[CPTL] Chúng ta có thể khóc, nhưng không thể thua

on 28 tháng 2, 2014

Dịch: Khuyên
Tác giả: Hạ Nhĩ muội muội







Tình cảm phai nhạt theo dòng thời gian vô tình. Và hồi ức thì như một chiếc lồng giam, vào không được mà ra cũng khó. Tôi chỉ có một ước ao là về dài về lâu vẫn luôn vui vẻ.

Đôi khi bình tĩnh suy nghĩ lại, mới thấy thật ra chẳng có gì. Hạnh phúc này, bi quan này, những thứ có được này, những thứ mất đi này, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Thật ra đôi khi bị tổn thương cũng là một sự thu hoạch.

Mọi người đều từ trong tổn thương mà chậm rãi đứng dậy, vì tổn thương mà trở nên kiên cường.

Chúng ta không thể cứ mãi nép trong vòng tay của cha mẹ được.

Sẽ có một ngày, chúng ta phải học cách tự lập.

Bạn mới mười tám tuổi.

Bạn của tuổi mười tám sĩ diện, thích cậy mạnh, ưa gây sự.

Bạn của tuổi mười tám ngây thơ, ham chơi, yêu vu vơ.

Bạn của tuổi mười tám bướng bỉnh, bỉ bựa, không tin tình yêu.

Bạn của tuổi mười tám mạnh mẽ, kiêu ngạo, không nói đạo lý.

Bạn của tuổi mười tám nhõng nhẽo, rắc rối, tính trẻ con.

Bạn của tuổi mười tám ích kỷ, có lúc “hơi ấm đầu”.

Nhưng bạn của tuổi mười tám chỉ có thể khóc chứ không thể nhận thua.

Trên thực tế, nước mắt tồn tại để chứng minh “đau khổ” không phải là một loại ảo giác.

Bị tổn thương ư? Không sao cả. Đó chỉ thử thách dũng khí của bạn.

Thất bại ư? Không sao cả. Đó chỉ cổ vũ nghị lực của bạn.

Bị oan ư? Không sao cả. Đó chỉ rèn luyện tính nhẫn nại của bạn.

Rất nhiều thời điểm, chúng ta chỉ cần mỉm cười và nghĩ “Tôi làm được!”, tất cả mọi chuyện rồi sẽ theo ý ta.

Và tôi tin rằng, thật lâu thật lâu sau này bạn sẽ rất vui và hạnh phúc.

Trong bóng đêm, hãy cắn chặt răng nói “Tôi không sợ!”.

Ngọn lửa hi vọng sẽ thắp mãi trong lòng bạn.

Nhớ nhé! Chúng ta chỉ có thể khóc, chứ không thể thua.



0 nhận xét :

Đăng nhận xét