Độc nhất nam nhân tâm - Chương 7a

on 12 tháng 9, 2011


Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 7a



Nàng đã chết rồi sao?


Chắc là vậy!


Nhưng......


Mông Mông hoang mang nhìn thứ loang lổ giống nóc nhà kia một hồi lâu, sau đó chậm rãi ngồi dậy, càng thêm mông lung nhìn ngó xung quanh, còn có bàn ghế, giường, cửa chính và cửa sổ......


Vì cái gì thiên đường lại giống phòng trọ?


Còn có cha, mẹ, nhị ca cùng đệ đệ, bọn họ ở nơi nào?


Nàng rốt cuộc đang ở đâu?


Lấy tay vò đầu, đôi mi nhíu chặt, nàng lâm vào suy tư, nhớ lại lúc nhảy xuống vách núi, cũng không biết vì sao bất thình lình bị mất đi tri giác, khi hồi phục rõ ràng ý thức thì đã ở nơi này......


Nàng đột nhiên cảm thấy không khí toàn thân bị rút sạch.


Chẳng lẽ đây là địa ngục?


Nàng đã làm sai điều gì mà bị quẳng vào đây?


Không có, nàng tự nhận bản thân chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm à!


Vậy thì tại sao nàng lại bị bắt vào địa ngục?


Không phải Ngưu đầu Mã diện bắt sai người chứ?


Nghĩ đến đây, nàng hoảng sợ lập cập đứng lên, lập tức nhảy xuống giường muốn đi tìm Ngưu đầu Mã diện nói chuyện rõ ràng. Chân vừa mới chạm xuống đất, cửa liền tự động mở ra, nàng tưởng là Ngưu đầu Mã diện đến thông báo cho nàng biết đã bắt sai người, không ngờ lại thấy một người quen đến không thể nào quen hơn đang tiến đến.


“Tướng công, chàng chàng chàng...... Như thế nào chàng cũng ở đây?” Nàng kinh hãi hét lớn.


“Chẳng lẽ bọn cường đạo đó đuổi giết chàng?” Bởi vì nàng nhảy xuống vách núi, cho nên bọn họ không cam lòng sao?


Quân Lan Chu thờ ơ nhìn nàng, sau đó đem một bộ y phục mới tinh tươm đặt lên trên bàn. “Nàng chưa chết.”


“A? Thiếp chưa chết?” Nàng càng ngạc nhiên há hốc mồm. “Sao vậy?”


Quân Lan Chu không có trả lời nàng, chỉ quay lưng bỏ ra ngoài, để lại Mông Mông đang đau khổ nghiềm ngẫm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Chắc là bọn cường đạo này thật sự biết võ công, cho nên khi nàng nhảy xuống vực, bọn họ cũng thi triển khinh công bắt nàng trở về. Tại thời điểm nàng bất tỉnh hôn mê, liền thay phiên nhau cưỡng hiếp, sau đó thỏa mãn lau khô miệng rời đi, bỏ lại nàng ở nơi này chờ chết. Tướng công vì muốn bảo trì phong độ nam nhi, cho nên quay lại tìm nàng, do đó, nàng mới ở đây.


Thì ra là thế, có phải nàng đã mất đi sự thanh bạch rồi không?


Vừa nghĩ đến đây, nàng bắt đầu luống cuống tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy chén trà đang đặt trên bàn, lập tức đi lại đập chén trà xuống đất, sau đó nhặt lên mảnh sứ sắc cạnh nhất, không chút do dự hướng đến yết hầu......


“Nàng muốn làm gì?”


Nàng có chút kinh ngạc, bởi vì vừa mới một khắc trước không có ai, nháy mắt đã thấy Quân Lan Chu xuất hiện, một tay cầm khay trà, một tay nắm chặt cổ tay đang giữ mảnh vỡ của nàng.


“Thiếp đã mất đi thanh bạch, không có mặt mũi tiếp tục sống trên đời!”


“Không có.”


“Chàng không cần an ủi thiếp. Nhất định như thế, nếu không bọn cường đạo sao có thể buông tha cho thiếp?”


“Bọn họ đã chết.”


“Không cần gạt thiếp, bọn họ làm sao có thể tự dưng mà chết. Nhất định là sau khi vũ nhục thiếp đã rời đi!” Nàng một mực bảo vệ ý kiến của mình.


Quân Lan Chu nheo nheo mắt, sau đó một tay hắn đặt khay xuống bàn, lại cầm mảnh nhọn trong tay nàng quăng đi, sau đó ôm lấy thân thể nàng đặt xuống giường, bản thân hắn cũng cởi giày leo lên, gắt gao siết chặt nàng.


“Tướng công, chàng...... chàng muốn làm gì?”


“Chứng minh nàng không bị mất đi thanh bạch, và nam nhân đầu tiên của nàng là ta.”


Rất lâu sau đó --


“Có đau không?”


“Đau...... Rất đau!”


“Chảy máu không?”


“Có, có máu!”


“Như vậy, nam nhân đầu tiên của nàng là ta?”


“Vâng.”


“Tốt, ta đi phân phó tiểu nhị giúp nàng chuẩn bị nước ấm. Ngâm thân trong đó, sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”


Dứt lời, hắn hạ chân xuống giường mặc quần áo.


“...... Tướng công.”


“Sao?”


“Thiếp còn tưởng là chàng ‘không được’!”


“......”


~.~


Nàng đang chảy nước miếng.


Ánh mắt tham lam lưu luyến nhìn một bàn đầy thức ăn, nước miếng của nàng cũng càng lúc càng nhiều, cơ hồ có thể dìm chết cả vùng ngoại thành.


“Mau ăn đi!”


“Nhưng...... Nhưng tướng công, chúng ta...... có đủ khả năng chi trả không?”


Quân Lan Chu không nói, chỉ yên lặng lấy một tập giấy đưa cho Mông Mông. Mông Mông nghi hoặc mở ra xem, không nhịn được kinh hô, đó là cả xấp ngân phiếu, tối thiểu cũng vài vạn lượng.


“Cái này...... ở đâu ra?”


“Lúc xuất môn, mẹ đã đưa ta.”


Của mẹ đưa?


Vậy tại sao không khi nào động tới!


“Nhưng nhưng nhưng...... Nhưng vì sao chàng không lấy ra dùng?”


“Ta có dùng.”


“Có sao? Lúc nào?”


“Mua bánh bao.”


Mông Mông, không biết nên khóc hay cười, cúi đầu nhìn ngân phiếu trước mắt, mỗi một tấm ít nhất cũng hơn một nghìn lượng. Chàng là dùng một nghìn lượng này để đi mua bánh bao?


“Nhưng, tướng công à, chàng hiển nhiên cũng có thể ăn nhiều hơn một chút, mặc nhiều hơn một chút mà!”


“Không cần, chỉ cần không để bụng đói là được, cần gì phải ăn no. Quần áo chắp vá vài miếng cũng có thể mặc tốt, mặc đẹp để làm gì.”


Mông Mông trừng mắt, hơn nửa ngày sau rốt cục cũng hiểu được.


Tướng công của nàng không nghèo, chỉ là quá tiết kiệm, mà không phải loại vừa, chính là vô cùng hà tiện, hết sức hà tiện. Không, nói hà tiện thật sự là quá hàm súc rồi, hắn căn bản chính là keo kiệt đáng chết!


Vì thế, không hé răng nói nửa lời, nàng đem ngân phiếu trả lại cho Quân Lan Chu, sau đó bắt đầu cắm cúi ăn, lùa hết thức ăn vào miệng.


Nhưng là chưa được mấy miếng, nàng phát hiện ra Quân Lan Chu nãy giờ không động đũa.


“Tướng công, chàng vì sao không ăn?”


“Ta vừa ăn nửa cái bánh bao, không có đói.”


“Nhưng một mình thiếp làm sao ăn hết!”


“Dư thì đóng gói lại, trên đường có thể từ từ ăn.”


Mông Mông há miệng không tin nổi. Hồi lâu sau, nàng buông đũa, không ăn nữa.


“Ăn tiếp đi?”


“Chàng là tướng công, thiếp là thê tử. Tướng công không ăn, thê tử có thể nào ăn?”


Quân Lan Chu nhíu mày, tức thì cầm đũa lên. “Được rồi, ta ăn, nàng cũng mau ăn đi!”


Hắn gắp một đũa rau xanh, Mông Mông cũng theo đó gắp rau ăn, sau đó dừng lại nhìn hắn.


“Sao lại ngừng?”


“Chàng ăn cái gì, ta ăn cái đó!”


Lông mày Quân Lan Chu xoăn tít lại. Một lát sau, hắn mới giơ đũa gắp đùi gà, Mông Mông lập tức cũng gắp lấy đùi gà, vội vã cắn ăn.


Cứ như vậy, hắn ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó. Hắn dừng lại, nàng cũng dừng lại. Hắn tiếp tục ăn, nàng cũng tiếp tục ăn. Thậm chí hắn uống một ngụm trà, nàng cũng theo đó uống một ngụm trà. Cho đến khi nàng buông đũa không hề gắp theo hắn, hắn cũng hạ đũa xuống.


“No rồi?”


“Không, phải nói là sắp chết vì phình bụng!”


Vì thế, hắn không ăn tiếp nữa. Những thứ còn dư, toàn bộ gói lại.


“Tướng công, đừng nhanh như vậy đi được không? Bụng thiếp căng to đến mức không đi nổi!”


“Ừ, ta gọi tiểu nhị tiếp thêm một bình trà ngon, chờ nàng khỏe rồi lên đường.”


Một lát sau, tiểu nhị đưa trà tới, Mông Mông đang định hỏi Quân Lan Chu một số chuyện, chẳng hạn như hắn đang nghĩ gì trong đầu, rồi tại sao lại đãi nàng một bữa ngon hoành tráng như thế, bỗng dưng nghe thấy một đoạn đối thoại “thú vị” từ bàn kế bên.


“Ai lừa ngươi, toàn bộ đi đời nhà ma.”


“Toàn bộ đi đời nhà ma? Hơn ba trăm người đều đã chết?”


“Chính là như thế, ba trăm người, không sót một ai!”


“Chết thật tốt!”


“Đúng vậy, nơi này của chúng ta rốt cuộc cũng có thể trở lại bình yên!”


“Bọn thổ phỉ chết tiệt quấy phá dân chúng đã nhiều năm, cuối cùng cũng bị báo ứng!”


“Nghe đâu bọn họ chết rất thảm!”


“Thảm thế nào?”


“Ta cũng không rõ, chỉ biết là sau khi bộ khoái nhìn thấy trở về, đến bây giờ vẫn còn ói mửa không thôi!”


Nghe đến đó, Mông Mông lập tức kéo kéo ống tay áo của Quân Lan Chu.


“Tướng công.”


“Chuyện gì?”


“Là chàng?”


“Ừ.”


“Thật là lợi hại!” Mông Mông tràn đầy ngưỡng mộ. “Cái đó là gì thế?”


“Khóc chết ngươi.” Quân Lan Chu thản nhiên trả lời.


“Là ý gì?”


“Một mực khóc đến chết.”


“Chỉ đơn giản như vậy?”


“Không, trước tiên khóc đến lồi mắt, tiếp đến khóc đến tróc lưỡi, lại khóc đến dạ dày thật đau, sau đó khóc đến toàn bộ nội tạng......”


Khó trách bộ khoái kia không dừng được ói mửa. Cái cảnh này chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ tởm lợm lắm rồi.


“Đủ rồi!” Mông Mông một tay vuốt cổ, một tay che miệng, cảm giác như muốn buồn nôn, thật khó chịu. “Lại là đệ đệ của chàng sáng chế?”


“Ừ.”


Mông Mông biểu tình nhợt nhạt, mở miệng nói. “Tướng công, đệ đệ của chàng khẳng định là một đứa trẻ rất ngoan độc!”


Quân Lan Chu không bảo gì, chỉ chậm rãi uống trà. Cho đến khi bình trà vơi hơn nửa, Mông Mông mới đứng dậy.


“Được rồi, chúng ta đi thôi!”


“Ừ.”


Sau khi thanh toán xong xuôi, bọn họ rời khỏi quán ăn, thẳng hướng đến quán trọ đối diện, Mông Mông muốn đi lấy hành lý, tủ sách rồi mới lên đường.


“Tướng công.”


“Sao?”


“Hôm nay chúng ta ngủ ngoài đình miếu ngoài thành, hay là tiếp tục lên đường rồi mới tìm chỗ nghỉ?”


“Không, chúng ta không ngủ ngoài đình miếu, cũng không ở nơi hoang vu.”


“Thế ngủ nơi nào?”


“Quán trọ.”

 

“...... Tướng công, chàng rốt cuộc có chỗ nào không khỏe?”



4 nhận xét :

loveyou nói...

hjhj...đau bụng với vợ chồng nhà này
thanks

Nặc danh nói...

Thanks ban.

Nặc danh nói...

thanks.

Unknown nói...

cám ơn

Đăng nhận xét