Nương tử thích tác quái - Chương 7b

on 25 tháng 9, 2011
Nương tử thích tác quái 
Cừu Mộng | Liễu Mi | Chương 7 - Hạ


Nhìn vẻ mặt của nàng, Phong Tiêu Tiêu trong lòng cảm thấy may mắn. Cũng may là hắn quyết định đi theo, nếu không nàng sẽ thật sự ở lại nơi này. Bởi vì trừ bỏ tham vàng quý bạc, nàng yêu nhất chính là cảnh đẹp.

Cảnh quan tuy đẹp, nhưng điều khiến lòng người kinh hãi nhất lại là các dáng ngọc trong Hồng Vân giáo. Mở to mắt nhìn, khắp nơi đều là nữ tử, mỗi người một vẻ thướt tha yêu kiều xinh đẹp duyên dáng, làm cho người ta không kịp chớp mắt.

Lúc ánh mắt của Hoa Luyến Luyến đảo qua một khoảnh sân, đột nhiên tối sầm lại, gương mặt như hoa như ngọc có chút tái xanh.

Nhìn sang góc khác, chỉ thấy một đám nữ nhân đang loay hoay xà quần với nhau không biết là đang làm gì.

Vũ Mê Mê khóe miệng khẽ vênh, hai tay vòng trước ngực, bộ dáng giống như xem kịch vui.


“Chủ nhân, có phải là Long thiếu gia không?” Tuyết Linh có chút không chắc chắn.

Phong Tiêu Tiêu nhất thời trở nên căng thẳng. Long Tòng Vân? Theo lời Tuyết Linh nói, đó là một người cực kỳ khôi ngô tuấn tú, hơn nữa nhân duyên cũng cực kỳ tốt, tốt đến nỗi khiến cho nam nhân trên đời chỉ muốn trừ diệt hắn đi cho hả dạ.

“Dạng nam nhân mỗi lần xuất hiện là khiến cho con gái người ta điên cuồng bu quanh, ta nghĩ trên đời này cũng không nhiều lắm.” Nụ cười trên môi Vũ Mê Mê càng thêm quỷ dị.

“Chủ nhân, đợi một chút.” Tuyết Linh cuống quít chạy lùi về sau.

Cha con họ Phong đồng loạt quay đầu, khó hiểu nhìn người nào đó đang ù té chạy.

Vũ Mê Mê hắng giọng, môi ngọc khẽ mở, phát ra âm thanh lanh lảnh như vàng anh. “Long sư huynh, đã lâu không gặp!”

Giọng nói thật ngọt ngào, dễ nghe, nhưng do đâu bọn họ lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm? Cha con nhà họ Phong quay mặt nhìn nhau.

“Vũ Mê Mê!” Không cần hoài nghi, tuyệt đối có thể khẳng định thanh âm này tràn ngập sự sợ hãi và kinh ngạc. Vũ Mê Mê chỉ là một cô nương thanh tú liễu yếu đào tơ, sao có thể dọa người đến vậy?

Giống như chó bị giẫm phải đuôi, Long Tòng Vân như tên bay chớp mắt xuất hiện trước mặt mọi người. Hình dung mặc dù có chút quá đáng, nhưng nhân ảnh đang nhảy đông đổng kia quả thật khiến cho người ta cảm giác như vậy.

Đó là một gương mặt tràn ngập phong tình, cho dù là tuấn lãng như Phong Tiêu Tiêu cũng phải thua kém ba phần. Ông trời tựa hồ rất sủng ái hắn, đem hết mọi thứ tốt đẹp đổ dồn trên người hắn, tạo nên một kiệt tác hoàn mỹ thế gian.

Lòng Phong Tiêu Tiêu không khỏi nặng trịch như đeo cục đá. Nam tử trước mắt này không thể nghi ngờ chính là kẻ thù chung của giới tu mi trong thiên hạ, khiến cho nữ nhân mê mệt không thôi.

Vũ Mê Mê vân vê tay áo, cười như không cười thấp giọng hỏi thầm: “Cảm thấy rất áp lực đúng không?” Bất kỳ nam nhân nào sau khi nhìn thấy Long Tòng Vân đều nảy sinh cảm xúc này.

Phong Tiêu Tiêu nhìn nàng, không mở miệng.

Long Tòng Vân phát hiện sư muội đối với gã nam tử bên cạnh có cử chỉ thân mật, hai mắt nhất thời tròn xoe.

“Huynh đài, sao lại bước nhầm lên thuyền của tiểu sư muội nhà ta?” Ánh mắt đồng tình lướt khắp người Phong Tiêu Tiêu. Hoàn hảo, vẫn chưa có dấu hiệu bị trọng thương.

Bước nhầm thuyền? Mô tả vô cùng chuẩn xác, hắn thật sự đã bước nhầm thuyền, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện rời khỏi. Đó là câu trả lời trong lòng Phong Tiêu Tiêu.

“Sư huynh, huynh cho rằng nam nhân nào cũng suốt ngày lải nhải như huynh sao?” Ánh mắt có chút khinh thường, một nam nhân đại trượng phu lại đi kèm với cái miệng bà tám, đúng là ông trời khéo trêu ngươi.

Hắn nhịn, có câu “Bách nhẫn thành cương” (càng nhẫn nại mới càng cứng rắn), hắn nhịn...... Long Tòng Vân đem bất mãn nuốt vào lòng, quay sang hỏi Hoa Luyến Luyến: “Nghe nói trang chủ Thiên hạ Đệ Nhất trang lạnh lùng vô cảm, hàn khí bức người. Nàng nhất định là đã gặp trắc trở cho nên mới quay về đúng không?”

Hoa Luyến Luyến cảm thấy khó hiểu, chỉ tay về phía nam nhân đang đứng một bên. “Hắn chính là Phong trang chủ.”

Long Tòng Vân tiếp tục nhảy dựng lên, ngón tay run run chỉ vào Phong Tiêu Tiêu, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ. “Ngươi, ngươi...... Ngươi thế nào lại cùng bọn họ đến đây?”

Hoa Luyến Luyến nhíu chặt lông mày, đáy lòng nghi hoặc càng sâu. “Chẳng lẽ chàng không nhận được bồ câu đưa thư của thiếp?”

Vũ Mê Mê nhất thời trở nên xấu hổ, Tuyết Linh liều mạng cắn chặt môi dưới. Tuyệt đối không thể cười!

“Tất nhiên là không.” Long Tòng Vân khẳng định lắc đầu.

Phong Tiêu Tiêu có chút đăm chiêu nhìn Vũ Mê Mê. Bồ câu đưa thư? Dọc đường, tựa hồ bọn họ ăn không ít thịt bồ câu nướng, chẳng lẽ......

Nhìn thấy nàng lén lút hướng mình nháy mắt, hắn bỗng nhiên sực tỉnh, đúng rồi, đó là bồ câu đưa tin...... Nếu chính mình cũng có phần, vẫn là giữ im lặng sẽ tốt hơn. Không biết Hoa Luyến Luyến nếu như biết được thứ mình ăn mấy ngày qua là thịt bồ câu thì sẽ cảm thấy thế nào.

Long Tòng Vân hoài nghi nhìn thẳng vào mắt Vũ Mê Mê. “Sư muội, muội không phải lại bệnh cũ tái phát chứ?” Biểu tình cổ quái như thế, căn bản chính là giấu đầu lòi đuôi.

“Ta làm gì có bệnh cũ.” Gương mặt tỏ vẻ vô tội cực kỳ.

“Ăn thịt bồ câu.” Trực tiếp làm rõ, nếu không tiểu nha đầu này tuyệt đối sẽ không thừa nhận tật xấu.

“A!” Hoa Luyến Luyến hô nhỏ.

Nhìn dáng vẻ Vũ Mê Mê tỉnh rụi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Hoa Luyến Luyến trong lòng đã có đáp án. Bồ câu đưa thư là do nàng ăn.

“Ta đến đây là muốn xem bệnh cho Lý Bộ Thanh, các người xác định muốn đứng đây lãng phí thời gian sao?” Vũ Mê Mê không nhanh không chậm nói sang chuyện khác.

“Bên này, mời.” Hoa Luyến Luyến nhanh chóng dằn cục tức xuống bụng, cung kính dẫn đường. Chuyện của giáo chủ là quan trọng nhất.

Bất cứ ai đang đi trong ngõ tối, ngửi thấy mùi hoa thơm nức mũi tâm tình cũng trở nên thư thái, Vũ Mê Mê cũng thế. Thậm chí, nàng còn hi vọng có thể vĩnh viễn bước đi như vậy, dĩ nhiên với điều kiện là phải có Phong Tiêu Tiêu ở bên cạnh.

Tòa phủ lâu tuy không tinh xảo, nhưng cũng không quá mức đơn sơ, có khối đá lớn dựng ngang làm tường, có thanh gỗ, có gạch ngói...... Nơi này quả thực dung nạp kiến trúc của các địa phương đại giang nam bắc, có thể thấy được giáo đồ Hồng Vân giáo cũng tụ tập từ nhiều nơi khác nhau.

“Đoán thử xem, chỗ ở của giáo chủ sẽ như thế nào?” Vũ Mê Mê hiếu kỳ hỏi.

Phong Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn nàng.

“Nếu như đoán trúng, ta sẽ đáp ứng với huynh một chuyện.” Khóe miệng vểnh lên, nàng không tin hắn còn có thể im lặng mãi như vậy.

“Nhà tranh mái vòm.” Hắn nhanh chóng trả lời.

Vũ Mê Mê bối rối gãi đầu. Nơi đơn sơ như vậy, người đứng đầu một giáo có thể ở sao?

“Giáo chủ, người đã dẫn tới.” Động thái của Hoa Luyến Luyến chứng thật Phong Tiêu Tiêu đoán không sai.

Một cô nương dị tộc xuất hiện ở cửa phòng. Vừa nhìn thấy trang phục của nàng, Vũ Mê Mê liền hiểu được tại sao hắn lại đoán ra. Một thân phục sức (quần áo + trang sức) của dân tộc thiểu số biên cương, bọn họ nhiều thế hệ đều sống trong nhà tranh mái vòm.

“Ta vừa rồi cái gì cũng chưa từng nói à.” Vũ Mê Mê mặt dày trở quẻ.

Phong Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc nàng, không lên tiếng.

“Hai vị sư huynh thật là có phúc.” Vũ Mê Mê cảm khái vô vàn, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Phong Tiêu Tiêu hiểu ý mỉm cười. Luận về dung mạo, Hoa Luyến Luyến cùng giáo chủ Hồng Vân giáo Phương Tiểu Kiều đều là đại mỹ nhân hiếm có trên đời, hai vị sư huynh của nàng có thể chiếm được tình cảm của các nàng, quả thật là khiến nam nhân trong thiên hạ ghen tị không thôi.

Ánh mắt Phương Tiểu Kiều lướt qua hắn, cuối cùng tỏ vẻ hứng thú dừng lại trên người Vũ Mê Mê.

“Vũ Mê Mê.”

“Đúng vậy.” Nàng mỉm cười gật đầu, trong lòng lại âm thầm nghĩ ngợi. Một nữ tử trẻ tuổi lạnh lùng như vậy có thể đứng đầu một giáo, chỉ e là không đơn giản.

“Cứu sống hắn. Điều kiện của ngươi?”

Vũ Mê Mê kinh ngạc nhướng mày, chớp chớp mắt. “Nếu như ta muốn ngôi giáo chủ, giáo chủ có chịu không?”

“Không.” Phương Tiểu Kiều thẳng thừng bác bỏ.

“Quý giáo chắc hẳn là có tiền, đưa ta nhiều nhiều một chút là được.” Càng nói, càng để lộ bản tính tham lam.

“Không đưa.” Phương Tiểu Kiều lạnh lùng từ chối.

Vũ Mê Mê trợn tròn mắt, tuy rằng nàng muốn cứu người, nhưng Phương Tiểu Kiều nói như vậy thật là quá không nể tình đi. Lý Bộ Thanh là sư huynh của mình, nhưng cũng là trượng phu của nàng mà.

“Ta không nghe sai chứ? Không cho ta thù lao, lại còn muốn ta cứu người?” Âm lượng giọng nói đề cao thêm mấy phần.

Phong Tiêu Tiêu nhìn thế, trong mắt hiện lên ý cười. Hai cô nương bản tính quái dị trời sinh gặp mặt nhau, cũng không biết là xui xẻo hay may mắn, ông trời đúng là khéo sắp xếp.

“Không cứu.” Biết được đáp án, Vũ Mê Mê đi đến tảng đá bên cạnh ngồi xuống.

“Vậy ngươi cứ đợi mà chôn cùng chàng.” Phương Tiểu Kiều sắc mặt băng giá nhìn chằm chằm người trước mặt.

Nhíu chặt đôi mày, Phong Tiêu Tiêu rất không thích ngữ điệu mà Phương Tiểu Kiều dùng để nói chuyện với Vũ Mê Mê.

“Hắn còn chưa chết, sao lại bảo ta chôn cùng hắn?” Vũ Mê Mê tỉnh rụi đáp lại, rất thoải mái nhìn người trước mặt có đôi chút lúng túng.

“Ngươi......” Phương Tiểu Kiều nhất thời nghẹn lời. Đúng vậy, Lý Bộ Thanh còn chưa có chết, chàng bây giờ chỉ giống như người chết, tàn phế nằm một chỗ.

Phong Tiêu Tiêu cười thầm trong dạ. Hắn đã quên nàng là loại người không bao giờ nhận thiệt về mình, đúng là lo nghĩ quá mờ mắt!

“Ngươi cứu không được Thanh ca, ta sẽ giết Phong Tế.” Phương Tiểu Kiều hung hăng nhìn Phong Tế đứng một bên.

Tỏ vẻ không quan tâm phất tay, Vũ Mê Mê thong thả nói: “Hắn không phải con ta, ta quản nhiều làm gì. Sư huynh với ta cũng tương đối gần gũi, ta còn chưa quản kìa.” Đoạn túm lấy tay Phong Tiêu Tiêu, vỗ vỗ vai hắn. “Hắn, Phong đại trang chủ mới phải lo lắng nha. Ngươi tìm lầm người rồi.”

“Nhưng mà, theo tin tức ta nắm được, ngươi luôn luôn che chở cho Phong Tế.” Đôi nhãn thần sắc bén trừng trừng nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn rõ trong hồ lô nàng bán thuốc gì.

Vũ Mê Mê cười cười khoát tay: “Tin tức sai rồi. Phải nói là Phong đại trang chủ cho ta một đống tiền để ta bảo vệ con hắn mới đúng.”

Long Tòng Vân ở một bên không ngừng gật đầu. Trên đời này, tiểu sư muội yêu nhất là tiền, chỉ có tiền mới khiến nàng cảm thấy an toàn. Nhất định là nàng cầm tiền của Phong Tiêu Tiêu cho nên liều mình bảo hộ Phong Tế. Hơn nữa, xưa giờ nàng cũng không có lòng làm việc tốt.

Phương Tiểu Kiều nhìn Phong Tiêu Tiêu. Hắn như trước không nói lời nào, đành phải coi như ý kiến đó hắn không phản đối.

“Vậy thì giết nha đầu của ngươi.” Chiêu uy hiếp sau cuối, chủ tớ các nàng từ nhỏ đến lớn ở bên nhau, cảm tình nhất định là rất sâu sắc.

Tuyết Linh lập tức hét lớn, nhanh chóng trốn đằng sau lưng chủ nhân.

Vũ Mê Mê buồn bực ngắm nhìn vẻ mặt diễm lệ như hoa của Phương Tiểu Kiều, nghi hoặc nói: “Nha đầu của người, không phải luôn tự nguyện hi sinh vì chủ sao?”

Tuyết Linh như ăn phải thuốc đắng, tiếp tục cảm thán hồng nhan bạc mệnh.

“Ngươi tại sao không chịu cứu hắn?” Ánh mắt oán độc trừng qua.

Vũ Mê Mê thong thả mở miệng: “Ngươi còn chưa đưa tiền cho ta!”

Phong Tiêu Tiêu chuyển mắt nhìn dãy núi phía xa. Nàng thật là, làm như không chọc phá người khác thì nàng sống không được ấy.

Phong Tế cúi đầu nhìn mũi chân, cắn răng nín cười. Mê di chính là cố ý gây sự với giáo chủ Hồng Vân giáo.

“Không cho.” Phương Tiểu Kiều không chút nào nhượng bộ.

“Không cứu.” Vũ Mê Mê cũng không một chút lùi bước.

Bốn mắt nhìn nhau, một nhàn nhã, một rực lửa.

Long Tòng Vân cất tiếng khuyên can. “Phương giáo chủ, đồng ý đi. Không cho cô ấy tiền cũng giống như không cho sư huynh uống rượu, bọn họ đều không sống nổi.”

Rượu? Phong Tiêu Tiêu nhớ lại trước lúc quyết đấu, Lý Bộ Thanh rặt một bộ dáng hận không thể chui vào vò rượu. Hắn thật là tửu quỷ (quỷ rượu) sao? Vị Long công tử trước mắt tựa hồ chính là sắc quỷ (quỷ háo sắc), mà nàng -- ánh mắt quét về phía Vũ Mê Mê, đại khái chính là tiền quỷ (quỷ mê tiền).

“Bao nhiêu?” Phương Tiểu Kiều nghiến răng hỏi.

“Ta không phải kẻ thù của ngươi, không cần dùng cái giọng điệu căm ghét đến tận xương tủy đó nói với ta.” Vũ Mê Mê tràn ngập bất mãn, kháng nghị.

“Rất nhanh thôi.”

Mọi người xung quanh nhịn không được gật đầu phụ họa. Các nàng không phải vừa mới gặp nhau đã bắt đầu gây gổ hay sao.

“Lý Bộ Thanh ở đâu?” Vũ Mê Mê đứng dậy, rốt cuộc cũng nhớ đến vị sư huynh đang nằm mê man bất tỉnh kia.

“Ngươi muốn bao nhiêu tiền?” Phương Tiểu Kiều không tin nàng sẽ lấy ít.

Vũ Mê Mê duỗi thẳng mười đầu ngón tay mảnh khảnh của mình, tâm trạng rất thoải mái nhàn nhã, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi cho rằng hắn trị giá bao nhiêu thì đưa ta bấy nhiêu.”

Cao tay! Phong Tiêu Tiêu khẽ cười. Ở trong lòng của mỗi người, người yêu là vô giá. Nàng rõ ràng là đang gây khó cho Phương Tiểu Kiều.


Chương 7 hoàn.


3 nhận xét :

Tiểu Phong nói...

có Chương mới để đọc rùi. Thanks ucuc:">

Nặc danh nói...

oh. đợi lâu quá mãi mà không có chương mới a.:((

An Khuyên nói...

Hí hí, có chương mới rồi nhe >o<

Đăng nhận xét