on 26 tháng 8, 2014
Dịch: Phiên Phiên
Tác giả: Zoe




Không rõ bạn có từng nghĩ đến, vì sao ở thế hệ trước hôn nhân đều do cha mẹ sắp đặt lại không hề thiếu kết cuộc tốt. Hiện tại hôn nhân được tự do lựa chọn, tự do yêu nhau, lại có nhiều kết thúc buồn, tỷ lệ ly hôn cao. Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?

Căn cứ theo kinh nghiệm, lý do phần lớn các cặp vợ chồng trẻ ly hôn đều bởi vì “tính tình không hợp”. Tranh luận đôi ba câu không có kết quả, liền cho rằng “tính tình không hợp”. Theo ý người viết, dù là vợ chồng hay đang yêu nhau, nguyên nhân người ta dễ dàng buông bỏ một đoạn tình cảm thường là do phim ảnh, tiểu thuyết diễm tình và những câu chuyện mộng mơ làm hại.  

Thứ nhất chính là quan niệm “nửa kia đích thực” 

Quan niệm khiến ta tin rằng, ai cũng được ông trời sắp sẵn cho một nửa kia đích thực, chỉ cần tìm đúng người nhất định sẽ hạnh phúc. Nếu không hạnh phúc là do không thích hợp, không phải là nửa kia đích thực. Quan niệm trên lại khiến ta cứ chờ đợi để hưởng thụ hạnh phúc mà không nghĩ mình cần thiết phải cố gắng như thế nào để hai người hòa hợp. Khi hai người trình độ chênh lệch thường hay xuất hiện ý nghĩ như vậy, động lực duy trì hôn nhân rất ít, kết quả là càng cãi nhau càng thất vọng, càng thất vọng càng cãi nhau. Giống như một cái bình nứt, không ai muốn sửa thì chỉ có thể vứt đi.

Khi ta phát hiện đã tuyệt vọng với đối phương, ý nghĩ “nếu không phải dành cho mình thì buông bỏ đi, đi tìm nửa kia đích thực” sẽ xuất hiện. Khả năng hàn gắn tình cảm càng ít ỏi hơn.

Thứ hai là quan niệm “tình yêu không khoảng cách, không tồn tại bí mật”

Vô tình khiến ta hiểu nhầm thành “cái gì cũng có thể nói”, không tránh khỏi những lúc thiếu kiềm chế, đay nghiến hàng loạt khuyết điểm của đối phương khiến đối phương tổn thương, quan hệ vợ chồng sứt mẻ.  

Có thể còn nhiều quan niệm sai lầm khác, nhưng nếu xem xét khía cạnh triết học của câu thành ngữ “Tương kính như tân” có lẽ những vấn đề trên đều không khó giải quyết.

Điểm tốt của bốn chữ “Tương kính như tân”, chính là cách đối đãi giữa vợ chồng với nhau.  

Tương kính như tân, là chỉ vợ chồng kính trọng nhau, yêu thương nhau, xem nhau như khách.  

Đối với khách, sẽ không ai tiếng lớn tiếng nhỏ, sẽ xem xét lời ăn tiếng nói của bản thân, sẽ xem xét đến cảm thụ của đối phương. Không phải ông bà ta cũng từng nói “của cho không bằng cách cho” hay sao!

Hai người ở bên nhau, bước vào cuộc sống của nhau, tất cả thói quen đều phải tự điều tiết và sửa đổi. Hai người yêu nhau phải khoan dung lẫn nhau, thấu hiểu cho nhau, nhường nhịn nhau. Nếu vậy làm gì còn tồn tại những cãi vả lặt vặt?  

Có nhiều khi, bởi vì ta ở bên nhau quá lâu nên sinh ra tùy tiện trong tình cảm. Cảm giác khách sáo khi mới yêu giảm bớt, sự tôn trọng dành cho người kia không bằng dành cho người ngoài. Thời gian trôi đi đối phương rất dễ hoang mang, tự hỏi địa vị của mình trong lòng người kia. Nghi kỵ càng nhiều, tranh cãi càng nhiều. Càng cãi càng làm tổn thương nhau. Giống như làm phép trừ trong ngân hàng tình cảm, càng rút càng mất, càng mất càng nhiều, lúc cạn kiệt rất dễ dẫn đến chia ly.  

Thử làm một phép so sánh, thế hệ trước kết hôn đều do cha mẹ sắp đặt, ngân hàng tình cảm là con số không. Nhưng họ lại trân trọng tôn kính nhau, tình cảm dần dần bồi đắp, mỗi ngày cộng một ít, cuối cùng kết quả viên mãn không kém những người tự do yêu đương.

Từ đó ra rút ra kết luận, câu nói “Tương kính như tân” không bao giờ cũ. Chúng ta phải học hỏi người xưa, tương kính như tân, làm cho tình yêu ngày càng vững chắc, ngọt ngào.
Dịch: Phiên Phiên
Tác giả: Khuyết danh



1. Hạnh phúc là, buổi sớm thức giấc, tia nắng đầu tiên rọi đến bên gối. Ta không phải vội vàng thức dậy, chui vào chăn lắng nghe tiếng mẹ khua trong bếp thật khẽ, một lát sau hương thơm đã tràn ngập phòng.

2. Hạnh phúc là, một cuối tuần thật bình dị, trong mênh mông dòng người vô tình gặp lại cố nhân. Không quá vồn vã, chỉ hỏi người những năm ấy ra sao, rồi giới thiệu với người ấy người luôn bên cạnh nắm chặt tay ta.

3. Hạnh phúc là, sau bữa cơm tối ngồi bắt chéo chân trên giường, từng mũi từng mũi thêu một chiếc khăn choàng cổ màu xanh nhạt. Lòng nghĩ đến người sẽ choàng chiếc khăn và trông như một con gấu, không thể ngừng cười.

4. Hạnh phúc là, vui có bạn cùng đi ăn một bữa ngon, buồn có bạn vỗ vai tặng một tách café ấm áp, lúc do dự bạn như ngọn đuốc soi đường, lúc mệt mỏi phát hiện có người âm thầm bảo vệ.

5. Hạnh phúc là, một mình đọc sách thâu đêm, bỗng nhiên đọc được một câu viết chạm vào trái tim gây ấn tượng thật mạnh mẽ, vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa thật nhẹ nhàng.

6. Hạnh phúc là, cảm nhận được hương hoa xuân trải khắp hai bên đường, hè mặc áo pull tươi tắn bên bờ biển ngắm bình minh hoàng hôn, mùa thu đi bộ trên đường phố nước Pháp đầy lá thu bay, ưu tư trong lòng, đông được ăn khoai nướng trong tuyết lạnh.

7. Hạnh phúc là, khi đi làm về muộn, về đến dưới lầu, phát hiện đèn phòng khách vẫn còn sáng.

8. Hạnh phúc là, khi đọc sách ở ghế đá công viên có quả bóng lăn dưới chân, nhặt nó lên trả lại cho đứa bé trai mập mạp đang chạy tới, để được nhóc vừa thở hổn hển vừa ngọng nghịu: “Cảm ơn cô!”

9. Hạnh phúc là, họp mặt nhóm bạn đại học, ngồi bên nhau ôn lại khoảng thời gian bốn năm khói lửa tưng bừng, chia sẻ thất bại thành công, đắc ý cười ha hả.

10. Hạnh phúc là khi, rời xa giảng đường rất lâu, lại có cơ hội ngồi trên lớp, lắng nghe vị giáo sư đầu bạc phơ giảng bài, phảng phất như quay lại một chiều học sinh thơ thẩn.

11. Hạnh phúc là, cùng người qua đường, người gắt gao nắm chặt tay ta; là ngồi sau xe người, đung đưa chân, ngắm nhìn gió thổi tung tóc ngắn.

12. Hạnh phúc là, nhận được cuộc gọi của người bạn tốt mất liên lạc nhiều năm, tán chuyện suốt vài giờ.

13. Hạnh phúc là, mặc đồ ngủ in hoa, viết văn trên máy tính. Ba đọc báo trong phòng khách, trước mặt đặt ly trà bích loa xuân; mẹ xem phim truyền hình, thỉnh thoảng lên tiếng bình luận; mèo con cuộn tròn trên sofa ngủ ngon lành.

14. Hạnh phúc là, một sớm bước ra hít thở ở ban công, nhìn thấy cây hoa mễ lan tu do chính tay trồng nở ra những nụ hoa vàng nho nhỏ; là khi dọn dẹp gầm giường tìm được đôi giày da “mất tích”; là nhìn thấy bà ngoại đung đưa võng lim dim ngủ, trên người còn choàng khăn ta tặng bà.

15. Hạnh phúc là, khi nhận được sự công nhận của sếp, rón rén ra khỏi phòng thở hắt một hơi, sau đó khoe khoang như một chiến tích.

16. Hạnh phúc là, nghe được tiếng sáo nghệ sĩ mù thổi trên đường, tiếng sáo du dương khiến ta lưu luyến, quên đi những vụn vặt đời thường. Bước chân quay đi như nhanh nhẹn và dứt khoát hơn.

17. Hạnh phúc là, nửa đêm gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi phát hiện chăn đệm cũng ẩm ướt. Ánh trăng như nước trôi từ cửa sổ vào phòng.

18. Hạnh phúc là, đọc lại nhật ký ngày xưa, nhớ một thời buồn vui phiền muộn, nhớ một thời ngu ngốc và ngây thơ, nhớ một cái tên khiến lòng rung động. Khép nhật ký lại, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

19. Hạnh phúc là, mở lòng cảm nhận từng thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống, bất luận là đắng cay hay ngọt ngào vẫn gom từng chút phong cảnh sống động vào hành trang cuộc sống, dốc cạn trái tim rồi bước đi.

20. Hạnh phúc là mặc váy trắng đi bộ dưới ánh đèn rực rỡ, ngang cửa hàng CD đang phát bài nhạc cũ. Dừng bước lắng nghe ký ức ùa về trong câu hát.
on 4 tháng 8, 2014
CHỜ XUÂN 


Tên tiếng Trung: 等待春天
Tác giả: Mục Dã Thương Ưng
Dịch: Khuyên @ Cuộn lên




Thế giới này vĩ đại nhất chính là Mẹ. Mẹ có thể trao cho bạn hết thảy mọi thứ, kể cả sinh mạng của Mẹ.

 Mừng Lễ Vu Lan. Mừng Mẹ còn khỏe mạnh!

.

Đông. Tuyết phủ dày cánh đồng. Không tìm thấy bất kỳ món nào có thể lót dạ, Sói Mẹ dẫn theo Sói Con lang bạt trong màn tuyết trắng. Hai mẹ con đếm những dấu chân dài hằn trên tuyết, tìm kiếm dù là những mẩu thức ăn nhỏ xíu. Đã mấy ngày trôi qua, vẫn chưa có gì bỏ bụng, cả hai đói đến rã rời rồi. Sói Mẹ suy sụp cả tinh thần và thể xác, bèn dừng lại, liếm lông con.

Mẹ: Con có lạnh không?

Con: Lạnh lắm mẹ ơi! Sao trời lại lạnh như vậy ạ?

Mẹ: Bây giờ là mùa đông. Nhưng mùa xuân sẽ đến rất nhanh thôi.

Con: Hết mùa đông nhất định là mùa xuân sao mẹ?

Mẹ: Ừ, đúng rồi! Đông đến, tức là mùa xuân không còn xa nữa. Con ơi, mẹ mệt rồi, con chơi một mình nhé! Nhớ đừng chạy loạn, bẫy nhiều lắm đó. Có biết chưa?

Con: Vâng ạ! Mẹ ơi, sao mùa đông lại có tuyết rơi ạ?

Mẹ: Bởi vì tuyết là một phần của mùa đông. Cũng giống như chúng ta chỉ có thể sống ở nơi này.

Con: Thì ra thế... Vậy mùa xuân có gì hả mẹ?

Mẹ: Mùa xuân à, mùa xuân có rất nhiều rất nhiều hoa, có rất nhiều rất nhiều đồ ăn.

Con: Đồ ăn ạ? Vậy con thích mùa xuân lắm. Mẹ ơi, chúng ta qua mùa đông liền đi, được không mẹ?

Mẹ: Ngốc quá đi con ơi! Không có đông thì sẽ vĩnh viễn không có xuân đâu.

Sói Con đang nghịch chơi gần đó đột nhiên phát hiện thấy đồ ăn. Một khối thịt thật hấp dẫn! Tuy rằng ở hai bên khối thịt còn có thứ gì đó mà cậu không biết, nhưng đã đói đến mức này rồi, cậu hưng phấn la to.

Con: Mẹ ơi, mẹ ơi, mau qua đây! Có đồ ăn này! Một khối thịt lớn ơi là lớn luôn!

Mẹ: Đừng động đậy!

Con: Mẹ! Có gì thế ạ?

Mẹ: Con ơi, con đã nhìn rõ chưa? Đó là bẫy đấy, là thứ thợ săn chuyên dùng để bắt chúng ta. Không ăn được đâu con ơi!

Con: Sao bọn họ muốn giết chúng ta vậy mẹ?

Mẹ: Bởi vì bọn họ cũng muốn sống qua mùa đông, giống như chúng ta bắt những con vật nhỏ vậy.

Con: Thế chắc bọn họ cũng đói bụng, cho nên muốn ăn chúng ta.

Mẹ: Con của mẹ thật thông minh! Thế còn đói không nào?

Con: Vâng ạ... (giống như đang suy nghĩ gì đó lại giống như là đang lắc đầu) Mẹ... Con... Con không đói đâu!

Mẹ: Ngoan! Con phải học cách kiên nhẫn, chờ đến mùa xuân rồi, thứ gì cũng sẽ có. Hiểu không?

Con: Con hiểu rồi ạ!

Hai mẹ con tiếp tục bước những bước vô định trên tuyết. Cứ đi... Cứ đi... Sói Mẹ biết mùa đông này sẽ rất khó vượt qua, mỗi lần bà nhìn thấy ánh mắt của con mình, bà xót lắm. Con đói bụng, lòng bà đau, tâm bà tuyệt vọng, bà nhất định phải tìm ra thức ăn cho con. Khi hai mẹ con lại một lần nữa bước đến trước khối thịt khiến Sói Con vô cùng thèm thuồng kia, thì Sói Con không chịu nổi nữa, nó cứ đứng đấy nhìn chằm chằm khối thịt. Sói Mẹ thừ người ra. Rất lâu rất lâu sau đó, Sói Mẹ thở dài một hơi, giống như đã hạ xong quyết tâm.

Mẹ: Con ơi, bây giờ mẹ muốn đi đến một nơi rất xa.

Con: Dạ, Sói Con không sợ mệt, Sói Con sẽ đi với mẹ.

Mẹ: Chỗ này chỉ có bác thợ săn mới có thể mang mẹ đi. Với lại, chỉ có mình mẹ thôi con à!

Con: Vì sao ạ?

Mẹ: Ngoan! Bởi vì con cũng lớn rồi, cần phải sống một mình. Con hiểu chưa?

Con: Mẹ, mẹ muốn bỏ con sao? Mẹ không còn cần con nữa sao?

Mẹ: Không phải, mẹ cần con của mẹ chứ! Mùa xuân vừa đến, mẹ sẽ trở lại với con mà. Con phải hứa với mẹ con sẽ sống tốt, xuân về thì đến đây. Lúc đó, mẹ con mình sẽ gặp nhau nhé!

Con: Không phải mẹ nói thợ săn sẽ giết chúng ta sao?

Mẹ: Không, mẹ nói với họ muốn đi đến nơi kia, họ sẽ không giết mẹ đâu.

Con: Vậy... chúng ta làm thế nào tìm thợ săn đây ạ?

Mẹ: Con nhìn kìa, mẹ đi lấy cho con khối thịt kia, thợ săn liền biết mẹ ở đây rồi.

Con: Vâng ạ! Mẹ ơi, mẹ cũng đói, chúng ta cùng ăn nha!

Mẹ: Con ngoan, mẹ đi đến nơi kia, thứ gì cũng có, mẹ sẽ mang thật nhiều món ăn ngon về cho con.

Con: Vâng ạ!

Sói Mẹ lảo đảo bước về hướng bẫy, giữa gió tuyết phây phây phát ra tiếng thét chói tai... Trong lúc cái bẫy dần khép chặt vào người, bà vẫn cố sức giật khối thịt ra ném đến tay Sói Con, máu từ bụng bà chảy ra khiến Sói Con hoảng sợ, khóc thất thanh.

Con: Mẹ ơi... Mẹ ơi... Sao mẹ lại chảy máu? Mẹ ơi... Mẹ ơi... Mẹ gạt con... Mẹ muốn chết đúng không? Mẹ ơi... Mẹ ơi... Mẹ đừng bỏ con, mẹ đừng bỏ Sói Con..

Mẹ: Con ơi, mẹ... mẹ... sẽ không bao giờ xa con đâu, bởi vì mẹ yêu con.

Con: Không... Mẹ ơi...

Mẹ: Con ơi, con đã hứa với mẹ sẽ chờ tới mùa xuân, con quên rồi sao?

Con: Không... Mẹ ơi... Con không muốn mùa xuân, con cũng không muốn thịt, con chỉ muốn mẹ ở bên con thôi, mẹ ơi!!

Mẹ: Con ơi, nhanh nào! Mang đồ ăn đi đi, đi thật xa vào. Khóc! Ừ, con khóc đi, khi con chảy hết giọt nước mắt cuối cùng, mẹ sẽ quay về, mẹ hứa đấy!

Con: Mẹ... Mẹ ơi...

Mẹ: Đi đi! Nhanh nào!

Con: Vâng... Mẹ... Mẹ...

Sói Con mang theo đồ ăn, mang theo lời hứa của mẹ, vừa đi vừa khóc, lủi thủi bước về hướng đồng tuyết mênh mông. Nó cảm thấy lúng túng: Chẳng lẽ mùa xuân đến, mẹ sẽ trở về ư? Nhưng nó tin: Khi chảy hết giọt nước mắt cuối cùng, nhất định... nhất định... mẹ nó sẽ quay về.