Thật ra thì Quách Phù và Quách Tĩnh thời trẻ rất giống nhau, nhìn như bao cỏ ngốc nghếch, nhưng lại là ngọc quý.
Tuy nhiên Quách Phù lại không có được vận khí và may mắn như cha mình. Quách Tĩnh có thể gặp gỡ Hoàng Dung, Hoa Tranh. Đây đều là quý nhân trong cuộc đời Quách Tĩnh, chiếu cố hắn, quan tâm hắn. Vậy còn Quách Phù? Quen biết Dương Quá, Gia Luật Tề, thậm chí là Đại Võ, Tiểu Võ, nhưng những người này lắm khi phải dựa vào nàng, cần sự giúp đỡ của nàng.
Quách Phù có một ưu điểm mà mọi người không có. Đó là lòng hiếu thảo với cha mẹ trong suốt cuộc đời. Cha mẹ ở đâu, nàng theo đó. Nàng ở gần phụng dưỡng cha mẹ, đến chết không rời, rất đáng khâm phục!
Người xưa có câu: “Trăm thiện, lấy ‘Hiếu’ làm đầu.”
Quách Phù từ năm mười lăm tuổi đã theo cha mẹ ra chiến trường, ba mươi mốt tuổi vẫn còn ở chiến trường. Kết hôn rồi vẫn không rời khỏi gia đình. Cho đến phút cuối, thành Tương Dương bị phá, cùng cha mẹ hi sinh vì nước.
Có thể nói, nếu như A Châu của “Thiên Long Bát Bộ” hiếu thuận một thoáng chốc, thì Quách Phù hiếu thuận cả đời.
Con gái như vậy là mơ ước của tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới.
Gần đây, mọi người thường hay nói giễu: Không làm được phú nhị đại, thì hãy làm cha của phú nhị đại.
Kì thật nếu như bạn có cơ hội trở thành hiệp nhị đại, việc đầu tiên phải làm là phải quý trọng vinh quang của gia tộc cùng bản thân mình. Đem danh xưng “hiệp nhị đại” phát triển hết mức. Đó là nguyên tắc. Nhưng điều nhìn như đơn giản ấy, lại có nhiều người không làm được. Điển hình là muội muội của Quách Phù.
Khi Tương Dương bị tấn công, Quách Phù cùng cha mẹ đền nợ nước, còn Quách Tương đang nhàn nhã chu du các nước, tìm kiếm Dương Quá, thỏa chí bình sinh. So với tỷ tỷ mình, nàng kém quá xa.
Dương Khang và Du Thản Chi thì càng đừng nhắc tới.
Bất luận đối với cha mẹ, đối với em gái, đối với bằng hữu (Đại Võ, Tiểu Võ), Quách Phù luôn làm hết sức mình, tận tâm bảo vệ. Năng lực có hạn, nhưng ý chí chiến đấu thì vô hạn, hào quang vô hạn. Có dũng khí, có đảm đương.
Ống kính 1: Trong loạn thạch trận, Hoàng Dung bị thương nặng, Quách Phù liều mình đứng che giữa mẹ và Kim Luân.
“Dương Quá bị chưởng lực của lão ta làm chấn thương vùng ngực, bò dưới đất chưa dậy nổi, thấy Hoàng Dung bị nguy, bèn giơ cây gậy trúc gạt chưởng của lão ta ra, do gắng sức, chàng hộc ra một ngụm máu tươi. Hoàng Dung buồn rầu nói:
- Quá nhi, chúng ta nhận thua cho rồi, đừng liều mạng nữa, hãy tự bảo trọng.
Quách Phù chĩa kiếm bảo hộ trước mặt mẫu thân. Dương Quá nói nhỏ:
- Phù muội, mau chạy đi, báo tin cho phụ thân muội cần hơn.
Quách Phù tâm trí rối bời, biết là mình võ công thấp kém, nhưng làm sao nỡ bỏ mẫu thân mà đi? Kim Luân pháp vương dùng thiết luân đánh nhẹ vào thanh kiếm của nàng, keng một tiếng, thanh kiếm bị văng ngay về phía rừng cây.”
Ống kính 2: Kim Luân pháp vương đêm tối tập kích Tương Dương, bức hỏi Quách Phù tung tích cha mẹ, Quách Phù cắn chặt răng liều mạng chống cự.
“Kim Luân pháp vương dùng hai bánh xe ép lấy Quách Phù, bức hỏi chỗ ở của cha mẹ nàng. Quách Phù đầu tóc tán loạn, trường kiếm trong tay đã bị bánh xe đập đứt, vẫn cắn chặt răng liều mạng, đối với câu hỏi của pháp vương làm như không nghe thấy, trong lòng tức giận vô cùng: ‘Nếu Đại Võ, Tiểu Võ không đi chém giết lẫn nhau, thì bây giờ ba người chúng ta liên thủ, sợ gì tên giặc ngốc này!’ Không nhịn được thốt ra lời: ‘Được, hai người các huynh cứ tranh đi, cho dù là ai thắng, trở về chỉ thấy được đầu của ta thôi.’”
Ống kính 3: Tại bến đò Phong Lăng, sợ đại đầu quỷ làm em bị thương, che trước người Phá Lỗ và Quách Tương.
“Quách Phá Lỗ chưa kịp đáp lời, thì nghe một tiếng "binh" cực lớn, lão lùn đầu to đã đứng trước người. Quách Phù sợ lão gây thương tích cho hai em, nên nhảy lên một bước đứng chắn trước mặt Quách Tường và Quách Phá Lỗ.”
...
Ở đây, đáng chú ý nhất là: Năng lực có hạn, ý chí chiến đấu vô hạn, hào quang vô hạn. Điểm này tuyệt đối là tinh túy được di truyền từ Tĩnh Dung, cùng ngoại tổ phụ Hoàng Dược Sư hoàn toàn không giống. So với Hoàng Dược Sư năng lực rất mạnh nhưng ý chí chiến đấu không mạnh, dễ dàng buông tay, thì một đời Tĩnh Dung có thể áp vào tám chữ: “Dũng cảm đối mặt, có gan đảm đương.”
Hiển nhiên, gien tốt đẹp của cha mẹ đều được di truyền cho Quách Phù rồi!
Tác giả: Thạch Thủy Vi Lan @ Thiên Nhai