MỘNG TRONG RỪNG TRÚC

on 7 tháng 9, 2014

Tác giả: Thầy đứng nói bên sông
Dịch: Khuyên @ Cuộn lên






“Ai thế mẹ?” Một bé gái đeo cặp táp chừng bảy, tám tuổi rụt rè níu tay cô, hỏi.
“À, chú này ở cùng thôn với bà ngoại đó con.”
“Thế sao mẹ lại khóc?” “Mẹ và chú hơn hai mươi năm mới gặp lại nhau. Nào, đi thôi, về nhà mẹ làm cho con một món thật là ngon nhé!”
Cô bé, có vẻ ngoài y hệt mẹ mình năm đó, đi chừng hơn chục mét, vẫn không ngừng quay đầu mà quan sát anh. 



 Lúc anh lùa đàn dê đi ra, đã thấy cô đang kéo một con dê nhỏ chờ ở đường lộ. 


“Sao em lại có con dê này?” 

“Em năn nỉ ba mua cho đấy. Hôm nay đi đâu thế anh?” 

“Đến rừng trúc ở núi Tây ngày hôm qua nhé!” 

“Tuyệt quá luôn!” Cô hào hứng tung tẩy đi đằng trước. Hai bên đường trổ đầy hoa dại. 

Bọn dê chạy tản mác trong rừng, vừa gặm cỏ vừa kêu “be be”. 

Anh và cô thoải mái đùa giỡn, rượt đuổi nhau. 

Đột nhiên, anh bỏ mặc cô, chạy đến bên một gốc cây long não, cẩn thận hái một đóa hoa nhỏ, sau đó đi về hướng cô bé đang chu miệng dỗi hờn. “Cho em này, đẹp không?” 

Đưa mắt nhìn bông hoa tí ti vàng rực, cô nhoẻn cười. “Rất đẹp ạ!” 

“Em cười cũng đẹp lắm!” 

Họ sóng vai ngồi cạnh nhau, cùng nhìn ngắm bầu trời xanh và những áng mây trắng treo lửng lơ trên ngọn trúc. 

Bỗng nhiên, cô thở nhẹ một hơi. 

“Sao thế?” Anh quay đầu hỏi. 

“Anh nói xem, lớn lên rồi anh có còn tốt với em như vậy không? Có còn cùng em rong ruổi khắp núi không?” 

“Không đâu! Lớn lên, em phải lập gia đình chứ! Đã lấy chồng mà còn chạy theo anh sẽ bị người ta mắng chửi đấy!” 

“Ừ.” Cô cúi đầu. Một lát sau, anh nghe thấy tiếng cô thút thít. 

“Lại làm sao nữa? Con gái bọn em thật là phiền quá!” Anh hoảng lên, luống cuống nhìn cô. 

“Anh ơi, lớn lên em không lấy chồng được không?” 

“Không được! Không lấy chồng, già thì sao? Em sẽ trở thành bà cô lỡ thì cho coi.” 

“Vậy em sẽ lấy anh!” 

“Không được! Lớn lên anh muốn rời khỏi ngọn núi này.” Anh đứng dậy, nhìn những ánh mây trôi, nói tiếp: “Sau này, anh muốn mình giống như mây trên trời, đi thật xa thật xa.” 

“Rồi! Rồi!” Cô đứng lên, ôm lấy cánh tay anh lắc lắc. “Anh không đồng ý, em khóc cho anh coi.”

Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn trước mặt như chực khóc, chỉ đành thở dài: “Ừ!” 

“Tốt quá đi!” Cô nhảy cẫng lên. “Nào, nào, ngoéo tay, giao hẹn, một trăm năm, không thay đổi.”

“Bây giờ em sẽ gả cho anh.” Cô bĩu môi, ôm chặt tay anh. 

“Chúng ta đã lớn lên đâu mà gả với không gả chứ?” 

“Em nghe người lớn nói, con gái ôm lấy con trai ngủ tức là lấy nhau đó. Bây giờ em sẽ ôm anh ngủ.” Cô ôm chặt thắt lưng anh, nằm lăn ra cỏ, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. 

Anh mở to hai mắt, nhìn trên ngọn trúc vài áng mây đang trôi tới trôi đi. 

“Tỉnh lại nào, tỉnh lại nào, sao em lại khóc rồi?” Anh lay cô dậy, hỏi. 

Cô khóc òa: “Em nằm mơ thấy chúng ta đã già rồi, già hơn cả ba mẹ nữa. Chúng ta gặp nhau ở một bờ sông rất rộng rất bự. Nhưng anh lại không nhận ra em, lướt qua người em mà đi. Em muốn gọi anh, nhưng hoài không ra tiếng. Em biết mà, lớn lên anh không còn cần em nữa.” 

“Ài ài, không phải đâu. Bà nội anh nói, thực tế ngược lại với giấc mơ mà.” Anh dỗ cô. 

“Thật á? Anh tốt quá đi!” Cô nín khóc, bật cười. 





Hai mươi năm sau, anh có công chuyện nên từ thành phố này di chuyển một thành phố khác. 

Lúc xong việc thì đã chiều rồi, anh cố ý đi đến bờ sông, đứng trên đê chống lũ, lấy máy chụp hình chụp lại cảnh sắc đôi bờ. 

Một thiếu phụ dắt tay một bé gái đi lướt qua người anh. 

Anh cảm thấy người thiếu phụ đó không ngừng quay đầu nhìn anh. Anh nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục tìm kiếm vị trí đắc địa để chụp hình. 

“Xin hỏi, anh có phải là Sơn Nha Tử không?” Thiếu phụ trở lại đứng trước mặt anh, đỏ mặt hỏi lớn. 

Anh không khỏi ngạc nhiên, nhìn người thiếu phụ xinh đẹp, nhưng vẫn không nhận ra. 

Thiếu phụ buông tay bé gái, vội vàng chạy tới. “Anh Sơn phải không?” 

“Cô là?” Anh ngờ ngợ, cố gắng lục tìm trong trí nhớ hình bóng của thiếu phụ. 

“Anh thật sự không nhận ra em à? Xem ra, giấc mộng thuở nhỏ nơi rừng trúc phía Tây không ngờ lại trở thành sự thật.” 

“A, em chính là Tiểu Muội.” Cuối cùng, anh cũng tìm được đoạn ký ức bị phủ lấp đó. Cô bé thuở nhỏ khóc oa oa đòi gả cho anh bây giờ đã lớn như vậy, và đẹp như vậy. “Em khỏe không?” 

“Vâng, em khỏe ạ! Từ hồi anh bỏ đi năm 16 tuổi, lúc nào em cũng tỉnh dậy trong nước mắt. Năm năm sau, em cũng rời quê lên thành phố này. Thật không ngờ lại gặp anh ở đây.” Anh nhìn cô, phát hiện vành mắt cô hoe đỏ.

“Ai thế mẹ?” Một bé gái đeo cặp táp chừng bảy, tám tuổi rụt rè níu tay cô, hỏi. 

“À, chú này ở cùng thôn với bà ngoại đó con.” 

“Thế sao mẹ lại khóc?”

“Mẹ và chú hơn hai mươi năm mới gặp lại nhau. Nào, đi thôi, về nhà mẹ làm cho con một món thật là ngon nhé!” 

Cô bé, có vẻ ngoài y hệt mẹ mình năm đó, đi chừng hơn chục mét, vẫn không ngừng quay đầu mà quan sát anh.

4 nhận xét :

Kiều nói...

Đọc lần đầu thấy bình thường, đọc lần 2 thấy ngấm. Cảm ơn.
Với góp ý là chữ nhỏ quá, đọc nhức mắt ghê =_=

An Khuyên nói...

Hu hu mình sẽ tìm cách ToT

Ainie nói...

Công nhận trn ngắn nhưng thấm
Lâu lâu vào lại blog Ngoại thấy nhiều trn mới ghê :)

An Khuyên nói...

*tim tim* con iu =O=

Đăng nhận xét