on 26 tháng 9, 2012

KHH – C22

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch | Chuyển ngữ: Khuyên



Photobucket



22



Vài ngày sau, tới thành Hàng Châu. Vô Trần sớm đã an trí ổn thỏa, từ bây giờ đây chính là chỗ ở của chúng ta.

Ngày hôm đó, bước ra ăn sáng, thấy trên mặt các thị nữ, thị đồng ai cũng đọng nét cười, còn Vô Trần lại tỏ ra lúng túng thấy rõ. Ta khó hiểu đi đến bên cạnh chàng, hỏi: “Sao thế?”

Vô Trần vung tay lên, ngoại trừ Lưu Nguyệt và Huy Tinh - tùy tùng bên người chàng, ai cũng khép nép lui ra ngoài. Sau đó, Vô Trần đeo vào tay ta một sợi dây tết chỉ đỏ.

Ta ngạc nhiên nói: “Hả? Đây là vật gì?”

Vô Trần tựa hồ đỏ mặt: “Giữ cho nàng bình an!”

Ta cười lúng liếng, hỏi: “Thật à?” Đối tượng hướng đến là Huy Tinh.

Huy Tinh nhịn cười đáp lại: “Đúng vậy ạ! Bởi vì năm nay là năm tuổi của công tử! Mà công tử với tiểu thư lại ở bên nhau, cho nên công tử muốn tiểu thư đeo dây này cho chắc ăn!”

Ta nhớ buổi đó chàng nhìn vào chiếc vòng trên tay cô gái. Ra thế, nhưng mà cái dây này..... Ta hoài nghi nhìn những chỗ dây bện không đều, ánh mắt Vô Trần không phải kém như vậy chứ!

Huy Tinh nhìn ta cười đầy bí ẩn: “Là công tử tự mình làm!”

“Tại sao không đi mua?” Lưu Nguyệt hỏi.

“Bởi vì có người muốn tự tay làm cho nó hiệu nghiệm!”

Ta ra vẻ trầm ngâm: “Đúng là hơi xấu.....” Nhìn thấy mặt ai đó đã chuyển đen, bèn bước đến nắm tay, dây hồng trên tay kề nhau lấp lánh: “Có điều đối với thiếp, đây chính là phần lễ vật trân quý nhất!”

Vô Trần cười nhoẻn như trẻ con: “Thật không?!”

Ta gật đầu khẳng định, có chút bất mãn nhìn sợi dây chướng mắt trên tay Vô Trần: “Để hôm nào thiếp tết cho chàng một cái!” Thay cho cái đó.

Vô Trần cười đầy thỏa mãn: “Ừ!”

Trời xuân Giang Nam. Khi cây mọc lá mới, cũng là lúc lá cũ lìa cành. Cho nên, dẫu là đang tiết xuân cũng có không ít lá rụng.

Trong sân, đàng này đàng kia đã lác đác những chồng lá. Ta cầm chổi, nhẹ nhàng quét.

Phía sau, một đôi tay vươn ra cản lại: “Sao lại tự mình làm việc này?”

Ta quay đầu, Vô Trần đang trừng mắt nhìn hạ nhân. “Đừng mắng mọi người! Là chủ ý của thiếp!”

“Sao?” Vô Trần hỏi.

Ta cười thật tươi: “Rốt cục cũng cảm nhận được hạnh phúc của người bình thường rồi!”

Vô Trần từ bên cạnh lấy ra một cây chổi khác, đưa tay quét quét, sau đó nhìn ta đang đắm đuối một bên cảm thán nhân gian tươi đẹp, nói: “Không được lười biếng! Nếu không, gia pháp nghiêm phạt!”

Ta vừa quét, vừa hỏi ra lời: “Gia pháp ở đâu ra vậy?”

Vô Trần chảnh chẹ trả lời: “Nghe nàng nói, ta liền nghĩ ra. Dù là nhà giàu hay nhà nghèo, nhất định đều có gia pháp của mình! Cho nên bây giờ định ra!”

Đúng vậy, từ nay về sau, trời cao hoàng đế xa. Chúng ta chỉ là người bình thường.

on 23 tháng 9, 2012

KHH – C21

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch  | Chuyển ngữ: Khuyên



Photobucket



21



Hết thảy sóng gió đều đã kết thúc.

Vô Trần đón ta ra cung, an bài đến Định Tuyên Vương phủ. Ta không biết tại sao chàng làm vậy, nhưng mà thoát khỏi cái địa phương ngột ngạt ấy cũng tốt, huống chi ta đã không còn danh phận gì để ở đó nữa rồi.

Rất nhanh đã vào tiết xuân, muôn hoa nở rộ, cây cối đâm chồi.

Ta bị hương hoa đánh thức, mở mắt ra phát hiện có người đứng cười duyên bên giường, không khỏi ảo não ngồi dậy. Ta hiện tại quần áo có chút xốc xếch, tóc rối bù xù lại bị chàng nhìn thấy hết.

Vô Trần dường như cảm giác được ta đang xấu hổ, phát ra tiếng cười lưu manh: “Không phải sau này ngày nào cũng thấy hay sao!”

Mặt của ta đỏ bừng lên, oán trách liếc chàng, lại phát hiện ánh mắt chàng như si như mê, vì thế mặt càng đỏ hơn, trong lòng ngọt còn hơn đường trắng.

Vô Trần tiến tới đỡ ta, giúp ta mặc quần áo, sau đó giúp ta chải đầu, cất tiếng ngâm: “Trang phục đơn sơ, ngôn ngữ bình thường, có bao nhiêu phần tú lệ. Chỉ hoa thơm sánh với.”

Ta cười, đáp lại: “Từ cổ chí kim, giai nhân tài tử, có mấy năm sống bên nhau. Thà sớm hôm kề cận.”

Vô Trần vòng tay ôm ta, trong gương đồng ánh lên một đôi người ngọc: “Đời này nguyện kết uyên ương.” Sau đó ngồi xuống đối diện ta, nhẹ giọng hỏi: “Ngưng Nhi, chúng ta đến Giang Nam, thành hôn xong ở lại đó nha?”

Ta nghe mà phấn khích, đó là nơi mà mẫu thân ta thường khắc khoải kể với ta. Này là sông Tần Hoài trong ráng chiều bàng bạc, này những đình đài lầu các tinh xảo Tô Châu, còn có cảnh Tây hồ tuyệt mỹ Hàng Châu.

Ta không hỏi chàng tại sao lại buông bỏ triều cương, tại sao làm như thế. Chung quy chàng không phải là người có dã tâm, mặc dù tài hoa tuyệt thế. Hơn nữa, chuyện đại sự vì nước vì dân, quyền thế nóng bỏng tay, tựa như miếng mồi ngon thả vào trong hồ, tự nhiên sẽ thu hút những con cá thòm thèm ---- tự nguyện mắc câu!

Kỳ thật chỉ có đa tình mới có thể chiếm được nhân gian tươi đẹp!

Ngày xuất phát, xe ngựa vừa đến rìa thành, đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập sau lưng. Người cưỡi ngựa vòng ra trước xe, xoay người xuống ngựa: “Bái kiến Nghi phi!”

Mọi người giương cao cảnh giác, ta vén rèm nói một câu: “Ta đã không còn là Nghi phi nữa rồi!” Là... tâm phúc bên cạnh Dư Thế Cao.

“Tướng quân có một thứ muốn tiểu nhân giao cho Nghi..... giao cho người!”

Ta đưa tay nhận lấy, một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, bên trong có một đóa tử vi và một mảnh giấy. Bèn mở ra đọc: “Lần này cách trở, chỉ e khó có thể tương ngộ. Mong rằng cố nhân rạng rỡ như xuân, nụ cười luôn nở. Hoàng thượng ký thác, thần đã hết lòng, hôm nay xin được hộ quân đoạn cuối!”

Hộ quân đoạn cuối? Ta quay đầu nhìn lại, phía trên tường thành, một thân ảnh vững vàng đang đứng. Khóe mắt ta ươn ướt, vẫy tay về phía tường thành.

Rồi nói với người đưa tin đến: “Chuyển cáo tướng quân, ta nhất định sẽ hạnh phúc! Mong hắn cũng đừng bỏ qua cơ hội hạnh phúc của chính mình!”



Giang Nam tuyệt,

Cảnh sắc thân quen

Trời rực nắng, hoa hồng hơn lửa

Mùa xuân về, nước biếc xanh trong

Sao lại không nhớ Giang Nam?

[Ức Giang Nam, Bạch Cư Dị sáng tác, An Khuyên dịch]  


Chúng ta cuối cùng đã đến Giang Nam. Mà Giang Nam, như bao lời ca tụng, quả nhiên tú lệ.

Một đường nhàn nhã thong dong, rất là sảng khoái, mà thời tiết cũng từ từ ấm hơn. Chỉ có một điều không tốt, đó là Vô Trần đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác, nhất là nữ tử. Đương nhiên, ta cũng y chang vậy, nhiều ánh mắt theo đuôi, cho nên Vô Trần nhận định ta không thể thường xuyên xuất hiện giữa chốn đông người.

Cơ mà đầu sỏ gây sự vẫn là Vô Trần, ai bảo cứ suốt ngày chường mặt ở khắp nơi, quang mang tỏa sáng không ngừng! Trong khi ta tốt xấu gì cũng có một mảnh khăn che mặt, đương nhiên cũng là bởi vì ta không chịu nổi mấy ánh nhìn háo hức kia.

Ngồi cạnh cửa sổ, ta tâm tình thoải mái thưởng thức món trà yêu thích. Thế mà vừa xoay đầu, cảm xúc đã tuột dốc không phanh, một cô tiểu thư đang không ngừng vụng trộm liếc nhìn Vô Trần, đôi má ửng hồng. Ta trong lòng hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn cái kẻ thu hút biết bao ong bướm Vô Trần đang cười khẽ, tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng ta. Ta bất giác đỏ mặt, vội vã cầm chén trà muốn che giấu.

Đột nhiên trong không khí thoảng mùi thơm, ra là cô gái kia đã cùng nha hoàn rời khỏi. Hay vậy sao, chưa gì đã biết khó mà lui? Lại phát hiện nàng ta “không cẩn thận” lúc đi ngang qua chúng ta làm rơi khăn lụa. Hiển nhiên vẫn còn chưa kết thúc.

Trước kia ta cũng từng đọc qua tiểu thuyết, biết được tình cảnh này cùng trong tiểu thuyết miêu tả giống hệt nhau. Công tử kia hẳn là nên cầm khăn lụa đuổi theo, sau đó dưới trăng kề hoa, thề non hẹn biển. Chỉ là nhìn Vô Trần sắc mặt thản nhiên, chỉ nhíu mày nhìn khăn lụa, tình thế sợ rằng không phát triển theo hướng kia được rồi.

Chẳng qua, vị tiểu thư kia chờ lâu sốt ruột, rốt cục nhịn không được tự mình quay lại “tìm” khăn lụa. E thẹn đi đến gần, giọng oanh khẽ thốt: “Công tử, khăn của ta.....” Chỉ chỉ dưới đất, hi vọng Vô Trần hiểu được ý mình.

Nhưng mà Vô Trần không thèm đếm xỉa. Để cho Lưu Nguyệt mở miệng: “Vậy ngươi tới nhặt đi!” Tiểu thư kia sắc mặt trắng nhợt, nha hoàn theo hầu gấp gáp ngắt lời: “Tiểu thư nhà ta với công tử nhà ngươi nói chuyện, ngươi chen ngang làm gì!”

Lưu Nguyệt hung hăng trừng mắt, trước đây khi ở trong cung, cho dù là đại thần trong triều cũng không dám nói chuyện với cô như thế. Khí thế của Lưu Nguyệt tuyệt đối không hề thua kém tiểu thư nhà quyền quý. Nha hoàn kia quả nhiên bị dọa sợ không dám hé răng.

Ái chà, tuy rằng chủ tớ bọn họ đều không hề để ta vào mắt, nhưng mà nhìn bộ dáng tiểu thư này quả nhiên là một mỹ nhân, mà ta thì vốn vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc. “Chi bằng để ta giúp vị cô nương này nhặt lên vậy!” Vừa cúi người xuống, đã bị Lưu Nguyệt vội vã ngăn lại: “Tiểu thư!” Từ hồi rời cung, đây là danh xưng bọn họ gọi ta. Vô Trần cũng cảm thấy nghi hoặc. Tay của Lưu Nguyệt sượt qua mặt ta, chạm phải tay ta, vô tình đụng trúng cái mạng che mặt, mạng rớt xuống, lập tức xung quanh truyền đến tiếng hít thở không thông. Nhìn một vòng, ai nấy đều trợn trừng mắt, há miệng thật to, đặc biệt là hai vị chủ tớ đối diện ta đây.

Vô Trần nhếch mép đầy hứng thú giúp ta đeo lại mạng, tính tiền rời đi. Bước ra đường cái, chàng mỉm cười hỏi: “Ngưng Nhi, nàng ghen à?”

Ta đang muốn phủ nhận, nhưng mà nhìn biểu tình vui vẻ của chàng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, do đó gật đầu.

Đôi mắt Vô Trần thoáng chốc sáng như sao, ở bên tai ta khẽ thở dài thỏa mãn: “Ta thật sự có được nàng rồi!”

Ta vốn không có thói quen đi dạo phố, cho dù là trước khi tiến cung hay sau này cũng vậy, ta chỉ ngồi trong kiệu nhìn lướt qua. Chợ Giang Nam không giống như kinh thành phồn hoa náo nhiệt, cũng không có màu sắc rực rỡ kiều diễm như chốn đô thành.

Chưa được bao lâu, ta đã phát hiện ánh mắt Vô Trần thủy chung luôn đậu trên người một cô gái, tuy rằng chỉ là chằm chằm ngó vào cổ tay của cô ấy thôi. Ta dừng lại, nhìn cánh tay mướt mát của mình, mười ngón thon dài, nõn nà như ngọc, lẽ nào lại còn kém cô gái kia sao? Phụng phịu nói bên tai Vô Trần: “Bờ eo thon thon / tuổi chừng đôi mấy / người đưa mắt liếc / tóc xõa vai mềm / trang phục thô sơ / như tôn dáng mảnh / mây mưa thất sắc / sao phải thẹn thùng / cử chỉ phong tình / quả nhiên tuyệt sắc!”

Vô Trần lúc này mới cảm thấy có gì không đúng, bước đến cạnh ta, nhẹ nhàng: “Dù ai đi nữa cũng không sánh được với nàng. Ta vẫn nhớ hoài lần đầu tiên gặp nàng đây này!” Sau đó, thần tình dịu dàng nhìn ta, ngâm: “Nghiêng nghiêng thắt đáy lưng ong / Chương Đài liễu thắm, Chiêu Dương thiếp vàng / váy ai tha thướt bên người / bồng bềnh lướt hội, tựa nàng thiên kim / bên thềm vắng / tiếng gió lay /  vòng bội reo vang khúc hát / nghê thường vấn vít bên tai / càng thêm uyển chuyển như đàn lên dây / tay áo phất phơ / thân càng uốn lượn / nhịp điệu khoan thai / tả sao nổi, khuynh quốc khuynh thành / vừa xoay lại, người người điên đảo.”

Cái miệng của Vô Trần quả nhiên lợi hại, khiến lòng ta chưa uống đã say.


on 18 tháng 9, 2012

KHH – C20

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch  | Chuyển ngữ: Khuyên



Photobucket



20



Ngày lại ngày trôi qua. Chủ nhân đứng sau màn kịch vẫn còn chưa lộ diện.

Chỉ có người tình cũ của Ninh phi tìm đến. Vô Trần phái thị vệ dẫn hắn đi gặp Ninh phi. Nghe nói hai người nắm tay nhau rất lâu, rồi sau đó Ninh phi nói: “Xin lỗi!” Không ngờ đây lại là lời cuối cùng của cô. Ngày hôm sau, Ninh phi thắt cổ tự tử.

Lòng ta chùng xuống. Có lẽ với cô đây chính là sự giải thoát.

Ngày hôm đó, tâm trạng của ta rất xấu. Vô Trần không biết đi đâu tìm được một con rối gỗ đầu nhọn bụng tròn, gọi là “lật đật”. Chàng đẩy một cái, lật đật chỉ lảo đảo cười hiền rồi tự mình đứng thẳng lại, thế nào cũng không ngã xuống. Ta nổi hứng lên, liền chạm vào nó, quả nhiên dù ta có kéo, đẩy, đánh, ném ra sao, nó vẫn cười và bật dậy ngay lập tức.

Vô Trần ôm ta từ sau lưng: “Vui không? Nàng phải giống như vậy ấy!” Hơi thở của chàng phả vào cổ ta, ta phát hoảng, quay đầu hung hăng trừng chàng. Ban đầu còn cho rằng công tử thanh lịch thoát ly trần tục, thì ra chỉ là tên lưu manh sói đội lốt cừu!

Vô Trần nhìn ta, miệng tươi cười, sau đó tỏ vẻ lo lắng: “Vẫn còn chưa vui à? Ta e nếu nàng cứ giữ riết cái bộ dáng rầu rĩ như vậy, cơ thể sẽ mập thù lù như con lật đật, đến lúc đó muốn ôm nàng cũng thật khó!” Lại còn chớp chớp mắt lộ ra biểu tình đáng thương nữa chứ.

Ta phì cười, phối hợp với chàng bày ra bộ mặt khó xử: “Mới vừa rồi còn bảo muốn thiếp giống như vậy, bây giờ lại sợ này sợ kia, chàng cũng thật biết đánh đố người khác mà!”

Vô Trần lúc này mới hoàn toàn thả lỏng: “Nàng cũng biết ta mong nhất là điều gì!”

Ta chủ động dâng lên đôi môi mọng. May mắn, ta có Vô Trần.

Vô Trần cười như mèo hoang trong đêm, hôn thật sâu cũng thật say sưa. Hứ, lại bị chàng lừa rồi.

Mọi chuyện hầu như đã trở lại bình thường, trừ việc người đứng sau Ninh phi vẫn không thấy bóng dáng.

Có một ngày, người trong hoàng thất cùng với bá quan văn võ và một số thế tử dị quốc làm con tin trong kinh thành rủ nhau đi ngắm cảnh tuyết.

Tính tình ta gần đây thay đổi khá nhiều, gần như quay lại lúc trước, cho nên không hề để tâm đến lời khuyên can của mọi người, mặc vào bộ trang phục thái giám muốn đi nhìn ngắm bá quan, nói trắng ra là để xem xem người dị quốc có gì đặc biệt.

Cảnh tuyết quả nhiên rất mỹ lệ. Hoa bay phân phất trong chiều lộng gió. Bụi vàng đọng trên tay, như ai rắc muối giữa trời.

Hàn mai, đông trúc, lãnh tùng. Lá hoa rụng rơi trên đất, lấp đầy khe rãnh, đất trời như tranh vẽ, tôn lên hình ngọn trăng vành vạnh, làm lòng người mơ hồ như lạc cõi thiên nhai.

Ta nhìn cung nữ như hồ điệp uyển chuyển tiến lùi, chiếc lư hồng nổi bật trên nền đất tuyết, so với các yến hội khác càng thêm phần ý vị. Mà ý vị nhất chính là các ngài thế tử dị quốc, quần áo không giống người mình, càng làm lộ ra nét phong tình quyến rũ, ngay cả tư thế hành lễ của bọn họ cũng rất khác, ta nhìn đến mê mẩn.

Mà giữa bọn họ cũng có kiểu này kiểu kia. Có người phóng khoáng niềm nở, đã sớm cùng trọng thần triều đình nói cười bắt chuyện. Ai cũng vậy thôi, ở nơi đất lạ quê người, tuy nói là thân phận tôn quý, nhưng thật ra còn thua xa một bá tánh bình thường, nếu không biết bợ đỡ lấy lòng một ít quan viên, thì đừng mong chờ cuộc sống tốt đẹp về sau nữa. Lại có một vài người không giỏi ăn nói, hoặc là còn ỷ vào thân phận cao quý của mình, chỉ biết ngồi ì ở một chỗ, lâu lâu nói ra vài câu gọi là, mọi người cùng là người lưu lạc tha hương, cũng ít nhiều thiện cảm với nhau.

Ta lặng lẽ đứng ở phía sau nhìn tới. Bọn họ mới uống một lúc đã ngà ngà say.

Một gã đội mũ đính ngọc sáng lấp lánh thở dài: “Không biết khi nào mới được trở về nhỉ! Một thân một mình ở nơi đất khách thế này!”

Một tên trông chừng trẻ tuổi có dải lông cáo quấn quanh eo tiếp lời: “Hách Nhĩ Tháp, các ngươi ở nước Liêu còn đỡ, đợi khi hết hạn trao đổi thế tử, liền rất nhanh có thể trở về! Ta với Cổ Dị mới khổ, không biết phải chờ đến năm tháng nào! E là phải chết già ở đây thôi!”

Bị hắn gọi tên, một nam tử khác, trên trán buộc một dải lụa bảy màu óng ánh như ở thắt lưng, bộ dáng vô cùng trầm tĩnh, nghe vậy mỉm cười: “Ở đây cũng có sao đâu, cả ngày vui chơi phè phỡn, không có gì phiền muộn!”

Cái tên quấn lông cáo quát lớn: “Hứ! Nói dễ nghe thì là thế tử, kỳ thật chỉ là con tin của người ta! Cổ Dị, ngươi là con của tộc trưởng tộc Nguyệt Uyển, ta Cáp Mộc là con của tộc trưởng tộc Đa Danh! Ngươi nhìn bọn hắn kìa, có để chúng ta vào trong mắt không?” Nói dứt lời đã đập bàn đứng dậy, may là ở chỗ xa kia rất náo nhiệt, cho nên không ai nghe thấy. Người bên cạnh vội vàng kéo hắn ngồi xuống.

Cổ Dị làm như không có gì, nở nụ cười hòa giải: “Cáp Mộc, ngươi say quá rồi!” Vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy kẻ đang không ngừng giãy dụa kia.

Cổ Dị đưa mắt nhìn xung quanh, thì thấy ta đứng gần bọn họ nhất. Nón của ta đã ép xuống rất thấp, cổ áo thì kéo lên thật cao, cơ bản là không nhìn thấy mặt mũi ta, nhưng mà quần áo thái giám thì sờ sờ ra đó. Hắn nói với ta: “Phiền công công lấy giùm ta một bát canh giải rượu!”

Ta đờ người, chưa có ai dám sai bảo ta thế này, thường là thứ ta muốn đều có người dâng đến tận tay. Lần đầu tiên có người bảo ta lấy cho một bát canh giải rượu, đầu óc ta xoay xoay. Ta phải trả lời thế nào đây? “Dạ, thế tử!” hả? Như vậy ta có phải hành lễ không? Khom người hay là quỳ xuống? Mà lấy xong rồi đem dâng lên như thế nào nhỉ? Ta cố nhớ lại dáng vẻ của bọn thái giám thường ngày.

Trong lúc ta còn đang cảm thụ cảm giác mới mẻ thì hai mắt Cáp Mộc đã đỏ ngầu: “Một tên thái giám nhỏ bé cũng dám khinh thường ta!” Thấy hắn như có vẻ muốn sấn tới, ta từng bước lui về phía sau.

Cổ Dị cản hắn lại, rồi xoay sang nói với ta bằng một giọng rất lịch sự: “Xin phiền công công!”

Ta gật đầu, rồi nhanh chóng lỉnh mất. Không phải là vì sợ cái tên con trai tộc trưởng đang say ngất ngưởng kia, mà là nhìn thấy phụ thân đang bước qua đây. Chắc chưa phát hiện ra ta đâu, có lẽ vì thân là Lễ Bộ Thượng Thư, đến nói vài câu khách sáo thôi.

Ta chạy ra thật xa, bảo Lưu Nguyệt đi đưa chén canh giải rượu, còn mình thì đứng đó ngó cảnh tuyết, nhân tiện ngắm nghía người cha luôn được ngợi khen về cách đối nhân xử thế này.

Ông ngồi vào chức này, kỳ thật không hoàn toàn nhờ vào ta. Ngươi nhìn ông cười kìa, nếu như không phải bạn tốt giao hảo nhiều năm tuyệt đối không thể nào cười thân thiết như vậy được; lại nhìn cách ông uống rượu kìa, không phải là rượu vào lời ra, cái chi cũng khai tuốt tuồn tuột thì là gì! Cha ta đúng là một nhân tài!

Nhưng mà chiếu theo kinh nghiệm ở bên ông hơn chục năm qua, trong lúc ông cùng nhóm thế tử cười nói thân mật, trong mắt đột nhiên có luồng sáng lóe lên, tuy rằng rất nhanh đã tắt, nhưng cũng đủ để phá vỡ bức tranh hoàn mỹ vừa tạo ra kia. Thật là kỳ khôi, cha ta là lão giang hồ từng kinh qua vô số trận mạc lớn nhỏ, sao lại để cho mình thất thố như thế!

Sau một hồi trò chuyện thật say sưa, phụ thân cáo biệt rời đi, bước chân có chút vội vã.

Sau khi ông đi khỏi, Cáp Mộc uống canh xong vẫn còn ngất ngưởng, Cổ Dị quyết định dìu hắn trở về trước.

Hai người vừa dợm bước, đã nghe tiếng phụ thân í ới ở đằng sau: “Chờ một chút!”

Cổ Dị quay đầu: “Lý đại nhân, không biết có gì chỉ giáo?”

Phụ thân cười thật tự nhiên: “Là Định Tuyên Vương nghe danh thế tử từ lâu, cho nên muốn gặp mặt!”

Cổ Dị khó xử nhìn Cáp Mộc đang tựa vào mình, thì nghe thấy tiếng nói du dương cất lên từ một phía: “Cáp Mộc thế tử có thể về cung nghỉ ngơi trước!” Vừa dứt lời, lập tức có người đón lấy Cáp Mộc.

Vô Trần mặc cẩm bào màu tím, cười thật vui vẻ, đang đạp tuyết đi đến. Tuyết trắng phau phau, tử y óng ánh, trông cực kỳ phong cách.

Cổ Dị sắc mặt không biết vì sao lại có chút khó coi, nhưng mà vẫn duy trì khí độ vốn có: “Vương gia triệu kiến, không biết có điều chi dạy bảo?”

“Thế tử thật sự không biết?” Vô Trần ý cười càng giòn trên mặt, nhưng ta lại nhìn thấy trong mắt chàng hằn đầy băng tuyết.

Cổ Dị lắc đầu, sắc mặt bình thường trở lại: “Xin rửa tai nghe!”

Vô Trần vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng thanh âm phát ra lại lạnh giá vô cùng: “Lý đại nhân, ông nói đi!”

Phụ thân cung kính “dạ” một tiếng, bước đi lên, vẻ mặt hòa ái tươi cười: “Không biết thế tử có biết Ninh phi nương nương của tiên hoàng không?”

Trong mắt Cổ Dị hiện lên một tia phức tạp, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Không biết!”

Phụ thân vẫn cười như cũ: “Như vậy xin hỏi thế tử có từng nghe qua Mê La Thảo chưa?”

Cổ Dị vẫn vậy trả lời: “Chưa từng nghe!”

Phụ thân rốt cục nhíu mày: “Vậy à! Ta nhớ đã từng đưa cho phụ thân cậu và các vị tộc trưởng một ít! Ổng không kể gì cho cậu sao?”

Cổ Dị nói: “Có quan trọng không?”

Phụ thân lắc đầu: “Thế mà ta tưởng cha cậu đã đưa cho cậu rồi chứ!”

Cổ Dị ngạc nhiên: “Lý đại nhân sao lại nói thế?”

“Bởi vì trên người thế tử có mùi Mê La Thảo!” Ông già cười như hồ ly đắc đạo.

Cổ Dị đờ ra, sau đó cũng cười: “Lý đại nhân thật biết nói đùa!”

“Sao lại đùa chứ? Thế tử có chắc trên người mình không có bất kỳ mùi gì không?”

Cổ Dị lấy lại tinh thần tập trung ngửi, lập tức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Vô Trần nói: “Tại sao?”

Đáp lời vẫn là phụ thân: “Bởi vì người từng chạm qua Mê La Thảo, chỉ cần uống một chút rượu cất từ mai ủ tuyết, sẽ tỏa ra mùi đặc biệt. Loại mùi này tuy rằng rất thoảng, nhưng mà ta có thể nhận ra! Hôm nay đây chiêu đãi mọi người chính là rượu tuyết mai cất được!”

“Được lắm!” Cổ Dị cười to, sau đó hỏi: “Vậy còn mấy người khác thì sao?”

Vô Trần đáp: “Mới đầu cũng không phải là nghi các ngươi. Chỉ là người ở trong cung đều đã tra hết, mà có thể biết Lý phủ có Mê La Thảo, lại nắm được công dụng của nó, thì chỉ có người ra vào cung tự do là có khả năng. Tự nhiên lòi ra các ngươi thôi!”

Ta cúi đầu ngẫm lại, quả nhiên không sai. Triều đình vì phòng ngừa các vị quý tộc này lẩn trốn, nhưng ngoài mặt vẫn tương kính như tân, đối đãi như thượng khách, thường xuyên mời bọn họ vào cung thưởng hoa ngắm trăng vịnh thơ uống rượu.

Cổ Dị gật đầu khen: “Không hổ là Định Tuyên Vương nổi danh thiên hạ! Đã bị phát hiện, ta không còn gì để nói!”

“Ngươi tiềm phục nhiều năm, tại sao lại đột nhiên nóng vội như vậy?”

“Phụ thân lâm trọng bệnh, nếu bây giờ không nghĩ cách trở về, chỉ sợ sau này chức tộc trưởng sẽ rơi vào tay kẻ khác, cho nên ta muốn trở về!” Đến lúc này, Cổ Dị cũng không có gì giấu diếm.

“Vậy ngươi tại sao lại phải xuống tay với Ngưng Nhi?” Giọng Vô Trần phập phồng tức giận.

Cổ Dị chớp mắt, đáp: “Mục tiêu của ta và Ninh phi chính là ngươi! Chỉ cần ngươi gặp chuyện, triều đình nhất định sẽ hỗn loạn, cho dù ta có lặng lẽ bỏ về Nguyệt Uyển, cũng không có ai chú ý!”

Vô Trần và ta cùng bừng tỉnh, thì ra hết thảy chỉ là hiểu lầm, hoặc là nói Ninh phi quá cố chấp.

Cổ Dị ảm đạm cúi đầu: “Đáng tiếc sắp thành lại bại!”

Ánh mắt Vô Trần thẳng tắp xuyên qua đám đông, rơi xuống người ta đang đứng dưới tán cây: “Dù sao đi nữa, trong chuyện này, ta cũng có lợi!” Sau đó nhếch miệng cười thật ngọt ngào.

Ta luôn biết tướng mạo chàng xuất chúng, nhưng mà giờ khắc này ta không thể không thừa nhận phong thái của chàng làm ta say. Trong mắt ta chỉ còn lại một mình chàng, không có nghe lời định tội Cổ Dị, mà nói thật lòng, ta cũng chẳng thèm quan tâm.

Một ngày này, tuyết phủ trắng đình, hương quyện bóng trăng.

on 17 tháng 9, 2012
Photobucket

Chị già à, 39 tuổi rồi đấy, chín chắn tí cho em nhờ. Nhìn chị mà thấy nản cho anh Max quá =.= Sinh nhật vui vẻ, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, hạnh phúc yên bình bên chồng và con. Ai nớp du *chíu chíu*

Photobucket


Quà sinh nhật *0*


Photobucket


[nguồn ảnh: ACFC và cab.vn / mần và chua lời: An Khuyên @ Cuộn lên]


on 15 tháng 9, 2012
Phật dạy: Thế gian và xuất thế gian có bốn ân đức


Tác giả không rõ
An Khuyên dịch
Nguồn: Kênh Phật Giáo



Sắp rằm tháng Bảy. Sắp lễ Vu Lan. Là lòng thành dâng tặng cha mẹ ♥


Photobucket



1. Phật dạy: Thế gian và xuất thế gian (1) có bốn ân đức lớn, đó là ân đức của cha mẹ, của chúng sinh, của đất nước và của Tam bảo (Phật – Pháp - Tăng). Bốn loại ân đức này, mỗi chúng sinh đều được hưởng bình đẳng.

2. Phật dạy: Ơn của mẹ, dành một kiếp (trăm ngàn vạn ức năm) cũng không đền đáp hết. Tình mẹ thương con, không gì có thể sánh bằng. Mười tháng hoài thai, không màng cực khổ, không thiết đồ đẹp cơm ngon, lòng không phút nào ngơi lo lắng, chỉ mong vượt cạn bình an sinh ra con khỏe mạnh. Gặp khi sinh khó (nữ nhân sinh hài tử, tựa như quấn trên người mảnh khăn liệm, thuận thì mẹ tròn con vuông, nghịch thì… Cho nên, ngày con ra đời được gọi là ngày ‘mẫu nan tử’ - mẹ phải vất vả lắm mới sinh ra được con), tựa như bị trăm ngàn vết đao chém xả (y học chia ‘đau’ ra làm chín cấp, nỗi đau sinh nở của người phụ nữ nằm ở cấp cuối cùng). Nếu an lành vượt cạn thành công, mọi người đều mừng vui. Bé vừa cất tiếng khóc, mười tháng khổ nhọc mang thai, mẹ đều không nhớ chút gì, giống như đang nghe một điệu nhạc tuyệt vời của hạnh phúc. Mẹ ôm con vào lòng, tình thương của mẹ như dòng suối cam lồ bất tận. Ân này đức này, núi cao đến đâu cũng thấy thấp, biển rộng dường nào cũng cạn khô. Nếu như hiếu thuận với mẹ, không làm trái ý mẹ, sẽ được trời phù hộ, ban phúc dạt dào. Có dùng hết một kiếp (trăm ngàn vạn ức năm), mỗi ngày sáng, trưa, chiều, tự cắt thịt bản thân dâng lên cha mẹ, cũng không báo đáp được hết công ơn một ngày của cha mẹ.

3. Phật dạy: Người nào giàu nhất thế gian? Người nào nghèo nhất thế gian? Chỉ biết, nhà có mẹ, được gọi là giàu. Mẹ mất rồi, nhà cùng khổ. Lúc có mẹ, ánh dương chói rạng. Mẹ đi rồi, ảm đạm hoàng hôn. Lúc có mẹ, ánh trăng ấm áp. Mẹ không còn, chỉ có đêm đen. Do đó, mọi người phải thành tâm hiếu dưỡng song thân, phúc đức này cùng với cúng dường chư Phật không có chi khác biệt.

4. Phật dạy: Người muốn hưởng phúc, phải vời một trăm vị cao tăng đại đức, một trăm vị tiên, một trăm vị bằng hữu đến một nơi bày đầy thất bảo (2), cúng dường trăm ngàn món ăn ngon, y phục đính ngọc quý, dùng trăm thứ trang nghiêm tô điểm giường nằm, lấy trăm loại thuốc chữa trị bệnh. Cứ như vậy trải qua trăm ngàn kiếp (ức ức vạn vạn năm), mới cầu được phúc đức. Còn không bằng để lòng hiếu thảo, hầu hạ cơm áo cho cha mẹ mình. Chăm sóc cha mẹ của mình, so với công đức trước đó lớn hơn trăm ngàn vạn lần.

5. Phật dạy: Bỏ công ngày đêm tích lũy trân bảo đem bố thí cho người khác, không bằng phụng dưỡng cha mẹ của mình.

6. Phổ Hiền Bồ Tát dạy: Phụng dưỡng cha mẹ, tôn kính thầy cô. Người biết tri ân, tại lúc sinh tử luân hồi, sẽ được hộ niệm; bằng như bội bạc vong ân, không được thiện trợ. Thế nên, chư Phật rất khuyến khích mọi người biết báo đền ân đức.

7. Phật dạy: Không gì thiện bằng hiếu. Không gì ác bằng bất hiếu.

8. Phật dạy: Trên đời nếu không có Phật, phải biết thờ phụng cha mẹ. Thờ phụng cha mẹ chính là thờ phụng Phật.

9. Phật dạy: Nếu như vác cha lên vai trái, cõng mẹ bên vai phải, trải qua ngàn vạn năm, chăm lo thức ăn quần áo, giường chiếu chăn đệm, thuốc men chữa bệnh, dẫu cho cha mẹ có đại tiện, tiểu tiện trên vai, vẫn chưa báo hết được ơn cha mẹ.

10. Phật dạy: Đệ tử tại gia, nếu như không biết hiếu kính cha mẹ, thầy cô, sẽ phạm vào tội “vô ý”.

11. Phật dạy: Trong lúc tu thế gian pháp (3), phải đồng thời gìn đạo hiếu với cha mẹ, thầy cô.

12. Phật dạy: Ta thuở xưa vì bốn việc mà hi sinh thân mệnh. Một là vì muốn phá phiền não của chúng sinh, hai là vì muốn chúng sinh được an lạc, ba là vì để diệt trừ căn tham của bản thân, bốn là để báo đáp ơn sâu của cha mẹ.

13. Phật dạy: Chẳng những hôm nay ta khen ngợi lòng hiếu thảo, mà trong vô lượng kiếp ta cũng thường khen ngợi như vậy.

14. Phật dạy: Người biết phụng dưỡng cha mẹ dù chỉ chút ít cũng thu được phúc vô lượng. Không thuận theo cha mẹ dù chỉ một việc cũng mắc tội vô lượng.

15. Phật dạy: Có tám trường hợp hãy thoải mái giúp đỡ: cha, mẹ, Phật, tăng ni, người từ xa tới, người sắp đi xa, người bệnh và thầy thuốc.

16. Phật dạy: Có bốn ân rất khó báo đáp: ơn cha, ơn mẹ, ơn Phật và ơn pháp sư. Cúng dường bốn vị này, sẽ thu được phúc vô lượng.

17. Phật dạy: Thay vì dâng vật ngon cúng dường hiền thánh, chi bằng hiếu thảo chăm sóc cha mẹ.

18. Phật dạy: Ta đời đời giữ tròn hiếu đạo, do đó ta phúc cao đức thịnh, trở thành Trời trong trời, đứng đầu tam giới.

19. Phật dạy: Cha mẹ là người thân thương nhất của mình, nhưng chúng sinh lại tỏ vẻ nhờn láo không tôn trọng. Ta xuất gia là để giúp đỡ chúng sinh dẹp bỏ cái tính ích kỷ ấy.

20. Phật dạy: Bồ tát đời đời cúng dường hoa quả cho Như Lai và cha mẹ. Bồ tát đời đời kính trọng cha mẹ - Cha mẹ đang ngủ, không được đánh thức cha mẹ. Nếu phải gọi cha mẹ dậy, phải nói sao cho thật dễ nghe. Có món ngon, không được khư khư giữ lấy một mình, phải đem ra mời cha mẹ dùng trước.

21. Phật dạy: Người không biết hiếu thảo với cha mẹ, không kính trọng thầy cô, không làm điều nghĩa, không học điều hay, coi thường người dưới, khi chết đi, sẽ bị đày xuống địa ngục.

22. Phật dạy: Trong vô vàn điều ác, đứng đầu là tội bất hiếu với cha mẹ.

23. Nếu như không biết hiếu kính cha mẹ, chỉ biết lo cho vợ con, cung cấp cho vợ con đủ mọi thứ, hoặc là lấy tài sản nhà cha mẹ đem hết cho vợ con. Cha mẹ khuyên bảo, lại bỏ ngoài tai, mặc vợ mình nói hỗn cha mẹ. Kẻ như vậy gọi là “phường cướp ghê nhất thế gian”.

24. Bất hiếu với cha mẹ, khinh nhờn thầy cô, sẽ bị đọa Tam ác đạo (4).

25. Muốn được tái sinh trên đất Phật Tây phương, phải hợp đủ ba điều phúc. Một là phụng dưỡng cha mẹ thầy cô, không sát sinh, làm mười điều thiện. Hai là qui y tam giới, không phạm giới luật, không phạm uy nghi (5). Thứ ba là phát tâm bồ đề (6), tin vào nhân quả, niệm kinh Đại Thừa và khuyến khích người khác làm theo.

26. Phật dạy: Đạt được món hời lớn gì, phải cúng dường cho cha mẹ, thầy cô, hòa thượng, pháp sư trước đã.

27. Bồ tát ở trong vô lượng a tăng kỳ kiếp (7) hiếu kính cha mẹ ăn uống nghỉ ngơi, mặc quần mặc áo, kể cả hiến thịt xương của mình. Cho nên thu được nhân duyên, tự tu thành Phật.

28. Phật dạy: Cha mẹ là phúc điền (8) lớn nhất trong tam giới. Chúng tăng là phúc điền bên ngoài tam giới.

29. Già Diệp (9) trưởng lão thuyết pháp: Chúng sinh gây sự với cha mẹ, làm cha mẹ phiền lòng, sẽ nhận báo ứng bệnh tật liên miên. Chúng sinh hiếu thảo hầu hạ cha mẹ, chăm sóc bệnh nhân, tương lai sẽ khỏe mạnh ít bệnh. Không biết yêu thương cha mẹ, người thêm xấu xí. Biết kính trọng cha mẹ thầy cô, hình dáng tươi xinh. Ở nơi có cha mẹ và hiền thánh, không biết hiếu kính, sức khỏe nguy nan; biết cung nghênh phụng dưỡng, thân thể cường tráng. Không biết kính cha, hiếu mẹ, xuất thân hèn kém; kính cha, hiếu mẹ, sinh vào nhà giàu. Không phụng dưỡng cha mẹ, tiền tài thiếu hụt; hết lòng chăm sóc cha mẹ, phú quý khôn lường.

30. Phật dạy: Có hai phương pháp đạt được đại công đức, gặt được thiện báo, hưởng vị cam lộ, về cõi cực lạc. Ấy là hiếu thuận cha mẹ và cúng dường Bồ tát.

31. Phật bảo Anan: Bất kể là người thường hay người xuất gia, biết từ tâm hiếu thuận chăm sóc cha mẹ, sẽ thu được công đức vô lượng. Nhớ lại quá khứ, ta từ tâm hiếu thuận chăm sóc cha mẹ, thậm chí đã quên mình để cứu nạn nguy cấp cho cha mẹ. Nhờ công đức này mà ta lên cõi Trời là Thiên đế, xuống dưới đất là Thánh vương, cho đến khi thành Phật, trở thành tôn giả trong tam giới, đều là do phúc của lòng hiếu thảo.

32. Nếu như khiến cha mẹ nổi giận, nói ra điều ác, sẽ lập tức bị đọa xuống tam ác đạo.

Mong tất cả chúng sinh đều hiếu thuận với cha mẹ, biết phụng dưỡng cha mẹ. Nguyện đem hết tất cả vận may trao cho cha mẹ. Nguyện cho các đấng sinh thành không còn khổ đau, mãi mãi khỏe mạnh như ý. A Di Đà Phật!



Chú giải:

1. Tìm hiểu thế gian và xuất thế gian ở đây.

2. Thất bảo là bảy thứ quí báu: vàng, bạc, lưu ly, pha lê, xà cừ, trân châu và mã não.

3. Giai đoạn tu Thế gian Pháp là giai đoạn thân thể của người tu luyện liên tục được cái biến, thay thế bằng vật chất cao năng lượng được gom chọn từ các không gian khác. Khi tâm tính liên tục đề cao, công lực ngày càng mạnh, thân thể càng tịnh hóa, đến trạng thái cao nhất là toàn bộ kiến trúc của tế bào thân thể được lấp đầy bằng vật chất cao năng lượng, thân thể này định tại đó, không còn sự lão hóa và "chết đi" nữa, khi này đã là thân thể ngoài ngũ hành hay còn gọi là thân Ala hán. (Nguồn: vietlyso)

4. Tam ác đạo là ba con đường ác. Theo Phật giáo, Lục đạo luân hồi chia ra: 3 đường thiện và 3 đường ác. Ba đường ác gồm: Địa ngục đạo, Ngạ quỉ đạo, Súc sinh đạo.

5. Uy nghi là vẻ đẹp biểu hiện ra trong những tư thế, động tác, ngôn từ và cách tiếp xử của hành giả trong đời sống hàng ngày.

6. Tâm bồ đề: lòng từ bi, giác ngộ. Có một bài thơ rất hay về bồ đề tâm, nên đọc.

7. A tăng kỳ (Asamkya): Tên số theo bên Thiên Trúc. Dịch ra chữ Phạn là vô số. A tăng kỳ = 10 lũy thừa 47 (có 47 con số 0 sau số 1). [Theo tự điển Phật học Đòan Trung Còn]

8. Phúc điền là ruộng phúc. “Điền” có nghĩa là sinh trưởng. Như gieo mạ được thóc, cúng dường được phúc báo, nên gọi là “phúc điền”. Phúc điền có ba loại: a) Ân điền: đền ơn cha mẹ, thầy cô. b) Kính điền: qui y, cung kính Phật, Pháp, tăng. c) Bi điền: thương xót, cứu giúp chúng sinh.

9. Già Diệp (hay còn gọi là Ca diếp): Đứng đầu Thập đại đệ tử toạ dưới Phật Tổ.