on 21 tháng 12, 2016

Càng tuổi già lại càng nhạy cảm, dễ lồng lộn lên vì một vài chuyện. Chắc phải tập giống mẹ mỗi sáng tụng Chú Đại Bi để an lòng.

Có chuyện nhưng không nói, không muốn nói chứ không phải thấy người ta cười hê hê liền cho rằng người ta không có chuyện gì rồi ngồi trách móc than vãn sao đời khổ quá. Khổ, ai chẳng khổ. Trúc trắc, ai chẳng trúc trắc. Nhưng niềm riêng mỗi người mỗi người tự giữ, nhân quả tự gây tự chịu, hà cớ gì dăm ba giây lại than với hờn. Thấy mệt không?

Dạo này sống lắng lại nhiều. Cũng chẳng muốn đi đâu, chỉ muốn vùi mình ở nhà, sau những ngày vật vã vì công việc. Nhiều lúc ước gì chỉ có mỗi mình mình ở nhà, muốn làm gì thì làm, đừng ai lên tiếng, đừng ai kêu réo. Thế giới mà không có âm thanh thì tốt quá.

Không có âm thanh thì tốt quá...