on 19 tháng 1, 2011
Từ: Thiên Hạc


Tôi là ai?
Tôi là ai?

Một cuộc đời vô định 
Cứ thế mà sống 
Chỉ biết trời cao thật cao 
Nhưng không nghe thấu lòng người 
Tim tôi 
Sao lại đau thế này ? 

Diệp Nguyệt,
Sao em lại ra đi?
Sao em lại bỏ tôi một mình trên thế gian này?

Diệp Nguyệt
Em có nghe thấy không?
Lòng tôi đấy, lời tôi đấy hòa cùng sóng biển 
Em có nghe không?!!

Em đi 
Em cứ thế đi 
Không quay lưng cũng không nhìn lại
Tôi đứng đó 
Nhìn em
Không khóc không cười 



Kể từ đó
Tôi chỉ biết vùi mình trong những điệu nhảy, những âm thanh rộn rịp
Nhưng tôi biết,
Khi tôi nhảy là lúc lòng đang khóc
Từng giọt nước mắt
Lăn tràn trong tim, trong máu. 

Tôi nhớ 
Những kỷ niệm đẹp khi tôi có em
Khi em khoe tôi chiếc cúc áo
Khi em cười 
Khi em nói

Nhưng nay
Em và chiếc cúc ấy đã đi xa 
Diệp Nguyệt ơi !!!



Hôm nay,
Anh gặp một cô gái 
Không xinh như em,
Dĩ nhiên rồi, đời này còn ai xinh hơn em chứ ! 
Không dịu dàng như em,
Tất nhiên, cô ấy dữ như “chằn” vậy 
Cô ấy…

Có nhiều điều lắm
Anh cũng chẳng biết nói sao… 
Chỉ là một cảm giác rất lạ 
Thoáng qua 
Rồi dần dần trở nên rõ nét hơn 

Thú vị,
Ừ đúng.

Một cô bé mới lớn 
Những nghĩ suy,
những hành động
đều rất tùy hứng và trẻ con
Nhưng không hiểu sao…

Trong anh lại hình thành một sức sống 
Anh không còn vô tâm như trước
Anh không còn vùi đầu vào những điệu nhảy
Nơi phòng tập nhỏ bé kia…

Anh phát hiện ra cả một bầu trời 
Phải, một bầu trời…
Rộng lớn lắm 
Bao la lắm 
Tình cảm lắm 
Cô ấy dần dần chiếm toàn bộ tâm trí anh 
Toàn bộ trái tim anh

Anh…
Anh hoảng loạn khi nhận ra rằng:
Mình sắp quên mất em rồi!
Anh đau,
Anh khổ,
Hình bóng em trong anh dần tan biến 
Nụ cười em,
Ánh mắt em,
Về đâu…

Giờ trong anh chỉ còn lại,
Một nụ cười, một ánh mắt, một đôi tay mềm mại
Nắm chặt tay anh...

Em,
Anh phải làm gì bây giờ?!!
Khi trước mặt là một ngã ba mù mịt
Còn sau lưng là vách đá cheo leo
Chỉ có tiến, chứ không được lùi
Nhưng anh không dám bước
Anh sợ…

Sợ một điều gì đó vô hình
Níu anh lại
Không cho anh đi.

Em,
Làm sao đây?

Hai con đường nhưng chỉ một bước chân
Một hành động thôi sẽ quyết định tất cả
Anh biết mình phải đưa ra một chọn lựa

Anh chọn,
Đi về phía trước
Nơi ánh bình minh tỏa sáng rực hồng
Anh sẽ nắm chặt bàn tay ấy
Dẫu biết hiểm nguy đang rình rập
Dẫu biết kẻ thù đang đợi chờ cơ hội tấn công
Nhưng…

Anh không từ bỏ
Anh sẽ luôn bên cô ấy,
Bên Tiểu Ảnh
Bên người anh yêu.
Anh sẽ thay thế,
à không,
sẽ gạt bỏ hình bóng Tịnh Thiên trong tim cô ấy
Và sẽ lặng lẽ đặt hồn em vào góc khuất của trái tim.

Diệp Nguyệt,
Em biết mà phải không?
Anh chưa bao giờ quên em.

Mặc dù
Anh có cô ấy
Anh yêu cô ấy
Nhưng tình anh dành cho em là sự thật
Một tình yêu vĩnh hằng và vẹn nguyên.



Diệp Nguyệt,
Tiểu Ảnh đến để chào em
Em yên nghỉ nhé!
Chào em,
Người con gái tên Diệp Nguyệt


Người con gái đã bước qua đời tôi...
on 13 tháng 1, 2011

Mình phải làm sao đây? Nếu rút bên này mà không rút bên kia thì biết ăn nói mần răng :-s Còn rút cả hai thì vô trách nhiệm quá T_T. Với lại mình cũng mệt mỏi quá rồi, lúc nào cũng phải chủ động giải quyết mọi chuyện trong khi trách nhiệm ấy là của người khác. Mình cần phải đối thoại với em :)