Ái Thượng Nữ Lão Sư
Tác giả Lăng Duệ
Dịch Bướm Mùa Đông (Phiên Phiên)
Quyển thứ ba – Những lần đầu tiên của chúng ta
Ánh đèn không quá sáng, nhưng đủ để nhìn rõ nét tươi trẻ của em. Vào một đêm trăng không quá tròn, nắm tay sánh bước bên nhau.
Tháp đồng hồ ở xa lấp lánh ánh đèn, trên đường Trường An xe lại người qua. Hưởng thụ những cơn gió nhẹ phả lên mặt, nghe âm thanh em nhỏ nhẹ thố lộ lời trong lòng, chuyện cũ đan vào nhau thành dòng kí ức triền miên vô tận. Trong khoảng hồi ức ấy, chúng ta đều ở vào những ngày xưa.
Lần đầu tiên, đụng nhau ở hành lang. Sổ sách trong tay đều rơi xuống, cất lên một tiếng xin lỗi ngượng ngập, nhưng ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn. Lúc đó, em trong mắt tôi, là một đứa trẻ nghịch ngợm. Không giận em đụng phải tôi, chỉ cảm thấy buồn cười. Thiếu niên ngoan liệt, còn cảm thấy em vô sầu vô lo. Hoặc giả, ở những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, em vẫn đang dệt một giấc mộng phù hoa, rực rỡ, xinh đẹp.
Lần đầu tiên, đối mặt nhau trong lớp. Trong mắt em chứa đầy tia kinh ngạc, em cực lực che giấu, giấu không được nên chột dạ và bất an. Muốn trêu chọc em một chút, cuối cùng cũng dẹp bỏ ý nghĩ đó. Sự đơn thuần trong mắt em làm cho tôi có chút không nỡ, không muốn để cho một đứa trẻ kiêu ngạo ngay trên lớp bị mất mặt khó coi.
Lần đầu tiên, gọi em trả lời câu hỏi. Cũng nghĩ đến chuyện em nhất định sẽ không theo quy củ, nhưng lại không đoán được em cư nhiên phản ứng lại. Nhếch nhẹ khóe miệng, trong ánh mắt lộ vẻ chọc tức. Một câu “Cô đoán xem!” khiến cả lớp học cười to, cuối cùng em cũng chịu thỏa hiệp, ngoan ngoãn tuân theo quy củ mà trả lời. Biết em to gan, cũng không ngờ đến mức như vậy. Đáp án tựa hồ như hoàn mỹ, bắt đầu hiếu kì, đứa học sinh trong mắt các thầy cô khác bị cho là “sinh nhầm” như em, rốt cuộc là đại trí tuệ hay tiểu thông minh (quá khôn ngoan hay thông minh đột xuất).
Lần đầu tiên, cầm trên tay bài thi điểm cao của em. Vui vẻ và tự hào, tràn đầy niềm tin. Tôi biết em là một đứa trẻ rất dụng tâm, trong bài viết không hề viết nhăng viết cuội, ý văn bay bổng. Bắt đầu có chút hiếu kỳ về thế giới nội tâm của em, vẻ bên ngoài tuấn lãng ẩn giấu bên trong là một thảo nguyên như thế nào. Trái tim của em có phải cũng khoáng đạt bao la như văn em viết hay không?
Lần đầu tiên, khen em trên lớp. Nhìn thấy em tỏ vẻ tự tin tràn đầy, tự nhiên nảy ra ý định trêu em, trong tiếng cười to của mọi người, em quay lại oán hận nhìn bạn cùng bàn. Song, chỉ trong một thoáng quay đầu, em cười, lại vừa thẹn thùng cúi đầu xuống. Luôn cho rằng em là một đứa nhóc bướng bỉnh nghịch ngợm, lần này, mới phát hiện hóa ra em cũng có phản ứng của một nữ sinh.
Lần đầu tiên, phê bình em trên lớp. Một bài văn thấp điểm làm tôi vô cùng đau lòng, chỉ sợ em có tình cảm nhất thời mà bỏ lỡ tiền đồ như gấm hoa. “Bức tường ngăn cách”, chưa từng nghĩ đến tình cảm này dành cho tôi. Nhìn ánh mắt ủy khuất của em, lại lo không biết có phải bản thân mình phê bình quá gay gắt. Yêu sâu đậm, đau đớn lòng, quan tâm hóa thành lo lắng. Tôi cho rằng em sẽ hiểu, chỉ là không ngờ rằng, người thật sự không hiểu gì lại là tôi.
Lần đầu tiên, nói chuyện với em. Lúc này mới biết được, kiên cường và hào hiệp của em, bên trong chất chứa cô độc và ủy khuất. Từ nhỏ đã sống độc lập, lớn lên một mình sống một mình xử lý mọi việc. So với những đứa trẻ khác, em hiểu chuyện nhiều hơn, càng phát hiện, chênh vênh của em cũng nhiều hơn. Em khóc nói với tôi rằng, xin đừng thất vọng vì em, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, trái tim bị co thắt đến đau đớn. Tôi vẫn xem em là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ cần người quan tâm và yêu thương.
Lần đầu tiên, tựa đầu vào vai em. Cứng đầu kéo tôi đến bệnh viện, ngồi trong xe, tựa đầu vào bờ vai em. Bờ vai đơn bạc mà non nớt, tim em đập rất nhanh, hô hấp dồn dập, muốn quay đầu lại nhìn cũng không dám nhúc nhích, gương mặt đỏ hồng lên, tự nhiên có vẻ rất dễ thương. Có thể, trong lòng em lúc đó đã cuồn cuộn phong ba, còn cố ý làm ra vẻ mặt không chút gợn sóng.
Lần đầu tiên, cùng em nằm trên một giường. Đêm đó, đã kể cho em nghe một chuyện xưa. Có lẽ em đã sớm đoán được vai nữ chính trong vở kịch buồn đó là tôi, trong bóng tối, đột nhiên cảm nhận được hào khí và bi thương của em. Trong giấc mơ, em nói hàm hồ gì đó không rõ, chỉ từ ngữ điệu cảm giác được một tia thương cảm. Sáng sớm khi tỉnh lại, lọt ngay vào mắt là em đang uốn người, bĩu môi mà ngủ say.
Lần đầu tiên, nhìn thấy em bồi hồi ngẩn ngơ. Ở góc tường đi qua đi lại, thân thể đã bị thương cũng không thèm quản không thèm để ý. Âm ba mươi mấy độ, em cứ như vậy ngồi ở góc tường để mặc tuyết rơi. Rốt cuộc, tôi không thể nhẫn nhịn được chuyện chỉ làm một khán giả ở xa, muốn chạy xuống dưới, tìm được em, mở ra khúc mắc trong lòng em, vuốt phẳng vết thương trong lòng em. Không biết vì sao chuyện chia lớp đối với em lại nảy sinh ra sự ảnh hưởng lớn đến thế, nhìn thấy gương mặt em ngày một gầy gò. Lần này, là tôi đã khiến em bị thương.
Lần đầu tiên, nghe em nói yêu. Cho đến lúc em nói “Em yêu cô!”, dường như có một luồng điện xẹt qua trong đầu. Suy nghĩ đình chỉ, lý trí toàn bộ biến mất, ý thức cũng tan rã, thậm chí ngay cả khả năng ngôn ngữ cũng dường như mất đi. Không cảm nhận được hô hấp, cũng không nghe tiếng tim đập, hoảng hoảng hốt hốt, như thật như mộng, như gần mà cũng như xa.
Lần đầu tiên, hôn. Xung động, dồn dập, thậm chí có cả sự quyết tuyệt của thiêu thân lao vào lửa đỏ. Em đột nhiên biến thành một người không phải là Chu Minh tôi đã từng quen biết, quá nhiều xa lạ và khó hiểu. Thậm chí không có cả thời gian để tự khảo và ngẫm nghĩ. Thế tục luân lý, đạo đức thầy trò đồng loạt đả kích tôi. Tôi muốn trốn chạy, chỉ muốn trốn chạy.
Lần đầu tiên, chờ em tỉnh lại. Nhìn cổ tay em quấn băng trắng thật dày, nước mắt đọng lại thành từng giọt theo má rơi xuống. Bức di thư dính đầy máu tươi, sợ hãi đến cả người đều phát run. Tôi đã từng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi thế giới này, tịnh không nghĩ đến em lại không nói một lời đã từ bỏ cuộc sống. Dùng cách kịch liệt và cực đoan như vậy để trừng phạt tôi. Khiến tôi nhận ra, trong lòng tôi, em là một Chu Minh không thể phục hồi, không thể thay thế, thậm chí, không thể nào không để tâm đến em.
Lần đầu tiên, cảm nhận được “yêu”. Lần này, em phải đi xa. Bức thư trúng tuyển đỏ màu mực kiêu hãnh, không nhìn ra em có chút vui vẻ nào. Trường đại học này đối với cuộc sống em mà nói, không được tính là một giới hạn đáng để vượt qua, thậm chí có thể xem như một thất bại. Đột nhiên cảm giác được, từ giờ phút này trở đi, em sẽ không còn xuất hiện trong ngôi trường cấp ba này nữa, không còn cơ hội ngẫu nhiên gặp em ở đâu đó. Có cảm giác tổn thương và mất mát. Bắt đầu biết chờ đợi, đợi em lớn lên, trưởng thành hơn, bớt đi ngây ngô và non nớt. Đột nhiên phát hiện có một chữ từ từ được ráp vần, càng ngày càng rõ nét, đó chính là chữ - yêu.
Lần đầu tiên, tiễn em đi xa. Giúp em sắp xếp ổn thỏa hành lý, không muốn để em một mình đi xa, dù biết em ra đi không phải là lưu lạc, dù biết em sẽ trở về cố hương. Cuộc nói chuyện ở Tây An không khỏi khiến tôi phải dùng một cách khác để nhìn nhận em, hoặc là, tôi nên xem em như một người trưởng thành mà đối đãi. Không phải giáo huấn hay khuyên bảo, mà là bình đẳng nói chuyện. Em nói, em muốn cùng tôi đứng bên bục tam cấp, mà nay, trong trăm ngàn bước trên con đường em phải đi kia, em mới bước bước chân đầu tiên.
Lần đầu tiên, sau khi em đi khỏi, tôi nhớ em. Cứ đứng ngẩn người ở góc cuối hành lang, hoặc đi đến góc tường em vẫn thường hay ở đó. Vào kì nghỉ, trường học trống không, đến lớp học, ngồi vào bàn em đã từng ngồi, phát hiện trên mặt bàn có khắc một hàng chữ - Nothing but your love. Lúc em khắc dòng chữ này, em nhất định chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày tôi ngồi ở đây. Chu Minh thông minh, em có thể tính toán được hết mọi thứ, vậy em có đoán được tôi đang nhớ em hay không?
Bảy năm, giữa chúng ta đã có quá nhiều cái “lần đầu tiên”. Bốn năm xa cách, chúng ta đều cảm nhận được mỗi một phút giây cô tịch, sống một ngày lại một ngày trăng tàn ngày lên. Em đang dùng một trái chân thành nhất để yêu, để che chở, bảo vệ, dùng cách thức lãng mạn nhất để biểu đạt tình cảm, khiến tôi từ từ cảm nhận được phần tình cảm sâu đậm và chân thành. Em dùng rất nhiều thời gian để chờ đợi, bước chậm lại để tôi theo kịp bước em, để tôi can đảm mở lòng tiếp nhận.
Đứng trên tường thành, cảm khái sâu sắc. Ánh đèn và ánh trăng hòa quyện thành một bầu không khí rất mông lung, em đang đứng trong cơn gió nhẹ thổi, khẽ khép đôi mắt, im lặng cảm nhận khoảnh khắc chúng ta bên nhau. Bóng dáng em vẫn là thứ tôi đã từng rất quen thuộc, khác chăng chỉ là trong ánh mắt không có khắc khoải và u buồn, mà là sự bình tĩnh tự nhiên. Ánh trăng rất thanh khiết, nhưng lòng tôi lại không yên tĩnh như ánh trăng kia. Có những lời, tối nay tôi rất muốn nói.
Tôi yêu em!
Lần đầu tiên nói tiếng yêu, lại nói tiếng xin lỗi, xin lỗi, vì đã để em đợi quá lâu. Tôi yêu em, tôi yêu một đứa trẻ đã từng rất ngây thơ lỗ mãng, cũng yêu một Minh kiên cường và đảm trách như bây giờ. Yêu bóng dáng hao gầy của em, yêu ánh mắt thâm thúy của em và nét mặt u buồn của em. Tôi đợi mình nói ra lời trong lòng, tôi biết, em cũng đã đợi, thậm chí rất lâu rất lâu.
Ánh đèn không quá sáng, nhưng đủ để nhìn rõ nét tươi trẻ của em. Vào một đêm trăng không quá tròn, nắm tay sánh bước bên nhau.
Tháp đồng hồ ở xa lấp lánh ánh đèn, trên đường Trường An xe lại người qua. Hưởng thụ những cơn gió nhẹ phả lên mặt, nghe âm thanh em nhỏ nhẹ thố lộ lời trong lòng, chuyện cũ đan vào nhau thành dòng kí ức triền miên vô tận. Trong khoảng hồi ức ấy, chúng ta đều ở vào những ngày xưa.
Lần đầu tiên, đụng nhau ở hành lang. Sổ sách trong tay đều rơi xuống, cất lên một tiếng xin lỗi ngượng ngập, nhưng ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn. Lúc đó, em trong mắt tôi, là một đứa trẻ nghịch ngợm. Không giận em đụng phải tôi, chỉ cảm thấy buồn cười. Thiếu niên ngoan liệt, còn cảm thấy em vô sầu vô lo. Hoặc giả, ở những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, em vẫn đang dệt một giấc mộng phù hoa, rực rỡ, xinh đẹp.
Lần đầu tiên, đối mặt nhau trong lớp. Trong mắt em chứa đầy tia kinh ngạc, em cực lực che giấu, giấu không được nên chột dạ và bất an. Muốn trêu chọc em một chút, cuối cùng cũng dẹp bỏ ý nghĩ đó. Sự đơn thuần trong mắt em làm cho tôi có chút không nỡ, không muốn để cho một đứa trẻ kiêu ngạo ngay trên lớp bị mất mặt khó coi.
Lần đầu tiên, gọi em trả lời câu hỏi. Cũng nghĩ đến chuyện em nhất định sẽ không theo quy củ, nhưng lại không đoán được em cư nhiên phản ứng lại. Nhếch nhẹ khóe miệng, trong ánh mắt lộ vẻ chọc tức. Một câu “Cô đoán xem!” khiến cả lớp học cười to, cuối cùng em cũng chịu thỏa hiệp, ngoan ngoãn tuân theo quy củ mà trả lời. Biết em to gan, cũng không ngờ đến mức như vậy. Đáp án tựa hồ như hoàn mỹ, bắt đầu hiếu kì, đứa học sinh trong mắt các thầy cô khác bị cho là “sinh nhầm” như em, rốt cuộc là đại trí tuệ hay tiểu thông minh (quá khôn ngoan hay thông minh đột xuất).
Lần đầu tiên, cầm trên tay bài thi điểm cao của em. Vui vẻ và tự hào, tràn đầy niềm tin. Tôi biết em là một đứa trẻ rất dụng tâm, trong bài viết không hề viết nhăng viết cuội, ý văn bay bổng. Bắt đầu có chút hiếu kỳ về thế giới nội tâm của em, vẻ bên ngoài tuấn lãng ẩn giấu bên trong là một thảo nguyên như thế nào. Trái tim của em có phải cũng khoáng đạt bao la như văn em viết hay không?
Lần đầu tiên, khen em trên lớp. Nhìn thấy em tỏ vẻ tự tin tràn đầy, tự nhiên nảy ra ý định trêu em, trong tiếng cười to của mọi người, em quay lại oán hận nhìn bạn cùng bàn. Song, chỉ trong một thoáng quay đầu, em cười, lại vừa thẹn thùng cúi đầu xuống. Luôn cho rằng em là một đứa nhóc bướng bỉnh nghịch ngợm, lần này, mới phát hiện hóa ra em cũng có phản ứng của một nữ sinh.
Lần đầu tiên, phê bình em trên lớp. Một bài văn thấp điểm làm tôi vô cùng đau lòng, chỉ sợ em có tình cảm nhất thời mà bỏ lỡ tiền đồ như gấm hoa. “Bức tường ngăn cách”, chưa từng nghĩ đến tình cảm này dành cho tôi. Nhìn ánh mắt ủy khuất của em, lại lo không biết có phải bản thân mình phê bình quá gay gắt. Yêu sâu đậm, đau đớn lòng, quan tâm hóa thành lo lắng. Tôi cho rằng em sẽ hiểu, chỉ là không ngờ rằng, người thật sự không hiểu gì lại là tôi.
Lần đầu tiên, nói chuyện với em. Lúc này mới biết được, kiên cường và hào hiệp của em, bên trong chất chứa cô độc và ủy khuất. Từ nhỏ đã sống độc lập, lớn lên một mình sống một mình xử lý mọi việc. So với những đứa trẻ khác, em hiểu chuyện nhiều hơn, càng phát hiện, chênh vênh của em cũng nhiều hơn. Em khóc nói với tôi rằng, xin đừng thất vọng vì em, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, trái tim bị co thắt đến đau đớn. Tôi vẫn xem em là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ cần người quan tâm và yêu thương.
Lần đầu tiên, tựa đầu vào vai em. Cứng đầu kéo tôi đến bệnh viện, ngồi trong xe, tựa đầu vào bờ vai em. Bờ vai đơn bạc mà non nớt, tim em đập rất nhanh, hô hấp dồn dập, muốn quay đầu lại nhìn cũng không dám nhúc nhích, gương mặt đỏ hồng lên, tự nhiên có vẻ rất dễ thương. Có thể, trong lòng em lúc đó đã cuồn cuộn phong ba, còn cố ý làm ra vẻ mặt không chút gợn sóng.
Lần đầu tiên, cùng em nằm trên một giường. Đêm đó, đã kể cho em nghe một chuyện xưa. Có lẽ em đã sớm đoán được vai nữ chính trong vở kịch buồn đó là tôi, trong bóng tối, đột nhiên cảm nhận được hào khí và bi thương của em. Trong giấc mơ, em nói hàm hồ gì đó không rõ, chỉ từ ngữ điệu cảm giác được một tia thương cảm. Sáng sớm khi tỉnh lại, lọt ngay vào mắt là em đang uốn người, bĩu môi mà ngủ say.
Lần đầu tiên, nhìn thấy em bồi hồi ngẩn ngơ. Ở góc tường đi qua đi lại, thân thể đã bị thương cũng không thèm quản không thèm để ý. Âm ba mươi mấy độ, em cứ như vậy ngồi ở góc tường để mặc tuyết rơi. Rốt cuộc, tôi không thể nhẫn nhịn được chuyện chỉ làm một khán giả ở xa, muốn chạy xuống dưới, tìm được em, mở ra khúc mắc trong lòng em, vuốt phẳng vết thương trong lòng em. Không biết vì sao chuyện chia lớp đối với em lại nảy sinh ra sự ảnh hưởng lớn đến thế, nhìn thấy gương mặt em ngày một gầy gò. Lần này, là tôi đã khiến em bị thương.
Lần đầu tiên, nghe em nói yêu. Cho đến lúc em nói “Em yêu cô!”, dường như có một luồng điện xẹt qua trong đầu. Suy nghĩ đình chỉ, lý trí toàn bộ biến mất, ý thức cũng tan rã, thậm chí ngay cả khả năng ngôn ngữ cũng dường như mất đi. Không cảm nhận được hô hấp, cũng không nghe tiếng tim đập, hoảng hoảng hốt hốt, như thật như mộng, như gần mà cũng như xa.
Lần đầu tiên, hôn. Xung động, dồn dập, thậm chí có cả sự quyết tuyệt của thiêu thân lao vào lửa đỏ. Em đột nhiên biến thành một người không phải là Chu Minh tôi đã từng quen biết, quá nhiều xa lạ và khó hiểu. Thậm chí không có cả thời gian để tự khảo và ngẫm nghĩ. Thế tục luân lý, đạo đức thầy trò đồng loạt đả kích tôi. Tôi muốn trốn chạy, chỉ muốn trốn chạy.
Lần đầu tiên, chờ em tỉnh lại. Nhìn cổ tay em quấn băng trắng thật dày, nước mắt đọng lại thành từng giọt theo má rơi xuống. Bức di thư dính đầy máu tươi, sợ hãi đến cả người đều phát run. Tôi đã từng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi thế giới này, tịnh không nghĩ đến em lại không nói một lời đã từ bỏ cuộc sống. Dùng cách kịch liệt và cực đoan như vậy để trừng phạt tôi. Khiến tôi nhận ra, trong lòng tôi, em là một Chu Minh không thể phục hồi, không thể thay thế, thậm chí, không thể nào không để tâm đến em.
Lần đầu tiên, cảm nhận được “yêu”. Lần này, em phải đi xa. Bức thư trúng tuyển đỏ màu mực kiêu hãnh, không nhìn ra em có chút vui vẻ nào. Trường đại học này đối với cuộc sống em mà nói, không được tính là một giới hạn đáng để vượt qua, thậm chí có thể xem như một thất bại. Đột nhiên cảm giác được, từ giờ phút này trở đi, em sẽ không còn xuất hiện trong ngôi trường cấp ba này nữa, không còn cơ hội ngẫu nhiên gặp em ở đâu đó. Có cảm giác tổn thương và mất mát. Bắt đầu biết chờ đợi, đợi em lớn lên, trưởng thành hơn, bớt đi ngây ngô và non nớt. Đột nhiên phát hiện có một chữ từ từ được ráp vần, càng ngày càng rõ nét, đó chính là chữ - yêu.
Lần đầu tiên, tiễn em đi xa. Giúp em sắp xếp ổn thỏa hành lý, không muốn để em một mình đi xa, dù biết em ra đi không phải là lưu lạc, dù biết em sẽ trở về cố hương. Cuộc nói chuyện ở Tây An không khỏi khiến tôi phải dùng một cách khác để nhìn nhận em, hoặc là, tôi nên xem em như một người trưởng thành mà đối đãi. Không phải giáo huấn hay khuyên bảo, mà là bình đẳng nói chuyện. Em nói, em muốn cùng tôi đứng bên bục tam cấp, mà nay, trong trăm ngàn bước trên con đường em phải đi kia, em mới bước bước chân đầu tiên.
Lần đầu tiên, sau khi em đi khỏi, tôi nhớ em. Cứ đứng ngẩn người ở góc cuối hành lang, hoặc đi đến góc tường em vẫn thường hay ở đó. Vào kì nghỉ, trường học trống không, đến lớp học, ngồi vào bàn em đã từng ngồi, phát hiện trên mặt bàn có khắc một hàng chữ - Nothing but your love. Lúc em khắc dòng chữ này, em nhất định chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày tôi ngồi ở đây. Chu Minh thông minh, em có thể tính toán được hết mọi thứ, vậy em có đoán được tôi đang nhớ em hay không?
Bảy năm, giữa chúng ta đã có quá nhiều cái “lần đầu tiên”. Bốn năm xa cách, chúng ta đều cảm nhận được mỗi một phút giây cô tịch, sống một ngày lại một ngày trăng tàn ngày lên. Em đang dùng một trái chân thành nhất để yêu, để che chở, bảo vệ, dùng cách thức lãng mạn nhất để biểu đạt tình cảm, khiến tôi từ từ cảm nhận được phần tình cảm sâu đậm và chân thành. Em dùng rất nhiều thời gian để chờ đợi, bước chậm lại để tôi theo kịp bước em, để tôi can đảm mở lòng tiếp nhận.
Đứng trên tường thành, cảm khái sâu sắc. Ánh đèn và ánh trăng hòa quyện thành một bầu không khí rất mông lung, em đang đứng trong cơn gió nhẹ thổi, khẽ khép đôi mắt, im lặng cảm nhận khoảnh khắc chúng ta bên nhau. Bóng dáng em vẫn là thứ tôi đã từng rất quen thuộc, khác chăng chỉ là trong ánh mắt không có khắc khoải và u buồn, mà là sự bình tĩnh tự nhiên. Ánh trăng rất thanh khiết, nhưng lòng tôi lại không yên tĩnh như ánh trăng kia. Có những lời, tối nay tôi rất muốn nói.
Tôi yêu em!
Lần đầu tiên nói tiếng yêu, lại nói tiếng xin lỗi, xin lỗi, vì đã để em đợi quá lâu. Tôi yêu em, tôi yêu một đứa trẻ đã từng rất ngây thơ lỗ mãng, cũng yêu một Minh kiên cường và đảm trách như bây giờ. Yêu bóng dáng hao gầy của em, yêu ánh mắt thâm thúy của em và nét mặt u buồn của em. Tôi đợi mình nói ra lời trong lòng, tôi biết, em cũng đã đợi, thậm chí rất lâu rất lâu.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét