on 21 tháng 12, 2016

Càng tuổi già lại càng nhạy cảm, dễ lồng lộn lên vì một vài chuyện. Chắc phải tập giống mẹ mỗi sáng tụng Chú Đại Bi để an lòng.

Có chuyện nhưng không nói, không muốn nói chứ không phải thấy người ta cười hê hê liền cho rằng người ta không có chuyện gì rồi ngồi trách móc than vãn sao đời khổ quá. Khổ, ai chẳng khổ. Trúc trắc, ai chẳng trúc trắc. Nhưng niềm riêng mỗi người mỗi người tự giữ, nhân quả tự gây tự chịu, hà cớ gì dăm ba giây lại than với hờn. Thấy mệt không?

Dạo này sống lắng lại nhiều. Cũng chẳng muốn đi đâu, chỉ muốn vùi mình ở nhà, sau những ngày vật vã vì công việc. Nhiều lúc ước gì chỉ có mỗi mình mình ở nhà, muốn làm gì thì làm, đừng ai lên tiếng, đừng ai kêu réo. Thế giới mà không có âm thanh thì tốt quá.

Không có âm thanh thì tốt quá...
on 23 tháng 9, 2016


Hôm nay là đêm cuối của Chú.

Coi clip mà thương Chú lắm. Chú kiu không được ca hát trong đám của Chú. Phải giữ yên lặng. Chú thích yên lặng. Mà lời trưởng tộc ai dám không nghe chứ? Mọi người chỉ rón rén lâu lâu mở tuồng của Chú lên để nhớ, để hoài niệm. Nhìn khung cảnh hàng dài người người chờ thắp nhang trong tiếng nhạc dịu dịu, cảm thấy ấm lòng lắm. Và tiếc. Tiếc vì không có cơ hội thắp nhang tiễn Chú. Thôi thì nơi đây, từ tận đáy lòng, con chúc Chú bình an, kiếp sau lại là người con của tuồng cổ, lớn lên trong tiếng nhạc lời ca.

Mong Chú phù hộ cho con gái sớm tìm được người có thể dựa vào khi lạc lõng cô đơn.

Cô gái của tôi, cô gái tôi yêu 18 năm, cô gái tôi vẫn tự hào nói với mọi người "Tôi là fan của cô", nhứt định phải vững lòng vượt qua cơn bão lần này. Cả tuổi trẻ cô bôn ba vì gia đình, không màng hạnh phúc lứa đôi, nhứt định nhứt định sẽ có ngày cô hạnh phúc.

Đêm nay mở Phàn Định Công...

23.09.2016