Độc nhất nam nhân tâm - Chương 1d

on 6 tháng 3, 2011


Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 1d



Đỗ Tinh quả nhiên đoán không sai, hai ngày sau khi Gia Cát Văn Nghĩa gọi Chương Úc Hùng đến phòng bàn chuyện, hắn đặc biệt sai bảo hạ nhân mời Mông Mông trở lại, cho biết “có chuyện muốn nói cho nàng”.


“Không muốn!”


“Mông Mông, nghe đại ca nói, muội...”


“Không muốn! Không muốn! Không muốn! Không muốn! Chết cũng không muốn!”


Trước giường bệnh, Gia Cát Văn Nghĩabất quá chỉ mới nói hai câu, Mông Mông liền bịt chặt lỗ tai liều chết lắc đầu, dứt khoát học theo tiểu hài tử ngang bướng la to. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của nàng, ngay cả Gia Cát Văn Nghĩa cũng không nghe nổi chính mình nói gì.


“Được rồi, Mông Mông, đừng la hét nữa!”


“Đại ca cũng đừng nói những chuyện thế này!” Đại ca muốn trình bày hậu sự, nàng mới không muốn nghe!


Hắn có thể không nói sao?


“Nghe huynh nói, Mông Mông, muội mới mười sáu tuổi, căn bản không có năng lực gánh vác chuyện gia tộc. Có rất nhiều người đề cập đến chuyện kết thân, nhưng điều Chương đại ca băn khoăn cũng rất đúng. Nếu những người đó đều là vì tham lam gia sản nhà mình mới chạy đến cầu thân, huynh không màng gia sản, chỉ lo sợ bọn người này không có ý tốt đối đãi muội, cho nên...”


Gia Cát Văn Nghĩathở hồng hộc phân bày, Mông Mông vẫn như trước bịt kín lỗ tai, cũng không biết có nghe được chữ nào hay không.


“Nếu muội không phản đối, thừa dịp còn chút hơi thở, huynh muốn nhìn thấy muội gả cho Chương đại ca, gia đình này giao cho hắn trông coi cũng tốt. Chương đại ca cùng huynh giao hảo sau đó kết bái huynh đệ, nhà chúng ta gặp chuyện không may đến nay cũng đều là y đứng sau hỗ trợ việc làm ăn, huynh tin tưởng y nhất định sẽ khiến muội hạnh phúc.”


“Không!” Mông Mông buông tay xuống nhưng miệng lại càng phát ra thanh âm giận dữ. “Muội không lấy! Không lấy! Đánh chết cũng không lấy!” Sau đó, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.


Ai ngờ vừa mới bước ra cửa, nàng thiếu chút nữa đã đâm sầm vào người nàng có “đánh chết cũng không gả”.


Đối phương mặt mũi trung hậu, ngũ quan đoan chính, vừa nhìn cũng biết hắn là chính nhân quân tử, như bao nhân vật chính phái từ trước đến nay.  Đây là đại ca kết bái của Gia Cát Văn Nghĩa, Chương Úc Hùng.


Đối với Chương Úc Hùng, Mông Mông kỳ thật không thích cũng không ghét. Trong mắt nàng, Chương đại ca so với đại ca, nhị ca vị trí chẳng kém là bao, tuy không cùng huyết thống, nhưng cảm giác thì lại tương đồng. Gả nàng cho hắn cũng như đem nàng gả cho anh em ruột thịt, kỳ kỳ làm sao!


“Chương đại ca...” Mông Mông có chút lúng túng.


“Đại muội,” Chương Úc Hùng đỡ nàng xong lập tức rút tay về. “Ghét Chương đại ca đến thế sao?”


“Không phải! Không phải!” Mông Mông cuống quít lắc đầu rồi lại xua tay phủ nhận. “Chỉ là... Chỉ là...” Nàng nên nói như thế nào? “A, đúng rồi!” Hai tròng mắt sáng ngời, nhất thời phấn chấn. “Muội nhớ rồi, đại ca. Từ sau khi phụ thân mắc bệnh, trong hơn một năm qua, chúng ta đều không quan tâm đến việc phát chẩn bố thí, có lẽ là ông trời tức giận cảnh cáo chúng ta. Đại ca, chúng ta phải tổ chức một đợt phát chẩn thật lớn mới được.”


Ông nói gà bà nói vịt, đầu trâu không ứng với mõm chó, vừa dứt lời, nàng vội vã chạy vào phòng Hoa đại ca thương lượng chuyện phát chẩn cứu tai, sớm đã quên đến việc phải trả lời câu hỏi của người ngoài kia.


Chương Úc Hùng thở dài thật sâu, nhanh chóng xoay người rời đi, vừa ra đến cổng thì chạm mặt một đôi nam nữ, là muội muội Chương Úc Tú cùng trượng phu nàng, Lâm Chấn Bình. Hơn một năm trước, bọn họ theo chân Chương Úc Hùng đến bái phỏng Gia Cát Văn Nghĩa, không ngờ Gia Cát gia liên tiếp gặp chuyện không may, bọn họ đành phải lưu lại nơi này hỗ trợ Chương Úc Hùng.


“Có chuyện gì sao?”


“Hoàng Hà vỡ, từ Đồng Quan đến Trung Nguyên phải đi đường vòng, hàng từ phương Bắc có khả năng tối nay sẽ đến.”


Chương Úc Hùng gật đầu. “Được, ta biết rồi.”


Chương Úc Tú liếc mắt về phía cổng lớn. “Đại công tử còn chưa nói sao?”


“Đã đề cập qua, nhưng...” Chương Úc Hùng lắc đầu. “Đại muội không đồng ý.”


“Tại sao?” Lâm Chấn Bình không hiểu.


“Còn phải hỏi, Đỗ Tinh nhất định đã trở lại!” Chương Úc Tú than thở.


“Đỗ Tinh?” Chương Úc Hùng hoang mang lặp lại. “Là người nào?”


“Đỗ gia tứ tiểu thư nhà bên cạnh.” Chương Úc Tú rền rĩ. “Trở về thật đúng lúc, nghe nói Đỗ phu nhân hết sức vừa lòng Mông Mông. Đỗ Tinh như vậy chạy đến Gia Cát gia, hơn phân nửa là muốn khuyên Mông Mông gả cho ca ca nàng.”


“Nhìn trúng tài sản nhà người thì có!” Lâm Chấn Bình lầm bầm. “Nàng là nghe ai nói?”


“Bọn gia nhân trong nhà!” Muốn biết chuyện gì, tìm bọn họ sẽ không sai. “Cho nên nói, ca, huynh nhất định phải cố lên!”


Chương Úc Hùng im lặng không nói gì. Nếu Đỗ gia thuần túy là vừa lòng Mông Mông, hắn cũng không phản đối, chỉ cần nàng tìm được nơi tốt yên thân, nghĩa đệ có thể yên tâm nhắm mắt, hắn cũng không cầu gì hơn.


“Hàng từ phương Bắc có thể đến trễ, ta tốt nhất nên đi trước trữ hàng.”


Chương Úc Hùng vừa ly khai, Chương Úc Tú liền tiến tới nhéo tay Lâm Chấn Bình.


“Nha đầu kia còn không đồng ý việc hôn nhân. Hôm qua, thiếp nghe bọn hạ nhân nói Đỗ Tinh đã nhờ ca ca nàng đi tìm một vị đại phu rất lợi hại. Nếu trước khi đại ca cùng nha đầu kia thành thân, vị đại phu kia lại tìm đến thì...”

  

“Yên tâm, ta cũng có nghe qua tiếng hắn, nhưng mà...” Lâm Chấn Bình không thèm để ý, trên môi bất giác nở nụ cười nhạt. “Cho dù vị đại phu kia thực sự lợi hại như trong truyền thuyết, nhưng muốn tìm hắn cũng không phải dễ gì cho cam. Căn bản không biết hắn là nam hay nữ, già hay trẻ, càng không biết hắn họ gì tên gì, làm thế nào tìm? Nói không chừng cả đời cũng không gặp, trừ phi...”


“Thế nào?”


“Hắn tự mình dẫn xác đến Nam Dương gặp các nàng!”



4 nhận xét :

Thiencuc nói...

Hình như Lâm Chấn Bình này có âm mưu trong bệnh trạng của đại ca Mông Mông. Hắn chắc là muốn chiếm gia sản nhà này
Cám ơn

xumuoi304 nói...

thank nàng nha

loveyou nói...

vợ chồng nhà này đáng nghi quá phải ko nàng
thanks nha

Unknown nói...

ta thấy hai vợ chồng nhà trương úc tú thật nam hiểm muốn chiếm đoạt tài sản nhà người khác nha

Đăng nhận xét