NCV, THS [2]

on 7 tháng 2, 2013
NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, THUỘC HẠ SỢ !!!

Cẩm Ảnh | Khuyên


 photo W020111118461144599924_zps74e39147.jpg



CHƯƠNG 2: NHIẾP CHÍNH VƯƠNG • KỲ NHÂN


Nam Uyển An Khang năm thứ mười ba, An Khang Đế băng hà.

Hoằng Nguyên Đế mười tuổi đăng cơ, Bác Thân Vương hai mươi sáu tuổi phụng chỉ nhiếp chính.

Thiên Tấn Vương nhận được tin, vui mừng ra mặt, liền cùng chúng thần thương nghị, hai ngày sau, đột nhiên phái mười vạn đại quân đến biên giới hai nước bên dưới Ngô Sơn. Muốn nhân lúc triều chính Nam Uyển rối loạn, đoạt lấy nơi này.

Theo mật báo, trong lòng Ngô Sơn là cả quặng khoáng sản dồi dào ba phần bạc hai phần sắt. Bởi vì nơi đây là biên giới hai nước, không thuộc về nước nào cả, cho nên trong chục năm qua, hai nước không ngừng khuấy động can qua vì mảnh đất này.

Nhiếp Chính Vương Lệnh Hồ Bác biết tin, khẩn cấp điều binh khiển tướng, từ biên cảnh phụ cận điều động chín vạn tinh binh đến Ngô Sơn. Khói lửa bùng nổ trong hơn một tháng, lão tướng quân bị phục kích trọng thương, tổn thất hơn vạn binh sĩ.

Lệnh Hồ Bác giục ngựa thẳng tiến núi Ngô, bất ngờ đề bạt người đã cõng lão tướng quân chiến đấu đột phá vòng vây, tiên phong Liễu Thanh Phi, đảm nhận chức Đại tướng quân. Chúng tướng dưới trướng phản đối kịch liệt.

Lệnh Hồ Bác nghiêm trang ngồi ở chủ vị, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng đảo khắp tướng sĩ, giọng nhàn nhạt: “Liễu Đô úy kiêu dũng thiện chiến, vừa can đảm vừa mưu trí, trong quân mọi người đều rõ. Bây giờ đại địch trước mặt, các vị không đồng lòng ngăn địch, lại đi tính toán hơn thua nhau, là có ý gì?”

Chúng tướng im re không nói tiếng nào.

Ánh mắt sắc bén của Lệnh Hồ Bác quét qua từng võ tướng. Bọn họ đột nhiên cảm thấy da đầu căng ra, vội vã cúi gằm mặt xuống.

“Bổn vương dùng người, không luận xuất thân, chỉ cần năng lực. Liễu đại tướng quân là do tự bổn vương đề cử, mọi hậu quả đều do bổn vương gánh chịu. Nhưng, nếu ở trên chiến trường, dám chậm trễ không nghe lệnh tướng quân, lập tức chém đầu không tha, còn như gây hậu quả nghiêm trọng, họa liên cửu tộc (1)!”

Tướng lĩnh toàn trường tức thì đưa mắt nhìn nhau.

Lại nghe giọng Lệnh Hồ Bác cất lên: “Tương tự, nếu trong quân có người mượn lệnh này giá họa hãm hại đồng bào, chịu tội như nhau.”

Trong trướng cực kỳ yên tĩnh, hồi lâu, chúng thần mới kịp phản ứng lại, đồng thanh quỳ xuống: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Nhiếp Chính Vương! Khấu kiến Đại tướng quân!”

Sau khi Liễu Thanh Phi lĩnh ấn đại tướng quân, điều chỉnh chiến thuật, cuối cùng sau hai tháng, chỉ huy tám vạn tinh binh đẩy lùi mười vạn đại quân Thiên Tấn về biên thổ, hai quân ở Ngô Sơn tạo thành thế giằng co.

Lệnh Hồ Bác hồi kinh, lại phát hiện thái hậu Nam Cung Lan quả đúng như tiên hoàng từng lo lắng, dã tâm ngày càng bành trướng.

Trải qua một đêm suy tính, ngày hôm sau, Lệnh Hồ Bác ra quyết định.

Hoằng Nguyên Đế chưa tròn mười tuổi đã lên ngôi, từ cổ chí kim, chưa từng có tiền lệ như vậy, mà trong cung toàn là phi tần và các cung nhân chưa từng được tiên đế sủng hạnh, dễ khiến cho ấu chúa nhiễm mùi phấn son, làm mất đi tính quả cảm dương cương của nam tử, sa đà hơn, có khả năng trầm mê nữ sắc.

Để đảm bảo Hoằng Nguyên Đế trở thành nhất đại minh quân, Lệnh Hồ Bác quyết định kể từ bây giờ chuyển vào hoàng cung để gần gũi dạy bảo cho hoàng đế.

Ngoài ra, bởi vì là nam tử độc thân chưa cưới vợ, cùng chúng nữ nhân của tiên đế ở chung có phần không ổn, cũng không có lợi cho sự trưởng thành của ấu đế Hoằng Nguyên, y quyết định mời các nữ nhân của tiên đế ra khỏi cung, đồng thời ban bố lệnh mới:

Người chưa được tiên đế sủng hạnh, nếu tự nguyện xuất cung lấy chồng, hoàng gia sẽ nhiệt tình tặng sính lễ; còn như không muốn về nhà, phải chuyển đến tự viện hoàng gia, xuống tóc tu hành.

Người được tiên đế sủng hạnh, nhưng không có con cái, bất luận là tự nguyện xuất cung hay không tự nguyện xuất cung, cũng tiến vào tự viện hoàng gia, được triều đình cung dưỡng.

Phu nhân hay phi tần nào có con thì đều chờ con xuất cung lập phủ, các thái giám cung nữ thân quen cũng nhập phủ theo hầu.

Nữ quan trong cung và cung nữ muốn kết hôn đều có thể xuất cung lấy chồng.

Bởi vì đa số những nữ nhân trong cung đến từ các tộc bá quan văn võ trong triều, cho nên, tuy lệ này từ thời khai thiên lập địa đến giờ chưa từng có, nhưng vẫn nhận được sự ủng hộ của bá quan, hân hoan đón người xưa hồi gia xuất giá.

Vì vậy, tất cả nữ nhân của tiên đế đều rời khỏi cung, nữ quan cùng cung nữ cũng giảm hơn phân nửa.

Về phần thái hậu Nam Thục Lan, Lệnh Hồ Bác đề xuất, một là tị hiềm chị dâu em chồng, hai là để chặt đứt tính ỷ lại của ấu đế, nên đưa bà về ở đất của anh trai, ăn uống tiện nghi giống y trong cung, do triều đình chu cấp. Nghĩ đến Hoằng Nguyên Đế tuổi còn nhỏ, cần có tình thương của mẹ, cứ hai tháng một lần Thái hậu sẽ hồi cung mười ngày, vừa giải tỏa nỗi nhớ nhung của con, vừa vun đắp tình cảm mẫu tử.

Chúng thần trong triều có không ít người hưởng lợi từ lệnh mới, hơn nữa Nhiếp Chính Vương an bài thái hậu hợp tình hợp lý lại có tình có nghĩa, chúng thần không tìm ra lý do nào phản đối.

Trong lòng thái hậu tất nhiên là vô cùng bất mãn, đại ca Nam Hạo Chí ở trong triều bắt liên hệ với không ít triều thần, nhưng mà những triều thần này đều có nữ nhân hưởng lợi từ điều lệnh, cho nên đối với chuyện này, các quan viên có quan hệ tốt với Nam gia đều chọn cách im lặng.

Phản kháng mấy tháng không có hiệu quả, thái hậu đành phải xuất cung, về ở nhà anh trai.

Chỉ trong vòng hai năm tiếp theo, Lệnh Hồ Bác dù đi đến đâu cũng đều đụng mặt sát thủ.

Đại tướng quân Liễu Thanh Phi nhiệt tình tiến cử nghĩa muội bảo vệ an nguy cho Nhiếp Chính Vương.

Đôi mắt hẹp dài của Lệnh Hồ Bác đảo qua y, ngón tay gõ nhẹ bàn ngọc. “Là nữ?”

Liễu Thanh Phi gật đầu.

Giọng Lệnh Hồ Bác thờ ơ: “Trong chốn giang hồ, nữ nhân biết võ rất nhiều, nhưng bản lãnh thì không phải ai cũng có. Phụ nữ, khó đảm đương trọng trách.”

Liễu Thanh Phi trầm mặc trong chốc lát, chắp tay: “Nhiếp Chính Vương, muội ấy là đại đệ tử đắc ý của Huyền Cơ Lão Nhân, võ công siêu quần, không có gì đặc biệt, quan trọng nhất là rất am hiểu trận pháp.”

Lệnh Hồ Bác nâng lên mắt phượng: “Đệ tử của Huyền Cơ Lão Nhân, giỏi trận pháp? Cũng hiếm có.”

Liễu Thanh Phi do dự một hồi, bước lên một bước, nói khẽ: “Nhiếp Chính Vương, thần... thần...”

“Liễu đại tướng quân có gì cứ nói.”

“Nhiếp Chính Vương, thần... từng là hàng xóm của nghĩa muội trong hơn mười năm, biết được muội ấy có có biệt tài gia truyền, đó là tìm mỏ...”

Lệnh Hồ Bác đứng bật dậy: “Ngươi bảo cô ấy biết tìm mỏ?”

Liễu Thanh Phi vội vàng khuỵu gối quỳ xuống, đáp: “Xin Nhiếp Chính Vương thứ tội, thần biết rõ Nhiếp Chính Vương luôn muốn tìm kiếm một người có khả năng như vậy, nhưng lại giấu diếm không bẩm. Thật ra, vị nghĩa muội này của thần trước đó đã là vợ người ta, có nhiều bất tiện, hơn nữa bởi vì gia đình nghĩa muội gặp biến cố, cho nên không bao giờ muốn nhắc đến tài này.”

Lệnh Hồ Bác chậm rãi ngồi xuống, liếc hắn: “Trước đó đã là vợ người ta... còn bây giờ?”

Liễu Thanh Phi ngập ngừng lên tiếng: “Một năm trước, muội ấy chia tay phu quân, trở về Nhạc Sơn.”

Lệnh Hồ Bác mắt trợn tròn, ngạc nhiên: “Ngươi nói chính là cô gái đã cùng Bạch đô úy Bạch Dật Dương ly hôn?”

Liễu Thanh Phi quỳ chắp tay: “Nhiếp Chính Vương anh minh, nghĩa muội của thần chính là người đã ly hôn với Bạch đô úy, Hà Thanh Quân.”

Lệnh Hồ Bác khẽ nhếch môi, mắt phượng nhìn chằm chằm Liễu Thanh Phi, hồi lâu mới cất tiếng: “Liễu đại tướng quân, ngươi đột nhiên tiến cử nàng, không phải toàn bộ đều xuất phát từ lòng trung, muốn cùng bổn vương chia sẻ gánh nặng chứ?”

Liễu Thanh Phi âm thầm lau mồ hôi, vội xá một cái: “Mong Nhiếp Chính Vương xem xét, thần không dám giấu diếm điều gì. Sau khi nghĩa muội rời kinh, thần luôn để tâm dò hỏi tin tức, biết được khi muội ấy trở về Nhạc Sơn, mắc nợ ngập đầu... Thần chỉ muốn giúp nghĩa muội một tay.”

Lệnh Hồ Bác nói giọng nghi ngờ: “Huyền Cơ Lão Nhân không phải là rất nổi danh à? Đệ tử của ông sao lại mắc nợ ngập đầu được?”

Liễu Thanh Phi trả lời: “Nghe nói đống nợ này là Huyền Cơ Lão Nhân thiếu.”

“... Cô gái này thật hiếu thảo.” Lệnh Hồ Bác cầm lấy một bản tấu chương để trên bàn, mở ra. “Ngày mai, ngươi đi Nhạc Sơn một chuyến.”

“Dạ!”





1. Họa liên cửu tộc: Họ hàng, lớp lang chín tộc đều mang tội.


3 nhận xét :

Nặc danh nói...

chúc ss một năm mới vui vẻ, vạn sự như ý<3<3

An Khuyên nói...

Cám ơn em! Chị cũng chúc em năm sau tốt hơn năm này nha <3333

Mà em tên gì vậy? ^.^

thung lũng anh túc nói...

cảm ơn chị<3<3 (^o^)(^-^)

Đăng nhận xét