Triền miên
Tên gốc: 《缠绵》
Tác giả: Địch Ân Ân 狄恩恩
Thể loại: nam x nam, thần tiên
Chương 4 - 5- 6
4. Đấu ưng
Sáng sớm, chim hót véo von.
Rắn Nhỏ phá lệ không bò lại giường, bởi vì hắn phát hiện có thứ còn vui hơn Quảng Đức Tinh Quân.
Đỉnh núi có cái tổ chim ưng, ở trong có hai con ưng nhỏ vừa mới lột xác, lông xù lên thật là thú vị.
Rắn Nhỏ bò đến bên cạnh cùng bọn họ nói chuyện phiếm.
“Chi chi chi chi.” (Buổi sáng tốt lành a) Ưng Nhỏ nói.
“Tê tê tê tê.” (Buổi sáng tốt lành a) Rắn Nhỏ đáp.
“Chi chi chi chi chi chi chi chi chi?” (Cậu từ sơn động ở dưới leo lên hả? )
“Tê tê.” (Đúng rồi)
“Chi chi chi chi chi?” (Ở dưới đó vui không?)
“Tê tê tê tê tê tê tê?” (Không muốn tự mình đi xem à?)
“Chi chi chi chi chi chi chi.” (Chúng tớ còn chưa bay được đâu.)
“Tê tê tê tê.” (Tớ cũng không thể.)
Cứ thế, hai ưng một rắn tán gẫu đến chẳng còn biết trời trăng mây nước gì nữa.
Cho đến khi có một bóng đen khổng lồ bay vòng vòng trên đầu Rắn Nhỏ, Rắn Nhỏ mới cảm thấy có gì đó không đúng. Trời sao lại tối nhanh như vậy?
Ngẩng đầu nhìn lên, tiêu rồi, một con chim ưng khổng lồ đang vẫy cánh điên cuồng, đôi mắt vàng khè phẫn nộ trừng lớn, nhìn như có vẻ muốn lập tức xông tới trước mặt Rắn Nhỏ.
Cũng khó có thể trách tại sao con chim này lại giận dữ như thế. Thử hỏi vào sớm tinh mơ, một con rắn nằm cạnh bên tổ ưng, nhìn thế nào cũng thấy là có ý đồ đen tối.
Một tiếng thét dài, chim ưng vù vù bay tới muốn mổ vào đôi mắt Rắn Nhỏ.
Rắn Nhỏ thất kinh!
Đánh lén!
Thật là đê tiện!
Vội vàng tránh đi, Rắn Nhỏ vươn cổ, phẫn nộ lè lưỡi, ngoạc mồm. “Tê tê tê tê tê, tê tê tê tê tê?” (Không có đạo lý a, vì sao lại tấn công ta? )
Chủ ý muốn làm hại con ta, cắn xé con ta chính là ngươi, Ưng Bố không thèm đếm xỉa, mở một bên cánh, quét nhanh về phía Rắn Nhỏ.
Rắn không phát uy, ngươi cho ta là cọng mì à!
Xá Nhi tức tối.
Thân mình uốn éo, lại vọt tránh đi.
Khi Ưng Bố đảo vòng lại, trước mặt đã không còn là con rắn nhỏ, mà là một đứa bé khoảng chừng năm, sáu tuổi.
Ấy ấy, y có hoa mắt không, vừa mới nãy là rắn, vì sao hiện tại đứng trên vách đá lại là người?
Lơi dụng cơ hội đối thủ đang do dự, Xá Nhi vội tiến lên, đánh móc sau gáy. Ưng bố còn chưa kịp phản ứng, Xá Nhi đã chế trụ hai chân của nó.
Quảng Đức Tinh Quân rời giường, rửa mặt, tập thể dục buổi sáng xong xuôi, mới đi tìm tiểu quỷ bướng bỉnh của mình. Đứa nhỏ này càng lúc càng tinh quái, mỗi ngày lên cây đánh chim, xuống nước bắt cá, không chuyện ác nào không làm, nó vẫn còn chưa đến sáu tuổi à.
Thật là phiền chết đi được!
Vừa mới bước khỏi cửa đã nghe thấy tiếng la hét vọng trời xanh của Ưng Bố, bình tĩnh nhìn lại, Xá Nhi đang tóm chặt lấy hai chân của chim ưng, khiến nó chật vật làm thế nào cũng không thoát ra được.
Cho dù có bay lượn cao thấp, hay là điên cuồng xoay vòng tròn, Xá Nhi vẫn giống như đinh ghim chặt trên người. Con ưng kia đã vần hắn trên cao thật cao không biết đã bao lâu, tuyệt vọng hú lên từng hồi dài. Trời ạ, đứa nhỏ này ở đâu ra đây, không nên quái vật như vậy chứ, lên cao như thế còn chưa sợ.
Quảng Đức Tinh Quân nhàn nhã nhìn ngó một lát, sau đó quay trở vào trong hang, Cũng đúng lúc Xá Nhi cần có tọa kỵ (vật cưỡi – bạn nào chơi game online chắc quen ha ^^), ngoan ngoãn mà hưởng thụ đi.
Ưng Bố tuyệt vọng. Hưởng thụ cái mốc xì! Nào lại có người bảo bọc con cái như thế, làm vậy chính là tự tay giết con mình đấy, hắn có biết thế nào là dạy dỗ con cái không.
Hai chén trà sen nghi ngút khói được đặt trên bàn.
Xá Nhi tóm chặt hai chân của Ưng Bố kéo vào.
“Thanh, ta bắt được con chim. Trưa nay, chúng ta hấp ăn đi.”
Phạch phạch phạch, Ưng Bố vỗ cánh kháng nghị. Ta không phải thứ để ăn nha. Ưng khả sát bất khả nhục (thà chết chứ không chịu nhục), không nên khi dễ Ưng ta như thế.
“Ừ, hay là hầm đi, cho thêm chút hồi, chút quế nữa. Chứ nấu cả ngày, thịt sẽ thối mất.” Quảng Đức Tinh Quân ngẫm nghĩ vẻ rất nghiêm túc.
Phạch phạch phạch, khốn khiếp, có tin ta đập đầu vào tường tự sát không hả? (Ưng đại ca, không phải là bị dọa đến điếng hồn đó chứ, ngươi có tự sát hay không cũng đâu ngăn được người ta ăn thịt ngươi. -- lời bác tác giả)
“Nhưng mà nếu không có Ưng Bố, thì hai con Ưng Nhỏ kia sẽ không bao giờ biết bay.” Một lát sau, Quảng Đức Tinh Quân lại mở miệng.
Phạch phạch phạch, cha con chia lìa, một xác ba mạng, đúng là bi kịch nhân gian a.
“Vậy thả nó đi.” Xá Nhi nghe xong liền thả tay ra.
“Không cần nóng vội.” Quảng Đức Tinh Quân cười nhìn chim ưng, “Thế nào? Ngươi thấy sao hả? Làm tọa kỵ của ta và Xá Nhi, ngươi có thể trở về.”
Cha con các ngươi chỉ biết bắt nạt người khác, có chừa đường lui cho ta không. Ưng Bố bất mãn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Từ trong tay của Quảng Đức Tinh Quân phát ra một sợi dây tơ tằm, “Xá Nhi, buộc vào chân nó.”
Sau khi thắt xong dây, tượng trưng cho thân phận chủ nhân của Xá Nhi, Ưng Bố bay về tổ.
Xá Nhi đánh một cái “chóc”, nhào vào trong lòng Quảng Đức Tinh Quân. “Thanh, tôi có thể bắt được ưng, tôi có giỏi không?”
“Ừ, Xá Nhi của ta, là con rắn dũng cảm nhất nhất.” Quảng Đức Tinh Quân cười, nâng tiểu xà đặt lên vai.
5. Lột da
“Đem gà, thỏ nhốt vào trong chuồng, tổng cộng có ba mươi lăm cái đầu, chín mươi tư cái chân. Hỏi: số lượng gà, thỏ là bao nhiêu?”
. . . . . .
Rắn Nhỏ mơ màng ngồi cắn bút lông. Gà, thỏ đem nhốt vào trong chuồng, có phải là để nấu cho mình ăn không?
Thịt gà hấp gừng, thịt thỏ sốt cà. . . . . . Ặc, nước miếng không ngừng chảy ra. . . . . .
Quên đi, gà thỏ nhốt trong chuồng quá ư là khó, giải đề khác thôi.
“Giáp và Ất là hai đứa trẻ chăn trâu. Giáp viết: “Dê. . . . . .”
Dê! Rắn Nhỏ chịu không nổi, vứt bút lông sang một bên.
Thanh, vì cớ gì anh phải hành hạ tôi như vậy, để tôi giải mấy cái đề quá khó, lại còn chêm vào nào gà, nào thỏ, nào dê nữa chứ.
Đề gì mà toàn đồ ăn, khiến người ta phải phát thèm.
Vì thế, khi Quảng Đức Tinh Quân trở về, chỉ thấy tờ giấy chép đề cho Xá Nhi, đã bị nước miếng của Xá Nhi thấm ướt nhem, không có nửa chữ đáp án, trong khi Rắn Nhỏ gối đầu lên tay, ngủ thiếp đi trên bàn học.
“Xá Nhi, dậy, dậy.” Quảng Đức Tinh Quân đánh thức Xá Nhi, “Không giải đề à?”
“Không giải! Không giải! Cái gì mà gà có mấy đầu, thỏ có mấy chân, gà và thỏ tổng cộng có bao nhiêu chân, có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Xá Nhi. Phúc hữu thi, thư khí tự hoa, bất học vô thuật thị thảo bao. (Trong lòng có sách vở, mặt mày tất sáng sủa, còn dốt nát không chịu học thì chỉ là một nhúm cỏ úa.) Em cũng đã lớn rồi, nên học một ít.”
Quảng Đức Tinh Quân tự ngẫm bản thân không lỗi thời, cũng không phải muốn Xá Nhi đâm đầu vào học, cho nên mới chọn ra một vài đề số học cho y, không ngờ là Xá Nhi cũng vẫn không chịu học.
“Không muốn học, không muốn không muốn học!” Xá Nhi liều mạng lắc đầu.
Ngang bướng! Quảng Đức Tinh Quân làm động tác muốn đánh, tay giơ lên, nhưng lại không hạ xuống được. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng thật sự đánh y.
“Ngồi xuống, ta chỉ cho em, chỉ xong rồi mà không làm, sẽ bị đánh đòn!” Quảng Đức Tinh Quân hạ lệnh.
“Cứ đánh đi, tôi không học đâu.” Rắn Nhỏ nhắm nghiền mắt, hàng mi dài không ngừng run run, bộ dạng giống như sẵn sàng chờ bàn tay giáng xuống, thật làm cho người ta vừa tức vừa thương.
Cánh tay lại đưa lên, còn chưa hạ xuống, Rắn Nhỏ đột nhiên thét lên: “Đau quá!”
Sau đó, nằm trên đất lăn lộn.
Làm bộ gì chứ, ta còn chưa có ra tay mà.
Trong chớp mắt, Rắn Nhỏ hồi phục nguyên hình, lăn dài trên đất.
Quảng Đức Tinh Quân lúc này mới cảm thấy không đúng, đỡ Rắn Nhỏ dậy thì thấy Rắn Nhỏ đang lột da.
Bình thường thì hàng năm, rắn lột da ba, bốn lần, nhưng Rắn Nhỏ từ khi đi theo Quảng Đức Tinh Quân đến nay, chưa từng trải qua một lần, Quảng Đức Tinh Quân còn cho rằng rắn bị tưới nước tiên lộ lên thân sẽ không bị lột da, nào ngờ có hôm nay.
Rắn Nhỏ đau không chịu được, nức nở rên hừ hừ, Quảng Đức Tinh Quân không biết phải làm sao, chỉ biết dùng tay nhẹ nhàng vỗ về y, xót xa gọi tên Rắn Nhỏ: “Xá Nhi! Xá Nhi!”
Rắn Nhỏ vẫn không dứt cơn đau, Quảng Đức Tinh Quân lại bắt đầu thề thốt lung tung, nào là về sau không cần học nữa, ngày ngày đi chơi, nào là muốn dẫn Rắn Nhỏ đi khắp cùng trời cuối đất, nào là muốn dẫn Rắn Nhỏ xuống đáy biển ngắm Long cung… Lời lẽ chắp vá không hoàn chỉnh, lung tung cả lên, sau đó lại luống cuống moi từ ống tay áo ra một vài bảo bối cho Rắn Nhỏ ăn. Cứ như vậy, cho đến lúc trời phủ bóng đêm, đau đớn dần dần giảm, Rắn Nhỏ cũng dần dần thiếp đi.
Quảng Đức Tinh Quân ngây ngốc nhìn Rắn Nhỏ nằm trên bàn, không chớp mắt. Vừa nãy khoảnh khắc y kêu đau, bản thân lãng tử, tiêu sái, nhiều năm tu luyện, cái chi cũng không thấy, trước sau chỉ cảm nhận được lo lắng cùng sợ hãi.
Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ, kim quang chợt lóe, một đạo thân ảnh tiến vào trong nhà.
“Ôi, Quảng Đức Tinh Quân, ngài điên rồi, ta thu thập mãi mới có được nhân sâm ngàn năm ở Trường Bạch sơn, ba ngàn năm mới mọc đủ rễ, ta tặng cho ngài để báo đáp ơn cứu mạng, ngài lại để cho con súc vật này ăn.”
Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Quảng Đức Tinh Quân, Thổ Địa công công lập tức phân bua: “Không phải, con súc, con…con vật này… không phải đang lột da sao, ngài. . . . . .”
Nhìn biểu tình trên mặt Quảng Đức Tinh Quân, Thổ Địa cầm chén trà trên bàn hớp một ngụm: “Ái chà, linh chi ngọc lộ, Quảng Đức Tinh Quân, ngài nuôi sủng vật cũng thật là tốn tiền. Tôi nói, ngài bị đày xuống phàm gian cũng đã lâu rồi, Thiên đế muốn ngài làm một trăm việc tốt, ngài cũng đã làm toàn vẹn. Nhìn thấy ngài sắp quay về Thiên đình, trong khi con súc, khụ khụ, con vật này không thể bước qua cửa Thiên Môn. Bộ dáng ngài như vậy, có thể bỏ nó mà đi không?”
“Không phải việc của ngươi. Có món bảo bối nào thì đưa ra đây, còn không thì đi đi, không tiễn.”
“Còn muốn bảo bối nữa à?” Thổ Địa le lưỡi, cố ý giễu cợt: “Hay là ngài móc tim của mình ra cho nó ăn đi, dù sao đi nữa, nó vẫn chỉ là một con rắn.”
Không đợi Quảng Đức Tinh Quân động thủ, Thổ Địa đã biến thành một đạo ánh sáng tiêu thất.
Quảng Đức Tinh Quân cúi đầu nhìn Rắn Nhỏ trên giường. Ta đi rồi, em sẽ ra sao đây?
6. Động lòng
Rắn Nhỏ mở mắt ra trong mệt mỏi, nhìn thấy Quảng Đức Tinh Quân đang đứng trước bàn múa bút viết chữ.
Cúi đầu gọi một tiếng: “Thanh…”
Quảng Đức Tinh Quân đặt cây bút xuống, sải bước đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Rắn Nhỏ vừa mới khôi phục hình người, sau đó nhìn Rắn Nhỏ đầy ngây dại.
Rắn Nhỏ thấy Quảng Đức Tinh Quân nhìn mình như vậy, cảm thấy rất khó tin, hoài nghi, còn có nhiều điều không rõ ràng, trong lòng vô cùng thắc mắc.
“Sao vậy? Thanh, đã xảy ra chuyện gì?”
Quảng Đức Tinh Quân vẫn cứ thẩn thờ như vậy, một lúc lâu sau mới vươn tay ra xa một chút, lát hồi đã thấy một chiếc gương đồng nằm trên tay.
Rắn Nhỏ tò mò nhìn vào gương, không khỏi ngây ngốc, trong gương là một chàng trai văn nhã khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Sao có thể?
Chẳng qua chỉ là lột da lần đầu thôi, thế nào lại lớn nhanh như vậy?
Rắn Nhỏ không tin lấy tay sờ sờ mặt mình, người trong gương cũng làm y chang. Trời ạ, thật sự là mình. Tuổi thơ còn chưa trải qua hết, đã vụt biến thành thiếu niên.
Quảng Đức Tinh Quân nhìn Rắn Nhỏ, trong đầu cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Nếu Rắn Nhỏ chỉ đơn thuần là lớn hơn thêm chục tuổi, cũng không có vấn đề gì, chỉ là, bộ dạng thiếu niên này cũng thật quá hại nước hại dân đi.
Bất luận là nam hay nữ, Quảng Đức Tinh Quân nghĩ, thế gian cũng không có người nào đẹp hơn Rắn Nhỏ.
Đó thật sự là khiến người thảng thốt mà!
“Thanh, người ta đói.” Sau khi soi gương, Rắn Nhỏ căn bản không quan tâm chuyện bản thân biến hóa thế nào, giống như trước đây làm nũng với Quảng Đức Tinh Quân, lại còn uốn éo thân mình.
Không được!
Quảng Đức Tinh Quân vội vã quay đầu lại, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, công phu tu luyện ngàn năm đã bị hủy trong chốc lát.
“Mới vừa lột da, phải uống nhiều nước.”
Quảng Đức Tinh Quân phất nhẹ tay áo, trong tay Rắn Nhỏ xuất hiện một cái bình ngọc.
Rắn Nhỏ mở bình ra, đem hai giọt tiên lộ uống vào trong miệng, bất mãn la lên: “Thanh, sao lại ngồi xa tôi như vậy. Anh mau lại đây.”
Ngồi gần em quá, ta sẽ chảy máu mũi mất! Quảng Đức Tinh Quân thầm oán, phất tay hóa ra quần áo khoác lên người Rắn Nhỏ.
“Em lớn rồi, không thể mặc yếm nữa, về sau phải mặc quần áo.”
“Không muốn mà.” Rắn Nhỏ lại y như lúc ban đầu mặc yếm, bắt đầu kháng nghị, tay chân loay hoay muốn cởi thắt lưng.
Không được cởi ra!
Quảng Đức Tinh Quân ra tay cản lại, Rắn Nhỏ xoay người đã đem Quảng Đức Tinh Quân đặt dưới thân mình.
Còn chưa kịp phản ứng, bờ môi mềm mại của Rắn Nhỏ đã ép xuống.
Phảng phất giống như ảo giác, ngoại trừ rừng đào hoa phất phới, Quảng Đức Tinh Quân không còn nhìn thấy gì khác. Cảm giác này chỉ dừng lại khi Rắn Nhỏ thở hổn hển, mềm nhũn tựa vào ngực hắn, còn thứ gì gì đó đó giữa hai cái đùi của y lại cạ vào người hắn.
“Vì sao lại hôn ta?” Đôi mắt của Quảng Đức Tinh Quân híp lại đầy nguy hiểm.
“Không vì sao cả, muốn hôn thì hôn thôi.” Rắn Nhỏ rõ ràng đang rất hài lòng về nụ hôn ban nãy, đôi mắt đào hoa đa tình nhìn Quảng Đức Tinh Quân , tỏ ý như còn chưa hôn đủ.
“Hai nam nhân không thể hôn nhau.”
“Vậy hai nữ nhân có thể à?”
Nữ nhân. . . . . . Không phải là vấn đề nữ hay nam, mà là. . . . . .
Quảng Đức Tinh Quân hít sâu, nhẫn nại giải thích: “Chỉ có thể hôn người mình thích nhất thôi.”
“Vậy thì đúng rồi!” Rắn Nhỏ lại bò lên, “Tôi yêu anh nhất.”
1 nhận xét :
ôi pé rắn yêu quá đi ^^~
Đăng nhận xét