on 28 tháng 2, 2014
Dịch: Khuyên
Tác giả: Vô danh







Bạn bình thường chưa từng nhìn thấy bạn khóc. Trong khi hai bờ vai bạn thân thấm đẫm nước mắt của bạn.

Bạn bình thường không biết họ của ba mẹ bạn. Trong khi thông tin của ba mẹ bạn luôn nằm trong điện thoại của bạn thân.

Bạn bình thường gặp bạn thì gật đầu mỉm cười. Trong khi bạn thân thấy bạn thì không hề chào hỏi.

Bạn bình thường hay đến tìm bạn những lúc bạn không có chuyện gì; trong khi bạn thân ở những lúc bạn gặp chuyện phiền phức sẽ có mặt.

Bạn bình thường lúc uống rượu sẽ nói: Không uống cạn chén này thì không phải là bạn bè. Trong khi bạn thân nói: Đừng uống quá nhiều.

Bạn bình thường có thể cùng bạn uống sạch bách một chai rượu mạnh. Trong khi bạn thân có thể tâm sự với bạn cả đêm.

Bạn bình thường mấy năm không liên lạc liền cảm thấy xa lạ. Trong khi bạn thân mười năm không gặp lại càng cảm thấy thân thiết hơn.

Số điện thoại của bạn bình thường, có viết ra cũng không nhớ được. Trong khi số của bạn thân, không cần viết vẫn nhớ như in.

Bạn bình thường nghe bạn hát sẽ vỗ tay khen hay. Trong khi bạn thân nghe bạn hát sẽ bảo làm ơn lần sau đừng hành hạ tao nữa.

Bạn bình thường lúc phát đạt sẽ quên bẵng bạn. Trong khi bạn thân sẽ đến thăm bạn lúc bạn gặp khó khăn.

Bạn bình thường sẽ đưa thuốc cho bạn hút. Trong khi bạn thân lại lấy thuốc của bạn đưa cho người khác hút.

Bạn bình thường nói với bạn: Có chuyện cứ đến tìm tớ. Trong khi bạn thân hay phẩy tay: Không có chuyện thì đừng phiền tao.

Bạn bình thường, lúc bạn tìm gặp có chuyện, thường nói không rảnh. Trong khi bạn thân lúc bạn có chuyện sẽ điện thoại hỏi thăm bạn.

Bạn bình thường có thể cùng bạn chia vui. Trong khi bạn thân có thể cùng bạn san sẻ nỗi buồn.

Bạn bình thường thích nói với bạn về thành công của họ. Trong khi bạn thân lại hay kể cho bạn nghe về những thất bại và bất trắc trong cuộc sống.

Bạn bình thường sau một trận cãi vã sẽ trở thành kẻ thù của bạn. Trong khi bạn thân khói lửa tưng bừng đến đâu thì vẫn là bạn bè như trước.

Bạn bình thường để cho bạn gần mực sẽ đen. Trong khi bạn thân bảo cho bạn biết gần mực sẽ tối.

Bạn bình thường sẽ mang rượu đến bữa tiệc của bạn. Trong khi bạn thân sẽ đến sớm một chút giúp bạn chuẩn bị cũng như về trễ một chút giúp bạn dọn dẹp.

Bạn bình thường tìm bạn nói về khó khăn của bạn. Trong khi bạn thân tìm bạn để giải quyết khó khăn đó.

Bạn bình thường có thể cảm thấy tò mò trước chuyện tình cảm của bạn. Trong khi bạn thân lại có thể uy hiếp bạn nói rành rành ra.

Bạn bình thường đến chơi nhà bạn như một người khách. Trong khi bạn thân tự nhiên mở tủ lạnh nhà bạn giống như nhà mình.

Bạn bình thường sau khi gây gổ sẽ cho rằng tình bạn đã kết thúc. Trong khi bạn thân hiểu một điều – chưa đánh nhau thì chưa gọi là bạn thật sự.

 Bạn bình thường hi vọng luôn có bạn ở bên cạnh giúp đỡ. Trong khi bạn thân hi vọng có thể mãi mãi ở bên cạnh bạn.

Thế nào gọi là bạn thân? Chính là khi bạn vui, bạn muốn chia sẻ với người ấy. Chính là khi bạn chịu oan ức, người ấy sẽ đứng ra che mưa chắn gió cho bạn. Chính là khi bạn suy sụp nghiêm trọng, có thể khiến cho bạn ngẩng đầu lên và cười thật tươi. Chính là lúc trùng phùng sau nhiều năm không gặp, lòng có tâm sự đến đâu vẫn dịu dàng quan tâm bạn. Chính là lúc bạn thành đạt không thấy bóng dáng; nhưng khi bạn thất bại thì luôn nhìn thấy đôi tay của người ấy chìa ra. Đó chính là bạn thân.

Trong cuộc đời mỗi người, không gì quan trọng bằng bạn bè, đặc biệt là bạn thân. Hãy trân trọng bạn của mình nhé!

Dịch: Khuyên
Tác giả: Giản Tiểu Cẩn







Hầu hết những thứ tốt đẹp trong cuộc sống đều là phù du. Hãy hưởng thụ, hãy trân trọng, hãy đối xử tử tế với mọi người xung quanh, đừng lãng phí thời gian chờ đợi một “kết thúc có hậu”.

Đem tiền gửi tiết kiệm, để về hưu có cái mà xài. Kết quả? Bởi vì tuổi cao sức yếu, hành động không tiện, chẳng thể đi đâu. Để dành tiền dưỡng lão, lại đối mặt với việc con cái lớn lên, muốn du học nước ngoài, muốn gầy dựng sự nghiệp, muốn lấy vợ. Thế là đi tong!

Khi có đủ năng lực để đối xử tốt với bản thân mình, hãy thực hiện ngay đi. Có đôi lúc già rồi không thể làm chuyện như người trẻ và người trung niên làm được đâu, bởi sức khỏe và tuổi tác là hai vấn đề cực lớn. Khi con còn nhỏ, hãy nói với con: "Ba mẹ chỉ lo cho con đến trung học thôi, lên đại học con phải tự nuôi lấy mình. Muốn du học, muốn lập nghiệp, muốn lấy vợ, hãy tự nghĩ cách đi." Để dành tiền cho mình nhiều một chút, đừng chỉ mãi sống vì con. Chúng ta già quá nhanh nhưng lại khôn quá muộn.

Năm ngoái, vợ bạn mất. Chuyện xảy ra bất ngờ thật sự rất khó chấp nhận, nhưng cái chết lại luôn đến như vậy đó. Bạn nói, vợ của bạn thích nhất là được chồng tặng hoa, nhưng bạn cảm thấy như thế quá lãng phí, cho nên luôn nói để lần sau đi. Kết quả sau khi vợ chết, lại kết hoa quanh linh cữu vợ. Không phải ngu xuẩn thì là gì đây?

Chờ và đợi...  Đợi và chờ... Có vẻ như toàn bộ cuộc đời chúng ta đều dùng để đợi chờ.

Chúng ta thường tự nói với bản thân. "Đợi khi tốt nghiệp Đại học, mình sẽ thế này, thế này này..."; "Đợi mua nhà xong!"; "Đợi thằng út kết hôn!"; "Đợi vụ này kết thúc!"; "Chết rồi tính!"...

Mọi người ai cũng bằng lòng hi sinh để đổi lấy một sự chờ đợi mịt mờ, hi sinh đồng tiền cực khổ kiếm được kiếp này để mua sự an nhàn cho con cháu mai sau.

Rất nhiều người cho rằng, nhất định phải đợi đến một lúc nào đó hoặc khi một chuyện nào đó đã xảy ra, mới có thể làm tiếp tục. "Ngày mai, mình sẽ tập thể dục"; "Ngày mai, mình sẽ tốt với anh hơn"; "Cuối tuần này, tụi mình dành thời gian ra ngoài nhé"; "Đợi về hưu rồi, tụi mình tha hồ mà hưởng thụ"...

Nhưng sự đời luôn biến đổi, hoàn cảnh cũng không thể liệu trước được, thực tế những vấn đề bất ngờ xảy ra nhiều vô cùng tận. Như vậy, chúng ta phải đối mặt với cuộc sống sao đây? Chúng ta không cần thiết đợi chờ một cuộc sống hoàn hảo không tỳ vết, cũng không cần thiết đợi cho đến khi tất cả mọi thứ đều ổn định. Muốn làm gì, bây giờ cứ bắt tay làm đi.

Một người mãi mãi không có cách nào đoán định tương lai của mình, cho nên không cần trì hoãn nghĩ về cuộc sống, cũng đừng keo kiệt bày tỏ tấm lòng, bởi vì cuộc đời này ngắn lắm.

Hãy nhớ, đừng bao giờ tạo cho mình có thời gian để hối tiếc. Người chết rồi không thể đòi lại, người còn sống thì chưa biết, điều quan trọng nhất, điều cần thiết nhất là nắm giữ hiện tại, mà trong lúc hai người dây dưa, nó đã vụt mất rồi.

Đời người ngắn ngủi mơ hồ, như một bài thơ đã tả:

"Cao thiên dữ nguyên địa,

Du du nhân sinh lộ;

Hành hành hướng hà phương,

Chuyển nhãn tức trường mộ."

(Trời đất mênh mông,

Dòng đời vô định,

Biết đi về đâu,

Nào hay thành mộ.)

Đời người là như vậy đó, chớp mắt đã thành niềm đau.

Có rất nhiều chuyện, trước khi bạn biết quý trọng, đã thành chuyện xưa. Có rất nhiều người, trước khi bạn động lòng, đã thành người cũ.

Đợi khi chuyện nuối tiếc xảy ra, rồi lại hối hận “Sớm biết như thế...” thì chẳng ích lợi gì đâu. “Lúc đó” đã trở thành quá khứ, người bạn thương cũng đã rời đi xa.

Thụy Điển có một châm ngôn: “Chúng ta già quá nhanh, nhưng lại khôn quá muộn.” Dù cho bạn có nhận ra hay không, cuộc đời vẫn luôn hướng về phía trước.

Thế giới này không bán thuốc hối hận, đã mất đi thì không thể nào trở về. Đem hi vọng gửi gắm “Đợi đến lúc tha hồ hưởng thụ”, mà lại không biết chúng ta đã đánh mất bao nhiêu hạnh phúc.

Đừng đợi đến lúc “có thể thở phào” hoặc “phiền phức đã qua đi”. Phần lớn những điều tốt đẹp trong cuộc sống đều ngắn ngủi và phù du, hãy hưởng thụ chúng, hãy trân trọng chúng, hãy đối xử tử tế với mỗi người xung quanh ta, đừng lãng phí thời gian mà chờ đợi một kết thúc có hậu cho những vấn đề của mình.

Hãy bước đến đi, đừng do dự!

Dịch: Khuyên
Tác giả: Hạ Nhĩ muội muội







Tình cảm phai nhạt theo dòng thời gian vô tình. Và hồi ức thì như một chiếc lồng giam, vào không được mà ra cũng khó. Tôi chỉ có một ước ao là về dài về lâu vẫn luôn vui vẻ.

Đôi khi bình tĩnh suy nghĩ lại, mới thấy thật ra chẳng có gì. Hạnh phúc này, bi quan này, những thứ có được này, những thứ mất đi này, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Thật ra đôi khi bị tổn thương cũng là một sự thu hoạch.

Mọi người đều từ trong tổn thương mà chậm rãi đứng dậy, vì tổn thương mà trở nên kiên cường.

Chúng ta không thể cứ mãi nép trong vòng tay của cha mẹ được.

Sẽ có một ngày, chúng ta phải học cách tự lập.

Bạn mới mười tám tuổi.

Bạn của tuổi mười tám sĩ diện, thích cậy mạnh, ưa gây sự.

Bạn của tuổi mười tám ngây thơ, ham chơi, yêu vu vơ.

Bạn của tuổi mười tám bướng bỉnh, bỉ bựa, không tin tình yêu.

Bạn của tuổi mười tám mạnh mẽ, kiêu ngạo, không nói đạo lý.

Bạn của tuổi mười tám nhõng nhẽo, rắc rối, tính trẻ con.

Bạn của tuổi mười tám ích kỷ, có lúc “hơi ấm đầu”.

Nhưng bạn của tuổi mười tám chỉ có thể khóc chứ không thể nhận thua.

Trên thực tế, nước mắt tồn tại để chứng minh “đau khổ” không phải là một loại ảo giác.

Bị tổn thương ư? Không sao cả. Đó chỉ thử thách dũng khí của bạn.

Thất bại ư? Không sao cả. Đó chỉ cổ vũ nghị lực của bạn.

Bị oan ư? Không sao cả. Đó chỉ rèn luyện tính nhẫn nại của bạn.

Rất nhiều thời điểm, chúng ta chỉ cần mỉm cười và nghĩ “Tôi làm được!”, tất cả mọi chuyện rồi sẽ theo ý ta.

Và tôi tin rằng, thật lâu thật lâu sau này bạn sẽ rất vui và hạnh phúc.

Trong bóng đêm, hãy cắn chặt răng nói “Tôi không sợ!”.

Ngọn lửa hi vọng sẽ thắp mãi trong lòng bạn.

Nhớ nhé! Chúng ta chỉ có thể khóc, chứ không thể thua.



on 19 tháng 2, 2014

Dịch: Khuyên
Nguồn: Qing Sina
Tác giả: Như Hoa Hoa Nhị Nhị





Cuối mỗi mối tình, là một cánh cửa thực tế mà người phụ nữ đi qua.       

Tình đầu khởi nguồn từ một ánh mắt, tim đập thình thịch, miệng cười chúm chím, không có ai chủ động trước. Chỉ có lòng rạo rực hẳn lên. Lúc băng qua đường, thừa dịp nắm lấy bàn tay bé nhỏ, sau đó nói bằng giọng trẻ con: “Anh yêu em.” Say men tình, lén lút viết thư tình, thế là bắt đầu một cuộc tình.

Mối tình thứ hai bắt đầu từ sự cảm động. Có thể là một chén cháo khi bị bệnh, có thể là chiếc ô đúng lúc khi trời mưa, hoặc có thể chỉ là một lời hỏi han. Ví như một người đàn ông lớn tuổi chịu xuống bếp nấu cơm cho người phụ nữ của mình. Không quan trọng ngon hay dở, quan trọng là có thể khiến cho gương mặt cà chua của người đàn ông trong mắt phụ nữ trở nên đáng yêu. Tóm lại, hành động thiết thực luôn đáng tin hơn những lời đầu môi. Dù sao cũng không có người phụ nữ nào muốn bệnh dài dài và phải một mình lục tủ tìm thuốc.

Mối tình thứ ba là với người giúp đỡ bạn trong công việc. Bạn đối mặt với một khách hàng khó chiều, bạn gặp phải ông chủ hà khắc, bạn đứng trước bước ngoặt sự nghiệp. Đột nhiên có một anh chàng đứng ra, giúp bạn giải quyết hết mọi vấn đề, lại còn hết lòng che chở cho bạn. Bạn sẽ phát hiện thật ra đàn ông công sở đáng tin cậy hơn những thằng cha lắm mồm ngoài đời nhiều lắm – đó là những kẻ chỉ biết “cá này ăn thế nào?”, “trứng này chiên làm sao?”, giống như những đứa trẻ nằm trong nôi, nhìn thì đáng yêu đấy, nhưng không thể chắp cánh cho bạn bay. Trong khi những người đàn ông có nghề nghiệp không chỉ cho bạn đôi cánh vững chãi, mà còn có thể nâng bạn bay cao. Cảnh đẹp ấy mà, chỉ có thể bay lên mới nhìn được toàn vẹn.

Mối tình thứ tư chưa chớm nở đã vội tàn. Bởi vì người phụ nữ lúc này đã trưởng thành, khôn ngoan và trở nên thực tế. Muốn biết người đàn ông này như thế nào, người phụ nữ thành thục chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra bảy, tám phần. Với một anh chàng trẻ con, người phụ nữ chỉ chơi đùa nhưng không coi là nghiêm túc, bởi vì đã quá thấu rõ cái tính ngây thơ này từ nhiều năm trước rồi. Nó có thể tạo nên niềm vui tạm thời, nhưng không thể mang đến hạnh phúc vĩnh cửu. Nếu chàng chu đáo yêu mình vô cùng, phụ nữ có lẽ sẽ cảm động, nhưng đồng thời cũng nhận rõ, một người đàn ông cả ngày chỉ biết quấn lấy vợ thì chẳng có tinh thần làm việc gì cả. Mà đàn ông không có việc làm thì thật quá kém cỏi, không muốn đi bên cạnh chút nào. Muốn có cuộc sống tốt hơn, chỉ nên đưa mắt dõi theo những cánh ưng đang sải cánh trên trời cao. Mà bọn họ ấy mà, không cần nói cũng biết, vô cùng bận rộn, bận đến mức nửa ngày mới có thời gian trả lời một tin nhắn. Lúc này, người phụ nữ đành cười khổ, đàn ông trên đời chỉ có thế thôi. Tuổi trẻ lãng mạn, xế chiều... lãng xẹt, chẳng thú vị tí nào...

Phụ nữ càng yêu càng thực tế, càng trải đời càng khó yêu ai. Đôi mắt sắc sảo ấy chỉ cần liếc một cái là khiến đàn ông đỏ bừng mặt.

Sở dĩ không yêu nữa, là vì không tìm thấy người đàn ông hợp với mình. Sở dĩ khiến đàn ông xấu hổ, là vì người phụ nữ có đủ bản lĩnh sinh tồn, tuy rằng cái bản lĩnh ấy là do đàn ông dạy ra.

Đừng trách phụ nữ thực tế. Phụ nữ thực tế vì từng bị tình yêu tổn thương, bị cuộc sống mài giũa. Thật ra sâu trong lòng người phụ nữ luôn thầm mong mỏi, mong mỏi một ngày có một người giống như mình vẫn không ngừng hi vọng dẫu trải qua bao thăng trầm. Cũng chỉ có đàn ông như vậy mới hiểu được vì sao phụ nữ lại thực tế.

Chỉ có đàn ông hiểu được vì sao phụ nữ thực tế, mới có thể khiến cho phụ nữ chờ mong cuộc sống thực tế.
Dịch: An Khuyên
Nguồn: Trung Quốc thi phú




Một ngày trong lúc quét dọn, thấy con gái bước vào phòng, tôi nói với con: “Con yêu, con giúp mẹ cầm cái ki đến được không?

Con dạ rõ to, không lâu sau đưa cái ki cho tôi: “Mẹ ơi, phải cái này không ạ? Mẹ cầm lấy đi.

Ừ, đúng rồi, cảm ơn con nhé!

Không có gì đâu ạ!” Con vui vẻ bước ra khỏi phòng, rồi đột nhiên quay đầu nhìn tôi nói thật to: “Mẹ, đây là việc con nên làm mà!” Tôi ngẩng đầu nhìn con đầy sững sờ.

Con gái đã đi còn biết ngoảnh lại nói với tôi “Đây là việc con nên làm!”, khiến cho tôi vui lắm. Thử hỏi có mấy người chúng ta đã nói qua câu “Đây là việc nên làm!” chứ?

Đối với ba mẹ cực khổ trăm bề nuôi chúng ta lớn lên, không mong báo đáp, khi chúng ta vì ba mẹ làm chút chuyện nhỏ, ba mẹ đã vui rơn người. Thử hỏi chúng ta có mấy người mở miệng nói câu “Ba mẹ, đây là việc con nên làm mà!”?

Đối với chồng hay vợ mình, từ lúc mới yêu đến khi dắt tay nhau bước vào hôn nhân, trở thành người nhà của nhau, trải qua mấy năm sống chung, đã không còn thứ tình cảm kích động của thời mặn nồng. Hôn nhân cứ thế trôi qua trong vô vị. Thứ tăng lên chẳng qua chỉ là nỗi oán giận, trách móc, bắt bẻ lẫn nhau xem ai bỏ ra nhiều hơn. Thử hỏi có mấy người nói được với người yêu “Chúng ta là vợ chồng, đây là việc anh/em nên làm mà!”?

Đối với bạn bè có duyên quen biết, hiểu nhau, quý nhau, khi trong lòng có chuyện buồn bực, phiền nhiễu, bạn luôn là đối tượng để ta trút nỗi niềm. Và lúc nào bên chúng ta cũng có một, hai người bạn thân tri kỉ. Khi chúng ta giúp bạn làm vài chuyện trong khả năng, thử hỏi có mấy người nói ra câu “Chúng ta bạn bè nhiều năm, chút việc nhỏ chẳng đáng gì, đây là chuyện tớ nên làm mà!”?

Đối mặt công việc, khi chúng ta vì cuộc sống mà vất vả bôn ba, đổ mồ hôi sôi nước mắt, thử hỏi có mấy ai tự nhủ trong lòng: “Đừng oán trách, đây là việc mình cần làm mà!

Khi chúng ta bỏ ra nhiều nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu, khi chúng ta đem chính mình so sánh với người khác, khi chúng ta cảm thấy bất bình, giận dữ, tủi thân, thử hỏi có mấy ai nghĩ đến kỳ thật có vài việc chúng ta nên làm mà không cần hồi báo.

Tôi nhìn con mà cảm thấy hổ thẹn. Tôi không hiểu trong khi con tôi lại rõ ràng. Trong xã hội hiện đại này, tuy chúng ta không thể hồn nhiên như con cái, tuy chúng ta phải đối mặt với áp lực rất lớn của cuộc sống, với những mệt mỏi trăn trở hàng ngày, nhưng chúng ta vẫn có thể san sẻ những việc cần làm, những gì thuộc về trách nhiệm nghĩa vụ của chúng ta. Yêu thương những người bên cạnh, đấy mới chính là việc chúng ta cần làm.




Xin chào mọi người, là Khuyên đây ^^

Hôm nay Khuyên trở lại với một dự án mới. Như tiêu đề, là CÀ PHÊ TÂM LINH. Đây là tuyển tập những bài viết có tính chất về tâm lý xoay quanh mối quan hệ của con người trong cuộc sống, cũng như trong nội tại bản thân ta. Có chút giáo điều nhưng không sáo rỗng :D. Các bài được tập hợp từ nhiều nguồn, nhưng đa phần xuất phát từ diễn đàn Cà phê tâm linh, nên Khuyên xin dùng cái tên này cho cả tuyển tập. Hãy pha một tách cà phê thật ngon và bắt đầu đọc, bạn nhé ; )




Tuyển tập: CÀ PHÊ TÂM LINH
Thể loại: tâm lý học
Dịch: An Khuyên Khói Lửa @ Cuộn lên


MỤC LỤC


Kỳ duyên của gió
Chuyện hai người
Gặp phải em là duyên của tôi
Vì sao chúng ta dễ bị “bad boy” hấp dẫn?
Lòng so đo, thì chỉ thấy khắp nơi toàn oán hận
Đời người phụ nữ không thể đi sai 17 bước
7 suy nghĩ “tự ngược” khi yêu
3 loại thái độ quan trọng nhất trong cuộc sống
Đàn ông xin lỗi là tình yêu, phụ nữ tha thứ là nghệ thuật
Yêu người, người yêu, biết chọn đàng nào?
Tại sao tình yêu thiện nam tín nữ lại biến thành si nam oán nữ?        
Chia tay đừng hỏi tại sao
Tình cảm không thể thử, tình cảm phải kiên trì
Đời như khách qua đường
Biết đủ là hạnh phúc
Cuộc sống là một loại chịu đựng
Tại sao không dám nói NO?
Hỏi một chút: Có mệt không?
Đồng tâm mới có thể đồng hành
Những lý do kết hôn “củ chuối” nhất
Ôm đại biểu cho điều gì?
Đàn bà hút thuốc, đàn ông vừa yêu vừa hận
Tiền bạc và tình yêu, cái nào đem lại cảm giác an toàn cho phụ nữ?
Tại sao chúng ta yêu sai người?
Người xa lạ trong gương
Những điều trải qua mà đau đớn lòng
Tha thứ cho con, bây giờ con mới hiểu được
10 tuyệt chiêu đánh bại tiểu tam
Cuộc đời phải học 10 chữ NHẪN
17 điều về áo cưới có thể bạn chưa biết
6 chiêu trở thành vợ tốt của đàn ông
Kết hôn với đại thúc

...

Mục lục có thể thay đổi tùy theo chủ ý của Khuyên. Bài dịch không theo thứ tự.

Khuyên không hề bỏ Mi Lan Trì. Đó là "kế hoạch mười năm" của Khuyên và Bướm. Vì văn phong quá khó nên tạm dừng lấy sức, khi HP full rồi sẽ tiếp tục ngay thôi ;
on 13 tháng 2, 2014

CÓ BẠN GÁI ĐỪNG QUÊN MỜI EM ĂN CƠM NHEEEEEEEEEEE!


Tựa gốc: 有女朋友忘了請我吃
Sáng tác + Trình bày: A Tứ 阿肆




Tính cách của anh làm em rất mê mẩn
Cho nên em tiếp cận với anh làm anh chú ý đó
Rồi thì em trở thành “anh em tốt” của anh
Trong sách nói con trai chuyện gì cũng nghĩa khí
Mỗi tình yêu là không thể sẻ chia
Em cũng tí tởn học theo
Để rồi nói với anh rằng:

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Cùng lắm là miệng uống bia mà lòng đắng nghét

“Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!”
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Cái tính của anh thật ra cũng tạo cho người ta xa cách đó
Từng lấy dũng khí tiến lại gần, nhưng lại sợ mất đi nên đành thôi
Cứ thế che giấu bí mật sắm vai “anh em tốt” của anh
Trong sách nói con trai chuyện gì cũng nghĩa khí
Mỗi tình yêu là không thể sẻ chia
Em cũng tí tởn học theo
Để rồi nói với anh rằng:

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Cùng lắm là miệng uống bia mà lòng đắng nghét

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm nheeeeeeeeeee!
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Lời thú nhận ấy cứ coi như gió cuốn mây bay đi
Để rồi thốt ra một câu ngu đẳng cấp:
Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm!
Như vậy mới không tạo áp lực cho anh.             

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm!
Cùng lắm là miệng uống bia mà lòng đắng nghét

Có bạn gái đừng quên mời em ăn cơm!


.
.
.


Mà “em yêu anh” là một niềm tiếc nuối... hoàn mỹ.



Dịch bởi An Khuyên Khói Lửa @ Cuộn lên




VẼ 《画》

Ca sĩ: Triệu Lôi
Dịch: An Khuyên Khói Lửa



Vẽ một ánh trăng sáng lên màn đêm tịch mịch
Vẽ một tôi nghêu ngao dưới bóng trăng ngà
Vẽ một ô cửa sổ cho căn nhà hiu quạnh
Lại vẽ một chiếc giường, có cô gái đứng kề bên
Vẽ tiếp một chiếc chăn viền hoa
Vẽ bếp lò và củi đốt
Chúng ta cùng sống bên nhau

Vẽ một đàn chim vây quanh tôi
Vẽ tiếp đồi núi chập chùng xanh biếc
Vẽ lên sự tĩnh lặng và an lành
Mưa lất phất rơi trên ruộng lúa

Vẽ cầu vồng em có thể chạm tay
Vẽ bầu trời sao đời đời tồn tại
Vẽ con đường nhỏ quanh co bất tận
Có người xuất hiện cuối cơn mơ

Vẽ dáng khoan thai của mẹ
Cả những tranh cãi có thể dùng gôm xóa
Vẽ bốn mùa lương thực đủ đầy
Người thong dong không lo không nghĩ

Tu tu tu tu tu tu tu tu...

Tôi không có cục gôm có thể xóa đi tranh cãi
Chỉ có một cây bút vẽ nỗi cô đơn
Trăng đêm đó cũng không còn sáng nữa
Chỉ có một thằng nhỏ sầu muộn đứng hát ca

Vẽ một ánh trăng sáng lên màn đêm tịch mịch...