on 28 tháng 12, 2014


Mới đi chơi với bạn về. 

Nhân duyên là thứ rất ngộ, toàn dẫn từ tình cờ.
on 23 tháng 11, 2014
Tác giả: Nhất giang xuân thủy nhâm đông lưu (Sông xuân chảy về đông) 
Nguồn: diễn đàn Hồng Tụ, cuộc so tài thứ 9 năm 2013 
Dịch: Khuyên @ Cuộn lên



Có lúc tôi nghĩ, nếu như có thể lựa chọn, tôi thà rằng không quen ông, không phải là con ông, còn ông cũng chẳng phải cha tôi. Bây giờ mới biết, thì ra “yêu” có hàng trăm ngôn ngữ, mà tôi hời hợt chẳng quan tâm. 

Đôi khi ta cuống cuồng tìm kiếm một thứ, mệt mỏi rồi mới ngây ngốc nhận ra: Nó vốn nằm trong lòng bàn tay. 


on 7 tháng 11, 2014
NĂM ẤY


Tác giả: Thánh đấu sĩ phúc hắc
Dịch: Khuyên
Nguồn: Hồng Tụ


Năm ấy, nàng 4 tuổi, hắn 30 tuổi, hắn ôm nàng.
Năm ấy, nàng 24 tuổi, hắn 50 tuổi, hắn dắt nàng.
Năm ấy, nàng 44 tuổi, hắn 70 tuổi, nàng đỡ hắn.
Năm ấy, nàng 54 tuổi, hắn 80 tuổi, nàng ẵm hắn.



on 7 tháng 9, 2014

Tác giả: Thầy đứng nói bên sông
Dịch: Khuyên @ Cuộn lên






“Ai thế mẹ?” Một bé gái đeo cặp táp chừng bảy, tám tuổi rụt rè níu tay cô, hỏi.
“À, chú này ở cùng thôn với bà ngoại đó con.”
“Thế sao mẹ lại khóc?” “Mẹ và chú hơn hai mươi năm mới gặp lại nhau. Nào, đi thôi, về nhà mẹ làm cho con một món thật là ngon nhé!”
Cô bé, có vẻ ngoài y hệt mẹ mình năm đó, đi chừng hơn chục mét, vẫn không ngừng quay đầu mà quan sát anh. 



 Lúc anh lùa đàn dê đi ra, đã thấy cô đang kéo một con dê nhỏ chờ ở đường lộ. 

越来越不晓得自己要什么了. (_ _!)
没人喜欢, 我烦! (_ _!有人喜欢, 也烦! (_ _!)
on 2 tháng 9, 2014

Mùa hè sau cuối



Lời: Lâm Thu Li
Nhạc: Thôi Địch
Ca sĩ: Kim Sa
Album: Hoán quý





Phiên âm:

tian tian dou neng jian mian o ni zhu de ye bu yuan
cong lai jiu bu ceng fan nao guo shi jian
zai tong yi ge xiao yuan kan tong yang na yi zhang lian
xiang bu chu wei lai you hui you zen yang gai bian
zui hou yi ge xia tian wo men jiu yao shuo zai jian
hen xiang zhi dao ni hui ji de wo na yi dian
zui hou yi ge xia tian mei you xin qing qu hai bian
zhi xiang jing jing duo zai fang jian fan zhao pian

meng hai shi yi yang tian wo men dou hai shi wo men
zheng kai yan li bie que yi zai yan qian
ru guo nu li yi dian jiang lai ye xu hen you qian
na shi hou shi me yuan wang dou neng gou shi xian

zui hou yi ge xia tian wo men jiu yao shuo zai jian
hen xiang zhi dao ni hui ji de wo na yi dian
zui hou yi ge xia tian mei you xin qing qu hai bian
zhi xiang jing jing duo zai fang jian fan zhao pian 

zui hou yi ge xia tian wo men bu yao shuo zai jian
zhi xiang zhi dao ni shi fou ji de zhe yi tian
zui hou yi ge xia tian mei you xin qing qu hai bian
zhi xiang jing jing duo zai fang jian fan zhao pian 

lalalala~~~~~~~~


zui hou yi ge xia tian wo men bu yao shuo zai jian
zhi xiang zhi dao ni shi fou ji de zhe yi tian
zui hou yi ge xia tian mei you xin qing qu hai bian
zhi xiang jing jing duo zai fang jian fan zhao pian
zhi xiang jing jing duo zai fang jian fan zhao pian 


Dịch:

Ở bên cạnh nhau, ngày nào cũng có thể gặp mặt
Vui vẻ chẳng muộn phiền
Cùng chung một sân trường, cùng nhìn mặt nhau
Mặc kệ tương lai
Mùa hè sau cuối
Chúng ta nói tạm biệt
Rất muốn biết bạn nhớ nhất điều gì ở mình
Mùa hè sau cuối
Chẳng có hứng tắm biển
Chỉ nằm dài ra đó ngắm ảnh

Giấc mơ vẫn ngọt ngào như vậy
Chúng ta vẫn là chúng ta
Giờ chia tay đã đến
Nếu cố gắng, tương lai sẽ kiếm được nhiều tiền
Khi đó nguyện vọng nào cũng thành hiện thực

Mùa hè sau cuối
Chúng ta nói tạm biệt
Rất muốn biết bạn nhớ nhất điều gì ở mình
Mùa hè sau cuối
Chẳng có hứng tắm biển
Chỉ nằm dài ra đó ngắm ảnh

Mùa hè sau cuối
Chúng ta không nói tạm biệt
Chỉ muốn biết bạn có nhớ rõ ngày này không
Mùa hè sau cuối
Chẳng có hứng tắm biển
Chỉ nằm dài ra đó ngắm ảnh

lalalala~~~~~~~~

Mùa hè sau cuối
Chúng ta không nói tạm biệt
Chỉ muốn biết bạn có nhớ rõ ngày này không
Mùa hè sau cuối
Chẳng có hứng tắm biển
Chỉ nằm dài ra đó ngắm ảnh

.

Chỉ nằm dài ra đó lật ảnh.

on 1 tháng 9, 2014



1/ Lâu rồi mới trồi lên. Thật ra thì cuộc sống của mình vẫn vậy, ăn, ngủ, đi làm, đi chơi, ngồi tám nhảm với bạn bè. Có buồn, có vui, có hờn, có hứng. Lâu lâu dịch dọt vài thứ phục vụ bản thân, không thì ngồi ngắm trai, nghe trai hát. Vừa rồi đi concert JYJ, thích vô cùng ^__^

2/ Bữa Bướm bảo Bướm không hiểu nổi mình dù đã quen nhau 5 năm. *gãi đầu* Mình là một người như thế nào nhỉ?

3/ Chắc là một đứa cực kỳ cực kỳ bảo an bản thân. Tức là, luôn giữ cho bản thân "ngoài vùng phủ sóng" của sự tổn thương. Tức là, luôn tạo cho chính mình một bức tường để nhận tổn thương ở mức thấp nhất. Trong một mối quan hệ tình cảm, nếu không cảm thấy an toàn, mình sẽ rút lui ngay dù có tiếc nuối đến đâu. Bạn trai cũ của mình từng bảo mình nhẫn tâm đến máu lạnh. *cười* Đúng vậy. Mình rất nhẫn tâm và vô tình. Đời này ngoài ba mẹ, mình chỉ thương mình thôi. Người ta gọi đó là "ích kỷ".

4/ "Biết ích kỷ sao không sửa?" Việc gì phải sửa? Ích kỷ có phải là tính xấu đâu. Đời sống vụn vằn, không thương chính mình thì thương ai? Và nếu có người mình từng nhắn gửi lời thương, thì tức là mình quý người đó lắm.

5/ "Sao hay làm mấy bài tâm lý khuyên người ta sống có tình có nghĩa mà bản thân lại như thế?" Ừ thì vì những thiếu sót như thế nên mình mới làm những bài như thế :)  

6/ "Không mệt à?" Mệt chứ :"D. Nhưng nó thâm căn cố đế trong lòng rồi.

7/ "Tiêu cực quá!" Ừ. Nhưng tự bảo vệ mình là chức năng mà ai cũng có. Chỉ có điều mình nâng cấp nó lên n lần thôi. 

8/ "Chả biết nói sao với bạn cả." Thế thì đừng nói, mà cho mình tình thương được rồi. Mình cảm ơn lắm lắm!

9/ "Không thương người ta mà bắt người ta thương mình à?" Ừ, mình ích kỷ quá nhỉ? Bạn có thể cho mình tình thương, và từ từ chỉ cho mình cách thương một người không :"D
on 26 tháng 8, 2014
Dịch: Phiên Phiên
Tác giả: Zoe




Không rõ bạn có từng nghĩ đến, vì sao ở thế hệ trước hôn nhân đều do cha mẹ sắp đặt lại không hề thiếu kết cuộc tốt. Hiện tại hôn nhân được tự do lựa chọn, tự do yêu nhau, lại có nhiều kết thúc buồn, tỷ lệ ly hôn cao. Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?

Căn cứ theo kinh nghiệm, lý do phần lớn các cặp vợ chồng trẻ ly hôn đều bởi vì “tính tình không hợp”. Tranh luận đôi ba câu không có kết quả, liền cho rằng “tính tình không hợp”. Theo ý người viết, dù là vợ chồng hay đang yêu nhau, nguyên nhân người ta dễ dàng buông bỏ một đoạn tình cảm thường là do phim ảnh, tiểu thuyết diễm tình và những câu chuyện mộng mơ làm hại.  

Thứ nhất chính là quan niệm “nửa kia đích thực” 

Quan niệm khiến ta tin rằng, ai cũng được ông trời sắp sẵn cho một nửa kia đích thực, chỉ cần tìm đúng người nhất định sẽ hạnh phúc. Nếu không hạnh phúc là do không thích hợp, không phải là nửa kia đích thực. Quan niệm trên lại khiến ta cứ chờ đợi để hưởng thụ hạnh phúc mà không nghĩ mình cần thiết phải cố gắng như thế nào để hai người hòa hợp. Khi hai người trình độ chênh lệch thường hay xuất hiện ý nghĩ như vậy, động lực duy trì hôn nhân rất ít, kết quả là càng cãi nhau càng thất vọng, càng thất vọng càng cãi nhau. Giống như một cái bình nứt, không ai muốn sửa thì chỉ có thể vứt đi.

Khi ta phát hiện đã tuyệt vọng với đối phương, ý nghĩ “nếu không phải dành cho mình thì buông bỏ đi, đi tìm nửa kia đích thực” sẽ xuất hiện. Khả năng hàn gắn tình cảm càng ít ỏi hơn.

Thứ hai là quan niệm “tình yêu không khoảng cách, không tồn tại bí mật”

Vô tình khiến ta hiểu nhầm thành “cái gì cũng có thể nói”, không tránh khỏi những lúc thiếu kiềm chế, đay nghiến hàng loạt khuyết điểm của đối phương khiến đối phương tổn thương, quan hệ vợ chồng sứt mẻ.  

Có thể còn nhiều quan niệm sai lầm khác, nhưng nếu xem xét khía cạnh triết học của câu thành ngữ “Tương kính như tân” có lẽ những vấn đề trên đều không khó giải quyết.

Điểm tốt của bốn chữ “Tương kính như tân”, chính là cách đối đãi giữa vợ chồng với nhau.  

Tương kính như tân, là chỉ vợ chồng kính trọng nhau, yêu thương nhau, xem nhau như khách.  

Đối với khách, sẽ không ai tiếng lớn tiếng nhỏ, sẽ xem xét lời ăn tiếng nói của bản thân, sẽ xem xét đến cảm thụ của đối phương. Không phải ông bà ta cũng từng nói “của cho không bằng cách cho” hay sao!

Hai người ở bên nhau, bước vào cuộc sống của nhau, tất cả thói quen đều phải tự điều tiết và sửa đổi. Hai người yêu nhau phải khoan dung lẫn nhau, thấu hiểu cho nhau, nhường nhịn nhau. Nếu vậy làm gì còn tồn tại những cãi vả lặt vặt?  

Có nhiều khi, bởi vì ta ở bên nhau quá lâu nên sinh ra tùy tiện trong tình cảm. Cảm giác khách sáo khi mới yêu giảm bớt, sự tôn trọng dành cho người kia không bằng dành cho người ngoài. Thời gian trôi đi đối phương rất dễ hoang mang, tự hỏi địa vị của mình trong lòng người kia. Nghi kỵ càng nhiều, tranh cãi càng nhiều. Càng cãi càng làm tổn thương nhau. Giống như làm phép trừ trong ngân hàng tình cảm, càng rút càng mất, càng mất càng nhiều, lúc cạn kiệt rất dễ dẫn đến chia ly.  

Thử làm một phép so sánh, thế hệ trước kết hôn đều do cha mẹ sắp đặt, ngân hàng tình cảm là con số không. Nhưng họ lại trân trọng tôn kính nhau, tình cảm dần dần bồi đắp, mỗi ngày cộng một ít, cuối cùng kết quả viên mãn không kém những người tự do yêu đương.

Từ đó ra rút ra kết luận, câu nói “Tương kính như tân” không bao giờ cũ. Chúng ta phải học hỏi người xưa, tương kính như tân, làm cho tình yêu ngày càng vững chắc, ngọt ngào.
Dịch: Phiên Phiên
Tác giả: Khuyết danh



1. Hạnh phúc là, buổi sớm thức giấc, tia nắng đầu tiên rọi đến bên gối. Ta không phải vội vàng thức dậy, chui vào chăn lắng nghe tiếng mẹ khua trong bếp thật khẽ, một lát sau hương thơm đã tràn ngập phòng.

2. Hạnh phúc là, một cuối tuần thật bình dị, trong mênh mông dòng người vô tình gặp lại cố nhân. Không quá vồn vã, chỉ hỏi người những năm ấy ra sao, rồi giới thiệu với người ấy người luôn bên cạnh nắm chặt tay ta.

3. Hạnh phúc là, sau bữa cơm tối ngồi bắt chéo chân trên giường, từng mũi từng mũi thêu một chiếc khăn choàng cổ màu xanh nhạt. Lòng nghĩ đến người sẽ choàng chiếc khăn và trông như một con gấu, không thể ngừng cười.

4. Hạnh phúc là, vui có bạn cùng đi ăn một bữa ngon, buồn có bạn vỗ vai tặng một tách café ấm áp, lúc do dự bạn như ngọn đuốc soi đường, lúc mệt mỏi phát hiện có người âm thầm bảo vệ.

5. Hạnh phúc là, một mình đọc sách thâu đêm, bỗng nhiên đọc được một câu viết chạm vào trái tim gây ấn tượng thật mạnh mẽ, vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa thật nhẹ nhàng.

6. Hạnh phúc là, cảm nhận được hương hoa xuân trải khắp hai bên đường, hè mặc áo pull tươi tắn bên bờ biển ngắm bình minh hoàng hôn, mùa thu đi bộ trên đường phố nước Pháp đầy lá thu bay, ưu tư trong lòng, đông được ăn khoai nướng trong tuyết lạnh.

7. Hạnh phúc là, khi đi làm về muộn, về đến dưới lầu, phát hiện đèn phòng khách vẫn còn sáng.

8. Hạnh phúc là, khi đọc sách ở ghế đá công viên có quả bóng lăn dưới chân, nhặt nó lên trả lại cho đứa bé trai mập mạp đang chạy tới, để được nhóc vừa thở hổn hển vừa ngọng nghịu: “Cảm ơn cô!”

9. Hạnh phúc là, họp mặt nhóm bạn đại học, ngồi bên nhau ôn lại khoảng thời gian bốn năm khói lửa tưng bừng, chia sẻ thất bại thành công, đắc ý cười ha hả.

10. Hạnh phúc là khi, rời xa giảng đường rất lâu, lại có cơ hội ngồi trên lớp, lắng nghe vị giáo sư đầu bạc phơ giảng bài, phảng phất như quay lại một chiều học sinh thơ thẩn.

11. Hạnh phúc là, cùng người qua đường, người gắt gao nắm chặt tay ta; là ngồi sau xe người, đung đưa chân, ngắm nhìn gió thổi tung tóc ngắn.

12. Hạnh phúc là, nhận được cuộc gọi của người bạn tốt mất liên lạc nhiều năm, tán chuyện suốt vài giờ.

13. Hạnh phúc là, mặc đồ ngủ in hoa, viết văn trên máy tính. Ba đọc báo trong phòng khách, trước mặt đặt ly trà bích loa xuân; mẹ xem phim truyền hình, thỉnh thoảng lên tiếng bình luận; mèo con cuộn tròn trên sofa ngủ ngon lành.

14. Hạnh phúc là, một sớm bước ra hít thở ở ban công, nhìn thấy cây hoa mễ lan tu do chính tay trồng nở ra những nụ hoa vàng nho nhỏ; là khi dọn dẹp gầm giường tìm được đôi giày da “mất tích”; là nhìn thấy bà ngoại đung đưa võng lim dim ngủ, trên người còn choàng khăn ta tặng bà.

15. Hạnh phúc là, khi nhận được sự công nhận của sếp, rón rén ra khỏi phòng thở hắt một hơi, sau đó khoe khoang như một chiến tích.

16. Hạnh phúc là, nghe được tiếng sáo nghệ sĩ mù thổi trên đường, tiếng sáo du dương khiến ta lưu luyến, quên đi những vụn vặt đời thường. Bước chân quay đi như nhanh nhẹn và dứt khoát hơn.

17. Hạnh phúc là, nửa đêm gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi phát hiện chăn đệm cũng ẩm ướt. Ánh trăng như nước trôi từ cửa sổ vào phòng.

18. Hạnh phúc là, đọc lại nhật ký ngày xưa, nhớ một thời buồn vui phiền muộn, nhớ một thời ngu ngốc và ngây thơ, nhớ một cái tên khiến lòng rung động. Khép nhật ký lại, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

19. Hạnh phúc là, mở lòng cảm nhận từng thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống, bất luận là đắng cay hay ngọt ngào vẫn gom từng chút phong cảnh sống động vào hành trang cuộc sống, dốc cạn trái tim rồi bước đi.

20. Hạnh phúc là mặc váy trắng đi bộ dưới ánh đèn rực rỡ, ngang cửa hàng CD đang phát bài nhạc cũ. Dừng bước lắng nghe ký ức ùa về trong câu hát.
on 4 tháng 8, 2014
CHỜ XUÂN 


Tên tiếng Trung: 等待春天
Tác giả: Mục Dã Thương Ưng
Dịch: Khuyên @ Cuộn lên




Thế giới này vĩ đại nhất chính là Mẹ. Mẹ có thể trao cho bạn hết thảy mọi thứ, kể cả sinh mạng của Mẹ.

 Mừng Lễ Vu Lan. Mừng Mẹ còn khỏe mạnh!

.

Đông. Tuyết phủ dày cánh đồng. Không tìm thấy bất kỳ món nào có thể lót dạ, Sói Mẹ dẫn theo Sói Con lang bạt trong màn tuyết trắng. Hai mẹ con đếm những dấu chân dài hằn trên tuyết, tìm kiếm dù là những mẩu thức ăn nhỏ xíu. Đã mấy ngày trôi qua, vẫn chưa có gì bỏ bụng, cả hai đói đến rã rời rồi. Sói Mẹ suy sụp cả tinh thần và thể xác, bèn dừng lại, liếm lông con.

Mẹ: Con có lạnh không?

Con: Lạnh lắm mẹ ơi! Sao trời lại lạnh như vậy ạ?

Mẹ: Bây giờ là mùa đông. Nhưng mùa xuân sẽ đến rất nhanh thôi.

Con: Hết mùa đông nhất định là mùa xuân sao mẹ?

Mẹ: Ừ, đúng rồi! Đông đến, tức là mùa xuân không còn xa nữa. Con ơi, mẹ mệt rồi, con chơi một mình nhé! Nhớ đừng chạy loạn, bẫy nhiều lắm đó. Có biết chưa?

Con: Vâng ạ! Mẹ ơi, sao mùa đông lại có tuyết rơi ạ?

Mẹ: Bởi vì tuyết là một phần của mùa đông. Cũng giống như chúng ta chỉ có thể sống ở nơi này.

Con: Thì ra thế... Vậy mùa xuân có gì hả mẹ?

Mẹ: Mùa xuân à, mùa xuân có rất nhiều rất nhiều hoa, có rất nhiều rất nhiều đồ ăn.

Con: Đồ ăn ạ? Vậy con thích mùa xuân lắm. Mẹ ơi, chúng ta qua mùa đông liền đi, được không mẹ?

Mẹ: Ngốc quá đi con ơi! Không có đông thì sẽ vĩnh viễn không có xuân đâu.

Sói Con đang nghịch chơi gần đó đột nhiên phát hiện thấy đồ ăn. Một khối thịt thật hấp dẫn! Tuy rằng ở hai bên khối thịt còn có thứ gì đó mà cậu không biết, nhưng đã đói đến mức này rồi, cậu hưng phấn la to.

Con: Mẹ ơi, mẹ ơi, mau qua đây! Có đồ ăn này! Một khối thịt lớn ơi là lớn luôn!

Mẹ: Đừng động đậy!

Con: Mẹ! Có gì thế ạ?

Mẹ: Con ơi, con đã nhìn rõ chưa? Đó là bẫy đấy, là thứ thợ săn chuyên dùng để bắt chúng ta. Không ăn được đâu con ơi!

Con: Sao bọn họ muốn giết chúng ta vậy mẹ?

Mẹ: Bởi vì bọn họ cũng muốn sống qua mùa đông, giống như chúng ta bắt những con vật nhỏ vậy.

Con: Thế chắc bọn họ cũng đói bụng, cho nên muốn ăn chúng ta.

Mẹ: Con của mẹ thật thông minh! Thế còn đói không nào?

Con: Vâng ạ... (giống như đang suy nghĩ gì đó lại giống như là đang lắc đầu) Mẹ... Con... Con không đói đâu!

Mẹ: Ngoan! Con phải học cách kiên nhẫn, chờ đến mùa xuân rồi, thứ gì cũng sẽ có. Hiểu không?

Con: Con hiểu rồi ạ!

Hai mẹ con tiếp tục bước những bước vô định trên tuyết. Cứ đi... Cứ đi... Sói Mẹ biết mùa đông này sẽ rất khó vượt qua, mỗi lần bà nhìn thấy ánh mắt của con mình, bà xót lắm. Con đói bụng, lòng bà đau, tâm bà tuyệt vọng, bà nhất định phải tìm ra thức ăn cho con. Khi hai mẹ con lại một lần nữa bước đến trước khối thịt khiến Sói Con vô cùng thèm thuồng kia, thì Sói Con không chịu nổi nữa, nó cứ đứng đấy nhìn chằm chằm khối thịt. Sói Mẹ thừ người ra. Rất lâu rất lâu sau đó, Sói Mẹ thở dài một hơi, giống như đã hạ xong quyết tâm.

Mẹ: Con ơi, bây giờ mẹ muốn đi đến một nơi rất xa.

Con: Dạ, Sói Con không sợ mệt, Sói Con sẽ đi với mẹ.

Mẹ: Chỗ này chỉ có bác thợ săn mới có thể mang mẹ đi. Với lại, chỉ có mình mẹ thôi con à!

Con: Vì sao ạ?

Mẹ: Ngoan! Bởi vì con cũng lớn rồi, cần phải sống một mình. Con hiểu chưa?

Con: Mẹ, mẹ muốn bỏ con sao? Mẹ không còn cần con nữa sao?

Mẹ: Không phải, mẹ cần con của mẹ chứ! Mùa xuân vừa đến, mẹ sẽ trở lại với con mà. Con phải hứa với mẹ con sẽ sống tốt, xuân về thì đến đây. Lúc đó, mẹ con mình sẽ gặp nhau nhé!

Con: Không phải mẹ nói thợ săn sẽ giết chúng ta sao?

Mẹ: Không, mẹ nói với họ muốn đi đến nơi kia, họ sẽ không giết mẹ đâu.

Con: Vậy... chúng ta làm thế nào tìm thợ săn đây ạ?

Mẹ: Con nhìn kìa, mẹ đi lấy cho con khối thịt kia, thợ săn liền biết mẹ ở đây rồi.

Con: Vâng ạ! Mẹ ơi, mẹ cũng đói, chúng ta cùng ăn nha!

Mẹ: Con ngoan, mẹ đi đến nơi kia, thứ gì cũng có, mẹ sẽ mang thật nhiều món ăn ngon về cho con.

Con: Vâng ạ!

Sói Mẹ lảo đảo bước về hướng bẫy, giữa gió tuyết phây phây phát ra tiếng thét chói tai... Trong lúc cái bẫy dần khép chặt vào người, bà vẫn cố sức giật khối thịt ra ném đến tay Sói Con, máu từ bụng bà chảy ra khiến Sói Con hoảng sợ, khóc thất thanh.

Con: Mẹ ơi... Mẹ ơi... Sao mẹ lại chảy máu? Mẹ ơi... Mẹ ơi... Mẹ gạt con... Mẹ muốn chết đúng không? Mẹ ơi... Mẹ ơi... Mẹ đừng bỏ con, mẹ đừng bỏ Sói Con..

Mẹ: Con ơi, mẹ... mẹ... sẽ không bao giờ xa con đâu, bởi vì mẹ yêu con.

Con: Không... Mẹ ơi...

Mẹ: Con ơi, con đã hứa với mẹ sẽ chờ tới mùa xuân, con quên rồi sao?

Con: Không... Mẹ ơi... Con không muốn mùa xuân, con cũng không muốn thịt, con chỉ muốn mẹ ở bên con thôi, mẹ ơi!!

Mẹ: Con ơi, nhanh nào! Mang đồ ăn đi đi, đi thật xa vào. Khóc! Ừ, con khóc đi, khi con chảy hết giọt nước mắt cuối cùng, mẹ sẽ quay về, mẹ hứa đấy!

Con: Mẹ... Mẹ ơi...

Mẹ: Đi đi! Nhanh nào!

Con: Vâng... Mẹ... Mẹ...

Sói Con mang theo đồ ăn, mang theo lời hứa của mẹ, vừa đi vừa khóc, lủi thủi bước về hướng đồng tuyết mênh mông. Nó cảm thấy lúng túng: Chẳng lẽ mùa xuân đến, mẹ sẽ trở về ư? Nhưng nó tin: Khi chảy hết giọt nước mắt cuối cùng, nhất định... nhất định... mẹ nó sẽ quay về.
on 28 tháng 7, 2014
Coi và dịch: Ục aka Khuyên





Tên tiếng Bông 我为歌狂, tiếng Anh Mad for Music, do đài truyền hình An Huy sản xuất. Mùa 2, và mình thích gọi là Cuồng Ca. Có 4 đội, mỗi đội 3 người. Gương mặt đa dạng. Không nhiều tên tuổi nổi tiếng [nhưng vẫn có như Tiểu Thẩm Dương, Đằng Cách Nhĩ, Vu Khải Hiền], còn lại hoặc là tốt nghiệp trường danh tiếng, hoặc là phát triển từ các cuộc thi lớn nhỏ như Super Girls, The Voice, Chinese Idol, X Factor, hoặc là ca sĩ nước ngoài như Mông Cổ hay Malaysia hay Hàn Quốc [Zhang Yilin].

Bốn đội gồm: đội Nữ thần, đội Thần khúc, đội Cuồng Tiêu [Bão] và đội Rock.


 FORMAT

Vòng 1: mỗi ngày 2 đội pk với nhau theo kiểu 1vs1, 2vs2 và 3vs3. Các bài hát được sử dụng là các bài hát KINH ĐIỂN được các bạn ca sĩ phối lại theo cách họ thích. Có tổng cộng 501 giám khảo tại trường quay, và họ sẽ vote để chọn ra người giỏi nhất và đội hay nhất. Tổng phiếu, 3 người ít phiếu nhất sẽ tiến vào một phòng bí mật và chọn ra người yếu nhất out khỏi chương trình, đồng thời thay vào một người mới, tiếp tục xa luân chiến. Đội Thần Khúc mất Ivy [Chinese idol], thay bằng A Lỗ A Trác. Đội Bão giữ nguyên. Đội Nữ thần mất 3, thay 3, Zhang Liyin sau khi bị loại lại vào thay cho Thượng Văn Tiệp. Đội Rock mất Lưu Minh Huy và Ngô Dao, thay bằng Trương Hách Tuyên và Lưu Văn Kiệt.

Vòng 2: Những thí sinh vượt qua vòng 1 sẽ được sắp xếp lại thành 2 đội mới. Đội 3 tập trung các bạn bị out khỏi vòng 1. Lại tiếp tục đấu và vote kịch tính. Cuối cùng phân theo hệ số thắng thua như bóng đá. Đội hệ số thấp nhất bị loại.

Vòng 3: Hai đội xuất sắc nhất [Bão và Rock] đấu với nhau trong 3 tập. Mỗi tập 5 lượt đấu. Đội ít phiếu nhất bị thua, lẽ dĩ nhiên đội nhiều phiếu nhất sẽ đăng quang ngôi chung cuộc.

Diễn biến tới 26/7: Lưu Văn Kiệt cùng “Chuyện cũ theo gió” đả bại Tiểu Thẩm Dương. Đa Lượng hát “Cuộc sống hoa hồng” thua Trương Hách Tuyên “Vĩnh viễn cách một dòng sông”.

Link xem có up trên youtube, tìm theo cú pháp:  我为歌狂第二季

Một tiết mục nhóm của đội ROCK. Bạn có bị kích thích không :3


on 12 tháng 4, 2014
[Nguổn: Thivien.net]


Mưa rơi rơi
Nước trôi trôi
Nơi đây có huynh và muội
Huynh chèo thuyền
Muội gõ đàn
Ôi đời thật đẹp
Những khúc tình ca

Hương bay bay
Gió say say
Thuyền lặng lờ
Trong sương lạnh
Muội có huynh rồi
Muội chẳng cần gió thổi mây bay
.

Hồ im hơi
Sen đứng lặng
Huynh ôm muội
Trong vòng tay
Muội ấm lòng
Trong sương lạnh
Nghe hạnh phúc
Tràn giữa bàn tay

Én bay qua
Mang xuân lại
Sưởi ấm lòng
Muội nhớ thương huynh
Muội úp mặt
Vào lòng huynh
Nghe thời gian
Dừng đứng lại
Huynh vẫn còn
Bên cạnh muội
Ôi hạnh phúc
Tràn giữa bàn tay

Xuân qua đi
Hè trở lại
Tiếng ve sầu
Trong nắng ấm
Huynh dìu muội
Giữa đồi cây
Bầu trời xanh
Rơi khúc nhạc
Huynh nhìn kìa
Một cặp chim bay

Gió đìu hiu
Lay cành lá
Qua vườn trà
Muội nhớ thương huynh
Đoá trà hoa
Muội ngắt lấy
Để trên môi
Cành hoa nhỏ
Huynh hôn hoa
Huynh hôn môi muội
Hạnh phúc về
Nằm giữa bàn tay

Lá vàng rơi
Thu đã đến
Huynh dìu muội
Dọc hồ sen
Chiều tỉnh mịch
Muội ôm huynh
Tiếng xào xạt
Dưới chân mình
Lá vàng kêu
Niềm hạnh phúc
Muội có huynh rồi
Muội chẳng cần những chiếc lá rơi.


Lá vây quanh
Công viên nhỏ
Bên ghế đá
Muội ôm huynh
Đàn bồ câu
Đứng lặng nhìn
Huynh hôn muội
Tình tràn đầy
Sao nở trên tay

Đôi uyên ương
Bay theo gió
Huynh có thấy
Huynh có nghe
Nhịp tim mình
Đang rung khẽ
Muội ôm huynh
Huynh hôn muội

Muội có huynh rồi
Muội chẳng cần một chút mây trôi.

Rồi thu tàn
Và đông đến
Một chiếc bóng
Giữa trời mây
Huynh đâu rồi
Muội nhớ thương huynh


Tuyết rơi rơi
Bên khung cửa
Lòng muội trắng
Như tuyết bay
Huynh đâu rồi
Muội nhớ thương huynh


Đông giá lạnh
Lòng muội đây
Ôm chiếc bóng
Giữa trăng gầy
Muội lắng nghe
Từng hơi thở
Muội ở đây
Huynh ở đâu
Tim giá buốt
Thời gian bay
Cánh hoa gầy
Bay theo gió
Huynh huynh huynh....
Huynh ở đâu rồi
Muội nhớ thương huynh.....



on 28 tháng 2, 2014
Dịch: Khuyên
Tác giả: Vô danh







Bạn bình thường chưa từng nhìn thấy bạn khóc. Trong khi hai bờ vai bạn thân thấm đẫm nước mắt của bạn.

Bạn bình thường không biết họ của ba mẹ bạn. Trong khi thông tin của ba mẹ bạn luôn nằm trong điện thoại của bạn thân.

Bạn bình thường gặp bạn thì gật đầu mỉm cười. Trong khi bạn thân thấy bạn thì không hề chào hỏi.

Bạn bình thường hay đến tìm bạn những lúc bạn không có chuyện gì; trong khi bạn thân ở những lúc bạn gặp chuyện phiền phức sẽ có mặt.

Bạn bình thường lúc uống rượu sẽ nói: Không uống cạn chén này thì không phải là bạn bè. Trong khi bạn thân nói: Đừng uống quá nhiều.

Bạn bình thường có thể cùng bạn uống sạch bách một chai rượu mạnh. Trong khi bạn thân có thể tâm sự với bạn cả đêm.

Bạn bình thường mấy năm không liên lạc liền cảm thấy xa lạ. Trong khi bạn thân mười năm không gặp lại càng cảm thấy thân thiết hơn.

Số điện thoại của bạn bình thường, có viết ra cũng không nhớ được. Trong khi số của bạn thân, không cần viết vẫn nhớ như in.

Bạn bình thường nghe bạn hát sẽ vỗ tay khen hay. Trong khi bạn thân nghe bạn hát sẽ bảo làm ơn lần sau đừng hành hạ tao nữa.

Bạn bình thường lúc phát đạt sẽ quên bẵng bạn. Trong khi bạn thân sẽ đến thăm bạn lúc bạn gặp khó khăn.

Bạn bình thường sẽ đưa thuốc cho bạn hút. Trong khi bạn thân lại lấy thuốc của bạn đưa cho người khác hút.

Bạn bình thường nói với bạn: Có chuyện cứ đến tìm tớ. Trong khi bạn thân hay phẩy tay: Không có chuyện thì đừng phiền tao.

Bạn bình thường, lúc bạn tìm gặp có chuyện, thường nói không rảnh. Trong khi bạn thân lúc bạn có chuyện sẽ điện thoại hỏi thăm bạn.

Bạn bình thường có thể cùng bạn chia vui. Trong khi bạn thân có thể cùng bạn san sẻ nỗi buồn.

Bạn bình thường thích nói với bạn về thành công của họ. Trong khi bạn thân lại hay kể cho bạn nghe về những thất bại và bất trắc trong cuộc sống.

Bạn bình thường sau một trận cãi vã sẽ trở thành kẻ thù của bạn. Trong khi bạn thân khói lửa tưng bừng đến đâu thì vẫn là bạn bè như trước.

Bạn bình thường để cho bạn gần mực sẽ đen. Trong khi bạn thân bảo cho bạn biết gần mực sẽ tối.

Bạn bình thường sẽ mang rượu đến bữa tiệc của bạn. Trong khi bạn thân sẽ đến sớm một chút giúp bạn chuẩn bị cũng như về trễ một chút giúp bạn dọn dẹp.

Bạn bình thường tìm bạn nói về khó khăn của bạn. Trong khi bạn thân tìm bạn để giải quyết khó khăn đó.

Bạn bình thường có thể cảm thấy tò mò trước chuyện tình cảm của bạn. Trong khi bạn thân lại có thể uy hiếp bạn nói rành rành ra.

Bạn bình thường đến chơi nhà bạn như một người khách. Trong khi bạn thân tự nhiên mở tủ lạnh nhà bạn giống như nhà mình.

Bạn bình thường sau khi gây gổ sẽ cho rằng tình bạn đã kết thúc. Trong khi bạn thân hiểu một điều – chưa đánh nhau thì chưa gọi là bạn thật sự.

 Bạn bình thường hi vọng luôn có bạn ở bên cạnh giúp đỡ. Trong khi bạn thân hi vọng có thể mãi mãi ở bên cạnh bạn.

Thế nào gọi là bạn thân? Chính là khi bạn vui, bạn muốn chia sẻ với người ấy. Chính là khi bạn chịu oan ức, người ấy sẽ đứng ra che mưa chắn gió cho bạn. Chính là khi bạn suy sụp nghiêm trọng, có thể khiến cho bạn ngẩng đầu lên và cười thật tươi. Chính là lúc trùng phùng sau nhiều năm không gặp, lòng có tâm sự đến đâu vẫn dịu dàng quan tâm bạn. Chính là lúc bạn thành đạt không thấy bóng dáng; nhưng khi bạn thất bại thì luôn nhìn thấy đôi tay của người ấy chìa ra. Đó chính là bạn thân.

Trong cuộc đời mỗi người, không gì quan trọng bằng bạn bè, đặc biệt là bạn thân. Hãy trân trọng bạn của mình nhé!

Dịch: Khuyên
Tác giả: Giản Tiểu Cẩn







Hầu hết những thứ tốt đẹp trong cuộc sống đều là phù du. Hãy hưởng thụ, hãy trân trọng, hãy đối xử tử tế với mọi người xung quanh, đừng lãng phí thời gian chờ đợi một “kết thúc có hậu”.

Đem tiền gửi tiết kiệm, để về hưu có cái mà xài. Kết quả? Bởi vì tuổi cao sức yếu, hành động không tiện, chẳng thể đi đâu. Để dành tiền dưỡng lão, lại đối mặt với việc con cái lớn lên, muốn du học nước ngoài, muốn gầy dựng sự nghiệp, muốn lấy vợ. Thế là đi tong!

Khi có đủ năng lực để đối xử tốt với bản thân mình, hãy thực hiện ngay đi. Có đôi lúc già rồi không thể làm chuyện như người trẻ và người trung niên làm được đâu, bởi sức khỏe và tuổi tác là hai vấn đề cực lớn. Khi con còn nhỏ, hãy nói với con: "Ba mẹ chỉ lo cho con đến trung học thôi, lên đại học con phải tự nuôi lấy mình. Muốn du học, muốn lập nghiệp, muốn lấy vợ, hãy tự nghĩ cách đi." Để dành tiền cho mình nhiều một chút, đừng chỉ mãi sống vì con. Chúng ta già quá nhanh nhưng lại khôn quá muộn.

Năm ngoái, vợ bạn mất. Chuyện xảy ra bất ngờ thật sự rất khó chấp nhận, nhưng cái chết lại luôn đến như vậy đó. Bạn nói, vợ của bạn thích nhất là được chồng tặng hoa, nhưng bạn cảm thấy như thế quá lãng phí, cho nên luôn nói để lần sau đi. Kết quả sau khi vợ chết, lại kết hoa quanh linh cữu vợ. Không phải ngu xuẩn thì là gì đây?

Chờ và đợi...  Đợi và chờ... Có vẻ như toàn bộ cuộc đời chúng ta đều dùng để đợi chờ.

Chúng ta thường tự nói với bản thân. "Đợi khi tốt nghiệp Đại học, mình sẽ thế này, thế này này..."; "Đợi mua nhà xong!"; "Đợi thằng út kết hôn!"; "Đợi vụ này kết thúc!"; "Chết rồi tính!"...

Mọi người ai cũng bằng lòng hi sinh để đổi lấy một sự chờ đợi mịt mờ, hi sinh đồng tiền cực khổ kiếm được kiếp này để mua sự an nhàn cho con cháu mai sau.

Rất nhiều người cho rằng, nhất định phải đợi đến một lúc nào đó hoặc khi một chuyện nào đó đã xảy ra, mới có thể làm tiếp tục. "Ngày mai, mình sẽ tập thể dục"; "Ngày mai, mình sẽ tốt với anh hơn"; "Cuối tuần này, tụi mình dành thời gian ra ngoài nhé"; "Đợi về hưu rồi, tụi mình tha hồ mà hưởng thụ"...

Nhưng sự đời luôn biến đổi, hoàn cảnh cũng không thể liệu trước được, thực tế những vấn đề bất ngờ xảy ra nhiều vô cùng tận. Như vậy, chúng ta phải đối mặt với cuộc sống sao đây? Chúng ta không cần thiết đợi chờ một cuộc sống hoàn hảo không tỳ vết, cũng không cần thiết đợi cho đến khi tất cả mọi thứ đều ổn định. Muốn làm gì, bây giờ cứ bắt tay làm đi.

Một người mãi mãi không có cách nào đoán định tương lai của mình, cho nên không cần trì hoãn nghĩ về cuộc sống, cũng đừng keo kiệt bày tỏ tấm lòng, bởi vì cuộc đời này ngắn lắm.

Hãy nhớ, đừng bao giờ tạo cho mình có thời gian để hối tiếc. Người chết rồi không thể đòi lại, người còn sống thì chưa biết, điều quan trọng nhất, điều cần thiết nhất là nắm giữ hiện tại, mà trong lúc hai người dây dưa, nó đã vụt mất rồi.

Đời người ngắn ngủi mơ hồ, như một bài thơ đã tả:

"Cao thiên dữ nguyên địa,

Du du nhân sinh lộ;

Hành hành hướng hà phương,

Chuyển nhãn tức trường mộ."

(Trời đất mênh mông,

Dòng đời vô định,

Biết đi về đâu,

Nào hay thành mộ.)

Đời người là như vậy đó, chớp mắt đã thành niềm đau.

Có rất nhiều chuyện, trước khi bạn biết quý trọng, đã thành chuyện xưa. Có rất nhiều người, trước khi bạn động lòng, đã thành người cũ.

Đợi khi chuyện nuối tiếc xảy ra, rồi lại hối hận “Sớm biết như thế...” thì chẳng ích lợi gì đâu. “Lúc đó” đã trở thành quá khứ, người bạn thương cũng đã rời đi xa.

Thụy Điển có một châm ngôn: “Chúng ta già quá nhanh, nhưng lại khôn quá muộn.” Dù cho bạn có nhận ra hay không, cuộc đời vẫn luôn hướng về phía trước.

Thế giới này không bán thuốc hối hận, đã mất đi thì không thể nào trở về. Đem hi vọng gửi gắm “Đợi đến lúc tha hồ hưởng thụ”, mà lại không biết chúng ta đã đánh mất bao nhiêu hạnh phúc.

Đừng đợi đến lúc “có thể thở phào” hoặc “phiền phức đã qua đi”. Phần lớn những điều tốt đẹp trong cuộc sống đều ngắn ngủi và phù du, hãy hưởng thụ chúng, hãy trân trọng chúng, hãy đối xử tử tế với mỗi người xung quanh ta, đừng lãng phí thời gian mà chờ đợi một kết thúc có hậu cho những vấn đề của mình.

Hãy bước đến đi, đừng do dự!

Dịch: Khuyên
Tác giả: Hạ Nhĩ muội muội







Tình cảm phai nhạt theo dòng thời gian vô tình. Và hồi ức thì như một chiếc lồng giam, vào không được mà ra cũng khó. Tôi chỉ có một ước ao là về dài về lâu vẫn luôn vui vẻ.

Đôi khi bình tĩnh suy nghĩ lại, mới thấy thật ra chẳng có gì. Hạnh phúc này, bi quan này, những thứ có được này, những thứ mất đi này, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Thật ra đôi khi bị tổn thương cũng là một sự thu hoạch.

Mọi người đều từ trong tổn thương mà chậm rãi đứng dậy, vì tổn thương mà trở nên kiên cường.

Chúng ta không thể cứ mãi nép trong vòng tay của cha mẹ được.

Sẽ có một ngày, chúng ta phải học cách tự lập.

Bạn mới mười tám tuổi.

Bạn của tuổi mười tám sĩ diện, thích cậy mạnh, ưa gây sự.

Bạn của tuổi mười tám ngây thơ, ham chơi, yêu vu vơ.

Bạn của tuổi mười tám bướng bỉnh, bỉ bựa, không tin tình yêu.

Bạn của tuổi mười tám mạnh mẽ, kiêu ngạo, không nói đạo lý.

Bạn của tuổi mười tám nhõng nhẽo, rắc rối, tính trẻ con.

Bạn của tuổi mười tám ích kỷ, có lúc “hơi ấm đầu”.

Nhưng bạn của tuổi mười tám chỉ có thể khóc chứ không thể nhận thua.

Trên thực tế, nước mắt tồn tại để chứng minh “đau khổ” không phải là một loại ảo giác.

Bị tổn thương ư? Không sao cả. Đó chỉ thử thách dũng khí của bạn.

Thất bại ư? Không sao cả. Đó chỉ cổ vũ nghị lực của bạn.

Bị oan ư? Không sao cả. Đó chỉ rèn luyện tính nhẫn nại của bạn.

Rất nhiều thời điểm, chúng ta chỉ cần mỉm cười và nghĩ “Tôi làm được!”, tất cả mọi chuyện rồi sẽ theo ý ta.

Và tôi tin rằng, thật lâu thật lâu sau này bạn sẽ rất vui và hạnh phúc.

Trong bóng đêm, hãy cắn chặt răng nói “Tôi không sợ!”.

Ngọn lửa hi vọng sẽ thắp mãi trong lòng bạn.

Nhớ nhé! Chúng ta chỉ có thể khóc, chứ không thể thua.



on 19 tháng 2, 2014

Dịch: Khuyên
Nguồn: Qing Sina
Tác giả: Như Hoa Hoa Nhị Nhị





Cuối mỗi mối tình, là một cánh cửa thực tế mà người phụ nữ đi qua.       

Tình đầu khởi nguồn từ một ánh mắt, tim đập thình thịch, miệng cười chúm chím, không có ai chủ động trước. Chỉ có lòng rạo rực hẳn lên. Lúc băng qua đường, thừa dịp nắm lấy bàn tay bé nhỏ, sau đó nói bằng giọng trẻ con: “Anh yêu em.” Say men tình, lén lút viết thư tình, thế là bắt đầu một cuộc tình.

Mối tình thứ hai bắt đầu từ sự cảm động. Có thể là một chén cháo khi bị bệnh, có thể là chiếc ô đúng lúc khi trời mưa, hoặc có thể chỉ là một lời hỏi han. Ví như một người đàn ông lớn tuổi chịu xuống bếp nấu cơm cho người phụ nữ của mình. Không quan trọng ngon hay dở, quan trọng là có thể khiến cho gương mặt cà chua của người đàn ông trong mắt phụ nữ trở nên đáng yêu. Tóm lại, hành động thiết thực luôn đáng tin hơn những lời đầu môi. Dù sao cũng không có người phụ nữ nào muốn bệnh dài dài và phải một mình lục tủ tìm thuốc.

Mối tình thứ ba là với người giúp đỡ bạn trong công việc. Bạn đối mặt với một khách hàng khó chiều, bạn gặp phải ông chủ hà khắc, bạn đứng trước bước ngoặt sự nghiệp. Đột nhiên có một anh chàng đứng ra, giúp bạn giải quyết hết mọi vấn đề, lại còn hết lòng che chở cho bạn. Bạn sẽ phát hiện thật ra đàn ông công sở đáng tin cậy hơn những thằng cha lắm mồm ngoài đời nhiều lắm – đó là những kẻ chỉ biết “cá này ăn thế nào?”, “trứng này chiên làm sao?”, giống như những đứa trẻ nằm trong nôi, nhìn thì đáng yêu đấy, nhưng không thể chắp cánh cho bạn bay. Trong khi những người đàn ông có nghề nghiệp không chỉ cho bạn đôi cánh vững chãi, mà còn có thể nâng bạn bay cao. Cảnh đẹp ấy mà, chỉ có thể bay lên mới nhìn được toàn vẹn.

Mối tình thứ tư chưa chớm nở đã vội tàn. Bởi vì người phụ nữ lúc này đã trưởng thành, khôn ngoan và trở nên thực tế. Muốn biết người đàn ông này như thế nào, người phụ nữ thành thục chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra bảy, tám phần. Với một anh chàng trẻ con, người phụ nữ chỉ chơi đùa nhưng không coi là nghiêm túc, bởi vì đã quá thấu rõ cái tính ngây thơ này từ nhiều năm trước rồi. Nó có thể tạo nên niềm vui tạm thời, nhưng không thể mang đến hạnh phúc vĩnh cửu. Nếu chàng chu đáo yêu mình vô cùng, phụ nữ có lẽ sẽ cảm động, nhưng đồng thời cũng nhận rõ, một người đàn ông cả ngày chỉ biết quấn lấy vợ thì chẳng có tinh thần làm việc gì cả. Mà đàn ông không có việc làm thì thật quá kém cỏi, không muốn đi bên cạnh chút nào. Muốn có cuộc sống tốt hơn, chỉ nên đưa mắt dõi theo những cánh ưng đang sải cánh trên trời cao. Mà bọn họ ấy mà, không cần nói cũng biết, vô cùng bận rộn, bận đến mức nửa ngày mới có thời gian trả lời một tin nhắn. Lúc này, người phụ nữ đành cười khổ, đàn ông trên đời chỉ có thế thôi. Tuổi trẻ lãng mạn, xế chiều... lãng xẹt, chẳng thú vị tí nào...

Phụ nữ càng yêu càng thực tế, càng trải đời càng khó yêu ai. Đôi mắt sắc sảo ấy chỉ cần liếc một cái là khiến đàn ông đỏ bừng mặt.

Sở dĩ không yêu nữa, là vì không tìm thấy người đàn ông hợp với mình. Sở dĩ khiến đàn ông xấu hổ, là vì người phụ nữ có đủ bản lĩnh sinh tồn, tuy rằng cái bản lĩnh ấy là do đàn ông dạy ra.

Đừng trách phụ nữ thực tế. Phụ nữ thực tế vì từng bị tình yêu tổn thương, bị cuộc sống mài giũa. Thật ra sâu trong lòng người phụ nữ luôn thầm mong mỏi, mong mỏi một ngày có một người giống như mình vẫn không ngừng hi vọng dẫu trải qua bao thăng trầm. Cũng chỉ có đàn ông như vậy mới hiểu được vì sao phụ nữ lại thực tế.

Chỉ có đàn ông hiểu được vì sao phụ nữ thực tế, mới có thể khiến cho phụ nữ chờ mong cuộc sống thực tế.
Dịch: An Khuyên
Nguồn: Trung Quốc thi phú




Một ngày trong lúc quét dọn, thấy con gái bước vào phòng, tôi nói với con: “Con yêu, con giúp mẹ cầm cái ki đến được không?

Con dạ rõ to, không lâu sau đưa cái ki cho tôi: “Mẹ ơi, phải cái này không ạ? Mẹ cầm lấy đi.

Ừ, đúng rồi, cảm ơn con nhé!

Không có gì đâu ạ!” Con vui vẻ bước ra khỏi phòng, rồi đột nhiên quay đầu nhìn tôi nói thật to: “Mẹ, đây là việc con nên làm mà!” Tôi ngẩng đầu nhìn con đầy sững sờ.

Con gái đã đi còn biết ngoảnh lại nói với tôi “Đây là việc con nên làm!”, khiến cho tôi vui lắm. Thử hỏi có mấy người chúng ta đã nói qua câu “Đây là việc nên làm!” chứ?

Đối với ba mẹ cực khổ trăm bề nuôi chúng ta lớn lên, không mong báo đáp, khi chúng ta vì ba mẹ làm chút chuyện nhỏ, ba mẹ đã vui rơn người. Thử hỏi chúng ta có mấy người mở miệng nói câu “Ba mẹ, đây là việc con nên làm mà!”?

Đối với chồng hay vợ mình, từ lúc mới yêu đến khi dắt tay nhau bước vào hôn nhân, trở thành người nhà của nhau, trải qua mấy năm sống chung, đã không còn thứ tình cảm kích động của thời mặn nồng. Hôn nhân cứ thế trôi qua trong vô vị. Thứ tăng lên chẳng qua chỉ là nỗi oán giận, trách móc, bắt bẻ lẫn nhau xem ai bỏ ra nhiều hơn. Thử hỏi có mấy người nói được với người yêu “Chúng ta là vợ chồng, đây là việc anh/em nên làm mà!”?

Đối với bạn bè có duyên quen biết, hiểu nhau, quý nhau, khi trong lòng có chuyện buồn bực, phiền nhiễu, bạn luôn là đối tượng để ta trút nỗi niềm. Và lúc nào bên chúng ta cũng có một, hai người bạn thân tri kỉ. Khi chúng ta giúp bạn làm vài chuyện trong khả năng, thử hỏi có mấy người nói ra câu “Chúng ta bạn bè nhiều năm, chút việc nhỏ chẳng đáng gì, đây là chuyện tớ nên làm mà!”?

Đối mặt công việc, khi chúng ta vì cuộc sống mà vất vả bôn ba, đổ mồ hôi sôi nước mắt, thử hỏi có mấy ai tự nhủ trong lòng: “Đừng oán trách, đây là việc mình cần làm mà!

Khi chúng ta bỏ ra nhiều nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu, khi chúng ta đem chính mình so sánh với người khác, khi chúng ta cảm thấy bất bình, giận dữ, tủi thân, thử hỏi có mấy ai nghĩ đến kỳ thật có vài việc chúng ta nên làm mà không cần hồi báo.

Tôi nhìn con mà cảm thấy hổ thẹn. Tôi không hiểu trong khi con tôi lại rõ ràng. Trong xã hội hiện đại này, tuy chúng ta không thể hồn nhiên như con cái, tuy chúng ta phải đối mặt với áp lực rất lớn của cuộc sống, với những mệt mỏi trăn trở hàng ngày, nhưng chúng ta vẫn có thể san sẻ những việc cần làm, những gì thuộc về trách nhiệm nghĩa vụ của chúng ta. Yêu thương những người bên cạnh, đấy mới chính là việc chúng ta cần làm.




Xin chào mọi người, là Khuyên đây ^^

Hôm nay Khuyên trở lại với một dự án mới. Như tiêu đề, là CÀ PHÊ TÂM LINH. Đây là tuyển tập những bài viết có tính chất về tâm lý xoay quanh mối quan hệ của con người trong cuộc sống, cũng như trong nội tại bản thân ta. Có chút giáo điều nhưng không sáo rỗng :D. Các bài được tập hợp từ nhiều nguồn, nhưng đa phần xuất phát từ diễn đàn Cà phê tâm linh, nên Khuyên xin dùng cái tên này cho cả tuyển tập. Hãy pha một tách cà phê thật ngon và bắt đầu đọc, bạn nhé ; )




Tuyển tập: CÀ PHÊ TÂM LINH
Thể loại: tâm lý học
Dịch: An Khuyên Khói Lửa @ Cuộn lên


MỤC LỤC


Kỳ duyên của gió
Chuyện hai người
Gặp phải em là duyên của tôi
Vì sao chúng ta dễ bị “bad boy” hấp dẫn?
Lòng so đo, thì chỉ thấy khắp nơi toàn oán hận
Đời người phụ nữ không thể đi sai 17 bước
7 suy nghĩ “tự ngược” khi yêu
3 loại thái độ quan trọng nhất trong cuộc sống
Đàn ông xin lỗi là tình yêu, phụ nữ tha thứ là nghệ thuật
Yêu người, người yêu, biết chọn đàng nào?
Tại sao tình yêu thiện nam tín nữ lại biến thành si nam oán nữ?        
Chia tay đừng hỏi tại sao
Tình cảm không thể thử, tình cảm phải kiên trì
Đời như khách qua đường
Biết đủ là hạnh phúc
Cuộc sống là một loại chịu đựng
Tại sao không dám nói NO?
Hỏi một chút: Có mệt không?
Đồng tâm mới có thể đồng hành
Những lý do kết hôn “củ chuối” nhất
Ôm đại biểu cho điều gì?
Đàn bà hút thuốc, đàn ông vừa yêu vừa hận
Tiền bạc và tình yêu, cái nào đem lại cảm giác an toàn cho phụ nữ?
Tại sao chúng ta yêu sai người?
Người xa lạ trong gương
Những điều trải qua mà đau đớn lòng
Tha thứ cho con, bây giờ con mới hiểu được
10 tuyệt chiêu đánh bại tiểu tam
Cuộc đời phải học 10 chữ NHẪN
17 điều về áo cưới có thể bạn chưa biết
6 chiêu trở thành vợ tốt của đàn ông
Kết hôn với đại thúc

...

Mục lục có thể thay đổi tùy theo chủ ý của Khuyên. Bài dịch không theo thứ tự.

Khuyên không hề bỏ Mi Lan Trì. Đó là "kế hoạch mười năm" của Khuyên và Bướm. Vì văn phong quá khó nên tạm dừng lấy sức, khi HP full rồi sẽ tiếp tục ngay thôi ;
on 13 tháng 2, 2014

CÓ BẠN GÁI ĐỪNG QUÊN MỜI EM ĂN CƠM NHEEEEEEEEEEE!


Tựa gốc: 有女朋友忘了請我吃
Sáng tác + Trình bày: A Tứ 阿肆




Tính cách của anh làm em rất mê mẩn
Cho nên em tiếp cận với anh làm anh chú ý đó
Rồi thì em trở thành “anh em tốt” của anh
Trong sách nói con trai chuyện gì cũng nghĩa khí
Mỗi tình yêu là không thể sẻ chia
Em cũng tí tởn học theo
Để rồi nói với anh rằng:

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Cùng lắm là miệng uống bia mà lòng đắng nghét

“Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!”
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Cái tính của anh thật ra cũng tạo cho người ta xa cách đó
Từng lấy dũng khí tiến lại gần, nhưng lại sợ mất đi nên đành thôi
Cứ thế che giấu bí mật sắm vai “anh em tốt” của anh
Trong sách nói con trai chuyện gì cũng nghĩa khí
Mỗi tình yêu là không thể sẻ chia
Em cũng tí tởn học theo
Để rồi nói với anh rằng:

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Cùng lắm là miệng uống bia mà lòng đắng nghét

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Lời thú nhận ấy cứ coi như gió cuốn mây bay đi
Để rồi thốt ra một câu ngu đẳng cấp:
Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm!
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm!
Cùng lắm là miệng uống bia mà lòng đắng nghét

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm!


.
.
.


Mà “em yêu anh” là một niềm tiếc nuối... hoàn mỹ.



Dịch bởi An Khuyên Khói Lửa @ Cuộn lên




VẼ 《画》

Ca sĩ: Triệu Lôi
Dịch: An Khuyên Khói Lửa



Vẽ một ánh trăng sáng lên màn đêm tịch mịch
Vẽ một tôi nghêu ngao dưới bóng trăng ngà
Vẽ một ô cửa sổ cho căn nhà hiu quạnh
Lại vẽ một chiếc giường, có cô gái đứng kề bên
Vẽ tiếp một chiếc chăn viền hoa
Vẽ bếp lò và củi đốt
Chúng ta cùng sống bên nhau

Vẽ một đàn chim vây quanh tôi
Vẽ tiếp đồi núi chập chùng xanh biếc
Vẽ lên sự tĩnh lặng và an lành
Mưa lất phất rơi trên ruộng lúa

Vẽ cầu vồng em có thể chạm tay
Vẽ bầu trời sao đời đời tồn tại
Vẽ con đường nhỏ quanh co bất tận
Có người xuất hiện cuối cơn mơ

Vẽ dáng khoan thai của mẹ
Cả những tranh cãi có thể dùng gôm xóa
Vẽ bốn mùa lương thực đủ đầy
Người thong dong không lo không nghĩ

Tu tu tu tu tu tu tu tu...

Tôi không có cục gôm có thể xóa đi tranh cãi
Chỉ có một cây bút vẽ nỗi cô đơn
Trăng đêm đó cũng không còn sáng nữa
Chỉ có một thằng nhỏ sầu muộn đứng hát ca

Vẽ một ánh trăng sáng lên màn đêm tịch mịch...