NĂM ẤY
Tác giả: Thánh đấu sĩ phúc hắc
Dịch: Khuyên
Nguồn: Hồng Tụ
Năm ấy, nàng 4 tuổi, hắn 30 tuổi, hắn ôm nàng.
Năm ấy, nàng 24 tuổi, hắn 50 tuổi, hắn dắt nàng.
Năm ấy, nàng 44 tuổi, hắn 70 tuổi, nàng đỡ hắn.
Năm ấy, nàng 54 tuổi, hắn 80 tuổi, nàng ẵm hắn.
THIÊN HẠ
Tác giả: wuzexun123
Dịch: Khuyên
Nguồn: Hồng Tụ
Hắn, sinh trong võ học thế gia, một thân công phu, đỉnh thiên lập địa. Tộc nhân một dạ trung thành với đất nước. Trong lòng hắn, giang sơn là tất cả đối với hắn, là thiên hạ của hắn.
Nàng, sống trong gia đình hào môn, cầm kỳ thư họa, làu làu thuộc thông. Là tiểu thư khuê các, trong lòng nàng, hi vọng lấy được phu quân tốt.
Đến tuổi cập kê, cha hắn tự ý cưới nàng cho hắn. Hai người làm vợ chồng, tương kính như tân, không gây không cãi.
Hắn rốt cuộc cũng thỏa nguyện lên chiến trường, dũng mãnh xông pha, đột phá vòng vây, tuổi còn nhỏ đã chiến công hiển hách.
Trong lúc này, nàng dần dần ỷ lại hắn, nhớ nhung hắn. Đồng thời, hắn cũng học được cách quan tâm nàng. Tình yêu của hai người như mưa phùn buổi xuân, nhẹ nhàng mà thắm thiết. Thiên hạ của hắn vẫn là giang sơn, nhưng thiên hạ của nàng, chính là hắn.
Chiến tranh tới tấp, nàng bắt đầu giữ chân hắn. Nhưng chí hướng của hắn chỉ đặt ở kiến công lập nghiệp, chứ không phải nhi nữ tình trường. Hắn không biết, khóe mắt nàng có giọt nước chực rơi.
Trong triều nịnh thần lộng quyền, muốn hủy hoại giang sơn, hắn nhịn không được lên tiếng chính nghĩa. Nào ngờ hoàng thượng giận dữ hạ lệnh cho hắn đi ngăn cản ba mươi vạn đại quân, mà chỉ cấp quân cho hắn có mười vạn. Hắn nhận lời không chút do dự, bởi vì hắn là trung lương, hắn phải làm cho hoàng thượng tỉnh ngộ.
Nàng thấp thỏm không yên, mở miệng ngăn cản. Hắn nói hắn thà chết trận sa trường, chứ không muốn chết bởi nội loạn triều đình. Nàng hỏi hắn có lo lắng cho nàng không, thân hình hắn thoáng cứng nhắc, rồi xoay người rời đi.
Hắn lên chiến trường mới phát hiện, làm gì có mười vạn binh mã! Chỉ có ba vạn, ba vạn mà thôi! Quân sỉ không được trang bị đầy đủ, chứng tỏ quân lương có vấn đề. Giận vô cùng nhưng đành chịu, hắn kiên quyết phát binh, giữ vững tinh thần “một người giữ ải, vạn người khó qua”, khiến quân địch không dám tiến lên nửa bước.
“Xoẹt”... Một mũi tên xuyên qua cơ thể hắn. Hắn ngỡ ngàng mờ mịt, rồi từ từ ngã xuống. Hắn cười, thì ra tất cả đều là giả. Trong đầu hắn hiện ra toàn là hình ảnh nàng, lúc này mới biết, thiên hạ mà hắn trước sau vẫn tìm kiếm chính là nàng. Hắn cười, mang theo nỗi xấu hổ, thỏa mãn và tiếc nuối cùng xuống mồ, nhắm lại hai mắt.
Mưa tí tách rơi, lòng nàng đau xót, nàng biết, thiên hạ của nàng đã nát vụn rồi.
Ông trời đang khóc.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét