NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, THUỘC HẠ SỢ !!!
Cẩm Ảnh | Khuyên
CHƯƠNG 5 + 6: NGHĨA HUYNH ĐẾN CHƠI
Hà Thanh Quân đi ngang qua sân trước, hai vị chủ nợ tưởng là bọn cô muốn trốn, liền chặn ở cửa, la hét ỏm tỏi.
Liễu Thanh Phi ở ngoài kia nghe thấy tiếng ồn, hiếu kỳ tiến vào: “Nghĩa muội----”
Hà Thanh Quân cười gượng một tiếng, sau đó hé ra một nụ cười vô cùng sáng chói: “Nghĩa huynh vẫn uy dũng lỗ mãng như vậy, haha.”
Chân mày của Liễu Thanh Phi giật giật, nghĩa muội vẫn cái kiểu ăn xiên nói xéo như ngày nào, liếc nhìn hai chủ nợ trong sân: “Nghĩa muội, hai vị đây là...”
Hà Thanh Quân sốt ruột kéo anh qua một bên: “Liễu đại ca, năm trăm lượng, huynh có không vậy?”
Liễu Thanh Phi nhìn gã đang phồng mang trợn mắt trong sân, bỗng dưng hiểu rõ, không nói lời nào từ trong ngực móc ra một tấm ngân phiếu.
Hà Thanh Quân nhanh như chớp đoạt lấy ngân phiếu, đưa cho Chung Lâm. Năm trăm lượng, phần còn dư lại, cũng đủ cho bọn sư muội sư đệ cầm cự một thời gian.
“Chung Lâm, muội đi đối phó với bọn họ. Liễu đại ca, mình ra đại sảnh thôi.”
Liễu Thanh Phi gật đầu.
“Liễu đại ca, xin mời dùng trà.” Hà Thanh Quân cung kính dâng trà.
Liễu Thanh Phi nhận lấy chén trà, nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy sắc mặt của cô vẫn tươi tắn như trước, đôi mắt thăm thẳm sáng ngời, chủ nợ đến tận cửa cũng không thấy cô tỏ vẻ chật vật, có thể thấy cô đã thật sự buông được chuyện kia rồi.
Anh nâng chén lên uống cạn, Hà Thanh Quân vội vã cầm ấm trà rót đầy. Liễu Thanh Phi nhìn cô, lại nâng chén uống, Hà Thanh Quân tươi cười rót tiếp...
Liễu Thanh Phi nhìn chén trà, lên tiếng “Thanh Quân, huynh vượt ngàn dặm xa xôi từ kinh đô An Lạc đến đây, không phải là để uống trà.”
Hà Thanh Quân đặt ấm xuống, bàn tay vuốt ve sáo ngọc bên hông, cười hề hề: “Đúng vậy, muội biết là Liễu đại ca nhớ muội. Huynh yên tâm đi, Nhạc Sơn là nơi muội lớn lên, muội về đây giống như cá gặp nước vậy, rất là thoải mái.”
Liễu Thanh Phi: “...”
Hồi lâu, mới khẽ thở dài: “Rất thoải mái? Kể cả khi bị người ta đòi nợ?”
Hà Thanh Quân lúng túng cười, gãi đầu: “Đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà... Hề hề, cuộc sống có ai không gặp phải chuyện ngoài ý muốn chứ? Đời muội cứ ngoài ý muốn miết thôi...”
Liễu Thanh Phi trầm mặc, sau đó nhìn cô: “Thanh Quân, huynh không phải đi làm thuyết khách cho Bạch Dật Dương. Huynh đến Nhạc Sơn, là có chuyện tìm muội.”
“Hả?” Hà Thanh Quân có hơi bất ngờ, cười tự giễu. Là mình suy nghĩ linh tinh, nhiều năm như vậy rồi, Liễu đại ca cũng không còn khuyên cô nữa.
Liễu Thanh Phi nói: “Lần này huynh đến là nhận ủy thác của Nhiếp Chính Vương, mời muội vào kinh bảo vệ Nhiếp Chính Vương.”
Hà Thanh Quân ngây người, chớp mắt, lại chớp mắt, giọng lắp bắp: “Nhiếp Chính Vương? Hắn... võ công trác tuyệt, thị vệ hàng hàng lớp lớp, vì sao lại ngàn dặm tìm đến muội?”
Liễu Thanh Phi đã đoán trước cô sẽ từ chối, mỉm cười, bình tĩnh xác nhận: “Nhiếp Chính Vương mặc dù võ công cái thế, nhưng cũng chỉ là người thôi, chứ không phải là thần. Triều chính, tiểu hoàng đế, thái hậu, nước Thiên Tấn, luôn làm ngài đau đầu. Đã vậy ngày ngày đều có sát thủ lẻn vào hoàng cung, lần nào cũng đều do Nhiếp Chính Vương tự mình động thủ, ngủ cũng không yên giấc, cho nên...”
Hà Thanh Quân cau mày: “Liễu đại ca, huynh cũng biết, kinh thành chứa đầy ký ức đau khổ của muội. Cho nên muội không muốn quay về nơi đó đâu.”
Ngoài ra, nếu Nhiếp Chính Vương muốn tìm hộ vệ, dõi mắt nhìn, cao thủ ở đâu chẳng có, cần chi phải vượt ngàn dặm đến Nhạc Sơn mời cô. Công phu của cô tuy cao, nhưng lại là phụ nữ, ai bằng lòng tuyển chứ? Trong đó tất nhiên không thể thiếu ân tình của Liễu đại ca.
Nhưng mà Liễu đại ca rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng biết An Lạc là nơi thương tâm của cô, cần gì phải đưa đẩy cô trở về chốn cũ, chẳng lẽ cô mất mặt như vậy còn chưa đủ sao?
Liễu Thanh Phi nói: “Thanh Quân, mặc dù huynh từng mong muội và Bạch Dật Dương trở lại bên nhau, nhưng chuyện này không liên quan gì đến đệ ấy cả. Thật ra là vì... muội tương đối thích hợp, muội võ công cao cường, lại là người trong giang hồ, có một số việc làm tương đối dễ dàng. Quan trọng hơn chính là, muội không phải rất giỏi trận pháp sao? Cái này so với võ công quan trọng hơn, còn nữa...”
Vừa nói, vừa hạ thấp tầm mắt. Thật ra Nhiếp Chính Vương chịu thu cô, nguyên nhân cuối mới là quan trọng nhất.
Hà Thanh Quân thu lại nét cười, nhăn mày: “Liễu đại ca, Nam Uyển cùng Thiên Tấn trước mắt vì quặng bạc Ngô Sơn, giương cung bạt kiếm, chiến sự không ngừng... Huynh chắc là sẽ không tiết lộ việc muội biết cách tìm mỏ chứ?”
Liễu Thanh Phi đứng lên, khom người hành lễ với cô: “Thanh Quân, đúng là vi huynh không phải. Nhưng muội hẳn cũng biết, Nhiếp Chính Vương ngài ấy... dù sao cũng liên quan đến lợi ích triều đình, vi huynh...”
Hà Thanh Quân cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giơ tay lên lau: “Liễu đại ca, muội bị huynh hại chết mất thôi. Huynh cũng biết mà, nếu chỉ là tìm mỏ bình thường thì không nói làm gì, đằng này...” Đằng này bí mật liên quan lại quá lớn...
Liễu Thanh Phi ngẩng đầu lên, giơ ra một ngón tay, sau lại biến thành năm ngón, nói chậm rãi: “Một năm, một vạn năm ngàn lượng.”
Chỉ thấy Hà Thanh Quân mắt sáng lấp lánh, hai tròng mắt sáng đến kinh người, rõ ràng đã biến thành hai trái tim thật lớn chứa đầy bạc! Tia sáng trong mắt cô tỏa ra, giống hệt như của những cô gái lâu ngày chưa gặp người thương, rất cuồng nhiệt, rất thâm tình, rất nồng nàn cũng rất ngọt ngào.
Liễu Thanh Phi bất giác cảm thấy ớn lạnh, may là biết trong lòng cô tuyệt đối không có mình, nếu không, anh thật sự cho rằng hai trái tim đó là dành cho anh. “... Hà Thanh Quân, muội có muốn làm không?”
Hà Thanh Quân gật đầu lia lịa: “Muốn muốn muốn, Liễu đại ca, huynh không biết đâu, Nhạc Sơn bây giờ rất túng quẫn, nợ nần liên miên. Hà Thanh Quân muội đây, trên có sư phụ sáu chục tuổi trốn nợ ở lì trong nhà vệ sinh không chịu ra, dưới có tiểu sư đệ bụng bự đang khóc đòi ăn, ở giữa là bảy, tám cái miệng ăn, muội rất là khổ đó! Một vạn năm trăm lượng còn hơn cả mức chi tiêu một năm của Nhạc Sơn nữa!”
Liễu Thanh Phi cảm thấy hắc tuyến giăng đầy đầu, sư phụ cô Huyền Cơ Tử danh tiếng lẫy lừng, võ công đã vượt qua cảnh giới, tinh thông bát quái trận pháp, tuổi đã già còn chật vật chui rúc trong nhà vệ sinh trốn nợ, thật là...
“Thanh Quân khoa trương rồi, lệnh sư mới năm mươi lăm tuổi, còn chưa đến lục tuần; tiểu sư đệ của muội cũng không phải khóc đòi ăn, huynh nghĩ... cũng sáu tuổi rồi nhỉ!”
Hà Thanh Quân xua tay, cười đáp: “Liễu đại ca không cần nói rõ ràng như vậy, chỉ cần biết Hà Thanh Quân hiện tại đang rất cần ngân lượng! Cái này thuận mua vừa bán, muội bằng lòng!”
Liễu Thanh Phi thấy vậy, ngược lại còn nhíu mày, có lòng tốt nhắc nhở: “Vậy... còn Bạch Dật Dương...”
Hà Thanh Quân vô thức sờ cây sáo ngọc, ngước mắt, mỉm cười: “Bạch Dật Dương là Bạch Dật Dương, Hà Thanh Quân là Hà Thanh Quân, sớm đã không còn liên quan gì với nhau. Chỉ cần đủ bạc, cho dù Bạch Dật Dương muốn muội giữ cửa cho hắn, muội cũng... hà hà, không đi!”
Liễu Thanh Phi bật ngửa ra, anh còn tưởng cô sẽ đi cơ đấy! Anh lập tức trình bày cho cô nghe một cách đơn giản về thói quen cũng như các điều cấm kỵ của Nhiếp Chính Vương.
Đến giờ cơm tối, Hà Thanh Quân và Liễu Thanh Phi vừa vào phòng ăn, đã thấy sư phụ Lưu Quân Trạch ngồi vào chỗ, thái độ lúng túng nhìn rất buồn cười. Hà Thanh Quân coi như không thấy, nhìn về phía sư muội Chung Lâm, chỉ thấy cô bé vừa gắp thức ăn vào chén tiểu sư đệ, vừa tức giận nhìn chằm chằm sư phụ.
Quay đầu thấy Hà Thanh Quân, bất mãn hừ một tiếng, lại quay đầu trừng sư phụ.
Hà Thanh Quân cười ngồi xuống, từ khi Chung Lâm biết cô muốn trở lại kinh thành, luôn tỏ ra khó chịu. Quay đầu nói với Lưu Quân Trạch: “Sư phụ, ăn cơm có mùi nhà vệ sinh, có thấy ghê không?”
Lưu Quân Trạch nghe vậy, tay cầm chén bỗng khựng lại, cười xấu hổ: “Đã hết mùi rồi, không tin, con ngửi thử xem.” Dứt lời liền đặt chén xuống, chạy đến bên cạnh cô, để cô ngửi.
Hà Thanh Quân bịt mũi: “Mùi mao xí nồng quá!”
Lưu Quân Trạch trầm mặt xuống, bày đặt khóc lóc: “Mấy đứa tụi bây không có lương tâm, vi sư cũng khổ lắm, chứ có dễ dàng gì đâu. Từ nhỏ, chính tay ta cho bây đi tiêu đi tiểu, chịu bao nhiêu là cực khổ, vừa làm cha vừa làm mẹ, ta có bao giờ than phiền chưa? Vi sư chẳng qua... chẳng qua, chỉ ở trong nhà vệ sinh một lúc, bây lại trưng ra bộ mặt như vậy, nếu không phải sư nương của bây... bà ấy... bà ấy...” Vừa nói vừa rơi lệ.
Hà Thanh Quân ôm trán, cùng Chung Lâm nhìn nhau ngán ngẩm, tứ sư đệ Tiết Phó Lôi mười hai tuổi, tam sư đệ Vương Côn mười lăm tuổi, kinh ngạc nhìn sư phụ, hồi lâu bật cười thành tiếng.
Tiếng cười vừa rộ lên, Lưu Quân Trạch lại càng khóc dữ hơn, như đứa bé ba tuổi nằm lăn ra đất nằm ăn vạ.
Liễu Thanh Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, choáng váng không nói nên lời. Ông lão đang nằm vạ kia chính là Huyền Cơ Tử đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ? Còn mấy người đang cười nhạo kia là đệ tử của ông? Nhạc Sơn luôn cũng vậy... không hề giống với bất cứ nơi nào.
Hà Thanh Quân rốt cuộc chịu không nổi, cất tiếng an ủi: “Sư phụ, đừng khóc nữa, không có ai trách sư phụ đâu. Sư phụ yên tâm đi, sư nương nhất định sẽ trở về, con sẽ dập đầu giải thích rõ mọi chuyện với sư nương. Ngày mai con vào kinh rồi, chẳng lẽ sư phụ không định để cho con thoải mái ăn hết bữa cơm này sao?”
Thật ra nói đến lý do sư nương rời xa sư phụ, quả thật là bi kịch, nguyên nhân là bởi vì cô...
Lưu Quân Trạch lập tức nín khóc, bưng chén ăn cơm.
Trên bàn ăn từ lớn đến nhỏ, từ nam đến nữ, đều đồng loạt hóa đá. Lời nói của đại sư tỷ thật có thể sánh với tiên đan diệu dược sao? Thay đổi nhanh quá đi mất!
Ánh mắt đổ dồn về Lưu Quân Trạch, chỉ thấy ông cười ha hả: “Ăn cơm ăn cơm, ngày mai vi sư có việc rời Nhạc Sơn hai tháng. Trong lúc vi sư không có ở đây, các con phải tự biết chăm sóc tốt bản thân đó.”
Chúng đệ tử thảy cho ông cái nhìn khinh bỉ. Ở Nhạc Sơn, ngoài việc dạy võ công, sư phụ còn làm gì nữa? Bọn họ lúc nào cũng tự lo cho mình hết, được chưa?
Liễu Thanh Phi ở ngoài kia nghe thấy tiếng ồn, hiếu kỳ tiến vào: “Nghĩa muội----”
Hà Thanh Quân cười gượng một tiếng, sau đó hé ra một nụ cười vô cùng sáng chói: “Nghĩa huynh vẫn uy dũng lỗ mãng như vậy, haha.”
Chân mày của Liễu Thanh Phi giật giật, nghĩa muội vẫn cái kiểu ăn xiên nói xéo như ngày nào, liếc nhìn hai chủ nợ trong sân: “Nghĩa muội, hai vị đây là...”
Hà Thanh Quân sốt ruột kéo anh qua một bên: “Liễu đại ca, năm trăm lượng, huynh có không vậy?”
Liễu Thanh Phi nhìn gã đang phồng mang trợn mắt trong sân, bỗng dưng hiểu rõ, không nói lời nào từ trong ngực móc ra một tấm ngân phiếu.
Hà Thanh Quân nhanh như chớp đoạt lấy ngân phiếu, đưa cho Chung Lâm. Năm trăm lượng, phần còn dư lại, cũng đủ cho bọn sư muội sư đệ cầm cự một thời gian.
“Chung Lâm, muội đi đối phó với bọn họ. Liễu đại ca, mình ra đại sảnh thôi.”
Liễu Thanh Phi gật đầu.
“Liễu đại ca, xin mời dùng trà.” Hà Thanh Quân cung kính dâng trà.
Liễu Thanh Phi nhận lấy chén trà, nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy sắc mặt của cô vẫn tươi tắn như trước, đôi mắt thăm thẳm sáng ngời, chủ nợ đến tận cửa cũng không thấy cô tỏ vẻ chật vật, có thể thấy cô đã thật sự buông được chuyện kia rồi.
Anh nâng chén lên uống cạn, Hà Thanh Quân vội vã cầm ấm trà rót đầy. Liễu Thanh Phi nhìn cô, lại nâng chén uống, Hà Thanh Quân tươi cười rót tiếp...
Liễu Thanh Phi nhìn chén trà, lên tiếng “Thanh Quân, huynh vượt ngàn dặm xa xôi từ kinh đô An Lạc đến đây, không phải là để uống trà.”
Hà Thanh Quân đặt ấm xuống, bàn tay vuốt ve sáo ngọc bên hông, cười hề hề: “Đúng vậy, muội biết là Liễu đại ca nhớ muội. Huynh yên tâm đi, Nhạc Sơn là nơi muội lớn lên, muội về đây giống như cá gặp nước vậy, rất là thoải mái.”
Liễu Thanh Phi: “...”
Hồi lâu, mới khẽ thở dài: “Rất thoải mái? Kể cả khi bị người ta đòi nợ?”
Hà Thanh Quân lúng túng cười, gãi đầu: “Đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà... Hề hề, cuộc sống có ai không gặp phải chuyện ngoài ý muốn chứ? Đời muội cứ ngoài ý muốn miết thôi...”
Liễu Thanh Phi trầm mặc, sau đó nhìn cô: “Thanh Quân, huynh không phải đi làm thuyết khách cho Bạch Dật Dương. Huynh đến Nhạc Sơn, là có chuyện tìm muội.”
“Hả?” Hà Thanh Quân có hơi bất ngờ, cười tự giễu. Là mình suy nghĩ linh tinh, nhiều năm như vậy rồi, Liễu đại ca cũng không còn khuyên cô nữa.
Liễu Thanh Phi nói: “Lần này huynh đến là nhận ủy thác của Nhiếp Chính Vương, mời muội vào kinh bảo vệ Nhiếp Chính Vương.”
Hà Thanh Quân ngây người, chớp mắt, lại chớp mắt, giọng lắp bắp: “Nhiếp Chính Vương? Hắn... võ công trác tuyệt, thị vệ hàng hàng lớp lớp, vì sao lại ngàn dặm tìm đến muội?”
Liễu Thanh Phi đã đoán trước cô sẽ từ chối, mỉm cười, bình tĩnh xác nhận: “Nhiếp Chính Vương mặc dù võ công cái thế, nhưng cũng chỉ là người thôi, chứ không phải là thần. Triều chính, tiểu hoàng đế, thái hậu, nước Thiên Tấn, luôn làm ngài đau đầu. Đã vậy ngày ngày đều có sát thủ lẻn vào hoàng cung, lần nào cũng đều do Nhiếp Chính Vương tự mình động thủ, ngủ cũng không yên giấc, cho nên...”
Hà Thanh Quân cau mày: “Liễu đại ca, huynh cũng biết, kinh thành chứa đầy ký ức đau khổ của muội. Cho nên muội không muốn quay về nơi đó đâu.”
Ngoài ra, nếu Nhiếp Chính Vương muốn tìm hộ vệ, dõi mắt nhìn, cao thủ ở đâu chẳng có, cần chi phải vượt ngàn dặm đến Nhạc Sơn mời cô. Công phu của cô tuy cao, nhưng lại là phụ nữ, ai bằng lòng tuyển chứ? Trong đó tất nhiên không thể thiếu ân tình của Liễu đại ca.
Nhưng mà Liễu đại ca rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng biết An Lạc là nơi thương tâm của cô, cần gì phải đưa đẩy cô trở về chốn cũ, chẳng lẽ cô mất mặt như vậy còn chưa đủ sao?
Liễu Thanh Phi nói: “Thanh Quân, mặc dù huynh từng mong muội và Bạch Dật Dương trở lại bên nhau, nhưng chuyện này không liên quan gì đến đệ ấy cả. Thật ra là vì... muội tương đối thích hợp, muội võ công cao cường, lại là người trong giang hồ, có một số việc làm tương đối dễ dàng. Quan trọng hơn chính là, muội không phải rất giỏi trận pháp sao? Cái này so với võ công quan trọng hơn, còn nữa...”
Vừa nói, vừa hạ thấp tầm mắt. Thật ra Nhiếp Chính Vương chịu thu cô, nguyên nhân cuối mới là quan trọng nhất.
Hà Thanh Quân thu lại nét cười, nhăn mày: “Liễu đại ca, Nam Uyển cùng Thiên Tấn trước mắt vì quặng bạc Ngô Sơn, giương cung bạt kiếm, chiến sự không ngừng... Huynh chắc là sẽ không tiết lộ việc muội biết cách tìm mỏ chứ?”
Liễu Thanh Phi đứng lên, khom người hành lễ với cô: “Thanh Quân, đúng là vi huynh không phải. Nhưng muội hẳn cũng biết, Nhiếp Chính Vương ngài ấy... dù sao cũng liên quan đến lợi ích triều đình, vi huynh...”
Hà Thanh Quân cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giơ tay lên lau: “Liễu đại ca, muội bị huynh hại chết mất thôi. Huynh cũng biết mà, nếu chỉ là tìm mỏ bình thường thì không nói làm gì, đằng này...” Đằng này bí mật liên quan lại quá lớn...
Liễu Thanh Phi ngẩng đầu lên, giơ ra một ngón tay, sau lại biến thành năm ngón, nói chậm rãi: “Một năm, một vạn năm ngàn lượng.”
Chỉ thấy Hà Thanh Quân mắt sáng lấp lánh, hai tròng mắt sáng đến kinh người, rõ ràng đã biến thành hai trái tim thật lớn chứa đầy bạc! Tia sáng trong mắt cô tỏa ra, giống hệt như của những cô gái lâu ngày chưa gặp người thương, rất cuồng nhiệt, rất thâm tình, rất nồng nàn cũng rất ngọt ngào.
Liễu Thanh Phi bất giác cảm thấy ớn lạnh, may là biết trong lòng cô tuyệt đối không có mình, nếu không, anh thật sự cho rằng hai trái tim đó là dành cho anh. “... Hà Thanh Quân, muội có muốn làm không?”
Hà Thanh Quân gật đầu lia lịa: “Muốn muốn muốn, Liễu đại ca, huynh không biết đâu, Nhạc Sơn bây giờ rất túng quẫn, nợ nần liên miên. Hà Thanh Quân muội đây, trên có sư phụ sáu chục tuổi trốn nợ ở lì trong nhà vệ sinh không chịu ra, dưới có tiểu sư đệ bụng bự đang khóc đòi ăn, ở giữa là bảy, tám cái miệng ăn, muội rất là khổ đó! Một vạn năm trăm lượng còn hơn cả mức chi tiêu một năm của Nhạc Sơn nữa!”
Liễu Thanh Phi cảm thấy hắc tuyến giăng đầy đầu, sư phụ cô Huyền Cơ Tử danh tiếng lẫy lừng, võ công đã vượt qua cảnh giới, tinh thông bát quái trận pháp, tuổi đã già còn chật vật chui rúc trong nhà vệ sinh trốn nợ, thật là...
“Thanh Quân khoa trương rồi, lệnh sư mới năm mươi lăm tuổi, còn chưa đến lục tuần; tiểu sư đệ của muội cũng không phải khóc đòi ăn, huynh nghĩ... cũng sáu tuổi rồi nhỉ!”
Hà Thanh Quân xua tay, cười đáp: “Liễu đại ca không cần nói rõ ràng như vậy, chỉ cần biết Hà Thanh Quân hiện tại đang rất cần ngân lượng! Cái này thuận mua vừa bán, muội bằng lòng!”
Liễu Thanh Phi thấy vậy, ngược lại còn nhíu mày, có lòng tốt nhắc nhở: “Vậy... còn Bạch Dật Dương...”
Hà Thanh Quân vô thức sờ cây sáo ngọc, ngước mắt, mỉm cười: “Bạch Dật Dương là Bạch Dật Dương, Hà Thanh Quân là Hà Thanh Quân, sớm đã không còn liên quan gì với nhau. Chỉ cần đủ bạc, cho dù Bạch Dật Dương muốn muội giữ cửa cho hắn, muội cũng... hà hà, không đi!”
Liễu Thanh Phi bật ngửa ra, anh còn tưởng cô sẽ đi cơ đấy! Anh lập tức trình bày cho cô nghe một cách đơn giản về thói quen cũng như các điều cấm kỵ của Nhiếp Chính Vương.
Đến giờ cơm tối, Hà Thanh Quân và Liễu Thanh Phi vừa vào phòng ăn, đã thấy sư phụ Lưu Quân Trạch ngồi vào chỗ, thái độ lúng túng nhìn rất buồn cười. Hà Thanh Quân coi như không thấy, nhìn về phía sư muội Chung Lâm, chỉ thấy cô bé vừa gắp thức ăn vào chén tiểu sư đệ, vừa tức giận nhìn chằm chằm sư phụ.
Quay đầu thấy Hà Thanh Quân, bất mãn hừ một tiếng, lại quay đầu trừng sư phụ.
Hà Thanh Quân cười ngồi xuống, từ khi Chung Lâm biết cô muốn trở lại kinh thành, luôn tỏ ra khó chịu. Quay đầu nói với Lưu Quân Trạch: “Sư phụ, ăn cơm có mùi nhà vệ sinh, có thấy ghê không?”
Lưu Quân Trạch nghe vậy, tay cầm chén bỗng khựng lại, cười xấu hổ: “Đã hết mùi rồi, không tin, con ngửi thử xem.” Dứt lời liền đặt chén xuống, chạy đến bên cạnh cô, để cô ngửi.
Hà Thanh Quân bịt mũi: “Mùi mao xí nồng quá!”
Lưu Quân Trạch trầm mặt xuống, bày đặt khóc lóc: “Mấy đứa tụi bây không có lương tâm, vi sư cũng khổ lắm, chứ có dễ dàng gì đâu. Từ nhỏ, chính tay ta cho bây đi tiêu đi tiểu, chịu bao nhiêu là cực khổ, vừa làm cha vừa làm mẹ, ta có bao giờ than phiền chưa? Vi sư chẳng qua... chẳng qua, chỉ ở trong nhà vệ sinh một lúc, bây lại trưng ra bộ mặt như vậy, nếu không phải sư nương của bây... bà ấy... bà ấy...” Vừa nói vừa rơi lệ.
Hà Thanh Quân ôm trán, cùng Chung Lâm nhìn nhau ngán ngẩm, tứ sư đệ Tiết Phó Lôi mười hai tuổi, tam sư đệ Vương Côn mười lăm tuổi, kinh ngạc nhìn sư phụ, hồi lâu bật cười thành tiếng.
Tiếng cười vừa rộ lên, Lưu Quân Trạch lại càng khóc dữ hơn, như đứa bé ba tuổi nằm lăn ra đất nằm ăn vạ.
Liễu Thanh Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, choáng váng không nói nên lời. Ông lão đang nằm vạ kia chính là Huyền Cơ Tử đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ? Còn mấy người đang cười nhạo kia là đệ tử của ông? Nhạc Sơn luôn cũng vậy... không hề giống với bất cứ nơi nào.
Hà Thanh Quân rốt cuộc chịu không nổi, cất tiếng an ủi: “Sư phụ, đừng khóc nữa, không có ai trách sư phụ đâu. Sư phụ yên tâm đi, sư nương nhất định sẽ trở về, con sẽ dập đầu giải thích rõ mọi chuyện với sư nương. Ngày mai con vào kinh rồi, chẳng lẽ sư phụ không định để cho con thoải mái ăn hết bữa cơm này sao?”
Thật ra nói đến lý do sư nương rời xa sư phụ, quả thật là bi kịch, nguyên nhân là bởi vì cô...
Lưu Quân Trạch lập tức nín khóc, bưng chén ăn cơm.
Trên bàn ăn từ lớn đến nhỏ, từ nam đến nữ, đều đồng loạt hóa đá. Lời nói của đại sư tỷ thật có thể sánh với tiên đan diệu dược sao? Thay đổi nhanh quá đi mất!
Ánh mắt đổ dồn về Lưu Quân Trạch, chỉ thấy ông cười ha hả: “Ăn cơm ăn cơm, ngày mai vi sư có việc rời Nhạc Sơn hai tháng. Trong lúc vi sư không có ở đây, các con phải tự biết chăm sóc tốt bản thân đó.”
Chúng đệ tử thảy cho ông cái nhìn khinh bỉ. Ở Nhạc Sơn, ngoài việc dạy võ công, sư phụ còn làm gì nữa? Bọn họ lúc nào cũng tự lo cho mình hết, được chưa?
3 nhận xét :
một năm mới chúc chị khởi đầu suôn sẻ. vạn sự như ý.
Thiệt ấm áp trong ngày đầu xuân. Cảm ơn bé Túc :3. Chị chúc em còn hơn như vậy nữa nghen *tim bay*
<3<3<3 em cảm ơn <3<3<3
Đăng nhận xét