NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, THUỘC HẠ SỢ !!!
Cẩm Ảnh | Khuyên
CHƯƠNG 3 + 4: CHỦ NỢ ĐẾN CỬA
Nhạc Sơn, cây xanh đổ bóng, dưới gốc cây thỉnh thoảng có vài đám hoa rụng, cùng cảnh sắc biếc hồng vang vọng khúc vàng anh của Giang Nam hòa hợp lạ lùng.
Một tiểu cô nương mười sáu tuổi trong màu áo vàng, tay áo xắn lên, lộ ra búp tay như sen, một đường chạy vào nội viện, sau đó vội vàng quay người đóng cửa sân ngoài.
Gõ cửa.
“Đại sư tỷ, mau mở cửa ra.”
Cô gái đang cầm cuốn sách trận pháp trong tay, nhíu mày, đứng dậy mở cửa: “Chung Lâm, đã xảy ra chuyện gì?”
Chung Lâm ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Quân trước mặt, hàng lông mày mảnh khảnh không đậm không nhạt, mắt sáng mũi cao, và nụ cười lúc nào cũng nở trên đôi môi anh đào, mặc dù không đẹp đến mức tuỵêt thế mỹ nhân, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú. Lắc đầu khó hiểu, vì sao người kia lại không quý trọng?
“Chung Lâm, sao cứ ngây người ra vậy?” Hà Thanh Quân kéo cô vào phòng.
Chung Lâm đột nhiên lấy lại tinh thần, giọng hốt hoảng: “Đại sư tỷ, không tốt rồi, lại có người đến đòi nợ, đang la ó ở trước sân kìa!”
Đôi mày Hà Thanh Quân nhíu chặt lại, bỏ sách xuống, kéo cô bước ra ngoài. “Sư phụ lão nhân gia đâu rồi?”
Chung Lâm tiện tay khép cửa phòng, giậm chân, hậm hực nói: “Sư phụ?! Đừng nhắc đến ông ấy nữa, ông ấy thiếu nợ, nhưng hễ có ai tới đòi là lại lỉnh mất.”
Hà Thanh Quân nhếch môi. “Trốn nữa hả? Lần này là chạy đi đâu?”
Biểu tình trên mặt Chung Lâm đúng kiểu “hận không thể rèn sắt thành thép”: “Còn gì là mặt mũi nữa chứ! Đường đường là Huyền Cơ Tử, lại trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra...”
Hà Thanh Quân đứng hình, nụ cười không còn nữa, mi mắt giật giật liên tục... trốn trong nhà vệ sinh, trốn trong nhà vệ sinh...... Sư phụ, người có tiền đồ quá đấy!
Hà Thanh Quân hấp tấp chạy về phía nhà vệ sinh gần sân trước nhất, Chung Lâm vội vã theo sau.
Cô bịt mũi, hét lên: “Sư phụ, người có ở trong mao xí không?”
Im lặng, không một tiếng động.
Cô đổi giọng: “Sư phụ, không có đúng không? Vậy con vào nhé!”
“Đừng mà, đừng mà, đồ nhi ngoan, vi sư ở trong này.” Lập tức từ nhà vệ sinh truyền đến giọng ngăn cản.
“Sư phụ, khách của người đang đợi ở ngoài sân, người lại vào đó làm gì thế?” Hà Thanh Quân giận dữ la to.
“À, ờ... cái này... Thanh Quân à, sư phụ cũng khổ lắm á, sư phụ vì tìm sư nương của con mới mượn tiền của hai người họ...”
Hà Thanh Quân ôm trán, lại nhắc tới sư nương, sư phụ là cố tình gợi lên mặc cảm tội lỗi trong cô mà. Cô sợ ông thật đó!
“Sư phụ, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, người trốn vào nhà vệ sinh là sao hả?”
“Thanh Quân à, tình hình Nhạc Sơn hiện tại con không phải là không biết, vi sư lấy đâu ra tiền trả cho bọn họ chứ? Con mau giúp vi sư đuổi bọn họ đi đi, coi như là báo đáp ơn dưỡng dục của vi sư.”
Hà Thanh Quân mặt mày đen thui, mỗi lần có việc cầu cạnh cô đều nói ‘sau việc này là báo hết ơn dưỡng dục’. Mấy lời này, cô nghe mòn mỏi từ nhỏ đến lớn, sao không chịu đổi câu mới vậy, hai tai cô riết rồi mọc kén luôn...
“Sư phụ----” Cô giậm chân, “Sư phụ bảo con làm sao đuổi bọn họ đi đây, hay là để con với sư muội bán thân gán nợ nhé?”
“Được đó được đó...” Giọng hoan hô rất hồ hởi.
Hà Thanh Quân cảm thấy chân nhũn ra, xém nữa ngã xuống. “Sư phụ----“
Chung Lâm hai tay chống nạnh, hét lên: “Sư phụ, người đúng là không có lương tâm!”
“Hì hì, vi sư đương nhiên là không đành đâu... Đồ nhi tốt, đồ nhi ngoan, mau cứu vi sư đi mà, tìm đại lý do nào đó cho bọn họ rời khỏi, cứ bảo ta chết rồi, thúi rồi... sao cũng được hết.”
Hai sư tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành ôm trán cười khổ. Sau đó, một đường chạy về sân trước, quả nhiên nhìn thấy hai lão đầu bốn, năm chục tuổi. Một vị ngồi trên băng ghế đá, bù lu bù loa: “Huyền Cơ Tử gì chứ, thiếu nợ không trả! Người mấy chục tuổi rồi, ở trên giang hồ cũng có danh tiếng, vậy mà một ngàn lượng bạc cũng không chịu moi ra, đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Người còn lại đang lăng xăng đi tới đi lui, nghe thấy người kia mắng, bỗng nhiên quay đầu: “Lý Trung Dương, ngươi chỉ có một ngàn lượng, hắn thiếu lão tử ta hai ngàn lượng đây này. Mười năm, một đồng cũng không trả. Lão tử hồi trước có tiền thì không sao, nhưng bây giờ lão tử đang rất cần tiền. Nhi tử của ta còn đang chờ ta đưa tiền đặt sính lễ này!”
Lý Trung Dương đứng bật dậy: “Muốn so xem ai thảm hơn à? Nhớ năm đó, Lý Trung Dương ta uy chấn một phương, không ngờ mấy bà vợ chẳng ra gì của lão tử lại sinh ra một đám con hư hỏng, gia sản của lão tử bị chúng bán sạch không còn thứ gì. Nhớ tới có cho Huyền Cơ Tử mượn nợ, lòng đầy vui sướng chạy đến đòi nợ, ai ngờ... ai ngờ...” Vừa dứt lời đã ngồi bệt xuống ghế đá, gào khóc đầy thương tâm.
Ba ngàn lượng?! Hà Thanh Quân và Chung Lâm nhìn nhau không nói, đổ mồ hôi hột: Sư phụ có còn cần không nhỉ? Hay là bán quách sư phụ trả nợ đi!
`
Người đang đứng vừa liếc mắt đã phát hiện ra hai sư tỷ muội các cô, ông đột nhiên nhào tới, nắm chặt cổ tay Hà Thanh Quân: “Huyền Cơ Tử đâu, gọi Huyền Cơ Tử đến đây, lão già ấy trốn đi đâu rồi hả?”
Hà Thanh Quân nhẹ nhàng dùng thủ pháp thoát khỏi tay ông ta, cười nói: “Xin hai vị tiền bối đừng nóng giận, gia sư có việc khẩn cấp vừa mới xuất môn. Hai vị tiền bối cũng không cần gấp, ngân lượng gia sư thiếu, Nhạc Sơn nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ, chỉ có điều Nhạc Sơn mấy năm gần đây thu vào ít mà chi ra nhiều, ngay tức thì cũng không có nổi ba ngàn lượng. Hai vị...”
Lý Trung Dương cao giọng: “Đường đường Nhạc Sơn, không có nổi ba ngàn lượng, ai tin được?”
Chung Lâm hai tay chống nạnh, giận dữ nói: “Người thiếu là sư phụ, các người rống với tụi ta làm gì? Nếu như có đủ tiền, đại sư tỷ còn đứng ở đó cầu cạnh các người làm gì?”
Người trước đó cũng hét lên: “Tiểu nha đầu, một ngày là thầy cả đời là cha, cha thiếu nợ con trả tiền, sư phụ thiếu nợ đệ tử trả tiền là chuyện đương nhiên!”
Hà Thanh Quân: “...”
Chung Lâm: “...”
Hồi lâu, Hà Thanh Quân mới cất tiếng: “Hai vị tiền bối nói phải. Nợ của sư phụ, chúng tôi nhất định sẽ trả. Làm phiền hai vị tiền bối chờ một chút, chúng tôi đi gom tiền.”
Chung Lâm luống cuống: “Đại sư tỷ, mình làm gì còn tiền nữa?”
Hà Thanh Quân kéo cô đi ra sân sau, bước vào phòng của mình, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp dài khắc hoa văn, mở nắp, nhìn chằm chằm chiếc trâm ngọc, sau đó cắn răng đưa cho Chung Lâm.
Chung Lâm ngạc nhiên nhận lấy: “Đại sư tỷ?”
Trâm này, không phải là di vật mẹ đại sư tỷ lưu lại cho đại sư tỷ sao? Có lúc sẽ thấy tỷ ấy cầm nó ngồi đờ đẫn, nhưng chưa bao giờ tỷ ấy đeo trên người, có thể thấy đây là vật vô cùng trân quý của đại sư tỷ.
Hà Thanh Quân khẽ cười, cảm thán: “Cây trâm này là của hồi môn của mẹ tỷ. Tỷ từng nhờ người coi qua, quả châu này tuy không phải cực phẩm, nhưng cũng là thượng phẩm, kể cả ngọc trâm, có lẽ cũng hai ngàn lượng. Còn lại thì chúng ta tự gom góp vậy. Ở chỗ tỷ có một trăm lượng, trong phòng kế toán chắc còn năm, sáu trăm lượng gì đó. Thiếu khoảng ba, bốn trăm lượng nữa...” Vừa nói vừa lấy một gói bạc nhỏ từ trong ngăn ra.
Nghĩ đến việc đi nơi nào gom thêm ba, bốn trăm lượng thiếu kia, không kìm được cứ thở dài thườn thượt. Trên giang hồ có môn phái nào chật vật như Nhạc Sơn không? Nhớ năm đó, Nhạc Sơn có hơn năm trăm mẫu ruộng màu mỡ, năm, sáu cửa hàng, và hơn chục căn hộ. Thế mà giờ đây bị sư phụ lão đồng tử làm tiêu tan hết, chỉ còn lại năm chục mẫu ruộng bạc màu và hai cửa hàng.
Một năm chỉ thu vào vạn lượng bạc, mà phần tiền này, cũng có giữ được đâu, toàn bộ đều bị sư phụ lấy đi xài hết. Sư phụ trong giang hồ có tiếng là hào hiệp trượng nghĩa, nhưng không biết ông có từng nghĩ đến hậu quả chưa?
Đột nhiên từ không trung vang tới tiếng khóc, Hà Thanh Quân bất lực ngó ra ngoài, quả nhiên là tiểu sư đệ sáu tuổi vừa khóc vừa bước vào sân. Tiểu sư đệ thông minh sáng tạo, có thiên phú, chí có duy nhất một khuyết điểm chính là dạ dày quá lớn, hễ đói bụng là gào khóc không ngừng....
Chung Lâm thở dài: “Lại thêm một kẻ thù nữa. Ôi Nhạc Sơn này...”
Hà Thanh Quân ôm tiểu sư đệ bước vào, đặt ngồi trên ghế, đút trái cây vào miệng thằng bé: “Không được oán trách nữa! Không có sư phụ, chúng ta đã sớm đói chết bên đường rồi. Sư phụ mình cũng là có nỗi khổ, chờ sư nương trở lại, chúng ta sẽ có ngày tươi sáng thôi.”
Chung Lâm giậm một bên chân. “Muội không phải là oán trách, chỉ có điều bị người ta đòi nợ như thế này thì, giời ạ...”
Bỗng nhiên thủ vệ cửa lớn Nhạc Sơn chạy vào thông báo: “Hai vị cô nương, ngoài kia có một người xưng là nghĩa huynh của đại cô nương muốn cầu kiến.”
Chung Lâm nhìn Hà Thanh Quân, tay nhỏ nắm chặt lưng ghế, đốt ngón tay trắng bệch, hừ một tiếng: “Từ kinh tới? Không tiếp.”
Hà Thanh Quân vừa nghe nghĩa huynh cầu kiến, đầu tiên là ngây người, sau đó hai mắt vụt sáng, “Tiếp, sao lại không tiếp chứ! Mặc kệ huynh ấy muốn làm gì, bốn trăm lượng bạc kia rốt cuộc cũng thấy rồi.”
Chung Lâm tức giận đập bàn. “Đại sư tỷ, tỷ nói như vậy, có phải là tỷ vẫn chưa quên được kinh thành, chưa quên được cái gã kia không?”
Hà Thanh Quân cầm lấy sáo ngọc trên bàn, khẽ thở dài, lần đòi nợ kế tiếp có lẽ sẽ là thanh sáo này.
Thật ra, cô rõ ràng là luyện kiếm pháp, thế mà sư phụ lại thảy cho cô thanh sáo, bảo đây là vật tiền triều, rất đáng giá, còn nói một cách dõng dạc đường hoàng, gì mà dùng sáo có thể giảm sát sinh, kiếp sau sẽ được hưởng phú quý, còn kiên quyết bắt cô học thổi sáo, coi như là đại diện cho mọi người.
Nhưng cô bẩm sinh không có khiếu với âm luật, học tới học lui, chỉ được nửa phần.
Cô không quan tâm đến chuyện giàu hay không giàu. Giàu thì sao chứ, cũng phải ăn lúa gạo lương thực, cũng có việc phiền lòng. Nhưng cô biết thanh sáo này có liên quan với sư nương, nên cô chỉ có thể bỏ kiếm dùng sáo, liều mạng học hai bài nhạc sư phụ thích. Mặc dù thổi không hay lắm, nhưng lần nào sư phụ nghe cô thổi cũng đều lộ vẻ say mê, không cần nói cũng biết, đây là bài hát sư nương thích nhất.
“Chung Lâm, muội trông chừng tiểu sư đệ, ta đi gặp huynh ấy.”
Chung Lâm cắn răng: “Muội đi với tỷ.”
Hà Thanh Quân biết cô không yên tâm về mình, cũng không phản bác, cười khẽ: “Được rồi!”
Một tiểu cô nương mười sáu tuổi trong màu áo vàng, tay áo xắn lên, lộ ra búp tay như sen, một đường chạy vào nội viện, sau đó vội vàng quay người đóng cửa sân ngoài.
Gõ cửa.
“Đại sư tỷ, mau mở cửa ra.”
Cô gái đang cầm cuốn sách trận pháp trong tay, nhíu mày, đứng dậy mở cửa: “Chung Lâm, đã xảy ra chuyện gì?”
Chung Lâm ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Quân trước mặt, hàng lông mày mảnh khảnh không đậm không nhạt, mắt sáng mũi cao, và nụ cười lúc nào cũng nở trên đôi môi anh đào, mặc dù không đẹp đến mức tuỵêt thế mỹ nhân, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú. Lắc đầu khó hiểu, vì sao người kia lại không quý trọng?
“Chung Lâm, sao cứ ngây người ra vậy?” Hà Thanh Quân kéo cô vào phòng.
Chung Lâm đột nhiên lấy lại tinh thần, giọng hốt hoảng: “Đại sư tỷ, không tốt rồi, lại có người đến đòi nợ, đang la ó ở trước sân kìa!”
Đôi mày Hà Thanh Quân nhíu chặt lại, bỏ sách xuống, kéo cô bước ra ngoài. “Sư phụ lão nhân gia đâu rồi?”
Chung Lâm tiện tay khép cửa phòng, giậm chân, hậm hực nói: “Sư phụ?! Đừng nhắc đến ông ấy nữa, ông ấy thiếu nợ, nhưng hễ có ai tới đòi là lại lỉnh mất.”
Hà Thanh Quân nhếch môi. “Trốn nữa hả? Lần này là chạy đi đâu?”
Biểu tình trên mặt Chung Lâm đúng kiểu “hận không thể rèn sắt thành thép”: “Còn gì là mặt mũi nữa chứ! Đường đường là Huyền Cơ Tử, lại trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra...”
Hà Thanh Quân đứng hình, nụ cười không còn nữa, mi mắt giật giật liên tục... trốn trong nhà vệ sinh, trốn trong nhà vệ sinh...... Sư phụ, người có tiền đồ quá đấy!
Hà Thanh Quân hấp tấp chạy về phía nhà vệ sinh gần sân trước nhất, Chung Lâm vội vã theo sau.
Cô bịt mũi, hét lên: “Sư phụ, người có ở trong mao xí không?”
Im lặng, không một tiếng động.
Cô đổi giọng: “Sư phụ, không có đúng không? Vậy con vào nhé!”
“Đừng mà, đừng mà, đồ nhi ngoan, vi sư ở trong này.” Lập tức từ nhà vệ sinh truyền đến giọng ngăn cản.
“Sư phụ, khách của người đang đợi ở ngoài sân, người lại vào đó làm gì thế?” Hà Thanh Quân giận dữ la to.
“À, ờ... cái này... Thanh Quân à, sư phụ cũng khổ lắm á, sư phụ vì tìm sư nương của con mới mượn tiền của hai người họ...”
Hà Thanh Quân ôm trán, lại nhắc tới sư nương, sư phụ là cố tình gợi lên mặc cảm tội lỗi trong cô mà. Cô sợ ông thật đó!
“Sư phụ, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, người trốn vào nhà vệ sinh là sao hả?”
“Thanh Quân à, tình hình Nhạc Sơn hiện tại con không phải là không biết, vi sư lấy đâu ra tiền trả cho bọn họ chứ? Con mau giúp vi sư đuổi bọn họ đi đi, coi như là báo đáp ơn dưỡng dục của vi sư.”
Hà Thanh Quân mặt mày đen thui, mỗi lần có việc cầu cạnh cô đều nói ‘sau việc này là báo hết ơn dưỡng dục’. Mấy lời này, cô nghe mòn mỏi từ nhỏ đến lớn, sao không chịu đổi câu mới vậy, hai tai cô riết rồi mọc kén luôn...
“Sư phụ----” Cô giậm chân, “Sư phụ bảo con làm sao đuổi bọn họ đi đây, hay là để con với sư muội bán thân gán nợ nhé?”
“Được đó được đó...” Giọng hoan hô rất hồ hởi.
Hà Thanh Quân cảm thấy chân nhũn ra, xém nữa ngã xuống. “Sư phụ----“
Chung Lâm hai tay chống nạnh, hét lên: “Sư phụ, người đúng là không có lương tâm!”
“Hì hì, vi sư đương nhiên là không đành đâu... Đồ nhi tốt, đồ nhi ngoan, mau cứu vi sư đi mà, tìm đại lý do nào đó cho bọn họ rời khỏi, cứ bảo ta chết rồi, thúi rồi... sao cũng được hết.”
Hai sư tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành ôm trán cười khổ. Sau đó, một đường chạy về sân trước, quả nhiên nhìn thấy hai lão đầu bốn, năm chục tuổi. Một vị ngồi trên băng ghế đá, bù lu bù loa: “Huyền Cơ Tử gì chứ, thiếu nợ không trả! Người mấy chục tuổi rồi, ở trên giang hồ cũng có danh tiếng, vậy mà một ngàn lượng bạc cũng không chịu moi ra, đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Người còn lại đang lăng xăng đi tới đi lui, nghe thấy người kia mắng, bỗng nhiên quay đầu: “Lý Trung Dương, ngươi chỉ có một ngàn lượng, hắn thiếu lão tử ta hai ngàn lượng đây này. Mười năm, một đồng cũng không trả. Lão tử hồi trước có tiền thì không sao, nhưng bây giờ lão tử đang rất cần tiền. Nhi tử của ta còn đang chờ ta đưa tiền đặt sính lễ này!”
Lý Trung Dương đứng bật dậy: “Muốn so xem ai thảm hơn à? Nhớ năm đó, Lý Trung Dương ta uy chấn một phương, không ngờ mấy bà vợ chẳng ra gì của lão tử lại sinh ra một đám con hư hỏng, gia sản của lão tử bị chúng bán sạch không còn thứ gì. Nhớ tới có cho Huyền Cơ Tử mượn nợ, lòng đầy vui sướng chạy đến đòi nợ, ai ngờ... ai ngờ...” Vừa dứt lời đã ngồi bệt xuống ghế đá, gào khóc đầy thương tâm.
Ba ngàn lượng?! Hà Thanh Quân và Chung Lâm nhìn nhau không nói, đổ mồ hôi hột: Sư phụ có còn cần không nhỉ? Hay là bán quách sư phụ trả nợ đi!
`
Người đang đứng vừa liếc mắt đã phát hiện ra hai sư tỷ muội các cô, ông đột nhiên nhào tới, nắm chặt cổ tay Hà Thanh Quân: “Huyền Cơ Tử đâu, gọi Huyền Cơ Tử đến đây, lão già ấy trốn đi đâu rồi hả?”
Hà Thanh Quân nhẹ nhàng dùng thủ pháp thoát khỏi tay ông ta, cười nói: “Xin hai vị tiền bối đừng nóng giận, gia sư có việc khẩn cấp vừa mới xuất môn. Hai vị tiền bối cũng không cần gấp, ngân lượng gia sư thiếu, Nhạc Sơn nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ, chỉ có điều Nhạc Sơn mấy năm gần đây thu vào ít mà chi ra nhiều, ngay tức thì cũng không có nổi ba ngàn lượng. Hai vị...”
Lý Trung Dương cao giọng: “Đường đường Nhạc Sơn, không có nổi ba ngàn lượng, ai tin được?”
Chung Lâm hai tay chống nạnh, giận dữ nói: “Người thiếu là sư phụ, các người rống với tụi ta làm gì? Nếu như có đủ tiền, đại sư tỷ còn đứng ở đó cầu cạnh các người làm gì?”
Người trước đó cũng hét lên: “Tiểu nha đầu, một ngày là thầy cả đời là cha, cha thiếu nợ con trả tiền, sư phụ thiếu nợ đệ tử trả tiền là chuyện đương nhiên!”
Hà Thanh Quân: “...”
Chung Lâm: “...”
Hồi lâu, Hà Thanh Quân mới cất tiếng: “Hai vị tiền bối nói phải. Nợ của sư phụ, chúng tôi nhất định sẽ trả. Làm phiền hai vị tiền bối chờ một chút, chúng tôi đi gom tiền.”
Chung Lâm luống cuống: “Đại sư tỷ, mình làm gì còn tiền nữa?”
Hà Thanh Quân kéo cô đi ra sân sau, bước vào phòng của mình, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp dài khắc hoa văn, mở nắp, nhìn chằm chằm chiếc trâm ngọc, sau đó cắn răng đưa cho Chung Lâm.
Chung Lâm ngạc nhiên nhận lấy: “Đại sư tỷ?”
Trâm này, không phải là di vật mẹ đại sư tỷ lưu lại cho đại sư tỷ sao? Có lúc sẽ thấy tỷ ấy cầm nó ngồi đờ đẫn, nhưng chưa bao giờ tỷ ấy đeo trên người, có thể thấy đây là vật vô cùng trân quý của đại sư tỷ.
Hà Thanh Quân khẽ cười, cảm thán: “Cây trâm này là của hồi môn của mẹ tỷ. Tỷ từng nhờ người coi qua, quả châu này tuy không phải cực phẩm, nhưng cũng là thượng phẩm, kể cả ngọc trâm, có lẽ cũng hai ngàn lượng. Còn lại thì chúng ta tự gom góp vậy. Ở chỗ tỷ có một trăm lượng, trong phòng kế toán chắc còn năm, sáu trăm lượng gì đó. Thiếu khoảng ba, bốn trăm lượng nữa...” Vừa nói vừa lấy một gói bạc nhỏ từ trong ngăn ra.
Nghĩ đến việc đi nơi nào gom thêm ba, bốn trăm lượng thiếu kia, không kìm được cứ thở dài thườn thượt. Trên giang hồ có môn phái nào chật vật như Nhạc Sơn không? Nhớ năm đó, Nhạc Sơn có hơn năm trăm mẫu ruộng màu mỡ, năm, sáu cửa hàng, và hơn chục căn hộ. Thế mà giờ đây bị sư phụ lão đồng tử làm tiêu tan hết, chỉ còn lại năm chục mẫu ruộng bạc màu và hai cửa hàng.
Một năm chỉ thu vào vạn lượng bạc, mà phần tiền này, cũng có giữ được đâu, toàn bộ đều bị sư phụ lấy đi xài hết. Sư phụ trong giang hồ có tiếng là hào hiệp trượng nghĩa, nhưng không biết ông có từng nghĩ đến hậu quả chưa?
Đột nhiên từ không trung vang tới tiếng khóc, Hà Thanh Quân bất lực ngó ra ngoài, quả nhiên là tiểu sư đệ sáu tuổi vừa khóc vừa bước vào sân. Tiểu sư đệ thông minh sáng tạo, có thiên phú, chí có duy nhất một khuyết điểm chính là dạ dày quá lớn, hễ đói bụng là gào khóc không ngừng....
Chung Lâm thở dài: “Lại thêm một kẻ thù nữa. Ôi Nhạc Sơn này...”
Hà Thanh Quân ôm tiểu sư đệ bước vào, đặt ngồi trên ghế, đút trái cây vào miệng thằng bé: “Không được oán trách nữa! Không có sư phụ, chúng ta đã sớm đói chết bên đường rồi. Sư phụ mình cũng là có nỗi khổ, chờ sư nương trở lại, chúng ta sẽ có ngày tươi sáng thôi.”
Chung Lâm giậm một bên chân. “Muội không phải là oán trách, chỉ có điều bị người ta đòi nợ như thế này thì, giời ạ...”
Bỗng nhiên thủ vệ cửa lớn Nhạc Sơn chạy vào thông báo: “Hai vị cô nương, ngoài kia có một người xưng là nghĩa huynh của đại cô nương muốn cầu kiến.”
Chung Lâm nhìn Hà Thanh Quân, tay nhỏ nắm chặt lưng ghế, đốt ngón tay trắng bệch, hừ một tiếng: “Từ kinh tới? Không tiếp.”
Hà Thanh Quân vừa nghe nghĩa huynh cầu kiến, đầu tiên là ngây người, sau đó hai mắt vụt sáng, “Tiếp, sao lại không tiếp chứ! Mặc kệ huynh ấy muốn làm gì, bốn trăm lượng bạc kia rốt cuộc cũng thấy rồi.”
Chung Lâm tức giận đập bàn. “Đại sư tỷ, tỷ nói như vậy, có phải là tỷ vẫn chưa quên được kinh thành, chưa quên được cái gã kia không?”
Hà Thanh Quân cầm lấy sáo ngọc trên bàn, khẽ thở dài, lần đòi nợ kế tiếp có lẽ sẽ là thanh sáo này.
Thật ra, cô rõ ràng là luyện kiếm pháp, thế mà sư phụ lại thảy cho cô thanh sáo, bảo đây là vật tiền triều, rất đáng giá, còn nói một cách dõng dạc đường hoàng, gì mà dùng sáo có thể giảm sát sinh, kiếp sau sẽ được hưởng phú quý, còn kiên quyết bắt cô học thổi sáo, coi như là đại diện cho mọi người.
Nhưng cô bẩm sinh không có khiếu với âm luật, học tới học lui, chỉ được nửa phần.
Cô không quan tâm đến chuyện giàu hay không giàu. Giàu thì sao chứ, cũng phải ăn lúa gạo lương thực, cũng có việc phiền lòng. Nhưng cô biết thanh sáo này có liên quan với sư nương, nên cô chỉ có thể bỏ kiếm dùng sáo, liều mạng học hai bài nhạc sư phụ thích. Mặc dù thổi không hay lắm, nhưng lần nào sư phụ nghe cô thổi cũng đều lộ vẻ say mê, không cần nói cũng biết, đây là bài hát sư nương thích nhất.
“Chung Lâm, muội trông chừng tiểu sư đệ, ta đi gặp huynh ấy.”
Chung Lâm cắn răng: “Muội đi với tỷ.”
Hà Thanh Quân biết cô không yên tâm về mình, cũng không phản bác, cười khẽ: “Được rồi!”
0 nhận xét :
Đăng nhận xét