Nương tử thích tác quái - Chương 5b

on 25 tháng 8, 2011


*Chính thức đổi tên truyện.

Nương tử thích tác quái
Cừu Mộng | Liễu Mi | Chương 5 - Hạ




Trời đêm âm u, ánh sao chớp tắt, bóng nguyệt nương vằng vặc bên thềm.


Đứng tựa vào song cửa sổ, nâng chén mời trăng, nhưng trăng chẳng giải được sầu, chỉ chiếu rọi lòng người u tịch.


Sau cơn mưa đêm có chút lạnh, Phong Tiêu Tiêu khoác áo ra khỏi phòng.


Lững thững mà đi, bất tri bất giác bước tới bên ngoài Thính Đào Uyển, không khỏi lộ ra một tia cười khổ. Kể từ khi Vũ Mê Mê xuất hiện, hắn càng ngày càng trở nên không giống mình.


Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ sợ nàng đã ngủ mất rồi.


Thanh âm nhẹ nhàng theo gió bay đi.


“Chủ nhân, người vì sao còn chưa ngủ?”


“Đôi lúc ta cảm thấy đầu muội dường như chứa đầy bã đậu, Linh Nhi.” Vũ Mê Mê lắc đầu cảm thán.


“Chủ nhân --” Nàng bất mãn chu mỏ. Người ngốc đến đâu cũng không muốn bị người ta chê mình ngốc, huống hồ nàng còn chưa đến mức không có thuốc cứu chữa.


“Ta cùng Hoa Luyến Luyến nói chuyện, phát hiện một bí mật rất lớn.”


“Bí mật?!” Tuyết Linh che miệng kinh hô.


Phong Tiêu Tiêu ở bên ngoài cũng không nhịn được vểnh tai lên nghe ngóng.


“Lý Bộ Thanh là vì trúng tình cổ (ngải yêu) trước đây, lại bị Phong Tiêu Tiêu đánh trọng thương mới trở thành bộ dạng tàn phế như thế.”


“Việc đó thì có liên quan gì tới chúng ta?” Tuyết Linh không hiểu.


“Linh Nhi......” Nàng bất đắc dĩ thở dài.


Phong Tiêu Tiêu ở bên ngoài cũng thật muốn thay Vũ Mê Mê thở dài, có một nha hoàn như vậy đúng là......


“Chủ nhân, vậy tại sao lại mở hòm đếm bạc chứ?” Tuyết Linh ngây thơ hỏi.


Trăng sáng trên cao tỏa sáng lấp lánh, kéo theo ngọn gió phất phơ, thổi tan đám mây đen u tối.


“Ta chỉ là ngủ không được, sửa sang lại một chút hành lý, kiểm kê một chút vàng bạc mà thôi.”


“À.” Tuyết Linh xấu hổ lên tiếng.


Không gian bất giác lại trở nên yên tĩnh như trước.


Phong Tiêu Tiêu lắc đầu than nhẹ, đúng là một đôi chủ tớ kỳ lạ!


Tiến đến gõ cửa, trong phòng lập tức có phản ứng.


“Ai?” Giọng nói Tuyết Linh tỏ vẻ kinh hãi.


“Ta.” Lãnh đạm trả lời.


Thanh âm của Vũ Mê Mê truyền đến. “Trang chủ không biết đêm khuya gõ cửa phòng nữ tử có điều bất tiện sao?”


Hắn lạnh nhạt nói: “Cô nương là sợ Phong mỗ cướp lấy vàng bạc của mình?”


“Trang chủ phú giáp thiên hạ (giàu có không ai bằng), chắc sẽ không để ý chút tài sản nhỏ nhoi này.”


“Nếu đã vậy, cô nương vì sao không mở cửa?”


“Ngài nếu thật lòng muốn vào, hà tất cần ta mở cửa?” Khẩu khí của nàng có chút dỗi hờn.


Phong Tiêu Tiêu cười trừ, sau đó trèo tường vào.


Dưới ánh trăng sáng tỏ, dưới đất chất đầy vàng bạc, nàng quả nhiên là đang tiến hành kiểm kê. Trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng tanh mát mẻ, phần da thịt lộ ra ngoài so ra với bộ đồ trong đình lúc trước còn kém xa nhiều lắm, nhưng cũng đủ làm cho người ta mở to cặp mắt. Tóc cao bới lên đỉnh đầu, thời tiết mát mẻ như vậy, nàng như cũ vẫn là sợ nóng.


Tuyết Linh cuống quít chạy vào phòng tìm thêm áo khoác lên mình chủ nhân. Ấn tượng đối với Phong Tiêu Tiêu càng thêm hỏng, lúc nào cũng đều chiếm tiện nghi, ăn hết đậu hũ của chủ nhân.


Vũ Mê Mê lạnh lùng nhìn Phong Tiêu Tiêu, cảm thấy hắn rõ ràng là cố ý, nàng đã muốn bỏ qua không muốn hắn tiến vào, hắn lại cứ thế trèo tường bước qua cửa. Chủ nhân của Đệ Nhất trang thật là không biết điều, cứ như vậy leo xuống, hại nàng sau này có muốn cũng không dám tắm ở đây.


“Cô nương ở nhà cũng đều như vậy sao?” Tựa như lơ đãng, nhưng nắm tay sau lưng lại không ngừng siết chặt, hắn vô cùng muốn biết sư huynh của nàng có phải hay không cũng thường xuyên thấy nàng trong bộ dáng này. Vừa nghĩ đến đó, trong lòng chợt dâng lên khoái cảm muốn giết người.


Vũ Mê Mê hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đếm bạc.


Phong Tiêu Tiêu quét mắt về phía Tuyết Linh. Bị hắn trừng một cái, nàng lập tức khai ra tất cả: “Không có, mùa hè không ai dám tiến vào nơi ở của chủ nhân, hơn nữa cốc của chúng tôi cũng không có nóng như vậy.”


“Cô nương đang tức giận?” Hắn đến gần Vũ Mê Mê.


“Ta có thể tức giận sao? Huống chi trang chủ ngài cũng không phải lần đầu tiên tự tiện xông vào phòng người khác.” Mơ hồ có tiếng ai đó đang nghiến răng.


“Là tại hạ đường đột.” Hắn chắp tay hành lễ.


“Trang chủ cũng tự biết mình sai à?” Vũ Mê Mê mở miệng giễu cợt.


Ngồi xuống bên cạnh nàng, Phong Tiêu Tiêu cầm trên tay thỏi vàng lớn tính toán, lơ đãng lên tiếng: “Nữ tử sau khi bị người nhìn thấy, không phải đều sống chết cũng phải gả cho người đó sao?”


Tuyết Linh nghe xong la hét ỏm tỏi.


Vũ Mê Mê ném cho nàng cái nhìn khinh thường. “Linh Nhi, muội không cần mỗi lần đều kích động như thế được không?” Muốn thét phải là nàng mới đúng.


“Chủ nhân, người sẽ không lấy hắn chứ?” Linh Nhi run run hỏi.


Mím chặt môi, nàng có chút chần chừ. Bị ánh mắt rực lửa kia nhìn chằm chằm vào mình, nói ra đáp án “không phải” có khác gì tự đào mồ nhảy xuống? Thế nhưng điểm chết người lại là, sâu trong nội tâm nàng cũng không muốn phản đối.


“Đáp án của cô là gì?” Hắn hỏi bâng quơ, thỏi vàng trên tay không ngừng chuyển động.


“Nếu ta trả lời là không, ngài có phải cũng đem ta niết thành như thế?” Vũ Mê Mê rốt cuộc cũng mở miệng, ánh mắt dừng lại trên thỏi vàng đang bị biến hình nhanh chóng kia, lặng lẽ nuốt nước bọt.


Phong Tiêu Tiêu dừng lại một lát, lãnh đạm giương mắt nhìn nàng. “Thật cho là vậy?”


Miễn cưỡng nuốt thêm hai ngụm nước bọt, Vũ Mê Mê âm thầm lùi về đằng sau. “Việc đó...... Nếu ta nói với ngài, mặt trên thỏi vàng sớm đã bị ta hạ bột thuốc......”


Phong Tiêu Tiêu siết chặt tay, thỏi vàng chẳng khác gì cục bột hằn sâu dấu tay hắn.


“Lại hạ độc?” Đôi lông mày không tự chủ nhăn lại.


Nàng lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi hành lang gấp khúc, tay vịn cửa, chân bước vào ngưỡng cửa. “Hà hà, để phòng ngừa có người trộm bạc thôi......” Rất nhanh đóng cửa lại, nhưng vẫn là không kịp, bàn tay ai đó đưa ra chống lại, khiến nàng vô pháp thi hành.


“Ít nhất cũng phải giúp ta giải độc đã chứ.” Hắn có chút bất đắc dĩ nói.


Vũ Mê Mê khẽ nhếch mày liễu. “Sau khi đã tự tiện xông vào khuê phòng người xem trộm cảnh xuân?”


“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Hắn khẳng định.


“Không cần.” Vũ Mê Mê sắc mặt thoáng chốc lạnh như băng, không còn chút gì gọi là ý cười, hung hăng trước mặt hắn đóng cửa lại, cũng không thèm để ý xem tay hắn đang đặt ở đâu.


Nàng tức giận, hắn biết, nhưng suy cho cùng hắn đã nói sai điều gì?


Nam nhân xấu, nam nhân thối, chịu trách nhiệm? Hắn nghĩ nàng cần sao? Nàng muốn là muốn có người thật lòng thích mình, chứ không phải bởi vì trách nhiệm mà lấy mình. Đi chết đi, Phong Tiêu Tiêu!


Bên trên truyền đến tiếng đập mạnh, Phong Tiêu Tiêu thầm than, cửa này đại khái đã đến lúc trùng tu rồi đây.


Ở bên ngoài cửa, Tuyết Linh sợ hãi đến gần. “Chủ nhân nhà ta tức giận.”


“Ta biết.” Hắn có chút không đành lòng nói.


“Ngài còn không đi mau?” Tuyết Linh thúc giục.


Thì ra đây mới là mục đích của nàng. Hắn đã nói rồi mà, người luôn sợ chết như nàng, sao có thể chủ động mở miệng như vậy.


“Thuốc giải?” Phong Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhếch môi.


“Chủ nhân, thuốc giải.” Tuyết Linh gọi với vào trong.


“Cứ để hắn chết!” Trong phòng truyền ra giọng nói giận dữ của Vũ Mê Mê.


Hắn chậm rãi nói: “Cô không muốn cùng Tế Nhi quay về?”


Đánh rắn đánh giập đầu, nhược điểm của Vũ Mê Mê không sai khác chính là đây.


Cửa thật nhanh mở ra, tức giận vẫn cứ tức giận, nhưng chuyện này có liên quan tới tự do của bản thân, nàng đành đem ân oán đặt sang một bên. “Thật sự đáp ứng?”


“Phải.” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.


“Không hối hận?” Vũ Mê Mê liên tục xác nhận.


“Ừ.” Ý cười đong đầy mắt hắn.


“Sao lại như thế, lúc trước chết cũng không đồng ý.” Nàng khó hiểu.


Phong Tiêu Tiêu nhìn nàng đầy thâm ý. “Sau này sẽ biết.”


“Thuốc giải.” Nàng ném bình sứ qua cho hắn.


“Toàn bộ?” Hắn hứng thú nhướng mày.


Vũ Mê Mê phất tay, hờ hững nói: “Mấy thứ này ta có rất nhiều.” Người không có võ công tự nhiên sẽ có cách khác bảo hộ chính mình, huống chi nàng lại không giống như Linh Nhi ngốc nghếch.


Nàng ở gần trong gang tấc, hương thơm chỉ có trên thân thể thiếu nữ thoang thoảng trong mũi, thật nhẹ nhàng, dịu mát.


Tuyết Linh đứng một bên lẩm bẩm. “Chủ nhân gần đây thật hào phóng.” Nhưng là tựa hồ cũng chỉ giới hạn cho phụ tử Phong gia, đối với những người khác vẫn cứ như vậy bủn xỉn.


“Vẫn còn muốn kiểm kê à?” Hắn hỏi.


Nàng cười tít mắt. “Không kiểm, không kiểm, ta đã buồn ngủ, đương nhiên sẽ không kiểm nữa.” Nếu có thể đưa Phong Tế cùng trở về, cho dù bọn người kia chưa tìm được ý trung nhân, nàng vẫn có thể kê cao gối không lo.


“Ngủ không được liền lôi bạc ra đếm?” Mục quang hắn tràn đầy hứng thú, “Đúng là đặc biệt.”


Vũ Mê Mê vuốt vuốt tóc, không lên tiếng. Bạc khiến nàng cảm thấy an toàn, nhưng mà gần đây hắn cũng tạo cho nàng một cảm giác an toàn sâu sắc. Nàng biết mình đại khái là đã đem lòng thích hắn. Phát hiện này cũng không có gì, chỉ có điều nàng ghét, cực kỳ ghét việc hắn nói vì chịu trách nhiệm với nàng nên mới lấy nàng.


“Không cần ngài quản.” Hung hăng trừng mắt.


“Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường.” Hắn nhẹ giọng dặn dò.


“Ta có thể ở trên xe ngủ.” Nàng khó chịu mở miệng.


“Chúng ta cưỡi ngựa.” Phong Tiêu Tiêu gạt phăng lời nàng.


Vũ Mê Mê hai tay chống hông, trợn tròn mắt. “Phong Tiêu Tiêu, ngài muốn gây sự phải không?”


“Chẳng lẽ cô không muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho sư huynh của mình?” Hắn chau mày khó hiểu.


“Đó là chuyện của ta, không cần ngài quan tâm.” Nàng đúng là không muốn đi nhanh, ai biết trước mặt là long đàm hay hổ huyệt?


“Thật máu lạnh như vậy?” Hắn hoài nghi đảo mắt nhìn nàng.


Vũ Mê Mê mím chặt môi, không nói.


Tuyết Linh nhanh nhảu giải thích. “Chủ nhân là sợ có bẫy.”


“Bẫy?” Hắn lại càng không hiểu.


“Là thế này, chủ nhân cùng các vị thiếu gia từ nhỏ đến lớn căn bản chính là không ngừng hãm hại lẫn nhau. Ai biết được đây có phải là một cái bẫy khác hay không.” Giọng Tuyết Linh vang lên đều đều.


Phong Tiêu Tiêu không khỏi nhíu chặt đôi mi, nàng rốt cuộc là đã sinh trưởng trong hoàn cảnh như thế nào?


Vũ Mê Mê lặng lẽ giơ lên khóe miệng. Hắn đang lo lắng sao? Sư huynh muội bọn họ đúng là từ nhỏ thường xuyên hãm hại lẫn nhau. Đó là vì sư phụ bọn họ thật quá xấu xa, mọi người không thể không học cách tự bảo vệ mình.


Lúc này, từ phía cửa truyền đến tiếng đập mạnh không ngừng, giống như sợ người bên trong không nghe thấy.


“Mê tỷ tỷ, mở cửa.” Là giọng của Phong Tế.


Vũ Mê Mê nhìn ra ngoài, lại liếc mắt về Phong Tiêu Tiêu đang ngồi bên cạnh, sau đó quay đầu ngắm hoa cỏ. Dưới trăng ngắm hoa, cảm giác thật diệu kỳ.


Tuyết Linh ngó nghiêng trái phải, quyết định bảo trì trầm mặc.


Phong Tiêu Tiêu nhướng mày. Nàng như vậy là có ý gì?


“Mê tỷ tỷ, mở cửa, Mê tỷ tỷ......” Người ngoài cửa giọng nói tỏ rõ lo lắng.


“Tế Nhi.” Thanh âm trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng cất lên giữa màn đêm yên tĩnh, truyền ra bên ngoài. “Có chuyện gì?”


“Cha!” Hoảng hốt kêu to.


“Chuyện gì?” Hắn kiên nhẫn lặp lại.


“Con, con......” Phong Tế do dự, rất không nguyện ý nói ra.


Vũ Mê Mê âm thầm thở dài, Phong Tiêu Tiêu không biết nói lời ôn nhu sao? Vẻ mặt thì lạnh như băng, lại kèm theo giọng nói khiến người run lẩy bẩy, nàng mà là Phong Tế nhất định cũng sẽ chần chừ không dám lên tiếng.


“Phong tiểu đệ, có việc gì à?”


Nghe thấy thanh âm trong trẻo của Vũ Mê Mê, Phong Tế bất giác cảm thấy yên tâm.


“Mê tỷ tỷ, đệ vào được không?”


“Linh Nhi, mở cửa.” Cha ở bên trong, con lại đứng ngoài, thật không có đạo lý, huống hồ hắn không giống như nhi tử thập phần thân thiết dễ thương.


“Mê tỷ tỷ.” Phong Tế chạy ào vào lòng Vũ Mê Mê, đương sự không hề phòng bị thiếu chút nữa là ngã đập đầu xuống đất.


Phong Tiêu Tiêu không nói lời nào, dang tay thảy nhi tử sang một bên, sắc mặt cực kỳ đáng sợ. “Mặc quần áo vào.”


Vũ Mê Mê ương bướng đáp: “Vì sao ta phải nghe ngài?”


“Cô như vậy còn có tôn nghiêm của trưởng bối sao? Căn bản chính là áo rách quần manh.”


Nàng cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng cong cong cười nói. “Vậy xin hỏi Phong đại trang chủ, hồi nãy sao lại không nhắc nhở ta?” Rõ ràng là cố ý ăn đậu hũ của nàng, còn ra vẻ tử tế không thừa nhận.


Trong mắt Phong Tiêu Tiêu ánh lên tia hổ thẹn, cũng may biểu tình lạnh như băng khiến cho người ta không thể dọ thám biến hóa trên gương mặt hắn.


“Chủ nhân, mặc vào đi.” Tuyết Linh lại đưa đến một chiếc áo ngoài. Chủ nhân cho dù ăn mặc mát mẻ cũng chưa tới nổi quần rách áo manh, mà huống chi hắn vừa rồi cũng không nói gì, như thế nào Phong thiếu gia vừa tới, sắc mặt hắn liền biến đổi? Thật là không thể hiểu nổi.


Vũ Mê Mê đắc ý đi đến bên cạnh, đột nhiên hạ giọng nói nhỏ với hắn: “Đang ghen à?” Trên môi không ngừng nở nụ cười bỡn cợt.


Mặt của Phong Tiêu Tiêu đỏ bừng lên. Nàng không cần nói rõ ra như vậy chứ?


Phong Tế nhìn trái nhìn phải, thông minh không nói một câu, giữa phụ thân và Mê tỷ tỷ tựa hồ có cái gì đó khang khác.


Trong khi Tuyết Linh vẫn cứ đứng đực mặt ra.



Chương 5 hoàn.



6 nhận xét :

Lam Tử Tuyết nói...

tks nàng ^^~

thuy nói...

thanks

An Khuyên nói...

Hi hi \^o^/

Nặc danh nói...

truyện thật là hay, mình rất thích đọc truyện của CM, cám ơn nàng nhiều, tiếp tục nha nàng truyện đang rất hay

Unknown nói...

trời đất, ghen với cả đứa con hahaha nam 9 dễ thường ghê :))

Unknown nói...

ko bik có tr riêng cho TL ko, ngô ngố mà dễ thương qá thể :*

Đăng nhận xét