on 24 tháng 2, 2013


Trình bày: Tấn Tài, Ngọc Giàu
Soạn giả: Yên Trang






Đại ca ơi! Em lạnh lắm rồi anh hỡi anh
Gần nhau cho ấm lửa hương tình
Cho trăm năm nữa ngàn năm nữa
Đẹp chuyện chúng mình.........trong... sử xanh
Giây lát nữa cam đành xa nhau
Em ở lại đớn đau
Anh đi trả thù sâu
Đêm tiễn đưa nghẹn ngào
Rưng rưng chuỗi lệ sầu

Trót hẹn cùng cừu nhân tối nay
Chớ xót thương vững tin anh về đây
Em sợ mình chia hai lối đi
Anh lẻ loi cũng như em sầu bi.

A Châu ơi, anh sẽ về đây đón gió nữa khuya lay ngàn sao rụng. Để nhặt cho em cài lên tóc rối, làm lễ thành hôn trên nền cỏ dại, em hái đời trai anh hái... môi... hồng...
Em sẽ chẳng còn đơn chiếc và anh đây cũng không còn cô độc lạnh lùng...
Ta cùng dắt nhau về ải nhạn, bắt bướm chăn cừu dưới trãng mờ sương.
Nếu có nắng em hong mái tóc, để đêm về đắp lạnh cho anh.
Trời có mưa anh hơ môi đỏ, bằng nồng nàn hơi thở yêu đương.
Em trốn vào anh và anh đây cũng trốn vào trong em mãi mãi

Dù yêu trăm tuổi như đôi đũa
Xa cách vài canh tưởng suốt đời
Năm tới trả thù chưa muộn lắm
Năm này dành trọn để cùng vui

A Châu ơi, anh thương em nhiều lắm, càng thương em anh càng hiểu mau thanh toán hận thù...
Rồi chẻ gươm đao thành lược chải tóc người yêu bé bỏng u sầu...
Nhớ những lúc vào sanh ra tử, anh đây khinh thường xem tựa trò chơi.
Hôm nay anh cảm thấy băn khoăn trong dạ, phải rồi ngày xưa ta chẳng bị ai ràng buộc.
Bây giờ có mặt A Châu nên tánh mạng Kiều Phong này quý giá làm sao.....

Ngủ đi em chớ buồn đau
Canh này tạm biệt canh sau sum vầy

Kiều Phong! Kiều Phong! Trời ơi anh đã đi
Tình ta chấm dứt từ đây
Anh về là để vùi thây nhân tình

Đoàn Chính Thuần hãy tiếp đón Hàng long thập bát chưởng của ta!
Kìa tại sao nhà ngươi lại đứng yên không chống đỡ?
Trời A Châu! Anh đã đánh A Châu... anh đã giết em... trời ơi anh là kẻ đã gây nên tội...
A Châu ơi... em hãy tha thứ tội cho anh...

Tội của ai trên tấm thân em sẽ nói rõ ràng câu chuyện
Anh hãy nhìn đi Đừng sợ em phiền đừng lo em thẹn
Vì cuộc đời em từ nay trọn vẹn của... anh... rồi... Có thấy chăng chữ Đoàn màu đỏ trên người...
Em là con của Trấn Nam Vương Đại Lý, giả dạng cha chịu chết dưới tay anh.
Oan nghiệt thay chính em đã lập mưu bày kế tìm ra tên họ kẻ thù
Ngờ đâu ấy là thân phụ vô tình sắp gây tội ác, là tiếp tay anh sát hại nghiêm đường

Anh biết mai này anh mất em
Mai này anh sống với ưu phiền
Như chim lẻ bạn trong mưa gió
Sám hối ngày đêm đoạn nỗi niềm

Kẻ sám hối là em mới phải, vì đã cố tâm gạt người vô ý, mượn cánh tay anh hủy hoại thân mình...
Bỏ cuộc yêu đương trong lúc cùng nhau đi giữa đường tình...
Bỏ gió bỏ trăng bỏ lời ước hẹn, bắt bướm chăn cừu ở Nhạn môn quan.
Bởi vì em không thể sống để nhìn hai kẻ thân yêu một mất một còn.
Mà ai còn ai mất em cũng tiếc thương, ai thắng ai thua em cũng đau buồn.

Đã dở dang rồi những ước mơ
Anh về dĩ vãng gọi đò đưa
Căng bườm hồn phách trên dòng nhớ
Thăm viếng từ nơi kỷ niệm thừa

A Châu ơi A Châu... trời ơi em đã chết rồi, đang nằm bất động như cánh hoa trôi. Đời là dòng suối anh là mây bay, mây chìm trong suối chở cánh hoa sầu, như trong tay anh có em gần gũi mà chẳng hiểu nhau.

Về đâu em hỡi về đâu.
Về sông hay biển nghe sầu lẻ loi 
Sóng tình nổi với sóng đời 
Cho mây vờn cánh hoa trôi dịu dàng

Bỏ anh đành sao A Châu ơi!
Tuổi đời còn trẻ tình đầu còn thơm
Vùi em xuống đất mà buồn
Mà nghe nước mắt khơi nguồn ngàn năm.


on 18 tháng 2, 2013

NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, THUỘC HẠ SỢ !!!

Cẩm Ảnh | Khuyên



 photo
NCVTHS2_zps6d459e99.jpg





CHƯƠNG 5 + 6: NGHĨA HUYNH ĐẾN CHƠI


Hà Thanh Quân đi ngang qua sân trước, hai vị chủ nợ tưởng là bọn cô muốn trốn, liền chặn ở cửa, la hét ỏm tỏi.

Liễu Thanh Phi ở ngoài kia nghe thấy tiếng ồn, hiếu kỳ tiến vào: “Nghĩa muội----”

Hà Thanh Quân cười gượng một tiếng, sau đó hé ra một nụ cười vô cùng sáng chói: “Nghĩa huynh vẫn uy dũng lỗ mãng như vậy, haha.”

Chân mày của Liễu Thanh Phi giật giật, nghĩa muội vẫn cái kiểu ăn xiên nói xéo như ngày nào, liếc nhìn hai chủ nợ trong sân: “Nghĩa muội, hai vị đây là...”

Hà Thanh Quân sốt ruột kéo anh qua một bên: “Liễu đại ca, năm trăm lượng, huynh có không vậy?”

Liễu Thanh Phi nhìn gã đang phồng mang trợn mắt trong sân, bỗng dưng hiểu rõ, không nói lời nào từ trong ngực móc ra một tấm ngân phiếu.

Hà Thanh Quân nhanh như chớp đoạt lấy ngân phiếu, đưa cho Chung Lâm. Năm trăm lượng, phần còn dư lại, cũng đủ cho bọn sư muội sư đệ cầm cự một thời gian.

“Chung Lâm, muội đi đối phó với bọn họ. Liễu đại ca, mình ra đại sảnh thôi.”

Liễu Thanh Phi gật đầu.

“Liễu đại ca, xin mời dùng trà.” Hà Thanh Quân cung kính dâng trà.

Liễu Thanh Phi nhận lấy chén trà, nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy sắc mặt của cô vẫn tươi tắn như trước, đôi mắt thăm thẳm sáng ngời, chủ nợ đến tận cửa cũng không thấy cô tỏ vẻ chật vật, có thể thấy cô đã thật sự buông được chuyện kia rồi.

Anh nâng chén lên uống cạn, Hà Thanh Quân vội vã cầm ấm trà rót đầy. Liễu Thanh Phi nhìn cô, lại nâng chén uống, Hà Thanh Quân tươi cười rót tiếp...

Liễu Thanh Phi nhìn chén trà, lên tiếng “Thanh Quân, huynh vượt ngàn dặm xa xôi từ kinh đô An Lạc đến đây, không phải là để uống trà.”

Hà Thanh Quân đặt ấm xuống, bàn tay vuốt ve sáo ngọc bên hông, cười hề hề: “Đúng vậy, muội biết là Liễu đại ca nhớ muội. Huynh yên tâm đi, Nhạc Sơn là nơi muội lớn lên, muội về đây giống như cá gặp nước vậy, rất là thoải mái.”

Liễu Thanh Phi: “...”

Hồi lâu, mới khẽ thở dài: “Rất thoải mái? Kể cả khi bị người ta đòi nợ?”

Hà Thanh Quân lúng túng cười, gãi đầu: “Đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà... Hề hề, cuộc sống có ai không gặp phải chuyện ngoài ý muốn chứ? Đời muội cứ ngoài ý muốn miết thôi...”

Liễu Thanh Phi trầm mặc, sau đó nhìn cô: “Thanh Quân, huynh không phải đi làm thuyết khách cho Bạch Dật Dương. Huynh đến Nhạc Sơn, là có chuyện tìm muội.”

“Hả?” Hà Thanh Quân có hơi bất ngờ, cười tự giễu. Là mình suy nghĩ linh tinh, nhiều năm như vậy rồi, Liễu đại ca cũng không còn khuyên cô nữa.

Liễu Thanh Phi nói: “Lần này huynh đến là nhận ủy thác của Nhiếp Chính Vương, mời muội vào kinh bảo vệ Nhiếp Chính Vương.”

Hà Thanh Quân ngây người, chớp mắt, lại chớp mắt, giọng lắp bắp: “Nhiếp Chính Vương? Hắn... võ công trác tuyệt, thị vệ hàng hàng lớp lớp, vì sao lại ngàn dặm tìm đến muội?”

Liễu Thanh Phi đã đoán trước cô sẽ từ chối, mỉm cười, bình tĩnh xác nhận: “Nhiếp Chính Vương mặc dù võ công cái thế, nhưng cũng chỉ là người thôi, chứ không phải là thần. Triều chính, tiểu hoàng đế, thái hậu, nước Thiên Tấn, luôn làm ngài đau đầu. Đã vậy ngày ngày đều có sát thủ lẻn vào hoàng cung, lần nào cũng đều do Nhiếp Chính Vương tự mình động thủ, ngủ cũng không yên giấc, cho nên...”

Hà Thanh Quân cau mày: “Liễu đại ca, huynh cũng biết, kinh thành chứa đầy ký ức đau khổ của muội. Cho nên muội không muốn quay về nơi đó đâu.”

Ngoài ra, nếu Nhiếp Chính Vương muốn tìm hộ vệ, dõi mắt nhìn, cao thủ ở đâu chẳng có, cần chi phải vượt ngàn dặm đến Nhạc Sơn mời cô. Công phu của cô tuy cao, nhưng lại là phụ nữ, ai bằng lòng tuyển chứ? Trong đó tất nhiên không thể thiếu ân tình của Liễu đại ca.

Nhưng mà Liễu đại ca rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng biết An Lạc là nơi thương tâm của cô, cần gì phải đưa đẩy cô trở về chốn cũ, chẳng lẽ cô mất mặt như vậy còn chưa đủ sao?

Liễu Thanh Phi nói: “Thanh Quân, mặc dù huynh từng mong muội và Bạch Dật Dương trở lại bên nhau, nhưng chuyện này không liên quan gì đến đệ ấy cả. Thật ra là vì... muội tương đối thích hợp, muội võ công cao cường, lại là người trong giang hồ, có một số việc làm tương đối dễ dàng. Quan trọng hơn chính là, muội không phải rất giỏi trận pháp sao? Cái này so với võ công quan trọng hơn, còn nữa...”

Vừa nói, vừa hạ thấp tầm mắt. Thật ra Nhiếp Chính Vương chịu thu cô, nguyên nhân cuối mới là quan trọng nhất.

Hà Thanh Quân thu lại nét cười, nhăn mày: “Liễu đại ca, Nam Uyển cùng Thiên Tấn trước mắt vì quặng bạc Ngô Sơn, giương cung bạt kiếm, chiến sự không ngừng... Huynh chắc là sẽ không tiết lộ việc muội biết cách tìm mỏ chứ?”

Liễu Thanh Phi đứng lên, khom người hành lễ với cô: “Thanh Quân, đúng là vi huynh không phải. Nhưng muội hẳn cũng biết, Nhiếp Chính Vương ngài ấy... dù sao cũng liên quan đến lợi ích triều đình, vi huynh...”

Hà Thanh Quân cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giơ tay lên lau: “Liễu đại ca, muội bị huynh hại chết mất thôi. Huynh cũng biết mà, nếu chỉ là tìm mỏ bình thường thì không nói làm gì, đằng này...” Đằng này bí mật liên quan lại quá lớn...

Liễu Thanh Phi ngẩng đầu lên, giơ ra một ngón tay, sau lại biến thành năm ngón, nói chậm rãi: “Một năm, một vạn năm ngàn lượng.”

Chỉ thấy Hà Thanh Quân mắt sáng lấp lánh, hai tròng mắt sáng đến kinh người, rõ ràng đã biến thành hai trái tim thật lớn chứa đầy bạc! Tia sáng trong mắt cô tỏa ra, giống hệt như của những cô gái lâu ngày chưa gặp người thương, rất cuồng nhiệt, rất thâm tình, rất nồng nàn cũng rất ngọt ngào.

Liễu Thanh Phi bất giác cảm thấy ớn lạnh, may là biết trong lòng cô tuyệt đối không có mình, nếu không, anh thật sự cho rằng hai trái tim đó là dành cho anh. “... Hà Thanh Quân, muội có muốn làm không?”

Hà Thanh Quân gật đầu lia lịa: “Muốn muốn muốn, Liễu đại ca, huynh không biết đâu, Nhạc Sơn bây giờ rất túng quẫn, nợ nần liên miên. Hà Thanh Quân muội đây, trên có sư phụ sáu chục tuổi trốn nợ ở lì trong nhà vệ sinh không chịu ra, dưới có tiểu sư đệ bụng bự đang khóc đòi ăn, ở giữa là bảy, tám cái miệng ăn, muội rất là khổ đó! Một vạn năm trăm lượng còn hơn cả mức chi tiêu một năm của Nhạc Sơn nữa!”

Liễu Thanh Phi cảm thấy hắc tuyến giăng đầy đầu, sư phụ cô Huyền Cơ Tử danh tiếng lẫy lừng, võ công đã vượt qua cảnh giới, tinh thông bát quái trận pháp, tuổi đã già còn chật vật chui rúc trong nhà vệ sinh trốn nợ, thật là...

“Thanh Quân khoa trương rồi, lệnh sư mới năm mươi lăm tuổi, còn chưa đến lục tuần; tiểu sư đệ của muội cũng không phải khóc đòi ăn, huynh nghĩ... cũng sáu tuổi rồi nhỉ!”

Hà Thanh Quân xua tay, cười đáp: “Liễu đại ca không cần nói rõ ràng như vậy, chỉ cần biết Hà Thanh Quân hiện tại đang rất cần ngân lượng! Cái này thuận mua vừa bán, muội bằng lòng!”

Liễu Thanh Phi thấy vậy, ngược lại còn nhíu mày, có lòng tốt nhắc nhở: “Vậy... còn Bạch Dật Dương...”

Hà Thanh Quân vô thức sờ cây sáo ngọc, ngước mắt, mỉm cười: “Bạch Dật Dương là Bạch Dật Dương, Hà Thanh Quân là Hà Thanh Quân, sớm đã không còn liên quan gì với nhau. Chỉ cần đủ bạc, cho dù Bạch Dật Dương muốn muội giữ cửa cho hắn, muội cũng... hà hà, không đi!”

Liễu Thanh Phi bật ngửa ra, anh còn tưởng cô sẽ đi cơ đấy! Anh lập tức trình bày cho cô nghe một cách đơn giản về thói quen cũng như các điều cấm kỵ của Nhiếp Chính Vương.

Đến giờ cơm tối, Hà Thanh Quân và Liễu Thanh Phi vừa vào phòng ăn, đã thấy sư phụ Lưu Quân Trạch ngồi vào chỗ, thái độ lúng túng nhìn rất buồn cười. Hà Thanh Quân coi như không thấy, nhìn về phía sư muội Chung Lâm, chỉ thấy cô bé vừa gắp thức ăn vào chén tiểu sư đệ, vừa tức giận nhìn chằm chằm sư phụ.

Quay đầu thấy Hà Thanh Quân, bất mãn hừ một tiếng, lại quay đầu trừng sư phụ.

Hà Thanh Quân cười ngồi xuống, từ khi Chung Lâm biết cô muốn trở lại kinh thành, luôn tỏ ra khó chịu. Quay đầu nói với Lưu Quân Trạch: “Sư phụ, ăn cơm có mùi nhà vệ sinh, có thấy ghê không?”

Lưu Quân Trạch nghe vậy, tay cầm chén bỗng khựng lại, cười xấu hổ: “Đã hết mùi rồi, không tin, con ngửi thử xem.” Dứt lời liền đặt chén xuống, chạy đến bên cạnh cô, để cô ngửi.

Hà Thanh Quân bịt mũi: “Mùi mao xí nồng quá!”

Lưu Quân Trạch trầm mặt xuống, bày đặt khóc lóc: “Mấy đứa tụi bây không có lương tâm, vi sư cũng khổ lắm, chứ có dễ dàng gì đâu. Từ nhỏ, chính tay ta cho bây đi tiêu đi tiểu, chịu bao nhiêu là cực khổ, vừa làm cha vừa làm mẹ, ta có bao giờ than phiền chưa? Vi sư chẳng qua... chẳng qua, chỉ ở trong nhà vệ sinh một lúc, bây lại trưng ra bộ mặt như vậy, nếu không phải sư nương của bây... bà ấy... bà ấy...” Vừa nói vừa rơi lệ.

Hà Thanh Quân ôm trán, cùng Chung Lâm nhìn nhau ngán ngẩm, tứ sư đệ Tiết Phó Lôi mười hai tuổi, tam sư đệ Vương Côn mười lăm tuổi, kinh ngạc nhìn sư phụ, hồi lâu bật cười thành tiếng.

Tiếng cười vừa rộ lên, Lưu Quân Trạch lại càng khóc dữ hơn, như đứa bé ba tuổi nằm lăn ra đất nằm ăn vạ.

Liễu Thanh Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, choáng váng không nói nên lời. Ông lão đang nằm vạ kia chính là Huyền Cơ Tử đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ? Còn mấy người đang cười nhạo kia là đệ tử của ông? Nhạc Sơn luôn cũng vậy... không hề giống với bất cứ nơi nào.

Hà Thanh Quân rốt cuộc chịu không nổi, cất tiếng an ủi: “Sư phụ, đừng khóc nữa, không có ai trách sư phụ đâu. Sư phụ yên tâm đi, sư nương nhất định sẽ trở về, con sẽ dập đầu giải thích rõ mọi chuyện với sư nương. Ngày mai con vào kinh rồi, chẳng lẽ sư phụ không định để cho con thoải mái ăn hết bữa cơm này sao?”

Thật ra nói đến lý do sư nương rời xa sư phụ, quả thật là bi kịch, nguyên nhân là bởi vì cô...

Lưu Quân Trạch lập tức nín khóc, bưng chén ăn cơm.

Trên bàn ăn từ lớn đến nhỏ, từ nam đến nữ, đều đồng loạt hóa đá. Lời nói của đại sư tỷ thật có thể sánh với tiên đan diệu dược sao? Thay đổi nhanh quá đi mất!

Ánh mắt đổ dồn về Lưu Quân Trạch, chỉ thấy ông cười ha hả: “Ăn cơm ăn cơm, ngày mai vi sư có việc rời Nhạc Sơn hai tháng. Trong lúc vi sư không có ở đây, các con phải tự biết chăm sóc tốt bản thân đó.”

Chúng đệ tử thảy cho ông cái nhìn khinh bỉ. Ở Nhạc Sơn, ngoài việc dạy võ công, sư phụ còn làm gì nữa? Bọn họ lúc nào cũng tự lo cho mình hết, được chưa?


on 9 tháng 2, 2013
Hôm qua làm ngày cuối, tối đưa tiền thưởng, mẹ cười hỉ hả, thiệt vui :v

Tiền lì xì trong ngày hăm tám của tui gần hai triệu. OMG @.@

Hôm nay hăm chín, nằm ì ở nhà. Sáng đi chợ với Citi, mua được cái vòng tay. Hị hị :3

Không được đi đường hoa, không được ngắm không khí Tết Sài Gòn. Thôi thì hẹn năm sau nhé ^^

Cuối năm múa bút. Lâu rồi mới động photoshop, chả color gì cả, đơn giản chỉ phối cảnh và đặt text thôi. Truyện đang đọc đến chương chín mươi chín, vẫn chưa chán :v. Anh Nhiếp Chính Vương thật là ngầu ^.^

 photo NCVTHS1_zpsd4a00bfc.jpg



 photo
NCVTHS2_zps6d459e99.jpg



NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, THUỘC HẠ SỢ !!!

Cẩm Ảnh | Khuyên



 photo
NCVTHS2_zps6d459e99.jpg





CHƯƠNG 3 + 4: CHỦ NỢ ĐẾN CỬA 


Nhạc Sơn, cây xanh đổ bóng, dưới gốc cây thỉnh thoảng có vài đám hoa rụng, cùng cảnh sắc biếc hồng vang vọng khúc vàng anh của Giang Nam hòa hợp lạ lùng.

Một tiểu cô nương mười sáu tuổi trong màu áo vàng, tay áo xắn lên, lộ ra búp tay như sen, một đường chạy vào nội viện, sau đó vội vàng quay người đóng cửa sân ngoài.

Gõ cửa.

“Đại sư tỷ, mau mở cửa ra.”

Cô gái đang cầm cuốn sách trận pháp trong tay, nhíu mày, đứng dậy mở cửa: “Chung Lâm, đã xảy ra chuyện gì?”

Chung Lâm ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Quân trước mặt, hàng lông mày mảnh khảnh không đậm không nhạt, mắt sáng mũi cao, và nụ cười lúc nào cũng nở trên đôi môi anh đào, mặc dù không đẹp đến mức tuỵêt thế mỹ nhân, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú. Lắc đầu khó hiểu, vì sao người kia lại không quý trọng?

“Chung Lâm, sao cứ ngây người ra vậy?” Hà Thanh Quân kéo cô vào phòng.

Chung Lâm đột nhiên lấy lại tinh thần, giọng hốt hoảng: “Đại sư tỷ, không tốt rồi, lại có người đến đòi nợ, đang la ó ở trước sân kìa!”

Đôi mày Hà Thanh Quân nhíu chặt lại, bỏ sách xuống, kéo cô bước ra ngoài. “Sư phụ lão nhân gia đâu rồi?”

Chung Lâm tiện tay khép cửa phòng, giậm chân, hậm hực nói: “Sư phụ?! Đừng nhắc đến ông ấy nữa, ông ấy thiếu nợ, nhưng hễ có ai tới đòi là lại lỉnh mất.”

Hà Thanh Quân nhếch môi. “Trốn nữa hả? Lần này là chạy đi đâu?”

Biểu tình trên mặt Chung Lâm đúng kiểu “hận không thể rèn sắt thành thép”: “Còn gì là mặt mũi nữa chứ! Đường đường là Huyền Cơ Tử, lại trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra...”

Hà Thanh Quân đứng hình, nụ cười không còn nữa, mi mắt giật giật liên tục... trốn trong nhà vệ sinh, trốn trong nhà vệ sinh...... Sư phụ, người có tiền đồ quá đấy!

Hà Thanh Quân hấp tấp chạy về phía nhà vệ sinh gần sân trước nhất, Chung Lâm vội vã theo sau.

Cô bịt mũi, hét lên: “Sư phụ, người có ở trong mao xí không?”

Im lặng, không một tiếng động.

Cô đổi giọng: “Sư phụ, không có đúng không? Vậy con vào nhé!”

“Đừng mà, đừng mà, đồ nhi ngoan, vi sư ở trong này.” Lập tức từ nhà vệ sinh truyền đến giọng ngăn cản.

“Sư phụ, khách của người đang đợi ở ngoài sân, người lại vào đó làm gì thế?” Hà Thanh Quân giận dữ la to.

“À, ờ... cái này... Thanh Quân à, sư phụ cũng khổ lắm á, sư phụ vì tìm sư nương của con mới mượn tiền của hai người họ...”

Hà Thanh Quân ôm trán, lại nhắc tới sư nương, sư phụ là cố tình gợi lên mặc cảm tội lỗi trong cô mà. Cô sợ ông thật đó!

“Sư phụ, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, người trốn vào nhà vệ sinh là sao hả?”

“Thanh Quân à, tình hình Nhạc Sơn hiện tại con không phải là không biết, vi sư lấy đâu ra tiền trả cho bọn họ chứ? Con mau giúp vi sư đuổi bọn họ đi đi, coi như là báo đáp ơn dưỡng dục của vi sư.”

Hà Thanh Quân mặt mày đen thui, mỗi lần có việc cầu cạnh cô đều nói ‘sau việc này là báo hết ơn dưỡng dục’. Mấy lời này, cô nghe mòn mỏi từ nhỏ đến lớn, sao không chịu đổi câu mới vậy, hai tai cô riết rồi mọc kén luôn...

“Sư phụ----” Cô giậm chân, “Sư phụ bảo con làm sao đuổi bọn họ đi đây, hay là để con với sư muội bán thân gán nợ nhé?”

“Được đó được đó...” Giọng hoan hô rất hồ hởi.

Hà Thanh Quân cảm thấy chân nhũn ra, xém nữa ngã xuống. “Sư phụ----“

Chung Lâm hai tay chống nạnh, hét lên: “Sư phụ, người đúng là không có lương tâm!”

“Hì hì, vi sư đương nhiên là không đành đâu... Đồ nhi tốt, đồ nhi ngoan, mau cứu vi sư đi mà, tìm đại lý do nào đó cho bọn họ rời khỏi, cứ bảo ta chết rồi, thúi rồi... sao cũng được hết.”

Hai sư tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành ôm trán cười khổ. Sau đó, một đường chạy về sân trước, quả nhiên nhìn thấy hai lão đầu bốn, năm chục tuổi. Một vị ngồi trên băng ghế đá, bù lu bù loa: “Huyền Cơ Tử gì chứ, thiếu nợ không trả! Người mấy chục tuổi rồi, ở trên giang hồ cũng có danh tiếng, vậy mà một ngàn lượng bạc cũng không chịu moi ra, đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Người còn lại đang lăng xăng đi tới đi lui, nghe thấy người kia mắng, bỗng nhiên quay đầu: “Lý Trung Dương, ngươi chỉ có một ngàn lượng, hắn thiếu lão tử ta hai ngàn lượng đây này. Mười năm, một đồng cũng không trả. Lão tử hồi trước có tiền thì không sao, nhưng bây giờ lão tử đang rất cần tiền. Nhi tử của ta còn đang chờ ta đưa tiền đặt sính lễ này!”

Lý Trung Dương đứng bật dậy: “Muốn so xem ai thảm hơn à? Nhớ năm đó, Lý Trung Dương ta uy chấn một phương, không ngờ mấy bà vợ chẳng ra gì của lão tử lại sinh ra một đám con hư hỏng, gia sản của lão tử bị chúng bán sạch không còn thứ gì. Nhớ tới có cho Huyền Cơ Tử mượn nợ, lòng đầy vui sướng chạy đến đòi nợ, ai ngờ... ai ngờ...” Vừa dứt lời đã ngồi bệt xuống ghế đá, gào khóc đầy thương tâm.

Ba ngàn lượng?! Hà Thanh Quân và Chung Lâm nhìn nhau không nói, đổ mồ hôi hột: Sư phụ có còn cần không nhỉ? Hay là bán quách sư phụ trả nợ đi!



`


Người đang đứng vừa liếc mắt đã phát hiện ra hai sư tỷ muội các cô, ông đột nhiên nhào tới, nắm chặt cổ tay Hà Thanh Quân: “Huyền Cơ Tử đâu, gọi Huyền Cơ Tử đến đây, lão già ấy trốn đi đâu rồi hả?”

Hà Thanh Quân nhẹ nhàng dùng thủ pháp thoát khỏi tay ông ta, cười nói: “Xin hai vị tiền bối đừng nóng giận, gia sư có việc khẩn cấp vừa mới xuất môn. Hai vị tiền bối cũng không cần gấp, ngân lượng gia sư thiếu, Nhạc Sơn nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ, chỉ có điều Nhạc Sơn mấy năm gần đây thu vào ít mà chi ra nhiều, ngay tức thì cũng không có nổi ba ngàn lượng. Hai vị...”

Lý Trung Dương cao giọng: “Đường đường Nhạc Sơn, không có nổi ba ngàn lượng, ai tin được?”

Chung Lâm hai tay chống nạnh, giận dữ nói: “Người thiếu là sư phụ, các người rống với tụi ta làm gì? Nếu như có đủ tiền, đại sư tỷ còn đứng ở đó cầu cạnh các người làm gì?”

Người trước đó cũng hét lên: “Tiểu nha đầu, một ngày là thầy cả đời là cha, cha thiếu nợ con trả tiền, sư phụ thiếu nợ đệ tử trả tiền là chuyện đương nhiên!”

Hà Thanh Quân: “...”

Chung Lâm: “...”

Hồi lâu, Hà Thanh Quân mới cất tiếng: “Hai vị tiền bối nói phải. Nợ của sư phụ, chúng tôi nhất định sẽ trả. Làm phiền hai vị tiền bối chờ một chút, chúng tôi đi gom tiền.”

Chung Lâm luống cuống: “Đại sư tỷ, mình làm gì còn tiền nữa?”

Hà Thanh Quân kéo cô đi ra sân sau, bước vào phòng của mình, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp dài khắc hoa văn, mở nắp, nhìn chằm chằm chiếc trâm ngọc, sau đó cắn răng đưa cho Chung Lâm.

Chung Lâm ngạc nhiên nhận lấy: “Đại sư tỷ?”

Trâm này, không phải là di vật mẹ đại sư tỷ lưu lại cho đại sư tỷ sao? Có lúc sẽ thấy tỷ ấy cầm nó ngồi đờ đẫn, nhưng chưa bao giờ tỷ ấy đeo trên người, có thể thấy đây là vật vô cùng trân quý của đại sư tỷ.

Hà Thanh Quân khẽ cười, cảm thán: “Cây trâm này là của hồi môn của mẹ tỷ. Tỷ từng nhờ người coi qua, quả châu này tuy không phải cực phẩm, nhưng cũng là thượng phẩm, kể cả ngọc trâm, có lẽ cũng hai ngàn lượng. Còn lại thì chúng ta tự gom góp vậy. Ở chỗ tỷ có một trăm lượng, trong phòng kế toán chắc còn năm, sáu trăm lượng gì đó. Thiếu khoảng ba, bốn trăm lượng nữa...” Vừa nói vừa lấy một gói bạc nhỏ từ trong ngăn ra.

Nghĩ đến việc đi nơi nào gom thêm ba, bốn trăm lượng thiếu kia, không kìm được cứ thở dài thườn thượt. Trên giang hồ có môn phái nào chật vật như Nhạc Sơn không? Nhớ năm đó, Nhạc Sơn có hơn năm trăm mẫu ruộng màu mỡ, năm, sáu cửa hàng, và hơn chục căn hộ. Thế mà giờ đây bị sư phụ lão đồng tử làm tiêu tan hết, chỉ còn lại năm chục mẫu ruộng bạc màu và hai cửa hàng.

Một năm chỉ thu vào vạn lượng bạc, mà phần tiền này, cũng có giữ được đâu, toàn bộ đều bị sư phụ lấy đi xài hết. Sư phụ trong giang hồ có tiếng là hào hiệp trượng nghĩa, nhưng không biết ông có từng nghĩ đến hậu quả chưa?

Đột nhiên từ không trung vang tới tiếng khóc, Hà Thanh Quân bất lực ngó ra ngoài, quả nhiên là tiểu sư đệ sáu tuổi vừa khóc vừa bước vào sân. Tiểu sư đệ thông minh sáng tạo, có thiên phú, chí có duy nhất một khuyết điểm chính là dạ dày quá lớn, hễ đói bụng là gào khóc không ngừng....

Chung Lâm thở dài: “Lại thêm một kẻ thù nữa. Ôi Nhạc Sơn này...”

Hà Thanh Quân ôm tiểu sư đệ bước vào, đặt ngồi trên ghế, đút trái cây vào miệng thằng bé: “Không được oán trách nữa! Không có sư phụ, chúng ta đã sớm đói chết bên đường rồi. Sư phụ mình cũng là có nỗi khổ, chờ sư nương trở lại, chúng ta sẽ có ngày tươi sáng thôi.”

Chung Lâm giậm một bên chân. “Muội không phải là oán trách, chỉ có điều bị người ta đòi nợ như thế này thì, giời ạ...”

Bỗng nhiên thủ vệ cửa lớn Nhạc Sơn chạy vào thông báo: “Hai vị cô nương, ngoài kia có một người xưng là nghĩa huynh của đại cô nương muốn cầu kiến.”

Chung Lâm nhìn Hà Thanh Quân, tay nhỏ nắm chặt lưng ghế, đốt ngón tay trắng bệch, hừ một tiếng: “Từ kinh tới? Không tiếp.”

Hà Thanh Quân vừa nghe nghĩa huynh cầu kiến, đầu tiên là ngây người, sau đó hai mắt vụt sáng, “Tiếp, sao lại không tiếp chứ! Mặc kệ huynh ấy muốn làm gì, bốn trăm lượng bạc kia rốt cuộc cũng thấy rồi.”

Chung Lâm tức giận đập bàn. “Đại sư tỷ, tỷ nói như vậy, có phải là tỷ vẫn chưa quên được kinh thành, chưa quên được cái gã kia không?”

Hà Thanh Quân cầm lấy sáo ngọc trên bàn, khẽ thở dài, lần đòi nợ kế tiếp có lẽ sẽ là thanh sáo này.

Thật ra, cô rõ ràng là luyện kiếm pháp, thế mà sư phụ lại thảy cho cô thanh sáo, bảo đây là vật tiền triều, rất đáng giá, còn nói một cách dõng dạc đường hoàng, gì mà dùng sáo có thể giảm sát sinh, kiếp sau sẽ được hưởng phú quý, còn kiên quyết bắt cô học thổi sáo, coi như là đại diện cho mọi người.

Nhưng cô bẩm sinh không có khiếu với âm luật, học tới học lui, chỉ được nửa phần.

Cô không quan tâm đến chuyện giàu hay không giàu. Giàu thì sao chứ, cũng phải ăn lúa gạo lương thực, cũng có việc phiền lòng. Nhưng cô biết thanh sáo này có liên quan với sư nương, nên cô chỉ có thể bỏ kiếm dùng sáo, liều mạng học hai bài nhạc sư phụ thích. Mặc dù thổi không hay lắm, nhưng lần nào sư phụ nghe cô thổi cũng đều lộ vẻ say mê, không cần nói cũng biết, đây là bài hát sư nương thích nhất.

“Chung Lâm, muội trông chừng tiểu sư đệ, ta đi gặp huynh ấy.”

Chung Lâm cắn răng: “Muội đi với tỷ.”

 Hà Thanh Quân biết cô không yên tâm về mình, cũng không phản bác, cười khẽ: “Được rồi!”


on 7 tháng 2, 2013
NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, THUỘC HẠ SỢ !!!

Cẩm Ảnh | Khuyên


 photo W020111118461144599924_zps74e39147.jpg



CHƯƠNG 2: NHIẾP CHÍNH VƯƠNG • KỲ NHÂN


Nam Uyển An Khang năm thứ mười ba, An Khang Đế băng hà.

Hoằng Nguyên Đế mười tuổi đăng cơ, Bác Thân Vương hai mươi sáu tuổi phụng chỉ nhiếp chính.

Thiên Tấn Vương nhận được tin, vui mừng ra mặt, liền cùng chúng thần thương nghị, hai ngày sau, đột nhiên phái mười vạn đại quân đến biên giới hai nước bên dưới Ngô Sơn. Muốn nhân lúc triều chính Nam Uyển rối loạn, đoạt lấy nơi này.

Theo mật báo, trong lòng Ngô Sơn là cả quặng khoáng sản dồi dào ba phần bạc hai phần sắt. Bởi vì nơi đây là biên giới hai nước, không thuộc về nước nào cả, cho nên trong chục năm qua, hai nước không ngừng khuấy động can qua vì mảnh đất này.

Nhiếp Chính Vương Lệnh Hồ Bác biết tin, khẩn cấp điều binh khiển tướng, từ biên cảnh phụ cận điều động chín vạn tinh binh đến Ngô Sơn. Khói lửa bùng nổ trong hơn một tháng, lão tướng quân bị phục kích trọng thương, tổn thất hơn vạn binh sĩ.

Lệnh Hồ Bác giục ngựa thẳng tiến núi Ngô, bất ngờ đề bạt người đã cõng lão tướng quân chiến đấu đột phá vòng vây, tiên phong Liễu Thanh Phi, đảm nhận chức Đại tướng quân. Chúng tướng dưới trướng phản đối kịch liệt.

Lệnh Hồ Bác nghiêm trang ngồi ở chủ vị, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng đảo khắp tướng sĩ, giọng nhàn nhạt: “Liễu Đô úy kiêu dũng thiện chiến, vừa can đảm vừa mưu trí, trong quân mọi người đều rõ. Bây giờ đại địch trước mặt, các vị không đồng lòng ngăn địch, lại đi tính toán hơn thua nhau, là có ý gì?”

Chúng tướng im re không nói tiếng nào.

Ánh mắt sắc bén của Lệnh Hồ Bác quét qua từng võ tướng. Bọn họ đột nhiên cảm thấy da đầu căng ra, vội vã cúi gằm mặt xuống.

“Bổn vương dùng người, không luận xuất thân, chỉ cần năng lực. Liễu đại tướng quân là do tự bổn vương đề cử, mọi hậu quả đều do bổn vương gánh chịu. Nhưng, nếu ở trên chiến trường, dám chậm trễ không nghe lệnh tướng quân, lập tức chém đầu không tha, còn như gây hậu quả nghiêm trọng, họa liên cửu tộc (1)!”

Tướng lĩnh toàn trường tức thì đưa mắt nhìn nhau.

Lại nghe giọng Lệnh Hồ Bác cất lên: “Tương tự, nếu trong quân có người mượn lệnh này giá họa hãm hại đồng bào, chịu tội như nhau.”

Trong trướng cực kỳ yên tĩnh, hồi lâu, chúng thần mới kịp phản ứng lại, đồng thanh quỳ xuống: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Nhiếp Chính Vương! Khấu kiến Đại tướng quân!”

Sau khi Liễu Thanh Phi lĩnh ấn đại tướng quân, điều chỉnh chiến thuật, cuối cùng sau hai tháng, chỉ huy tám vạn tinh binh đẩy lùi mười vạn đại quân Thiên Tấn về biên thổ, hai quân ở Ngô Sơn tạo thành thế giằng co.

Lệnh Hồ Bác hồi kinh, lại phát hiện thái hậu Nam Cung Lan quả đúng như tiên hoàng từng lo lắng, dã tâm ngày càng bành trướng.

Trải qua một đêm suy tính, ngày hôm sau, Lệnh Hồ Bác ra quyết định.

Hoằng Nguyên Đế chưa tròn mười tuổi đã lên ngôi, từ cổ chí kim, chưa từng có tiền lệ như vậy, mà trong cung toàn là phi tần và các cung nhân chưa từng được tiên đế sủng hạnh, dễ khiến cho ấu chúa nhiễm mùi phấn son, làm mất đi tính quả cảm dương cương của nam tử, sa đà hơn, có khả năng trầm mê nữ sắc.

Để đảm bảo Hoằng Nguyên Đế trở thành nhất đại minh quân, Lệnh Hồ Bác quyết định kể từ bây giờ chuyển vào hoàng cung để gần gũi dạy bảo cho hoàng đế.

Ngoài ra, bởi vì là nam tử độc thân chưa cưới vợ, cùng chúng nữ nhân của tiên đế ở chung có phần không ổn, cũng không có lợi cho sự trưởng thành của ấu đế Hoằng Nguyên, y quyết định mời các nữ nhân của tiên đế ra khỏi cung, đồng thời ban bố lệnh mới:

Người chưa được tiên đế sủng hạnh, nếu tự nguyện xuất cung lấy chồng, hoàng gia sẽ nhiệt tình tặng sính lễ; còn như không muốn về nhà, phải chuyển đến tự viện hoàng gia, xuống tóc tu hành.

Người được tiên đế sủng hạnh, nhưng không có con cái, bất luận là tự nguyện xuất cung hay không tự nguyện xuất cung, cũng tiến vào tự viện hoàng gia, được triều đình cung dưỡng.

Phu nhân hay phi tần nào có con thì đều chờ con xuất cung lập phủ, các thái giám cung nữ thân quen cũng nhập phủ theo hầu.

Nữ quan trong cung và cung nữ muốn kết hôn đều có thể xuất cung lấy chồng.

Bởi vì đa số những nữ nhân trong cung đến từ các tộc bá quan văn võ trong triều, cho nên, tuy lệ này từ thời khai thiên lập địa đến giờ chưa từng có, nhưng vẫn nhận được sự ủng hộ của bá quan, hân hoan đón người xưa hồi gia xuất giá.

Vì vậy, tất cả nữ nhân của tiên đế đều rời khỏi cung, nữ quan cùng cung nữ cũng giảm hơn phân nửa.

Về phần thái hậu Nam Thục Lan, Lệnh Hồ Bác đề xuất, một là tị hiềm chị dâu em chồng, hai là để chặt đứt tính ỷ lại của ấu đế, nên đưa bà về ở đất của anh trai, ăn uống tiện nghi giống y trong cung, do triều đình chu cấp. Nghĩ đến Hoằng Nguyên Đế tuổi còn nhỏ, cần có tình thương của mẹ, cứ hai tháng một lần Thái hậu sẽ hồi cung mười ngày, vừa giải tỏa nỗi nhớ nhung của con, vừa vun đắp tình cảm mẫu tử.

Chúng thần trong triều có không ít người hưởng lợi từ lệnh mới, hơn nữa Nhiếp Chính Vương an bài thái hậu hợp tình hợp lý lại có tình có nghĩa, chúng thần không tìm ra lý do nào phản đối.

Trong lòng thái hậu tất nhiên là vô cùng bất mãn, đại ca Nam Hạo Chí ở trong triều bắt liên hệ với không ít triều thần, nhưng mà những triều thần này đều có nữ nhân hưởng lợi từ điều lệnh, cho nên đối với chuyện này, các quan viên có quan hệ tốt với Nam gia đều chọn cách im lặng.

Phản kháng mấy tháng không có hiệu quả, thái hậu đành phải xuất cung, về ở nhà anh trai.

Chỉ trong vòng hai năm tiếp theo, Lệnh Hồ Bác dù đi đến đâu cũng đều đụng mặt sát thủ.

Đại tướng quân Liễu Thanh Phi nhiệt tình tiến cử nghĩa muội bảo vệ an nguy cho Nhiếp Chính Vương.

Đôi mắt hẹp dài của Lệnh Hồ Bác đảo qua y, ngón tay gõ nhẹ bàn ngọc. “Là nữ?”

Liễu Thanh Phi gật đầu.

Giọng Lệnh Hồ Bác thờ ơ: “Trong chốn giang hồ, nữ nhân biết võ rất nhiều, nhưng bản lãnh thì không phải ai cũng có. Phụ nữ, khó đảm đương trọng trách.”

Liễu Thanh Phi trầm mặc trong chốc lát, chắp tay: “Nhiếp Chính Vương, muội ấy là đại đệ tử đắc ý của Huyền Cơ Lão Nhân, võ công siêu quần, không có gì đặc biệt, quan trọng nhất là rất am hiểu trận pháp.”

Lệnh Hồ Bác nâng lên mắt phượng: “Đệ tử của Huyền Cơ Lão Nhân, giỏi trận pháp? Cũng hiếm có.”

Liễu Thanh Phi do dự một hồi, bước lên một bước, nói khẽ: “Nhiếp Chính Vương, thần... thần...”

“Liễu đại tướng quân có gì cứ nói.”

“Nhiếp Chính Vương, thần... từng là hàng xóm của nghĩa muội trong hơn mười năm, biết được muội ấy có có biệt tài gia truyền, đó là tìm mỏ...”

Lệnh Hồ Bác đứng bật dậy: “Ngươi bảo cô ấy biết tìm mỏ?”

Liễu Thanh Phi vội vàng khuỵu gối quỳ xuống, đáp: “Xin Nhiếp Chính Vương thứ tội, thần biết rõ Nhiếp Chính Vương luôn muốn tìm kiếm một người có khả năng như vậy, nhưng lại giấu diếm không bẩm. Thật ra, vị nghĩa muội này của thần trước đó đã là vợ người ta, có nhiều bất tiện, hơn nữa bởi vì gia đình nghĩa muội gặp biến cố, cho nên không bao giờ muốn nhắc đến tài này.”

Lệnh Hồ Bác chậm rãi ngồi xuống, liếc hắn: “Trước đó đã là vợ người ta... còn bây giờ?”

Liễu Thanh Phi ngập ngừng lên tiếng: “Một năm trước, muội ấy chia tay phu quân, trở về Nhạc Sơn.”

Lệnh Hồ Bác mắt trợn tròn, ngạc nhiên: “Ngươi nói chính là cô gái đã cùng Bạch đô úy Bạch Dật Dương ly hôn?”

Liễu Thanh Phi quỳ chắp tay: “Nhiếp Chính Vương anh minh, nghĩa muội của thần chính là người đã ly hôn với Bạch đô úy, Hà Thanh Quân.”

Lệnh Hồ Bác khẽ nhếch môi, mắt phượng nhìn chằm chằm Liễu Thanh Phi, hồi lâu mới cất tiếng: “Liễu đại tướng quân, ngươi đột nhiên tiến cử nàng, không phải toàn bộ đều xuất phát từ lòng trung, muốn cùng bổn vương chia sẻ gánh nặng chứ?”

Liễu Thanh Phi âm thầm lau mồ hôi, vội xá một cái: “Mong Nhiếp Chính Vương xem xét, thần không dám giấu diếm điều gì. Sau khi nghĩa muội rời kinh, thần luôn để tâm dò hỏi tin tức, biết được khi muội ấy trở về Nhạc Sơn, mắc nợ ngập đầu... Thần chỉ muốn giúp nghĩa muội một tay.”

Lệnh Hồ Bác nói giọng nghi ngờ: “Huyền Cơ Lão Nhân không phải là rất nổi danh à? Đệ tử của ông sao lại mắc nợ ngập đầu được?”

Liễu Thanh Phi trả lời: “Nghe nói đống nợ này là Huyền Cơ Lão Nhân thiếu.”

“... Cô gái này thật hiếu thảo.” Lệnh Hồ Bác cầm lấy một bản tấu chương để trên bàn, mở ra. “Ngày mai, ngươi đi Nhạc Sơn một chuyến.”

“Dạ!”





1. Họa liên cửu tộc: Họ hàng, lớp lang chín tộc đều mang tội.


on 6 tháng 2, 2013



Cứ mãi mơ về quá khứ thì chả được gì :) Thôi đi.

Mình nghĩ là mình đã nói rất rõ rồi.


on 3 tháng 2, 2013
NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, THUỘC HẠ SỢ !!!

Cẩm Ảnh | Khuyên


 photo 7e7edca9jw1dh8ym6k8pbj_zps8b96165b.jpg



CHƯƠNG 1: BẠCH GIA • KHÔNG HẸN NGÀY VỀ


“Dật Dương?” Hà Thanh Quân sững sờ nhìn mẹ chồng đang ngồi trong nhà, rồi đưa mắt sang vị tướng công tuấn mỹ như ngọc của mình đang ngồi bên cạnh.

Gương mặt đẹp như thần tiên của Bạch Dật Dương thoảng màu hồng nhạt, không dám nhìn cô.

Vẻ mặt Lưu Thị trầm tĩnh như nước, giọng điệu thản nhiên: “Thanh Quân, không phải là Dật Dương vô tình vô nghĩa... Cô gả vào Bạch gia hai năm rồi, đã từng vì Dật Dương sinh mụn con nào chưa?”

Cặp mắt hạnh sáng trong của Hà Thanh Quân vẫn dính chặt trên người Bạch Dật Dương. “... Không có.”

Lưu Thị cao giọng, tiếng to lên hẳn. “Chính là như vậy. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (1). Thanh Quân, trong bảy điều (2), cô đã phạm vào điều tối kỵ nhất, lại còn ở đó bày đặt ghen à?”

Ánh mắt của Hà Thanh Quân lướt qua Lưu Thị, rơi xuống người tướng công của mình, giọng nói có chút run rẩy: “Dật Dương, ta hỏi chàng, chàng thật lòng muốn lấy Kỷ Phù?”

Dật Dương nhìn thẳng cô, đôi mắt chứa đựng bao điều muốn nói nhưng không thể thốt thành lời, hồi lâu, mới chậm rãi cất tiếng: “Thanh Quân... Kỷ Phù... muội ấy mang thai con của ta... Ta... xin lỗi, ta nhất định phải lấy muội ấy.”

Hà Thanh Quân rụng rời, ngã phịch xuống đất, gương mặt hồng hào tươi cười trở nên trắng bệch, nước mắt hàng hàng chảy xuống.

Bạch Dật Dương tiến lên một bước, khuỵu một bên gối, giơ tay đỡ lấy cô. Hà Thanh Quân vung chưởng, hét lớn: “Tránh ra!” Đánh hắn văng xa hơn trượng.

Lưu Thị vội vàng nhảy xuống ghế, chồm tới đá vào xương sườn bên trái của cô, rít lên: “Là thê tử lại dám đánh tướng công, còn ra thể thống gì nữa?”

“Mẹ!” Trong giọng nói Bạch Dật Dương có phần bất mãn. Lưu Thị lườm hắn: “Làm sao? Lẽ nào lão thân không đánh được nó?”

“Mẹ... Chúng ta đã làm tổn thương nàng rồi, cần gì phải...”

Lưu Thị đập bàn, ánh mắt nhìn cô đầy miệt thị: “Mẹ đã nói trước rồi, quan gia chúng ta không thể lấy gái giang hồ, con lại không nghe... Là phụ nữ, nếu không thể sinh con cho chồng, thì phải biết chủ động cưới thiếp cho chồng. Kỷ Phù hiền lành dịu dàng, xinh đẹp nức tiếng. Con nhìn người ta kìa, mới chỉ cùng con một đêm đã đậu thai, vậy mà nó, gả vào Bạch gia hai năm rồi có sinh được đứa nào không!”

Hà Thanh Quân lạnh lùng nhìn lão thái thái là mẹ chồng của cô, không thể nói gì, cũng không có cách đáp trả. Quay đầu nhìn phu quân đang ở gần đó, là người từng ở đêm động phòng cùng cô thề non hẹn biển, là người từng ngon ngọt bảo rằng chỉ yêu có mỗi mình cô, là người chung giường kề gối với cô hơn hai năm, là người mà hai tháng trước còn dịu dàng ôm cô vào lòng, thỏ thẻ lời tình tứ. Nhưng từ sau chuyến đi đến Nhạc Sơn của cô, lại cùng thiên kim nhà Kỷ thị lang quan hệ mờ ám, đến nỗi có thai luôn rồi.

Hôm nay  vừa trở về, cô đã nghe được tin động trời này!

Cô cười buồn, động thân đứng dậy, nhìn thẳng Dật Dương: “Dật Dương, trong đêm động phòng, ta đã từng nói, ta, Hà Thanh Quân, cả đời này quyết không chung chồng với ai. Bi kịch của Hà gia, ta nhìn một lần đã đủ rồi, không bao giờ muốn thấy lại nữa.”

Bạch Dật Dương nhìn ánh mắt cương quyết của cô, đáy lòng căng thẳng: “Nàng muốn thế nào?”

Hà Thanh Quân cười nhạt: “Chàng yên tâm, hai người lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ không chia uyên rẽ thúy đâu, huống hồ cũng không biết đối với cô ấy thế nào...”

Gương mặt Bạch Dật Dương khẽ biến sắc, đôi mắt ảm đạm: “Thanh Quân, không phải như vậy...”

Hà Thanh Quân lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt băng hàn quét qua người Bạch Lưu Thị. Bạch Lưu thị không ngăn nổi cơn rùng mình, quay đầu đi hướng khác.

“Ta thành toàn chàng.” Âm thanh lạnh như băng cực kỳ quyết đoán. Gót chân khẽ điểm, thân thể đã như cánh chim bay ra khỏi đại viện nhà họ Bạch.

“Thanh Quân...” Phía sau truyền đến tiếng kêu đau đớn của Bạch Dật Dương.

“Dật Dương, mau quay lại!”


.....


Hai tháng sau.

Trước đêm Bạch Dật Dương cưới bình thê (3), Hà Thanh Quân lẳng lặng bước vào Bạch phủ, đi theo người từng được gọi là mẹ chồng kia. Trong tay bà là tờ đơn li hôn có chữ ký của Bạch Dật Dương.

Cô và Bạch Lưu Thị đã thỏa thuận rồi, Bạch Lưu Thị tìm cách để cho Bạch Dật Dương ký tên vào đơn ly hôn, làm thành điều kiện trao đổi, cô sẽ không bước chân vào Bạch gia, tránh làm cho cô dâu mới Kỷ Phù khó xử, cũng không trở về tìm Bạch Dật Dương.

Hà Thanh Quân mỉm cười, có thể thấy Bạch Lưu Thị không thích dạng nữ lưu như mình. Cô đem phần đơn của mình bỏ vào ngực, về phần Bạch Dật Dương, cô đã sớm ký tên lên đó rồi, Bạch Lưu thị sẽ tự đưa cho con trai. Cô cắn môi, quay người rời khỏi.

Không ngờ bất tri bất giác đã bước đến cửa phòng tân hôn của mình và Bạch Dật Dương thuở trước. Trong phòng tỏa ánh đèn, cửa sổ soi bóng một chàng trai. Hà Thanh Quân giật mình, đôi chân như có ý thức đứng cạnh bậu cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng chọc một lỗ nhỏ, thấy Bạch Dật Dương ngồi đờ đẫn ở mép giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gối đầu của hai người, nỗi thống khổ dâng đầy bờ mắt, hiện rõ trên mặt.

“Thanh Quân...” Giọng khẽ gọi.

Hà Thanh Quân hốt hoảng, đang muốn quay người bỏ đi, lại nghe thấy âm thanh khàn khàn: “Ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phản bội nàng... Kỷ Phù chỉ là ngoài ý muốn, vì sao nàng lại không thể khoan dung chứ...”

Hai dòng lệ lăn trên má cô. Ngày mai chính là ngày vui của hắn, hắn lại lưu luyến mò đến phòng của người cũ, là có ý gì?

Dẫu cho tình còn, nhưng đã là vật sự nhân phi (4)!

Kỷ Phù, tuyệt sắc nữ tử cô từng xem như tỷ muội, không hề đơn giản tí nào.

Cuộc hôn nhân này, chỉ là lần nữa chứng minh cho cô thấy, thề non hẹn biển, đều chỉ là hư vô...

Cô nhìn người trong phòng lần cuối, quyết đoán xoay người, tung mình nhảy khỏi Bạch gia.

Bạch gia, không hẹn ngày trở về!





1. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vị đại: Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất. (Mạnh Tử)
2. Thất xuất: tham khảo ở đây.
3. Bình thê: vợ hai. Địa vị thấp hơn chánh thất, nhưng cao hơn thiếp.  
4. Vật sự nhân phi: cảnh còn người mất


on 1 tháng 2, 2013
 photo NCVTHS1_zpsd4a00bfc.jpg


Tên truyện: Nhiếp chính vương, thuộc hạ sợ !!!  

Tên gốc: 摄政王, 属下慌恐

Tác giả: Cẩm Ảnh

Thể loại: cổ trang, cung đấu, hài

Nguồn: Tiêu Tương

Người dịch: Khuyên

Độ dài: 165 chương



~.~



Giới thiệu

Một bên là Nhiếp chính vương quyền uy, mưu trí, tài giỏi; còn một bên là gái giang hồ tư tưởng kỳ quái, hành động kỳ dị, thường xuyên mở miệng làm người hộc máu. Khi gái tưng tửng gặp trai lạnh lùng, thì chuyện gì xảy ra?  


Cảnh 1:


Khúc nhạc vừa dứt, Hà Thanh Quân như trút được gánh nặng, nhưng Lệnh Hồ Bác vẫn chưa thỏa mãn.

“Thổi một khúc nữa.”

“... Hả?”

Lệnh Hồ Bác liếc cô một cái rõ sắc, không nói lời nào.

Hà Thanh Quân bất giác rùng mình, trong lòng đem hắn tùng xẻo một trăm lần, ngoài mặt thì cúi đầu vâng lời: “Dạ.”

Môi ngọc khẽ nhếch, một khúc sáo vang lên, là bài “Trăng đoàn viên”.

Lệnh Hố Bác cau mày, bài này vui thì vui thật, nhưng người thổi vấp quá, khiến cho bài hát đang vui tươi trở nên trúc trắc khó chịu, thôi thúc trong hắn suy nghĩ muốn chạy đến bịt miệng cô lại.

“Đổi bài khác.”

“Hả? Đổi... vâng.” Đổi thành “Lạc Đào Đào”.

Lệnh Hồ Bác nhướn mày. “Bổn vương nói đổi bài khác.”

Hà Thanh Quân toát mồ hôi lại thổi “Trăng đoàn viên”.

Khóe môi Lệnh Hồ Bác giật giật mấy cái, tựa hồ muốn phát điên: “Hà cô nương, xin hỏi cô biết thổi mấy bài?”

Hà Thanh Quân cười e thẹn, thi lễ: “Thật ra... chỉ biết hai bài.”

Lệnh Hồ Bác cảm thấy trên đầu có một bầy quạ đen đang bay. Hai bài? Vậy mà cũng dám mặt dày tuyên bố mình biết thổi sáo? Lại còn ung dung nhàn nhã đeo sáo ngọc bên hông hù dọa mọi người?  


Cảnh 2:


Lệnh Hồ Bác bình thản nói không hề nao núng: “Bổn vương muốn lấy nàng.”  

“Rầm ---“ Mọi người té xỉu.

Lệnh Hồ Bác dứt khoát đứng đó, Hà Thanh Quân cũng dứt khoát xỉu đó.

“Hà Thanh Quân, nàng là hộ vệ của bổn vương, chúng ta ngày nào cũng gặp, nàng có thể trốn đến bao giờ?”

“...” Đến đâu hay đến đó.

“Hà Thanh Quân, bổn vương không đoạn tụ, cũng không có bệnh kín, là một nam nhân bình thường.”

“...” Còn chưa kiểm chứng, ai biết là bình thường hay bất thường chứ!

“Hà Thanh Quân, lý do bổn vương đến giờ cũng chưa lấy vợ, là một bí mật, chỉ có thể nói với vương phi của bổn vương.”

“...” Vậy đi tìm vương phi của ngài mà nói, đừng làm phiền tôi ngất nữa.


MỤC LỤC


1 ~ 2 ~ 3 ~ 4 ~ 5 ~ 6 ~ 7 ~ 8 ~ 9 ~ 10

11 ~ 12 ~ 13 ~ 14 ~ 15 ~ 16 ~ 17 ~ 18 ~ 19 ~ 20

 21 ~ 22 ~ 23 ~ 24 ~ 25 ~ 26 ~ 27 ~ 28 ~ 29 ~ 30

 31 ~ 32 ~ 33 ~ 34 ~ 35 ~ 36 ~ 37 ~ 38 ~ 39 ~ 40

...

161 ~ 162 ~ 163 ~ 164 ~ 165



Drop ヽ(‘ー`)ノ