Dạo này mình vô cảm quá *thở dài*
DAN bây giờ đối với mình thật xa lạ, cho dù ở đó có người là chồng, là mm, là tình nhân, là em, là chị... Và giờ vào DAN chỉ để thăm thú nhà, ngó nghiêng tâm sự những người mình yêu quý.
Có những người mình rất tôn trọng. Nhưng ở một mặt nào đó, mình rất khinh họ. Vì cách họ thể hiện đa-nhân-cách quá. Những người không xem là sơ nhưng cũng chẳng thân. Ai cũng có mặt tốt mặt xấu. Như mình.
Hiện tại, NKOL đang chinh chiến *cười*. Chỉ muốn nói một điều, thật là rảnh quá đi. Dành thời gian học bài, làm bài, đọc truyện, xem MV... không phải thích sao, suốt ngày soi mói, bêu xấu nhau. Người ta nói: đối xử với người như thế nào thì cuộc đời sẽ đối xử lại với bạn như vậy. Tin không?
Hân đi rồi. Cũng là một ngày tháng Hai. Ý gọi và khóc. Nỗi đau năm trước tưởng đã dịu êm, giờ lại như ngọn lửa bùng cháy. Còn quá nhỏ. 15 tuổi. Mình quen em cũng được 3 năm rồi, ngoại trừ năm đầu rất nhắng nhít, năm hai nhắng vừa còn năm ba thỉnh thoảng mới liên lạc. Giờ lại biết tin em mất, trong một sáng mùa xuân êm dịu.
Mình sợ con người, cũng sợ thế gian. Sống chết vô thường.
Là mình vô tâm.
Có những mối quan hệ không thể nào hàn gắn. Cũng có những con người khi thời gian qua không thể nào trở lại như trước.
Cứ như chiếc lá bay....
Edit: Có lẽ mình đã làm đúng *cười*
0 nhận xét :
Đăng nhận xét