NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, THUỘC HẠ SỢ !!!
Cẩm Ảnh | Khuyên
CHƯƠNG 1: BẠCH GIA • KHÔNG HẸN NGÀY VỀ
“Dật Dương?” Hà Thanh Quân sững sờ nhìn mẹ chồng đang ngồi trong nhà, rồi đưa mắt sang vị tướng công tuấn mỹ như ngọc của mình đang ngồi bên cạnh.
Gương mặt đẹp như thần tiên của Bạch Dật Dương thoảng màu hồng nhạt, không dám nhìn cô.
Vẻ mặt Lưu Thị trầm tĩnh như nước, giọng điệu thản nhiên: “Thanh Quân, không phải là Dật Dương vô tình vô nghĩa... Cô gả vào Bạch gia hai năm rồi, đã từng vì Dật Dương sinh mụn con nào chưa?”
Cặp mắt hạnh sáng trong của Hà Thanh Quân vẫn dính chặt trên người Bạch Dật Dương. “... Không có.”
Lưu Thị cao giọng, tiếng to lên hẳn. “Chính là như vậy. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (1). Thanh Quân, trong bảy điều (2), cô đã phạm vào điều tối kỵ nhất, lại còn ở đó bày đặt ghen à?”
Ánh mắt của Hà Thanh Quân lướt qua Lưu Thị, rơi xuống người tướng công của mình, giọng nói có chút run rẩy: “Dật Dương, ta hỏi chàng, chàng thật lòng muốn lấy Kỷ Phù?”
Dật Dương nhìn thẳng cô, đôi mắt chứa đựng bao điều muốn nói nhưng không thể thốt thành lời, hồi lâu, mới chậm rãi cất tiếng: “Thanh Quân... Kỷ Phù... muội ấy mang thai con của ta... Ta... xin lỗi, ta nhất định phải lấy muội ấy.”
Hà Thanh Quân rụng rời, ngã phịch xuống đất, gương mặt hồng hào tươi cười trở nên trắng bệch, nước mắt hàng hàng chảy xuống.
Bạch Dật Dương tiến lên một bước, khuỵu một bên gối, giơ tay đỡ lấy cô. Hà Thanh Quân vung chưởng, hét lớn: “Tránh ra!” Đánh hắn văng xa hơn trượng.
Lưu Thị vội vàng nhảy xuống ghế, chồm tới đá vào xương sườn bên trái của cô, rít lên: “Là thê tử lại dám đánh tướng công, còn ra thể thống gì nữa?”
“Mẹ!” Trong giọng nói Bạch Dật Dương có phần bất mãn. Lưu Thị lườm hắn: “Làm sao? Lẽ nào lão thân không đánh được nó?”
“Mẹ... Chúng ta đã làm tổn thương nàng rồi, cần gì phải...”
Lưu Thị đập bàn, ánh mắt nhìn cô đầy miệt thị: “Mẹ đã nói trước rồi, quan gia chúng ta không thể lấy gái giang hồ, con lại không nghe... Là phụ nữ, nếu không thể sinh con cho chồng, thì phải biết chủ động cưới thiếp cho chồng. Kỷ Phù hiền lành dịu dàng, xinh đẹp nức tiếng. Con nhìn người ta kìa, mới chỉ cùng con một đêm đã đậu thai, vậy mà nó, gả vào Bạch gia hai năm rồi có sinh được đứa nào không!”
Hà Thanh Quân lạnh lùng nhìn lão thái thái là mẹ chồng của cô, không thể nói gì, cũng không có cách đáp trả. Quay đầu nhìn phu quân đang ở gần đó, là người từng ở đêm động phòng cùng cô thề non hẹn biển, là người từng ngon ngọt bảo rằng chỉ yêu có mỗi mình cô, là người chung giường kề gối với cô hơn hai năm, là người mà hai tháng trước còn dịu dàng ôm cô vào lòng, thỏ thẻ lời tình tứ. Nhưng từ sau chuyến đi đến Nhạc Sơn của cô, lại cùng thiên kim nhà Kỷ thị lang quan hệ mờ ám, đến nỗi có thai luôn rồi.
Hôm nay vừa trở về, cô đã nghe được tin động trời này!
Cô cười buồn, động thân đứng dậy, nhìn thẳng Dật Dương: “Dật Dương, trong đêm động phòng, ta đã từng nói, ta, Hà Thanh Quân, cả đời này quyết không chung chồng với ai. Bi kịch của Hà gia, ta nhìn một lần đã đủ rồi, không bao giờ muốn thấy lại nữa.”
Bạch Dật Dương nhìn ánh mắt cương quyết của cô, đáy lòng căng thẳng: “Nàng muốn thế nào?”
Hà Thanh Quân cười nhạt: “Chàng yên tâm, hai người lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ không chia uyên rẽ thúy đâu, huống hồ cũng không biết đối với cô ấy thế nào...”
Gương mặt Bạch Dật Dương khẽ biến sắc, đôi mắt ảm đạm: “Thanh Quân, không phải như vậy...”
Hà Thanh Quân lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt băng hàn quét qua người Bạch Lưu Thị. Bạch Lưu thị không ngăn nổi cơn rùng mình, quay đầu đi hướng khác.
“Ta thành toàn chàng.” Âm thanh lạnh như băng cực kỳ quyết đoán. Gót chân khẽ điểm, thân thể đã như cánh chim bay ra khỏi đại viện nhà họ Bạch.
“Thanh Quân...” Phía sau truyền đến tiếng kêu đau đớn của Bạch Dật Dương.
“Dật Dương, mau quay lại!”
.....
Hai tháng sau.
Trước đêm Bạch Dật Dương cưới bình thê (3), Hà Thanh Quân lẳng lặng bước vào Bạch phủ, đi theo người từng được gọi là mẹ chồng kia. Trong tay bà là tờ đơn li hôn có chữ ký của Bạch Dật Dương.
Cô và Bạch Lưu Thị đã thỏa thuận rồi, Bạch Lưu Thị tìm cách để cho Bạch Dật Dương ký tên vào đơn ly hôn, làm thành điều kiện trao đổi, cô sẽ không bước chân vào Bạch gia, tránh làm cho cô dâu mới Kỷ Phù khó xử, cũng không trở về tìm Bạch Dật Dương.
Hà Thanh Quân mỉm cười, có thể thấy Bạch Lưu Thị không thích dạng nữ lưu như mình. Cô đem phần đơn của mình bỏ vào ngực, về phần Bạch Dật Dương, cô đã sớm ký tên lên đó rồi, Bạch Lưu thị sẽ tự đưa cho con trai. Cô cắn môi, quay người rời khỏi.
Không ngờ bất tri bất giác đã bước đến cửa phòng tân hôn của mình và Bạch Dật Dương thuở trước. Trong phòng tỏa ánh đèn, cửa sổ soi bóng một chàng trai. Hà Thanh Quân giật mình, đôi chân như có ý thức đứng cạnh bậu cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng chọc một lỗ nhỏ, thấy Bạch Dật Dương ngồi đờ đẫn ở mép giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gối đầu của hai người, nỗi thống khổ dâng đầy bờ mắt, hiện rõ trên mặt.
“Thanh Quân...” Giọng khẽ gọi.
Hà Thanh Quân hốt hoảng, đang muốn quay người bỏ đi, lại nghe thấy âm thanh khàn khàn: “Ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phản bội nàng... Kỷ Phù chỉ là ngoài ý muốn, vì sao nàng lại không thể khoan dung chứ...”
Hai dòng lệ lăn trên má cô. Ngày mai chính là ngày vui của hắn, hắn lại lưu luyến mò đến phòng của người cũ, là có ý gì?
Dẫu cho tình còn, nhưng đã là vật sự nhân phi (4)!
Kỷ Phù, tuyệt sắc nữ tử cô từng xem như tỷ muội, không hề đơn giản tí nào.
Cuộc hôn nhân này, chỉ là lần nữa chứng minh cho cô thấy, thề non hẹn biển, đều chỉ là hư vô...
Cô nhìn người trong phòng lần cuối, quyết đoán xoay người, tung mình nhảy khỏi Bạch gia.
Bạch gia, không hẹn ngày trở về!
1. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vị đại: Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất. (Mạnh Tử)
2. Thất xuất: tham khảo ở đây.
3. Bình thê: vợ hai. Địa vị thấp hơn chánh thất, nhưng cao hơn thiếp.
4. Vật sự nhân phi: cảnh còn người mất
Gương mặt đẹp như thần tiên của Bạch Dật Dương thoảng màu hồng nhạt, không dám nhìn cô.
Vẻ mặt Lưu Thị trầm tĩnh như nước, giọng điệu thản nhiên: “Thanh Quân, không phải là Dật Dương vô tình vô nghĩa... Cô gả vào Bạch gia hai năm rồi, đã từng vì Dật Dương sinh mụn con nào chưa?”
Cặp mắt hạnh sáng trong của Hà Thanh Quân vẫn dính chặt trên người Bạch Dật Dương. “... Không có.”
Lưu Thị cao giọng, tiếng to lên hẳn. “Chính là như vậy. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (1). Thanh Quân, trong bảy điều (2), cô đã phạm vào điều tối kỵ nhất, lại còn ở đó bày đặt ghen à?”
Ánh mắt của Hà Thanh Quân lướt qua Lưu Thị, rơi xuống người tướng công của mình, giọng nói có chút run rẩy: “Dật Dương, ta hỏi chàng, chàng thật lòng muốn lấy Kỷ Phù?”
Dật Dương nhìn thẳng cô, đôi mắt chứa đựng bao điều muốn nói nhưng không thể thốt thành lời, hồi lâu, mới chậm rãi cất tiếng: “Thanh Quân... Kỷ Phù... muội ấy mang thai con của ta... Ta... xin lỗi, ta nhất định phải lấy muội ấy.”
Hà Thanh Quân rụng rời, ngã phịch xuống đất, gương mặt hồng hào tươi cười trở nên trắng bệch, nước mắt hàng hàng chảy xuống.
Bạch Dật Dương tiến lên một bước, khuỵu một bên gối, giơ tay đỡ lấy cô. Hà Thanh Quân vung chưởng, hét lớn: “Tránh ra!” Đánh hắn văng xa hơn trượng.
Lưu Thị vội vàng nhảy xuống ghế, chồm tới đá vào xương sườn bên trái của cô, rít lên: “Là thê tử lại dám đánh tướng công, còn ra thể thống gì nữa?”
“Mẹ!” Trong giọng nói Bạch Dật Dương có phần bất mãn. Lưu Thị lườm hắn: “Làm sao? Lẽ nào lão thân không đánh được nó?”
“Mẹ... Chúng ta đã làm tổn thương nàng rồi, cần gì phải...”
Lưu Thị đập bàn, ánh mắt nhìn cô đầy miệt thị: “Mẹ đã nói trước rồi, quan gia chúng ta không thể lấy gái giang hồ, con lại không nghe... Là phụ nữ, nếu không thể sinh con cho chồng, thì phải biết chủ động cưới thiếp cho chồng. Kỷ Phù hiền lành dịu dàng, xinh đẹp nức tiếng. Con nhìn người ta kìa, mới chỉ cùng con một đêm đã đậu thai, vậy mà nó, gả vào Bạch gia hai năm rồi có sinh được đứa nào không!”
Hà Thanh Quân lạnh lùng nhìn lão thái thái là mẹ chồng của cô, không thể nói gì, cũng không có cách đáp trả. Quay đầu nhìn phu quân đang ở gần đó, là người từng ở đêm động phòng cùng cô thề non hẹn biển, là người từng ngon ngọt bảo rằng chỉ yêu có mỗi mình cô, là người chung giường kề gối với cô hơn hai năm, là người mà hai tháng trước còn dịu dàng ôm cô vào lòng, thỏ thẻ lời tình tứ. Nhưng từ sau chuyến đi đến Nhạc Sơn của cô, lại cùng thiên kim nhà Kỷ thị lang quan hệ mờ ám, đến nỗi có thai luôn rồi.
Hôm nay vừa trở về, cô đã nghe được tin động trời này!
Cô cười buồn, động thân đứng dậy, nhìn thẳng Dật Dương: “Dật Dương, trong đêm động phòng, ta đã từng nói, ta, Hà Thanh Quân, cả đời này quyết không chung chồng với ai. Bi kịch của Hà gia, ta nhìn một lần đã đủ rồi, không bao giờ muốn thấy lại nữa.”
Bạch Dật Dương nhìn ánh mắt cương quyết của cô, đáy lòng căng thẳng: “Nàng muốn thế nào?”
Hà Thanh Quân cười nhạt: “Chàng yên tâm, hai người lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ không chia uyên rẽ thúy đâu, huống hồ cũng không biết đối với cô ấy thế nào...”
Gương mặt Bạch Dật Dương khẽ biến sắc, đôi mắt ảm đạm: “Thanh Quân, không phải như vậy...”
Hà Thanh Quân lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt băng hàn quét qua người Bạch Lưu Thị. Bạch Lưu thị không ngăn nổi cơn rùng mình, quay đầu đi hướng khác.
“Ta thành toàn chàng.” Âm thanh lạnh như băng cực kỳ quyết đoán. Gót chân khẽ điểm, thân thể đã như cánh chim bay ra khỏi đại viện nhà họ Bạch.
“Thanh Quân...” Phía sau truyền đến tiếng kêu đau đớn của Bạch Dật Dương.
“Dật Dương, mau quay lại!”
.....
Hai tháng sau.
Trước đêm Bạch Dật Dương cưới bình thê (3), Hà Thanh Quân lẳng lặng bước vào Bạch phủ, đi theo người từng được gọi là mẹ chồng kia. Trong tay bà là tờ đơn li hôn có chữ ký của Bạch Dật Dương.
Cô và Bạch Lưu Thị đã thỏa thuận rồi, Bạch Lưu Thị tìm cách để cho Bạch Dật Dương ký tên vào đơn ly hôn, làm thành điều kiện trao đổi, cô sẽ không bước chân vào Bạch gia, tránh làm cho cô dâu mới Kỷ Phù khó xử, cũng không trở về tìm Bạch Dật Dương.
Hà Thanh Quân mỉm cười, có thể thấy Bạch Lưu Thị không thích dạng nữ lưu như mình. Cô đem phần đơn của mình bỏ vào ngực, về phần Bạch Dật Dương, cô đã sớm ký tên lên đó rồi, Bạch Lưu thị sẽ tự đưa cho con trai. Cô cắn môi, quay người rời khỏi.
Không ngờ bất tri bất giác đã bước đến cửa phòng tân hôn của mình và Bạch Dật Dương thuở trước. Trong phòng tỏa ánh đèn, cửa sổ soi bóng một chàng trai. Hà Thanh Quân giật mình, đôi chân như có ý thức đứng cạnh bậu cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng chọc một lỗ nhỏ, thấy Bạch Dật Dương ngồi đờ đẫn ở mép giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gối đầu của hai người, nỗi thống khổ dâng đầy bờ mắt, hiện rõ trên mặt.
“Thanh Quân...” Giọng khẽ gọi.
Hà Thanh Quân hốt hoảng, đang muốn quay người bỏ đi, lại nghe thấy âm thanh khàn khàn: “Ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phản bội nàng... Kỷ Phù chỉ là ngoài ý muốn, vì sao nàng lại không thể khoan dung chứ...”
Hai dòng lệ lăn trên má cô. Ngày mai chính là ngày vui của hắn, hắn lại lưu luyến mò đến phòng của người cũ, là có ý gì?
Dẫu cho tình còn, nhưng đã là vật sự nhân phi (4)!
Kỷ Phù, tuyệt sắc nữ tử cô từng xem như tỷ muội, không hề đơn giản tí nào.
Cuộc hôn nhân này, chỉ là lần nữa chứng minh cho cô thấy, thề non hẹn biển, đều chỉ là hư vô...
Cô nhìn người trong phòng lần cuối, quyết đoán xoay người, tung mình nhảy khỏi Bạch gia.
Bạch gia, không hẹn ngày trở về!
1. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vị đại: Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất. (Mạnh Tử)
2. Thất xuất: tham khảo ở đây.
3. Bình thê: vợ hai. Địa vị thấp hơn chánh thất, nhưng cao hơn thiếp.
4. Vật sự nhân phi: cảnh còn người mất
4 nhận xét :
ui! troi...sao lại thế hả ss!? chap đầu mà buồn ghê.
Lừa tình thôi =)) đảm bảo mấy chương sau em cười đau bụng :v
"bình thê" không hẳn là vợ hai đâu nàng ạ
bình thê là người vợ này có địa vị ngang với chính thê (nàng này không phải hành lễ và hầu hạ chính thê)
truyện rất thú vị, mình quyết định cắm cọc nhà nàng
năm mới chúc nhà nàng càng nhiều khách nhé !!!
Bình thê không thể nào có địa vị ngang với chính thê. Một người ở ngoài, một người ở trong. Theo trang [baike.baidu.com/view/1426163.htm], bình thê tương đương Nhị phu nhân, trắc thê, địa vị thấp hơn thê tử, nhưng cao hơn thiếp. Tuy gọi là bình thê, nhưng thực chất chỉ là thiếp. Chỉ khi chính thê qua đời, mới có cơ hội trở thành chính thất.
Đăng nhận xét