NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, THUỘC HẠ SỢ !!!
Cẩm Ảnh | Khuyên
CHƯƠNG 7 + 8: BÁI KIẾN NHIẾP CHÍNH VƯƠNG
Hà Thanh Quân và Liễu Thanh Phi gió bụi đường xa trở về nơi một năm trước đã ra đi, kinh thành An Lạc. Vẫn phồn hoa, vẫn náo nhiệt, vẫn thân quen và vẫn sừng sững ngạo nghễ như trước.
Liễu Thanh Phi trực tiếp dẫn cô vào cung yết kiến Nhiếp Chính Vương.
Trong lúc đứng chờ ngoài cửa thư phòng, Hà Thanh Quân nhanh chóng điểm lại trong đầu các sự tích liên quan đến Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương Lệnh Hồ Bác, hai mươi sáu tuổi, tên tuổi lẫy lừng như sấm bên tai, là vị Lục vương gia thích hành hiệp giang hồ. Tiên hoàng trước khi băng hà đột nhiên tuyên cáo thiên hạ, muốn truyền ngôi cho Lục vương gia. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Lục vương gia sống chết không chịu nhận, tiên đế không còn cách nào khác, bèn truyền ngôi cho cậu con trai lớn mười tuổi, phong Lục vương gia là Nhiếp Chính Vương.
Nửa năm sau khi tiên đế băng hà, phàm là phụ nữ đều bị hắn bắt ra khỏi cung.
Thân mẫu của tiểu hoàng đế, Thái hậu nương nương, vốn là ở trong cung chăm sóc con nhỏ, lại bị Nhiếp Chính Vương lấy danh nghĩa tị hiềm đưa sang ở nhà của anh trai, ăn uống tiện nghi giống y trong cung, chia cách mẹ con người ta.
Nghĩ đến đây, Hà Thanh Quân bĩu môi, Nhiếp Chính Vương đem toàn bộ nữ nhân của tiên hoàng đuổi đi không còn một mống, bản thân thì chuyển vào hoàng cung. Lạ lùng ở chỗ, dù là lúc trước hay sau này khi đã vào cung, không hề thu nạp phi thiếp, nghe nói ngay cả nữ nhân thị tẩm cũng không có... Ôi dào, nam nhân thị tẩm cũng có đâu.
Bên ngoài lưu truyền câu nói, Nhiếp Chính Vương có lẽ bị đoạn tụ (1), thế nhưng rõ ràng Nhiếp Chính Vương rất giữ lễ với quần thần, không giống với đoạn tụ.
Lại có lời đồn Nhiếp Chính Vương không thể giao hoan (2). Nhiếp Chính Vương nghe xong chỉ mỉm cười, không để ý, tin đồn cũng dần dần lắng xuống.
Ngược lại, các thiên kim quận chúa nhà vương tôn quý tộc trong Nam Uyển lại vô cùng sùng bái ngưỡng mộ hắn, luôn tin tưởng hắn biết cách giữ mình trong sạch.
Cô chép miệng, con cháu hoàng gia mà biết giữ mình mới là lạ đấy! Lúc họ mười ba, mười bốn tuổi đã có thị nữ hầu ngủ, huống chi là vị vương gia hai mươi sáu tuổi này, bên người lại không có phụ nữ. Cô thà tin là hắn mắc bệnh kín hơn!
Vừa nghĩ đến đó, cô đã che miệng cười thật nham nhở.
Liễu Thanh Phi vội vàng bước ra, nói: “Nhiếp Chính Vương bảo muội vào kìa.”
Hà Thanh Quân gật đầu ừ một tiếng, thấy nghĩa huynh không đi theo, mà đứng chờ ngoài cửa, bàn tay sờ sáo ngọc, khẽ cười, Nhiếp Chính Vương muốn thị uy đây mà!
Thu liễm khí tức, chỉnh lại y phục, cúi đầu đi vào.
Khóe mắt liếc thấy một chiếc mãng bào (3) màu vàng đang ngồi ngay ngắn nơi bàn đọc sách, khí thế bức người, bộ dáng không rõ lắm.
Cô vén áo thi lễ: “Dân nữ Hà Thanh Quân khấu kiến Nhiếp Chính Vương thiên tuế!”
Nhiếp Chính Vương không lên tiếng, Hà Thanh Quân vẫn cứ thế duy trì tư thế quỳ gối, cảm giác ánh mắt sắc bén của Nhiếp Chính Vương đảo qua đảo lại trên người, bất giác ớn lạnh cả xương sống.
Hồi lâu, mới nghe thấy người ở trên cao nói vọng xuống: “Đứng lên đi!” Giọng nói lãnh đạm, nhưng vô cùng mạnh mẽ trầm ổn, không giận mà uy.
Cô, Hà Thanh Quân hai mươi tuổi, xưa nay không sợ trời không sợ đất, giờ phút này đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi khó hiểu.
“Ngẩng đầu lên!”
Hà Thanh Quân mắng thầm trong bụng, lời gì đâu mà... khụ khụ, may là cô biết bản thân mình đến đây là để bảo vệ Nhiếp Chính Vương, bằng không chắc chắn sẽ cho là Nhiếp Chính Vương đại nhân đang tuyển phi, muốn nhìn dung mạo...
Ngẩng đầu lên – cảnh diễn kinh điển của các cô gái.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, môi mỉm cười, muốn tạo ấn tượng tốt nhất với ông chủ.
Khi ánh mắt chạm mặt Nhiếp Chính Vương, có chút ngớ ra, trái tim đập đầy phấn khích: Đây chính là Nhiếp Chính Vương?! Có phải là người sống không vậy? Hề hề, kinh thành quả là nơi sản sinh ra các mỹ nhân, ngay cả Nhiếp Chính Vương lãnh khốc quyền lực cao cao tại thượng cũng đẹp đến nỗi người và thần cùng căm phẫn như vậy!
Chỉ thấy chàng trai đang ngồi ở đó, gương mặt tuấn tú tuy rằng không thể so với kinh thành đệ nhất mỹ nam Bạch Dật Dương, nhưng lại hơn ở khí chất, mắt sao mày kiếm, mũi cao môi mỏng, da mặt mướt mát không tỳ vết, so với con gái chỉ hơn chứ không kém, lại có tướng giàu sang, trầm ổn thâm sâu, lại có loại phóng túng không kiềm chế được, cả người tản ra khí tức vừa mâu thuẫn vừa hòa hợp.
Đàn ông thế này là hấp dẫn con gái nhất, may là cô đã là phụ nữ từng trải, đáy lòng không khỏi run lên.
A Di Đà Phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc!
Lệnh Hồ Bác cũng ngẩn người ra.
Cô gái này, hắn cũng từng biết đến tên, Một năm trước, hãy còn là vợ của Đô úy Bạch Dật Dương. Nghe nói bởi vì thành thân hai năm không sinh được mụn con nào, Bạch Đô úy phụng lệnh mẫu thân dùng lễ tiết khi cưới chính thê để cưới con gái của Kỷ thị lang. Cô gái này trước đêm hôn lễ tự nguyện xin ly hôn, bởi vì Bạch Đô úy là vị quan đầu tiên trong triều ly dị vợ, cho nên chuyện này ầm ĩ khắp kinh thành một thời gian dài.
Hắn vô cùng bội phục dũng khí không sống cảnh chồng chung của cô, có điều trong tiềm thức vẫn cảm thấy người bị chồng bỏ đáng lý nên sầu đau mới phải, đằng này lại thấy cô mặt mày tươi tắn, khóe miệng tươi cười, đôi mắt lấp lánh ánh lên tia nhìn nghịch ngợm, có thấy đau khổ tiều tụy gì đâu.
“Hà Thanh Quân... là Hà Thanh Quân của Bạch gia à?” Giọng bình thường, nhưng nhàn nhạt và mang ý thăm dò, khiến lòng người thoáng run.
Hà Thanh Quân đứng hình. Gã Nhiếp Chính Vương này thật đáng ghét, vừa mở miệng đã chặn họng người ta rồi.
Bèn mỉm cười hành lễ: “Nhiếp Chính Vương bận rộn chính sự, không ngờ lại nhớ rõ Bạch gia từng có một Hà Thanh Quân. Thật đúng là may mắn của Hà Thanh Quân, chỉ là, hị hị, thật ngại quá, người ở trước mặt Nhiếp Chính Vương đây, là Hà Thanh Quân của Hà gia, Hà Thanh Quân của Nhạc Sơn.”
Trong con ngươi thâm thúy u tối của Lệnh Hồ Bác tựa hồ toát lên ý cười. Hắn nhìn cô nói: “Cũng phải! Nghe nói Hà Thanh Quân ở Bạch gia hai năm không sinh hạ nhi tử, lại còn đố kị với bình thê...”
Hà Thanh Quân âm thầm khinh bỉ. Gã Nhiếp Chính Vương này là cố tình muốn gây khó dễ cho cô mà! Trong bụng lầm bầm chửi rủa hắn một trăm lần, trên mặt vẫn cười tươi như cũ: “Sinh con hay không, tự bản thân cô ấy biết, không cần giải thích với người ngoài. Còn đố kị ư, aiii, thế nhân chỉ biết nói người nữ ấy đố kị, lại không thấy Bạch gia công tử bội tín. Mọi chuyện đều có nhân quả của nó, đúng sai thế nào, người ngoài làm sao biết được?”
Dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nếu không hợp, sao không nhường cho người mới. Nhiếp Chính Vương muốn có hộ vệ tài giỏi, ừm, thật may là làm hộ vệ không cần sinh con, nếu không mang theo cơ thể nặng nề bay nhảy chiến đấu, thì không tiện đâu.” Lời này của cô pha chút dí dỏm.
Lệnh Hồ Bác: “...” Ý cười trong mắt tựa hồ càng đậm.
“Hà cô nương, cô nói mình có tài gì nào?”
Hà Thanh Quân nghe thấy hắn gọi mình là “Hà cô nương”, mỉm cười nhẹ nhõm. Điều này thể hiện hắn ít nhất đã công nhận Hà Thanh Quân cô đây. Nghĩ lại Nhiếp Chính Vương chắc là cũng có băn khoăn của mình. Hoàng thất dùng người, xưa nay đều chú trọng chọn người gia thế trong sạch, trung thành kiên tâm, bây giờ để một ả đàn bà đã ly dị chồng làm hộ vệ thật là trường hợp trước nay chưa từng có, lỡ bị oán hận sâu nặng trong lòng làm hỏng đại sự, thì không phải tạ tội bằng cái chết là có thể giải quyết được.
“Dân nữ thô tục, chỉ thạo múa kiếm huy côn, am hiểu trận pháp.”
Trong mắt Lệnh Hồ Bác lóe lên một tia khó hiểu. “Còn gì nữa?”
Hà Thanh Quân cụp mắt tránh né, không muốn nói đến chuyện tìm mỏ.
Lệnh Hồ Bác cũng không ép, chuyển đề tài, “Có giỏi những chuyện con gái thường làm không?”
Hà Thanh Quân ngớ ra, cau mày nghĩ ngợi.
Lệnh Hồ Bác khá bất ngờ, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Ví như cầm kỳ thi họa, phẩm trà, ca múa, hay là thêu thùa may vá?”
Hà Thanh Quân lắc đầu liên tục.
“Nhiếp Chính Vương tuyển là tuyển hộ vệ cận thân, chứ không phải tuyển vợ đâu ha?”
Lệnh Hồ Bác đầu tiên là ngẩn ra, lập tức khôi phục như cũ, khóe mắt lấp lánh ý cười. “Đúng vậy, nhưng nếu thỉnh thoảng bổn vương xuất cung, bên cạnh là nữ hộ vệ, lại không thể làm một số chuyện của nha hoàn, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.”
Hà Thanh Quân ra vẻ như đã hiểu, trịnh trọng nói: “Có lẽ Nhiếp Chính Vương cần phụ nữ, chứ không phải hộ vệ đâu...” Dừng một chút, thốt lên đầy nghiêm túc: “Nhiếp Chính Vương, hãy cứ xem thuộc hạ là nam nhân vậy.”
Lệnh Hồ Bác khóe mắt giật giật. Thân ảnh cao dài chợt phóng lên cao, tay phải làm trảo, vươn về hướng cổ họng cô.
---------------
1. Đoạn tụ: chỉ thích người cùng giới
2. Giao hoan: làm chuyện nam nữ
3. Mãng bào: Long bào là áo của vua thêu hình rồng; còn mãng bào là áo của hoàng tử, vương gia, thêu biểu tượng mãng xà hóa rồng, có chín rồng bốn móng. Xem hình.
Liễu Thanh Phi trực tiếp dẫn cô vào cung yết kiến Nhiếp Chính Vương.
Trong lúc đứng chờ ngoài cửa thư phòng, Hà Thanh Quân nhanh chóng điểm lại trong đầu các sự tích liên quan đến Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương Lệnh Hồ Bác, hai mươi sáu tuổi, tên tuổi lẫy lừng như sấm bên tai, là vị Lục vương gia thích hành hiệp giang hồ. Tiên hoàng trước khi băng hà đột nhiên tuyên cáo thiên hạ, muốn truyền ngôi cho Lục vương gia. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Lục vương gia sống chết không chịu nhận, tiên đế không còn cách nào khác, bèn truyền ngôi cho cậu con trai lớn mười tuổi, phong Lục vương gia là Nhiếp Chính Vương.
Nửa năm sau khi tiên đế băng hà, phàm là phụ nữ đều bị hắn bắt ra khỏi cung.
Thân mẫu của tiểu hoàng đế, Thái hậu nương nương, vốn là ở trong cung chăm sóc con nhỏ, lại bị Nhiếp Chính Vương lấy danh nghĩa tị hiềm đưa sang ở nhà của anh trai, ăn uống tiện nghi giống y trong cung, chia cách mẹ con người ta.
Nghĩ đến đây, Hà Thanh Quân bĩu môi, Nhiếp Chính Vương đem toàn bộ nữ nhân của tiên hoàng đuổi đi không còn một mống, bản thân thì chuyển vào hoàng cung. Lạ lùng ở chỗ, dù là lúc trước hay sau này khi đã vào cung, không hề thu nạp phi thiếp, nghe nói ngay cả nữ nhân thị tẩm cũng không có... Ôi dào, nam nhân thị tẩm cũng có đâu.
Bên ngoài lưu truyền câu nói, Nhiếp Chính Vương có lẽ bị đoạn tụ (1), thế nhưng rõ ràng Nhiếp Chính Vương rất giữ lễ với quần thần, không giống với đoạn tụ.
Lại có lời đồn Nhiếp Chính Vương không thể giao hoan (2). Nhiếp Chính Vương nghe xong chỉ mỉm cười, không để ý, tin đồn cũng dần dần lắng xuống.
Ngược lại, các thiên kim quận chúa nhà vương tôn quý tộc trong Nam Uyển lại vô cùng sùng bái ngưỡng mộ hắn, luôn tin tưởng hắn biết cách giữ mình trong sạch.
Cô chép miệng, con cháu hoàng gia mà biết giữ mình mới là lạ đấy! Lúc họ mười ba, mười bốn tuổi đã có thị nữ hầu ngủ, huống chi là vị vương gia hai mươi sáu tuổi này, bên người lại không có phụ nữ. Cô thà tin là hắn mắc bệnh kín hơn!
Vừa nghĩ đến đó, cô đã che miệng cười thật nham nhở.
Liễu Thanh Phi vội vàng bước ra, nói: “Nhiếp Chính Vương bảo muội vào kìa.”
Hà Thanh Quân gật đầu ừ một tiếng, thấy nghĩa huynh không đi theo, mà đứng chờ ngoài cửa, bàn tay sờ sáo ngọc, khẽ cười, Nhiếp Chính Vương muốn thị uy đây mà!
Thu liễm khí tức, chỉnh lại y phục, cúi đầu đi vào.
Khóe mắt liếc thấy một chiếc mãng bào (3) màu vàng đang ngồi ngay ngắn nơi bàn đọc sách, khí thế bức người, bộ dáng không rõ lắm.
Cô vén áo thi lễ: “Dân nữ Hà Thanh Quân khấu kiến Nhiếp Chính Vương thiên tuế!”
Nhiếp Chính Vương không lên tiếng, Hà Thanh Quân vẫn cứ thế duy trì tư thế quỳ gối, cảm giác ánh mắt sắc bén của Nhiếp Chính Vương đảo qua đảo lại trên người, bất giác ớn lạnh cả xương sống.
Hồi lâu, mới nghe thấy người ở trên cao nói vọng xuống: “Đứng lên đi!” Giọng nói lãnh đạm, nhưng vô cùng mạnh mẽ trầm ổn, không giận mà uy.
Cô, Hà Thanh Quân hai mươi tuổi, xưa nay không sợ trời không sợ đất, giờ phút này đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi khó hiểu.
“Ngẩng đầu lên!”
Hà Thanh Quân mắng thầm trong bụng, lời gì đâu mà... khụ khụ, may là cô biết bản thân mình đến đây là để bảo vệ Nhiếp Chính Vương, bằng không chắc chắn sẽ cho là Nhiếp Chính Vương đại nhân đang tuyển phi, muốn nhìn dung mạo...
Ngẩng đầu lên – cảnh diễn kinh điển của các cô gái.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, môi mỉm cười, muốn tạo ấn tượng tốt nhất với ông chủ.
Khi ánh mắt chạm mặt Nhiếp Chính Vương, có chút ngớ ra, trái tim đập đầy phấn khích: Đây chính là Nhiếp Chính Vương?! Có phải là người sống không vậy? Hề hề, kinh thành quả là nơi sản sinh ra các mỹ nhân, ngay cả Nhiếp Chính Vương lãnh khốc quyền lực cao cao tại thượng cũng đẹp đến nỗi người và thần cùng căm phẫn như vậy!
Chỉ thấy chàng trai đang ngồi ở đó, gương mặt tuấn tú tuy rằng không thể so với kinh thành đệ nhất mỹ nam Bạch Dật Dương, nhưng lại hơn ở khí chất, mắt sao mày kiếm, mũi cao môi mỏng, da mặt mướt mát không tỳ vết, so với con gái chỉ hơn chứ không kém, lại có tướng giàu sang, trầm ổn thâm sâu, lại có loại phóng túng không kiềm chế được, cả người tản ra khí tức vừa mâu thuẫn vừa hòa hợp.
Đàn ông thế này là hấp dẫn con gái nhất, may là cô đã là phụ nữ từng trải, đáy lòng không khỏi run lên.
A Di Đà Phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc!
Lệnh Hồ Bác cũng ngẩn người ra.
Cô gái này, hắn cũng từng biết đến tên, Một năm trước, hãy còn là vợ của Đô úy Bạch Dật Dương. Nghe nói bởi vì thành thân hai năm không sinh được mụn con nào, Bạch Đô úy phụng lệnh mẫu thân dùng lễ tiết khi cưới chính thê để cưới con gái của Kỷ thị lang. Cô gái này trước đêm hôn lễ tự nguyện xin ly hôn, bởi vì Bạch Đô úy là vị quan đầu tiên trong triều ly dị vợ, cho nên chuyện này ầm ĩ khắp kinh thành một thời gian dài.
Hắn vô cùng bội phục dũng khí không sống cảnh chồng chung của cô, có điều trong tiềm thức vẫn cảm thấy người bị chồng bỏ đáng lý nên sầu đau mới phải, đằng này lại thấy cô mặt mày tươi tắn, khóe miệng tươi cười, đôi mắt lấp lánh ánh lên tia nhìn nghịch ngợm, có thấy đau khổ tiều tụy gì đâu.
“Hà Thanh Quân... là Hà Thanh Quân của Bạch gia à?” Giọng bình thường, nhưng nhàn nhạt và mang ý thăm dò, khiến lòng người thoáng run.
Hà Thanh Quân đứng hình. Gã Nhiếp Chính Vương này thật đáng ghét, vừa mở miệng đã chặn họng người ta rồi.
Bèn mỉm cười hành lễ: “Nhiếp Chính Vương bận rộn chính sự, không ngờ lại nhớ rõ Bạch gia từng có một Hà Thanh Quân. Thật đúng là may mắn của Hà Thanh Quân, chỉ là, hị hị, thật ngại quá, người ở trước mặt Nhiếp Chính Vương đây, là Hà Thanh Quân của Hà gia, Hà Thanh Quân của Nhạc Sơn.”
Trong con ngươi thâm thúy u tối của Lệnh Hồ Bác tựa hồ toát lên ý cười. Hắn nhìn cô nói: “Cũng phải! Nghe nói Hà Thanh Quân ở Bạch gia hai năm không sinh hạ nhi tử, lại còn đố kị với bình thê...”
Hà Thanh Quân âm thầm khinh bỉ. Gã Nhiếp Chính Vương này là cố tình muốn gây khó dễ cho cô mà! Trong bụng lầm bầm chửi rủa hắn một trăm lần, trên mặt vẫn cười tươi như cũ: “Sinh con hay không, tự bản thân cô ấy biết, không cần giải thích với người ngoài. Còn đố kị ư, aiii, thế nhân chỉ biết nói người nữ ấy đố kị, lại không thấy Bạch gia công tử bội tín. Mọi chuyện đều có nhân quả của nó, đúng sai thế nào, người ngoài làm sao biết được?”
Dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nếu không hợp, sao không nhường cho người mới. Nhiếp Chính Vương muốn có hộ vệ tài giỏi, ừm, thật may là làm hộ vệ không cần sinh con, nếu không mang theo cơ thể nặng nề bay nhảy chiến đấu, thì không tiện đâu.” Lời này của cô pha chút dí dỏm.
Lệnh Hồ Bác: “...” Ý cười trong mắt tựa hồ càng đậm.
“Hà cô nương, cô nói mình có tài gì nào?”
Hà Thanh Quân nghe thấy hắn gọi mình là “Hà cô nương”, mỉm cười nhẹ nhõm. Điều này thể hiện hắn ít nhất đã công nhận Hà Thanh Quân cô đây. Nghĩ lại Nhiếp Chính Vương chắc là cũng có băn khoăn của mình. Hoàng thất dùng người, xưa nay đều chú trọng chọn người gia thế trong sạch, trung thành kiên tâm, bây giờ để một ả đàn bà đã ly dị chồng làm hộ vệ thật là trường hợp trước nay chưa từng có, lỡ bị oán hận sâu nặng trong lòng làm hỏng đại sự, thì không phải tạ tội bằng cái chết là có thể giải quyết được.
“Dân nữ thô tục, chỉ thạo múa kiếm huy côn, am hiểu trận pháp.”
Trong mắt Lệnh Hồ Bác lóe lên một tia khó hiểu. “Còn gì nữa?”
Hà Thanh Quân cụp mắt tránh né, không muốn nói đến chuyện tìm mỏ.
Lệnh Hồ Bác cũng không ép, chuyển đề tài, “Có giỏi những chuyện con gái thường làm không?”
Hà Thanh Quân ngớ ra, cau mày nghĩ ngợi.
Lệnh Hồ Bác khá bất ngờ, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Ví như cầm kỳ thi họa, phẩm trà, ca múa, hay là thêu thùa may vá?”
Hà Thanh Quân lắc đầu liên tục.
“Nhiếp Chính Vương tuyển là tuyển hộ vệ cận thân, chứ không phải tuyển vợ đâu ha?”
Lệnh Hồ Bác đầu tiên là ngẩn ra, lập tức khôi phục như cũ, khóe mắt lấp lánh ý cười. “Đúng vậy, nhưng nếu thỉnh thoảng bổn vương xuất cung, bên cạnh là nữ hộ vệ, lại không thể làm một số chuyện của nha hoàn, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.”
Hà Thanh Quân ra vẻ như đã hiểu, trịnh trọng nói: “Có lẽ Nhiếp Chính Vương cần phụ nữ, chứ không phải hộ vệ đâu...” Dừng một chút, thốt lên đầy nghiêm túc: “Nhiếp Chính Vương, hãy cứ xem thuộc hạ là nam nhân vậy.”
Lệnh Hồ Bác khóe mắt giật giật. Thân ảnh cao dài chợt phóng lên cao, tay phải làm trảo, vươn về hướng cổ họng cô.
---------------
1. Đoạn tụ: chỉ thích người cùng giới
2. Giao hoan: làm chuyện nam nữ
3. Mãng bào: Long bào là áo của vua thêu hình rồng; còn mãng bào là áo của hoàng tử, vương gia, thêu biểu tượng mãng xà hóa rồng, có chín rồng bốn móng. Xem hình.