Độc nhất nam nhân tâm - Chương 4a

on 18 tháng 7, 2011

Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 4a



Bệnh Chốc Đầu tuy chiếm được tài sản khổng lồ của Gia Cát gia, nhưng khi hắn ngã bệnh, tất cả mọi người đều hân hoan vui sướng và cho rằng hắn thật sự chịu báo ứng.


Ngược lại, bốn huynh muội Gia Cát Văn Nghĩa mặc dù không xu dính túi bị đuổi ra khỏi Gia Cát phủ, nhưng từ những ngày đầu không ngừng có người mang đồ ăn thức uống tiếp tế cho, mà sau khi Gia Cát Văn Nghĩa lần nữa nằm trên giường, người đi thăm càng lúc càng nhiều, không phải mang thuốc bổ cũng là đưa phương thuốc dân gian sưu tầm được, sau đó lên chùa miếu thắp nhang bái phật, cầu nguyện bệnh tình của Gia Cát Văn Nghĩa mau chóng thuyên giảm.


Người tốt, người xấu phân biệt chính là chỗ này.


“Lần trước là tên đầu ghẻ trị khỏi bệnh cho đại thiếu gia, đại tiểu thư không có đi tìm hắn à?”


Là người hầu trước đây làm công ở Gia Cát phủ. Kể từ khi Bệnh Chốc Đầu tiếp quản tài sản của Gia Cát gia, số gia nhân trong phủ đã bỏ đi hơn chín phần. Lúc này nghe nói Gia Cát Văn Nghĩa bị bệnh, hắn lập tức chạy đến thăm.


“Ai bảo không tìm, đã đến nhà, nhưng tên đó bản thân ngã bệnh ý thức mơ hồ, căn bản không có hỏi được gì!”


“Vậy hỏi thăm hắn dược liệu chữa bệnh cũng được, cách pha chế chúng ta đều thấy qua rồi!”


“Có, ta cũng muốn hỏi, nhưng mẹ hắn nói thuốc này quý hiếm chỉ có một phần, lần trước sử dụng đã không còn nữa!”


“Chỉ có một phần? Thế lấy ở đâu?”


“Người ta đưa.”


“Ai?”


“Bọn họ cũng không biết danh tính của đối phương, càng không biết người đó hiện đang ở nơi nào.”


“Thế...... không còn cách nào nữa ư!”


Không còn cách nào?


Không, thế nào lại có thể như vậy!


Sau khi tiễn người ra cửa, Mông Mông một mình ngồi thừ ở hậu viện, sợ bị Tuyết Tuyết cùng Xán Xán phát hiện sự bất lực và hoang mang của nàng. Nàng thân là đại tỷ, làm sao có thể để các muội muội thấy bộ dạng lo lắng lúc này của mình!


Nhưng...... Nhưng...... Nàng biết phải làm sao?


Ngoài việc trơ mắt nhìn đại ca trút bỏ hơi thở cuối cùng, nàng phải làm thế nào đây?


Nghĩ đến đây, hốc mắt trở nên hoe đỏ, nhưng nàng cắn chặt môi dưới, không ngừng dùng tay lau, chính là không cho nước mắt rơi xuống.


“Vì sao không khóc?”


Lần thứ ba nghe thấy câu hỏi này, lại là thanh âm thốt nhiên mà đến, nhưng Mông Mông không một chút sợ hãi, cũng không có hoang mang, ngược lại trong lòng lửa giận vô cớ trỗi dậy.


“Liên quan gì đến ngươi?”


Nàng là muốn tìm cơ phát tiết, nàng biết, nhưng nàng không khống chế được bản thân, chính là cố ý làm đối phương tức giận, sau đó cùng hắn cãi một trận, mới có thể giúp nàng phát tiết một chút giận dữ, lo âu cùng sợ hãi trong lòng.


Nàng thật sự rất sợ phải mất đi đại ca!


Nhưng mà đối phương lại chỉ hờ hững nhìn nàng, một chữ cũng không nói. Cũng chính thế mà qua một lát sau, một bụng lửa giận trong lòng nàng đã bị hắn nhìn đến không còn dấu tích, lòng tràn đầy hổ thẹn vì chính mình xúc động mà hối tiếc không thôi.


“Thật xin lỗi, bình thường ta không như vậy đâu,” Nàng lựa lời nói. “Bởi vì đại ca của ta lại ngã bệnh, mà ta không biết tìm đại phu ở đâu, cho nên tâm tình không tốt lắm. Mượn ngươi phát tiết, đó là không đúng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”


“Vì sao không tức giận?”


Câu hỏi cuối cùng cũng chịu thay đổi, nhưng giống nhau khiến người đau đầu.


“Vì sao phải tức giận?” Không phải là hắn thích xem nữ nhân khóc, nữ nhân tức giận ấy chứ?


“Ngươi......”


“Tìm được rồi! Ta rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi!”


Lại là thanh âm thình lình xuất hiện, khô ráp như tiếng quạ kêu, hai người không hẹn cùng quay đầu lại, nhìn thấy một người đang mạnh mẽ bước qua. Nhìn kỹ lại, thì ra là mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu.


Một đường bổ nhào đến trước mặt người đang cùng Mông Mông nói chuyện -- thư sinh trẻ tuổi khẳng khiu như cành trúc kia.


“Nhanh, nhanh đi cứu con ta!” Bà hùng hổ ra lệnh.


“Không phải chuyện của ta.” Gương mặt của thư sinh vẫn là vẻ lạnh lùng, thản nhiên, không có chút biểu cảm, giống như đã muốn định hình, muốn thay đổi cũng chẳng được, ngay cả nói chuyện cũng như vậy.


“Làm sao không phải chuyện của ngươi, ngươi trị khỏi bệnh cho Gia Cát công tử, nhất định cũng có thể giúp con ta mạnh lành!”


Nghe vậy, Mông Mông ngây người kinh ngạc la to. “A?!”


Là hắn?!


Như thế nào là hắn?!


“Không phải chuyện của ta.” Lặp lại câu nói.


“Ngươi thiếu nợ chúng ta!” 


“Nợ của Tứ thẩm với các ngươi, ta sớm đã hoàn thành.” 


“Vẫn chưa!”


“Hoàn thành.”


“Ta nói chưa tức là chưa!”


“Con ngươi một lời đã định.” Hắn lấy ra tín vật đưa cho mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu xem, chứng thực hắn không có nói sai.


Mà quan trọng nhất là, tín vật đã trở về tay hắn, bà không thể tiếp tục sai khiến hắn.


“Nhưng...... Nhưng......” Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu nhất thời hoảng loạn, bối rối không biết phải làm thế nào mới đúng. “Con ta phải làm sao?”


“Không phải chuyện của ta.” Vẫn như cũ một câu.


“Van cầu ngươi cứu con ta!”


“Không phải chuyện của ta.” Hờ hững buông lời.


“Ta...... Ta quỳ xuống cầu xin ngươi!” Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu lập tức quỳ xuống, không ngừng khấu đầu. “Van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu con ta!”


“Không phải chuyện của ta.” Ngay cả lông mi cũng không nửa phần lay động.


“Ngươi ngươi ngươi......” Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu vừa vội vừa tức mở lời. “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu cứu con ta?”


“Ngoại trừ người thân trong gia đình, không có đại lễ, ta sẽ không ra tay cứu người.”


Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu khẽ cắn môi. “Được, ngươi cứu con ta, ta sẽ đem toàn bộ tài sản Gia Cát gia trao cho ngươi!” Tuy rằng đau lòng, nhưng nhi tử là trọng yếu.


“Ta không cần.”


“Vậy ngươi cần gì?”


“Cái ta cần, ngươi không có.”


“Ngươi nói cho ta biết ngươi muốn thứ gì, ta lập tức mang về đây cho ngươi.”


“Vạn Liên Phật của Tấn vương phủ.”


Tấn vương phủ?!


Nơi vương phủ, dân thường như bà sao có thể ra vào tùy ý, cho dù muốn mua cũng là sở cầu bất đắc (cầu mà không được)!


“Không còn cái nào nữa sao?”


“Thiên Vân bảo tháp của hoàng tộc Đại Lý.”


Hoàng tộc Đại Lý?!


Mơ đi!


“Gì nữa?”


“Đỉnh ngọc của Hoa Sơn chưởng môn.”


Chưởng môn Hoa Sơn?!


Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu cuối cùng cũng hiểu được, hắn không cần tiền tài, cũng không muốn sản nghiệp, chỉ yêu thích bảo vật trân quý, có tiền cũng không mua được.


“Được, ta sẽ tìm cho ngươi!” Bà hung hăng buông lời, sau đó nhanh chóng rời đi.


Hờ hững nhìn theo bóng dáng xa dần, “Ngươi cái gì cũng không tìm thấy, bởi vì......” Thư sinh trẻ tuổi lẩm bẩm trong miệng, “Chính ngươi cũng sẽ nhanh chóng phát bệnh!” Lời vừa nói xong, con mắt hắn thản nhiên nhìn về phía Mông Mông, đưa chân dời bước.


Mông Mông lại vẫn như cũ sững sờ đứng tại chỗ, cũng không có đuổi theo cầu xin.


Là hắn, đích thực là hắn, tên thư sinh nàng “tiếp tế” trong hơn một tháng qua, lại chính là đại phu có thể chữa khỏi bệnh đại ca nàng!


Nàng đang cố gắng tiêu hóa sự thật này.


Được rồi, được rồi, là hắn, chính là hắn, không phải rất tốt sao, lúc đầu còn tưởng rằng không có khả năng tìm thấy người cấp dược liệu cho Bệnh Chốc Đầu, giờ đây người đó hiện đang ở trước mặt, không sai chứ?


Nhưng...... Nhưng......


Mẫu thân của Bệnh Chốc Đầu dập đầu cầu xin cả buổi cũng không có tác dụng, nói chi đến nàng, hơn phân nửa chỉ làm lãng phí thời gian, hắn đã nói, không có đại lễ, sẽ không xuất thủ cứu người.


Nhưng mà, các thứ hắn yêu cầu, nàng cũng không thể kiếm được!


Làm sao bây giờ? Nàng nên làm thế nào bây giờ?


Mông Mông lo lắng trầm tư suy nghĩ, đi qua đi lại, đi tới đi lui, còn giống người điên vò đầu đến nỗi búi tóc búi gọn gàng ban sáng đã bị kéo xuống quá nửa. Thật lâu thật lâu sau, rốt cuộc, hai tròng mắt của nàng ánh lên sáng ngời. “Đúng rồi!” Nhanh chóng chạy đến sương phòng của thư sinh trẻ tuổi kia.


Có biện pháp!


Mông Mông đến trước cửa phòng, nhìn thấy thư sinh trẻ tuổi mang theo gánh sách cùng hành lý bước ra, liếc qua cũng đủ biết hắn sắp sửa rời khỏi nơi này.


“Đợi một chút!” Mông Mông đứng chắn trước mặt hắn. “Ngươi...... Ngươi đã thành thân?”


“Không có.”


Quả nhiên!


Mông Mông hai mắt lóe sáng lóe sáng, hai tay hợp thành hình chữ thập, tràn đầy hi vọng nhìn hắn. “Như vậy, ngươi có muốn lấy vợ không? Ta… ta gả cho ngươi được không? Tuy rằng ta không có hồi môn, nhưng là ta cam đoan, ta nhất định sẽ là một người vợ tốt!”


Thư sinh trẻ tuổi nhíu một bên chân mày, sau đó nhìn nàng, ánh mắt không chút biểu tình, căn bản nhìn không ra hắn đang suy tính điều gì.


Mông Mông bị hắn nhìn chăm chăm, trong lòng cảm thấy bất ổn, không biết hắn cuối cùng sẽ trả lời như thế nào, hi vọng hắn nhanh chóng đưa ra một lời phán quyết. Hắn cố tình không mở miệng, càng chờ càng không yên, càng chờ càng lo ngại, ngay tại thời điểm nàng sắp phát điên, hắn cuối cùng cũng trả lời.


“Được.”


“Thật tốt quá!” Mông Mông mừng vui hoan hỉ xoay người bỏ chạy, “Chúng ta sẽ thành thân vào ngày mai!” Nói xong liền dừng lại, quay đầu về phía sau. “Xin hỏi tôn tính đại danh công tử?”


“Quân Lan Chu.”



~.~



Chỉ trong nháy mắt, Mông Mông bước vào phòng của Gia Cát Văn Nghĩa, bất ngờ thông báo quyết định của mình.


“Đại ca, muội muốn thành thân!”


“Gì chứ?” Gia Cát Văn  Nghĩa kinh ngạc nhất thời không kịp phản ứng.


“Khi xưa cha mẹ đã nói, muội có thể tự mình quyết định hôn sự của mình, đúngkhông?”


“Không sai, nhưng......”


“Tốt, đại ca, muội đã quyết định, muội sẽ gả cho Quân Lan Chu công tử ở phòng đối diện!”


“Phòng đối diện?” Gia Cát Văn Nghĩa huy động đầu óc nghĩ ngợi xem nàng rốt cuộc là chỉ ai, “Muội muốn nói......” Dừng lại một chút, mục quang dừng ở trước cửa phòng. “Hắn?”


Mông Mông ngoái đầu nhìn theo, Quân Lan Chu không biết từ bao giờ đã đứng ngoài cửa, khoanh tay hờ hững nhìn bọn họ.


“Đúng vậy, là huynh ấy.”


“Nhưng, vì sao......”


“Không cần hỏi vì sao, đại ca, huynh đồng ý là được rồi.”


“Nhưng...... Nhưng......” Hắn là hi vọng nàng có thể gả cho Chương Úc Hùng!


Thấy đại ca tựa hồ không có khả năng đồng ý hôn sự này, Mông Mông dứt khoát quỳ dưới đất.


“Đại ca, mong huynh chấp thuận, bằng không muội sẽ không đứng lên!”


Gia Cát Văn Nghĩanhất thời ngây ngốc, không nghĩ tới nàng kiên quyết muốn gả cho tên thư sinh không có khả năng nuôi sống bản thân mình đến như vậy. Cuối cùng là vì sao?


Sau hơn nửa ngày trời, hắn mệt mỏi thở dài thật sâu. “Ta chấp thuận, muội nhanh đứng lên đi!”


Mông Mông vô mừng nhảy dựng lên. “Cám ơn đại ca!”


Bởi vì Gia Cát Văn Nghĩa đang nằm trên giường bệnh, cho nên Mông Mông chủ động tự lo mọi thứ cho hôn lễ. Nàng suốt đêm may một đôi áo gối uyên ương làm hồi môn, lại đi mời Triệu bá phụ, trước kia là quản gia ở Gia Cát phủ, làm người mai mối. Hôm sau, Gia Cát Văn Nghĩa cũng miễn cưỡng đứng dậy vì bọn họ chủ hôn, ngay tại đại sảnh Trần gia bái đường hành lễ, hoàn thành việc chung thân đại sự của Mông Mông.


Tuy rằng tất cả mọi thứ đều rất đơn giản, nhưng kết quả mới là quan trọng nhất.


Không nghĩ đến trong đêm động phòng, biểu hiện của phu quân mới cưới tựa hồ như không muốn lấy nàng. Trừ bỏ mở lên chiếc khăn che đầu, bọn họ không có uống rượu giao bôi, cũng không nói với nhau nửa lời, tuy rằng ngủ trên cùng một giường, nhưng ngay cả tóc hắn cũng không có chạm tới nàng, thậm chí còn quay mặt đưa lưng cách rất xa người vợ mới cưới. Điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.


Nếu không muốn lấy nàng, vì sao lại đồng ý cùng nàng thành thân?


Tuy nhiên, việc này không quan trọng, nàng cũng không nề hà gì, nàng đã trở thành thê tử của hắn, đây mới là điều trọng yếu nhất.


Bởi vậy, hắn sẽ không thể cự tuyệt chữa bệnh cho đại ca của nàng nhỉ?



1 nhận xét :

loveyou nói...

chị này ăn phải dưa bở rồi

Đăng nhận xét