Triền miên
Tên gốc: 《缠绵》
Tác giả: Địch Ân Ân 狄恩恩
Thể loại: nam x nam, thần tiên
Chương 7 - 8 - 9
7. Long cung
Chim ưng chở Quảng Đức Tinh Quân cùng Rắn Nhỏ bay xa vạn dặm.
Vốn dĩ Quảng Đức Tinh Quân có thể mang Rắn Nhỏ thuấn di (trong chớp mắt di chuyển từ nơi này đến nơi khác), nhưng mà lời nói của Thổ Địa về việc có ngày phải rời xa Rắn Nhỏ cứ văng vẳng trong đầu, Quảng Đức Tinh Quân không để Rắn Nhỏ ỷ lại vào mình, cho nên âm thầm hy vọng Rắn Nhỏ có thể học được tính độc lập.
Đứng trước bờ biển rộng bao la sóng đánh nhấp nhô, Quảng Đức Tinh Quân niệm khẩu quyết, dắt Rắn Nhỏ tiến vào dòng nước, đã thấy Long Vương thống lĩnh cả một đoàn người đứng nghênh tiếp.
Người nhà Long Vương hết thảy đều là tuấn nam mỹ nữ. Ba đứa con trai cao lớn oai hùng, tướng mạo đường hoàng chính trực.
Nhưng khi Quảng Đức Tinh Quân cùng Rắn Nhỏ xuất hiện, tầm mắt mọi người đều di chuyển đến chỗ Rắn Nhỏ. Trong phút chốc, không khí như bị chùng lại, chúng tảo biển rong rêu mất đi khí sắc, toàn thể Long cung khiếp sợ không nói nên lời.
Rắn Nhỏ không hề hay biết, vẫn vô tư nắm lấy tay áo Quảng Đức Tinh Quân: “Thanh, nơi này thật đẹp quá, cả những người đứng đối diện cũng đẹp nữa.”
Lời vừa nói ra liền khiến cho cả Long cung cười rộ lên.
Quảng Đức Tinh Quân trong lòng cười khổ. Tiểu tử này cũng thật biết giả bộ, tối qua là ai đã chê ỏng chê eo người ta.
Quay trở lại thời gian mấy canh giờ trước, Quảng Đức Tinh Quân vì thỏa mãn trí tò mò của Rắn nhỏ, đã lấy giấy ra họa lại hình dáng của rồng.
Rắn Nhỏ ngó qua bức vẽ, chu mỏ nói, thì ra thân rắn cắm thêm hai cái sừng mọc thêm bốn cái chân thì gọi là rồng, thật là thú vị.
Vốn dĩ Quảng Đức Tinh Quân có thể mang Rắn Nhỏ thuấn di (trong chớp mắt di chuyển từ nơi này đến nơi khác), nhưng mà lời nói của Thổ Địa về việc có ngày phải rời xa Rắn Nhỏ cứ văng vẳng trong đầu, Quảng Đức Tinh Quân không để Rắn Nhỏ ỷ lại vào mình, cho nên âm thầm hy vọng Rắn Nhỏ có thể học được tính độc lập.
Đứng trước bờ biển rộng bao la sóng đánh nhấp nhô, Quảng Đức Tinh Quân niệm khẩu quyết, dắt Rắn Nhỏ tiến vào dòng nước, đã thấy Long Vương thống lĩnh cả một đoàn người đứng nghênh tiếp.
Người nhà Long Vương hết thảy đều là tuấn nam mỹ nữ. Ba đứa con trai cao lớn oai hùng, tướng mạo đường hoàng chính trực.
Nhưng khi Quảng Đức Tinh Quân cùng Rắn Nhỏ xuất hiện, tầm mắt mọi người đều di chuyển đến chỗ Rắn Nhỏ. Trong phút chốc, không khí như bị chùng lại, chúng tảo biển rong rêu mất đi khí sắc, toàn thể Long cung khiếp sợ không nói nên lời.
Rắn Nhỏ không hề hay biết, vẫn vô tư nắm lấy tay áo Quảng Đức Tinh Quân: “Thanh, nơi này thật đẹp quá, cả những người đứng đối diện cũng đẹp nữa.”
Lời vừa nói ra liền khiến cho cả Long cung cười rộ lên.
Quảng Đức Tinh Quân trong lòng cười khổ. Tiểu tử này cũng thật biết giả bộ, tối qua là ai đã chê ỏng chê eo người ta.
Quay trở lại thời gian mấy canh giờ trước, Quảng Đức Tinh Quân vì thỏa mãn trí tò mò của Rắn nhỏ, đã lấy giấy ra họa lại hình dáng của rồng.
Rắn Nhỏ ngó qua bức vẽ, chu mỏ nói, thì ra thân rắn cắm thêm hai cái sừng mọc thêm bốn cái chân thì gọi là rồng, thật là thú vị.
-_-||||, Quảng Đức Tinh Quân không còn lời nào để nói, không phải chỉ có hơn mấy cái kia, mà căn bản người ta với em không cùng một loài, biết không hả.
Một lát sau, tiệc rượu bày ra, âm nhạc nổi lên, Quảng Đức Tinh Quân cùng Rắn Nhỏ ngồi vào chỗ, một đội Ốc, Sò mỹ nữ nhịp nhàng bước ra múa trên nền nhạc, Rắn Nhỏ thích thú vô cùng, cực lực vỗ tay.
Kết thúc một màn, nhị công tử Long cung, Ngao Mãnh, đứng lên thủ lễ: “Hôm nay tiện xá vinh hạnh đón tiếp Tinh Quân, Ngao Mãnh bất tài, xin múa giúp vui một bài.”
Vừa dứt lời đã thấy ánh chớp lóe lên, người đã đứng ở giữa điện, dáng mềm mại chẳng kém vũ công. Từng đường kiếm ẩn ẩn hiện hiện, như bay như múa, vừa mạnh mẽ nhưng cũng thật từ tốn, vừa bá đạo nhưng không kém phần ôn nhu. Mọi người chăm chú theo dõi một màn biểu diễn đặc sắc kia, ngay cả hơi thở cũng trở nên rất nhẹ.
Ngao Mãnh toàn tâm toàn ý hoàn thành tiết mục của mình, sau đó có phần chờ mong hướng mắt về phía Quảng Đức Tinh Quân, háo hức muốn nhìn thấy phản ứng của hắn.
Kết quả lại nhìn thấy Rắn Nhỏ vặn vẹo trong lòng của Quảng Đức Tinh Quân, hai tay bá cổ, bờ môi lay động không biết đang nói những gì. Quảng Đức Tinh Quân cúi đầu, nhìn Rắn Nhỏ đầy trìu mến, căn bản không hề để ý đến hắn.
Ngao Mãnh vô cùng thất vọng, ba trăm năm trước, tại hạ giới gặp gỡ Quảng Đức Tinh Quân, đối với vị thần tiên tiêu sái này đã sớm lưu luyến không quên, từ biệt ba trăm năm, khó khăn lắm hôm nay mới có cơ hội gặp lại, Quảng Đức Tinh Quân ngay cả gương mặt hắn cũng không thèm ngó.
Ủ rũ quay trở lại ghế ngồi, vị đại ca Ngao Nhuận vỗ nhẹ vai Ngao Mãnh, ý bảo hãy đợi một chút.
Sau đó cầm chén rượu đi đến trước mặt Quảng Đức Tinh Quân, nâng chén nói: “Sớm đã nghe danh tuấn nhan của Quảng Đức Tinh Quân đứng đầu thượng giới, hôm nay có thể gặp mặt, thật là vạn hạnh. Tiểu Long xin kính Thượng tiên một chung.”
Quảng Đức Tinh Quân mỉm cười. “Công tử quá lời rồi. Ôn nhuận như ngọc, nho nhã như nước, người cũng như tên, phải nói là ta kính công tử mới đúng.”
Uống cạn chén rượu, Ngao Nhuận lại nói: “Hoa viên phía sau cung có một vài thứ lạ mắt, chi bằng để ta đưa Xá Nhi hiền đệ đi dạo một vòng.”
Quảng Đức Tinh Quân chưa kịp trả lời, đã thấy hai anh em Ngao Mãnh, Ngao Trí cùng đến kính rượu, Quảng Đức Tinh Quân xã giao đôi ba câu, Ngao Nhuận liền nhân cơ hội dẫn Rắn Nhỏ đi mất.
8. Hoa Yêu
Hoa viên ở Long cung đúng thật là có nhiều thứ lạ mắt tuyệt nhiên không nhìn thấy ở nhân gian như hoa thủy tinh, quả đậu ngọc.
Rắn Nhỏ mê ly nhìn ngắm, bất chợt nhìn thấy một đóa hoa rất kỳ quái.
Nó đích thực là đóa hoa kỳ quái nhất ở đây, bởi vì hình dạng của nó cực kỳ bình thường. Màu trắng thanh thuần, lại mong manh yếu ớt, không có hương sắc, nửa điểm hấp dẫn người ta cũng không có, nhưng Rắn Nhỏ lại mơ hồ cảm thấy đóa hoa kia đang mời gọi hắn “Hãy hái tôi! Hái tôi!”
Rắn Nhỏ tò mò quay đầu hỏi Ngao Nhuận. “Ca ca, đây là hoa gì vậy?”
Ngao Nhuận hôm nay cuối cùng cũng biết được thế nào là mị lực trời sinh, chỉ đơn giản một động tác tùy tiện chỉ về phía bụi hoa của Rắn Nhỏ, cũng khiến người ngây ngất.
Cổ họng khó chịu, Ngao Nhuận hắng giọng đáp: “Tên nó là Vong Ưu.”
“Có thể tặng cho tôi không?” Rắn Nhỏ hỏi.
“Đương nhiên....” Ngao Nhuận nhìn vào đôi mắt long lanh như trữ nước của Rắn Nhỏ, thất thần một lúc mới hoàn thành câu nói, “…có thể.”
Sau khi dạo một vòng hoa viên, Rắn Nhỏ đeo trên cổ một vòng hoa thủy tinh, trong tay áo là đóa Vong Ưu kỳ lạ, quay trở lại bàn tiệc.
Ngao Mãnh không biết từ lúc nào đã thay đổi vị trí, hiện tại ngồi sát rạt bên cạnh Quảng Đức Tinh Quân, cười nói không ngớt, bộ dạng thật vui vẻ.
Rắn Nhỏ nhảy một cái, đã nằm gọn trong lòng Quảng Đức Tinh Quân. Đối với Quảng Đức Tinh Quân chuyện này đã quá quen rồi, nhưng Ngao Mãnh thì lại sợ hết hồn.
Kinh ngạc nhìn Rắn Nhỏ, lại thấy Rắn Nhỏ kiêu ngạo lắc đuôi đáp trả hắn, à, không phải, mà là Rắn Nhỏ giơ lên hai cái chân trắng ngần, hướng hắn quơ quơ.
Ngao Mãnh choáng váng. Trời ạ, đây là thứ lễ tiết gì?
Quảng Đức Tinh Quân không vui xả xuống vạt áo, che lại đôi chân vưu vật đang tờ hờ ra đó của Rắn Nhỏ, quát khẽ: “Đừng quậy.”
Rắn Nhỏ không thèm để ý người nào đó đang nhăn nhó, chỉ chăm chăm nhìn khóe miệng ai kia còn vương chút rượu, bèn đưa đầu lưỡi nhỏ hồng liếm lấy, sau thấy không thỏa mãn, lại tiếp tục di chuyển đầu lưỡi thẳng tiến vào trong miệng người ta. Không ngờ thế gian còn có cực lạc như vậy, Rắn Nhỏ say mê thưởng thức, hoàn toàn không quan tâm đến xung quanh.
Quảng Đức Tinh Quân xả dài tay áo che tầm mắt mọi người, sau đó nhiệt tình hôn trả Rắn Nhỏ.
Đinh đinh đang đang, chén rượu vỡ tan trên nền đất, chúng thần Long cung vô cùng choáng váng. Như vậy cũng có thể sao?
Trách không được bị trục xuất khỏi thiên đình. Vị thượng tiên này, đối với hai chữ “quy củ”, chắc là cũng không bao giờ nhìn đến.
Rắn Nhỏ bị hôn đến thần trí điên đảo, bất chợt hoảng hốt, Vong Ưu ở trong tay áo phát ra cảnh báo “Dừng lại! Dừng lại”.
Cố gắng giãy khỏi vòng tay săn chắc của Quảng Đức Tinh Quân, Rắn Nhỏ ngồi lại ngay ngắn.
Đôi mày Quảng Đức Tinh Quân có chút rung rinh, khóe môi hơi cong, dùng bộ dáng “không biết gì cả” giơ cao chén rượu, chúc sức khỏe Long Vương.
9. Ghen
“Đó không phải là một con rắn bình thường.” Ngao Nhuận trầm ngâm.
Khách nhân đều đã về phòng an nghỉ. Trong tẩm cung của Ngao Nhuận chỉ còn lại ba anh em bọn họ.
“Em đấu không lại nó.” Ngao Nhuận tiếp tục.
“Ca ca, khinh em vừa vừa thôi.” Ngao Mãnh không đồng ý. “Em là rồng vàng tu luyện ba ngàn năm, lẽ nào lại không bằng con rắn nhỏ mới được vài chục năm tuổi.”
“Vậy phải xem là em muốn gì?” Ngao Nhuận đi đến bên cạnh, tay không ngừng vuốt ve con dao nhỏ. “Rắn có mị lực trời ban, thông minh tinh tế, quan trọng chính là, ngài ấy thích nó.”
Đúng vậy, đây chính là điều làm cho Ngao Mãnh tuyệt vọng nhất. Người mù cũng nhìn ra, Quảng Đức Tinh Quân thích Rắn Nhỏ.
“Thì đã sao? Ba trăm năm trước, Quảng Đức Tinh Quân vì muốn chữa thương cho em, đã một mình xông lên núi Tu Di cầu Linh Cát Bồ Tát ban thuốc. Cảm tình đồng sinh cộng tử này có thể là giả ư?”
“Ngao Mãnh, đó chỉ là quá khứ. Sao em lại u mê như vậy?” Ngao Nhuận lắc đầu.
“Đừng quá nghiêm trọng như vậy.” Ngao Trí mở miệng nói, “Chỉ là một con rắn nhỏ, vẫn còn bản tính con nít, nói không chừng chỉ cần cho nó một chiếc bánh đường, nó liền ngoan ngoãn đổi với ta.”
Cho Rắn Nhỏ một cái bánh đường, đổi lại người, nó đồng ý sao?
Ngao Nhuận cùng Ngao Mãnh trao đổi ánh nhìn, trong lòng vang lên câu hỏi.
Trong khách phòng.
“Thanh, em muốn đi tắm.”
Đó là câu nói mở đầu mỗi ngày của Rắn Nhỏ.
Thế nhưng hôm nay lại không nhận được một tín hiệu nào tích cực.
Không phải chứ? Rắn Nhỏ ngạc nhiên, Rắn Nhỏ khó hiểu, Rắn Nhỏ mờ mịt, Rắn Nhỏ bối rối.
Không đúng a, Thanh sao lại không giống mỗi ngày, dịu dàng giúp mình cởi bỏ quần áo, xõa tung mái tóc, rồi ôm mình tiến vào bồn nước?
Vì sao hôm nay lại không có bất kỳ phản ứng nào hết?
Rắn Nhỏ hồi tưởng lại những chuyện đã làm hồi sớm, xác nhận chính mình không phá hư đồ đạc trong Long cung, không cởi quần áo trước mặt người ngoài, càng không có việc biến trở lại nguyên hình treo mình trên xà sưởi nắng. Ừ, đúng vậy.
Không sai phạm điều gì. Vậy bộ mặt dài cả thước của Thanh là vì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, trí thông minh của một con rắn mấy chục năm tuổi cũng không thể suy ra.
Rắn Nhỏ mất hứng.
Tại sao người lớn lúc nào cũng khó hiểu như vậy, vui buồn thất thường, cứ động một tí là giận dỗi?
Hừ một tiếng, biến trở lại thân rắn, nhảy vào bồn nước, làm nước tràn cả ra ngoài, quần áo trên người nào đó thoáng chốc đã chẳng còn chỗ nào khô ráo.
Em!
Quảng Đức Tinh Quân tức giận!
Búng ra một lóng tay, đã nghe thấy tiếng thét chói tai, Vong Ưu trong tay áo Rắn Nhỏ đã nằm gọn trong tay ai đó.
“Đừng mà!”
Nhìn thấy Quảng Đức Tinh Quân muốn bóp nát đóa hoa, Rắn Nhỏ lập tức trở lại hình người, cầu xin Quảng Đức Tinh Quân.
Đừng mà? Quảng Đức Tinh Quân cũng không biết gương mặt chính mình có bao nhiêu phần ghê tợn. “Em dám ở trước mặt người khác cởi quần áo?”
“Không có.” Rắn Nhỏ to miệng phủ nhận, rồi lại nhìn đóa hoa trong tay Quảng Đức Tinh Quân. Không phải chứ, nó có phải là người đâu!
Quảng Đức Tinh Quân hừ lạnh một tiếng, mặc cho đóa hoa kia yếu ớt giãy dụa. “Em giữ thứ này trên người là để làm gì?”
“Nó muốn em đưa nó đi.” Rắn Nhỏ ngây thơ đáp.
“Người ta muốn em làm gì, em cũng đều làm hay sao? Em có biết thứ này là gì không?” Quảng Đức Tinh Quân gầm lên.
“Không biết.” Rắn Nhỏ dứt khoát gật đầu.
. . . . . . #$%#$%#$%, lửa giận cuối cùng cũng không bộc phát được. Đúng vậy, Rắn Nhỏ vẫn còn là một đứa trẻ trong thân xác người lớn, đích xác là không biết.
Vò nát cánh hoa, vứt đại xuống đất, nhanh chóng cởi đi quần áo đang mặc trên người, phóng vào bồn nước ôm siết Rắn Nhỏ, hôn một cách say mê.
Tràng hôn kia thật lâu sau mới chấm dứt, gương mặt Rắn Nhỏ đã muốn đỏ bừng bừng, khóe miệng cong lên đầy yếu ớt. “Nơi này cũng muốn,” sau đó kéo tay người yêu đến trước ngực.
Quảng Đức Tinh Quân mỉm cười, đã chẳng còn hơi sức đâu tức giận, ngón tay se se đôi núm chúm chím, cuồng nhiệt hôn xuống.
Cảnh xuân vô hạn.
2 nhận xét :
ÒA thế là xong đời (giai) của em Rắn Nhỏ à ;'>. Mình còn cứ tưởng phải đến cuối truyện x')
♥
Chị tác giả thật hay. "Cảnh xuân vô hạn" Hahaha
Đăng nhận xét