on 28 tháng 10, 2010
Tựa đề: Gió
Tác giả: Khỉ con aka Minmin aka ucuc_nhoxinh
Thể loại: Romance
Rating: K+
Disclaimer: Không nhân vật nào là tôi, và cũng có thể tôi là một nhân vật nào đấy..
Note: Đây là fic tặng chanchan yêu quý. Vui lòng không post bất cứ đâu nếu chưa được sự chấp thuận của tôi hay chanchan. Fic được đăng tại blogspot & DienAnh.Net


Trên cõi đời cô đơn này, nếu có một người tôi có thể dựa vào, đó chỉ có thể là Gió.


* * *


Ngày đầu tiên,

Nó gặp Gió trong một tình huống rất tình cờ. Nó đang đứng đợi xe bus, thì thấy một anh chàng đang nheo mắt nhìn mình. Nó mỉm cười nhìn cậu, cậu cũng mỉm cười nhìn nó. Rồi hai đứa trở thành bạn của nhau.


Ngày thứ hai,

Nó đã nói chưa nhỉ? Gió có nụ cười rất đẹp. Như cầu vồng trong cơn mơ. Rực rỡ, chói chang và mỹ lệ. Nó thích nhìn Gió cười, khoe ra chiếc răng khểnh duyên đến lạ. Có lần Gió hỏi nó, nhìn gì mà nhìn dữ vậy. Nó chỉ mỉm cười im im.

Hôm nay, nó và Gió đi dạo cùng nhau. Trời Sài Gòn Noel khá lạnh. Gió lại ăn mặc rất mỏng manh. Nó khuyên Gió. Gió cười bảo không sao.


Ngày thứ ba,

Một ngày không có gió. Nắng chói chang.

Vượt qua đoạn đường hơn 100m vào trường *sau khi xuống xe bus* và không hề đội mũ, nó hùng dũng tiến vào lớp. Đúng 15 phút sau, có một con ngốc bỗng dưng nằm oạch xuống bàn, bỗng dưng bên tai nghe nhiều tiếng la hét và bỗng dưng bị dìu xuống phòng y tế (qua lời thuật của đứa bạn).

Chiều, Thu chở nó về. Tạm chia tay xe bus một ngày không gió.


Ngày thứ tư,

Đang ngồi học trong lớp, Gió nhắn tin rủ đi uống nước. Ừ, thì đi. Gió hẹn nó trước cửa Parkson. Đúng 3 giờ, nó chuồn ra cửa. Về sớm. Nó muốn gặp Gió.

Gió dẫn nó vào quán. Nó không nhớ quán tên gì, chỉ biết ngõ vào quán hẹp lắm, hẹp lắm.. Gió nắm tay nó thật chặt như sợ nó bay mất. Có lẽ vì nó ốm quá. Cầu thang treo đẹp thì đẹp, nhưng lại tạo trong lòng nó một nỗi sợ hãi không tên. Người nó thoáng run khi một cơn gió thoảng qua. Còn tim nó thì ấm áp trong bàn tay của ai đó.

Nó uống trà chanh, còn Gió gọi trà gừng, Thức uống quen của hai đứa. Cứ thế, lại tám tám. Đủ chủ đề trên trời dưới đất. Từ chuyện ông Obama bên Mỹ đến việc nước ngập ở Sài Gòn. Không hiểu sao nó và Gió lại có thể hợp cạ đến như thế.


Ngày thứ năm,

Hôm nay, nó về quê. Nó đã hẹn khi nào quay lên thành phố, nó sẽ mang tặng Gió những chiếc vỏ ốc thật đẹp. Gió có vẻ háo hức lắm.

Biển quê nó trong veo một màu xanh biếc. Nó thích biển từ nhỏ. Có lẽ vì đây là mảnh đất quê hương *như người ta thường định nghĩa* đối với nó. Có lẽ vì chỉ ở đây, nó mới có thể cảm nhận được vị biển đậm đà xen lẫn hương thơm của gió. Nó không nói dối đâu. Gió thật sự rất thơm. Một mùi thơm thoang thoảng, nhè nhẹ, mà chỉ khi nào để tâm lắng nghe mới có thể cảm thấy.

Chào ngoại và dì, vứt ba lô xuống ván, nó chạy như bay ra biển. Nó phải giữ lời hứa với Gió.


Ngày thứ sáu,

Nó nhớ Gió.


Ngày thứ bảy,

Nó nhớ nụ cười của Gió.


Ngày thứ tám,

Nó phát hiện Gió rất quan trọng với mình. Có lẽ, nó đã thích Gió thật rồi.

Cảm giác thinh thích một người khiến nó vui vui, hôm nay ăn cơm cũng nhiều hơn bữa trước. Ngoại vui lắm, cứ gắp thật nhiều thức ăn vào chén nó, hối nó ăn nhiều nữa.

Tối, gió biển thổi mạnh. Nằm trong nhà, nó nghe tiếng xào xạc của những chạc cây trong vườn. Ngoại nói, trời trở gió. Có lẽ sắp có bão.


Ngày thứ chín,

Ngày cuối cùng nó ở bên ngoại. Cũng là ngày cuối nó tận hưởng hơi thơm của gió trước khi về lại Sài Gòn.

Ngoại đi qua bác Hai, dì đi lên ủy ban xã, nhà chỉ còn một mình nó. Nó lụi cụi kiểm tra lại hành lý của mình. Đây là gói chả cá mang cho đám bạn, đây là chai rượu Bầu Đá dì gửi cho ba, đây lại là những thớ mực một nắng tươi ngon ngoại gói để dành cho nó. Về nhà, nó phải nhờ mẹ nướng lên ăn mới được. Thèm quá đi ~

Có lẽ viễn cảnh mùi mực nướng ngào ngạt trong bếp đã khiến nó đắm say và quên mất một điều rất quan trọng. Quà cho Gió.

Trong giấc mơ đêm của nó hiển hiện hình ảnh nó và Gió nắm tay nhau chạy đuổi nhau trên đường phố. Và Gió đang mỉm cười nhìn nó...


Ngày thứ mười,

Nó khóc tức tưởi. Nó muốn quành xe về. Nó đã nhớ ra. Những vỏ ốc lung linh. Quà cho Gió. Nó đã quên. Và nó đang hối hận.

Chiếc xe vẫn lao nhanh về phía trước.


Ngày thứ mười một,

Sáng tới lớp, Thu giật mình khi trông thấy bộ dạng của nó. Đôi mắt cú mèo, sưng đỏ, đôi môi mím chặt, bộ dạng thất thểu ngồi im lặng nơi cuối lớp.

Tối qua, nó không ngủ.

Thu đòi đèo nó về. Ừ, thì về. Một phần vì mệt, một phần nữa quan trọng hơn, nó muốn tránh mặt Gió. Nó sợ nhìn thấy gương mặt thất vọng của Gió, vì nó đã không nhớ lời hứa của hai đứa.

Xe bus vắng bóng một người.


Ngày thứ mười hai, mười ba, mười bốn,

Nó nằm bẹp ở nhà. Vì sốt. Và... vì nhớ Gió.

Thu lắc đầu ngán ngẩm.

Không biết Gió có biết nó đang bệnh không nhỉ? Chắc không đâu, có lẽ Gió sẽ thắc mắc đó, nhưng rồi Gió sẽ quên thôi. Như cơn gió thổi thoáng qua...


Ngày thứ mười lăm,

Gió nhắn tin cho nó. Gió hỏi vì sao nó không đi xe bus. Nó bật khóc. Màn hình điện thoại nhạt nhòa dòng chữ: "M đang benh. M muon gap G. Duoc k?"


Ngày thứ mười sáu,

Nó đến chỗ hẹn hôm bữa, sau khi đi một vòng quanh thành phố. Nó tự phục mình quá. Con nhỏ mù đường như nó chỉ mất có ba tiếng (!!) để tìm ra chỗ này thôi. Nó cười phớ phớ. Dường như nó quên nó sắp đối mặt với một người sau cánh cửa...

Ở góc tối sâu thẳm bên trong, chỗ ngồi quen thuộc, Gió đã ngồi sẵn đó. Gió đợi nó. Ánh mắt Gió tràn đầy sự hoài nghi và nỗi buồn thăm thẳm. Gió không nói gì, chỉ ngoắc tay ra hiệu cho nó ngồi xuống.

Nó cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn sâu vào ánh mắt mênh mông không bờ bến ấy. Nó sợ, nó sẽ để Gió thấy nó đang khóc.

Hai ly trà gừng và trà chanh được bưng lên từ nãy giờ đã tan hết đá. Thứ chất lỏng sóng sánh màu sắc bên trong không làm cho không khí giữa hai đứa khá lên tí nào.

Nó trùm chăn nằm khóc. Câu nói của Gió trước khi chia tay vẫn còn văng vẳng đâu đó: "Nếu M không muốn gặp Gió, không muốn nói chuyện với Gió nữa thì Gió sẽ không xuất hiện trước mặt M nữa."

Trời hôm nay yên gió lạ.


* * *


Nó đã thôi đếm ngày.

Vì nó biết. Nó và Gió không thể trở lại như xưa nữa. Có thể nói Gió và nó đã "chia tay" nhau. Ừ thì không phải chia tay theo kiểu tình yêu sến rện "không yêu nhau nữa nên chia tay".


* * *


Noel. Tiếng nhạc réo rắt bên tai nghe vui lạ. Nó và Thu lọt thỏm giữa dòng người. Nhiều người đi chơi quá, nhiều xe cộ trên đường quá, nhiều trang phục màu sắc quá, nó nhìn muốn lóa mắt. Nó và Thu nắm tay nhau, len lỏi giữa dòng người. Chợt, nó cảm thấy tay nó trống trống. Nó bỗng thấy sợ. Nó lạc Thu rồi ư? Sụt sùi chuẩn bị khóc, nó lại cảm thấy một bàn tay rất ấm áp đang cầm tay nó, kéo nó tiếp tục đi.

Một cảm giác mơ hồ xuất hiện. Là ai? Chắc chắn không phải Thu. Bọn bắt cóc ư? Không có lẽ, bàn tay này rất ấm áp, rất thân thiện cơ mà, chắc không phải của bọn xấu. Cô tiên ư, cứ cầu mong là vậy đi.

Đến trước một khoảng không đủ rộng để lắc lư người, nó bỗng thở phào nhẹ nhõm. Nó tính quay sang cảm ơn thì phát hiện bên mình không có ai. Thật sự là có tiên ư? Hay Bà Chúa tuyết? Thương cảm cho nó chăng? Dù thế nào đi nữa, nó cũng cảm ơn người đó rất nhiều vì đã đưa nó thoát khỏi dòng người đen kịt.

Ngước mắt lên định hướng xem đây là đâu, nó lắc đầu ngây dại. Nhà hát Thành phố, nơi nó và Gió đã từng hẹn nhau sẽ đến đây chơi trong đêm Giáng sinh. Là hôm nay. Ngay tại nơi đây. Nhưng, đã thiếu mất một người.

Nó quay lưng tính bỏ đi, bỗng một bàn tay ấm áp kéo nó lại.

"M định bỏ Gió đi nữa à?"


* * *


Ngày thứ 100 em có anh.

Ngày của hạnh phúc.

Gió vẫn thổi, mây vẫn trôi, bầu trời vẫn trong vắt.

Nó đưa tay tận hưởng làn gió thơm lành.

Có tiếng gọi phía sau, nó quay lưng lại gặp ngay nụ cười của Gió. Nụ cười không ưu phiền. Nụ cười mỹ lệ. Nụ cười dành cho người Gió yêu.

"Mưa à!"

Nó đã nói chưa nhỉ, anh gọi nó là Mưa.
on 27 tháng 10, 2010
Đời này lắm người vớ vẩn.


Làm không được mà còn quay sang trách móc người khác. Ô mô, tâm trạng nhỏ nhen. Mà cứ nói đi, tui chả hề sợ gì đâu, bởi căn bản tui đâu có nghe =)) trước giờ tui chỉ tin những lời tui nói, chỉ thấy những gì nhìn thấy thui mà :)) bạn cứ ở đó nói cho sướng miệng đi nhé :">


Sao mừ mình down lắm thế nhỉ =(( down tất tần tật. Ở nhà đang có > 100 cuốn truyện chưa đọc đến :| không biết down để làm gì =.=. Chắc để làm của để dành đọc đến lúc già yếu rụng răng *tủm tỉm*


Mình rất muốn nhận được quà pé Na. Nhưng giờ này chưa có thì chắc là không có thiệt.


Chán quá đi >"<
on 13 tháng 10, 2010
Nương tử thích tác quái

Cừu Mộng



Độc nhất nam nhân tâm

Cổ Linh




Triền Miên

Địch Ân Ân



Không hối hận 

Nhẫn Ngưng Mâu / Hiên Trạch



Mi Lan Trì

Lam Liên Hoa

Mục lục --- Link down