Triền miên 16, 17 (Hết)

on 27 tháng 4, 2012

Triền miên


Tên gốc: 《缠绵》

Tác giả: Địch Ân Ân 狄恩恩

Thể loại: nam x nam, thần tiên

Chương 16 - 17



16. Quyết đấu


Học pháp thuật đúng là có ích.


Ví như bây giờ, Xá Nhi không cần kinh động đến bất kỳ ai cũng tới được Đại La Cung Huyền động, chỉ thấy trước mắt tiên khí trùng trùng, đỉnh đỉnh nhấp nhô, cao đậu trời. Sườn núi mọc đầy cây quý, dưới đất tràn ngập linh chi, quả là nơi thần tiên ở.


Xá Nhi mím môi, hôm nay người cản giết người, Phật chắn sát Phật, không cần biết là ở đâu, cứ thế mà tiến thôi.


Vừa nhấc chân lên muốn xông vào bụi sương mù dày đặc, phía sau bỗng vọng đến tiếng nói quen thuộc: “Xá Nhi, đợi đã.”


Xá Nhi quay đầu lại, nhìn thấy ba vị thái tử Long cung đang đứng ngang hàng.


“Xá Nhi, chúng ta cùng nhau phá trận này.” Ngao Mãnh nói ra ý định.


“Không, tôi muốn một mình.”


Tuy chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng Xá Nhi dùng đầu gối nghĩ cũng biết là rất nguy hiểm, không muốn liên lụy đến người khác.


“Xá Nhi, em có biết trận ngũ hành này chia làm năm trận, trong đó ẩn chứa trùng trùng biến hóa, chỉ một mình em cũng thật khó qua nổi một cửa.” Ngao Nhuận mở miệng, “Em rốt cuộc có muốn đoạt kim đan hay không?”


Kim đan, mình chính là muốn có kim đan, nhưng mà...


“Chúng ta là thần tiên, sẽ không dễ bị thương, em chỉ cần lo tốt cho bản thân mình là được.” Ngao Trí như nhìn thấu lòng Rắn Nhỏ, lên tiếng.


“Nhưng...”


“Không có nhưng nhị gì hết, cứ như vậy đi. Tiếc là tính thêm cả ba chúng ta nữa cũng vẫn chưa đủ.” Ngao Nhuận ngắt lời Xá Nhi, chuyển đề tài.


“Còn có chúng tôi nữa.”


Hai con ưng nhỏ từ trên trời đáp xuống, xem ra là vừa mới vừa tu thành hình người, một đôi song bào thai đẹp như điêu khắc, cùng mặc áo đen, cùng cầm đoản kiếm.


“Không được, tuyệt đối không được.” Dù gì chúng cũng còn quá nhỏ.


“Được mà.” Hai miệng đồng thanh.


“Long ca ca có dạy chúng tôi vài chiêu.” Một đứa nói.


“Huynh đệ gặp nạn, cần rút đao tương trợ.” Đứa kia tiếp lời.


“Chúng ta có phải là huynh đệ hay không?”


“Vậy thì không cần bàn cãi nữa.”


Xá Nhi đã chẳng còn biết nói gì.


Nhìn từng người đứng trước mặt, Rắn Nhỏ bỗng dưng có cảm giác xúc động muốn khóc.


“Được. Ta lớn nhất, phá Kim trận.” Ngao Nhuận nói xong, áo trắng bay bay, động tác vô cùng tiêu sái tiến vào sương mù.


“Mộc trận phần ta.” Ngao Trí chốc lát đã chẳng thấy đâu.


“Dễ nhất để lại cho ta sao?” Ngao Mãnh hung hăng tiến vào Thủy trận.


“Hai người các ngươi nhất định phải cẩn thận đó.” Xá Nhi lo lắng dặn dò hai bé chim ưng, thở một hơi sâu, bước vào Hỏa trận.


Ánh vào mắt Rắn Nhỏ là hàng ngàn thân cổ thụ sum suê, che khuất bầu trời, mỗi một cây cao cũng phải trên trăm trượng, càng ngày càng dày đặc, cơ hồ ngay cả ánh nắng cũng không thể len qua. Bỗng nhiên từ đâu vang tới một tiếng hét trầm thấp, ngẩng đầu nhìn lên trông thấy một con Phụng Hoàng Lửa đang bay lại gần.


“Con rắn nhỏ bé không biết tự lượng sức mình.” Phượng Hoàng đáp đất, hóa thành một thiếu niên áo hồng, nhìn Rắn Nhỏ đầy vẻ khinmh thường.


“Đến đây đi, Vân Thanh đã dạy ta nhiều rồi, đây là lúc để đền đáp.”


Xá Nhi rì rầm niệm pháp quyết, tay phải giơ ngang nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.


Mưa xối xả ập xuống đất bằng.


“Ha ha ha, chỉ có chút tài mọn như vậy, cũng lấy ra bêu xấu với ta.” Phượng Hoàng chập mạnh hai tay trước ngực, sau đó hai tay vung ra bốn phía.


Lửa, không chỗ nào không có lửa. Cùng cơn mưa Rắn Nhỏ hóa ra kịch liệt đấu với nhau.


Phải nhanh kết thúc trận đấu, Ưng Nhỏ còn cần mình hỗ trợ, bọn nó nhỏ như vậy, không biết có ứng phó nổi không.


Được một hồi, Xá Nhi thu mưa, từ cần cổ gỡ xuống túi thơm Quảng Đức Tinh Quân tặng mình, thứ này đeo trên người đó giờ chưa từng động đến, hôm nay phải phá lệ thôi.


Cắn ngón tay lấy máu hồng điểm vào thân túi, Rắn Nhỏ quát to: “Đi!”


Một ngọn lửa cực liệt bay về phía Hỏa Phượng Hoàng.


“Ngươi không phải thích lửa sao?” Rắn Nhỏ cười nhạt, “Ta cho ngươi một cơ hội trùng sinh (sống lại).”


“Muốn chết!” Hỏa Phượng Hoàng thét lên, cả người cuồn cuộn chìm trong ánh lửa.


Hỏa phượng hoàng tự thiêu cháy mình, đó là lực lượng mạnh cỡ nào a, nó liều mạng hi sinh 500 năm đạo hạnh, nhất định cũng phải giáo huấn con rắn nhỏ kia.


Đáng tiếc, Hỏa Phượng Hoàng đã quá xem thường công dụng của cái túi thơm kia, hai luồng ngọn lửa không ngừng cắn nuốt nhau, cuối cùng dĩ nhiên là Rắn Nhỏ thắng, Hỏa Phượng Hoàng trong ánh lửa bập bùng cháy thành tro tàn, sau đó biến trở lại thành một con chim non yếu ớt.



17. Kết thúc


“Đủ rồi!”


Quảng Đức Tinh Quân nhìn hết thảy mọi việc xảy ra ở nhân gian, rốt cục không thể nhịn được nữa.


“Phụ hoàng, người không cần phải khảo nghiệm đám nhỏ kia. Con thích Xá Nhi, không liên quan gì đến bọn họ, xin hãy thu lại mệnh lệnh đi.”


Thiên đế mỉm cười vuốt râu. “Xông vào ngũ hành trận, là bọn chúng tự chọn.”


“Phụ hoàng, bọn họ căn bản không thể vượt qua. Người làm vậy có ý gì?”


“Chuyện đã xảy ra, cho dù ta là Thiên đế, cũng không thể can thiệp.”


“Phụ hoàng, “ Quảng Đức Tinh Quân đứng dậy, từng bước lui ra sau. “Con có tình cảm với Xá Nhi cũng là chuyện đã rồi, như nhau không thể can thiệp. Người không cần phí tâm ngăn y lên thiên đình, con xuống nhân gian là được.”


Vừa dứt lời, con trai bảo bối của Thiên đế, thần tiên cao quý nhất trên Thiên giới trừ Thiên đế, không chút do dự nhảy vào tiên trì.


“Cản nó lại!” Bậc vương đế tôn quý, bậc vương đế chí cao vô thượng, bậc vương đế đứng đầu tam giới, mặt rốt cuộc đã biến sắc.


Quảng Đức Tinh Quân đã dạy cho Xá Nhi rất nhiều, cơ hồ mỗi một thứ đều có lúc hữu dụng.


Xá Nhi giờ đây mới hiểu, Quảng Đức Tinh Quân dạy hắn những chuyện này dường như là đã trù tính được sẽ có ngày hôm nay.


Nguy hiểm khôn cùng, cực lực phát huy.


Xá Nhi ôm thương tích đầy mình cùng đồng bọn cuối cùng cũng đến được đài tế kim đan.


“Ta đỡ muội lên.” Ngao Mãnh nhìn đàn tế cao cao tại thượng, biến lại hình rồng, cúi người dưới thân Xá Nhi.


Xá Nhi đứng trên lưng Ngao Mãnh, giữ chặt đôi sừng, từ từ bay cao.


Cuối cùng cũng nhìn thấy.


Xá Nhi vươn hai tay, cầm lấy kim đan, đột nhiên một đạo bạch quang bắn ra, Ngao Mãnh cùng Rắn Nhỏ văng xa ba thước.


Xá Nhi tránh được, đạo bạch quang kia toàn bộ đánh lên người Ngao Mãnh.


Rơi bịch xuống đất, toàn thân Ngao Mãnh đắm trong vũng máu.


“Ngao Mãnh, Ngao Mãnh.” Xá Nhi vội vàng chạy đến lay hắn, gọi hắn, nhưng mà vô ích, con rồng ngốc này bị thương quá nặng, máu trong người tựa như dòng thác chảy ào ào ra ngoài.


Ngao Nhuận, Ngao Trí và hai Ưng Nhỏ chứng kiến hết thảy, ngẩn người ra, không biết phải làm sao.


Xá Nhi do dự một chút, liền nhanh chóng cúi đầu, dùng miệng thổi kim đan vào miệng Ngao Mãnh.


Quả nhiên là đan dược độc nhất vô nhị trên đời, quả nhiên là linh dược có thể biến người thành tiên, quả nhiên có thể cải tử hoàn sinh.


Xá Nhi nhìn thấy máu trên thân Ngao Mãnh đã ngừng chảy, nhìn thấy hắn từ từ mở mắt, trên môi bất giác nở nụ cười.


Thật tốt, hắn bình an.


Nhìn chúng thái tử Long cung lại nhìn sang hai con ưng nhỏ, các bằng hữu đều ở đây, chỉ là không có anh.


Không có Vân Thanh, sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ.


Ngay cả Ngao Nhuận tâm cơ sâu xa, hay Ngao Trí thông minh xuất chúng, giờ phút này cũng không biết nên nói lời gì để an ủi Rắn Nhỏ.


Được đó rồi mất đó, chỉ trong cái chớp mắt, nhưng đối với một số người mà nói, nó dằng dặc cả đời.


Rắn Nhỏ chậm rãi đứng lên, mỉm cười.


Ngao Mãnh vừa mới thanh tỉnh cảm thấy nụ cười kia đặc biệt chói mắt, thật giống như ngày đầu tiên nhìn thây Xá Nhi mặc nữ phục.


Nhưng mà còn chưa nhìn thỏa, đã thấy Xá Nhi nâng tay cầm trường kiếm đâm vào cổ.


.
.
.


Năm trăm năm sau.


Người đời vẫn truyền tụng về một hòn đảo rắn, và về vị thư sinh bạch y ở trên hòn đảo đó.


Đảo toàn là rắn, bò trên đất, trên đá, trên cành cây, chỉ cần là mắt người, đều nhìn thấy sự tồn tại của rắn.


Không một ai dám đặt chân đến.


Nhưng thư sinh kia lại không sợ.


Thấy một con rắn, hắn cúi xuống hỏi: “Xá Nhi, em có phải là Xá Nhi của ta không?”


Bọn rắn trợn mắt ngạc nhiên, một vài con quay mình rời khỏi, số khác le lưỡi ra dọa hắn: “Tê tê, ồn ào cái gì, làm trễ nãi giấc ngủ của người ta. Bệnh thần kinh!”


Thư sinh không hề nổi giận, thong thả nhìn từng con một rời đi.


Xa xa trên một ngọn cây, Xá Nhi lười biếng chuyển động thắt lưng. Đáng đời, anh cứ từ từ mà hỏi thăm đi, ai bảo tận năm trăm năm mới tìm đến.


Năm trăm năm rồi, Tôn Ngộ Không đã khoác áo da hổ, Ngao Mãnh đã có con cháu, tôi cũng đã quên cách biến thành người...


.
.
.


Em, vẫn là Xá Nhi của anh, vĩnh viễn chờ anh, chờ anh đến bên cạnh.




Hết.

2 nhận xét :

Nặc danh nói...

cảm động quá. thanks bạn

Nặc danh nói...

hay thì hya thật nhưng thấy bùn bùn sao ấy nhỉ ^^!

Đăng nhận xét