[Cảm nhận] Đặc Công Xuất Ngũ

on 4 tháng 10, 2011


Như Ảnh Tàng Phong.





Ảnh Phong :x Lãnh Nguyệt :x


Đúng là lâu rồi mới ngấu nghiến đọc một cuốn truyện như vậy, đọc như kiểu ngày mai là tận thế ấy.


Ngồi trong bệnh viện đọc, thú không gì bằng *cười hí hửng*


Lật đến trang cuối cùng, môi bất chợt mỉm cười. Cái kết trọn vẹn ấy, nó khác với mấy truyện trước đó đã đọc. Nếu bảo giống, có lẽ chỉ có NNM mà thôi. Cười, vì hạnh phúc cuối cùng cũng về với đôi bạn trẻ ấy. Cười, vì sau ba năm chờ đợi, Diệp Phong đã đợi được Lãnh Nguyệt trở về. Cười, vì cái tình cảm ban đầu bỡ ngỡ nơi chiến trướng khốc liệt ấy lại là sợi tơ nối kết hai cuộc đời họ với nhau.


Nghĩ cũng lạ, nói sao nhỉ, đọc 2/3 truyện, cảm thấy Diệp Phong không yêu Lãnh Nguyệt, trong khi tình cảm Lãnh Nguyệt dành cho anh --- thiên về thích và ngưỡng mộ nhiều hơn. Quan hệ thể xác đầu tiên của họ diễn ra nơi chiến trường, nơi mà mỗi phút mỗi giây nếu không cẩn thận, phải đánh đổi bằng chính sinh mạng của mình. Họ cô đơn, họ tìm đến nhau và họ thỏa mãn nhau. Chỉ như vậy. Ờ thì trong lòng Diệp Phong chỉ như vậy, nhưng Lãnh Nguyệt từ lúc đó đã đặt mục tiêu phải khiến cho Diệp Phong chú ý tới. Mà muốn một "đệ nhất sát thủ" ai nghe danh cũng sợ chú ý tới, chỉ có cách là phấn đấu thành một sát thủ tên tuổi còn nổi tiếng hơn. Lãnh Nguyệt ngốc như vậy đó, chính vì ngốc nên mới bỏ ra bảy năm tập luyện khổ sai, ngày đêm kiên trì thực hiện nhiệm vụ. Cô đẹp, nhưng cô không lợi dụng sắc đẹp của mình làm vũ khí. Cô sử dụng chính sức lực và kỹ năng đánh cận thân tiêu diệt kẻ thù. Trong vòng ba năm, cô đã giết hơn 800 người. Ờ thì còn lâu mới sánh được với Ảnh Phong truyền kỳ kia, nhưng cô vẫn từng chút một từng chút một rèn luyện. Cô muốn được mọi người công nhận, và hơn hết muốn Diệp Phong công nhận.


Cái khoảnh khắc Lãnh Nguyệt xuất hiện trước mặt Diệp Phong ở nhà hàng ấy, cái khoảnh khắc Lãnh Nguyệt tựa vào vai của Diệp Phong, chính là khoảnh khắc ấn tượng nhất đối với tôi. Một sát thủ nổi danh của Lãnh Tổ lại dựa dẫm vào một người đàn ông, trông chờ người đàn ông đó ra tay "anh hùng cứu mỹ nhân". Ờ thì cô thật ngây thơ, nhưng chính cái ngây thơ, ngốc nghếch ấy lại khiến cho mọi người yêu mến. Cái khúc Diệp Phong bảo: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi." --- Tôi đã rú lên vì sung sướng và kiềm không nổi lật trang cuối của truyện ra để đảm bảo hai người có đến bên nhau không --- Và oaaaaaaaaa, không còn gì vui hơn khi có cái tên Diệp Niệm Phong xuất hiện *tim bay*


Như đã nói ở trên, bản thân không tin tình cảm giữa họ là tình yêu, bởi vì Diệp Phong lạnh lùng quá, bên cạnh lại toàn là các cô gái xinh đẹp, dịu dàng có, thướt tha có, mạnh mẽ có, dữ tợn cũng có. Và có lúc từng chán nản vì cho rằng Diệp Phong đã nảy sinh tình cảm với Hà Tích Phượng. Trong khi hai người đó ở bên nhau cùng xử lý mọi việc với nhau, Lãnh Nguyệt lại vì nhiệm vụ lên đường đến nước R. Đau lòng quá! Cứ tưởng mọi chuyện cứ như vậy duy trì, cứ tưởng sợi dây mỏng manh đó đã đứt, thì nào ngờ hai người lại có cơ hội gặp lại nhau tại nhà ông nội của Diệp Phong. Lúc Diệp Phong dẫn Lãnh Nguyệt đi mua nhà mới, lúc Diệp Phong bảo Lãnh Nguyệt hôn mình đi, lúc Diệp Phong bảo Lãnh Nguyệt gọi anh là "chồng yêu", mắt đột nhiên mở lớn vì bất ngờ. Ờ, thử hỏi làm sao không bất ngờ được khi truyện lại diễn biến thế này ^^


Lúc Lãnh Nguyệt biết được sự thật về gia thế mình, bỏ đi, Hà Tích Phượng và Đoạn Băng đã rất mừng rỡ khi Diệp Phong không hề tỏ ra lo lắng gì, bề ngoài vẫn cứ im im. Tôi cũng vậy, cũng tưởng rằng do tình cảm của Diệp Phong đối với Lãnh Nguyệt chưa sâu nên mới như thế. Nào ngờ, nụ cười lại trở lại trên môi khi anh lo lắng ra mặt khi nhìn thấy tin nhắn của Lãnh Nguyệt, khi quyết định qua nước R công khai đối đầu với gia tộc Tử Xuyên để được xuất hiện trên trang đầu báo, để Lãnh Nguyệt nhìn thấy và biết rằng anh đang đợi cô. Ngọt ngào quá! Vốn cứ tưởng họ không yêu nhau, ai ngờ tình yêu đó hai người là chôn tận sâu kín trong đáy lòng, không muốn ai nhìn thấy, không muốn ai chạm tới. Lãnh Nguyệt từng chờ Diệp Phong bảy năm, Diệp Phong lại dành ra cả đời để chờ cô, ngay cả khi tia hi vọng mong manh đã vụt tắt. Đoạn Băng từng hỏi Diệp Phong: "Nếu cô ấy không xuất hiện, mười năm, hai mươi năm nữa, anh có bỏ cuộc không?" Tiếng "Không" ngay tức khắc vang lên như khẳng định tính chính chuyên chung tình của người đàn ông đó. Một sát thủ Ảnh Phong danh lẫy lừng bốn bể, không sợ trời không sợ đất không sợ ông không sợ cha, chỉ sợ mất đi Lãnh Nguyệt. Ôi, ngọt quá! Tình yêu của họ cứ như trái sơ ri chín đỏ, nảy mầm âm thầm và sai trái âm thầm. Không có ghen tuông, hờn giận, không có trách móc, kêu gào, chỉ như một dòng suối nhỏ êm đềm, róc rách chảy thấm tim người. 


Không phủ nhận mình thích truyện là vì chuyện tình của cặp đôi này. :x:x:x


[xạo đó]


Bạn thích truyện là vì những nhân vật rất thật, những tình huống rất thật, những tư tưởng rất thật được tác giả đề cập trong truyện.


Cũng như một số tiểu thuyết khác, tính tự sướng, tính AQ, tính tự hào dân tộc là một phần bắt buộc, thì cái sự "không hoàn hảo" của nhân vật lại được xây dựng rất khác. Diệp Phong tài giỏi, ừ hắn là "đệ nhất sát thủ", mở miệng ra là thăng từ nhân viên lên phó giám đốc, rồi giám đốc trong khi trong tay chỉ có mảnh bằng cấp 2 [đã bị rơi xuống cống =))]. Những đạo lý hắn rút ra là từ quá trình cải trang, giả dạng, xâm nhập, tiếp cận, giết người [coi truyện này tự dưng nhớ IRIS ghê :))]. Nhưng hắn cũng chỉ là một người, không phải hoàn hảo mười mươi, không phải cái kiểu "ta giỏi, ta đứng nhất" như trong mấy truyện khác. Hắn cũng có chuyện không biết, có việc không làm được, có người không thể đụng tới. Cho nên, cứ có thông tin gì cần biết, hắn gọi điện cho Nhị ca, có chuyện không thể mần, hắn lại lóc cóc đi tìm cha hắn. Người ngoài thấy hắn bí ẩn, lúc nào cũng tự tin, nói cái gì làm được cái đó, không phải vì hắn giỏi, mà vì hắn biết đi nhờ người giúp đỡ.


Lại nói đến cha hắn. Có ai ngờ một Diệp Tồn Chí nghênh ngang, bỏ cả công việc tổng giám đốc một công ty đi thành lập một băng nhóm xã hội đen, huấn luyện giống như trong đội ngũ, đến mức mà Bộ trưởng Bộ công an nhìn thấy cũng phải chặc lưỡi than: "Xã hội đen ai cũng như vậy có nước công an đóng cửa nghỉ sớm". Có ai ngờ một tên cà lơ phất phơ, mở miệng là trêu chọc người khác, đấu khẩu với con, trẻ con với vợ, lại là một Thần súng uy danh lẫm lẫm trong Lãnh Tổ. Cũng như con mình, ông bị cha --- Thượng tướng Diệp Thành Trù quăng vào quân ngũ để huấn luyện, vì ở ngoài "nó lông bông quá!" =)) Diệp Tồn Chí cũng không phải là hình mẫu anh hùng. Hắn làm được những việc con nhờ, trước hết là vì hắn là con của "ông già" [nguyên văn], cho nên việc sử dụng "tướng" của ổng thì vô tư, cộng thêm khoảng thời gian lúc nhỏ đi gây sự ở khắp hang cùng ngõ hẻm Thủ đô đã luyện cho hắn kinh nghiệm và những mối quan hệ cần có. [mặc dù có nhiều người vừa nghe thấy tên hắn là co giò lên cổ chạy =))]


Tác giả không tạo cho độc giả có cơ hội so sánh rốt cuộc Diệp Tồn Chí với tài bắn tỉa nổi danh Thần súng Trung Quốc hay là Diệp Phong, sát thủ Ảnh Phong với kỹ năng đánh cận thân, giỏi hơn. Tùy độc giả tưởng tượng. Chỉ có một trường hợp duy nhất họ cùng sát vai tác chiến là trong chiến dịch diệt đảo Trân Ni. Là chung vai kề sức, chứ không so tài. Có người nói Diệp Phong giỏi hơn, ờ thì cứ nghĩ như vậy đi. Có người nói, Diệp Tồn Chí chỉ trong một khoảnh khắc đánh hạ 1/3 thành viên Nhẫn Sát Tổ giỏi hơn, ờ thì cứ cho là vậy. Tác giả là để bạn đọc tự do tưởng tượng. Còn trong lòng hai cha con họ, ai biết họ nghĩ gì về nhau. :)) Cơ mà cái câu "gene nhà họ Diệp" Diệp Tồn Chí ưa nói làm bạn đau bụng quá =)) Ối giời ôi, sao trên đời này lại có người như vậy =))


Đã nói đến hai cha con, thì thôi nhân tiện đề cập luôn người ông --- Diệp Thành Trù. Diệp Thành Trù, một trong Tam Hổ Tướng Trung Quốc, được người người ngưỡng mộ, kính phục, gọi với danh xưng "Diệp thượng tướng", chính là người sáng lập nên Lãnh Tổ, tổ chức bí mật của chính phủ Hoa Hạ. Đừng xem ông như anh hùng khi ông nhẫn tâm đem quăng con và cháu mình vào chiến trường khốc liệt cho chúng tự sinh tự diệt :)) Ở góc độ đó, ông chính là anh hùng. Nhưng ở góc độ dưới nhìn lên, ông lại là người thiên vị cho người nhà theo đúng phương châm "Người của tôi, tôi muốn xử sao cũng được, chứ thách ai dám đụng vào người của tôi." Ông từng lót tót đi theo đuôi thằng con trời đánh của mình để "dọn dẹp" hiện trường đánh nhau, gây sự khắp từ trời Nam tới bể Bắc của nó. "Người nhà, bênh sao lại không bênh!" chính là tuyên ngôn đời đời của ông. :)) Ai muốn nói gì thì mặc, ông có tiền, có quyền, tội gì không mở đường cho con cháu. Đây cũng là tư tưởng xuất hiện trong nhiêu tâm trí của nhiều nhân vật trong truyện. Cái câu "Con ông cháu cha" xuất hiện thường xuyên trong tư tưởng các người trẻ, như Lý Đan, cô thản nhiên mời các Cục trưởng, Bộ trưởng... các ngành lại "nhờ vả" một chút mà có ai nói gì đâu. Đơn giản vì người lãnh đạo của họ, ông của cô, biết nhưng mắt mở mắt nhắm cho qua. Ờ thì, thực tế thế đấy. :)) Nhưng mình thích. :x Nếu trên đời này người có tiền, có quyền bắt buộc phải công chính liêm minh, giữ danh như giữ vợ thì tại sao ngàn năm rồi cũng chẳng bói ra được một Bao Công. :)) Cứ tuyên truyền lý tưởng mần chi, khi thực tế rõ rành rành ra như thế. :)) Người ngồi ghế càng cao thì càng ích kỷ. Như Chung Tân Hợp thà để cháu trai mình làm một công tử lông bông, ăn chơi phá của suốt ngày cũng không muốn đưa cháu vào chiến trường, chịu sự hủy diệt của cái đói, cái rét. Như Diệp Thành Trù thà chấp nhận để con, cháu mình lao vào vòng nguy hiểm vì nước hi sinh, cũng không đành để chắt của mình đi đến nơi chết chóc đó. Cái khoảnh khắc ông rưng rưng nước mắt nhìn Lãnh Nguyệt nói ra tâm sự, mọi người mới chợt nhận ra ông thật sự đã già rồi.


Cách xây dựng tâm lý nhân vật đa chiều, vừa tốt vừa xấu, vừa tích cực vừa tiêu cực chính là điểm mạnh của tác giả. Đọc vào rất thích, không giống như mấy truyện vớ va vớ vẩn lúc nào cũng đề cao chủ nghĩa anh hùng. Không phải người nào cũng thập toàn thập mỹ, không phải người nào cũng dễ dàng vượt qua mọi khó khăn, và không phải truyện nào cũng hay như Đặc Công Xuất Ngũ *tung lụa*



Tên tác phẩm: Đặc Công Xuất Ngũ
Tác giả: Lân Gia Tiểu Lục
Nhân vật chính: Diệp Phong ♥ Lãnh Nguyệt
Nhân vật phụ đặc sắc: Diệp Tồn Chí ♥ Diệp Thành Trù ♥ Chung Tân Dân





4 nhận xét :

Tiểu Phong nói...

Đọc bài của ucuc làm Đồng cũng muốn đọc truyện này quá:">

chanchan nói...

M, m ơi!!!!!! T tối hôm qua đọc trúng 1 bộ ngôn tình! =.= Chài ai là chài, mới đầu đọc tưởng dm, em hớn lúm =.=

Là bộ Thượng Thượng ký, t ráng đọc, đọc cũng dc nhưng ko có hứng thú j cả =(((( Chắc bạn bt quá ràu =(((

An Khuyên nói...

@Đồng: Lo nghỉ ngơi đi, đọc cái gì :)) Chừng nào khỏe khỏe thì đọc, truyện có chạy đi đâu đâu mà sợ :p Gu của ucuc khác với mọi người lắm, nên có thể với Đồng truyện này không hay đâu, đừng quá mong chờ >o<

@chanchan: M super bt rồi còn chắc với không gì nữa. Hà hà, à có đọc "Góc khuất" của Vệ Ly không? ĐM í, t nghe bảo hay đó *chớp chớp*

chanchan nói...

Hở? Chưa nghe, chưa nghe nha!!!! :">

Lên gú gồ sợt mới dc. Tks m nhìu nhìu^^

Chài, mà bữa ngồi vs con Ỉn, nó bảo t.Linh mập đè dc ô. Lương, giờ nhớ lại t cười đứt ruột rụng răng m ơi. =)))) Em íh nói vô tư, chong xáng nà thế, mờ t thì bt quá thể, vừa nghe từ "đè" là liên tưởng đến cái rì rì đâu hè =))))))

Đăng nhận xét