Nương tử thích tác quái - Chương 6a

on 10 tháng 9, 2011


Nương tử thích tác quái
Cừu Mộng | Liễu Mi | Chương 6 - Thượng



Mây trắng bay trên bầu trời xanh biếc, thi thoảng có làn gió nhẹ phớt qua, thời tiết cũng không đến nỗi quá oi bức.


Trong khuôn viên của Thiên hạ Đệ Nhất trang xuất hiện không ít người...... À không, phải nói là có không ít người đang vây quanh mấy thớt ngựa.


Bốn con Thiên Lý Mã (1) thuần chủng lông dài óng mượt.


Vũ Mê Mê vẻ mặt không vui đi lòng vòng quanh ngựa, cặp lông mày nhăn tít lại, Tuyết Linh đi theo sau biểu tình lại còn thảm hơn, giống như vừa nuốt phải thuốc đắng (2).


Đôi chủ tớ này lại có vấn đề gì nữa đây? Phong Tiêu Tiêu có chút vô lực tiến lên phía trước.


“Thật cao.” Vũ Mê Mê vẻ mặt phức tạp nhìn con ngựa trước mặt, không biết là tán thưởng hay châm chọc.


“Không còn con nào thấp hơn sao?” Mặt của Tuyết Linh cơ hồ có thể vắt ra nước.


Phong Tiêu Tiêu kinh ngạc, đáy lòng hiện lên một suy nghĩ, lẽ nào --


“Cô không biết cưỡi ngựa?”


Quăng cho hắn một tia lườm sắc bén, Vũ Mê Mê bi phẫn nói: “Có qui định nào bắt tất cả mọi người đều phải biết cưỡi ngựa không?”


Thì ra là thế, hắn bừng tỉnh, khó trách đêm qua khi nghe nói phải cưỡi ngựa, nàng lại phản ứng kịch liệt như vậy.


“Ngồi xe ngựa cũng tốt mà.” Vũ Mê Mê ai oán.


“Nhưng bệnh tình của Lý công tử......” Hoa Luyến Luyến vẻ mặt lo lắng lên tiếng, tới sớm một ngày, giáo chủ yên tâm sớm một ngày, mà nàng cũng có thể sớm gặp lại Long Tòng Vân.


Nàng phẩy tay tỏ vẻ không quan tâm. “Dù sao hắn cũng đã nằm bao nhiêu năm nay, nằm thêm dăm bữa nữa cũng không vấn đề.”


Hoa Luyến Luyến cân nhắc nặng nhẹ, quyết định nghe theo lời của Vũ Mê Mê, bởi vì nàng phát hiện Vũ Mê Mê là một người cực kỳ quái đản, không làm theo ý nàng nhất định sẽ xảy ra chuyện.


“Cưỡi ngựa.” Phong Tiêu Tiêu nói như chém đinh chặt sắt, không hề lay chuyển.


Vũ Mê Mê trừng to đôi mắt đẹp, khó có thể tin mở miệng: “Phong Tiêu Tiêu, ngài rốt cuộc có biết thương hương tiếc ngọc là gì không?” Dừng một chút, nàng lại nhụt chí tự nói với mình, “Quên đi, ta nghĩ ngươi sẽ không biết.”


“Ta đang vội, chúng ta đi sớm về sớm.” Hắn cất lời.


“Nhưng mà ta lại không vội. Nếu như Hồng Vân giáo cảnh đẹp, ta nghĩ mình còn có thể ở đó một thời gian.” Vũ Mê Mê không phải cố ý muốn đối nghịch với hắn, mà là thực sự có ý định này.


Tuyết Linh lẳng lặng lùi về phía sau, không ngừng lúng búng trong miệng. Hà cớ gì chủ nhân lại thích khiêu chiến đến thế?


“Mê tỷ tỷ, đệ cũng muốn đi.” Phong Tế chạy nhanh đến, vẻ mặt kiên quyết.


“Trở về.” Phong Tiêu Tiêu không một chút nào nhân nhượng.


Phong Tế buồn bã cúi đầu, không nói gì.


Vũ Mê Mê nhìn không vừa mắt, kéo hắn đến gần. “Ta cho đệ đi, đừng để ý hắn.”


“Nó là con ta.” Phong Tiêu Tiêu lên tiếng nhắc nhở nàng.


“Vậy ngài cũng không cần đi với ta, ngài không phải là cha ta.” Ánh mắt của nàng chiếu thẳng vào gương mặt lạnh lùng của hắn.


Thấy thế, bọn người hầu ở một bên không khỏi cười trộm. Vị khách quý của Đệ Nhất trang này, có khi nào sẽ trở thành trang chủ phu nhân tương lai của họ không!


Phong Tiêu Tiêu hừ lạnh. Nàng là đang chê hắn già?


“Không phải nói ngài già!” Vừa nhìn thấy ánh mắt âm trầm của hắn, Vũ Mê Mê lập tức nghĩ ngay đến việc lời nói của mình có thể gây ra hiểu lầm. “Nam nhân tiêu sái anh tuấn như trang chủ đây, sao có thể già được chứ.”


Trong lòng thở nhẹ một hơi, may mà không phải.


Hoa Luyến Luyến khóe miệng không ngừng run rẩy, Phong Tiêu Tiêu đích thực là anh tuấn, nhưng về phần tiêu sái...... chỉ sợ thiên hạ không có người nhận ra.


Tuyết Linh âm thầm bội phục chủ nhân da mặt dày, lúc cần thiết so với nàng còn muốn chân chó (3) hơn.


“Cha, con có thể cùng đi không?” Phong Tế rụt rè dò hỏi.


Phong Tiêu Tiêu nhìn Vũ Mê Mê đang sống chết trợn mắt hướng hắn, lãnh đạm buông lời: “Cùng đi đi.”


“Còn nữa, thay xe ngựa.” Vũ Mê Mê giơ tay nhắc nhở người nào đó.


“Cưỡi ngựa.” Hắn nửa bước cũng không nhường.


“Hẹp hòi.” Nàng tức giận nghiến răng ken két.


“Ngựa chạy nhanh hơn.” Phong Tiêu Tiêu nhịn không được lắc đầu than nhẹ.


“Ta không cần, ngài có việc thì cứ đi, ta đưa Phong tiểu đệ về là được.” Nàng tươi cười rạng rỡ, ngay cả ánh dương trên cao cũng trở nên kém sắc.


“Ta lo lắng.” Mục quang thâm trầm hướng về phía trời xa. Ai biết được đang đợi họ ở Hồng Vân giáo đến tột cùng là chuyện gì, hắn không hi vọng nàng gặp chuyện không may. Tệ hơn nữa, nếu phong cảnh Hồng Vân giáo hợp ý nàng, nàng nhất định sẽ trụ nơi đó dài lâu không thèm quay về. Với tính tình của nàng, việc này tuyệt đối có khả năng xảy ra.


“Ta cùng Linh Nhi sẽ không cưỡi ngựa!” Vũ Mê Mê tức giận nhảy dựng lên, hắn là đầu lừa sao? Nói thế nào cũng không chịu, thật muốn làm nàng tức chết mà!


“Chúng ta cùng cưỡi.” Câu trả lời của Phong Tiêu Tiêu rất đơn giản.


“Ta với ngài cưỡi chung một con?” Nàng không khỏi đề cao âm lượng.


“Đúng vậy.” Hắn gật đầu không chút do dự.


Mọi người lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, trang chủ rõ ràng là muốn ăn đậu hũ của người ta! Xem ra mùa xuân thật sự đang đến với trang chủ mặt lạnh của bọn họ, mà bọn họ cũng vô cùng cao hứng khi mùa xuân này chính là nữ nhân tên gọi Vũ Mê Mê, bởi vì -- nàng rất thú vị, Đệ Nhất trang từ sau khi nàng đến, không khí dần dần trở nên vui vẻ khoái hoạt, không còn tịch mịch như trước nữa.


“Còn Linh Nhi?” Vũ Mê Mê hỏi tới.


“Cùng Hoa cô nương cưỡi chung.”


Hoa Luyến Luyến gật đầu đồng ý.


“Ta muốn ngồi cùng với Phong thiếu gia.” Tuyết Linh giơ tay lên tiếng, nàng không muốn cạnh Hoa Luyến Luyến, ai biết nàng ta khi nào thì cao hứng hạ độc.


“Cũng được.” Phong Tiêu Tiêu không chút ngần ngại đồng ý.


“Ta cùng Luyến Luyến cô nương chung một con.” Vũ Mê Mê bị dồn vào đường cùng, bất đắc dĩ mở miệng.


“Không được.” Nam nhân mặt lạnh thẳng thừng bác bỏ.


“Nam nữ thụ thụ bất thân, trang chủ nên chú ý danh tiết của ta.” Nàng tận tình khuyên nhủ.


“Sau khi đã bị ta nhìn thấy hết?” Hắn nhướng mày, khẩu khí trêu tức.


Nếu không phải biểu tình trên gương mặt Phong Tiêu Tiêu thủy chung vẫn lạnh nhạt, mọi người nhất định sẽ nghĩ đây là lời nói của một tay công tử phong lưu có tiếng.


“Ngươi đi chết đi, Phong Tiêu Tiêu.” Vũ Mê Mê mặt đỏ bừng bừng. Hắn, hắn căn bản là cố ý, trước mặt mọi người ngang nhiên nói như vậy. Tốt xấu gì nàng cũng là cô nương chưa lấy chồng nha!


“Cô đang xấu hổ sao?” Phong Tiêu Tiêu nhếch miệng, đôi mày giương cao chứng tỏ hắn đang kinh ngạc.


Nàng tức đến nỗi nói không nên lời, nắm tay siết chặt, không nhịn được hướng hắn ra quyền, sau đó nặng nề lui cước bộ. Đầu heo chết bằm, dám nói ra lời đó? Khó trách nữ nhân còn chưa đến cửa nhà hắn đã tìm chết!


“Chủ nhân, chúng ta không đi à?” Tuyết Linh kinh ngạc hỏi.


“Cho hắn đi một mình!” Vũ Mê Mê không hề quay đầu lại gào lên, trong bụng ngập đầy lửa giận.


Thân ảnh nhẹ động, Phong Tiêu Tiêu đã đến bên cạnh nàng, duỗi tay ôm nàng vào lòng, phi thân lên ngựa.


Tiếng kêu hét vừa vang, người ta đã nghe thấy thanh âm chửi rủa --


“Họ Phong kia, nếu để ta rơi xuống đất, cả đời này cũng đừng mong bình yên!”


“Ta hiện tại cũng đã không yên rồi.” Khẩu khí của hắn có chút bất đắc dĩ.


Trên thân ngựa cao lớn, trong lòng nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng là một vị cô nương thanh tú, nhìn thế nào cũng là một bức tranh tả cảnh tuyệt đẹp -- nếu sắc mặt của cô nương tươi hơn một chút, vẻ mặt của nam nhân ôn hòa một chút thì sẽ hoàn mỹ không còn chê vào đâu được.


Ngồi trên lưng ngựa, cảm giác rất ư không thoải mái. Sợ bị rơi xuống, hai tay của nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng của Phong Tiêu Tiêu, vẻ mặt nhăn nhó, giọng điệu chán ghét. “Ngồi xe ngựa thật tốt mà.”


“Ta muốn nhanh chóng trở về chủ trì đại hội võ lâm vào mồng Chín tháng Bảy.” Trong lòng thầm than thở, yêu thương một nữ nhân như vậy, bản tính lạnh lùng trời sinh đúng là phải chịu khảo nghiệm quá nặng nề.


“Chẳng phải đã bảo không cần đi cùng rồi sao.” Ngữ khí của nàng tràn đầy bất mãn.


Phong Tiêu Tiêu không lên tiếng, làm sao có thể nói ra việc bản thân lo sợ không còn nhìn thấy nàng chứ! Không biết từ khi nào, ánh mắt của hắn lướt qua người nữ nhân xinh đẹp đang nằm trong lòng, cảm thấy bất an......


Bốn con ngựa, cuối cùng chỉ có ba con lên đường.


~.~


Ba con ngựa tuyệt trần tung vó rời đi, để lại cho mọi người ở lại Đệ Nhất trang tha hồ tưởng tượng. Trang chủ cùng Vũ cô nương, nhìn như không hợp, lại có một cảm giác hài hòa đến lạ kỳ.


Lưng ngựa xóc nảy, gió thổi mát mẻ, hai mí mắt của Vũ Mê Mê dần dần rũ xuống, cuối cùng an giấc ngã vào trong lòng Phong Tiêu Tiêu.


Hắn nhận thấy có điểm khác thường, cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng không khỏi giương lên. Trái tim trống rỗng bao năm cuối cùng cũng có thể lấp đầy, nàng không sợ hắn, thật tốt, nàng ngủ trong lòng hắn, thật tốt......


Lo lắng nàng ngủ không yên, hắn điều chỉnh một chút tư thế của nàng. Sợ nàng cảm lạnh, còn lấy áo choàng khoác lên người nàng.



----------------


1. Thiên lý mã: Một giống ngựa quý. Đọc sự tích ở đây.

2. Nguyên văn là hoàng liên. Người xưa có câu “Ách ba cật hoàng liên, hữu khổ thuyết bất xuất.” (Người câm ăn hoàng liên, đắng ngắt mà không thể nói) Anyway, hoàng liên là tên một vị thuốc đông y. Tìm hiểu thêm ở đây.

3. chân chó: nịnh bợ, nịnh hót




5 nhận xét :

Nặc danh nói...

hahha.tem a!
chờ mỏi cả mắt mới có chương mới

An Khuyên nói...

Tội nghiệt *-* Tội nghiệt *_*
Bạn Liễu Mi post thêm chương 6b chuộc lỗi rồi đó người ơi >o<

Nặc danh nói...

thanks

Nặc danh nói...

ta ngóng dài cả cổ a

Unknown nói...

haizz cuối cùng thì anh ấy cũng tìm được người k sợ mình hắc hắc :))

Đăng nhận xét