on 27 tháng 2, 2012
Tặng nhà Gấu Mèo xD

Gia tộc Gấu Mèo bên nhau được bao năm
Khoảng thời gian thật là vi diệu
Hạnh phúc nào khi được bên nhau!

Nhớ ngày nào dạo chơi trên bến phà kỷ niệm
Rồi ngồi cười lúc lắc bên ngọn cây
Lúc tám nhảm bên bờ sông vắng vẻ
Khi cười đùa trên đệm cỏ êm êm

Lúc giành nhau từng con ốc, nhánh rau
Khi nhâm nhi tỉ tê bên ly trà sữa
Bàn chuyện đời, chuyện thế giới, chuyện diễn viên
Rồi cười tươi quên hết mọi ưu phiền
on 23 tháng 2, 2012
Trời ơi :(( Ai mau khuyên tui đi :(( Tui đi đặt mua liền đây :(( Quéo và phê quá :(( Big Bang's voices so sexy :(((((((((((((((((((((((((((((((((((((




on 21 tháng 2, 2012


Trời ơi, tui muốn có ngày nghỉ :((((((((((( Đi hoài chịu sao thấu hả trời !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nhờ vậy mà đọc xong "Hủ nữ Gaga" =))

on 19 tháng 2, 2012


Xinh xắn tựa thiên tiên
Là chị Trân tui đó

LÁ THƯ GỬI NGƯỜI PHƯƠNG XA

Link bài hát


Viết cho chị của em,

Em đã từng nói điều này chưa nhỉ? Em yêu chị, và em ngưỡng mộ chị. Chị cho em niềm tin vào cuộc sống, chị dạy em biết tin tưởng vào lẽ công bình, chị chỉ cho em biết phải tiếp tục bước đi, không bao giờ lùi bước.

Thế thì tại sao hả chị?

Tại sao một ngày chị lại đột ngột rời bỏ em, rời bỏ gia đình?

Chị đi đâu? Và về đâu?



Nếu chị có quá nhiều bất mãn về thế giới này
Khi thất bại, không có đủ dũng khí để đi tiếp
Sao con người lại yếu đuối đến thế?
Chị hãy mở tivi lên và xem kìa
Bao nhiêu người đang dũng cảm cố gắng đi tiếp cuộc đời họ
Có phải chúng ta bằng lòng với những gì mình có?
Hãy trân trọng mọi thứ cả khi ta không có nó!


on 15 tháng 2, 2012


Triền miên


Tên gốc: 《缠绵》

Tác giả: Địch Ân Ân 狄恩恩

Thể loại: nam x nam, thần tiên

Chương 10 - 11 - 12




10. Biến hình

Cảm thấy Long cung ẩn chứa nhiều địch ý, ngay ngày hôm sau, Quảng Đức Tinh Quân liền đưa Rắn Nhỏ rời khỏi.

“Vì sao phải vội vàng như vậy?” Rắn Nhỏ khó hiểu ngẩng đầu.

“Em thích ở lại đó không?”

“Không thích.” Rắn Nhỏ trả lời một cách dứt khoát. Tuy rằng có rất nhiều cảnh đẹp vật lạ, nhưng mà nhìn bọn họ êm êm ấm ấm sống cùng một nhà, trong thâm tâm cảm thấy thật tủi thân.

“Ừ, vậy chúng ta về nhà thôi.” Quảng Đức Tinh Quân nhéo mũi Rắn Nhỏ, sau đó cùng nhau ngồi lên người chim ưng. (Tác giả: Đây là chim ưng số hiệu 737.)

Chim ưng hạ cánh ở một khu rừng cách thị trấn không xa.

Rắn Nhỏ đói bụng, thèm ăn tàu hũ nóng.

Vì thế, Quảng Đức Tinh Quân cùng Rắn Nhỏ đi bộ đến thị trấn kiếm đồ ăn.

Vừa vặn nhìn thấy, ngay trước hàng tàu hũ, đang diễn ra một màn xô xát.

“Họ Kiều kia, tiền đâu?” Một đám du côn bao quanh trước gánh hàng, tên áo đen cầm đầu hất cằm hỏi gắt gỏng.

“Tiền… Tiền gì chứ?” Anh hàng tàu hũ run run nói không nên lời.

“Mẹ mày, giả ngu hả?” Áo Đen một cước đạp gãy quang gánh. “Hứ, tiền gì à, phí bảo kê quầy. Cả đường phố này là của Kiều gia ta. Ai mở quán, sang quán, bán quán, đều phải ngoan ngoãn đóng phí bảo kê. Ngươi mới đi bán ngày đầu phải không?” Áo Đen hung tợn đáp.

Anh Tàu Hũ hốt hoảng giao ra bọc tiền. “Đúng vậy, tôi… hôm nay… tiền lời chỉ có bây nhiêu thôi.”

“Giỡn mặt hả thằng kia? Tụi tao có phải ăn xin đâu.” Áo Đen đánh bay bọc tiền. Sau đó, bọn chúng nhào vào đấm đá không nương tay.

Nhất thời đánh cho anh Tàu Hũ nằm bẹp nhem dưới đất.

Bảy, tám người thi nhau “thượng cẳng tay, hạ cẳng chân” anh Tàu Hũ, người đi đường chỉ đứng xa xa xem náo nhiệt, không một ai dám đứng ra can thiệp.

“Dừng lại!” Một lát sau, Áo Đen khoát tay ra hiệu cho đàn em ngừng tay, nhìn Tàu Hũ bê bết nằm trên đất, cười đầy dâm đãng. “Họ Kiều kia, chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Không có tiền, thì cứ đem muội muội gán nợ cho Vạn Hoa Lâu. Tội gì mà phải thế này? Ta cho ngươi cơ hội cuối. Nói, ngươi giao tiền hay là giao muội muội?”

“Không… không được!” Họ Kiều đang ôm đầu rum rẩy, giống như bị kích thích, bỗng dưng rống to lên: “Không được! Ta chỉ có một đứa em gái này thôi. Ta cầu xin các ngươi, ta dập đầu van lạy các ngươi. Hãy thư thả cho ta vài ngày, chỉ vài ngày thôi, ta sẽ nộp tiền cho các ngươi mà!”

“Thư thả? Ta thư thả cho ngươi quá nhiều rồi. Ngay hôm nay, một là mười hai lượng bạc, hai là em gái ngươi. Chỉ vậy thôi.” Áo Đen hung tợn rít răng.

Anh Tàu Hũ ngây ngốc như trời trồng, một câu cũng không thốt nên lời. Mười hai lượng bạc, dù cho có bán cả năm cũng không thể gom đủ.

Rắn Nhỏ thật sự không nhịn được nữa, giật nhẹ tay áo Quảng Đức Tinh Quân. “Thanh, em đi.”

“Ừ.” Quảng Đức Tinh Quân gật đầu.

Cầm tay Quảng Đức Tinh Quân, Rắn Nhỏ tập trung ý niệm, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một cô gái cỡ chừng hai mươi tám tuổi.

Khẽ lay động thân hình, đã thấy Rắn Nhỏ xuất hiện bên cạnh và đang đỡ anh Tàu Hũ đứng dậy. “Đại ca, muội đi theo bọn họ là được rồi.”

Không khí xung quanh chùng xuống lạ thường.

Họ Kiều: Cô ấy là ai?

Áo Đen: Chẳng lẽ nhà họ Kiều có đến hai cô con gái?

Quần chúng: Ẻm này ở đâu ra vậy?

Một lát sau, Áo Đen choàng tỉnh, nở nụ cười dâm ô túm lấy tay Rắn Nhỏ: “Người nào cũng được. Đi thôi!”

“Không được! Không được!” Họ Kiều lập tức phản đối, tuy rằng không phải muội muội của mình, nhưng nữ nhân trong sạch bước vào Vạn Hoa Lâu không phải đều xong đời cả sao.

Dùng sức kéo tay Rắn Nhỏ, họ Kiều la khàn giọng: “Không được! Không thể đi đâu!”

Vài nắm đấm giáng xuống, họ Kiều đã lăn lông lốc trên nền đất, bất lực nhìn Rắn Nhỏ càng lúc càng xa.

Đi được một lúc lâu, đột nhiên, một tên dừng lại, trợn tròn mắt lắp bắp. “Đại… đại ca… ống quần em có… có gì vậy?”

Kế tiếp, từng tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, trên người bọn chúng lúc nhúc những rắn là rắn.

Vừa rồi còn dữ tợn ác bá, bây giờ lại sợ đến điếng hồn, gào khóc kêu cha gọi mẹ.

Ha ha, Rắn Nhỏ và Quảng Đức Tinh Quân không ngớt tiếng cười. “Thật là sảng khoái, Thanh, anh xem bọn họ kìa, ha ha ha.”

“Xá Nhi, lát nữa nhớ bảo các huynh đệ của em rút đi, đừng làm tổn thương người vô tội.”

“Được rồi, em biết. Bây giờ mình đi đâu ha?”

“Bây giờ à?” Quảng Đức Tinh Quân chớp chớp mắt. “Đi ăn tàu hũ, sẵn tiện tìm cho em hai bộ y phục mới. Em biến hình nhìn rất đẹp, hãy là nữ nhân cho ta ngắm mấy ngày đi.”

Hả?

Rắn Nhỏ tròn mắt ngây thơ, đối với quan hệ giữa Quảng Đức Tinh Quân và mình có cái nhìn mới. Thì ra nuôi mình bấy lâu không phải để ăn thịt, mà là để trêu đùa.


11. Pháo hoa

Hoàng hôn bảng lảng, dạ minh châu chiếu sáng nhà tranh.

Không sai, nhà tranh nhỏ này chính là nơi ở mới của Quảng Đức Tinh Quân và Rắn Nhỏ, bên trong có bàn có giường, có nồi có bếp, bên ngoài nhà là một cái sân nhỏ, trong sân nhỏ có một giếng nước nhỏ. Rất giống nhà ở của bách tính bình thường, không phải ven rừng, chân núi, thì chỉ có thể là nơi như vậy thôi.

Quảng Đức Tinh Quân cầm cán bút chấm mực, tỉ mỉ vẽ lông mày cho Rắn Nhỏ. Rắn Nhỏ, lúc này đang mặc y phục nữ, ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi Quảng Đức Tinh Quân, mặc cho người thương tùy ý ở trên mặt mình tô tô trét trét.

“Thanh, vì sao bọn người đó lại ăn hiếp người bán tàu hũ?”

“Trên đời, có người tốt cũng có người xấu.”

“Vậy không có ai quản bọn họ sao?”

“Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng.”

“Cuối cùng đều có báo ứng? Khi nào thì báo ứng? Ai báo ứng?”

“Ai làm điều xấu, ai mần việc tốt, ông trời đều nhìn thấy cả.”

“Kẻ xấu nhiều như vậy, chuyện xấu nhiều như vậy, ông trời có thể quản hết sao?”

“Cho nên hôm nay ta đưa em đi quản.”

“A, a, hôm nay? Anh thật sự muốn cho em đi theo?” Rắn Nhỏ vui mừng ra mặt, hai tay bấu chặt lấy gáy Quảng Đức Tinh Quân.

Trên mặt bỗng chốc đi chệch một đường mực.

Buông bút, thở dài một hơi, Quảng Đức Tinh Quân lắc đầu.

“Đi rửa mặt.”

“Vâng!” Rắn Nhỏ nghe lời đứng dậy, đi ra ngoài giếng múc nước.

Chợt nghe thấy tiếng đập cánh loạn xạ, tiếng gáo nước rơi uỵch xuống đất, Quảng Đức Tinh Quân đứng trước cửa sổ trông ra.

Hai con ưng nhỏ, cuối cùng, đã có thể bay được.

Thời khắc này, bọn chúng lao vù xuống vách núi, hào hứng cực độ đảo quanh người Rắn Nhỏ.

Một con đậu trên vai Rắn Nhỏ, dùng lông của mình cạ cạ bầu má Rắn nhỏ; còn còn lại thì hạ xuống lòng bàn tay Rắn Nhỏ, cúi đầu mổ yêu đầu ngón tay Rắn Nhỏ.

Sao lại có chuyện như vậy!

Cho dù chỉ là hai con chim ưng, nhưng Quảng Đức Tinh Quân vẫn dùng lực đẩy mạnh cửa sổ, phát ra thứ âm thanh chói tai.

Đáng tiếc, Ưng Nhỏ không thèm đếm xỉa gì đến cảnh báo của Quảng Đức Tinh Quân, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó vẫn tiếp tục cạ cạ, mổ mổ.

Hít một hơi dài, Quảng Đức Tinh Quân âm trầm nhìn Rắn Nhỏ. “Mặt rửa sạch chưa?”

“Đương nhiên là chưa.” Bởi vì lúc Ưng Nhỏ ùa vào lòng, gáo nước đã rơi xuống đất rồi còn đâu.

Xá Nhi le lưỡi, bước lại nhặt gáo, đi đến bên miệng giếng.

Tuy nhiên, nháy mắt, đã thấy chính mình được Quảng Đức Tinh Quân ôm vào lòng, bay vút lên trời.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi vì sao, đã nghe tiếng nổ rền nơi miệng giếng, pháo hoa rực rỡ phóng ra.

Thiếu chút nữa, đúng là chỉ thiếu chút nữa, đã bị pháo hoa làm bị thương.

Rắn Nhỏ sợ sệt nhìn về phía miệng giếng, trông thấy Ngao Mãnh từ đó xuất hiện, cười vang: “Xá Nhi hiền đệ, bắn pháo để ngươi nhìn cho vui, dọa đến…”

Đột nhiên, lời nói như bị tắc nghẹn, Ngao Mãnh ngơ ngác nhìn Rắn Nhỏ nằm trong lòng Quảng Đức Tinh Quân, một lúc lâu sau mới thốt được thành tiếng: “Hả? Hả? Xá Nhi sao rồi? Là bé gái này sao?”

Mới vừa rồi còn kinh sợ, bây giờ lại tỉnh queo như không, Rắn Nhỏ vuốt vuốt đuôi tóc, cao hứng nói: “Thanh tết cho tôi đấy, đẹp không?”

Ngao Mãnh há hốc miệng, hoàn toàn không tiếp thụ được hết thảy sự việc đang diễn ra trước mắt, ngây ngốc một hồi, có vẻ như cuối cùng đã hạ được quyết tâm, cúi đầu làm lễ với Rắn Nhỏ. “Xá Nhi hiền muội, vừa nãy ngu huynh lỗ mãng, xin tạ tội với muội.”

“A, không sao. Pháo hoa nhìn thật đẹp, tôi còn muốn nhìn thêm cái nữa.”

Thế là, con rồng ngốc cùng hai con ưng nhỏ ngồi trong sân tiếp tục bắn pháo hoa.

Rắn Nhỏ nhìn nhìn một lát, hai mắt nặng trĩu, rồi thiếp đi.

Quảng Đức Tinh Quân ôm Rắn Nhỏ đặt xuống giường, chỉnh lại áo cho Rắn Nhỏ, ngẫm lại chuyện mới phát sinh, quyết định không đếm xỉa tới con rồng kia, trực tiếp ôm Rắn Nhỏ ngủ.

Ngao Mãnh vẫn không ngừng phóng, cứ thế phóng, phóng, phóng, thẳng cho đến lúc trời ửng sáng, một trong hai Ưng Nhỏ rụt rè lên tiếng: “Long đại ca, trời sắp sáng rồi kìa.”

“Hả, để ta nhìn xem.” Ngao Mãnh quay đầu ngó hướng cửa sổ, sớm đã không nhìn thấy bóng dáng Rắn Nhỏ, lúc này mới thu pháp hồi cung.


12. Pháp thuật

“Thế nào?”

Ngao Nhuận hỏi Ngao Mãnh.

“Em không có...”

Ngao Mãnh trả lời ấp úng.

“Chuyện là, Xá Nhi muội muội là một nữ nhân.”

“Cái gì?” Ngao Nhuận tức đến mức thiếu chút đã bẻ gẫy hai chiếc sừng trên đầu mình.

“Lão Tam em ngốc vừa vừa thôi, nam nữ em không phân biệt được à?”

“Em biết rất rõ,” Ngao Mãnh ngẩng đầu phát biểu đầy kiên định.

“Xá Nhi đúng là một nữ tử.”

Vừa nói vừa nắm chặt tay tỏ vẻ rất cương quyết.

Nếu Ngao Mãnh là một thi nhân, có thể có thể đã đủ từ ngữ để diễn tả cảm giác lúc hắn vừa nhìn thấy Xá Nhi mặc nữ trang.

Rất giống như nhìn thấy một đầu nai con đang bình an ngặm cỏ, đến gần sợ kinh động; rất giống như nhìn thấy một đóa bông tuyết trắng ngần, cử động miệng sợ thổi bay; rất giống như nhìn đến một hồ nước êm đềm, chỉ sợ làm nổi sóng. Không phải xét về bề ngoài, mà đó hoàn toàn là một loại cảm giác, khiến người ta thương mến, khiến người ta muốn dang tay che chở. Nó khiến hắn xác định, Xá Nhi đích thực là một cô bé.

“Là nữ nhân, đúng thật là nữ nhân.” Ngao Mãnh không ngừng lẩm bẩm.

“Hồ đồ quá rồi. Cả đời này em cũng đừng mong đuổi kịp lão cáo già Vân Thanh.”

Ngao Nhuận, đối với đệ đệ mình, đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

“Đại ca bớt lo đi. Tam đệ ngốc nhà mình nhất định sẽ đấu thắng con rắn nhỏ.” Ngao Trí nãy giờ im lặng đứng nghe đặt chén rượu xuống, buông thõng một câu, sau đó quay lưng bỏ đi.

Ngao Nhuận đưa mắt nhìn Ngao Mãnh, lắc đầu một cách bất đắc dĩ.


~.~


“Oa! Pháp thuật hay quá! Pháp thuật hay quá!” Xá Nhi vừa mới học được thuấn di, lập tức từ trong nhà di chuyển đến Đông Sơn, lại từ Đông Sơn dời xuống Nam Sơn, lúc thì đứng ngất ngưởng trên ngọn cây, khi thì xuất hiện ở nóc nhà, khiến cho muông thú rúng sợ, chim bay trùng bò, thỏ chết cáo than*. (Tác giả: Ta cũng bắt đầu loạn dùng thành ngữ.)

[Thỏ chết cáo than (thỏ tử hồ bi): Thành ngữ, nghĩa tương tự câu “Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ” của Việt Nam.]

Tới tới lui lui thuấn di không biết bao nhiêu lần, Xá Nhi mới quay trở về nhà, chỉ thấy Ngao Mãnh ngây ngốc đang đứng giữa sân, hai bên là hai con ưng nhỏ. “Xá Nhi muội muội biết thuấn di?”

“Đúng đó, chỉ tiếc là chưa đi được dưới nước, nếu không sẽ đến chỗ huynh dạo một vòng.” Xá Nhi chắt lưỡi tiếc nuối.

“Có hề gì, ta đến tìm muội là được mà.”

Ngao Mãnh nói xong, bưng ra một đống bảo bối.

“Xá Nhi muội muội, đây là giao tiêu sa y (trang phục làm bằng vảy cá giao), đây là dạ minh châu, đây là cây san hô, đây là…”

Ngao Mãnh đem nguyên đống bảo vật thế gian khó tìm ấy nhét vào trong ngực Xá Nhi.

“Làm gì vậy?” Rắn Nhỏ ngạc nhiên.

“Xá Nhi muội muội, ta, “ Ngao Mãnh đưa tay cào cào cặp sừng trên đầu, ngập ngừng nói: “Ta không có muội muội, ta vẫn luôn mình có thêm một muội muội. Cho nên, muội làm muội muội của ta được không?”

“Được.” Xá Nhi nhanh nhẹn đáp ứng, sau đó ôm sính lễ Ngao Mãnh tặng cho mình (đừng hiểu lầm, là sính muội chi lễ) bưng vào nhà trong.

“Đây là cái gì?”

“Cây san hô.”

“Dùng để làm gì?”

“Cây này vô giá.”

Ra là vậy, vô dụng.

Ném qua một bên.

“Thế còn cái này?”

“Giao tiêu sa y. Xá Nhi muội muội chỉ cần mặc nó là có thể tự do di chuyển dưới nước mà không cần niệm khẩu quyết, ngoài ra nó còn bảo vệ muội, pháp thuật bình thường không thể gây tổn thương cho muội.”

À, đây chính là một bảo bối.

Xá Nhi hăm hở cầm sa y giơ trước mặt Quảng Đức Tinh Quân.

“Thanh, cho anh này.”

“Ta không cần.” Quảng Đức Tinh Quân cười tươi, vỗ đầu Rắn Nhỏ. “Ta không cần phòng thân bằng mấy cái thứ đó.”

“Cần mà, cần mà, Thanh, cầm đi mà. Là bảo bối đấy.” Xá Nhi không ngừng nũng nịu với Quảng Đức Tinh Quân, cuối cùng kiên quyết nhét sa y vào trong lòng Quảng Đức Tinh Quân.

Kế tiếp là dạ minh châu. “Hửm, thứ này nhà mình có rồi.”

Tiện tay vứt cho Ưng Nhỏ, “Cho các ngươi, cầm về mà chiếu sáng.”

Hai con ưng nhỏ cắp dạ minh châu bay đi.

Xá Nhi lại cầm lấy một chiếc trâm cài đầu, phía trên khảm một viên trân châu bự như ngón tay cái, có hình tròn.

“Xá Nhi muội muội, ta cài giúp muội nhé?” Ngao Mãnh tha thiết chờ mong.

“Để ta cho.” Quảng Đức Tinh Quân trực tiếp cầm lấy cây trâm, cài lên tóc Xá Nhi.

Thiệt là biết đùa, việc này có thể để người khác làm sao!

Vì thế, Rồng Ngốc, sau khi đem tặng N báu vật, ôm cõi lòng đau khổ te tái bỏ đi.

Lại một ngày mới đến, Rắn Nhỏ tùy tiện búng ngón tay, một đạo ngân quang lóe lên, một ngọn đồi nhỏ bị lém đỉnh đầu, biến thành ụ đất bằng phẳng.

“Á, pháp thuật có thể làm được như vậy?” Rắn Nhỏ vô cùng phấn khích.

“Ngày mai, em phải tập luyện đem ngọn núi trở về nguyên dạng.”

Ngày lại ngày trôi qua, Rắn Nhỏ hào hứng khoa chân múa tay, khi thì phóng đậu hũ xuyên qua mặt tường, lúc lại dẫn nước dưới sông chảy lên sơn cốc.

Pháp thuật thật là nhàm chán a.

“Vì sao mỗi ngày đều phải học pháp thuật?” Đêm tối, Rắn Nhỏ nhịn không được cất tiếng hỏi chủ nhân.

“Đề phòng lúc ta không ở bên em, em sẽ biết cách tự bảo vệ mình.” Quảng Đức Tinh Quân nhẹ nhàng nói.

“Không ở bên em? Thanh, sao lại không ở bên em?” Rắn Nhỏ nôn nóng.

“Ta chỉ nói là nếu như thôi.” Quảng Đức Tinh Quân cười cười, ôm chầm Rắn Nhỏ.

Kỳ thật không phải nếu như, một trăm việc thiện, hắn đã làm xong chín mươi bảy việc, còn ba việc nữa, hắn sẽ phải trở về thiên đình. Cho nên mấy ngày này, hắn nơi nào cũng không muốn đi, chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ở cạnh Rắn Nhỏ, càng lâu càng tốt.



on 12 tháng 2, 2012

KHH – Chương 5

Không hối hận / Nhẫn ngưng mâu

Tác giả: Hiên Trạch | Chuyển ngữ: Khuyên


Photobucket



5



Trời thu bảng lảng, hoa ủ rũ
Dòng nước lững lờ ôm lấy cây.


Ta một mình đứng trong nắng sớm, cung nữ thái giám đang còn say giấc, ta cũng không muốn đánh thức bọn họ dậy.

Một ngày rồi chưa thấy chàng, chắc hẳn việc phát lương bận đến mức tối tăm mặt mũi.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, tim bất chợt đập nhanh.

“Nương nương thức sớm thế? Cung nữ đâu mà không ở bên cạnh hầu hạ người?”

“Ngủ không được. Cũng không có chuyện gì, để bọn họ nằm thêm một chút.”

“Nương nương thật biết lo nghĩ cho hạ nhân!” Vẫn những lời khách sáo như vậy, ta rất ư không thích.

“Dư Thống lĩnh mới là người biết lo nghĩ cho chúng dân. Làm việc không ngơi nghỉ cả ngày lẫn đêm.”

Chàng nhoẻn miệng cười, giọng bông đùa: “Nương nương hao phí tâm cơ sắp đặt, vi thần chẳng qua chỉ là thừa lệnh thi hành! Người cao tay là nương nương mới phải!”

Ta không cho là đúng: “Chi bằng nói là ta không từ thủ đoạn, bày trò lừa gạt có phải hay hơn không!”

Chàng không kiềm được ý cười, bèn đằng hắng mấy tiếng: “Nương nương thật biết nói đùa!”

Ta quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như sao buổi sớm của chàng: “Ta biết bọn chúng chẳng qua chỉ sợ ta ném chuột làm vỡ bình, không tuân theo ý ta, lập tức sẽ mất đầu! Những kẻ như vậy, các vị đại nhân trị không nổi, chỉ đành để quý phi ta đích thân ra tay, mới sóng êm biển lặng!”

Chàng thở dài: “Nương nương thật tinh tường nhìn thấu mọi việc! Chỉ sợ không được tốt.....”

Ta lớn giọng: “Kẻ nào lại dám gây chuyện?” Ta tâm cao khí ngạo. Cả thiên hạ này, trong lòng ta, chẳng ai bì được chàng.

Chàng nhìn ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng mở miệng. “Chỉ là vi thần đa tâm!” Về sau mới biết, kinh nghiệm của ta không bằng một góc của chàng.

Thấy ta không vui, chàng chuyển đề tài: “Thiên tai lần này khiến cho hoa cỏ cây cối bơ phờ khô héo, không còn chút sinh khí nào!”

Ta nhìn chàng đầy thâm ý: “Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông. Vô nại triều lai hàn vũ, vãn lai phong. Yên chi lệ, tương lưu túy, kỉ thời trọng, tự thị nhân sinh trường hận thủy trường đông.” (Bài thơ “Tương kiến hoan kỳ” (相 見 歡 其 ) của nhà thơ Trung Quốc Lý Dục. Bản dịch của Nguyễn Thành Ân: Xuân hồng liễu tạ hoa rơi. Lòng nghe rối những bời bời. Cứ để mưa lạnh buổi sớm mai. Gió về lệ đỏ mắt gầy. Lại tuôn ròng rã cơn say chập chờn. Từ đây ôm mối hận trường. Chỉ còn sông nước lẽ thường xuôi đông.)

Chàng nói: “Bên ngoài trời lạnh, nương nương nên về phòng nghỉ ngơi, bảo trọng ngọc thể!”

Tuy rằng ta vô cùng muốn cùng chàng nói chuyện nhiều một chút, nhưng nhìn vẻ mặt tiều tụy, mỏi mệt của chàng, cảm thấy rất đau lòng, bèn nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi đi!”

Chàng cáo lui.

Lại qua mấy ngày. Cũng không có chuyện gì phát sinh. Thật ra chỉ là thiếu lương phát chẩn, giờ lương thực đầy đủ, tự nhiên tất cả đều suôn sẻ.

Ta quyết định đi xem tình hình lần cuối. Nếu không có chuyện gì xảy ra, lập tức khởi hành về triều. Đây là kỳ hạn hoàng thượng đưa ra, ta đã lần lựa lâu quá rồi, đã đến lúc phải đi.

Lúc ra ngoài, ta che mặt bằng một chiếc khăn mỏng. Đến phủ nha gần đó, ta ở bên cạnh nhìn ngắm một vòng, đang định cất bước.

Đột nhiên nghe thấy tiếng người hét to: “Đây chính là Nghi phi nương nương đến phát gạo cho chúng ta đó!”

“Đúng vậy, nghe nói nương nương xinh đẹp tựa thiên tiên!”

“Còn không mau tới tạ ơn nương nương!”

Nhất thời, xung quanh trở nên hỗn loạn, dân chúng từ bốn phía đổ xô đến trước mặt ta.

Những người ta từng gặp qua, người nào cũng biết lễ nghĩa tôn ti, dè dặt cẩn trọng, bây giờ lại trông thấy một màn như vậy, đầu óc không khỏi căng cứng lên. Còn có chút lo sợ và tức giận.

Đã thấy chàng hai tay bạt kiếm, cao giọng quát: “Bảo vệ nương nương!”

Cảm nhận được chàng một lòng bảo hộ ta, trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng cũng có chút khó hiểu, chỉ là dân chúng hiếu kì chạy đến cảm ơn thôi, việc gì phải giương cung bạt kiếm như vậy! Nhưng mà nhìn thần sắc chàng căng thẳng như vậy, biểu tình chàng khẩn trương như vậy, trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới buổi sáng ngày hôm ấy, nhớ tới câu nói đầy ẩn ý của chàng “Sự tình chỉ sợ không được tốt.....” , chẳng lẽ… bọn họ dám lớn mật như vậy! Bằng không, dân chúng bình thường làm sao biết ta chính là Nghi phi?

Đám đông ùn ùn kéo tới. Nếu là đạo tặc thì dễ rồi, đằng này lại toàn là dân chúng, thị vệ không nỡ rút kiếm ra chém lung tung, chẳng mấy chốc, người bên thân đều bị tách ra, chỉ còn có mỗi mình chàng. Khóe mắt thấy ánh sáng phản quang của binh khí, đều bị chàng đánh trả về, chỉ là người thật sự quá đông, không thể tùy ý thi triển.

Trước mặt chúng ta, người bu quanh không một khe hở. Trong lòng không tránh khỏi phiền não, một bọn ngu ngốc! Nhìn thấy nụ cười răng nanh càng lúc càng đến gần, hồi chuông cảnh báo trong đầu rung lên mãnh liệt, kẻ đó như tia chớp cầm chủy thủ lao tới, rồi dưới ánh dương lạnh lẽo, ào về phía chàng. Ta không kịp suy nghĩ, đã chắn trước mặt chàng. Sắc áo lam thuần chẳng mấy chốc đã vấy đỏ, càng lúc càng đậm, cũng càng lúc càng rực rỡ, giống như một đóa hoa tử vi – loài hoa ta yêu nhất - đang vươn mình đón nắng, yêu kiều diễm lệ trong ngày xuân năm ấy. Đào nơi đâu lặng thinh không nói, chỉ biết vươn mình đón gió xuân.

Người người ngây ngốc chứng kiến một màn, Ngô Tri phủ nhân cơ hội khống chế đại cuộc.

Ta mơ mơ màng màng, hình như là ngã vào trong vòng tay chàng. Sau đó, nghe chàng hét lớn: “Ngô Tri phủ, mau gọi đại phu!”

Khi tỉnh lại, đã là chuyện của hai ngày sau.

Ta mở mắt ra, cảm thấy chỗ bả vai vô cùng đau nhức.

Vừa thấy ta cử động, bọn thái giám cung nữ hầu hạ bên người vui mừng bật khóc: “Nương nương, người đã tỉnh lại rồi!”

“Dư Thống lĩnh đâu?” Giọng của ta trở nên khàn đục. Chắc là tại đã mấy ngày không mở miệng nói chuyện.

“Nương nương muốn hỏi về chuyện thích khách ạ? Không bắt được người, tình hình lúc ấy hỗn loạn vô cùng ạ!” Một cung nữ trả lời.

Ta mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào. Thích khách, đã sớm biết là không thể nào tóm được.

Buổi chiều, chàng đến thỉnh an. Quỳ gối xuống đất: “Vi thần hộ giá bất lực, để nương nương bị thương, xin nương nương trách tội!”

Ta khoát tay, cho chàng đứng dậy: “Việc này không liên quan đến ngươi, là bọn chúng thấy ta chướng mắt! Chuyện thích khách, cũng không cần điều tra, dù sao cũng tra không ra! Mọi người biết trong lòng là được rồi!”

“Vâng ạ!” Hắn vòng tay thủ lễ đứng bên cạnh: “Đại phu nói, độc trong người nương nương chưa trừ hết, cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, giải độc từ từ.”

Trên đao tẩm độc, thì ra là muốn lấy mạng chúng ta! Ta nhìn chàng rặt một bụng áy náy, mỉm cười lên tiếng: “Linh dược trong cung không thiếu, rốt cuộc cũng đến lúc sử dụng rồi!” Sau đó thở dài: “Nằm hai ngày nay, thật muốn uống một ngụm trà ngon quá!”

Chàng nghe thấy ngẩng đầu: “Nương nương muốn uống loại gì?”

“Thế nào, không màng đến dân chúng của ngươi, lại chạy đến chiếu cố ta sao?” Nói rồi mới cảm thấy không đúng, xuề xòa cười cười. Mặt của chàng hết hồng lại trắng.

Ta vội vã chuyển chủ đề: “Gia đình ngoại ta vốn là một họ tộc có tiếng ở Giang Nam, cho nên dưới bàn tay chăm bẵm của mẫu thân, từ nhỏ chỉ uống duy nhất một loại trà, đó là Long Tĩnh ở Tây Hồ!”


`


Cỏ rập rờn khói trong ánh hoàng hôn đằm thắm. Ta và chàng ngồi đối diện nhau.

Mặc dù do ta yêu cầu, chàng ngồi trước mặt ta, tựa hồ vẫn có chút không thoải mái.

Ta cười nói: “Dư Thống lĩnh, không cần câu nệ. Hôm nay, chúng ta chỉ là những người bạn uống trà với nhau. Hay là Dư Thống coi thường phận nữ lưu như ta không biết phẩm trà?”

Chàng vốn là người cởi mở, cho nên cũng hiểu được. Cơ mặt thả lỏng, nở nụ cười: “Nương nương quá lời! Tây Hồ một mảnh tiên cảnh nhân gian, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có duyên đặt chân đến! Tương truyền Long Tĩnh ở Tây Hồ danh rền thiên hạ, cũng chỉ biết đem tiếc nuối gửi vào lời nói mà thôi!”

Trên bàn gỗ là một bộ trà cụ bằng sứ màu ngọc bích. Ta vừa cho lá trà vào chén, vừa nhỏ nhẹ mở lời: “Lá trà Long Tĩnh hình dáng hẹp dài trơn bóng, có màu xanh nhạt, mùi thanh thoát tựa lan, uống vào rất dễ chịu, tụ họp đủ bốn tiêu chuẩn cần có của một loại trà ngon 'sắc xanh, vị thuần, hương thơm, dáng đẹp'.”

Sau đó, chầm chậm châm nước vào, lá trà một mình một cõi chụm lại thành đóa, cao thấp đan xen, cái chìm cái nổi, trông rất sống động, tựa như bức tranh thủy mặc đẹp xinh.

Sau một lúc, ta ra dấu bảo chàng có thể uống. Chàng bưng chén lên, nhấp một ngụm, cất lời khen: “Vị ngọt thấm kẽ răng, hương thơm lan tỏa khắp miệng, làm động lòng người! Đúng là cực phẩm!”

Ta nhìn chàng cao hứng, bất giác cũng cao hứng theo: “Trà Long Tĩnh có đặc điểm là hương thơm vị thuần, không nên vội vàng đánh giá, cứ chầm chậm nhâm nhi từng chút một, động tác quá hấp tấp sẽ không lĩnh ngộ được hương vị đặc biệt của trà.”

Chàng nghe ta nói, bưng chén nhấp một ngụm, nhắm mắt cảm nhận, đưa ra nhận xét: “Trà Long Tĩnh, ban đầu nếm tưởng chừng nhạt nhẽo vô vị. Sau khi dùng qua, cảm thấy trong người như có một luồng khí, chuyển động khắp miệng môi, vô vị bỗng chốc trở thành vị, mà là vị rất đặc biệt!”

Nụ cười của ta mập mờ sau làn hơi nước: “Dư Thống lĩnh bình thường anh dũng uy nghiêm, không ngờ cũng có lúc trở nên lãng mạn như vậy!”

Chàng có chút ngại ngùng, da mặt màu đồng ửng đỏ lên: “Làm sao có thể sánh được với nương nương!”

Tâm hồn ta, nương theo sắc chiều và hơi nước mờ ảo, tham lam dùng ánh mắt họa lại dung nhan chàng, khắc sâu vào tim cả đời cả kiếp.