Triền Miên 10, 11, 12

on 15 tháng 2, 2012


Triền miên


Tên gốc: 《缠绵》

Tác giả: Địch Ân Ân 狄恩恩

Thể loại: nam x nam, thần tiên

Chương 10 - 11 - 12




10. Biến hình

Cảm thấy Long cung ẩn chứa nhiều địch ý, ngay ngày hôm sau, Quảng Đức Tinh Quân liền đưa Rắn Nhỏ rời khỏi.

“Vì sao phải vội vàng như vậy?” Rắn Nhỏ khó hiểu ngẩng đầu.

“Em thích ở lại đó không?”

“Không thích.” Rắn Nhỏ trả lời một cách dứt khoát. Tuy rằng có rất nhiều cảnh đẹp vật lạ, nhưng mà nhìn bọn họ êm êm ấm ấm sống cùng một nhà, trong thâm tâm cảm thấy thật tủi thân.

“Ừ, vậy chúng ta về nhà thôi.” Quảng Đức Tinh Quân nhéo mũi Rắn Nhỏ, sau đó cùng nhau ngồi lên người chim ưng. (Tác giả: Đây là chim ưng số hiệu 737.)

Chim ưng hạ cánh ở một khu rừng cách thị trấn không xa.

Rắn Nhỏ đói bụng, thèm ăn tàu hũ nóng.

Vì thế, Quảng Đức Tinh Quân cùng Rắn Nhỏ đi bộ đến thị trấn kiếm đồ ăn.

Vừa vặn nhìn thấy, ngay trước hàng tàu hũ, đang diễn ra một màn xô xát.

“Họ Kiều kia, tiền đâu?” Một đám du côn bao quanh trước gánh hàng, tên áo đen cầm đầu hất cằm hỏi gắt gỏng.

“Tiền… Tiền gì chứ?” Anh hàng tàu hũ run run nói không nên lời.

“Mẹ mày, giả ngu hả?” Áo Đen một cước đạp gãy quang gánh. “Hứ, tiền gì à, phí bảo kê quầy. Cả đường phố này là của Kiều gia ta. Ai mở quán, sang quán, bán quán, đều phải ngoan ngoãn đóng phí bảo kê. Ngươi mới đi bán ngày đầu phải không?” Áo Đen hung tợn đáp.

Anh Tàu Hũ hốt hoảng giao ra bọc tiền. “Đúng vậy, tôi… hôm nay… tiền lời chỉ có bây nhiêu thôi.”

“Giỡn mặt hả thằng kia? Tụi tao có phải ăn xin đâu.” Áo Đen đánh bay bọc tiền. Sau đó, bọn chúng nhào vào đấm đá không nương tay.

Nhất thời đánh cho anh Tàu Hũ nằm bẹp nhem dưới đất.

Bảy, tám người thi nhau “thượng cẳng tay, hạ cẳng chân” anh Tàu Hũ, người đi đường chỉ đứng xa xa xem náo nhiệt, không một ai dám đứng ra can thiệp.

“Dừng lại!” Một lát sau, Áo Đen khoát tay ra hiệu cho đàn em ngừng tay, nhìn Tàu Hũ bê bết nằm trên đất, cười đầy dâm đãng. “Họ Kiều kia, chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Không có tiền, thì cứ đem muội muội gán nợ cho Vạn Hoa Lâu. Tội gì mà phải thế này? Ta cho ngươi cơ hội cuối. Nói, ngươi giao tiền hay là giao muội muội?”

“Không… không được!” Họ Kiều đang ôm đầu rum rẩy, giống như bị kích thích, bỗng dưng rống to lên: “Không được! Ta chỉ có một đứa em gái này thôi. Ta cầu xin các ngươi, ta dập đầu van lạy các ngươi. Hãy thư thả cho ta vài ngày, chỉ vài ngày thôi, ta sẽ nộp tiền cho các ngươi mà!”

“Thư thả? Ta thư thả cho ngươi quá nhiều rồi. Ngay hôm nay, một là mười hai lượng bạc, hai là em gái ngươi. Chỉ vậy thôi.” Áo Đen hung tợn rít răng.

Anh Tàu Hũ ngây ngốc như trời trồng, một câu cũng không thốt nên lời. Mười hai lượng bạc, dù cho có bán cả năm cũng không thể gom đủ.

Rắn Nhỏ thật sự không nhịn được nữa, giật nhẹ tay áo Quảng Đức Tinh Quân. “Thanh, em đi.”

“Ừ.” Quảng Đức Tinh Quân gật đầu.

Cầm tay Quảng Đức Tinh Quân, Rắn Nhỏ tập trung ý niệm, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một cô gái cỡ chừng hai mươi tám tuổi.

Khẽ lay động thân hình, đã thấy Rắn Nhỏ xuất hiện bên cạnh và đang đỡ anh Tàu Hũ đứng dậy. “Đại ca, muội đi theo bọn họ là được rồi.”

Không khí xung quanh chùng xuống lạ thường.

Họ Kiều: Cô ấy là ai?

Áo Đen: Chẳng lẽ nhà họ Kiều có đến hai cô con gái?

Quần chúng: Ẻm này ở đâu ra vậy?

Một lát sau, Áo Đen choàng tỉnh, nở nụ cười dâm ô túm lấy tay Rắn Nhỏ: “Người nào cũng được. Đi thôi!”

“Không được! Không được!” Họ Kiều lập tức phản đối, tuy rằng không phải muội muội của mình, nhưng nữ nhân trong sạch bước vào Vạn Hoa Lâu không phải đều xong đời cả sao.

Dùng sức kéo tay Rắn Nhỏ, họ Kiều la khàn giọng: “Không được! Không thể đi đâu!”

Vài nắm đấm giáng xuống, họ Kiều đã lăn lông lốc trên nền đất, bất lực nhìn Rắn Nhỏ càng lúc càng xa.

Đi được một lúc lâu, đột nhiên, một tên dừng lại, trợn tròn mắt lắp bắp. “Đại… đại ca… ống quần em có… có gì vậy?”

Kế tiếp, từng tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, trên người bọn chúng lúc nhúc những rắn là rắn.

Vừa rồi còn dữ tợn ác bá, bây giờ lại sợ đến điếng hồn, gào khóc kêu cha gọi mẹ.

Ha ha, Rắn Nhỏ và Quảng Đức Tinh Quân không ngớt tiếng cười. “Thật là sảng khoái, Thanh, anh xem bọn họ kìa, ha ha ha.”

“Xá Nhi, lát nữa nhớ bảo các huynh đệ của em rút đi, đừng làm tổn thương người vô tội.”

“Được rồi, em biết. Bây giờ mình đi đâu ha?”

“Bây giờ à?” Quảng Đức Tinh Quân chớp chớp mắt. “Đi ăn tàu hũ, sẵn tiện tìm cho em hai bộ y phục mới. Em biến hình nhìn rất đẹp, hãy là nữ nhân cho ta ngắm mấy ngày đi.”

Hả?

Rắn Nhỏ tròn mắt ngây thơ, đối với quan hệ giữa Quảng Đức Tinh Quân và mình có cái nhìn mới. Thì ra nuôi mình bấy lâu không phải để ăn thịt, mà là để trêu đùa.


11. Pháo hoa

Hoàng hôn bảng lảng, dạ minh châu chiếu sáng nhà tranh.

Không sai, nhà tranh nhỏ này chính là nơi ở mới của Quảng Đức Tinh Quân và Rắn Nhỏ, bên trong có bàn có giường, có nồi có bếp, bên ngoài nhà là một cái sân nhỏ, trong sân nhỏ có một giếng nước nhỏ. Rất giống nhà ở của bách tính bình thường, không phải ven rừng, chân núi, thì chỉ có thể là nơi như vậy thôi.

Quảng Đức Tinh Quân cầm cán bút chấm mực, tỉ mỉ vẽ lông mày cho Rắn Nhỏ. Rắn Nhỏ, lúc này đang mặc y phục nữ, ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi Quảng Đức Tinh Quân, mặc cho người thương tùy ý ở trên mặt mình tô tô trét trét.

“Thanh, vì sao bọn người đó lại ăn hiếp người bán tàu hũ?”

“Trên đời, có người tốt cũng có người xấu.”

“Vậy không có ai quản bọn họ sao?”

“Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng.”

“Cuối cùng đều có báo ứng? Khi nào thì báo ứng? Ai báo ứng?”

“Ai làm điều xấu, ai mần việc tốt, ông trời đều nhìn thấy cả.”

“Kẻ xấu nhiều như vậy, chuyện xấu nhiều như vậy, ông trời có thể quản hết sao?”

“Cho nên hôm nay ta đưa em đi quản.”

“A, a, hôm nay? Anh thật sự muốn cho em đi theo?” Rắn Nhỏ vui mừng ra mặt, hai tay bấu chặt lấy gáy Quảng Đức Tinh Quân.

Trên mặt bỗng chốc đi chệch một đường mực.

Buông bút, thở dài một hơi, Quảng Đức Tinh Quân lắc đầu.

“Đi rửa mặt.”

“Vâng!” Rắn Nhỏ nghe lời đứng dậy, đi ra ngoài giếng múc nước.

Chợt nghe thấy tiếng đập cánh loạn xạ, tiếng gáo nước rơi uỵch xuống đất, Quảng Đức Tinh Quân đứng trước cửa sổ trông ra.

Hai con ưng nhỏ, cuối cùng, đã có thể bay được.

Thời khắc này, bọn chúng lao vù xuống vách núi, hào hứng cực độ đảo quanh người Rắn Nhỏ.

Một con đậu trên vai Rắn Nhỏ, dùng lông của mình cạ cạ bầu má Rắn nhỏ; còn còn lại thì hạ xuống lòng bàn tay Rắn Nhỏ, cúi đầu mổ yêu đầu ngón tay Rắn Nhỏ.

Sao lại có chuyện như vậy!

Cho dù chỉ là hai con chim ưng, nhưng Quảng Đức Tinh Quân vẫn dùng lực đẩy mạnh cửa sổ, phát ra thứ âm thanh chói tai.

Đáng tiếc, Ưng Nhỏ không thèm đếm xỉa gì đến cảnh báo của Quảng Đức Tinh Quân, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó vẫn tiếp tục cạ cạ, mổ mổ.

Hít một hơi dài, Quảng Đức Tinh Quân âm trầm nhìn Rắn Nhỏ. “Mặt rửa sạch chưa?”

“Đương nhiên là chưa.” Bởi vì lúc Ưng Nhỏ ùa vào lòng, gáo nước đã rơi xuống đất rồi còn đâu.

Xá Nhi le lưỡi, bước lại nhặt gáo, đi đến bên miệng giếng.

Tuy nhiên, nháy mắt, đã thấy chính mình được Quảng Đức Tinh Quân ôm vào lòng, bay vút lên trời.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi vì sao, đã nghe tiếng nổ rền nơi miệng giếng, pháo hoa rực rỡ phóng ra.

Thiếu chút nữa, đúng là chỉ thiếu chút nữa, đã bị pháo hoa làm bị thương.

Rắn Nhỏ sợ sệt nhìn về phía miệng giếng, trông thấy Ngao Mãnh từ đó xuất hiện, cười vang: “Xá Nhi hiền đệ, bắn pháo để ngươi nhìn cho vui, dọa đến…”

Đột nhiên, lời nói như bị tắc nghẹn, Ngao Mãnh ngơ ngác nhìn Rắn Nhỏ nằm trong lòng Quảng Đức Tinh Quân, một lúc lâu sau mới thốt được thành tiếng: “Hả? Hả? Xá Nhi sao rồi? Là bé gái này sao?”

Mới vừa rồi còn kinh sợ, bây giờ lại tỉnh queo như không, Rắn Nhỏ vuốt vuốt đuôi tóc, cao hứng nói: “Thanh tết cho tôi đấy, đẹp không?”

Ngao Mãnh há hốc miệng, hoàn toàn không tiếp thụ được hết thảy sự việc đang diễn ra trước mắt, ngây ngốc một hồi, có vẻ như cuối cùng đã hạ được quyết tâm, cúi đầu làm lễ với Rắn Nhỏ. “Xá Nhi hiền muội, vừa nãy ngu huynh lỗ mãng, xin tạ tội với muội.”

“A, không sao. Pháo hoa nhìn thật đẹp, tôi còn muốn nhìn thêm cái nữa.”

Thế là, con rồng ngốc cùng hai con ưng nhỏ ngồi trong sân tiếp tục bắn pháo hoa.

Rắn Nhỏ nhìn nhìn một lát, hai mắt nặng trĩu, rồi thiếp đi.

Quảng Đức Tinh Quân ôm Rắn Nhỏ đặt xuống giường, chỉnh lại áo cho Rắn Nhỏ, ngẫm lại chuyện mới phát sinh, quyết định không đếm xỉa tới con rồng kia, trực tiếp ôm Rắn Nhỏ ngủ.

Ngao Mãnh vẫn không ngừng phóng, cứ thế phóng, phóng, phóng, thẳng cho đến lúc trời ửng sáng, một trong hai Ưng Nhỏ rụt rè lên tiếng: “Long đại ca, trời sắp sáng rồi kìa.”

“Hả, để ta nhìn xem.” Ngao Mãnh quay đầu ngó hướng cửa sổ, sớm đã không nhìn thấy bóng dáng Rắn Nhỏ, lúc này mới thu pháp hồi cung.


12. Pháp thuật

“Thế nào?”

Ngao Nhuận hỏi Ngao Mãnh.

“Em không có...”

Ngao Mãnh trả lời ấp úng.

“Chuyện là, Xá Nhi muội muội là một nữ nhân.”

“Cái gì?” Ngao Nhuận tức đến mức thiếu chút đã bẻ gẫy hai chiếc sừng trên đầu mình.

“Lão Tam em ngốc vừa vừa thôi, nam nữ em không phân biệt được à?”

“Em biết rất rõ,” Ngao Mãnh ngẩng đầu phát biểu đầy kiên định.

“Xá Nhi đúng là một nữ tử.”

Vừa nói vừa nắm chặt tay tỏ vẻ rất cương quyết.

Nếu Ngao Mãnh là một thi nhân, có thể có thể đã đủ từ ngữ để diễn tả cảm giác lúc hắn vừa nhìn thấy Xá Nhi mặc nữ trang.

Rất giống như nhìn thấy một đầu nai con đang bình an ngặm cỏ, đến gần sợ kinh động; rất giống như nhìn thấy một đóa bông tuyết trắng ngần, cử động miệng sợ thổi bay; rất giống như nhìn đến một hồ nước êm đềm, chỉ sợ làm nổi sóng. Không phải xét về bề ngoài, mà đó hoàn toàn là một loại cảm giác, khiến người ta thương mến, khiến người ta muốn dang tay che chở. Nó khiến hắn xác định, Xá Nhi đích thực là một cô bé.

“Là nữ nhân, đúng thật là nữ nhân.” Ngao Mãnh không ngừng lẩm bẩm.

“Hồ đồ quá rồi. Cả đời này em cũng đừng mong đuổi kịp lão cáo già Vân Thanh.”

Ngao Nhuận, đối với đệ đệ mình, đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

“Đại ca bớt lo đi. Tam đệ ngốc nhà mình nhất định sẽ đấu thắng con rắn nhỏ.” Ngao Trí nãy giờ im lặng đứng nghe đặt chén rượu xuống, buông thõng một câu, sau đó quay lưng bỏ đi.

Ngao Nhuận đưa mắt nhìn Ngao Mãnh, lắc đầu một cách bất đắc dĩ.


~.~


“Oa! Pháp thuật hay quá! Pháp thuật hay quá!” Xá Nhi vừa mới học được thuấn di, lập tức từ trong nhà di chuyển đến Đông Sơn, lại từ Đông Sơn dời xuống Nam Sơn, lúc thì đứng ngất ngưởng trên ngọn cây, khi thì xuất hiện ở nóc nhà, khiến cho muông thú rúng sợ, chim bay trùng bò, thỏ chết cáo than*. (Tác giả: Ta cũng bắt đầu loạn dùng thành ngữ.)

[Thỏ chết cáo than (thỏ tử hồ bi): Thành ngữ, nghĩa tương tự câu “Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ” của Việt Nam.]

Tới tới lui lui thuấn di không biết bao nhiêu lần, Xá Nhi mới quay trở về nhà, chỉ thấy Ngao Mãnh ngây ngốc đang đứng giữa sân, hai bên là hai con ưng nhỏ. “Xá Nhi muội muội biết thuấn di?”

“Đúng đó, chỉ tiếc là chưa đi được dưới nước, nếu không sẽ đến chỗ huynh dạo một vòng.” Xá Nhi chắt lưỡi tiếc nuối.

“Có hề gì, ta đến tìm muội là được mà.”

Ngao Mãnh nói xong, bưng ra một đống bảo bối.

“Xá Nhi muội muội, đây là giao tiêu sa y (trang phục làm bằng vảy cá giao), đây là dạ minh châu, đây là cây san hô, đây là…”

Ngao Mãnh đem nguyên đống bảo vật thế gian khó tìm ấy nhét vào trong ngực Xá Nhi.

“Làm gì vậy?” Rắn Nhỏ ngạc nhiên.

“Xá Nhi muội muội, ta, “ Ngao Mãnh đưa tay cào cào cặp sừng trên đầu, ngập ngừng nói: “Ta không có muội muội, ta vẫn luôn mình có thêm một muội muội. Cho nên, muội làm muội muội của ta được không?”

“Được.” Xá Nhi nhanh nhẹn đáp ứng, sau đó ôm sính lễ Ngao Mãnh tặng cho mình (đừng hiểu lầm, là sính muội chi lễ) bưng vào nhà trong.

“Đây là cái gì?”

“Cây san hô.”

“Dùng để làm gì?”

“Cây này vô giá.”

Ra là vậy, vô dụng.

Ném qua một bên.

“Thế còn cái này?”

“Giao tiêu sa y. Xá Nhi muội muội chỉ cần mặc nó là có thể tự do di chuyển dưới nước mà không cần niệm khẩu quyết, ngoài ra nó còn bảo vệ muội, pháp thuật bình thường không thể gây tổn thương cho muội.”

À, đây chính là một bảo bối.

Xá Nhi hăm hở cầm sa y giơ trước mặt Quảng Đức Tinh Quân.

“Thanh, cho anh này.”

“Ta không cần.” Quảng Đức Tinh Quân cười tươi, vỗ đầu Rắn Nhỏ. “Ta không cần phòng thân bằng mấy cái thứ đó.”

“Cần mà, cần mà, Thanh, cầm đi mà. Là bảo bối đấy.” Xá Nhi không ngừng nũng nịu với Quảng Đức Tinh Quân, cuối cùng kiên quyết nhét sa y vào trong lòng Quảng Đức Tinh Quân.

Kế tiếp là dạ minh châu. “Hửm, thứ này nhà mình có rồi.”

Tiện tay vứt cho Ưng Nhỏ, “Cho các ngươi, cầm về mà chiếu sáng.”

Hai con ưng nhỏ cắp dạ minh châu bay đi.

Xá Nhi lại cầm lấy một chiếc trâm cài đầu, phía trên khảm một viên trân châu bự như ngón tay cái, có hình tròn.

“Xá Nhi muội muội, ta cài giúp muội nhé?” Ngao Mãnh tha thiết chờ mong.

“Để ta cho.” Quảng Đức Tinh Quân trực tiếp cầm lấy cây trâm, cài lên tóc Xá Nhi.

Thiệt là biết đùa, việc này có thể để người khác làm sao!

Vì thế, Rồng Ngốc, sau khi đem tặng N báu vật, ôm cõi lòng đau khổ te tái bỏ đi.

Lại một ngày mới đến, Rắn Nhỏ tùy tiện búng ngón tay, một đạo ngân quang lóe lên, một ngọn đồi nhỏ bị lém đỉnh đầu, biến thành ụ đất bằng phẳng.

“Á, pháp thuật có thể làm được như vậy?” Rắn Nhỏ vô cùng phấn khích.

“Ngày mai, em phải tập luyện đem ngọn núi trở về nguyên dạng.”

Ngày lại ngày trôi qua, Rắn Nhỏ hào hứng khoa chân múa tay, khi thì phóng đậu hũ xuyên qua mặt tường, lúc lại dẫn nước dưới sông chảy lên sơn cốc.

Pháp thuật thật là nhàm chán a.

“Vì sao mỗi ngày đều phải học pháp thuật?” Đêm tối, Rắn Nhỏ nhịn không được cất tiếng hỏi chủ nhân.

“Đề phòng lúc ta không ở bên em, em sẽ biết cách tự bảo vệ mình.” Quảng Đức Tinh Quân nhẹ nhàng nói.

“Không ở bên em? Thanh, sao lại không ở bên em?” Rắn Nhỏ nôn nóng.

“Ta chỉ nói là nếu như thôi.” Quảng Đức Tinh Quân cười cười, ôm chầm Rắn Nhỏ.

Kỳ thật không phải nếu như, một trăm việc thiện, hắn đã làm xong chín mươi bảy việc, còn ba việc nữa, hắn sẽ phải trở về thiên đình. Cho nên mấy ngày này, hắn nơi nào cũng không muốn đi, chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ở cạnh Rắn Nhỏ, càng lâu càng tốt.



1 nhận xét :

Unknown nói...

đau khổ te tái --- tê

Đăng nhận xét