BUÔNG.TAY.LÀ.MỘT.LOẠI.GIẢI.THOÁT
Nguồn: baidu | Tổng hợp | Dịch: Khuyên
Có một loại tình yêu, rõ ràng là rất sâu đậm, lại không biết
cách diễn tả.
Có một loại tình yêu, hiểu rõ cần buông tay, nhưng không cam
lòng rời đi.
Có một loại tình yêu, biết rõ là đau thương, lại không chịu
dứt bỏ.
Có một loại tình yêu, biết rõ không có tương lai, lòng đã
không còn thu về được.
*
I believe you. Tin tưởng người, không cần nhiều lời.
I want you. Thế giới rộng là thế, nhưng người em cần chỉ có
anh.
I know you. Ở bất kỳ nơi nào, hương vị của anh đối với em
vẫn là quen thuộc nhất.
I need you. Bởi vì chúng ta không ai hoàn hảo, chúng ta mới
cần có nhau.
I carry you. Chỉ cần anh lặng lẽ đứng cạnh em là được.
*
Anh từng bảo:
Có lẽ khi em hiểu rằng anh đã ra đi,
Sẽ không còn ai quan tâm em nữa.
Cũng không còn cảm giác anh sẽ đau lòng.
Nhưng,
So với anh, em càng đau lòng hơn. Anh phải tin rằng em đối
với anh là tình yêu chân thật. Không có bất kỳ ai có thể thế được anh.
Sẽ có một ngày anh cảm thấy nỗi đau. Không còn cái kiểu
thoải mái cầm lên, hạ xuống, rồi buông tay. Tình anh cho em đã sâu không lối
thoát.
Em không để ý anh chọn cách lìa xa. Quay đầu lại, em mới
biết quý trọng.
*
tôi vẫn còn nhớ ngày xưa. Nơi cửa sổ buông màn ngăn gió.
nhưng người đã không còn ở đó.
ngày ấy, người đã sớm rời đi.
thỉnh thoảng,
tôi luôn hồi tưởng một vài đoạn hồi ức
như một cái máy chiếu lỗi thời
trong đầu tôi không ngừng thay đổi các hình ảnh
làm dậy nỗi bồi hồi.
ai khi xưa chưa hề trải qua giai đoạn thầm mến, yêu đơn
phương, được đáp lại
chúng ta, mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình.
người ở phương xa, tôi không cầu gì khác, chỉ hi vọng người
gặp hạnh phúc.
không còn phiền trách, nỗi thương tâm sẽ vơi.
người cùng tôi trưởng thành.
tôi biết nói vậy có chút giả dối, nhưng tôi hi vọng mỗi
người chúng ta đừng tiếp tục bị tình yêu làm tổn thương.
*
Có rất nhiều thứ dần dần quên đi, quên rồi mới biết thì ra
nó tốt là thế, quên rồi mới biết thời gian chính là thứ dễ làm con người ta mệt
mỏi nhất. Không ngơi nhìn trăng nước kiếng hoa cho đến khi thấy tận cùng cảnh
vật, bỗng nhiên ngoái đầu, phía sau là một mảnh tối tăm.
Trong mảnh màu u ám đó, trước mặt là tương lai người người
mong đợi, sau lưng là vực sâu vạn trượng không nhìn thấy đáy.
*
Em đã từng yêu anh. Tình yêu đó, trong em có lẽ vẫn còn chưa
biến mất.
Chỉ mong nó sẽ không làm phiền anh, không khơi dậy niềm đau trong anh.
Em đã từng im lặng yêu anh trong tuyệt vọng
Em đè xuống nỗi sợ hãi, chịu đựng bị ghen tỵ tra tấn
Em từng chân thành như vậy, dịu dàng như vậy yêu anh
Chỉ mong Thượng Đế phù hộ, tìm một người khác yêu anh như
em.
*
Có lúc khóc không phải vì quá khổ
Bỏ lỡ một vài thứ sẽ lỡ dở một đời
Con người thường hay thay đổi. Giữ được một lời hứa, chứ
không thể trói buộc một trái tim.
Có lúc cố chấp là một gánh nặng, buông tay là một loại giải
thoát.
Con người không một ai hoàn mỹ. Hạnh phúc cũng không tồn tại
100%.
Tự biết bản thân không có khả năng sở hữu nhiều thứ như vậy,
cũng không có quyền yêu cầu nhiều thứ như vậy
Bằng không, khổ cho mình cũng khổ cho đối phương.
*
Không ai không có cảm xúc, không có suy nghĩ, không có trái
tim. Trái tim không đập thì không cần nghĩ ngợi.
Có tình yêu nào không gập ghềnh mà chỉ toàn mật ngọt không?
*
Thanh xuân như một điệu nhạc waltz, nửa u sầu nửa ái muội.
Bắt đầu và kết thúc đều đã được định sẵn cả rồi, chỉ là không biết trong quá
trình đó có gì trục trặc không.
Giống như một loại mê hoặc cám dỗ, chịu thương tổn là đôi mắt người.
Ta biết rõ càng tiếp xúc với cuộc sống càng bi thương, nhưng không
thể buông ra được.
Đau đớn nhất không phải là bị dao cắt sâu vào da thịt, mà là
bỏ ra toàn bộ chỉ để nhận lại một hồi ức trống rỗng.
*
Người bảo ta chờ đợi, người lại quên quay về
Người nói yêu ta không có tương lai, làm sao dám trao hết
tình cảm
Cơ thể thối lui, lại phát hiện đi chẳng đặng. Nhắm mắt lại,
nỗi đau vẫn còn nguyên.
*
Khi bạn biết có thể thông qua công sức mình bỏ ra
mang đến cuộc sống hi vọng và phát triển
mang đến cảm giác thành tựu và thỏa mãn
thì không thể kiểm soát càng đắm chìm hơn, càng trả giá hơn.
*
Anh từng mỗi ngày chọc tôi cười,
Anh từng trao trọn trái tim cho tôi,
Hứa hẹn đến vĩnh cửu
Thế nhưng tôi vẫn quyết đoán quay mình
Tôi không phải là hạnh phúc của anh, cũng không thể ngăn anh đi tìm hạnh phúc
Chỉ mong không có tôi, anh cũng có thể sống rất tốt.
*
Lệ trong mắt hóa thành mưa tương tư
Trong đêm chia tay, nỗi đau bất chợt trầm xuống
Tôi không muốn người khác dịu dàng ôm vào ngực
Không nghe được nhịp đập tim anh
Ngay cả mùi hương quen thuộc cũng không ngửi thấy
Tôi chỉ cần anh gọi tên tôi một lần là mãn nguyện rồi.
*
Tình yêu đã đến mức này nói thế nào cũng trở thành lý do tôi
nhìn thấy điểm mềm yếu của chúng tôi: Anh cho tôi thiên đường, thật ra chỉ là
một mảnh đất hoang vu.
Nếu như tôi cùng anh có thể một đao cắt đứt, chúng ta cũng
không cần miễn cưỡng như thế.
Nhưng mà tôi thật sự không đủ dũng cảm.
Luôn lo lắng cho anh
Luôn mềm lòng vì anh
Dẫu thế nào ai trong tình yêu cũng không muốn đối phương chịu
khổ.
Rốt cuộc cần phải nói bao nhiêu mới có thể nói rõ ra được,
mới có thể hiểu được?
Đột nhiên nhận ra, mình không tài không sức
Không thể nào biết được trong lòng anh rốt cuộc nghĩ những
gì
Vì sao những gì người khác nói, anh đều quan tâm ráo riết, đều
tính toán cẩn thận.
Em thật sự thất vọng về anh.
*
Rõ ràng rất muốn khóc, lại mở miệng cười
Rõ ràng là rất để tâm, lại làm như không có gì quan trọng
Rõ ràng rất đau đớn, lại chỉ bảo chính mình hạnh phúc
Rõ ràng quên không được, lại nói như đã quên hết rồi
Rõ ràng là rất mong manh, lại giả vờ như thật kiên cường
Rõ ràng chỉ là lời nói dối, lại dặn lòng đó là sự thật
Rõ ràng là không thể cứu vãn, nhưng vẫn cứ chấp nhất
Rõ ràng biết nói như vậy sẽ tổn thương, lại cắn răng chịu
đau nói ra nhẹ nhàng như thế.
*
Đôi khi tức giận đòi viết đơn ly hôn
Anh nói chúng ta:
Đã đi đến điểm cuối.
Nếu đã kết thúc, thì cần chi phải lưu luyến
Nếu lưu luyến, thì đã chẳng kết thúc.
Bỗng dưng hiểu được, không có gì không thể vượt qua.