Độc nhất nam nhân tâm - Chương 7b

on 13 tháng 9, 2011


Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 7b



Đúng vậy, đầu óc Quân Lan Chu thật sự có chút gì đó không bình thường.


Kể từ ngày nàng tỉnh lại trong quán trọ, tướng công của nàng đã không bình thường, hơn nữa là cực kỳ cực kỳ không bình thường.


Bọn họ không hề ngủ nơi hoang sơ, mà là nghỉ ngơi tại quán trọ. Cũng không gặm bánh bao, uống nước sông, mà là vào tửu lâu ăn món ngon, uống trà thơm. Đáng sợ nhất là hắn còn dẫn nàng đi mua y phục mới, hài (giày) mới, chất liệu thượng đẳng, đường may tinh tế, là loại phục sức mà chỉ có nhà giàu mới mặc.


“Cái này...... cho thiếp?” Mông Mông không dám tin mở to mắt.


“Đúng vậy.”


“Của chàng đâu?”


“Y phục của ta vẫn còn tốt.”


Lại tới nữa!


Mông Mông giận dữ, đem y phục trả lại hắn. “Tướng công không mặc đồ mới, thê tử có thể nào mặc?”


Quân Lan Chu lại nhíu chặt lông mày. Sau đó mọi người đều nhìn thấy, phu thê bọn họ trên người đều là y phục mới, hài mới, cùng nhau xuất hiện ở tửu lâu.


Y phục của hắn là do nàng chọn, miễn cho hắn tự chọn đồ vải thô rẻ tiền.


“Muốn ăn món gì, tự nàng gọi đi!”


“Được, cứ để thiếp chọn!”


Mông Mông cười dài gọi một bàn đầy thức ăn, trọng điểm là, những món nàng gọi đều không thể gói lại đi đường, đây chính là kinh nghiệm tích lũy mấy ngày nay.


Sau nhiều bữa cùng nhau dùng cơm, nàng liền nắm rõ thói quen ăn uống của Quân Lan Chu. Cứ mỗi lần nàng ăn xong, hắn đều đem tất cả những thứ có thể gói lại gói vào giấy. Còn những thứ không thể mang đi, hắn cũng sẽ cố gắng nuốt toàn bộ vào bụng, ngay cả nước canh cũng không bỏ, bởi vì hắn rất hà tiện, cho nên không bao giờ muốn lãng phí một thứ gì.


Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, trong thời gian này giữa bọn họ chẳng những không tồn tại khoảng cách, hơn nữa cũng không có tiếp tục “hành quân”.


Quân Lan Chu mua một chiếc xe ngựa, nhỏ thôi, nhưng bên trong rất thoải mái, dưới chân dưới người là thảm đệm kết từ lông chim. Hắn thậm chí còn mua một ít đồ ăn vặt cho nàng ngồi trong xe ăn, để không cảm thấy buồn chán, có đôi khi giữa đường gặp phải hội chùa, hắn còn dẫn nàng đi xem náo nhiệt!


“Ồ? Đây là quán trọ ư?”


Bởi vì xe ngựa ngừng, Mông Mông vén rèm nhìn ra ngoài, thì thấy xe đang dừng trước một dãy nhà rất to, nếu đây là quán trọ, chắc chắn sẽ là quán trọ cao cấp và đắt tiền.


“Không, nơi này là cửa hàng buôn bán rượu nổi tiếng ở Giang Nam.”


“Vâng.” Mông Mông cũng không hỏi tiếp, nàng đã biết tướng công là đang muốn “kiếm” bảo vật.


Lúc này, đám người hầu vô cùng khách khí, cũng không dám qua loa, bởi vì bọn họ bây giờ không còn là bộ dạng bần cùng muốn xin cơm nữa.


“Quân đại phu thật sự có thể trị lành chân của nữ nhi?”


“Ta không phải đại phu.”


“Dạ dạ dạ, Quân công tử, ngài thật sự có thể chữa khỏi chân của nữ nhi?”


“Đúng vậy.”


“Thật tốt quá, vậy xin nhờ Quân công tử!”


“Ta muốn có Uyên ương phù dung quan.” (quan = mũ đội đầu)


“Hả? Uyên ương phù dung quan? Điều này......”


Còn chưa kịp mở miệng cò kè mặc cả, đã thấy Quân Lan Chu xoay người bỏ đi, đối phương lập tức nhận thua.


“Được được được, Uyên ương phù dung quan thì Uyên ương phù dung quan!”


Bảy ngày sau, bọn họ rời khỏi dãy nhà to đến ở tửu lâu.


“Tướng công, đây lại là thọ lễ tặng ai vậy?” Mông Mông một bên tán thưởng, một bên yêu thích không ngừng mấn mó cái gọi là Uyên ương phù dung quan kia.


Đó là một vòng hoa nhỏ bé xinh xắn, mặt ngoài đính đầy trân châu mã não, bảo thạch kim cương, ở chính giữa là một vòng uyên ương, là từ nhiều dây uyên ương to nhỏ ghép thành. Làm cho người ta kinh ngạc nhất là, ở mỗi dây uyên ương thả xuống đều có điểm tô đôi cánh bay cao, hơn nữa còn không ngừng lấp lánh phát ra thứ ánh sáng đẹp mắt, mê hoặc lòng người. Người nữ nhân đem đội lên tóc, chắc chắn sẽ khiến người hoài nghi là tiên tử giáng trần.


“Tặng nàng.”


Ngẩn người một hồi lâu, Mông Mông mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. “Tặng...... Tặng thiếp?”


Quân Lan Chu gật đầu. “Tặng nàng.”


Sau nửa ngày trời, từ trong khóe mắt lặng lẽ xuất hiện những tia trong suốt, nhưng lập tức đã bị nàng dùng tay lau đi. “Cảm...... Cảm ơn chàng, tướng công, ta rất thích, thật sự rất thích!”


“Nàng thích là được rồi.”


“Đương nhiên thích, rất thích rất rất thích!”


Nói đến đây, hốc mắt lại ngập đầy nước, nhưng nàng còn chưa kịp nâng cánh tay lên, đã thấy tay hắn nhẹ nhàng lau lấy.


“Đừng khóc.”


“Người ta có khóc đâu!”


Mông Mông vừa lên tiếng kháng nghị đã bị hắn kéo vào trong lòng, một tay ôn nhu ôm nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng, giống như đang dỗ dàng em bé.


“Ta biết, nàng không có khóc, nhưng nữ nhân đôi khi cũng cần phải để nước mắt chảy ra.”


“Tại sao?”


“...... Vì đôi mắt khỏe mạnh.”


“Thật sao?”


“Ta là đại phu, đương nhiên là thật.”


“Phải, thiếp không có khóc, chỉ là nước mắt chảy ra thôi.”


Quả nhiên, nàng một tiếng cũng không có rên lên, nhưng nước mắt lại tuôn ra ướt đẫm lưng áo hắn, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ nàng chảy ra nhiều nước mắt đến vậy, bởi vì cảm động.


Ai đó đã nói, khổ tận cam lai, chính là hình dung cuộc sống hiện tại của nàng.


Tướng công của nàng vẫn giống như đeo mặt nạ, gương mặt không có biểu tình, nhưng ánh mắt của hắn thì không như vậy. Mỗi lần nhìn vào mắt hắn, đôi nhãn thần vẫn như thế lạnh lùng thâm sâu khó hiểu, nhưng lại rất ôn nhu, có một chút giống ánh mắt của đại ca nhìn nàng, nhưng lại như không giống.


Còn có giọng nói cũng thay đổi. Lúc trước, nàng không thể xác định trong lời nói của hắn có chút ý tứ đặc biệt nào không, nhưng hiện tại nàng có thể xác định, thanh âm của hắn thật sự có một cỗ ý nhị mềm mỏng, mỗi khi hắn cùng nàng nói chuyện, loại ý nhị này liền đặc biệt rõ ràng.


Mà thái độ của hắn đối với nàng, cơ bản tựa hồ so với trước không có gì khác biệt, nhưng thực tế lại có bất đồng rất lớn.


“Mông Mông, không được gọi cá chưng tương!”


Bởi vì không thể gói lại.


“Nhưng mà người ta thích ăn!”


“Vậy không cần gọi đậu hũ hầm thịt!”


Cái này cũng không gói được.


“Người ta thích ăn mà!”


“Vây cá cũng không được!”


Giống nhau, không thể gói.


“Người ta thích!”


“Còn có......”


“Tướng công, chàng thật là hẹp hòi, cũng không phải không ăn hết,” Dù sao hắn nhất định sẽ triệt để chén sạch. “Tại sao cái này không được gọi, cái kia không thể kêu, rõ ràng chàng bảo ta muốn ăn gì thì cứ gọi mà, hiện tại lại không cho ta gọi, chàng rốt cuộc......”


“Im miệng!”


“Dạ, tướng công.”


“Ta không phải keo kiệt, mà là tiết kiệm.”


“Dạ, tướng công.”


“Cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó trở nên cần kiệm*.” 


“Dạ, tướng công.” Có nghĩa là gì???


Sau đó, Quân Lan Chu ngoắc tay gọi tiểu nhị, lặp lại chính xác các tên món ăn Mông Mông đã chọn, chờ nàng ăn xong, hắn kiên trì đem tất cả đồ ăn còn lại cho vào bụng, ngay cả một miếng hành nhỏ cũng không lưu lại, còn may là không có học theo chó le lưỡi liếm sạch đĩa.


“Tướng công, nếu ăn không vô cũng không cần miễn cưỡng!”


“Lãng phí!”


Nhưng là như vậy cũng tốt, nàng có thể quang minh chính đại vỗ béo hắn. Cứ để như lúc trước tùy ý ăn vài ngụm bánh bao, sẽ có ngày hắn biến thành một bộ xương khô bọc da, cam đoan không có lấy nửa lạng thịt, ngay cả mồ hôi cũng không có cơ hội tiết ra.


“Tướng công, nếu còn tiếp tục hà tiện như vậy, nhất định sẽ có một ngày chàng biến thành một con heo thật mập!”


“Im lặng!”


“Dạ, tướng công.”


“Trở về phòng!”


“Dạ, tướng công.”


Vì thế, bọn họ trở lại phòng. Mông Mông vô cùng cao hứng tự mình cởi sạch y phục trèo lên giường, bởi vì mỗi đêm Quân Lan Chu đều dùng hành động thực tế chứng minh cho nàng thấy -- nói hắn “không được” là một sai lầm.


Câu này ai cũng đều có thể nói, nhưng là không thể từ miệng thê tử của mình nói ra!


---------------


 * Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (由俭入奢易, 由奢入俭难). Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn. (Nguồn) 


Chương 7 hoàn.




7 nhận xét :

Tiểu Phong nói...

ucuc viết truyện hay quá:">

An Khuyên nói...

Ucuc dịch chứ không đủ khiếu viết đâu Đồng :p
Hoan nghênh Đồng ghé blog ucuc ^o^

Tiểu Phong nói...

Mà truyện này hay. Đồng cũng thích đọc thể loại như truyện này:D
Đồng cũng rất bất ngờ vì nghĩ qua bên blogspot sẽ rất khó gặp người quen nhưng lại gặp ucuc bên này, tình cờ thật :))

T nói...

Truyện hay quá, cám ơn nhiều

Nặc danh nói...

truyện hài quá :))

Nguyen Tran nói...

truyện hài quá!
* Không được* là một sai lầm ^^ thanks

Unknown nói...

cám ơn

Đăng nhận xét