi nghe lòng hụt hẫng, hỏi nàng: “... Các cô hiện tại ở đâu?”

“Oanh Phi Biệt Viện.”

“Trở về nhớ cẩn thận, Vinh ma ma cảnh giác lắm đó!” Tôi nói đại một câu, chỉ vì muốn được nghe thêm giọng nàng.

“Tôi biết rồi. Đêm hôm bữa, tôi đang muốn trèo tường, bà đột nhiên xuất hiện ở sau lưng tôi, ho húng hắng, ‘Cô nương, sau này nửa đêm có muốn hái hoa, nhất định phải gọi lão bà ta dậy, tốt xấu gì có người cầm đèn chiếu sáng, chứ không mò mò một hồi lại hư móng tay!’”

Tôi không nhịn được cười phá lên, miệng mồm Vinh ma ma vẫn lợi hại y như trước.

Nàng khép áo choàng sát người, bước về phía tôi. Khoảng khắc lúc chúng tôi kề vai nhau, nàng thở nhẹ một hơi. “Trông huynh cười thật vui vẻ!”

Tôi ngây ra, trong phút chốc không nghĩ được gì cả. Để rồi khi quay đầu lại, ngay cả bóng lưng nàng cũng không thấy đâu.

Thiên Dương Hiên vẫn còn sáng đèn.

Tôi bước lên cầu thang, còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy tiếng của đại ca.

“Vào đi, chờ đệ cũng lâu rồi.” Anh nói.

Tôi đẩy cửa, vòng qua tấm bình phong. Đại ca đang ngồi đọc sách không hề ngẩng đầu lên.

Tôi đi đến chỗ đối diện đại ca, ngồi xuống. “Đệ vừa về, huynh đã biết rồi hả?”

“Trước đó rồi!”

Vậy là mình mới ra khỏi tòa Tập Lam, đã có người báo với huynh ấy. Tôi chỉ đành cười gượng: “Huynh nhất định đã biết việc đệ gặp cô ấy.”

Anh “ừ” một tiếng, vẫn chăm chăm đọc sách, một lát sau mới đặt sách xuống, từ từ tựa lưng vào ghế đằng sau, giọng nhàn nhạt: “Đệ thích cô ấy!”

Mặt tôi ửng đỏ: “Sao huynh biết?”

Đại ca nhìn thẳng vào mắt tôi. “Vì đệ để cho cô ấy nhận ra mình không vui.”

Tôi ngượng cực kỳ, ánh mắt của đại ca lúc nào cũng tinh tế, lời nói lại còn sâu cay.

“Đệ không phải muốn ta từ chối hôn sự này à? Giờ tính sao đây?”

“Cũng không được,” tôi cười, “Đệ không muốn làm hại bất kỳ ai... huống hồ là nàng.”

“Mặc xác chuyện đó!” Đại ca nhíu mày, mắt nảy lửa. Mỗi lần nhắc đến việc này, phản ứng của đại ca đều như vậy. “Mọi người đã bắt tay vào chuẩn bị rồi, tháng sau đệ và cô ấy kết hôn.”

“Bọn họ chuẩn bị gì chứ?” Tôi không khỏi bật cười, “Người lấy vợ là đệ cơ mà! Đại ca...”

“Đệ có thể nói cho cô ấy nghe!” Anh đột nhiên cắt ngang lời tôi. “Nếu không thích đệ, cô ấy sẽ không để ý đâu.”

Tôi cứng lưỡi đứng chết trân.

“Tháng này không cần trở về Tập Lam, dành thời gian mà gặp cô ấy. Nếu thật lòng thích, cần chi nghĩ nhiều?”

Tôi nhìn thấy mắt đại ca sáng lên, liền biết anh đang nghĩ gì. Vì thế, tôi cũng không dám nhiều lời.

Tôi lại quay về Hoài Phong Cư quen thuộc.

Đại ca đã phái người quét dọn từ trước, trong phòng lửa than bập bùng, gối chăn ấm áp, nhưng tôi trằn trọc một lúc lâu mới ngủ được.

Ban đêm, tôi nằm mộng.

Tôi mơ thấy ánh mắt lúc nào cũng lấp lánh ý cười ấy, bỗng có thời khắc lắng lại, thẫm sâu, tựa như lửa cháy trong màn gió hay sao lóe trong đêm tuyết.

Nếu như có thể, nếu như tôi còn tư cách để hi vọng, tôi hi vọng bọn họ sẽ ở mãi bên cạnh mình.


`


Lần thứ hai nhìn thấy đôi mắt ấy đã là mười ngày sau.

Mỗi ngày, tôi đều lang thang khắp ngõ ngách trong sơn trang, chỉ mong có thể gặp nàng.

Tôi cũng không nghĩ đến việc gặp rồi thì sao, tôi chỉ muốn nhìn thấy nàng. Tựa như gặp được rồi thì có thể cả đời không hối tiếc, dù chỉ là trong chớp mắt, ít nhất đã từng cùng sóng vai ngắm tuyết trong đêm.

Dù cho cuối cùng, nàng sẽ không trở thành cô dâu của tôi!

Buổi tối đó, bên ngọn Hồng Liên, tôi đã gặp nàng.

Áo choàng của nàng tỏa ánh hồng nhạt dưới trăng, hòa cùng sắc hồng thần bí nổi bật của những tảng sa thạch.

Tôi vẫn đi đều bước chân. Nàng giật thót người, quay đầu lại nhìn thấy tôi, nhoẻn miệng cười.

“Vinh ma ma tối nay chắc là ngủ say lắm!” Tôi nói.

“Đúng vậy!” Giọng nàng reo vui, “Tôi bị bà lằng nhằng bên tai mười ngày rồi, rốt cuộc tối nay cũng có thể thoát.”

Tôi đi đến bên cạnh, đứng sóng vai nàng. Màu hồng đậm của núi Hồng Liên chiếu lên người chúng tôi, giống như một giấc mộng ảo đầy hoa mỹ.

Cuối cùng, tôi đã có thể cùng nàng ở một chỗ. Tôi hạnh phúc đến mức muốn thở dài, lại cảm thấy lòng đầy thê lương.

“Chuyện của huynh đã xử lý xong rồi?” Nàng hỏi.

Tôi cười: “Chưa, nhưng nó không còn làm tôi khó chịu nữa!”

“Vậy tốt quá!” Nàng nghiêng mặt nhìn tôi, một lúc sau mới nói bằng giọng nghi ngờ, “Thật lạ lùng, huynh chính là người có nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy, dẫu cho trong lòng chất đầy tâm sự.”

Tôi không nói nên lời. Sao nàng có thể hiểu thấu tôi đến vậy chứ! Rồi lại phảng phất như đã biết trước nàng sẽ nghĩ vậy, bình tĩnh và ấm áp vậy, giống như chúng tôi đã biết nhau từ tận kiếp nào.

Tôi nói. “Có lẽ là vì người bên cạnh tôi luôn mong tôi vui vẻ.”

Nàng quay sang nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên. Qua một lúc, giống như tìm được thứ gì đó cực kỳ trân quý, cất tiếng cười khẽ.

“Đây là núi Hồng Liên ư? ” Sau đó, nàng đã hỏi tôi như thế.

“Ừ! Cô thấy hình dạng của nó có giống hoa sen không?”

Nàng im lặng ngắm nhìn, sau đó cất tiếng hỏi: “Thế trên đỉnh núi có gì không?”

Trước mắt tôi hiện lên cảnh lửa cháy dữ dội trong màn đêm gió rít kéo theo bão tuyết mịt mù tám năm trước, không khỏi rùng mình.

“Lâu rồi chưa lên.” Tôi nói.

Nàng quay sang nhìn tôi, chiếc mũ không biết đã cởi xuống từ lúc nào. “Đêm nay chúng ta lên đó được không?”

Tôi nhìn thấy bờ má nàng trắng như tuyết và một ánh mắt lấp lánh như sao. Mắt nàng rợp bóng hồng của đỉnh Hồng Liên, tựa như có một ngọn lửa nho nhỏ tụ trong đó. Khoảnh khắc đó nàng có nét hao hao giống đại tẩu của tôi. Có lẽ con gái nhà Mộ Dung đều chảy chung một dòng máu.

Nhưng sự thật thì núi Hồng Liên dựng đứng khó leo, đêm lại tối đen như vậy, trên núi còn có băng tuyết.

Tôi muốn nói “Hôm khác đi”, nhưng rõ ràng lại nghe thấy mình trả lời “Được thôi!”.

Lúc này, tôi mới biết lòng tôi đối với nàng đã sâu lắm rồi, không nỡ nào cự tuyệt.

Từ sau năm đó, tôi vẫn chưa lần nào trở lên Hồng Liên, chỉ có thể lần đường theo trí nhớ.

Nàng vẫn theo sát tôi.

Vách đá đóng băng nên rất trơn, khinh công của nàng tuy tốt, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Tôi liên tục quay đầu lại, nhưng không hề đưa tay ra. Tôi sợ nếu tôi cầm lấy bàn tay ấy, tôi sẽ mềm lòng nắm mãi không buông.

Tôi lạnh lùng và vô tình đến nỗi không chịu giơ tay kéo khi nàng đi trên mặt băng phẳng lì như gương bỗng có khối đá sụt xuống.

Nàng hét lên sợ hãi, lảo đảo suýt ngã, sau đó đề khí nhảy lên một tảng nham thạch đóng tuyết khác, nhưng rồi lại rơi tiếp. Tôi nhìn thấy nàng mất thăng bằng, trên đà ngã xuống.

Tôi nào còn lòng dạ mà nghĩ nhiều, lao vút xuống. Giữa thinh không, tôi nắm lấy tay nàng, dùng thân thể của tôi bảo vệ nàng. Chúng tôi cứ thế lăn xuống sườn núi, mình mẩy đập vào những tảng nham thạch gồ ghề, cuối cùng dừng lại ở sát rìa núi.

Khi tôi phát hiện nàng đang ở trong lòng mình, mới hoàn hồn lại.

Nàng im lặng chờ tôi hồi tỉnh, cúi đầu, mới phát hiện nàng đang nhìn tôi, đôi mắt sáng hơn bao giờ hết. Là lệ của nàng.

“Xin lỗi!” Nàng đứng lên, “Tôi không nên bướng bỉnh như vậy!”

“Gì chứ, vốn dĩ tôi cũng muốn mời cô lên đỉnh núi ngắm trăng mà!” Tôi nhỏm dậy, lưng và cánh tay có vài vết trầy, chảy máu, đau âm ỉ. Tôi biết là tôi cần phải cầm máu lại, nhưng tôi chẳng quan tâm.

“Chúng ta xuống núi thôi!” Nàng quay lưng về phía tôi, mở miệng.

Tôi đi đến bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng. Tay nàng lạnh như vậy, khiến tôi chỉ muốn nắm lấy ủ ấm cả đời.

“Ta sẽ không để nàng ngã thêm lần nào nữa!” Tôi nói.

Chúng tôi rốt cuộc cũng lên đến đỉnh núi.

Đêm đó, ánh trăng lờ mờ, mây đùn từng cụm, tựa như màu xanh biếc của trời biển phủ xuống người chúng tôi.

Tôi cảm thấy mình chưa bao giờ gần bầu trời đến thế, như cách ly cả cuộc sống trần tục.

“Huynh rốt cuộc là ai?” Khi nàng thở dài nói khẽ bên tai tôi, tôi hoảng hồn, không biết đáp làm sao.

Nàng chờ trong chốc lát, bỗng nắm tay tôi.

“Tay huynh chảy máu kìa!” Nàng nói.

Sau đó, nàng cúi đầu, rút khăn tay ra, băng bó vết thương trên tay tôi một cách nhẹ nhàng và ân cần.

“Tôi biết huynh là ai!” Nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt của nàng trong trẻo lấp lánh hơn bao giờ hết, ẩn sâu trong đó là niềm vui và sự hồi tưởng, gợn một nỗi buồn vu vơ.

“..... Trì Phong!” Nàng thấp giọng gọi tên tôi.

Khoảnh khắc đó, trên đỉnh cao gió lộng, giữa màn trời thinh không, người con gái tôi yêu đã gọi tên tôi.

Khuya khoắt, lúc tôi trở về Hoài Phong Cư, thần trí tôi hỗn loạn, nhịp tim tôi phập phồng. Trước giờ, tôi chưa từng rơi vào tình trạng như vậy.

Đèn bỗng nhiên sáng lên làm tôi giật mình.

Đại ca đốt đèn, xoay người lại, nhìn tôi, giọng lãnh đạm: “Cởi đồ ra!”

Lúc này, tôi mới nhận ra máu từ miệng vết thương đã thấm đẫm y phục.

“Đệ không muốn sống nữa à?” Đại ca cau mày bôi thuốc cho tôi, “Sao không về ngay để cầm máu?”

Tôi chỉ biết cười nhìn anh. Tôi muốn nói cho anh biết tôi đang rất vui, tôi vui đến mức không muốn trở về. Lần đầu tiên, tự bản thân tôi cảm thấy vui vẻ!

Máu từ vết thương hồi lâu mới ngừng chảy. Mất máu quá nhiều khiến tôi cảm thấy choáng váng. Lâu lắm rồi tôi mới chảy máu nhiều như vậy, bởi vì tôi luôn cẩn thận không để mình bị thương.

Đại ca vứt y phục nhuốm máu của tôi đi, sau đó quay về, ngồi xuống, trầm tư một hồi mới lên tiếng: “Quyết định cưới rồi à?”

Tôi nghĩ một lát, vẫn cứ lắc đầu.

“Vậy thì tốt!” Đại ca cười lạnh, “Dù sao cô ấy cũng không phải là người ta muốn cưới cho đệ.”

“Hả?” Tôi la lên.

“Người ta chọn là con gái thứ tư của nhà Mộ Dung, Mộ Dung Linh. Không phải cô ấy! Mộ Dung gia đã lừa ta!” Giọng nói thờ ơ của đại ca khiến tôi run sợ.

“Sao huynh biết?”

“Trong Mộ Dung gia có người của chúng ta. Ta tin đó là thật.”

Tôi không hỏi tiếp nữa, đại ca đã tin thì nhất định phải có lý do.

“Huynh định xử lý thế nào?” Im lặng một lúc, tôi nói.

Đại ca không trả lời, đôi mắt khẽ nheo lại, không biết đang nhìn về đâu.

Vẻ mặt như vậy tôi đã thấy quá nhiều, mỗi lần đều là ở thời khắc quyết định chuyện đại sự. Lòng tôi thắt lại, nhưng không dám lên tiếng... Đại ca đột nhiên búng ngón tay, đứng dậy khoác áo, dợm bước.

Tôi biết anh đã có quyết định rồi!

“Đại ca!”

Anh dừng lại, quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt lãnh đạm. “Đệ biết rồi đó, ta không tha cho kẻ nào gạt ta!” Giọng anh thản nhiên.

Tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rồi giống như có một ngọn đuốc cháy rừng rực trong lòng, khẩn trương đến nỗi hai tay run rẩy, chỉ sợ anh ra khỏi cửa tôi sẽ đuổi theo không kịp.

Tôi vượt qua người anh, đứng chặn trước cửa.

Anh lạnh lùng nhìn tôi, khóe môi hơi hé. “Đệ không muốn ta giết cô ấy?”

“Đại ca!” Tôi khẩn cầu.

Anh nhẹ nhàng đẩy tôi, đưa tay mở cửa.

Trong lúc nguy cấp, tôi rối rít không kịp nghĩ gì hết: “Huynh không thể bởi vì đại tẩu có lỗi với huynh, liền trút giận lên cả nhà Mộ Dung gia được!”

Mặt tôi bỏng rát. Là đại ca tát tôi.

Cũng không nặng lắm! Dù tức giận đến đâu, anh vẫn ra tay rất chừng mực.

Tôi không dám ngẩng lên nhìn đại ca. Trong khoảnh khắc ấy, tôi áy náy và hối hận vô cùng, xấu hổ không để đâu cho hết.

Tôi nghe tiếng anh mở cửa, đi xuống bậc thang. Sau đó anh dừng bước, giọng nói đã bình tĩnh lại.

“Ta làm sao nỡ giết người duy nhất làm đệ vui trong hai mươi năm qua chứ?”

Tôi ngỡ ngàng, ngẩng đầu.

Ánh đèn trong phòng chỉ chiếu sáng một phần bóng đêm, mà đại ca lại đứng bên ngoài vùng sáng ấy.

Không biết từ bao giờ, ánh trăng đã bị mây mù che khuất.

Tôi nhìn thấy màn đêm như nuốt lấy chiếc áo trắng của đại ca, chỉ có sợi chỉ hồng bên hông anh vẫn tỏa những tia yếu ớt trong một tối không trăng.

Tôi cảm thấy bóng lưng của anh thật hiu quạnh, bi thương và cô độc.

Tôi không biết chừng nào đại ca mới có thể bước ra khỏi bức màn u ám đơn lạnh của mình.


`


Tối Mười Lăm tháng Chạp.

Tôi đi đến Oanh Phi Biệt Viện.

Tôi không bước vào, chỉ đứng đợi dưới gốc phong cạnh bờ tường. Khi bóng dáng nàng thấp thoáng trên tường, tôi cũng không cất tiếng gọi.

Nhưng giống như có cảm ứng, nàng quay đầu lại, nhìn thấy tôi, nụ cười dưới trăng tinh khiết vô ngần.

“Ta biết nơi này có một cây phong, ta luôn hi vọng nàng sẽ đứng đây chờ ta, mà không cần ta mỗi buổi tối đi khắp sơn trang, mong nghĩ ra cách gặp nàng.”

Tôi nói liền một mạch trơn tru, nắm lấy tay nàng, đột nhiên phát hiện tiết trời ấm áp, trăng sáng trên cao. Cảnh đẹp buổi sớm, không khí trong lành!

Tôi kéo nàng đi khắp mọi ngõ ngách trong sơn trang, chúng tôi nói với nhau rất nhiều, nhưng tôi không nhớ gì cả. Có lẽ điều chúng tôi muốn chỉ là nắm tay nhau bước đi và lắng nghe giọng nói của nhau.

Cuối cùng, chúng tôi dừng lại ở rừng mai.


`


Tôi nhớ lại đêm đầu tiên gặp gỡ, tôi đã vội vã băng qua cánh rừng này, bước lên cầu cửu khúc, và tương ngộ nàng. Câu đầu tiên nàng nói với tôi, tiếng nàng cười, rừng mai đã chứng kiến hết thảy. Nghĩ đến đó, tôi thấy lòng mình lâng lâng.

Tóc nàng thoảng hương mai.

Nàng nhìn tôi, nụ cười vẫn đọng trên môi, nhưng trong mắt lại đầy bất an và lo ngại. Bộ dáng giống như muốn hỏi điều gì quan trọng, nhưng ngập ngừng lo trước lo sau.

“Chàng không để ý sao?” Rốt cuộc, nàng cũng mở miệng hỏi tôi.

“Chuyện gì?”

“Tôi không phải là Mộ Dung Linh, không phải là người chàng muốn kết hôn.”

Tôi trầm mặc không nói.

“Chàng biết rồi phải không? Đại ca của chàng đến tìm tôi, huynh ấy biết, chàng nhất định cũng biết.” Nàng ép tôi, cũng là cố ý không chừa cho mình đường lui.

“Tất nhiên là ta để ý,” Tôi nói, “Vì sao nàng không chịu nói cho ta biết tên thật của mình?”

Nàng cười, nhưng sóng mắt rưng rưng. Nụ cười lóng lánh ấy quyến rũ xiết bao!

“Mi. Mi trong bộ Thủy. Tên của em là Mộ Dung Mi!”

Tôi nghĩ mình chưa từng nghe qua tên nào đẹp như thế.

Mi! Mi của tôi!

“Chàng sẽ hối hận, Tứ tỷ đẹp hơn em nhiều lắm. Tỷ ấy là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam đó.”

“Gặp rồi hẵng nói.”

Nàng cười khúc khích: “Lúc đó chàng không còn cơ hội nữa đâu.”

Lúc đó là lúc nào? Phải chăng là khi tôi đưa nàng về nhà?

Dưới trăng, mặt nàng đỏ lên.

....

“Nàng hối hận không? ” Sau đó tôi hỏi nàng, “Hối hận vì đã gả đến đây?”

“Không có!” Nàng cười khẽ, “Nhưng lúc đó, em rất sợ.”

“Sợ điều gì?”

Nàng im lặng một lúc, mới nói, “Rời xa nhị ca, rời xa gia đình. Hơn nữa... Chàng biết đấy, Ninh cô cô...”

“Nàng đừng tin những lời đồn đó, không phải thật đâu!” Tôi vội phân bua.

“Vâng, đại ca chàng đã nói với em rồi. Tuy huynh ấy không nói, nhưng em biết huynh ấy rất quan tâm đến cô cô.” Nàng trầm mặc một hồi, rồi khẽ nói: “Nhưng có một số thời điểm, chỉ để ý thôi thì không được.”

Không biết tại sao đột nhiên tôi lại cảm thấy lạnh và bất an, trong đầu giống như có dự cảm chẳng lành. Tôi vội đổi chủ đề.

“Nếu sợ như thế, sao còn đến đây?”

Nàng cười nhìn tôi: “Đúng là chàng không biết.” Sau đó, nàng quay đầu đi, khẽ thở dài, “Lúc đầu là bởi vì muốn cứu nhị ca.”

“Chàng biết không, những nhà như tụi em có rất nhiều thế lực đối địch. Sau khi cha và các ca ca qua đời, những người đó muốn nhân cơ hội trả thù. Nhị ca hết lòng chống đỡ, trong hai năm âm thầm trừ khử một vài nguy cơ, khiến cho cả nhà không hề hay biết gì cả, cho đến ngày...

Đó là ngày Tám tháng Chín. Sau khi ngủ trưa dậy, mọi người đang ngồi thêu bên cạnh Đại phu nhân, người tớ được phái đi mua chỉ bỗng dưng hốt hoảng chạy tới, bảo là tất cả các cửa hàng ngoài cửa Nam đều đã đóng cửa. Nghe nói Thiên Qua Bang tập hợp bảy, tám nhóm người mấy ngày nữa sẽ đánh giết vào Mộ Dung phủ. Nhị ca sợ liên lụy người vô tội nên đã phái người cho tiền bọn họ tìm nơi lánh nạn.

Mọi người nháo nhào cả lên, đại phu nhân lập tức mang chúng em đến gặp lão phu nhân. Lão phu nhân nghe kể xong sắc mặt tái xanh, liền phái người đi tìm nhị ca. Em sợ nhị ca chưa chuẩn bị gì đã tới, bèn xung phong giành đi. Lão phu nhân đại khái cũng biết ý định của em, cười khẩy hai tiếng, nhưng cũng không nói gì.

Em tìm đến phòng khách, A Nam giữ cửa dù thế nào cũng không cho em vào, bảo rằng nhị ca đang bàn chuyện quan trọng với người ta. Em sợ lão phu nhân chờ lâu sẽ nổi giận, chỉ muốn gặp nhị ca ngay. Đang lúc kì kèo giằng co, bỗng nghe được bên trong có tiếng nói “Mộ Dung công tử còn có chuyện nhà, sau này hãy bàn tiếp.” Nhị ca đáp một tiếng, mở cửa bước ra, trên mặt cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Em nói chuyện lão phu nhân muốn gặp, anh gật đầu đi theo em. Đến chỗ không người mới mở miệng hỏi: “Chỉ có lão phu nhân thôi à?” Em trả lời: “Tất cả nữ quyến đều có mặt.” Anh “Ừ” một tiếng. Em biết không cần phải nói thêm gì nữa, anh chắc chắn đã đoán được. Tụi em không nói câu nào tiếp tục lên đường. Khi bước vào sân, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi em, “Mi, em có tin tưởng anh không?”... Em và anh lớn lên bên nhau, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, tựa như không cần biết câu trả lời, nhưng một mình chịu đựng nỗi hoài nghi và bất an, đến lúc không thể chịu đựng nổi, mới bật thốt thành câu. Em cảm thấy vô cùng hoang mang, rất muốn giúp anh, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nói với anh: “Tất nhiên là em tin anh rồi.” Anh nhìn em một lúc, rồi cười nói: “Cũng chỉ có Mi tin anh, vào lúc anh không tin bản thân mình nhất.” Sau đó, anh xoay người bước vào phòng.

Sau khi vào phòng, em không dám nhìn lão phu nhân, chỉ dõi mắt nhìn nhị ca. Em nghe lão phu nhân gọi thẳng tên anh: “Mộ Dung Lan, ngươi chờ kẻ thù giết đến cửa mới báo cho mọi người biết phải không?” Nhị ca bình tĩnh trả lời: “Con định giải quyết một mình, không dám làm phiền tổ mẫu.” Lão phu nhân cười khẩy: “Nói thử xem, ngươi tính xử lý thế nào?” Nhị ca không lên tiếng, hồi lâu mới đáp: “Tổng quản Trì gia là Trì Lạc Ảnh đã mang năm trăm người đến trước, chỉ cần chúng ta đáp ứng điều kiện, hắn sẽ xuất thủ tương trợ.”

Trong nhất thời, cả phòng chìm trong yên lặng, sau đó lão phu nhân hỏi với giọng khó chịu: “Trì gia nào?” Nhị ca không đáp, bởi vì cơ bản không cần phải trả lời, ai cũng biết cả. Đại phu nhân lúc này chợt lên tiếng: “Điều kiện gì?” Nhị ca từ từ quay đầu, đưa mắt nhìn Tứ tỷ. Cả người Tứ tỷ phát run. Đại phu nhân nhếch mép: “Muốn chúng ta gả Linh Nhi cho họ?” Nhị ca gật đầu.

Tứ tỷ thét một tiếng, liền ngã xuống đất. Đại phu nhân không hề để ý, chỉ nhìn nhị ca chăm chăm, ánh mắt của bà rất đáng sợ, tuy không phải nhìn em, nhưng em cũng cảm thấy cả người lạnh như băng. Sau đó, không gian vang lên tiếng cười bén nhọn của bà: “Lão gia, may là ông đi sớm, không phải nhìn cái cảnh con cháu hèn yếu, chỉ biết dựa vào đàn bà. Một Ninh Nhi còn chưa đủ, bây giờ lại muốn cả Linh Nhi....” Em nhìn lão phu nhân mặt đẫm nước mắt đang cười không ngừng, nhìn Tứ tỷ đang run rẩy, không nhịn được lại quay đầu nhìn nhị ca. Anh cứ cúi đầu đứng như vậy, không nhìn ra cảm xúc gì. Gió thổi vào phòng, tay áo anh nhẹ nhàng lay động, nhưng người không nhúc nhích. Em đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, cả người vô lực. Không biết ai đúng ai sai, cũng không biết như thế nào mới phải.

Ngay lúc này chợt vang lên tiếng hét của mọi người. Thì ra là Tứ tỷ thừa dịp mọi người lơ đãng rút chủy thủ tự đâm vào ngực. Nhưng nhị ca giống như đã có linh tính trước, tiếng la còn chưa dứt, đã thấy anh bắt lấy cổ tay của Tứ tỷ. Chủy thủ rơi xuống đất, Tứ tỷ hoang mang ngẩng đầu nhìn anh, không ngừng lặp đi lặp lại: “Muội không muốn gả...” Bờ trán tái mét, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê loạn, đôi môi run run. Em chưa từng thấy người nào có bộ dáng tuyệt vọng đến vậy.

Nhị ca trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Thật sự xin lỗi, nhưng muội yên tâm đi, ta vẫn chưa đáp ứng với bọn họ, muội không cần phải gả đi đâu.” Anh thả Tứ tỷ ra, đi đến trước mặt lão phu nhân quỳ xuống: “Tôn nhi vô năng, xin tổ mẫu thứ tội. Con còn có cách đối phó, tổ mẫu cứ yên tâm.” Lão phu nhân lúc này vừa sợ vừa hoảng hồn, chỉ biết khóc, không hề để ý tới anh.

Trời đã sập tối, nhưng trong nhà không có một tí ánh sáng nào. Nhị ca chậm rãi đứng lên, cầm cục đá lửa để trên giá, bật lên châm vào nến: “Đã đến lúc phải thắp đèn rồi!” Sau đó phất tay áo rời đi. Ánh nến chập chờn soi rõ gương mặt nhăn nhó của mọi người. Chỉ có nhị ca vẫn giữ được bình tĩnh, lúc gần đi nhìn em một cái, ánh mắt hiền hòa an tĩnh hơn thường ngày, tựa như chứa bao điều muốn nói, nhưng không cần nói ra. Em nhìn anh bước qua cánh cửa, lẫn vào màn đêm âm u.

Chúng em cứ hoang mang đứng đó, cho đến khi nhị thẩm sai người đốt đèn. Trong phòng, từng ngọn nến thắp lên, em nhìn cái bóng nghiêng nghiêng trên mặt đất, lắng nghe nhịp tim mình đập liên hồi. Không biết vỉ sao, lòng em căng thẳng, giống như cảm nhận được chuyện gì phát sinh, em liều mạng chạy ra ngoài.

Em biết nhị ca nhất định sẽ trở về gặp vị khách đó, nhưng lúc này không còn A Nam đứng canh cửa nữa. Em lặng lẽ tiến lại gần cửa sổ, nghe bên trong phát ra tiếng nói: “Mộ Dung công tử thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi?” Em nhìn thấy bóng nhị ca trên cửa sổ gật đầu một cái. Tiếp theo liền nghe có tiếng người rót rượu, nhị ca cũng không còn đứng kế cửa sổ nữa. Em nhẹ nhàng lấy tay chọt một lỗ nhỏ, nhìn thấy một người trung niên ngồi ở bên cạnh bàn, mặc dù hết sức khắc chế, nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ khẩn trương. Nhị ca đứng trước mặt em, trong tay cầm một chén rượu, nhưng không uống ngay. Người nọ cười vang: “Mộ Dung công tử yên tâm, Trì mỗ đã nói thì sẽ làm. Cho dù công tử không có cách nào nhìn thấy, tại hạ vẫn sẽ giúp quý phủ chống địch.” Nhị ca ngẩng đầu nhìn hắn, cũng cười: “Trì tổng quản phải nhớ hôm nay đã nói gì, triệu lần đừng để cho tại hạ không an tâm, biến thành quỷ bám chân ngài.” Sau đó anh giơ ly rượu ra phía trước, định một hơi uống cạn.

Em sợ đến nỗi trái tim muốn vọt ra ngoài, lập tức đẩy cửa sổ ra. Khi đó chén rượu vừa đến môi, nhị ca vẫn chưa uống. Em hét lớn: “Khoan đã, nhị ca, em đồng ý, em đồng ý gả cho Trì gia.” Nhị ca nhìn thấy em, tay run lên, chỉ nói được một tiếng “Em....”. Em nhảy vào phòng, đoạt lấy chén rượu của anh ném sang một bên. Rồi quay sang người nọ, dõng dạc: “Trì tổng quản, ta chính là người chủ nhân ông muốn lấy, Mộ Dung Linh. Hôn sự này, ta đồng ý.” Người nọ khom người hành lễ: “Trì Lạc Ảnh xin ra mắt Mộ Dung Tứ cô nương.” Sau đó quay đầu nhìn nhị ca cười, “Mộ Dung công tử, vậy là nhất rồi!” Nhị ca nhìn em không nói lời nào, em chỉ sợ anh mở miệng vạch trần, bước đến níu lấy tay áo anh: “Nhị ca, em thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, tổ mẫu và mẹ sẽ đồng ý thôi.” Nhị ca giữ im lặng, nhưng em lại cảm thấy cánh tay anh đang run lên. Một lát sau, anh nhẹ nhàng gỡ tay em ra. Em sợ, giọng lí nhí: “Nhị ca!” Anh mỉm cười nhìn em, nói: “Anh biết rồi!” Nụ cười của anh khi đó.... nụ cười đó....

Sau khi tiễn Trì tổng quản, em hỏi nhị ca: “Rượu gì vậy?” Một lúc sau, nhị ca mới lên tiếng: “Anh không biết, có thể là thuốc độc uống vào liền chết, cũng có thể bức người ta sống không bằng chết. Bọn họ không có lợi không chịu ra tay, tương lai sớm muộn cũng sẽ thâu tóm nhà mình. Diệt trừ anh, sau này liền không còn vướng bận. Nhưng việc đó không hề dễ, anh đã an bài cả rồi, Nhị thúc và Tam thúc chắc còn có thể chống đỡ.”

Em không nói không rằng, rất lâu sau mới mở miệng: “Vì sao vẫn luôn không nghĩ đến bản thân vậy?” Nhị ca nhẹ nhàng đáp: “Em hỏi anh à? Vậy hồi nãy em làm vậy, em có nghĩ đến mình chưa?” Em muốn cãi, nhưng trong nhất thời không biết nói gì cả. Em hiểu ý anh, tất cả cũng chỉ vì bất đắc dĩ! Nhị ca thấy em không đáp, bèn cười: “Mi à, xin lỗi, tại anh bất tài, hại em phải hi sinh.” Giọng anh rất bình thản, nhưng em biết trong lòng anh nhất định rất đau khổ. Em nói liền: “Hi sinh gì chứ? Lỡ em gặp em yêu người đó thì sao, vậy thì quá vui rồi!” Anh nhìn em, giọng trầm xuống: “Hi vọng là thế!” Tuy ngoài miệng anh nói vậy, nhưng em biết lòng anh không mấy tin tưởng.”

Nói đến đây, Mi bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Em hi vọng nhị ca biết rằng, đây là sự thật.”

Tôi giang tay ra, ôm nàng vào ngực, thở mạnh một hơi. Thâm tình và sự tin tưởng của nàng khiến cho tôi vừa đau lòng vừa hân hoan, bi thương không kể xiết.

Hết thảy đều đã trễ rồi, tôi không cách nào cự tuyệt nàng trở thành cô dâu của tôi, khi nàng đem tất cả niềm vui và hi vọng hạnh phúc đặt hết lên người tôi.

Khoảnh khắc này, tôi đã nhìn thấu vận mệnh của mình. Bất kể tôi có bao nhiêu tương lai, thì chúng đều là của nàng.

“Mi à, ta xin lỗi. Những chuyện trước đây, ta không hề biết. Nhưng từ bây giờ trở đi, ta nhất định sẽ cố hết sức thuyết phục đại ca.”

Nàng thở dài, khẽ gật đầu: “Đại ca chàng đã từng bảo với em, lúc đầu huynh ấy chỉ vô tình đẩy nhị ca vào chỗ chết. Chuyện lần này là do Trì tổng quản tự chủ trương. Nhưng mà ân oán của hai nhà chúng ta, sao có thể dễ dàng kết thúc đây? Tương lai thế nào, em thật sự không biết.”

Tôi nhớ đến ánh mắt âm trầm của đại ca, trong lòng dâng lên nỗi ưu tư nhàn nhạt. Cho dù lần này là Trì Lạc Ảnh tự chủ trương, nhưng tôi vẫn không thể nào khẳng định được đại ca có kế hoạch san bằng Mộ Dung gia không. Nếu thật như vậy, tôi và Mi, chúng tôi sẽ ra sao đây?

Tôi như rối tung lên, chỉ biết ôm Mi thật chặt. Sự ấm áp nơi nàng là vật báu của tôi, trái tim nàng đập là vật báu của tôi, ngay cả hơi thở của nàng bên tai tôi cũng là vật báu của tôi. Tôi đột nhiên chỉ muốn giấu diếm hết thảy, tôi không thể để nỗi bi thương và phiền não của tôi quấy nhiễu nàng, ít nhất là trong lúc này.


`


Đảo mắt đã đến giao thừa.

Tôi cảm thấy kể từ khi biết Mi, ngày nào cũng giống như mộng, tươi sáng hoa mỹ, rồi bỗng dưng tan biến, ấn tượng rực rỡ đến đâu cũng chẳng còn. Chỉ có cưới nàng, mới có thể ở lại trong mộng, mãi không tỉnh lại.

Thành quả một tháng bận rộn của mọi người rất khả quan. Mọi thứ đều đã an bài đâu vào đấy, thậm chí so với năm đó đại ca thành hôn còn long trọng hơn.

Từ sáng sớm, tôi đã bị người ta quay như quay dế, tâm thần không yên, mãi đến tận chiều. Tôi mặc áo tân lang đỏ thắm, hòa vào đoàn người huyên náo trong hỉ đường, đứng chờ cô dâu của tôi.

Sau đó, nàng xuất hiện, trang phục kim tuyến thêu hoa, khoác lên đầu chiếc khăn bách điểu triều phụng.

Trong khoảnh khắc này, tất cả âm thanh đều biến mất, cả người tôi như lơ lửng trên không, mọi thứ chợt như mộng. Hết thảy đều không quan trọng. Quan trọng là nàng ở đó, gần trong gang tấc, chỉ cần vươn tay là chạm được. Nàng là cô dâu của tôi... của tôi.

Nhưng vào lúc này, cửa đại sảnh lại bị người hung hăng đá bật ra.

Một tên áo đen phá cửa xông vào, theo sau là một gã toàn thân áo xanh lơ.

Khí chất bọn họ tương phản nhưng lại vô cùng hợp nhau. Một như đêm tối, một như trăng sáng.

Nỗi phẫn nộ và thống khổ tựa như đọng cứng trên mặt người đằng trước, lạnh đến giá băng, trong đôi con ngươi đen không có chút ánh sáng, tựa như băng bị thiêu đốt, lửa bị đông lại.

Gã phía sau lại nho nhã ôn tồn, có nét bi thương, đôi mắt đượm buồn, nhưng đó là một nỗi buồn ấm áp, hiền hòa, và lấp lánh.

Tôi nhận ra người trước mặt.

Bảy năm trước, hắn xuất hiện, kéo theo tràng biển lửa trên đỉnh Hồng Liên. Lúc tôi nhớ được tên hắn, hắn đã vụt đến trước mặt.

Tôi rút kiếm, chắn trước người Mi.

Ai ngờ đại ca còn nhanh hơn tôi. Bọn họ đối mặt trên không, nhanh chóng so chiêu, rồi cùng nhau tiếp đất.

“Quan Địch!” Đại ca không còn giữ được bình tĩnh. Gương mặt nhợt nhạt của anh ửng đỏ khác thường, biểu tình trong mắt không khác chi Quan Địch.

Quan Địch đáp, giọng lạnh tanh: “Là ta.”

Đại ca không nói, ánh kiếm lóe lên, xuất ra sát chiêu. Vũ khí của Quan Địch chính là một sợi xích sắt. Bóng kiếm gió xích, hai người đánh nhau, nhất thời khó phân cao thấp.

Đại ca là một trong tam đại cao thủ kiếm pháp đương thời. Từ lúc sinh ra, tôi chưa từng thấy anh thua khi nào. Thế nhưng Quan Địch lại có thể đánh ngang tay với anh, không khỏi khiến tôi chấn động.

Đại sảnh loạn cả lên. Mọi người cầm binh khí ào ào tiến lên. Kiếm pháp của gã áo xanh thong thả dị thường, thay Quan Địch áp trận, tay áo bềnh bồng bức lui tất cả. Đường kiếm của gã nhẹ nhàng phiêu dật giống hệt như người, như mùi hương hoa huệ tháng Ba thoang thoảng theo gió vờn đến mặt, thậm chí so ra còn có phần trên cơ đại ca. Tại sao ta chưa từng nghe giang hồ có một người như vậy?

Hơn chục người trong sảnh nhất thời không làm gì được họ. Ngặt nỗi hôm trước Trì tổng quản vừa dẫn đội tinh anh đến Trừ Châu xử lý chuyện khẩn cấp, nếu không sự tình cũng không thành ra như vậy.

Tôi biết ngoại trừ khinh công, thì võ công của Mi cũng chỉ tàm tạm. Tôi bảo vệ nàng đứng trong một góc, muốn tham chiến, nhưng lại không yên tâm.

Bỗng dưng nàng kéo tay áo tôi: “Chàng vén khăn cho em đi! Em và Vinh ma ma trở về phòng đợi chàng.”

Tôi vừa cảm kích vừa xúc động, nhẹ nhàng vén khăn lên.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng dưới ánh đèn sáng. Dung nhan ấy đủ để tôi nhớ cả đời.

“Bảo trọng chính mình! ” Nàng nói giọng hơi run, đến cùng là vẫn không yên lòng việc tôi ở đây kịch chiến.

“Nàng đừng lo!” Tôi nhìn thật sâu vào mắt nàng, rút kiếm xông lên, vượt qua mọi người, tiếp chiêu của nam tử áo xanh lơ.

Có thêm tôi nhưng gã vẫn cứ ung dung như cũ, từ đầu đến cuối vẫn chưa bung ra sát chiêu. Đôi khi còn quay người quan sát trận chiến của Quan Địch và đại ca. Xem chừng gã không có thù hận gì với chúng tôi cả, gã đến chỉ vì Quan Địch.

Tôi không đủ sức giữ chân gã, nhưng thấy sắc mặt gã trở nên ngưng trọng, liền biết chắc đại ca đã chiếm được ưu thế.

Quả nhiên, gã nhếch mày, tay vung lên, bức lui mọi người, phóng lên cao, thi triển một kiếm, đỡ lấy đường kiếm đang đâm về phía Quan Địch của đại ca.

“Đi thôi!” Gã thở nhẹ một hơi, bắt lấy cánh tay Quan Địch, tung người lên, lao về hướng cửa.

Đại ca không vội đuổi theo, ngoảnh lại hỏi tôi: “Đệ không sao chứ?”

Tôi gật đầu.

“Vậy cùng đi đi!” Đại ca cười lạnh. “Đêm nay bọn chúng có mọc cánh cũng khó thoát.”

Ngoài cửa, ánh đuốc sáng rực, mấy trăm người kết thành trận pháp, vây quanh gã và Quan Địch. Đại ca khoanh tay đứng nhìn, bình tĩnh ung dung. Tôi mới biết là anh đã có chuẩn bị từ trước.

Tôi yên lòng, bỗng thấy Mi ở sau đám người. Chắc là nàng cũng vừa tới, biết là có mai phục, cho nên không đi về phòng.

Tôi bước đến gần nàng, nhưng nàng không hay không biết, bần thần nhìn hai kẻ đang tả xung hữu đột trong vòng vây của mọi người.

Tôi liền cảm thấy không đúng, bèn gọi nàng mấy tiếng, nhưng không có lời nào đáp lại.

Tim tôi đập loạn lên. Tôi lợi dụng sơ hở chạy nhanh đến cạnh nàng, đương lúc còn cách nàng mấy bước, nàng lại phi thân lên, vừa vặn lướt qua người tôi. Tôi không kịp đổi chiều, đành đưa tay ra kéo, nhưng chỉ chạm vào mấy cọng tóc của nàng.

Tôi vừa đáp xuống đất, đã thấy nàng nhảy vào đại trận. Lúc nàng xông vào vòng hỗn chiến, hai người đó đã phát hiện ra tức thì.

Gã áo xanh vùng lên trước, chỉ huy tài tình, như vào chốn không người. Quan Địch theo sát phía sau, xích sắt tung hoành, quét người tan tác. Mới chỉ một lát, bọn họ đã tiến đến gần Mi, lúc đó đang nỗ lực len vào trong.

Tôi vội vã đuổi theo Mi, cách nhau cũng cỡ năm, sáu bước chân. Trong tiếng binh khí va nhau ầm ĩ, tôi nghe nàng gọi gì đó. Gã áo xanh bất chợt ngẩng đầu, nhìn Mi.

Trong một thoáng, thần sắc gã thảng thốt, như bị giáng một đòn mạnh.

Tình cảm đột nhiên cuộn trào trong mắt gã khiến mọi người chấn động, hiếm thấy được gã trai nho nhã này lại có lúc bộc lộ tình cảm mãnh liệt đến vậy. Sau đó, gã hơi hé miệng, dường như đang gọi khẽ một cái tên. Hai hàng mi nhíu lại, khóe mắt ánh lệ, vẻ mặt gã rối rắm và đau lòng. Gã đưa tay về phía Mi, rồi lại nhìn thanh kiếm trong tay, giống như nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Người luôn điềm tĩnh như gã không ngờ cũng có lúc mất bình tĩnh.

Bây giờ, có ba mũi thương đâm vào ngực gã, một mũi kiếm hướng về bụng gã, còn có hai cán đao sắp xuyên qua hai mạn sườn. Thế nhưng gã hoàn toàn không biết gì cả. Dường như gã đã quên bản thân, quên kiếm pháp, quên an nguy, thậm chí là quên sinh tử của mình.

Trong nháy mắt, tôi nghe tiếng Mi thét lên.

Tôi nhìn thấy Quan Địch vung xích đánh bật hai thanh đao.

Mi lấy chủy thủ ngăn cản mũi kiếm.

Tôi cũng nhanh chóng lao lên trước, lia kiếm từ trái sang phải, thay gã đẩy ra hai cây trường thương.

Tôi cứu gã, bởi vì tôi biết Mi muốn vậy.

Thế nhưng cuối cùng vẫn có một mũi đoản thương mạnh mẽ đâm vào ngực phải gã, thế mạnh đến nỗi gã ngả ra sau, lảo đảo thối lui mấy bước.

Gã giống như chợt tỉnh lại, thản nhiên xuất ra một kiếm, đâm trúng cổ tay cầm thương của người kia. Sau đó, tay trái gã nắm cán thương, vận sức rút ra, máu tươi thoáng chốc đã nhuộm đỏ áo trắng.

Mi nhìn gã đầy sợ hãi.

Lúc này, đại ca phi thân tới.

Quan Địch thấy thế, tay trái vung xích lên, thình lình chụp cổ nàng, trong khi tay phải đỡ lấy gã kia. Hắn nói giọng lạnh lùng: “Để chúng ta đi, nếu không ta giết cô ấy!”

Đại ca hạ xuống trước mặt hắn, không nói một lời.

Tôi cắn chặt môi, bởi vì tôi không thể mở miệng thỉnh cầu. Tôi biết đại ca đã đau khổ bảy năm trời, tôi không thể vì Mi mà xin anh tha cho kẻ anh hận căm gan.

Đến tận giờ, Mi mới nhìn sang tôi, vẻ mặt áy náy, giống như là muốn cầu xin tôi tha thứ.

Tôi quay mặt lại. Nàng không biết người cần xin tha thứ là tôi mới đúng, tôi thậm chí còn không cứu được nàng.

Đại ca chợt tránh đường. “Ngươi đi đi!” Anh nghiến răng.

Tôi mừng không tả nổi, nhưng rồi lại không khỏi cảm thấy ray rứt, chua xót thay cho đại ca.

Đoàn người tản ra, nhìn Quan Địch dẫn Mi và gã kia rời khỏi.

Tôi đứng im không nhúc nhích, nhìn bọn họ nhảy qua tường.

Một thoáng đó, Mi ngoảnh đầu lại, nhìn tôi.

Tôi cảm thấy lòng mình chấn động. Ánh mắt trong veo của nàng phảng phất như đọng lại trong không khí, rất lâu sau này tôi vẫn còn có thể nhìn thấy.

Sau đó, y phục đỏ thắm thêu kim tuyến của nàng chợt lóe lên trong đêm đen. Từ đây về sau, tôi không thể gặp nàng được nữa.

Mọi người từ từ bỏ đi, nhưng tôi vẫn đứng yên tại chỗ.

Ngẩn ngơ một hồi lâu, tôi mới chậm rãi trở lại hỉ đường.

Nến đỏ cháy phừng phừng, hỉ trù vẫn treo đó, mọi bố trí còn y nguyên. Nhưng tôi đã mất nàng rồi.

Tầm mắt tôi dừng lại nơi chiếc khăn voan mà tự tay tôi đã vén khỏi đầu nàng.

Tôi nhặt khăn lên, ôm vào lòng.

Chúng tôi rốt cuộc vẫn còn chưa bái đường. Có lẽ đời này kiếp này duyên phận của chúng tôi chỉ có thế.

Mà như vậy cũng tốt, thừa dịp nàng còn chưa cùng tôi bị lún sâu trong số mệnh của tôi.

Nhưng tại sao, tại sao, khi nàng rời khỏi tôi, tôi lại cảm thấy trái tim mình trống rỗng, thậm chí còn cả linh hồn tôi nữa?

Đại ca nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

“Đừng lo!” Anh nói. “Mộ Dung Mi quen Phương Nhạn Dao. Cô ấy không sao đâu.”

Phương Nhạn Dao, gã áo trắng đó chính là Phương Nhạn Dao?

Mười năm trước tung hoành giang hồ với chiêu kiếm lả lướt, “Nhẫm nhiễm tại y” Phương Nhạn Dao?

Tại sao sau nhiều năm mai danh ẩn tích lại xuất hiện ở nơi này?

Tại sao ánh mắt của gã nhìn Mi vừa mừng rơn lại vừa đau xót, tựa như đang giày vò và ân hận day dứt không nguôi trước tình cũ?

Phương Nhạn Dao. Liệu gã có trả Mi lại cho ta không?




---------------


1. Cầu cửu khúc: là loại cầu có chín lần gấp khúc, chia thành chín đoạn, bởi theo quan niệm của người Trung Quốc, số chín vừa là số tôn quý vừa là số may mắn.


on 13 tháng 6, 2013
Em yêu vẽ mình (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥  Mình dễ thương thế xao  ⊙.◎)

 photo 942018_606563259362182_684071131_n_zpsa3ebf8ec.jpg
on 5 tháng 6, 2013

- Không tính các tác phẩm võ hiệp Kim Dung, Cổ Long, Ôn Thụy An, Ngọa Long Sinh, Lương Vũ Sinh và Huỳnh Dị.
- Các tác phẩm in vàng là tác phẩm hay đối với bạn. 


A
Ác bá cửu vương gia – Cầu Mộng
Anh có thích nước Mỹ không? – Tân Di Ổ
Anh, em sai rồi - Hoàng Hôn Tứ Hợp
Anh không thương tôi – Khải Ly
Anh trai, em gái – Tào Đình
Anh sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên – Cố Mạn
Ánh hoàng hôn mỏng manh – Tình Không Lam Hề
Ánh tà dương – Phạm Tỉnh
Phải nói là truyện rất nhẹ nhàng. Anh say rượu vào nhà chị, gọi chị là mẹ, nì nèo chị tắm cho rồi lăn quay ra ngủ. Khi tỉnh dậy thì để phí qua đêm lại cho chị. Chị thấy vậy cũng đồng ý, thế là hai người cứ tiếp diễn mối quan hệ đó. Cho đến một ngày khi ánh tà dương chiếu rọi… Không tay ba tay tư mờ ám, cứ lặng lẽ như dòng đời vẫn trôi.
Ánh trăng không hiểu lòng tôi – Tân Di Ổ
Ánh sao ban ngày - Mộc Phạn
Đọc khá thích đoạn đầu. Nhưng giữa chừng drop, cảm thấy 2 bạn vai chính thật nhùng nhằng.
Ăn hết tiểu bạch thỏ - Kim Nghiên

B
Ba bước hủy diệt một đại ca xã hội đen – Vô Tụ Long Hương
Bà xã, theo anh về nhà đi – Tửu Tiểu Thất
Bàn Long – Ngã Cật Tây Hồng Thị
Cuốn huyền huyễn đọc đầu tiên. Phải nói là hồi đó ngày nào cũng cắm cúi chúi đầu vào máy tính, mê say đọc. Nhân vật chính là Lâm Lôi, thành viên của Ba Lỗ Khắc gia tộc, tình cờ nhặt được một chiếc giới chỉ (nhẫn), trong đó ẩn chứa linh hồn của Đức Lâm gia gia - một vị ma pháp sư tuổi đời đã hơn trăm năm. Từ đó bắt đầu chuyến phiêu lưu của mình.... Truyện đọc hay, nhưng quá yy (tự sướng) - đặc điểm quen thuộc của truyện huyền huyễn. Nhân vật ấn tượng nhất là Đức Lâm gia gia, đã từng khóc nức nở khi đọc đến đoạn Đức Lâm gia gia dùng tinh thần lực của bản thân giết chết Lục cường giả để cứu sống Lâm Lôi.
Bạn trai hút máu của tôi – Mạc Nhan
Băng Hỏa Ma Trù - Đường Gia Tam Thiếu
Như tên, một ma pháp sư dùng huyền ảo của ma pháp băng - hỏa áp dụng vào trù nghệ (nấu ăn). Nhân vật chính là Dung Niệm Băng. Nội dung tốt, có điều quá rắc rối tình cảm nam nữ. Nhân vật yêu thích: Gia Lạp Mạn Đạt Tư, cặp đôi yêu thích: Mạn Lạp & Tĩnh Tĩnh *tung hoa*
Bất Tử Bất Diệt - Thần Đông (drop)
Bên nhau trọn đời – Cố Mạn
Bí mật bị thời gian vùi lấp – Đồng Hoa
Bị độc thân – Triệu Cách
Boss đen tối đừng chạy – Mèo Lười Ngủ Nướng
Bỗng dưng muốn chết – Thanh Sam Phong Lưu
Bùn loãng cũng trát được tường – Vô Tụ Long Hương

C
Cả đời chỉ cần một người là em – Hốt Nhiên Chi Gian
Ngất ngây với tình yêu thâm trọng của bạn Mạnh Trưởng. Nó day dứt, nó bi thương, xót xa cho cả hai người. Lựa chọn cách trốn tránh để vứt bỏ hiện tại. Cô đau lòng, anh càng đau lòng hơn. Cô tự trách bản thân, chìm vào bóng tối u mê không thấy đường về. Anh tự trách bản thân, đem nỗi nhung nhớ mười năm dồn vào công việc. Cuộc sống cô đơn điệu, cuộc sống anh khô khan. Anh chấp nhất cô. Cô day dứt anh. Cứ như một vòng tròn. Anh đứng ở chỗ này thì cô nhốt mình ở chỗ kia. Cô tìm đến chỗ kia thì anh lại quay về chỗ nọ. Cứ quay quay một vòng như vậy. Họ mỉm cười đối diện nhau, chúc phúc cho nhau, nhận mình là bạn tốt. Để rồi thì, họ nhận ra mình để tuột mất nhau. Yêu anh / em là ước nguyện cả đời không hối tiếc.
Cảm ơn em đã can đảm yêu anh – Phong Tử Tam Tam
Câu được con rùa vàng – Không Hữu Cố Sự
Cậu chủ hồ đồ – Tinh Dã Anh
Chào anh, đồng chí trung tá - Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Truyện thiệt dễ thương ^^~
Chết! Sập bẫy rồi! – Kingkong Barbie
Chỉ cần có tiền, ta yêu – Hiên Viên Việt (drop)
Cho bạc hà thêm đường - Chỉ Tiêm Nhi (drop) 
Chớ cười ta hồ vi – Cá Thích Leo Cây
Down trong lúc bản thân nổi hứng, và đọc trong lúc bản thân ngán ngẩm. Ờ thì, ngôn ngữ như convert, đọc như nuốt cục sạn. Nhưng tò mò cứ thôi thúc về số phận bạn Tô Tô có vượt qua nổi cái bóng quá lớn của lịch sử không. Ừ thì kết cục HE, nhưng thiệt làm người ta tiếc hận mà. Đọc xong truyện, rút ra một kết luận: Tác giả là GOD T^T. Tác giả có quyền biến đổi lịch sử. Tác giả có quyền biến bà cô già Tô Tô trở thành Tô Đát Kỷ vang danh thiên hạ mị hoặc. Tác giả có quyền biến Khương Thượng đạo mạo uy nghiêm trở thành người chấp nhất vì tình. Tác giả cũng có quyền biến Tiểu Na Tra lóc thịt cho cha, róc xương cho mẹ trở thành thằng nhóc nông nổi, chẳng biết phân thị phi. Tác giả cũng có quyền biến Trụ Vương hôn quân trở thành một bậc chính nghĩa uy nghiêm lẫm liệt không tin thần thánh. Tác giả biến BẢNG PHONG THẦN chỉ là một trò đùa không hơn. Nói tóm lại, tác giả là cha mẹ, tác giả đặt đâu, lịch sử phải ngồi đó T^T
Chờ em lớn, được không? – Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyện cũ của Lịch Xuyên – Huyền Ẩn
Con đường đưa tiễn đầy hoa – Thanh Sam Lạc Thác
Con thỏ không ăn cỏ gần hang – Ức Cẩm
Có cần lấy chồng không – Ức Cẩm
Cô nàng xui xẻo -  Girlne Ya
Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài – Thiên Cầm (drop)
Công chúa cầu thân – Tiên Chanh
Công tử Liên Thành – Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết
Cung Khuynh – Minh Dã (BH)
Căng mắt đọc cho xong Cung Khuynh. *chẹp* Kết như vậy là vui hay buồn nhỉ? Chỉ biết vừa đọc vừa khóc, thương cho 2 con người bạc mệnh. Vệ Minh Khê cả đời hi sinh vì con cháu, phút sau cùng mới được hưởng hạnh phúc trong xót xa. Dung Vũ Ca khuynh tẫn thiên hạ vì hồng nhan, cũng đành nước mắt nhìn người đi trước. Cuộc đời, không thể nói là ai khổ hơn ai. Có chăng, là hạnh phúc của họ quá ngắn ngủi.
Cuộc sống trêu chó chọc mèo của Nhị Nữu – Tử Ngưng Yêu
Cuồng vọng phi nhân tính – Lôi Mễ
Cực Phẩm Gia Đinh - Vũ Nham
Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị

D
Diệp gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Duyên kỳ ngộ – Trang Trang (drop)
Thấy khen dữ quá, lao vô đọc. Drop giữa chừng. Xuyên không, không hợp với vị. *ngáp*

Đ
Đại Ma Vương - Nghịch Thương Thiên
Đại Minh giang hồ trạch nữ ký – Thẩm Thương My
Đại Thần, Em Nuôi Anh - Thiểm Đạm Ngữ

Đàn hương hình - Mạc Ngôn
Đạo Tình – Chu Ngọc (drop)
Đau thương đến chết – Quỷ Cổ Nữ
Đấu La đại lục – Đường Gia Tam Thiếu
Cuốn truyện huyền huyễn yêu thích nhất, tính cho đến giờ phút này. Tình cảm của bảy huynh muội Sử Lai Khắc vô cùng đáng yêu và bền bỉ, bất chấp khổ cực, gian nan, bất chấp bị chia rẽ, vẫn luôn bên nhau và sát cánh bên nhau. Nhân vật chính là Đường Tam, một cao thủ dùng độc ở Đường Môn, trùng sinh về Đấu La đại lục. 
Đấu tranh đến cùng cho tình yêu – Cố Nham Nhụy Vy
Đế vương họa mi – Hi Trữ Nhược Hải Nguyệt
Đề thi đẫm máu – Lôi Mễ
Định mệnh anh yêu em – Lương Uẩn Như
Rất dễ thương. Phim hoàn toàn không chuyển tải được truyện. Thích cảm giác truyện mang lại. Tình một đêm gì chứ, rõ ràng họ sinh ra là để cho nhau :x
Độc ái sát thủ phu quân – Tiểu Yêu Diệp Diệp
Độc giả thứ bảy – Lôi Mễ
Đông cung – Phỉ Ngã Tư Tồn
Đồng lang cộng hôn – Diệp Lạc Vô Tâm
Đồng lang cộng chẩm – Diệp Lạc Vô Tâm
Động phòng hoa chúc cách vách – Diệp Lạc Vô Tâm

E
Em không vào địa ngục thì ai vào địa ngục – Tửu Tiểu Thất
Anh Chung Nguyên cực kỳ biến thái, suốt ngày bắt nạt chị Đầu Gỗ thôi. Truyện đọc vui, nam nữ chính phụ ai nấy đều dễ thương dễ tính ^o^
Em là học trò của anh thì sao? – Điền Phản

F

G
Gái già gả lần bảy – Hoa Minh
Truyện cổ trang, cũng cái tật tò mò cái tựa. Truyện dễ thương, cũng cái kiểu kiếp trước kiếp sau như Tam sinh Vong Xuyên bất tử. Thích kiếp Minh giới.
Gấm rách – Phỉ Ngã Tư Tồn
Vâng, truyện của mẹ kế. Nghe khen từ rất lâu rồi, nhưng đọc đoạn mở đầu dị ứng nên dội ra. Hôm bữa mới định thần đọc tiếp. Nói thiệt là mình không thấy truyện này hay :| Nhưng mà thích tính quyết đoán của bạn nam chính. Tình yêu trên thế giới này, không có cách nào, lợi ích của bản thân và gia đình luôn phải đặt ở phía trước.
Gấu ơi, giúp anh – Lam Tiểu Mị
Gặp anh là điều mỹ lệ đầy bất ngờ - Diệp Tử
Giáo hóa trường – Lôi Mễ
Giường đơn hay giường đôi – Cầm Sắt Tỳ Bà

H
Hải Thượng phồn hoa – Phỉ Ngã Tư Tồn
Hạnh phúc quả táo chín – Lão Thảo Ăn Nộn Ngưu
Hãy chờ em đánh răng xong nhé – Hồng Cửu
Hân Hân Hướng Vinh – Điển Tâm
Hoa đào khuynh quốc – Trạm Lộ
Hoa Tư dẫn – Đường Thất Công Tử
Cực thích chuyện tình Dung Viên và Oanh Ca. Hài lòng với kết cuộc đó, với sự ích kỷ đến phút chót của anh.
Hóa ra anh vẫn ở đây – Tân Di Ổ
Họa Mi – Điển Tâm
Học sinh tồi trường Bắc Đại – Phá Đầu
Vâng, tiếp tục đọc theo recommend của mọi người. Truyện thanh xuân vườn trường, hài hài, giống kiểu OXLPHĐN. So ra giữa 2 cuốn thì mình thích cuốn này hơn. Mặc dù mình cảm thấy sự chuyển biến tình cảm của bạn nữ chính quả thật... í ẹ :| Truyện đọc giải trí rất được.
Hôn nhân đã qua – Hân Hân Hướng Vinh
Hủ nữ Gaga – Mèo Lười Ngủ Ngày
Huyền của Ôn Noãn – An Ninh
Hữu duyên thiên niên lại tương hội – Tuyết Ảnh Sương Hồn
Hưởng hết sủng nịnh – Đóa Diên


K
Kế hoạch cưa trai của ma nữ - Không xác định tác giả
Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Trừu Phong Đích Mạc Hề
Khi đại thần gặp đại thần – Quỷ Quái Muội
Không hối hận – Hiên Trạch
Ký ức độc quyền – Mộc Phù Sinh
Kỳ án ánh trăng - Quỷ Cổ Nữ

L
Làm yêu nữ gặp phải đại thần – Yêu Nữ Họ Triệu
Khúc đầu rất dở nhưng khúc sau rất dễ thương. Thích anh nam chính *0*
Láng giềng hắc ám – Tát Không Không
Lão bà, theo ta về nhà đi – Tửu Tiểu Thất
Luyện yêu - Hoàng Mặc Kỳ

M
Mạc Nhất, chân trời góc bể tôi quyết tìm được em – Ngư Du
Mảnh ghép hôn nhân – Vũ Băng
Ờ ừ à thì, truyện thực tế, xoay quanh những nhân vật thực tế.
Mãnh nam lầu sáu – Kim Huyên
Mê trước cưới sau – An Tư Nguyên
Mi Lan Trì – Lam Liên Hoa
Mong rằng hoa vẫn đỏ - Cầu Dung Khang
Mộ Dung thế gia chi hoa sự – Vô Tụ Long Hương
Một đêm, một ngày, một năm, cả đời – Phù Tô Lục
Cảm giác đọc xong là… THẬT PHẤN KHÍCH! Rất rất rất mũ n lần thích Hà Du Cẩn, rất rất rất mũ n lần ngưỡng mộ tình yêu của Hà Du Cẩn. Ai bảo cô là tiểu thư ngang ngược cảm tính chứ? Cô trao toàn bộ cổ phần, cổ phiếu và cả vận mệnh của công ty cho người không thân thích [cô bảo là cái mình không thể đảm nhận thì cứ buông tay đi, lo làm gì cho mệt lòng]; cô lập ra cô nhi viện nuôi dưỡng các em nhỏ mồ côi, nhưng không dồn toàn bộ tiền cho nó, mà hướng nó tự phát triển, chủ động đi thu hút tài trợ của các mạnh thường quân [cô bảo cô cũng không thể suốt đời mà lo cho nó, nó phải tự phát triển, tự chủ động đi tìm nguồn nuôi, không thể cứ dựa dẫm vào cô được]. Cô yêu anh, một tình yêu mù quáng. Cô chấp nhận anh khinh ghét mình, không để mình vào mắt, cô chấp nhận mọi tủi nhục, chỉ vì cô yêu anh. Lúc Hà Du Cẩn chết, mình đã cười, dù mặt mình nước mắt lăn. Khóc, vì thương cho số phận cô gái giàu kia. Vật chất tiền bạc có màng chi, tấm lòng thành của cô lại bị người ta xem như giẻ rách. Cười vì thỏa mãn, em ra đi không hề trắng tay, ít nhất em cũng biết rằng con người đó lo cho em. Để rồi, có người từ đó chìm trong bóng ma ám ảnh, đều đều sống, đều đều thở nhưng lại vô hồn. Để rồi, cái chết là nguồn giải thoát cho anh ta. Đáng đời! Lúc còn thì không trân trọng hạnh phúc, đến lúc mất đi rồi thì lại hối hận. Ghét nhất kiểu người như vậy. Đáng đời n mũ n lần! ><
Mua dây buộc mình - Phiêu A Hề
Như tên, quá ư rắc rối. 2 bạn yêu nhau mà không biết 2 bạn yêu nhau. Một người trốn, một người tránh, cứ thế, vòng vèo qua mười mấy năm, vẫn cứ thế.
Mùa xuân của Tiểu Trư – Đồng Tranh
Mưa nhỏ hồng trần – Trang Trang (drop)
Mười năm – Vô Xứ Khả Đào
Mỹ Mãn đệ nhất Thiên Hạ - An Tư Nguyên

N
Này, chớ làm loạn – Minh Nguyệt Thính Phong
Nếu chỉ là thoáng qua – Mai Từ Hoàng Thì Vũ
Nói chung thì mình thấy ai cũng thích truyện này. Bởi vì nội dung khá lạ và phù hợp với tâm tình của những người phụ nữ thế kỷ 21. Tức là, 2 người 419 một đêm, sau đó trở thành tình nhân, nhưng không ai quấn lấy ai, anh không gọi thì cô cũng chẳng chờ, cứ như họ là hai con người xa lạ không hề quen biết. Rồi thì anh nhận ra mình đã đắm quá sâu, quyết định một đao đoạn tuyệt. Rồi thì cô quá tự ti chui vào vỏ ốc, làm khổ cả hai người. Mình không thích như vậy, rất ghét tính nữ chính. Đọc đến đó chỉ mong Giang Tu Nhân đi tìm người đàn bà khác, người biết trân trọng tấm lòng của anh, chứ không phải cô ả cứ động tới là vứt bỏ kia. Nhưng, nữ chính chung qui vẫn là nữ chính thôi ==
Nhà A nhà B – Hàm Hàm
Nhà bên có sói – Gia Diệp Mạn
Đọc tà tà. Thấy 2 bạn nam phụ nữ phụ rất thú vị ^o^
Nhật ký chạy trốn tình yêu – Nhân Hải Trung
Nhật ký chia tay – Lâu Vũ Tình
Nhiếp chính vương, thuộc hạ sợ - Cẩm Ảnh
Như Hoa, kỳ thật không như hoa – Tử Ngư Nhi
Ngã vi Trụ Vương chi ngạo khiếu Phong Thần – Điểm Tinh Linh
Hắn khiến Bảng Phong Thần lừng danh hậu thế, trước mặt dân sinh, chỉ là một tấn trò hề không hơn không kém.
Ngươi không phải đại thần, ngươi quá tiểu nhân – Mạt Vị Vị Ương
Người bên gối xa lạ – Ngải Mân
Người lạ tặng hoa (Tập truyện ngắn)
Người phiên dịch – Kỷ Viện Viện
Hơi bị phiêu linh, có cảm giác nặng nề lấp lửng. Cũng bắt đầu từ tình một đêm, nhưng xoay quanh nghề phiên dịch. Nói sao nhỉ, cứ thấy tình cảm của hai nhân vật chính làm sao í =.=
Người tình Bắc Hải - Thiên Tầm Thiên Tầm
Người tỉnh nói chuyện mộng du – Mạc Ngôn
Nguyệt xuất kinh sơn điểu – Vô Tụ Long Hương
Nối tiếp sai lầm – Lam Bạch Sắc
Nữ hoàng tin đồn – Thẩm Thương My
Nương tử thích tác quái – Cầu Mộng

O
Oan gia dễ dàng hóa giải – Tiêu Diêu Hồng Trần
Ông xã là phúc hắc đại nhân – Khuyển Thần Khuyển Khuyển

P
Phế hậu tướng quân – Nhất Độ Quân Hoa
Phế tích – 人生真TMD寂寞如血
Phù thế phù thành – Tân Di Ổ
Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng – Trang Trang

Q
Quan hệ nguy hiểm – Khiêu Dược Hỏa Diễm

R

S
Sa ngã vô tội – Diệp Lạc Vô Tâm
Tiếp seri TLTYCA. Khá thích truyện, thích tình cảm sâu nặng anh Quân Dật dành cho nữ chính. Thích các cơ hội anh tạo ra để gần hơn với chị. Hình ảnh anh ẵm con đi mua đồ chơi thiệt làm trái tim đập phấn khích ^^~
Sam Sam đến đây ăn nè – Cố Mạn
Satan lầu năm – Kim Huyên
Say đắm một nàng mèo – Một Nửa Linh Hồn
Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em – Minh Hiểu Khê
Sói – Điển Tâm
Truyện 10 chương. Đọc xong quên hết *0*
Sói và Dương Cầm – Diệp Lạc Vô Tâm
Sông Ngầm – Lôi Mễ
Sống chung sau ly hôn – Hồ Tiểu Mị
Suỵt, đừng nói ta yêu hắn – Đan Phi Tuyết
Sử thượng đệ nhất hỗn loạn - Trương Tiểu Hoa

T
Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa – Đường Thất Công Tử
Tam Sinh, Vong Xuyên bất tử – Cửu Lộ Phi Hương
Tò mò cái tựa, đọc trọn cuốn. Không thích chuyện tình ba kiếp của Vong Xuyên. Cảm thấy nữ chính không xứng với tình yêu đó.
Tạp đồ - Phương Tưởng
Nhân vật chính trong truyện là Trần Mộ, nhà nghèo nên phải học cách chế tạo tạp phiến để mưu sinh. Từng bước từng bước vươn lên, luyện tập khắc khổ, đạt đến thành công.
Tặc Đảm - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

Thái tử phi thăng chức ký – Tiên Chanh
Tháng sáu trời xanh lam – Tâm Văn
Thất dạ đàm – Thập Tứ Khuyết
Thất dạ tuyết – Thương Nguyệt
Thất tịch không mưa – Lâm Vũ Tình
Theo đuổi em khổ quá cơ – Đan Phi Tuyết
Thoát không khỏi ôn nhu của anh – Diệp Lạc Vô Tâm
Thục nữ pk xã hội đen – Thuấn Gian Khuynh THành
Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng – Mạc Hề Trừu Phong
Thương Ly – Tuyết Linh Chi
Tiểu Nam, Tiểu Nam – Vô Danh
Tình yêu đau đớn thế – Đằng Qua
Trao lầm tình yêu cho anh – Diệp Lạc Vô Tâm
Trêu chọc – Thị Kim
Triền miên – Địch Ân Ân
Trọng Tử - Thục Khách (drop) 
Trời sáng rồi, nói tạm biệt – Đản Đản
Tru Tiên – Tiêu Đỉnh
Trúc mã không thanh mai – Thập Tứ Khuyết
Trước là tiểu nhân, sau là quân tử – Tào Đình (drop)
Tu La Đạo – Bộ Phi Yên
Tuấn nam vs tiểu dã miêu – Đào Nghiên
Từng chút từng chút một yêu nàng - Hồ Ly

U

V
Vì sao đông ấm – Cố Tây Tước
Tịch Si Thần thật ngốc.
Vị hôn phu bất đắc dĩ – Tinh Dã Anh
*hú hét* Chàng trai tháng bảy của bạn *0* Ôi, Quý công tử của bạn, ộ ôi người gì đâu mà răng dễ thương rứa *nhảy bịch bịch*. *giơ ngón tay cái* Đã thấy sự man của anh chưa *0*
Võng Du Chi Mộng Nhiễu Lâm Lam – Tam Nguyệt Thanh Hạnh
Vương phi thất sủng – Thượng Quan Sở Sở
Vượt qua lôi trì – Diệp Lạc Vô Tâm
Cùng seri với “Trao lầm tình yêu cho anh”, “Động phòng hoa chúc cách vách”, “Mối tình đầu của Quan Hiểu Úc”. Tác giả Diệp Lạc Vô Tâm. Vâng, chính là Tâm Tâm mà người người mến mộ. Nhưng mà đối với mình, truyện này nhạt. Không hề có chút vương vấn cảm giác gì từ TLTYCA. Quá nhạt. Một tấn trò hề bi kịch được tạo nên từ ba nhân vật chính. Bạn nữ chính (mới đọc mà quên tên rồi) 419 với bạn nam chính, Trác Siêu Việt, cả ngày mặc áo đen, rất có tà khí. Trước đó bạn cảm mến, và sau tình một đêm, bạn yêu =.=. Thế là bạn ngồi tù 4 năm vẫn mong mỏi ra tù tìm gặp người ấy, nói lời yêu và may mắn hơn có thể rước chàng về dinh. Nhưng cũng thiệt là bi kịch, cái cảm xúc mù quáng của bạn đã xui khiến bạn gặp gỡ Trác Siêu Nhiên, anh trai sinh đôi của bạn nam chính, lầm tưởng đó là anh, và… Sau đó, hai bạn giở trò qua giở trò lại, day dứt với anh trai nhưng vẫn không chịu chia lìa tình duyên. Kết cuộc, vẫn là anh trai thấu hiểu đại nghĩa hi sinh cho 2 em hạnh phúc.>< WTF, cái quỷ gì thế này ><
Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất – Nhân Gian Tiểu Khả

X
Xin chào, chàng trai của tôi – Mạn Mạn Hồng Đường Thủy
Xin chào, kiểm sát viên – Tô Thích
Xin lỗi, em chỉ là con đĩ – Tào Đình

Y
Yêu em không cần quá cuồng si – Tịch Quyên
Yêu họa giang hồ - Phong Hiểu Anh Hàn
Yêu nhau lắm cắn nhau đau -  Hội Giả Định Ly

**
7788, em yêu anh – Cầm Sắt Tỳ Bà (drop)
Nửa chừng drop, tình cảm hai bạn không hợp với mình ==