Mi Lan Trì [5]

on 28 tháng 4, 2015

Mi Lan Trì

Tác giả Lam Liên Hoa
Dịch Khuyên







Chương 5: Tuyết • Quan Địch



Gió lớn tuyết cuộn, cây khô gãy đổ.

Mồng Bảy tháng Giêng. Trì gia không ngừng phái người lùng bắt, nhưng chúng tôi vẫn an toàn rời khỏi quán trọ, lẩn trốn trong núi.

Tám trăm dặm quanh Hô Âm Sơn núi non ngút ngàn, u cốc hoang vu, chỗ ẩn nấp là vô số. Tôi không quan tâm đến truy binh, tôi chỉ lo cho đại ca.

Thương tích của đại ca không ngừng trở nặng. Tôi biết là vì anh mang tâm sự trong lòng.

Tuy mấy năm nay tôi không thấy anh vui, nhưng cũng chưa bao giờ thấy anh vật vã như vậy. Ký ức sâu thẳm trong tiềm thức giống như cây xanh bị bật gốc trong đêm, giày vò gấp bội.

Mà tất cả nỗi sầu hận trong quá khứ đó bị khơi dậy là vì anh đã tới đây giúp tôi báo thù để rồi gặp lại Mộ Dung Mi.

Hồi tưởng lại, tôi cảm thấy đời này của tôi đã thiếu anh quá nhiều, không cách nào hồi báo.

Là anh mười năm trước đã cứu tôi trong cơn bão tuyết. Đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Lần đó, tôi nợ anh cả tính mạng và tương lai.

Anh dìu tôi về căn nhà gỗ của mình. Anh giúp tôi săn da hồ ly để đổi lấy tương lai cho tôi. Anh dạy tôi võ công cho cuộc sống sinh tồn sau này.

Tôi vĩnh viễn không thể nào quên hình dáng cô đơn lượn phóng qua những dãy núi, ánh kiếm chớp lóa đuổi theo đường chạy của hồ ly, những mũi tên đen, đỏ, trắng mờ ảo trong làn tuyết bốc hơi. Lúc máu của hồ ly phun ra, anh đứng chựng lại, cầm lấy con mồi, nỗi ưu thương nhàn nhạt phủ bờ mi.

Khoảnh khắc đó khiến tôi sùng bái anh như một vị thần huyền thoại của sơn lâm.

Tôi không biết chính xác lần thứ hai chúng tôi gặp lại là khi nào. Bởi trước khi anh hiện thân gặp mặt tôi, anh đã âm thầm giúp tôi rất nhiều lần. Khi ấy, tôi mừng lắm. Tôi vốn không giỏi ăn nói, nhưng đêm đó chúng tôi đối ẩm cả đêm, tôi kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra với mình một cách thao thao bất tuyệt.

Có thể gặp lại anh, để anh nhìn thấy số mệnh tôi biến đổi nhờ công anh, là tâm nguyện ấp ủ từ lâu của tôi.

Nhiều năm như vậy nhưng anh không hề thay đổi, vẫn cái vẻ trầm tĩnh u sầu mọi khi. Tôi lại càng thêm kính trọng anh, và cảm thấy gần gũi anh hơn. Trong mắt người giang hồ, tôi là một gã lang thang xuất thế lai lịch bất minh, mà tạo ra tôi, biết tôi, chỉ có anh.

Lần thứ ba gặp lại là trong núi Hô Âm.

Lúc đó, tôi bị thương nặng, tinh thần suy sụp, máu trong cơ thể hầu như chảy ra ngoài, kết thành hàn băng, thâm đen lại.

Rồi anh xuất hiện. Nhìn tôi tàn tạ như vậy, ánh mắt của anh vẫn thản nhiên như trước. Chỉ là lúc anh cúi xuống kiểm tra vết thương trên người tôi, tôi mới thấy rõ nỗi lo âu chập chùng trong đôi mắt ấy.

Anh đưa tôi rời khỏi chỗ đó, trở về vùng núi nơi tôi sinh ra.

Anh cùng tôi ngắm những đám cỏ lau sinh trưởng không ngừng bên hồ, như thấy lại cuộc đời thăng trầm của chúng tôi.

Vào một đêm trời thênh thang nước lung linh, ánh trăng lững lờ.

Tôi không ngủ được, đứng luyện công bên hồ. Thu thế xong quay người lại, đã thấy anh đứng đó tự khi nào, áo bào trắng rũ xuống, như một mảnh trăng nhỏ ngưng tụ lại.

Tôi nhìn anh, trong lòng rúng động, cất giọng gọi xa xăm:

“Đại ca!”

Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh như thế. Người anh run nhẹ. Dù cách rất xa nhưng tôi vẫn cảm nhận được nụ cười khẽ của anh.

Một lát sau, anh nói: “Đánh cũng được lắm, chỉ là có mấy chỗ quá vội, làm lại đi!”

Tôi nhìn anh cười, luyện lại từ đầu.

Lòng ấm áp vô kể.  

Bởi vì tôi biết từ rày về sau, đời sương gió giang hồ của tôi, đã có anh bên cạnh.

Từ rày về sau, anh là thầy, là bạn, là huynh trưởng của tôi.

Vậy mà bây giờ người quan trọng nhất của tôi lại có tình hình không mấy lạc quan.

Cơn sốt vốn đã dịu bớt nay lại tái phát, đêm đó anh chìm trong mê man. Thuốc thang mấy cũng vô dụng. Lòng tôi nóng như lửa đốt, chẳng biết làm sao.

Mộ Dung Mi dùng tay ra dấu, ý bảo tôi ra ngoài nói chuyện.

“Thúc thúc cần thuốc mới.” Cô nói. “Nhị ca tôi có một phương thuốc rất hay, có lẽ sẽ hiệu nghiệm. Nhưng dược liệu phải lựa chọn rất khắt khe, tôi cần anh đi với tôi. Chỉ sợ thúc thúc một mình ở lại nơi này, không ai săn sóc.”

Việc đã đến nước này, chúng tôi cũng không còn cách khác, tôi hạ quyết tâm: “Đêm nay chúng ta xuống núi, ngày mai về là được rồi.”

Cô ngần ngừ rồi gật đầu.

Chúng tôi trở vào động, thiết lập cơ quan, tiếp thêm củi vào lửa, đề phòng dã thú. Sau đó rời đi.

Tuyết đầu mùa đã ngừng rơi, nhưng gió vẫn còn lồng lộng. Bầu trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng hắt ra từ bốn mặt tuyết.

Mộ Dung Mi khinh công không tệ, nhưng nội lực chưa đủ, lại không có kinh nghiệm đi đường núi. Tôi vừa đi vừa dìu, tốc độ cũng không tính là chậm. Khoảng canh năm, chúng tôi ghé trấn Linh Vũ. Tiệm thuốc lớn nhất trấn là Hoài Sinh Đường đang ngạo nghễ đứng một góc, u ám tối tăm.

Gió đột nhiên ngừng thổi, xung quanh yên tĩnh đến rợn người, tựa như tà ma sắp xuất hiện, vạn vật ngưng thở. Tôi nhếch môi cười, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn lấy chủy thủ ra cạy cửa.

Mộ Dung Mi đốt lửa lên, nhìn những ngăn thuốc sắp thành hàng đính trên tường. Hơn một ngàn ngăn thuốc, tức là hơn một ngàn lần kéo mở ra, khiến người ta hoa cả mắt. Cô hít một hơi, tiến lên lục lọi.

Lần lượt từng ngăn được kéo ra, mỗi tiếng “kẽo cọt” như tiếng chày nện vào màn đêm yên tĩnh. Mi có chút run tay. Bóng tối phảng phất như có hình dạng, nhào bóp tia sáng yếu ớt trên tay cô, chỉ chực chờ đối thủ nhượng bộ mà mạnh mẽ ào lên, cắn nát nó.  

Tôi đứng cạnh cửa, nghe lác đác vài tiếng chó sủa và tiếng gió lạo xạo trên đường. Tôi cười khẩy, nắm chặt vũ khí bên hông.

Ước chừng qua thời gian hai chung trà, Mi rốt cuộc cũng chọn xong thuốc. Cô thở phào, ngẩng đầu lên nói nhỏ: “Đi thôi!”

Tôi kéo tay cô. Nắm thật chặt.

Cô hiểu ra tức thì, toàn thân cứng đờ.

Tôi cầm lấy cái ghế, ném mạnh về phía cửa. Nương theo tiếng cửa vỡ, tôi kéo Mi vọt qua cửa sổ.

Hậu viện cũng có mai phục. Thoáng chốc đèn đuốc sáng trưng, liếc sơ sơ thì có hơn mười người từ nơi ẩn nấp xông ra, ào lên giáp công.

Vì muốn nhanh chóng thoát thân, tôi hạ thủ không chút lưu tình. Xích sắt dọc ngang, xẻ hai đầu người, lúc thu về lại tiện thế quấn lấy một tên, quăng ra xa.

Bọn họ nhất thời bị chấn nhiếp, run sợ không dám tiến lên, tôi nhân cơ hội kéo Mi nhảy lên nóc nhà.  

Nào ngờ trên nóc có kẻ phục sẵn. Lúc tôi chuẩn bị hạ xuống, có tiếng đao rít quét qua chân. Tôi vội né tránh, xích sắt vung ra, cuốn lấy kẻ đánh lén.

Hắn tập trung gạt đỡ, chúng tôi thuận thế lách người, hạ xuống đỉnh nóc khác. Bàn tay buông lỏng, người nọ thu lực không kịp, bị mất đà, ngã nhào xuống đất.

Chúng tôi đề khí chạy như bay, vượt hết nóc nhà này đến nóc nhà khác. Thế nhưng sau lưng vẫn có người đuổi theo, nhất thời khó có thể cắt đuôi. Lòng tôi thầm lo lắng.

Mi đột nhiên nói: “Hay để tôi dùng ám khí đi?”  

Tôi mừng khôn xiết, thấp giọng đáp ứng, thả tay cô ra. Cô hơi nghiêng người, hai tay không ngừng vung lên, chỉ thấy từng đóm sáng lặng yên bắn ra, đánh úp về phía truy binh.

Sau lưng, tiếng kêu rên không ngừng, đã có mấy người trúng ám khí, thành thử có chút trì hoãn. Tôi kéo Mi nhảy xuống mái nhà, chạy vào hẻm nhỏ lắt léo, cuối cùng cũng thoát khỏi truy binh nhà họ Trì.  

Về tới Hô Âm Sơn, trời đã sáng hẳn. Một đường chạy bạt mạng, Mi dường như đã không còn gượng nổi. Tôi thả chậm bước chân, chờ cô điều hòa lại hơi thở.

Bầu trời tối sầm như muốn trĩu xuống đỉnh đầu. Ở phương đông xa xa nổi lên một mảng màu trắng nhạt, nhưng không phải là mây. Trước mắt là con đường hẹp dẫn lên đỉnh núi, hai bên đều là vực thẳm với những tảng đá lởm chởm trông như hàm răng của loài quái vật khổng lồ.

Kình phong mãnh liệt, tuyết trên núi cứ bị thổi thốc vào mặt. Nhưng lạnh lẽo không chỉ là gió tuyết, mà còn có cỗ sát khí khiến tôi cảm thấy khó thở kia.

Một tiếng huýt sáo bén nhọn, hơn chục người xông ra, kết thành kiếm trận, bao vây chúng tôi.

Kiếm trận uy lực kinh người, lại hoàn toàn khắc chế võ công của tôi. Đại trận này đêm giao thừa tôi đã lĩnh giáo. Nhưng bây giờ không có đại ca tương trợ, tôi chỉ còn biết trầy trật đối phó.

Kịch chiến nửa canh giờ, vẫn không sao phá ra được, ngược lại còn khiến cho vòng tròn thu nhỏ lại, gắt gao vây chúng tôi vào giữa.

Lòng tôi bất chợt lạnh lẽo, ngọn xích vô tình vung vào khoảng không, cuốn lấy một khúc cây khô. Khi khúc cây ấy bay vào trong trận, có một gã đưa kiếm lên gạt, kiếm trận nhất thời rối loạn.

Trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng, tôi nói nhỏ với Mi: “Phóng ám khí!”

Cô hiểu ý, lẳng lặng rút ám khí từ trong ngực, hai tay vung lên, bắn ra một đạo ngân quang. Cùng lúc, tôi quơ sợi xích cuốn lấy, quất ra tứ phía.

Kiếm trận bất ngờ đại loạn, mọi người rối rít trả đòn. Nhưng bởi vì bọn họ đứng trong vòng tròn, trong lúc hoảng hốt sơ ý đánh trúng đồng bọn. Ám khí bay giữa không trung lại bị tôi dùng xích sắt cuốn trở về, rồi phóng tiếp ra.

Tôi thấp giọng nói: “Tiếp tục phóng đi!”

Lại một đóm bạc bay lên, tôi vung xích bắn ra, lần này người bị thương còn nhiều hơn. Hơn hai phần ba ngã rạp trên đất, cất tiếng rên rỉ.

Mi mỉm cười: “Tốt rồi, ám khí có tẩm thuốc mê, bọn họ không đứng dậy được đâu!”  

Tôi kéo cô phóng qua mọi người, xông vào miệng núi.

Bỗng nhiên, kiếm quang như tuyết vụt đến, thế như thiểm điện, nhắm thẳng mi tâm của tôi.

Tôi nghiêng người né, lui khỏi miệng núi.

Một gã y phục đỏ sậm lao ra. Là người mấy năm trước tôi từng đụng độ. Tổng quản Trì gia, Trì Lạc Ảnh.

Bốn, năm kẻ hồi nãy chưa trúng ám khí lúc này cũng xông lên giáp công. Tôi không nói không rằng, tiến lên tái chiến. Hồi sau, thu thập xong những người đó, chỉ còn lại Trì Lạc Ảnh đấu cùng tôi.

Kiếm pháp của hắn dập dờn mạnh mẽ, cao hơn mọi người rất nhiều, tôi nhất thời khó chiếm được ưu thế.

Trong lúc đang kịch chiến, trước mắt đột nhiên sáng bừng lên. Thì ra là mặt trời mọc.

Trì Lạc Ảnh quay mặt ngay tại hướng đông, bất ngờ không kịp đề phòng, thế kiếm không khỏi chững lại. Tôi thừa cơ đánh úp chỗ sơ hở bên hông hắn, hắn bất đắc dĩ nghiêng người né tránh. Tôi vung xích sấn tới.

Mắt thấy hắn đã không thể tránh được nữa, ai ngờ hắn giữa chừng phát kiếm, đâm thẳng về hướng Mi.

Tôi cả kinh thu xích về, đưa tay kéo Mi lách qua. Tuy nhiên vạt áo của cô đã bị kiếm khí làm rách. Lúc tôi kéo cô, bỗng có vài thứ từ trong lòng cô rơi ra.

Mặt cô biến sắc: “Thuốc của thúc thúc!”

Tôi nghe vậy vụt tới, chỉ thấy mấy thang thuốc rơi xuống sườn núi.

Trong lúc này, tôi nào có lòng dạ để ý gì, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là không thể làm mất thuốc của đại ca. Tôi cúi người xuống vách đá, huy vũ trường xích, khó khăn quấn lấy gói thuốc.

Sau lưng có tiếng gió rít vù vù. Mi hô: “Cẩn thận!”  

Tôi biết Trì Lạc Ảnh nhất định sẽ đánh lén, nhưng nếu tôi quay người lại, gói thuốc sẽ rơi xuống vực, tôi chỉ đành gồng mình chống đỡ. Chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh đâm thẳng vào mạn sườn bên phải, sau đó nhanh chóng rút ra. Cùng lúc đó, tôi thu xích lại, cầm thuốc trên tay.

Quay người lại, tôi thấy cơ thể Trì Lạc Ảnh nhẹ nhàng bay về sau, vẻ mặt cười mà như không. Tôi hơi giơ tay phải lên, cảm giác nhói buốt ập tới, trước mắt một mảnh tối mờ. Tôi không khỏi lạnh gáy.

Mi đột nhiên nói: “Trì tổng quản, ông thả người, tôi theo ông trở về sơn trang. Nếu không, tôi sẽ nhảy xuống!”

Ánh mắt dần dần tỉnh táo, tôi nhìn thấy Mi đứng sát mép núi, tay áo phất phới bay, dường như tùy thời đều có thể trượt ngã.

Tôi muốn bước qua, nhưng vừa cử động, đã cảm thấy đau đến lịm nửa người.

Trì Lạc Ảnh kêu lên: “Đừng động đậy!” Rồi từ từ đến gần cô.

Cô tiếp tục lùi từng bước.

“Được, tôi đáp ứng với cô!” Trì Lạc Ảnh trầm giọng nói, từ từ đưa tay cho cô.

Mi nghiêng đầu nhìn hắn: “Lời này thật chứ?”

“Tại hạ sao dám lừa Thiếu phu nhân?”

Mộ Dung Mi hơi do dự, rốt cuộc đưa tay cho hắn. Trong thoáng tiếp xúc ấy, Mộ Dung Mi tung người nhảy vào lòng hắn, hai tay điểm liên tục, Trì Lạc Ảnh bất thần đứng như tượng gỗ.

Cô vẫn chưa yên tâm, ở trên người hắn điểm thêm mấy huyệt đạo, sau đó chạy đến bên tôi, nôn nóng hỏi: “Anh sao rồi?”

Tôi chuyển gói thuốc cho cô. “Đừng lo cho tôi, mang thuốc đến cho đại ca đi.”

Cô thảng thốt lắc đầu, còn nói gì nữa nhưng tôi không nghe thấy.

Giọng của cô chợt thoảng như gió xa.

Thay vào đó, một chuỗi tiếng vang êm dịu vẳng vào tai, rả rích lớt phớt, giống như lần đầu tôi trông thấy mưa bụi Giang Nam ở một vùng quê xanh mướt, khi cánh hoa tung bay trong màn mưa tháng Tư rơi vào người mới nhận ra mình đã đến Giang Nam rồi.

Tôi thấy mình trôi bồng bềnh, tứ chi nhẹ bẫng như không hề tồn tại. Trên mặt hơi lạnh, trước mắt là một mảng ánh sáng ánh mềm.

Tôi biết đó là tuyết.

Tiểu tuyết (1) Giang Nam!

Mãi đến năm ấy, tôi mới biết Giang Nam cũng có tuyết.


……


Năm đó là năm tôi thành danh trên giang hồ.

Một bộ khoái tam đẳng phủ Tô Châu tự mình truy đuổi tên đạo tặc hái hoa Cao Phi.

Mùa đông đó, tôi đang trên đường tuần tra thì bắt gặp Cao Phi. Dù hắn có dịch dung cũng không thể qua nổi con mắt tinh tường của tôi.

Tôi trông thấy hắn bước vào sòng bạc Tứ Hải. Không nao núng, tôi cởi bỏ quan phục, theo sau hắn.

Hắn đang lắc xúc xắc. Tôi tiến đến chỗ hắn, im lặng quan sát. Hắn đặt tiền càng lúc càng to, mọi người cũng dần thu tay lại, vây nhìn hắn và nhà cái.

Nhà cái tái mặt, cuối cùng không dám lắc tiếp. Cao Phi nhếch miệng cười, định bỏ đi.

Tôi ngăn hắn lại.

“Ta và ngươi đánh cuộc.” Tôi vừa nói vừa cởi vỏ đao đặt trên bàn.

Hắn thôi cười. “Đánh cuộc thế nào?”

“Kẻ nào thua lấy đao đâm vào người.”

Hắn biến sắc mặt, chắc là chưa từng thấy qua cách cá cược giang hồ như vậy.

“Tại sao ta phải chơi với ngươi?”

Tôi liếc nhìn đám đông đang bu quanh, nhìn lại hắn, cười nói: “Bởi vì ta biết ngươi là ai.”

Mắt hắn long sòng sọc, hàng lông mày nhăn lại, nhưng miệng vẫn mỉm cười: “Được, ta đánh.”

Tôi thua liền ba ván.

Chân trái đã cắm ba đao.

Chỉ có chân trái bị thương, bởi vì tôi cần chân phải để cố định thân thể, còn hai cánh tay dùng roi.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tất cả các sòng khác đều ngưng lại, nín thở nhìn chúng tôi. Tôi nghe thấy giọt máu rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang khẽ.

Cao Phi lạnh cả người, bàn tay đổ xúc xắc có phần run.

Tôi chỉ thờ ơ. Tôi biết người có danh hiệu Ngọc Hồ Điệp như hắn rất quý trọng cơ thể của mình, giờ phút này khó tránh khỏi khẩn trương, mấy trò gian lận sớm muộn cũng mất linh.

Quả nhiên lần này hắn chỉ lắc được ba điểm, trong khi tôi có địa bài (2). Đám đông ồ lên.  

Tôi đẩy vỏ đao đến trước mặt hắn. Hắn chậm rãi đưa tay ra, thoáng do dự, đột nhiên lật bàn, nhào về phía tôi.

Chúng tôi tiến vào một trận ác chiến.

Thật ra công phu của Cao Phi trên cơ tôi, nhưng bởi vì đánh cuộc thua nên khí thế giảm, tâm trạng không ổn định, chỉ muốn mở đường chạy trốn. Trong khi tôi hừng hực quyết tâm, không màng sống chết. Cuối cùng, cả người mang thương tích, nhưng bù lại roi của tôi quấn chặt hai chân hắn, thành công bắt giữ hắn.

Lúc rời khỏi sòng bạc, đám đông vây quanh tự động tránh đường.

Bỗng nhiên trong đám người lóe lên một ánh mắt, lượn quanh người tôi, rồi dừng bặt.

Trong lòng vừa mới thoáng qua ý nghĩ, bỗng cảm thấy khuôn mặt lành lạnh, ngẩng đầu lên, trong nắng ngày ấm áp, bông tuyết như khói tản ngợp trời, chỉ để lại những vệt bóng mờ ảo.

Là tuyết Giang Nam.

Tôi vốn không thích tuyết, nhưng ngày hôm đó lại khiến lòng tôi trào dâng một nỗi không tên.

Đột nhiên cảm thấy dường như có chút mệt mỏi, có chút vui mừng, và cũng có chút buồn không lý do.

Muốn tìm một góc thềm đá ngồi xuống, uống chút rượu, ngắm tuyết rơi, ngắm bầu trời hanh thông sau lớp màn mịt mờ, nhìn mặt sông không đóng đá, nhìn những cánh cò trắng chấp chới bay qua thửa ruộng, tầm hoàng hôn nghe tiếng chuông cổ vọng từ trong thành, sau đó là tiếng địch từ một bờ gác nhà ai.

Gợi nhớ ký ức tôi gặp nàng.

Đó là năm tôi 19 tuổi.

Đêm ấy trên đường từ phủ nha về nhà, tuyết vẫn còn rơi.

Thương tích cũng đã băng bó xong xuôi, tôi xuống tay có chừng mực, không hề đả thương gân cốt, chỉ là đi lại hơi bất tiện một tí.

Tôi tập tễnh bước đi trong đêm hiu quạnh. Nhà dân bên đường đã lên đèn, tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng.

Sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân đều tăm tắp cùng tiếng vật thể đong đưa. Tôi không cần quay đầu lại cũng biết đó là một chiếc kiệu trúc. Tôi dừng lại ở góc đường, nghiêng người chờ bọn họ đi qua. Con đường nhỏ hẹp như vậy không thể cùng nhau mà bước được.

Chiếc kiệu lướt qua người tôi, tiến về phía trước. Khoảnh khắc đó, có mùi hương thoảng nhẹ trong gió. Tôi bất giác ngẩng đầu.

Gương mặt trong kiệu tạo cho người ta cảm giác giống như một đóa hoa tuyệt đẹp bừng nở trong đêm tối. Còn khi ánh mắt tươi sáng ấy chiếu vào, thì dẫu chỉ phảng phất cũng đủ thắp sáng tất cả hang cùng ngõ hẻm trên khắp thế gian cũng như hết thảy linh hồn trong đêm tối.

Ánh mắt này, tôi đã từng thấy qua, ẩn trong đám đông người trước cửa sòng bạc.

Từ kiệu ném ra một chiếc hộp rơi đúng vào lòng tôi.

Phu kiệu vẫn không ngơi bước, sau một ngõ quẹo, đã chẳng còn nghe thấy tiếng chân.

Đột nhiên toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh.

Tuyết vẫn rơi nhẹ nhàng. Hòa vào đất.

Nước sình lầy đọng từng vũng, con đường chỉ còn ánh đèn lập lòe. Tất cả mọi thứ vẫn như trước, nhạt nhòa hiu hắt, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Dưới ngọn đèn của một ngôi nhà, tôi mở hộp sứ ra, bên trong là chiếc bình ngọc bích chứa thuốc trị thương vô cùng trân quý.

Tôi nhìn rất lâu, nhưng không dùng mà cẩn thận cất vào trong ngực áo.

Tôi chỉ là muốn giữ lấy một chút chứng cứ, để cho tôi có thể tin những chuyện vừa xảy ra đây không hề là mộng mị.

Hai năm sau, tôi âm thầm lùng bắt Tử Bối Kim Đao Diệp Thương Nguyên.

Đường đường một đại hiệp có tên tuổi trên chốn giang hồ nhưng lại là hung thủ của vụ huyết án liên hoàn mười năm trước. Tất cả nhân chứng đều đã bị hắn lần lượt diệt khẩu, khiến chúng tôi chẳng còn bằng chứng.

Cấp trên của tôi ở Giản Túc Ti là Ngự tiền Trực Lệ. Ngài hành sự quyết đoán, không theo lối mòn, truyền lệnh cho tôi không cần bắt hắn quy án, cứ tùy nghi xử trí.

Diệp Thương Nguyên như chim sợ ná, náu mình khắp đại giang nam bắc. Tôi lần theo bước hắn nửa năm, phát hiện hắn đã mai danh ẩn tích trở thành môn khách dưới trướng Mộ Dung thế gia.

Tôi trực tiếp đến phủ cầu kiến Mộ Dung gia chủ Mộ Dung Quân, ba lần mới được mời vào.

Sau khi nói rõ lý do, Mộ Dung Quân cười không dứt, mắng tôi hoang đường. Ông truyền gọi một ông lão gầy đét, nói cho tôi biết đây chính là “Diệp Thương Nguyên” trong miệng tôi – môn khách Trần Phúc Nguyên.

Tôi cáo từ rời đi.

Nửa năm sau, Mộ Dung Quân đột nhiên tạ thế, Mộ Dung gia tổ chức tang lễ hoành tráng. Tôi xen lẫn trong dòng người viếng tang tiến vào Mộ Dung phủ, phát hiện có một tiểu viện vẫn đang được canh gác nghiêm ngặt. Tôi biết đó chính là chỗ ẩn thân của Diệp Thương Nguyên.

Ngay đêm đó tôi lẻn vào trong viện, đánh chết Diệp Thương Nguyên.

Lúc tôi cuối cùng siết được xích quanh cổ hắn, thì tử bối kim đao của hắn cũng nặng nề vung xuống, theo thế lôi đình vạn quân.

Tôi nghiêng đầu né tránh, lưỡi đao bổ thẳng xuống vai trái tôi. Tôi cứ tưởng rằng chính mình sẽ bị chém thành hai mảnh, nhưng khi đao phong vừa chém rách xương bả vai tôi, hắn đã vong mạng.

Những nhân vật chủ chốt Mộ Dung gia đang túc trực bên linh cữu chạy đến rất nhanh, đèn đuốc sáng trưng. Bọn họ nhìn tôi đầy vẻ khó tin, nhất thời không thể quyết định có nên giết tôi diệt khẩu không. Tân nhậm gia chủ Mộ Dung An cuối cùng cũng xuất hiện. Ông liếc mắt nhìn tử bối kim đao trên đất, giọng thản nhiên: “Thì ra người này thật sự là Diệp Thương Nguyên, đáng tiếc tiên phụ bị hắn lừa dối.” Rồi quay sang nhìn tôi cười: “Đa tạ Quan bộ đầu vì gia đình tại hạ trừ hại, cảm kích không sao nói hết.”

Ông phất tay, mọi người liền tránh đường.

Tôi chậm rãi lê từng bước, máu chảy như nước, đầu óc quay cuồng. Tôi cố gắng chống đỡ, đi ra cửa sau Mộ Dung phủ.

Không biết đi được bao xa, sau lưng tôi vọng đến tiếng nói: “Máu của anh so với người khác nhiều lắm à? Sao cứ mỗi lần gặp, đều thấy anh liều mạng đổ máu vậy?”

Tuy là đang nói đến chuyện “máu đổ”, nhưng giọng nói đó vẫn cứ dễ nghe như vậy.

Tôi dừng lại, quay đầu.

Bốn phía lạnh tanh như gươm giáo.

Chỉ có ánh sáng ấm áp phát ra từ đôi mắt kia, xuyên thấu cả bóng tối, như một chiếc màng tơ bồng bềnh, mượt mà mềm mại, lấp lánh long lanh.

“Lần này, hãy để tôi nhìn rõ em.” Tôi nói.

Sau đó, tôi cảm thấy màng tơ không còn che phủ tôi nữa, nó nâng tôi cùng du ngoạn giữa trời đêm.

Lúc tỉnh lại, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy nàng.

Nàng là thiếu nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy. Vẻ đẹp của nàng vượt qua mọi tưởng tượng và ngôn ngữ của tôi.

Trông thấy tôi tỉnh lại, nàng cười khinh khích. Tay nàng mân mê chiếc hộp trống không. Nàng hỏi: “Sao anh không dùng thuốc? Sợ nó có độc à?”

“Không phải,” Tôi đáp. “Tôi chỉ là không nỡ.”

Mặt nàng đỏ lên.

Tôi nhìn nàng, nhớ đến việc nàng xuất hiện thoáng qua lúc trước, rồi bây giờ lại đuổi theo tôi đến Mộ Dung gia. Tôi lại nhớ đến có một cô gái họ Mộ Dung xinh đẹp tuyệt trần nức tiếng Giang Nam, đôi lúc ngẫu nhiên rời khỏi khuê phòng, lui tới phố chợ. Tôi hỏi: “Em là Mộ Dung Ninh?”  

Nàng ngẩn ra, cười rộ: “Anh đúng là thích hợp làm bộ khoái!”

Tôi lắc đầu: “Bởi vì em quá dễ nhận biết.”

Nàng nhướng mày nhìn tôi, ý thăm dò.

Tôi nhìn nàng, lên tiếng: “Cũng không có người nào đẹp như em.”

Nàng quay đầu đi.

Tôi cứ tưởng nàng tức giận, sẽ không còn để ý đến tôi nữa, ngờ đâu lại nghe nàng nói: “Tôi không biết những lời này lại dễ nghe vậy.”

Một năm sau đó là thời gian tôi vênh vang đắc ý nhất từ lúc chào đời đến nay. Tôi khiến cả giới hắc đạo Giang Nam nghiến răng thống hận mà táng đảm kinh hồn.

Tư duy của tôi chưa từng linh hoạt như vậy, cảm giác của tôi chưa từng nhạy bén như vậy, lòng tin của tôi chưa từng dâng cao như vậy, vũ khí của tôi chưa từng tương thông với mình như vậy. Tôi cảm thấy mình cơ hồ có thể đấu áp quần hùng, không ai địch nổi. Ngay cả lúc bị thương, chảy máu, cũng khiến tôi sảng khoái không gì sánh bằng. Đúng là chuyện lạ!

Tôi đưa cho nàng một con chim ưng mà tôi tình cờ bắt được. Nó có bản lĩnh nhớ đường, nhận người vô cùng xuất sắc, cho nên dù tôi ở xa ngàn dặm cũng có thể trao đổi tin tức với nàng.

Truy đuổi tội phạm nơi núi hoang sông lầy, côn trùng và khí độc khiến tôi mấy ngày chẳng thể ngon giấc, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng ưng từ nhỏ như hạt bắp dần dần phóng to lập lờ trên tầng mây, bao mệt mỏi khó khăn dường như đều tan biến hết.

Thời gian ở không, tôi luôn guồng vó không ngơi chạy về Tô Châu, hội ngộ cùng nàng trong khu vườn hoang ở Mộ Dung phủ. Nàng là một cô gái phóng khoáng không câu nệ, lần nào gặp mặt cũng giả vờ hờn dỗi nhăn mày, sau đó thì líu ra líu ríu. Rồi đột nhiên, nàng trầm lại, không nói gì, cũng không nghe vào lời nào, chỉ nhìn tôi với ánh mắt mơ màng xao xuyến.

“Quan Địch!”

Mỗi lần xa nhau, nàng luôn ở đằng sau gọi tôi như vậy.

Tôi quay đầu lại, nhưng nàng chỉ cười mà không nói gì cả.

Cuối cùng có một lần, tôi đứng hẳn lại, không chịu rời đi.  

Nàng nhìn chăm chú, rồi cất bước đến gần.

“Mai này, anh nhất định phải lấy em nhé!” Nàng nói khẽ, trên môi là ý cười rạng rỡ không che giấu.

Sau đó, nàng xoay người chạy như bay.

Tôi không gọi nàng lại. Tôi cũng không nói cho nàng biết trong lòng tôi có một câu nói lặp đi lặp lại ngàn vạn lần:

Tôi muốn lấy nàng làm vợ.    

Tôi muốn lấy nàng làm vợ.    

Tôi muốn lấy nàng làm vợ.    

Tôi muốn lấy nàng làm vợ, chấm dứt những ngày tháng sống trên đầu lưỡi đao này.

Ti chủ cũng đã đáp ứng, chờ diệt xong Vân Đồng Thất Sửu chiếm cứ Vân Đồng Sơn nhiều năm nay, là tôi có thể thu tay gác kiếm.

Tôi hạ quyết tâm muốn giết chết Thất Sửu Xuyên Tây để đổi lấy tương lai tự do. Tôi tin tưởng mình có thể thành công, giống như nhiều năm trước tôi đã tin mình có thể săn lấy mấy bộ lông hồ ly kia để đổi lấy tiền đến Giang Nam.

Nửa năm đằng đẵng, tôi một mình một ngựa xông xáo chiến đấu trên dãy Vân Đồng.

Tôi lần lượt giết chết sáu người, còn sót lại Tứ Sửu Hoa Nhất Tôn – tên xảo quyệt nhất.

Tôi lọt vào bẫy của hắn, bị những thanh tre bén nhọn xuyên qua cơ thể đầy thương tích. Đáng sợ hơn là tôi hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, tôi liền biết nó có tẩm kịch độc.

Hoa Nhất Tôn gần như nắm chắc chiến thắng trong tay, nếu như hắn không vội vã xuất hiện ở lúc tôi vẫn còn tỉnh táo.

Hắn đứng trước miệng bẫy điên cuồng la lối tôi giết chết huynh đệ của hắn, sau đó lại chuyển thành tiếng khóc thê lương.

Ánh mặt trời chiếu sau lưng hắn, khiến tôi cảm thấy hắn như một u hồn vất vưởng lay lắt giữa lớp sáng lờ mờ.

Hắn đứng rất gần tôi, hoàn toàn nằm trong phạm vi tôi có thể vung xích sắt. Cơ thể gần như chết lặng, nhưng không ngờ đôi tay lại cử động được, tôi lặng im vung xích lên, quấn quanh cổ hắn.

Tiếng khóc nấc của hắn biến mất tức thì. Hắn ngã mạnh vào bẫy do mình giăng ra. Thi thể của hắn cắm trên ngọn tre, lúc lắc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn thấy đôi mắt hắn long sòng sọc, tôi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

Cũng trong lúc ấy, cuối cùng tôi đã rõ, nhiều năm qua tôi vào sinh ra tử không phải vì chính nghĩa, mà tôi làm tất cả chỉ là bởi vì muốn thay đổi số phận của mình, nhưng kết quả luôn nằm ngoài dự đoán.

Tôi mò trong ngực Hoa Nhất Tôn lấy thuốc giải, độc tính sau khi giải trừ gây đau nhức khiến tôi ngất đi.

Ý niệm sau cùng trong đầu tôi là nếu như có người đến cứu tôi thì chẳng qua người đó cũng chỉ là do vận mệnh an bài.

Đúng là ông trời còn thương, người cứu tôi lại là Mộ Dung Ninh.

Là chim ưng cắp mảnh y phục nhuốm máu về cho nàng, nàng mới có thể kịp thời chạy tới cứu tôi.

Nửa năm không gặp, cảm thấy như nàng đã thay đổi rất nhiều. Nếu lúc trước nàng đẹp tựa đóa phù dung phớt hồng, thì giờ đây đã thắm nhuần sắc đỏ với hương trầm quyến rũ khiến tim người đập loạn, trong khi màu hồng thuở ban đầu đã lui tới vành lá, thỉnh thoảng chao nhẹ nơi rèm mi của nàng.

Tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em có vẻ khác trước lắm.”

Nàng nhìn tôi, ánh mắt lạ lẫm, rồi bỗng nhiên nở nụ cười như ngày nào: “Anh cứ để mình bị thương hoài, làm sao em yên tâm!”

Nàng lấy ra một chiếc hộp sứ như hồi đó đặt vào lòng tôi, nhưng thuốc bên trong đã vơi đi một nửa. Nàng nói: “Chỉ có nhiêu đó thôi. Thần dược cầm máu Bích Ảnh Lộ này, cả thiên hạ chỉ có hai lọ duy nhất, đều bị em trộm đến cho anh.” Rồi nàng ngưng lại, trong mắt như có sương mù, nàng nói tiếp: “Sau này anh phải nhớ cẩn thận đó!”

Tôi đáp: “Không có sau này! Đây là vụ án cuối cùng của anh.” Tôi nhìn nàng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, “Chờ vết thương của anh lành, em gả cho anh nha!”

Nàng trầm mặc nhìn tôi, rồi đột nhiên nàng nhào vào lòng tôi.

Nàng ôm rất chặt, làm vết thương trên người tôi như muốn bung ra. Nhưng lúc này tôi đang chìm trong hạnh phúc, tôi chỉ thấy hơi rêm mình một chút, những vết thương như những đóa hoa bùng nở lung linh.

Nào ngờ nàng lại lặng lẽ rời khỏi khi thương tích tôi đã khỏi bảy phần.

Hai vợ chồng ông cụ nhà chúng tôi náu thân nói cho tôi biết, nàng có chuyện quan trọng cần làm, muốn tôi yên tâm dưỡng thương, không cần vội vàng đi tìm nàng. Nhưng trong tôi có một dự cảm khiến tôi rùng mình. Tôi cảm thấy bứt rứt khó thở, giống y như lúc chứng kiến cha mình chìm nghỉm trong màn tuyết lở. Tôi biết bữa đó sẽ có bão, cho dù tôi chẳng nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu thời tiết bất thường nào.

Hôm sau, tôi rời khỏi ngọn Vân Đồng.

Bước vào khách sạn, tôi nghe được tin tức rúng động giang hồ: “Mộ Dung Ninh gả vào Trì gia Tái Bắc.”

Ngày hôm đó, tôi trở nên mất khống chế vô cùng. Tôi lạnh lùng tra hỏi đám khách, hoàn toàn không để ý bộ dạng run rẩy của họ. Khi tôi biết tất cả là sự thật, tôi tùy tiện tìm một thớt ngựa, ngày đêm không nghỉ chạy về Tái Bắc.

Một thân bụi bặm đặt chân đến trấn Hồng Liên, tôi bàng hoàng nhìn xác pháo đầy đường. Người ta bảo tôi đến chung vui muộn rồi, Trì Dương và Mộ Dung Ninh đã kết hôn hai ngày trước.

Tôi rã rời tìm một quán trọ, nằm xuống ngủ. Khi tỉnh lại, tôi cảm thấy bao tử của mình như có hàng vạn mũi đao giày xéo. Tôi không nhớ mình đã bao nhiêu ngày chưa có hạt cơm bỏ bụng nữa.

Đó là lần suy sụp nhất đời tôi. Tôi không có ấn tượng gì về những ngày đó, chỉ mồn một cảm giác như thể cả người chìm trong đống vôi vữa đặc sệt không cách nào gột bỏ.

Sau khi khỏi bệnh, tôi rời quán trọ lên núi, săn bắn sống qua ngày. Tôi thường làng vảng đến gần sơn trang Hồng Liên, kiên nhẫn quan sát địa hình phòng bị. Lòng tôi vẫn luôn tin tưởng, sẽ có một ngày tôi được gặp nàng.

Đại khái đã qua ba năm, rốt cuộc có một mùa đông Trì Dương chỉ huy một đại đội nhân mã rời khỏi. Phòng vệ xung quanh nhất thời lỏng lẻo. Tôi lợi dụng đêm tuyết lẻn vào sơn trang.

Tôi không biết nàng ở đâu, nhưng dường như là ý trời, tôi đi về phía đỉnh núi đỏ rực như màu chu sa.

Người con gái duy nhất tôi yêu đang đứng đó.

Tôi dừng lại sau lưng nàng.

Nàng từ từ quay người lại, giống như đã biết sẽ gặp tôi. Nàng bình tĩnh cùng tôi đối mặt.

“Anh đến rồi.” Giọng của nàng hờ hững và mỏi mệt, giống như đã trải qua mấy đời, không gì có thể tác động.

Tôi lặng lẽ đứng đó, ngắm nàng. Khi câu nói bật ra, tôi cảm thấy miệng đầy mủ đờm: “Tại sao?”

Nàng cười chịu trận, hàng mày đậm như ẩn chứa khí lạnh băng giá. Đó tuyệt đối không phải nụ cười của Mộ Dung Ninh mà tôi quen.

“Anh vẫn không hiểu à?” Nàng cất tiếng. “Tôi chính là vì gia tộc mình nên bỏ anh.”  

Tôi trầm mặc không nói.

Sao tôi lại không biết lý do của nàng chứ!

Tôi vốn đã sớm biết Mộ Dung thế gia bước vào thời suy tàn, danh tiếng mà họ dày công xây dựng đang có nguy cơ đổ sông đổ bể, bằng không, bọn họ đã chẳng mạo hiểm thu nhận Tử Bối Kim Đao Diệp Thương Nguyên. Còn việc cùng Trì gia kết liên minh, cũng không phải là con đường tốt nhất.

Tôi hiểu rất rõ mọi chuyện là như thế.

Tôi hiểu rất rõ.

Nhưng tôi nhất định phải chính tai nghe nàng nói, nghe nàng nói ra sự thật đơn giản một cách tàn khốc như vậy.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất buồn cười.

Nàng khẽ thở dài: “Anh không nên đến đây.”

Giống như để chứng minh cho lời nàng nói, trong bóng tối âm u vang lên tiếng bước chân. Mấy trăm ngọn đuốc sáng lên, thắp bừng bốn phía. Thì ra Trì Dương làm vậy là để dụ tôi sa vào bẫy.

Mà càng đáng buồn hơn là mặc dù biết đây là bẫy, nhưng tôi vẫn đến.

Tôi không quan tâm hàng trăm người đang vây quanh mình, tôi chỉ chăm chú nhìn diện mạo nàng đang dần hiện ra rõ nét. Dung nhan thiếu nữ năm xưa đã không còn còn nữa, cô gái trước mặt này giống như đã từng quen biết, nhưng lại càng khiến tôi cảm thấy xa lạ.

Nàng đẹp hơn trước, hoàn toàn biến thành một đóa sen đỏ đẹp kiều diễm khiến người lạc lối.

Tôi chợt nhớ đến tên của sơn trang, còn có tên của ngọn núi này.

Sơn trang Hồng Liên. Núi Hồng Liên. Còn nàng là một đóa hồng liên.  

Nực cười ở chỗ bây giờ tôi mới nhận ra những cái tên đó đã sớm nói rõ tơ duyên của nàng và nơi này.

Tôi nhìn người đàn ông đứng trước mặt, áo bào trắng thêu chỉ đỏ.

Ngũ quan của hắn cực kỳ tinh xảo, giữa mi mày là luồng sáng bức người.

“Quan Địch?” Hắn nhướng mày hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

Tôi biết, hắn là Trì Dương.

Trong tay hắn, kiếm đã xuất vỏ, nhưng không vung lên.

“Thả anh ấy đi!” Tôi nghe Mộ Dung Ninh nói sau lưng hắn.

Hắn vẫn cứ bất động, nhìn tôi.

Tôi chậm rãi gỡ xích sắt quấn quanh hông xuống, cầm trong tay.

Tiếng gió nổi lên, từ xa tới gần. Cành lá dồn dập gãy lìa, chao đảo như điên, đất cát bay mù trời. Cảm thấy trước mắt mờ ảo nhạt nhòa, những bông tuyết lớn như đồng tiền ào ào trút xuống, càn khôn hỗn độn, trắng xóa chập chờn. Trong màn tuyết mù mịt, tôi nhìn thấy kiếm khí biến thành ánh sáng chói lòa, bảy màu rực rỡ như cầu vồng sau mưa, toàn lực công kích tôi.

Tôi vung xích nghênh đón.

Đột nhiên hoảng hốt, rồi trong chớp mắt, làn tuyết mỏng Giang Nam, những lần tan - hợp lướt qua trong đầu, lòng tôi mềm mại hẳn.

Trường xích rơi xuống. Kiếm quang cũng vụt biến, không đâm vào tôi.  

Trì Dương cầm kiếm đứng đó, ánh mắt lóe lên, nhẹ nhàng lui ra phía sau, lần nữa xuất kiếm.

Mộ Dung Ninh bước đến: “Anh thả anh ấy đi!”

Trì Dương nghiêng mặt ngắm nàng, yên lặng không nói.

“Anh đã nói sẽ tha cho anh ấy, chỉ cần tôi tuân thủ lời thề mà!” Giọng nàng cương quyết. Những bông tuyết nhảy nhót loạn xạ trên mái tóc nàng, rồi tan dần trong đêm tối.

Trì Dương sững người, rồi đột nhiên hắn cười lớn.

“Được!” Hắn phất tay một cái, đoàn người nhanh chóng tách ra, tạo thảnh một con đường.

Mộ Dung Ninh đi về phía tôi.

“Lời thề gì hả?” Tôi hỏi.

Nàng cười: “Chuyện của em và hắn, không liên quan đến chàng.” Rồi nàng cất tiếng: “Chàng còn giữ Bích Ảnh Lộ không? Mau dùng đi!”

Tôi lấy ra hai cái hộp sứ từ lồng ngực, một hộp đã rỗng không, một hộp vẫn còn hơn nửa. Trên hộp dính máu, tôi dùng ống tay áo lau sạch cả hai.

“Trước giờ anh giữ, là vì chúng là bằng chứng cho sự gặp gỡ giữa chúng ta.” Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc hộp vào tay nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn tôi, buồn vời vợi.

Tôi cười khẽ nói với nàng: “Anh sẽ không chết đâu! Máu trên người anh nhiều lắm!”

Rồi tôi quay người, đi về hướng con đường nhỏ.

Dường như trước mặt, vẫn là con đường nhỏ không tên trong thành Tô Châu dưới làn tuyết, vẫn là chiếc kiệu trúc đong đưa phía sau lưng; rồi cả mùi hương thoảng nhẹ không giống nhân gian kia nữa... Lướt qua nhau, tường mặt nhau, bừng sáng như đóa hoa tuyệt đẹp trong đêm tuyết.

Tôi đi thẳng một mạch lên núi.

Không dừng.  

Sau khi leo lên một đỉnh núi, tôi lại nhìn thấy một đỉnh núi cao hơn.

Cuối cùng, tôi nằm xuống, hòa vào tuyết.

Tôi ở trên một ngọn núi cao, rất gần với trời. Tôi có cảm giác như toàn bộ bầu trời đang cúi đầu xuống ngóng tôi ngủ.

Tôi nhìn thấy loáng thoáng ánh hồng từ chân trời phía Bắc. Là phương hướng của sơn trang Hồng Liên. Nhưng tôi đã không còn sức lực để suy xét điều chi, tôi thiếp đi trong mơ màng.

Sáng hôm sau, tôi nghe hai anh tiều phu lên núi đốn củi nói chuyện với nhau.

Núi không người vắng vẻ, tiếng vọng rền vang, tôi nghe họ bàn về một trận cháy lớn, sau đó tôi nghe được tên của Mộ Dung Ninh.

Cơ thể mất máu quá nhiều nên đầu óc cứ xoay vòng vòng. Rất lâu sau tôi mới hiểu bọn họ đang nói chuyện gì.

Tôi phá tuyết xông ra, vết thương càng rách lớn.

Máu chảy ào ào, tôi hoa mắt té xỉu. Khi tỉnh lại, sương đã giăng khắp núi, chẳng còn thấy hai anh tiều phu đâu.

Núi lặng như tờ.

Tôi nhìn thấy máu thấm xuống tuyết, rực rỡ như thể muốn bốc cháy lên.

Máu đang cháy.

Tuyết đang cháy.

Đáng lẽ lúc nhìn thấy ánh lửa lạnh lẽo chói sáng phương Bắc ấy, tôi phải nhận ra:

Đó là lửa.

Đó là lửa.

Đó là lửa!

Chớp sáng!

Đèn chao ngã.  


.....


Tôi nhìn về hướng lửa. Một chiếc đĩa đồng đầy dầu có màu loang lổ đặt ở trên bàn.

Một người phụ nữ đứng tuổi đang cúi đầu nhìn tôi, nhìn xa lạ nhưng lại giống như đã từng quen biết.

“Tôi là Mộ Dung Mi.” Cô nhẹ nhàng. “Tôi cũng dịch dung cho anh rồi.”

“Đây là đâu thế?”

“Khách sạn Đông Lai trấn Linh Vũ. May nhờ tuyết rơi che đi dấu chân của chúng ta.”

Tôi lo lắng: “Đại ca đâu?”

Cô quay mặt đi: “Tôi chỉ đủ sức đưa anh về trấn. Thương tích của thúc thúc vẫn còn có thề chống đỡ được, nên việc gấp là cứu anh.”

Lòng tôi rối bòng bong, vừa định mở miệng nói, đã nghe tiếng ồn ào ở ngoài hành lang, rồi tiếng gõ cửa ầm ĩ.

Mi không tỏ vẻ gì, có lẽ bởi vì mặt đắp phấn nhiều quá. Cô nhảy lên kéo rèm giường xuống, rồi ngồi vào bàn.  

Không lâu sau, lại có người gõ cửa, cô khẽ động nhưng không đứng dậy. Qua lần thứ hai, cô mới ồm ồm đáp một tiếng mở cửa ra.

Có mấy gã cao lớn đi vào, trong tay cầm tờ giấy, quan sát kĩ càng. Mi hỏi có chuyện gì, không ai trả lời.  

Bất chợt, một tên đẩy cô ra, đi về phía giường. Mi cũng nối gót theo, thở hổn hển: “Rốt cuộc các ngươi muốn gì hả? Tướng công ta bị nhiễm phong hàn đang ở bên trong tránh gió đó.”  

Rèm giường mắc lên, một kẻ mở giấy ra quan sát tôi. Nhìn một lát, rồi xoay người đi.

Ra khỏi cửa, bỗng giống như nghĩ đến điều gì đó, gã sải bước quay lại, đưa tay kéo chăn.

Mi cắn môi, nắm chặt tay trái vốn đã giấu sẵn ám khí.  

Tôi cũng tập trung nội lực, đợi hắn vén chăn lên sẽ tung chưởng ngay.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, chợt nghe một giọng nói nhàn nhạt từ cửa vọng tới: “Đừng làm chuyện thừa. Không phải bọn họ!”

Người bên giường lập tức khom người đáp ứng, lui ra cửa, cùng hội hợp với đồng bọn, nói “Đã làm phiền!” rồi rời đi.

Tôi nhìn Mi, thấy cô vẫn đứng y nguyên trước giường.  

“Không sao rồi!” Tôi thấp giọng: “Đi gài cửa đi!”

Cô hoảng loạn ngẩng đầu, hồi lâu mới tỉnh lại. Cô từng bước đi tới cửa, kéo chốt.

Sau đó, cô trở lại bàn, ngồi xuống, bần thần nhìn ngọn đèn trước mặt.

Khách sạn dần yên tĩnh lại, chắc là nhân mã Trì gia đã rút khỏi rồi. Tôi khẽ giọng gọi Mi, đến lần thứ ba cô mới nghe thấy. Cô hoảng hồn, vén rèm lên, hỏi nhỏ: “Anh sao rồi?”  

Vết thương của tôi vẫn đau như phỏng lửa, trong vòng hai ngày không thể đi lại. Nhưng một mình đại ca ở trong rừng núi, tôi chẳng thể yên tâm. “Sáng mai, cô trở về đi, đưa thuốc cho đại ca.”

Mi trầm mặc một hồi, thở dài, sau đó gật đầu.

Đêm dài trằn trọc, và Mi vẫn ngồi trước bàn như vậy.  

Tôi bảo Mi nằm nghỉ một chút, nhưng cô chỉ lắc đầu.

Khoảng canh ba, ngoài cửa vang lên hai tiếng, sau đó im lìm.

Mi chợt nhảy lên, toàn thân run rẩy.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Cô quay đầu lại, hai mắt ẩm ướt khác thường, ngay cả gương mặt dưới lớp phấn dày cũng trở nên sáng bừng lên. Giọng cô run run: “Là chàng.”

Tôi chợt hiểu ra, ngoài cửa kia chính là người đã kêu ngừng lục soát.

Tôi bảo Mi: “Mở cửa thôi!”

Chàng trai tiến vào có gương mặt thanh tú, dáng vẻ nho nhã ôn tồn khác xa Trì Dương, nhưng mơ hồ vẫn nhìn ra nét tương tự.

Trì Phong.

Gã nhìn Mi, cất tiếng như than: “Ta biết là nàng.”

Tôi nhìn thấy lồng ngực cô phập phồng lên xuống, nhưng không nói ra lời.

Trì Phong quay người, từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp đặt xuống bàn. “Thuốc này có tác dụng giảm đau thần kỳ, sáng mai có thể bước xuống giường đi lại.”

Gã suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Ta sẽ điều nhân lực trong trấn và những kẻ mai phục nơi miệng núi đi, mọi người yên tâm.”

Đi đến cạnh bàn, gã chăm chú nhìn Mi, khẽ thở dài, thu hồi ánh mắt rồi đi ra cửa.

“Khoan đã!” Giọng Mi run run.

Trì Phong mỉm cười, quay đầu lại.

“Nếu nàng muốn, ta vẫn chờ nàng trở về.”

Gã nhìn cô, ánh mắt dịu dàng tha thiết, phảng phất như một cái động sương giăng mập mờ, gió vờn khói tỏa, bão gầm rách mây.

Mi như mộng du bước đến bên gã, vòng tay ôm gã. “Hãy chờ em!”



----



1. Tiểu tuyết: là một tiết trong hai mươi tư tiết khí, bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11.

2. Xem thêm giải thích ở đây.

1 nhận xét :

Đăng nhận xét