Nương tử yêu tác quái - Chương 7a

on 17 tháng 9, 2011


Nương tử thích tác quái
Cừu Mộng | Liễu Mi | Chương 7 - Thượng



Cả một vùng rừng rậm hoang sơ rộng lớn ngăn cách với bên ngoài, nếu không phải có Hoa Luyến Luyến dẫn đường, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng ra Hồng Vân giáo lại nằm sâu khuất bên trong, cũng đừng mơ tìm thấy lối vào.


Đầm lầy bụi rậm, không cẩn thận sẽ bị vây hãm trong đó.


Nhưng hung hiểm nhất không phải là đầm lầy bụi rậm, mà là độc chướng (khí độc) trong rừng, đây chính là thứ bảo hộ tuyệt vời nhất mà trời cao an bài cho Hồng Vân giáo. Phong Tiêu Tiêu vỡ lẽ, khó trách từ đó đến nay nhân sĩ võ lâm lên đường truy bắt Hồng Vân giáo đều có đi không về. Tìm được đúng hướng, nhưng lại không qua nổi độc chướng bên trong, nhìn thấy hai hàng xương cốt bên kia cũng đủ biết kết cuộc đón chờ họ là gì.


Hoa Luyến Luyến lấy ra bốn viên thuốc cỡ bằng hạt gạo, “Nuốt vào đi.”


Vũ Mê Mê cười cười tiếp nhận, nhưng lại không nuốt vào bụng, mà là cất vào túi nhỏ giắt bên eo.


“Chủ nhân, người không dùng sao?” Tuyết Linh tò mò mở miệng.


“Muốn cũng vô phương, có chút lãng phí.” Nửa cười nửa không liếc mắt nhìn nha hoàn. Theo nàng mười mấy năm, cùng ăn cùng ở, nàng không sợ độc chướng, nàng ấy sợ gì chứ? Đúng là nha đầu khờ.


“Không dùng thì trả lại đây.” Hoa Luyến Luyến đưa tay ra.


Nàng nở nụ cười gian trá, “Nếu đã cho đi, tự nhiên sẽ không có đạo lý đòi về, không phải ư?” Tự mình ngu ngốc đưa cho nàng, nàng như thế nào lại có thể phụ tâm ý của người ta được chứ.


“Dược của bổn giáo không phải có thể tùy tiện cầm nghiên cứu.” Hoa Luyến Luyến đột nhiên biến sắc.


“Ta có nói muốn nghiên cứu sao?” Vũ Mê Mê ra vẻ vô tội.


“Cô chính là muốn làm như vậy.”


“Quá đa tâm rồi.” Nàng nhún vai, biểu tình trên mặt rõ ràng như nói “Ngươi quá phiền phức”.


“Đưa đây.” Lời vừa dứt, tay cũng cầm kiếm xuất ra.


Kiếm vừa ra khỏi vỏ, đối thủ lại biến đâu mất.


Vũ Mê Mê tuy võ công không cao, nhưng khinh công thì ngược lại -- Một người chuyên môn làm chuyện xấu, nếu không muốn bị người ta bắt lấy, công phu chạy trốn tất nhiên là có điểm hơn người.


“Chủ nhân, chủ nhân --” Tuyết Linh lo lắng hô to.


Phong Tiêu Tiêu phi thân đuổi theo. Nơi này là địa phận của Hồng Vân giáo, nàng sẽ không chiếm được ưu thế.


Hắn cuối cùng cũng tìm thấy Vũ Mê Mê, chỉ là Hoa Luyến Luyến lại bặt vô tăm tích.


“Vì sao cuối cùng ta lại bị lạc đường?” Trên gương mặt có chút ảo não.


Phong Tiêu Tiêu lạnh lùng xem xét tứ phía, không nói một câu.


“Chỉ là một viên thuốc, việc gì lại phiền phức như thế?” Nàng cầm lấy viên thuốc tỉ mỉ đánh giá, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi. Bình thường thôi mà.


Cất thuốc vào túi, Vũ Mê Mê như thể phát hiện ra điều gì mới lạ, hưng phấn ngồi xuống đất.


Ánh mắt của Phong Tiêu Tiêu rơi trên thân người đang ngồi cạnh gốc thụ già, hơi lạnh trong lời nói cũng giảm đôi ba phần, “Không muốn ra ngoài sao?” Xem nàng vui thích như thế, chắc không phải đã quên bản thân lạc đường nên mới ở đây chứ.


“Cây cỏ bò cạp (1) này rất hiếm thấy nha!”


“......” Hắn đúng là chịu thua nàng luôn.


“Phong đại ca, ta rốt cục hiểu được bọn họ lập tổng đàn nơi này nguyên nhân là vì khắp nơi đều là thảo dược.” Cùng Mê Mê Cốc có điểm giống nhau.


“Chúng ta phải đi tìm mấy người Tế Nhi.” Hắn không thể không nhắc nhở nàng.


“Phải rồi.” Vũ Mê Mê cuối cùng cũng hoàn hồn, bỏ qua thuốc quý, phủi phủi bùn đất trên người, đứng dậy, “Nhưng mà chúng ta làm sao ra ngoài?”


“Tìm thử xem!” Trên trán Phong Tiêu Tiêu ẩn hiện tia hắc tuyến, ngữ khí có chút không xác định. Phiến rừng rậm này nhìn như tự nhiên, nhưng thực chất lại ẩn chứa trong đó trận pháp huyền ảo của Bát quái Cửu cung (2), Hồng Vân giáo quả nhiên không hề đơn giản.


“Đi theo ta!” Vẻ mặt của Vũ Mê Mê lúc này mặc dù không nắm chắc mười mươi, nhưng cũng có thể tin tưởng được.


Nhìn chằm chằm người trước mặt, Phong Tiêu Tiêu không mở miệng, chỉ theo phía sau nàng.


Nhưng mà rất nhanh hắn bắt đầu hoài nghi nữ nhân này rốt cuộc có thể dẫn hắn ra ngoài hay không, bởi vì, nàng căn bản đã quên mục đích chính của bọn họ là tìm lối thoát, chỉ xăm xăm một đường hái thuốc, thậm chí còn lấy cả áo khoác của hắn để đựng thảo dược.


Cảnh vật càng ngày càng u ám, nguy hiểm rình rập cũng ngày càng nhiều. Đêm tối chính là thời gian hoạt động của bọn dã thú.


Khi chiếc lưỡi liềm treo mình trên cao, bọn họ đã đi tới trước mặt một thác nước lớn. Dưới ánh trăng, thác nước giống như một dải lụa mềm vắt ngang sườn núi, phát ra tia sáng màu bạc lấp lánh, phảng phất như dòng sông ngân được tô điểm bằng vạn vạn vì sao trên cao, mà hiện tại đứng bên cạnh dòng nước, Vũ Mê Mê tựa hồ như một tiên nữ giáng trần, đuôi váy đung đưa theo nhịp gió, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, vẻ mặt đầy say mê thưởng thức cảnh vật xung quanh.


Phong Tiêu Tiêu có chút ngẩn người, một nữ tử như vậy đột nhiên xâm nhập vào cuộc đời hắn, khiến cho con người lạnh lùng băng giá như hắn cảm nhận được chút niềm vui. Nàng giống như ánh mặt trời chói rọi chiếu sáng góc khuất nhất trong lòng hắn......


~.~



Nơi có nước tất sẽ có cá, có cá ăn sẽ không đói bụng.


Vũ Mê Mê vui vẻ nướng cá, tuy rằng hơn nửa con đã cháy đen thui, nhưng nàng vẫn rất thích thú.


Sau khi quan sát khắp nơi, Phong Tiêu Tiêu tốn công trở về, xem ra phải chờ đến khi trời sáng.


Chính tại lúc nhìn thấy con cá bị nướng đến thảm thương, cảm giác bất lực trong lòng hắn càng tăng lên, chỉ có thể đem đi nướng lại. Nàng vốn không phải nướng để ăn, mà là đang đùa vọc. Nhìn xem, đen thui như vậy, giống như một cục than cháy khét, ăn được mới tài.


Bốn phía nồng nặc mùi khét, phỏng chừng còn có thể khiến cho dã thú xung quanh sợ đến ngất đi.


Chợt có âm thanh nho nhỏ truyền vào tai, Phong Tiêu Tiêu cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn.


“Chủ nhân......” Giọng nói nghẹn ngào, Tuyết Linh với gương mặt lê hoa đái vũ (3) đã đến ngay trước mặt. “Oa --” Nàng bổ nhào vào lồng ngực Vũ Mê Mê không ngừng khóc lớn.


Vũ Mê Mê trấn an vỗ lưng nàng, “Sao thế, có phải bị Hoa Luyến Luyến khi dễ không?”


“Không có......” Tuyết Linh thút thít trả lời.


Hoa Luyến Luyến đứng ở phía sau, mặt tái đi. Bộ dạng của nàng đáng ghét lắm hay sao mà chủ tớ bọn họ lúc nào cũng phải để tâm đề phòng như vậy?


Phong Tế vừa nhìn có chút mệt mỏi, nhưng giờ phút này có vẻ rất cao hứng, hơn nữa ánh mắt nhìn Vũ Mê Mê lại thêm phần sùng bái.


Vũ Mê Mê cảm thấy kỳ lạ, nàng đã làm chuyện gì kinh thiên động địa để hắn sùng bái đến thế?


“Mê di, người làm thế nào tìm được cửa vào Hồng Vân giáo?” Lời nói của Phong Tế khiến hai người đang đứng kia cả kinh, quay mặt nhìn nhau.


Cửa vào? Bọn họ không có nghe lầm chứ.


“Chủ nhân, mặt sau của thác nước chính là cửa động đấy ạ.” Tuyết Linh lau khô nước mắt, lại bày ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa.


Nhìn Vũ Mê Mê ở một bên ngại ngùng gãi đầu, Phong Tiêu Tiêu không kiềm được thở dài. Mỗi khi bối rối, nàng đều theo bản năng vươn tay gãi đầu. Lại có chuyện gì không hiểu sao?


Chần chờ, do dự, không biết có nên nói với Phong Tế sự thật hay không -- Sự thật đó là nàng khát, cho nên nương theo tập tính sống gần nước của thực vật, từ đó tìm thấy nguồn nước, là một thác nước hùng vĩ. Sau đó cảm thấy đói bụng, sau đó bắt cá nướng ăn, liền sau đó...... Nếu nói ra chân tướng, hắn còn có thể như trước sùng bái mình không? Nghĩ cũng biết được là không, cho nên, nàng quyết định giữ nguyên bí mật này.


Cuộc sống lúc nào cũng tràn ngập điều kỳ quái, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối cũng không tưởng tượng được bên trong thác nước lại ẩn giấu một đạo cơ quan. Nhẹ nhàng đẩy một chút vách đá ướt đẫm nước, cửa đá cũng theo đó mở ra. Hành lang khô ráo, ngọn đuốc cháy sáng, tiến thẳng về phía trước.


Dùng tay sờ sờ vách tường hai bên, hơi lạnh thấm vào người, Vũ Mê Mê mơ hồ biết được, nơi này chính là đáy nước. Hàng lang càng tiến càng thấp, sau một lúc, độ dốc đột nhiên lại hướng lên trên, không phải là đã rời khỏi đáy đó chứ? Nhịn không được lại giơ tay sờ sờ tường, quả nhiên không còn lạnh như trước nữa.


Hành động của nàng không lúc nào thoát khỏi mắt Phong Tiêu Tiêu, trong lòng âm thầm khen ngợi. Tuy rằng có lúc nhìn nàng hồ đồ, nhưng kỳ thật là đại trí giả ngu (người khôn giả ngốc). Cẩn trọng như vậy không phải người bình thường có thể làm được, thay vì nói nàng có vận khí tốt, không bằng bảo nàng biết tư duy.


Bỗng nhiên trong lúc đó, một khung cảnh tươi mát, muôn màu muôn sắc ánh lên trong mắt mọi người.


Khắp núi mọc đầy hoa dại, cỏ xanh tươi mềm mượt trải khắp triền đồi không khỏi khiến tâm hồn con người thư thái thoải mái. Rừng trúc um tùm xanh ngát hoa cả mắt người, thật là không cách nào tưởng tượng khung cảnh trước mắt này lại chính là tổng đàn của bọn tà giáo nhiễu nhương võ lâm.


Đúng là trăm nghe không bằng một thấy! Vũ Mê Mê cảm khái vô vàn, nếu biết phong cảnh ở Hồng Vân giáo đẹp như vậy, nàng đã sớm chạy đến, dẫu cho có đầm rồng hang hổ cũng không ngăn được nàng.


----------------


1. Cỏ bò cạp: 赤蝎草 (xích hạt thảo). Các cụm hoa uốn cong lên giống như đuôi bò cạp. Tên khoa học là Scorpion Grass, hoa Lưu Ly thuộc họ này.

2. Bát quái Cửu cung: Bát quái là Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài tượng trưng cho Trời, Đầm, Lửa, Sấm, Gió, Núi, Nuớc, Đất. Cửu cung bao gồm Nhất Khảm, Nhì Khôn, Tam Chấn, Tứ Tốn, Ngũ Trung, Lục Càn, Thất Đoài, Bát Cấn và Cửu Ly. Bát quái Cửu cung chính là tượng trưng cho các phương vị trong phong thủy.

Sơ đồ Bát quái phối Cửu cung (Nguồn)


3. Lê hoa đái vũ: 梨花带雨, giọt nước rơi trên cánh hoa lê, thanh ngần, xinh đẹp. Ý chỉ vẻ đẹp khi khóc của người phụ nữ.




5 nhận xét :

Tiểu Phong nói...

Tối k biết làm gì lại qua blog ucuc đọc truyện ké. ucuc mất bao lâu mới dịch xong một chương;;)
À ngó nghiêng phần profile thấy ucuc thích ngắm mưa:"> Đồng cũng vậy. Nhưng toàn bị bảo sến:))

An Khuyên nói...

Trung bình từ 3 - 4 ngày mới xong 1/2 chương truyện này :"> NNT thì mần dễ hơn :D

Cái đó không gọi là sến, chỉ là đa sầu đa cảm thôi. Hì hì, just kidding ^o^. Mỗi người đều có những sở thích của riêng mình mà, Đồng đừng để ý người ta nói. Miễn sao mình thích, mình thoải mái là được ^o^

Nặc danh nói...

Mình mong từng ngày a. cảm ơn nàng nhiều nha

Tiểu Phong nói...

Uhm. Bản thân Đồng thấy mình có đôi chút đa sầu đa cảm mặc dù là con trai nhưng khi viết cũng thường thể hiện tình củm hơi bị nhiều nên bị gọi là sến=)). Nhưng ai nói thì nói vẫn cứ viết theo lối cũ thôi. Quan trọng vẫn là bàn thân cảm thấy thoái mái^o^
ucuc chắc giỏi tiếng hoa lắm. :D

Tony nói...

Truyện hay. thanks ^^

Đăng nhận xét