Độc nhất nam nhân tâm - Chương 6b

on 28 tháng 8, 2011


Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 6b


Từ Nam Dương xuất phát đến Trường Bạch Sơn, trèo non vượt núi hết hai tháng, cho đến khi Quân Lan Chu cùng Mông Mông rời khỏi nơi đó, cũng là lúc Tết Đoan Ngọ đang đến gần. Bọn họ bắt đầu di chuyển xuống phía Nam.


“Tướng công, chúng ta hiện tại đi đâu vậy?”


“Vô Tích.”


“Đến Vô Tích làm gì?”


“Nhờ người mang vạn năm băng sâm về nhà.”


“Tướng công, vậy chừng nào mới cho thiếp bái kiến cha mẹ chồng?”


“Còn chưa đến lúc.”


“Á, được rồi, chưa đến lúc thì chưa đến lúc.”


Vì thế, dọc đường đi, Mông Mông lại bắt đầu kiếm việc làm công, rửa chén, giặt quần áo, kiếm chút xu lẻ mua thức ăn nóng, hạnh phúc chia sẻ với trượng phu.


Tuy rằng Quân Lan Chu cái gì cũng chưa nói, nhưng là hắn thường dùng ánh mắt thâm trầm khó đoán nhìn nàng, mà biểu tình trong mắt hắn cũng càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng hiển hiện. Tuy rằng Mông Mông không hiểu đó là biểu tình gì, nhưng như vậy cũng đã tốt rồi, cần chi phải biết là ở trên mặt hay trong mắt hắn.


Còn có một việc, khoảng cách giữa bọn họ từ bảy bước đã thu hẹp thành ba bước.


“Ơ? Tướng công, chúng ta tại sao lại có mặt ở nơi đây?”


Một đường đi thẳng tới phủ Tế Nam, Quân Lan Chu trực tiếp bước vào thành, Mông Mông cho rằng hắn muốn mua bánh bao, không nghĩ tới hắn chẳng những không mua bánh bao, hơn nữa còn đi đến trước cửa tòa phủ đệ hoành tráng, xa hoa nhất thành.


Hắn không phải là muốn bước vào chứ?


Quân Lan Chu chỉ trả lời có hai chữ. “Câm miệng!”


Mông Mông giật mình, nhưng ngay lập tức lui về phía sau ba bước, trong khi cái miệng không ngừng dẩu ra. “Dạ, tướng công.”


Sau đó, Quân Lan Chu tiến lên gõ cửa, rất nhanh đã có người bước ra, đó là một nô bộc còn trẻ, vừa trông thấy người đến là một thư sinh so với ăn xin không kém hơn nhiêu, trên mặt lập tức toát lên tia miệt thị. 


“Có chuyện gì?”


“Bệnh của tam phu nhân, ta có thể chữa.” Sắc mặt không chút thay đổi, đều đều nói.


“Dựa vào ngươi?” Nô bộc khinh thường hừ một tiếng. “Đây không phải nơi ngươi có thể ba hoa!”


“Ta họ Quân.”


“Ta họ Thái, thì sao hả?”


Quân Lan Chu không nói thêm lời nào, mi mắt từ từ hạ xuống, bất ngờ đưa tay ra hươ một cái, nô bộc trẻ tuổi đã không thấy đâu. Ngay sau đó, bên trong cửa vọng ra một tiếng nổ lớn, tiếng thét kinh hoàng, tiếng bước chân loạn xạ, còn có tiếng gầm gừ phẫn nộ nối tiếp nhau xuất hiện.


“Thật là lợi hại, tướng công, đó lại là thứ gì? Hình như không phải là ‘chín ngày la hét’, cũng không phải là ‘mười ba ngày nhảy nhót’!”


“......”


Quân Lan Chu nhắm mắt lại, không rảnh để ý nữ nhân ở đằng sau, chậm rãi bước qua khỏi cửa. Bất quá, chỉ mới tiến được có hai, ba bước, trước mặt liền xuất hiện một vài tên đại hán cao lớn, chắc là hộ vệ trong phủ.


“Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”


“Bệnh của tam phu nhân, ta có thể chữa.”


“Chỉ dựa vào ngươi?”


“Ta họ Quân.”


“Họ Quân thì sao, ngươi......”


“Quân? Ngươi họ Quân?” Đột nhiên, từ đầu kia đại sảnh truyền đến một tiếng thét mừng rỡ. “Ngươi là Quân đại phu?”


“Ta không phải đại phu.” Quân Lan Chu lạnh lùng lên tiếng.


“Đúng vậy đúng vậy, ngài không phải đại phu, là Quân công tử!” Theo tiếng nói chạy tới một gã trung niên người phốp pháp đang thở hổn hển, “Cút ngay!” Thô lỗ đẩy bọn hộ vệ ra, cúi đầu vái lạy. “Trăm sự nhờ Quân công tử, bệnh của tổ nương xin trông cậy Quân công tử!”


“Ta muốn huyền ngọc lưu ly đăng.” (đăng = đèn)


“Huyền ngọc lưu ly đăng?” Gã trung niên có chút đau lòng giật giật khóe miệng, chợt cắn chặt răng, “Được, huyền ngọc lưu ly đăng thì huyền ngọc lưu ly đăng, chỉ cần chữa khỏi bệnh của tổ nương, huyền ngọc lưu ly đăng sẽ thuộc về ngài!” Thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Mông Mông đứng đằng sau Quân Lan Chu, sợ hãi mở miệng. “Vị này là?”


“Thê tử của ta.”


“A, nguyên lai là Quân phu nhân, xin mời vào trong an tọa!”


~.~


Từ lúc rời khỏi Nam Dương tới giờ, đây chính là thời điểm Mông Mông được hưởng thụ nhất, trà rót tận tay, cơm đưa tận miệng, ngủ trên giường êm gối đẹp, bồn tắm ngạt ngào hương, ăn toàn sơn hào hải vị, uống toàn rượu ngon nổi tiếng. Hưởng thụ của hoàng hậu có lẽ cũng chỉ như thế này thôi.


Chỉ tiếc mới sung sướng được có hai ngày, vị tam phu nhân kia đã rất nhanh khỏi bệnh, một khắc cũng không muốn ở lại, Quân Lan Chu liền đưa nàng rời đi, trụ nơi miếu thổ địa ở ngoài thành.


Khoanh chân ngồi xuống đất cắn bánh bao, Mông Mông đánh cằm về phía cái bọc chứa huyền ngọc lưu ly đăng.


“Tướng công, cái đó để làm gì vậy?”


“Quà mừng thọ Tứ thẩm.”


Quà mừng thọ?


Mông Mông đột nhiên bừng tỉnh, thì ra kỳ trân dị bảo hắn “kiếm” được đều làm thành lễ vật tặng người. Hắn cũng quá là hào phóng đi, nhưng mà đều là thân nhân, cũng khó trách!


“Thế của thiếp đâu? Tướng công, tháng sau thiếp tròn mười bảy tuổi đó!”


“......”


“Không có à? Thôi, quên đi!” Chờ đến lúc nàng già, để vãn bối đem tặng cũng được. “Đúng rồi, tướng công, trong nhà, chàng đứng thứ mấy?”


“Thứ hai.”


“Bao nhiêu đệ muội?”


“Ba đệ đệ, hai muội muội.”


“Thật là náo nhiệt!”


Hi hi, tốt quá! Cho dù tướng công của nàng “không được”, cũng còn có các huynh đệ tỷ muội xung quanh, cho dù mỗi người bọn họ chỉ có một đứa con, nàng cũng thu được bộn lễ vật.


Thật là bất hạnh, “mộng đẹp” của nàng rất nhanh đã bị phá tan.


Chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi, tướng công của nàng đã dùng hành động chứng minh cho nàng thấy, hai chữ “không được” kia không thể áp dụng vào người hắn.


Bản thân là đại phu, như thế nào lại “không được”?


1 nhận xét :

Đăng nhận xét