Độc nhất nam nhân tâm - Chương 5c

on 12 tháng 8, 2011


Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 5c



Mùa đông ở phương Bắc thời tiết khắc nghiệt, băng tuyết rơi đầy, lạnh đến thấu xương, Mông Mông thật không biết vì sao tướng công của mình giống như một chút cũng không có phản ứng -- có lẽ là do hắn gầy không có thịt nên thế. Nhưng nàng thì không, nàng thật sự đang lạnh run cả người.


Thời điểm rời khỏi Nam Dương, nàng không bao giờ nghĩ sẽ thẳng hướng đến phương Bắc, do đó cũng không có đặc biệt đi mua cho mình áo ấm, giờ phút này nàng dường như đã đem toàn bộ quần áo mang theo tròng vào người, nhưng vẫn không sao xua được cảm giác giá lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập.


“Tướng công, chàng có thể cho thiếp mượn một bộ y phục được không?”


Quân Lan Chu không nói một lời, trực tiếp đem hành lý của hắn giao cho nàng. Nàng nhanh chóng mở ra xem thử, thiếu chút nữa khóc thành tiếng, y phục của hắn tất cả đều cùng một dạng, manh áo dài mỏng manh, nàng không có lòng tin mặc vào người có thể làm ấm cơ thể.


“Tướng công, thiếp...... thiếp có thể đi mua áo bông cho mình không?”


Quân Lan Chu vẫn như cũ không nói gì, đưa lưng về phía nàng, nàng không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là vui vẻ, bởi vì lúc mình cảm thấy buồn về chuyện nào đó, cũng đều quay lưng không đối diện với người.


Được rồi, không được thì thôi, nàng đành phải tìm cách khác.


Vì thế, dọc đường đi, nàng luôn hướng mọi người xin một ít đồ cũ, không nhất thiết là vải bông, sau khi ước chừng đã đủ, tranh thủ thời gian ban đêm thanh vắng, ngồi bên ánh lửa bập bùng, may áo.


Một cái cho tướng công, một cái cho chính mình.


“Tướng công, áo bông này mặc dù đơn sơ, nhưng cũng có thể giữ ấm.” Vừa nói, nàng vừa đưa hai tay dâng áo. “Chàng có muốn mặc thử không?”


Quân Lan Chu nhìn chằm chằm vào chiếc áo một lúc lâu, sau đó nâng tầm mắt nhìn nàng. Ánh mắt đó, tựa hồ xuất hiện một tia biểu tình, nhưng chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy, vẫn là đôi con ngươi phẳng lặng, thâm thúy, nhìn không thấy bến bờ; chỉ có điều hắn lại cầm lấy áo bông, chậm rãi khoác lên người, sau đó tiến lên phía trước nhóm lửa, không có nửa tiếng cảm ơn.


Ngay cả như vậy, Mông Mông vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.


Lúc đầu còn tưởng hắn nhất định sẽ cự tuyệt, bởi vì hắn giống như không sợ lạnh, áo bông với hắn có lẽ chỉ là thứ bỏ đi, càng thêm việc hắn chưa từng nhận từ tay nàng bất cứ vật gì, cho dù là khoai lang, quả dại, hay trứng chim, hắn cũng không thèm đếm xỉa, nhưng bây giờ, hắn lại khoác lên người áo bông nàng may tặng. Nàng có thể không vui mừng sao?


Nhưng là có một việc khiến nàng không thể cười nổi.


Đó là, càng đi về phương Bắc, thời tiết càng giá rét, nàng tuyệt nhiên không tìm thấy khoai lang hay trái dại bên đường, chỉ đành phải cầm lấy nửa cái bánh bao Quân Lan Chu đưa nhét vào bụng, nhưng là, nửa cái thì thấm tháp vào đâu, nàng lại không thể nói thẳng với hắn. Suy nghĩ cả nửa ngày trời, nàng rốt cuộc cũng tìm ra một biện pháp.


Dù sao khi nàng dừng lại không đi, hắn nhất định cũng sẽ dừng lại chờ nàng. Do đó, nàng bắt đầu hỏi thăm mọi người về một số công việc lặt vặt, vừa hỏi đã có không ít, bất quá tất cả đều là giặt quần áo.


Mùa đông ngồi giặt quần áo chính là cực hình tàn nhẫn nhất, ác độc nhất trên thế gian, nhưng là khi nàng cầm trên tay tiền công, lập tức liền quên ngay thống khổ lúc trước, hoan hỉ chạy đi mua bánh bao nóng hổi, vui mừng dâng hai tay trước mặt trượng phu.


“Tướng công, bánh bao vừa mới ra lò, chàng dùng thử nha?”


Một lần nữa, Quân Lan Chu đưa mắt nhìn nàng, đôi mắt do ngủ không đủ sưng đỏ lên, đôi bàn tay xuất hiện thêm thêm nhiều vết nứt, rồi chăm chú nhìn vào mắt nàng, rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một tia phức tạp. Hắn chậm rãi bước qua, tiếp lấy bánh bao, không phải bỏ vào bao hành lý, mà là lập tức nhấm nháp nhai.


Mông Mông cảm động muốn rơi nước mắt. Đây chính là lần đầu tiên, hai người được ăn những chiếc bánh bao nóng hổi đến vậy!


“Đúng rồi, tướng công, vừa nãy khi thiếp đi mua bánh bao, có một tên lưu manh chạy tới chọc ghẹo, chỉ có điều hắn vừa mới đụng vào chân váy thiếp, đã ôm đầu la hét hoảng lên. Đó cũng là Cửu nhật tiêm khiếu tán [xem lại chương 4c] sao?”


“Không phải.”


“Vậy là gì?”


“Thập tam khiêu.”


“Là?”


“Sau khi nhảy nhót mười ba ngày, lập tức độc tính biến mất.”


Tiếng cười vang lên.


“Tướng...... Tướng công, xin hỏi đây là do ai sáng chế?”


“Đệ đệ của ta.”


“Lại là tiểu thúc! Nhưng mà, tướng công......”


“Việc chi?”


“Đệ đệ của chàng thật đáng yêu nha!”



~.~



Đáng tiếc chỉ trong vòng mấy ngày đã di chuyển đến địa phận Trường Bạch Sơn, nơi này dân cư càng thêm thưa thớt, không làm công giặt quần áo, cũng không có bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn.


“Tướng công, đêm nay là đêm trừ tịch (đêm giao thừa) nhỉ!”


“Ừ.”


“Vẫn chỉ có nửa phần bánh bao thôi à?”


“Một cái.”


“...... A, hay là chúng ta tìm quán trọ nghỉ qua đêm đi?”


“Không được.”


“...... A, vậy thì nghỉ ngơi vài ngày nha?”


“Ngày mai lập tức lên đường.”


“...... A, chúng ta lên Trường Bạch Sơn là muốn làm gì chứ?”


“Hái thuốc.”


Hái thuốc?


Chỉ vì hái thuốc, bọn họ phải bán mạng lên đường, ngay cả thời điểm mừng năm mới cũng không thể nghỉ ngơi vài ngày?


“Tướng công, thiếp có thể nói không?”


“......”


Coi như là có thể đi.


“Tướng công, chàng thật sự là quá quắt, ngày đầu năm, ít nhất cũng phải được ăn hai chiếc bánh bao nóng hổi chứ!”


“......”


“Không có tiền mướn phòng trọ, tìm chùa miếu ở lại cũng tốt mà!”


“......”


“Vất vả nhiều tháng như vậy, nghỉ ngơi hai ngày sẽ chết sao?”


“......”


“Hơn nữa chỉ là vì hái thuốc......”


“Câm miệng!”


“Dạ, tướng công.”


“Ăn bánh bao.”


“Dạ, tướng công.”


“Ăn xong liền ngủ.”


“Dạ, tướng công.”


“Không được nói nữa!”


“...... Một câu nữa thôi.”


“Hửm?”


“Thiếp có thể chửi hỗn đản (khốn nạn =)))) không?”


“......”



Chương 5 hoàn.




4 nhận xét :

Nặc danh nói...

ôi hỗn đãn hì hì
thank nàng nah

Nặc danh nói...

honho. bo tay voi nhan vat chinh roi.

Nặc danh nói...

Thanks ban nhieu.

Unknown nói...

ôi buồn cười chết mất với hai anh chị thui

Đăng nhận xét