on 11 tháng 7, 2010

Chưa lúc nào chán như lúc này...


Sáng dậy sớm coi đá banh thì đội yêu thích thua.


Topic mình làm thì không ai thèm ngó.


Bài viết mình viết cũng chỉ 1 người khen vu vơ.


Mình hiện giờ rất cô đơn. Thật sự. Cứ cho là mình nhạy cảm đi. Nhưng tại sao mọi người lại đối với mình như thế? Tại sao lúc nào mình cũng là người nhắn tin, buông lời hỏi thăm trước, an ủi khi người ta thấy buồn phiền..? Mình đáng ghét vậy sao, hay những người mình quan tâm đều lãnh cảm, đến nỗi không biết nhắn lại một tin trả lời. Chẳng ai thèm nhắn tin báo tình hình thi ĐH với mình. Chẳng ai thèm quan tâm mình có buồn hay không. Chẳng ai thèm liếc sơ trang PPs của mình. Chẳng ai thèm...


Mình chán thực sự. Mình sẽ thay đổi. Mình sẽ để mặc tất cả. Con pé ucuc ngày trước hay quan tâm đến người khác, nhí nhảnh, yêu đời, giờ sẽ thực sự khác. Nó sẽ trở nên cá nhân, và nó sẽ chỉ sống vì nó. Nó sẽ không quan tâm đến ai nữa, nó cũng sẽ không bao giờ là người mở lời trước. Nó cứ vui trong thế giới của riêng mình. Nó đọc truỵên, nó des hình và nó quan tâm đến những người luôn nhớ đến nó, luôn nghĩ về nó, luôn chọc phá nó. Ừ, sẽ chỉ vậy thôi.


Nó, từ hôm nay sẽ thay đổi. Đừng ai thắc mắc gì cả. Nó buông tay đây. Cảm ơn!