“Hỡi thế gian, tình là gì,
Mà khiến đôi lứa thề nguyện sống chết…”
Mà khiến đôi lứa thề nguyện sống chết…”
Tiếng cười vang lên, rung động cả một góc rừng. Người chưa thấy bóng, đã nghe thấy tiếng. Nụ cười chua chát. Cười mà như khóc.
Lý Mạc Sầu đứng đó. Cây phất trần nằm trên tay.
Vẻ đẹp sắc sảo, tự tin, Lý Mạc Sầu hoàn toàn có thể được xếp vào hàng “Thập đại mỹ nhân” trong thiên hạ.
Nhưng nàng không cần danh vị này.
Mà thiên hạ chúng nhân cũng không ai dám làm.
Vì sao ư?
Một lý do rất đơn giản: nàng là Xích Luyện tiên tử Lý Mạc Sầu.
Là người mà ai nghe tên cũng đều khiếp sợ.
Là người suốt cuộc đời đau khổ vì tình. Vì hận tình mà mù quáng, sát hại sinh linh vô tội.
Năm huyết ấn để lại Diệp gia trang.
Năm nợ máu cần phải đòi.
Người ta có nợ nàng sao?
Không cần biết, nàng phải đòi, phải lấy lại sự công bình.
Phải truy cùng, giết tận cả nhà kẻ phụ bạc.
Kết cuộc, nàng được gì?
Hắn bỏ nàng đi. Đi thật xa. Cùng với phu nhân của mình.
Còn nàng?
Một trái tim đau. Và một đứa con của cừu nhân.
Nhìn nó, nàng lại nghĩ tới hắn.
Giống quá! Họ giống nhau quá!
Nàng muốn giết nó để trả thù kẻ bội phản.
Nhưng…
Lại không nỡ xuống tay.
Nhìn nó đau khổ, sống trong nỗi sợ hãi,
Nàng vui lắm.
Có thực sự không????
Câu hỏi không lời đáp…
~.~
Chữ TÌNH là nguồn gốc của vạn vật. Từ TÌNH mà sinh ra yêu, hận, đau, khổ, biệt ly. Người ta có thể vì TÌNH mà làm tất cả, từ những chuyện tốt đẹp tới những việc thuân thiên hại lý. Thiên hạ mang đậm màu sắc của chữ TÌNH. Có kẻ đa tình, có kẻ si tình, có kẻ cuồng tình, có kẻ say tình… và cũng có kẻ lụy tình như Lý Mạc Sầu.
Từ nhỏ, sống trong Cổ Mộ, trong những quy luật hà khắc của sư môn, Lý Mạc Sầu có thể nói là không có ngày vui. Suốt ngày luyện tập võ công, ăn trái cây rừng, quanh quẩn trong cái hang nhỏ bé. Không một chút sinh khí. Nàng bức bối lắm! Nàng muốn ra khỏi nơi đây. Nàng ghét sự yêu thương mà sư phụ dành cho Tiểu Long Nữ, chứ không phải sự hắt hủi dành cho nàng. Nàng quyết định ra đi, đi về phía chân trời rộng lớn….
Gặp Diệp Triển Nguyên. Người đàn ông hào hoa này đã mang lại cho nàng nhiều xúc cảm. Nàng vui khi thấy Nguyên cười, nàng sầu khi thấy vẻ mặt Nguyên không vui. Nàng bên Nguyên suốt cả ngày. Hai người tình đậm ý thâm…
Những tưởng sẽ rất hạnh phúc, những tưởng từ đây tìm được hạnh phúc cho mình, nhưng thật không ngờ, Nguyên lại phụ bạc nàng ra đi.
Hà Nguyên Quân – cái tên này khiến nàng căm hận. Ả là ai? Ả là ai mà dám cướp đi người đàn ông của Lý Mạc Sầu này? Ả thực ra hơn nàng ở điểm gì. Suốt cuộc đời đi tìm câu trả lời nhưng mãi mãi nàng vùi trong bế tắc.
Có thể nói, nếu tình yêu của Tiểu Long Nữ là Thiên niên chi luyến, thì tình yêu của nàng là Thiên niên chi hận. “Ngàn năm vẫn hận kẻ bạc tình”.
Chính cái HẬN ấy ăn sâu vào người nàng. Nó tàn phá những dây thần kinh cảm xúc. Nó đẩy lùi thiện căn trong lòng, nó mang tới sự căm phẫn và nỗi đau mà suốt cả cuộc đời này, nàng không bao giờ rửa sạch.
Nàng hận. Đúng, nàng hận. Hận thế gian lòng người mau đổi thay. Hận Diệp Triển Nguyên phản bội. Hận Hà Nguyên Quân vì đã cướp đi người yêu. Hận Tiểu Long Nữ vì chiếm được tình yêu của sư phụ và pho “Ngọc Nữ tâm kinh”. Hận Dương Quá vì hắn là đàn ông. Hận…
Phải, nàng hận tất cả mọi người trong trời đất này. Ai dám nhìn nàng, nàng móc mắt. Ai dám buông nửa lời suồng sã, nàng làm cho hắn “sống không được, chết không xong”. Ai chống đối nàng, nàng khiến kẻ đó không chốn dung thân.
Hoả thiêu Lục Gia Trang, mang tro cốt phu thê Lục Triển Nguyên, kẻ rắc xuống biển, người rắc non cao, để đời đời kiếp kiếp nếu có tái sinh, họ cũng không thể gặp lại nhau.
...
Nàng được gì?
Cái nhìn căm ghét của mọi người. Cái vẻ dè bỉu, khinh khi của giang hồ đồng đạo. Ánh mắt giểu cợt của tiểu tử Dương Quá. Một ả hầu luôn muốn mình chết đi. Và một mối hận tình không bao giờ phai dấu.
Cho đến khi chết, nỗi hận ấy vẫn còn day dứt mãi trong tim nàng. Chết vì hoa tình, người lụy tình vì chữ TÌNH mà chết.
Âu cũng là số phận…
ucuc_nhoxinh @ DienAnh.Net
Bài viết đoạt giải nhì "Cảm xúc trong tháng"
0 nhận xét :
Đăng nhận xét