Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 6a
Trời giá băng, đất tuyết phủ, cảnh vật yên tĩnh, thánh khiết tựa chốn bồng lai, thác nước lạnh lẽo nghiêng mình đông kết, bông tuyết giăng giăng đầy trời kéo dài đến bất tận, cảnh sắc nhuốm màu u ám thê lương, mỹ lệ đến cực điểm. Cảnh tuyết ở Trường Bạch Sơn đẹp đến nỗi khiến người tán thưởng.
Nhưng...... Nhưng mà......
“Ách...... lạnh quá!” Mông Mông co rúm người lại, hai đầu môi run rẩy phun ra sương trắng. “Tướng...... Tướng công, chúng ta rốt cuộc là đang tìm...... tìm gì thế?”
Ban đầu tưởng rằng Quân Lan Chu đến Trường Bạch Sơn là muốn hái thuốc, còn tưởng rằng rất nhanh chóng sẽ hái xong, không ngờ thời gian trôi qua đã gần hai tháng, nửa người nàng tựa hồ như bị đông cứng. Đến lúc này mới biết hắn đến đây với mục đích khác, tuyệt đối không phải là tìm thuốc gì.
“Vạn năm băng sâm*.”
Vạn năm băng sâm?
Là nhân sâm à?
Sao không nói sớm, mẫu thân nàng đã ăn không biết bao nhiêu nhân sâm bồi bổ, hình dạng thế nào có thể nói nàng nắm rõ như lòng bàn tay.
“Được, thiếp giúp chàng tìm...... A ~~” Còn chưa nói dứt, đã nghe thấy một tiếng hét lớn, sau đó bóng dáng nàng cũng không thấy đâu. “Đáng ghét!” Nàng thấp giọng, phủi lớp tuyết trên mặt, cố hết sức bò ra khỏi hố.
Nàng thật sự nặng như vậy ư?
Tại sao Quân Lan Chu có thể thản nhiên giẫm trên mặt tuyết đi lại, còn nàng bước một bước té xuống hố, bước tiếp theo không cẩn thận lại rơi xuống động, cả thân người vùi trong băng tuyết.
Nàng không vui bĩu môi, bắt chước Quân Lan Chu cúi đầu tìm, bất quá mới được một lúc, nàng đã mệt muốn đứt hơi, dứt khoát dựa vào gốc cây tùng ngồi xuống, nhìn Quân Lan Chu càng lúc càng rời xa. Nàng nhún nhún vai, cho rằng hắn sẽ trở về tìm nàng, vì thế ngửa cổ lên ngắm nhìn tuyết trắng phủ đầy cành lá, đóa hoa đọng sương long lanh trong suốt, nổi bật giữa vòm trời xanh, thật sự mỹ lệ đến cực điểm.
Có lẽ là do quá mệt, cũng có lẽ là thời tiết quá lạnh, chẳng mấy chốc, nàng đã cảm thấy buồn ngủ, mơ màng gục gặc đầu. Đang chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, chỉ trong chớp mắt, nàng hoàn hồn thanh tỉnh lại.
Cái gì vậy?
Nàng nghi hoặc cúi đầu tìm kiếm, vừa mới rồi có cái gì lủi qua chân nàng, rốt cuộc là gì ta, một con vật nhỏ sao?
Nàng mạnh mẽ nghiêng đầu sang phải, một tia ánh sáng trong suốt trong tích tắc đập vào mắt nàng, nàng lại quay sang trái, ánh sáng kia chớp tắt mất đi. Nàng bất ngờ ngẩng đầu, ánh sáng đó cư nhiên đang di chuyển trên cành cây, quang mang chói mắt, nàng căn bản nhìn không rõ, nhưng có thể khẳng định thứ đó rất nhỏ, rất thích hợp chơi đùa!
Do đó, nàng đứng dậy, chậm rãi di chuyển một vòng quanh ánh sáng đang không ngừng động đậy đó, trong óc đang suy tính tìm cách nào bắt được, bất ngờ ánh sáng đó phóng về phía nàng. Nàng căn bản không có thời gian lưỡng lự, phản xạ trực tiếp kéo áo ra, đợi cho đến khi nó tới gần, nàng lập tức mở rộng áo đem vật nhỏ nhỏ kia ôm vào lòng.
“Bắt được rồi! Bắt được rồi!” Nàng giống tiểu hài tử hưng phấn nhảy tới nhảy lui.
Nhưng là vật nhỏ kia giãy dụa cũng thật là lợi hại, nàng không dám tùy tiện mở áo ra xem, chỉ sợ không cẩn thận để nó chạy mất, đành theo dấu chân để lại trên đường tìm kiếm Quân Lan Chu, hi vọng hắn có cách bắt con vật này ngoan ngoãn.
May mắn thay, đi chưa được vài bước, đã thấy Quân Lan Chu đang từ từ trở về.
“Tướng công, tướng công,” Nàng vừa gọi vừa chạy về hướng hắn. “Có vật nhỏ nhào vào trong lòng thiếp, chàng giúp thiếp bắt nó được không?” Nhưng mà khi đến gần hắn, nàng liền phát hiện vẻ mặt của hắn vô cùng khủng bố.
“Đừng để nó chạm vào da!”
Hắn vừa kêu lớn, vừa chạy nhanh về phía nàng, mà không, chính xác là lướt qua người nàng chạy về phía sau. Nàng nghi hoặc quay đầu lại, bị dọa đến hoảng sợ ngã ngồi xuống tuyết.
“Đó đó đó đó đó đó......” Đó cả nửa ngày, “Là cái gì” Chính là nói không nên lời.
Đó là cái gì?
Không hề nghi ngờ, là một con hổ.
Nhưng, hổ có thể trắng như tuyết sao?
Không thể.
Hổ có nhà lớn như vậy sao?
Không có.
Cho nên, tuyệt đối không phải là hổ!
Như vậy, nó là con gì?
Mông Mông ngồi yên một chỗ, há hốc mồm nhìn Quân Lan Chu cùng con hổ không phải là hổ kia tranh đấu. Sau đó, hắn chậm rãi từ trong ngực áo lấy ra một chiếc bình, mở nắp, cực nhanh đem chất lỏng màu đỏ như máu trong chai vấy lên mình con hổ không phải là hổ, phảng phất như dùng phép, con hổ không phải là hổ kia gào lên một tiếng kinh thiên động địa, rồi nhanh chóng tan ra.
Đúng, tan ra, giống như băng tuyết khi vừa chớm xuân cũng tan ra như vậy.
Sau đó, Quân Lan Chu tiến lại gần, ở trước người nàng ngồi xổm xuống, từ trong tủ sách lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật tương đối lớn, lại thò tay vào bao hành lý rút ra một mảnh vải bao bọc bàn tay phải, rồi trực tiếp giơ tay vào trong áo bông của Mông Mông bắt ra con vật nhỏ đang không ngừng giãy dụa, thả vào trong hộp, lập tức buông tay, đóng nắp lại, dùng dây thừng cột chặt lại, cất vào tủ sách, đứng dậy.
“Đi thôi!”
Hắn muốn rời đi. Miệng Mông Mông vẫn như cũ không khép lại.
Đó là con vật nhỏ sao?
Không, không phải, không cần nghi ngờ, đó là nhân sâm.
Nhưng mà, nhân sâm có thể trong suốt như thủy tinh sao?
Không thể.
Nhân sâm biết di chuyển, biết chạy, biết nhảy ư?
Không có.
Cho nên, tuyệt đối không phải nhân sâm.
Như vậy, nó là thứ gì?
“Tướng công.”
“Làm sao?”
“Nó......” Ngón tay run run chỉ vào nơi bây giờ chỉ còn tuyết và tuyết. “Là gì?”
“Tuyết hổ.”
“Thật sự là hổ?!”
“Ừ.”
“Nó đâu rồi?”
“Đã bị tan ra.”
“...... Vậy còn,” Xoay tay lại chỉ vào tủ sách. “Đó lại là gì?”
“Vạn năm băng sâm.”
“Thật là nhân sâm?”
“Đúng.”
“Tại sao lại biết cử động?”
“Bởi vì nó là vạn năm băng sâm.”
“......”
Càng nghe càng hồ đồ, thôi quên đi, tướng công tìm thấy dược liệu là tốt rồi.
Vậy......
“Tướng công, chúng ta bây giờ rời khỏi Trường Bạch Sơn?”
“Ừ.”
“Ông trời phù hộ. Chờ thiếp hướng lão thiên gia khấu đầu cái đã!”
“......”
----------------
1 nhận xét :
cám ơn
Đăng nhận xét