Độc nhất nam nhân tâm - Tự khúc

on 10 tháng 2, 2011

Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Tự khúc



“Cái gì? Ngươi ngươi ngươi... Nhà ngươi dám dùng cách hoang đường này tìm nương tử cho Lan Chu?”


“Đúng vậy, là bản thân con nghĩ ra chủ ý tốt, thế nào, cha, thấy hay không?”


“... Tiểu Lục, thay ta moi tim thằng con trời đánh này!”


Khoan đã, khoan đã, cha, con lại sai ở đâu cơ chứ? Nhẫn tâm moi tim đứa con độc nhất, cha không sợ cô đơn cũng phải lo lão tổ tông dẫn sấm sét đánh trúng người chứ.


“Ta muốn có hai cháu gái, hai cháu trai. Con một? Hừ, mơ đi con!”


“Ấy, cha, nên chấp nhận sự thật đi thôi. Con không phải ngựa giống, càng không phải trư công (lão trư)!”


“Con trai thương yêu, ngươi đương nhiên là ngựa giống, đương nhiên là trư công. Ngươi có tài năng sao? Tiểu Lục, động thủ!”


“Thong thả! Thong thả! Lục thúc, động tác nên chậm một chút, không ai chê cười đâu. Đến đây đến đây, thúc trước tiên ngồi xuống đã, đây là trà Mao Tiêm chính gốc, cam đoan hương vị thanh thuần, mời thưởng thức!”


“Tiểu tử nhà ngươi nghĩ chỉ cần tùy tiện dâng một chén trà, bổn Lục thúc sẽ không động thủ sao?”


“Động, đương nhiên động, miễn là cha cháu ra lệnh, Lục thúc không động thủ mới là chuyện lạ! Nhưng mà, con nói cha, cho dù có thực sự muốn lấy mạng nhi tử, cũng đừng khiến con chết không minh bạch chứ.”


“Muốn minh bạch? Được, ta trước tiên hỏi ngươi, tính khí của Lan Chu ngươi chắc hiểu rõ?”


“Sao có thể không rõ chứ, Lan Chu chính là nhị đệ của con. Ách, lúc đó con tám tuổi, hắn bốn tuổi, chúng con là cùng ngủ một giường, đại ca con cho hắn ăn cơm, cho hắn tắm rửa á.”


“Vậy, ngươi tất nhiên hiểu rõ, hắn bề ngoài luôn tỏ vẻ lạnh lùng lãnh đạm...”


“Đâu chỉ lãnh đạm, cha, người biết quá ít đấy. Người khác không biết, con sao lại không rõ. Lan Chu hắn, thật sự là tàn nhẫn. Đừng nói người khác làm hắn nổi giận, chỉ cần nửa câu nghe không thuận tai, hắn liền không tiếc lời thốt những độc địa mắng người khác, từ nam nữ lão thiếu, trẻ sơ sinh còn quấn tã, cho đến mèo, chó, gà, vịt, heo, trâu, chuột, kiến của nhà người, hắn đều đóng gói sạch sẽ, sau đó mang đi. Thật sự là rất hoạt náo.”


“Ai, quả thật...”


“Hà hà, cha, con một chữ cũng không nói sai chứ? Chục, trăm, ngàn, vạn, chục vạn, trăm vạn, tùy cha nêu ra, hắn liền có thể trong một khắc không chớp mắt đưa cha xử lý. Nói thật ra, trong bảy người chúng con, hắn là lãnh khốc nhất. Người ta nói độc nhất lòng dạ đàn bà, theo con, độc nhất chính là lòng dạ hắn.”


“Ngươi nói nãy giờ đều là sự thật, nhưng đó chỉ là đối với người ngoài, thật ra hắn...”


“Ấy, ấy, con biết, con đương nhiên biết. Hắn đối với người ngoài lãnh khốc vô tình, so với Diêm La càng Diêm La hơn, thật ra trong tim hắn rất trọng thâm tình, yêu thương gia đình, có thể không xuất môn hắn sẽ không xuất môn, vạn bất đắc dĩ lắm hắn mới miễn cưỡng ra khỏi nhà, tuy nhiên vừa ra đến cửa lại lập tức nghĩ đến chuyện trở về. Thật đúng là gặp quỷ mà, đường đường là nam nhân độc ác nhất, tính tình lại y hệt nhi nữ. Thật là làm mất mặt mà!”


“Cái này... đúng là có vài điểm giống...”


“Ha ha ha, con đã nói mà.”


“Câm miệng! Tóm lại, dựa vào tính khí hắn, có thể để người khác dễ dàng xui khiến, bởi vì...”


“Ai da, điều này con cũng biết, hắn trọng thâm tình, cho nên rất quý mến người nhà, đối với người nhà ôn nhu chiếu cố, rất quan tâm, rất chăm sóc, quả thật không ai sánh bằng, có thể xưng danh thiên hạ đệ nhất! Còn nữa nha, chỉ cần là lời người nhà hắn nói, bất kể nam nữ lão thiếu, bất kể đúng sai, bất phân thiện ác, hắn đều răm rắp tiếp thu, không bỏ câu nào. Lục thúc cùng Thất thúc không có chuyện gì làm xúi hắn xuống phòng bếp trộm chân gà, trộm bánh hoa hồng, hắn liền ngoan ngoãn nghe lời thực hiện...”


“Sao cơ? Thì ra đồ ăn ở nhà bếp là do hắn trộm?!”


“Còn ai khác sao! Cái tên gia hỏa này, không những tính tình giống nhi nữ, lúc nào cũng đối tốt với đứa bé ba tuổi. Con ngờ rằng ngày nào đó có người bảo hắn đi chết, đảm bảo hắn sẽ không nói một lời tự vẫn tức khắc. Thật là con mẹ nó ngốc mà!”


“Con mẹ nó?”


“Á, không không không, đương nhiên không phải, là mẹ của hắn!”


“......”


“Mẹ ngươi?”


“......”


“Cha, con cảm thấy lúc này người không cần bày ra nụ cười giả tạo ấy, nhìn thật đáng sợ! Còn có, Lục thúc, uống trà cũng không cần phấn khích như vậy! Đừng quên chính thúc là người đã xúi giục Lan Chu đi trộm chân gà, bánh mứt. Thật là tà ác mà.”


“Dừng! Tên tiểu tử nhà ngươi, đừng lan man nhiều chuyện, trở lại vấn đề chính đi! Cho ta một đáp án!”


“Rõ ràng là cha khơi mào...”


“Tiểu Lục, động...”


“Được được được, trở lại, trở lại thôi. Có điều... chúng ta đang nói đến đâu rồi?”


“Hừ, ngươi cho là nói không nhớ là có thể nhắm mắt cho qua sao? Không đơn giản như vậy, ngươi xao lãng, bản thân ta tuyệt đối không quên. Ta vừa mới nói, Lan Chu dễ dàng để người một nhà tùy ý xui khiến. Ngươi nói ngươi hiểu rõ, vậy ngươi có từng nghĩ tới, Lan Chu là tính tình này, nếu bất hạnh lấy lầm vợ, tâm ngoan dạ hiểm xúi giục hắn đi làm không ít chuyện xấu, kết quả sẽ như thế nào?”


“A, điều này... Khụ khụ, nếu quả thật như vậy, cha lo lắng cũng có phần đúng...”


“Rốt cục cũng nhận sai rồi? Tốt lắm, Tiểu Lục, ra tay!”


“Chậm đã, Lục thúc, mời ngồi lại đi, trà mới uống được một nửa, nhất định phải uống hết, cháu cũng còn chưa nói xong!”


“Nói đi!”


“Cha, con đang nói chuyện với Lục thúc!”


“Tiểu Lục...”


“Ái dà, con nói, con nói! Ai, thật sự là lòng người dễ thay đổi, lúc này ngay cả tự do nói chuyện cũng không có! Con nói...... Nói cái gì? A a, đúng rồi, băn khoăn của cha rất đúng, nhưng nếu không dùng biện pháp này, cha, người nghĩ Lan Chu có thể tìm được nương tử sao?”


“......”


“Có trời mới biết Lan Chu vì sao lại chán ghét nữ nhân như vậy. Trước đây con có hỏi hắn, hắn thà chết cũng không nói. Hỏi hắn có phải hay không thích nam nhân, hắn cũng không trả lời, bất quá nhìn sắc mặt hắn, nếu con không phải đại ca, hắn đã sớm hạ độc con ngàn lần, hại con không dám mở miệng hỏi lại lần hai. Bởi vậy, con nghĩ có giảng giải cho hắn cũng vô ích, nói cách khác, chỉ dựa vào bản thân hắn tuyệt đối không thể yêu một ai. Chẳng lẽ thật muốn để cho hắn cả đời không con cháu sao?”


“......”


“Kỳ thực, tính tình này của y, vốn là không nên tự mình ra ngoài tìm nương tử. Thiên Nhị thúc nói thê tử của con là do con tự mình tìm, nếu không cho Lan Chu hắn làm vậy thì sẽ không công bình. Tạm thời bất luận lời Nhị thúc đúng hay sai, thúc ấy cũng muốn đuổi Lan Chu ra khỏi nhà, thân là đại ca, con sao có thể chịu cảnh đệ đệ lưu lạc cả đời bên ngoài. Dù sao con cũng đã từng thay tã cho hắn, tuy rằng không được khéo lắm, liếc sơ qua cũng thấy điểm dở, kết quả làm cho con một thân hoàng kim...” (dính "chưởng" =)))


“......”


“Các người cười cái gì? Con cũng không phải đang kể chuyện cười, kia đều là ký ức vui buồn lẫn lộn! Tóm lại, hắn là đệ đệ con, thân làm huynh trưởng tự nhiên phải giúp hắn ra chủ ý tìm nương tử, như vậy là sai hay sao? Nói tới nói lui, cho dù Lan Chu thực lấy lầm nương tử, kỳ thật cũng không có gì đáng lo. Người cũng rất rõ ràng, muốn Lan Chu xem như người nhà cũng tuyệt không dễ dàng. Xem, hắn từ nhỏ ở Lý thôn, nhưng hắn có bao giờ xem người ở đó là người thân đâu?”


“......”


“Thấy chưa, một người cũng không có, nghe khẩu khí hắn thì sẽ biết. Đối với hắn mà nói, trừ bỏ chúng ta là người thân, tất cả đối với hắn đều là ngoại tộc, ngay cả nương tử của con, nếu không phải nàng sinh ra hài tử của con, Lan Chu cũng tuyệt nhiên không xem nàng là người nhà. Người nghĩ hắn lấy nương tử sẽ xem nàng một nhà tình thân sao?”


“......”


“Vậy đấy, hắn sẽ không. Cái loại si tưởng gia đình siêu cấp như hắn, có thể trở về nhất định sẽ trở về, nhưng con cam đoan hắn chính là thành thân cũng sẽ không quay lại, bởi vì hắn không muốn đưa ‘ngoại nhân’ về ở trong nhà. Nói thật, con còn đang lo nếu hắn cưới nương tử, chỉ sợ cũng cả đời lưu lạc bên ngoài đến chết, bởi vì, muốn khiến hắn xem như người thân là rất khó, rất khó. Ba hay năm năm không kỳ quái, mười năm, hai mươi năm cũng thật bình thường, ba, bốn mươi năm cũng có khả năng...”


“Nhưng nếu bọn họ có con...”


“Vấn đề là, hắn có thể cùng vợ mình lên giường sao?”


“......”


“Đấy đấy, điểm mấu chốt là đây, hắn nếu không xem nương tử là người nhà, nhất định cũng không cùng nàng một giường, không chung giường lấy đâu ra con cái? Làm không tốt, hắn đến chết cũng một thân xử nam. Cho dù Nhị thúc thay hắn cưới vợ, hắn cũng sẽ không cùng người chung giường. Chủ ý đúng là ngu ngốc!”


“......”


“Huống chi, giống như cha từng nói, lấy vợ còn tùy duyên phận. Có lẽ hắn với con giống nhau, chính là làm như vậy mới gặp được người hữu duyên. Tuy rằng cái phương thức này hơi thái quá một chút, nhưng con lấy được một hiền thê tốt, có lẽ hắn cũng có thể tìm được một cô gái tốt không chừng. Lại nói...”


“Thế nào?”


“Tuy rằng Lan Chu nhân phẩm bất phàm, nhưng tên tiểu tử này một thân ki bo, keo kiệt đến cực điểm, rõ ràng trên người cất giữ mấy vạn lượng ngân phiếu, thế mà luyến tiếc không dám bỏ ra, mỗi bữa ăn nửa cái bánh bao, ban đêm ngủ rừng hoang, miếu hoang, chính là không nỡ bỏ tiền đi thuê phòng trọ, trang phục rách nát chắp vá hắn nhất định sẽ mặc trên ba mươi năm. Trông thế nào cũng giống một tú tài nghèo túng ba bữa không đủ ăn, đổi nghề đi kiếm cơm, còn thê thảm hơn cả một nông dân...”


“Cho dù chết đói, hắn cũng sẽ không nhận bố thí!”


“Ai ai ai, con chỉ là phân tích rõ ràng thôi! Tóm lại, cái loại hắn bộ dạng cùng không lạp kỉ (ăn mày), ai dám đem nữ nhi gả cho hắn? Có vị cô nương tiểu thư nào nguyện ý lấy hắn?”


“Nói không chừng có. Bởi vì mời hắn chữa bệnh cứu người, nguyện ý đem nữ nhi gả cho hắn thì sao!”


“Hắn căn bản không tiếp nhận vì bản thân là đại phu, ngay cả cái hòm thuốc cũng đổi thành tủ sách, ai biết hắn là lang y? Tóm lại, mặc dù dạy hắn phương pháp, nhưng cơ hội sợ cũng không dễ dàng, giống như mặt trời đột nhiên mọc hướng tây. Cho nên nói, để hắn tự đi kiếm hiền thê, có phải tốt hơn không?”


“...... Đáng chết!”


“Không có cách nào khác, ai bảo tính tình hắn như vậy!”


“Không, ta không phải nói hắn.”


“Vậy thì nói ai?”


“Đáng hận, không có cớ moi tim ngươi ra!”


“......”


Phải chăng là thiên hạ độc nhất phụ mẫu tâm?



6 nhận xét :

wachan nói...

*vuốt mồ hôi* Cha con nhà này loạn quá. Mà ko, cả cái nhà này đều loạn quá :| Ai ai cũng độc nhất vô nhị thế này ..... =___=


Chết cười bác 'Tiểu Lục' =)))))

Nặc danh nói...

nhà này loạn thật a
thank nàng nha

Thủy Nguyệt Vân nói...

haha, truyện hay wá a, u cục dịch cũng hay nữa, cười đau cả bụng =]]

Nặc danh nói...

=)))) ôi chết cười mất thôi
có ai có thể hình dung ra cái miệng của ta lúc này đã méo như thế nào vì cười =))))

Nặc danh nói...

bố con nhà ai đấy tar :):)

Unknown nói...

cám ơn nàng, sặc chết vì cười với đại gia đình nhà này , hic hic

Đăng nhận xét