Nguồn: Trung Quốc thi phú
Một ngày trong lúc quét dọn, thấy con gái bước vào phòng,
tôi nói với con: “Con yêu, con giúp mẹ cầm cái ki đến được không?”
Con dạ rõ to, không lâu sau đưa cái ki cho tôi: “Mẹ ơi, phải
cái này không ạ? Mẹ cầm lấy đi.”
“Ừ, đúng rồi, cảm ơn con nhé!”
“Không có gì đâu ạ!” Con vui vẻ bước ra khỏi phòng, rồi đột
nhiên quay đầu nhìn tôi nói thật to: “Mẹ, đây là việc con nên làm mà!” Tôi ngẩng
đầu nhìn con đầy sững sờ.
Con gái đã đi còn biết ngoảnh lại nói với tôi “Đây là việc
con nên làm!”, khiến cho tôi vui lắm. Thử hỏi có mấy người chúng ta đã nói qua câu
“Đây là việc nên làm!” chứ?
Đối với ba mẹ cực khổ trăm bề nuôi chúng ta lớn lên, không
mong báo đáp, khi chúng ta vì ba mẹ làm chút chuyện nhỏ, ba mẹ đã vui rơn người.
Thử hỏi chúng ta có mấy người mở miệng nói câu “Ba mẹ, đây là việc con nên làm
mà!”?
Đối với chồng hay vợ mình, từ lúc mới yêu đến khi dắt tay
nhau bước vào hôn nhân, trở thành người nhà của nhau, trải qua mấy năm sống
chung, đã không còn thứ tình cảm kích động của thời mặn nồng. Hôn nhân cứ thế
trôi qua trong vô vị. Thứ tăng lên chẳng qua chỉ là nỗi oán giận, trách móc, bắt
bẻ lẫn nhau xem ai bỏ ra nhiều hơn. Thử hỏi có mấy người nói được với người yêu
“Chúng ta là vợ chồng, đây là việc anh/em nên làm mà!”?
Đối với bạn bè có duyên quen biết, hiểu nhau, quý nhau, khi
trong lòng có chuyện buồn bực, phiền nhiễu, bạn luôn là đối tượng để ta trút nỗi
niềm. Và lúc nào bên chúng ta cũng có một, hai người bạn thân tri kỉ. Khi chúng
ta giúp bạn làm vài chuyện trong khả năng, thử hỏi có mấy người nói ra câu
“Chúng ta bạn bè nhiều năm, chút việc nhỏ chẳng đáng gì, đây là chuyện tớ nên
làm mà!”?
Đối mặt công việc, khi chúng ta vì cuộc sống mà vất vả bôn
ba, đổ mồ hôi sôi nước mắt, thử hỏi có mấy ai tự nhủ trong lòng: “Đừng oán
trách, đây là việc mình cần làm mà!”
Khi chúng ta bỏ ra nhiều nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu, khi
chúng ta đem chính mình so sánh với người khác, khi chúng ta cảm thấy bất bình,
giận dữ, tủi thân, thử hỏi có mấy ai nghĩ đến kỳ thật có vài việc chúng ta nên
làm mà không cần hồi báo.
Tôi nhìn con mà cảm thấy hổ thẹn. Tôi không hiểu trong khi
con tôi lại rõ ràng. Trong xã hội hiện đại này, tuy chúng ta không thể hồn
nhiên như con cái, tuy chúng ta phải đối mặt với áp lực rất lớn của cuộc sống, với
những mệt mỏi trăn trở hàng ngày, nhưng chúng ta vẫn có thể san sẻ những việc cần
làm, những gì thuộc về trách nhiệm nghĩa vụ của chúng ta. Yêu thương những người
bên cạnh, đấy mới chính là việc chúng ta cần làm.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét